Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

Chương 49: Bệnh tình



Hội nghị kéo dài tròn năm giờ. Toàn bộ tin tức thu thập được không ngừng được chiếu lên màn hình. Tổng thống đế quốc đã hạ quân lệnh, nếu như đế quốc Cady được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, thì không buông tha, dùng ngay biện pháp quân sự, chiến tranh chạm một cái liền bùng nổ. Biểu tình trên mặt mọi người đều rất nghiêm túc, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh được chiếu lên.

"Ở tinh cầu nhân tạo của đế quốc Cady gần đế quốc Oss nhất, đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn chiến sĩ cơ giáp; căn cứ quân sự của đế quốc nhiều lần đột nhập vào phi thuyền của đế quốc Cady do thám; quân chủ đế quốc Cady tại ngày quốc khánh lúc mặt trời lên cao phát biểu sách lược cường quốc. Mấy tin tức quan trọng này đều lộ ra ý đồ của đế quốc Cady." Corrine sắc mặt nghiêm túc nói, "Đế quốc phải tăng cường bố trí, trên tinh cầu phòng ngự bên ngoài tăng cường bố trí lực lượng canh gác, khu quân tình cần đảm bảo tính bảo mật của tình báo đế quốc. Hai nơi này là trọng yếu nhất, cũng là cấp thiết nhất." Nói xong, Corrine không nói gì thêm. Nội bộ quân bộ có gián điệp của địch quốc, nếu như hắn nói ra, sẽ khiến nội bộ hỗn loạn.

Lời của Corrine là phần cuối, hội nghị kéo dài năm giờ cuối cùng cũng kết thúc.Nhân viên tham dự hội nghị lần lượt rời đi, Corrine ra ngoài sau cùng. Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Kach ở dưới lầu chờ hắn, Corrine ngồi vào trong xe.

"Tướng quân Corrine, về nhà sao?" Kach hỏi.

"Về nhà." Corrine nói. Cái từ về nhà này, đột nhiên khiến mệt mỏi của Corrine giảm bớt một ít.

Hội nghị kéo dài năm giờ với cường độ cao khiến hắn có chút mệt mỏi, cơ hồ ngay lúc tựa lưng vào chỗ mềm mại kia, Corrine liền ngủ. Xe bình ổn chạy đi, cuối cùng dừng lại trước biệt thự được bao phủ trong bóng đêm. Kach quay đầu, lúc gã vừa mới tự hỏi có nên đánh thức Corrine hay không, chỉ thấy Corrine đã thẳng lưng, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Corrine trong mắt hiện lên một tia tịch mịch.

Ở một thời gian rất dài, Corrine đều sợ hãi trở lại biệt thự này, cái vẻ lạnh băng và vắng vẻ hầu như khiến hắn hít thở không thông. Đây là nhà của hắn, nhưng lại không có bất kỳ ấm áp nào. Thế nhưng từ sau khi Iven và Ryan dọn vào, mọi thứ đều tựa hồ thay đổi. Trong biệt thự sinh ra nhân khí, nói chính xác hơn, là có ấm áp, có cảm giác là nhà.

Corrine tham luyến loại ấm áp này. Vì thế bây giờ, hắn ngoại trừ lúc làm việc, thời gian còn lại đều sẽ trở lại ngôi biệt thự này. Lúc xe dừng lại, Corrine liền đi xuống, đi vào biệt thự. Corrine nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, nhóc kia từ trước đến nay ngủ rất sớm, lúc này đã sớm ngủ. Corrine mở cửa, bên trong quả nhiên rất an tĩnh, hắn bước nhẹ vào, cởi tây trang màu đen ném trên ghế sa lon, sau đó nới lỏng cà- vạt, xoay người liền chạy lên lầu.

Corrine đi thẳng tới trước khách phòng của hai cha con, này tựa hồ thành một thói quen. Trên thực tế, cách một cánh cửa, hắn cái gì cũng không nghe được. Thế nhưng Corrine nghĩ hắn tựa hồ nghe được tiếng hít thở bình ổn, một sâu một cạn, đan vào một chỗ. Chỉ khi nghe được loại thanh âm này, Corrine mới có thể an tâm trở lại trong phòng, sau đó ngủ thật say.

Đêm hôm đó, Corrine nằm mơ. Trong mơ Iven vẻ mặt ôn nhu nhìn hắn, mà nhóc con lại ở trong ngực hắn làm nũng. Nhóc con ngọt ngào gọi hắn "cha". Trong nháy mắt đó, Corrine đột nhiên cảm thấy đây là việc hạnh phúc nhất trên đời, không có gì hơn nó.

**

Iven vẫn chờ. Iven biết, chỉ dựa vào khả năng của chính mình thì không cách nào đấu lại gia tộc Wyeth, vì thế y lựa chọn mượn thế. Việc y ngày đó nói với Toby đó là người, về phần kết quả ra sao, cũng chỉ có thể đợi. Chỉ là lần này đợi có chút lâu.

Y gửi cho Toby tiên sinh một tin nhắn ân cần thăm hỏi, một tuần lễ sau mới trả lời lại. Toby tiên sinh đối với y có ấn tượng tốt, có lẽ là bởi vì Iven trong tin nhắn hữu ý vô tình hạ thấp giá trị của Wyeth tiên sinh, lại có lẽ là bởi vì y ngày đó tiết lộ cho gã những tin tức kia. Dù sao, trong mắt Toby tiên sinh, Thew · Wyeth của gia tộc Wyeth mới đang ghét nhất, hơn nữa, nếu như hơn phân nửa tài sản của gia tộc Wyeth rơi vào trong tay của một nữ sĩ không có kinh nghiệm cùng tâm cơ, so với rơi vào tay lão hồ ly Thew thì dễ đối phó hơn.

Toby, vị tiên sinh nóng nảy kia gửi lại cho y một tin, dùng từ cũng nóng nảy như vậy, thế nhưng từng chi tiết đều nói hết sức rõ ràng, mang theo chút ý tứ khoe khoang. Toby nói cái lão già Thew kia giam lỏng vị nữ sĩ kia, gã nói gã đã tìm được nơi vị nữ sĩ kia bị giam lỏng đồng thời đã liên lạc với vị nữ sĩ kia rồi. Thế nhưng vị nữ sĩ kia cự tuyệt sự giúp đỡ của gã. Toby nói vị phu nhân kia cũng không tin gã.

Iven trả lời lại cho Toby, đưa ra một phần hiệp ước muốn ký với gã, sau đó có biện pháp để vị nữ sĩ kia tiếp nhận sự giúp đở của gã. Toby đáp ứng, càng nhiều chi tiết hơn thì cần gặp mặt nói chuyện.

Iven gọi cho James, trong điện thoại thanh âm của James tựa hồ có chút không đúng, cũng không phải trầm lặng như ngày xưa, mà là tràn đầy sức sống khó tả. Iven hẹn James cùng đi gặp Toby. James là một thanh niên xinh đẹp, vì nghe nói muốn đi kiến Toby, James đặc biệt mặc tây trang, tóc chải rất gọn gàng, cặp mặt kia yên lặng như nước cũng có rực rỡ hơn. Iven nghĩ, James tựa hồ sống lại, sự chán chường triệt để biến mất trên người cậu.

James thấy Iven, vừa mừng vừa sợ, trên mặt lại mang hổ thẹn.

"Iven, xin lỗi, ngày đó em không nên để Ryan một mình ở nhà hàng ." Thanh niên vẻ mặt hổ thẹn.

James vẫn đối tốt với cha con bọn họ, ngày đó cậu và Byrnes để Ryan một thân một mình ở nhà hàng, lúc tìm không được Ryan, Iven có trách cứ. Nhưng mà ân tình lớn hơn sai lầm, Iven tính tình nhẫn nại, thế nhưng trên thực tế yêu ghét phân minh.

"Không nên tự trách." Iven nói.

Thanh niên nắm tóc, sau đó có chút vui vẻ khó có thể tin: "Iven, anh có tin của mẹ sao? Em gây phiền toái cho Byrnes và Daniel, tự em cũng nghĩ rất nhiều biện pháp, thế nhưng vẫn không có tin tức. Iven, anh quá tuyệt vời."

Iven vỗ vỗ vai James: "Phu nhân Mary cũng là người thân của anh. James, anh dẫn em đi gặp Toby tiên sinh."

Hai người sau đó xuất phát đến chỗ hẹn với Toby. Dọc đường đi, Iven đều cùng James nói chuyện phiếm. Trước kia James cũng có lúc lạc quan cởi mở như vậy, thế nhưng lại giống như một cái xác không hồn hơn, James bây giờ mới là hoạt bát.

"James, em rốt cục buông xuống?" Iven hỏi. Từ ngày đó, từ lúc James nhìn thấy Carey bày ra gương mặt thất thố, Iven liền đoán được Carey có thể chính là cái người khiến James thất thường. Hơn nữa từ biểu hiện của Carey, James mất đi so với lấy được có khả năng lớn hơn nhiều. Cho nên thay dổi này của James chỉ có khả năng là triệt để buông xuống. Iven cảm thấy vui vì cậu.

"Đúng vậy, ngày đó gặp qua hắn, em đột nhiên thở dài một hơi. Trong trí nhớ của em, người kia vẫn ôn nhu, săn sóc, thế nhưng ngày đó, lúc em gặp lại hắn, phát hiện mọi thứ đều không giống nhau."

Thay đổi là thống khổ, nhất là lúc thống khổ cực hạn kia, hoặc là tử vong, hoặc là sống lại.

"Em còn có mẹ, cho nên em không thể chết được." James nói. Vì thế cậu được ohuj sinh.

Bọn họ gặp Toby, sau đó thảo luận nội dung của hiệp ước ba giờ. Kết quả là, Toby giúp cứu phu nhân Mary ra, hơn nữa phải là lông tóc vô thương, mà phu nhân Mary sau khi được cứu ra, phải hướng chính phủ công bố phần di chúc cũng kế thừa di sản của gia tộc Wyeth, mà Toby thì được hưởng hai phần trăm cổ phần công ty của gia tộc Wyeth. James là con trai ruột của phu nhân Mary, có quyền thay bà ký hiệp ước.

Toby vốn muốn 10% cổ phần công ty, bởi vì gã cho là đối diện gã là hai chú chim non của thương giới. Thế nhưng gã thất sách, hai người này sớm đã rõ công phu sư tử ngoạm của gã cũng biết dã tâm của gã, cho nên giảm xuống hai phần trăm cổ phần công ty. Hai phần trăm cổ phần công ty, không thể nắm được quyết sách của gia tộc Wyeth trong tay, nhưng lại là một khoản tiền rất lớn. Toby cuối cùng vẫn tiếp nhận.

Ngày hôm sau, Iven nhận được điện thoại của James, trong thanh âm của thanh niên mang theo mừng rỡ khó có thể kiềm chế.

"Iven, tìm được mẹ rồi!"

Phu nhân Mary là tìm được trong một nhà trọ ở trung tâm thành Oss, Thew đúng là một lão hồ ly, hắn không giam lỏng phu nhân Mary trong gia tộc Wyeth hoặc là biệt thự vùng ngoại thành, mà là trong phố xá sầm uất, rất khó tìm ra ở đó.

Lúc nghe James nói địa điểm, Iven liền ôm nhóc con vào trong ngực xông ra ngoài. Từ lần trước nhóc con đột nhiên không thấy, nếu như có thể, Iven gần như muốn buộc nhóc bên người, một phút cũng không rời.

Chuyện phu nhân Mary mất tích, Iven cũng không nói cho Ryan. Bởi vì nhóc kia quá nhạy cảm, nếu như biết phu nhân Mary xảy ra chuyện, nhóc kia không biết thì thế nào.

Iven bắt xe, xe trực tiếp đừng dưới nhà trọ. Iven ôm Ryan vọt tới. Tinh cảnh ở tầng dưới của nhà trọ có chút hỗn loạn, Iven ôm chặt nhóc con trong lòng, sau đó chen vào.

Y thấy được vẻ mặt hung ác của Thew · Wyeth, thấy được vẻ mặt đắc ý của Toby, thấy được rất nhiều ký giả và luật sư, thấy được James vui vẻ, sau đó y thấy được phu nhân Mary.

Phu nhân Mary mặc váy trắng liền thân, bên ngoài khoác một áo choàng lông nhạt màu, cả người đều tựa hồ gầy đi rất nhiều. Ánh mắt của nhóc kia cũng rất tinh, rất nhanh liền thấy được phu nhân Mary, vội vã vẫy tay gọi lên.

Phu nhân Mary quay đầu lại, đi về phía Ryan, sau đó ôm nhóc con vào trong ngực. Nhóc con ôm lấy cổ của phu nhân Mary, hôn lên khuôn mặt có chút nhợt nhạt của bà.

"Iven, James đều đã nói với ta, cám ơn cậu." Phu nhân Mary nói.

Iven rực rỡ mỉm cười, cậu rất vui vẻ, sau đó cho phu nhân Mary một cái ôm nhẹ nhàng.

"Ngài bình an là tốt rồi."

Phu nhân Mary đột nhiên có chút nghẹn ngào, đoạn thời gian này, chuyện xảy ra còn nhiều hơn nửa đời trước của bà, qua chuyện lần này, phu nhân Mary nhanh chóng tỉnh táo lại, bà dùng lý trí đối phó với mưu đồ bất chính của Wyeth tiên sinh. Thế nhưng tất cả mọi thứ, dù sao có chút khó cho bà. Phu nhân Mary vẫn kiên cường ghé vào trên vai Iven khóc lên. Iven nhẹ giọng an ủi bà. Lúc phu nhân Mary đứng lên lần nữa, lúc hiện trước camera, nước mắt trên mặt đã khô.

Chuyện đến tiếp sau đó, cho dù James không nói, cũng có thể biết được qua báo. Tài sản của gia tộc Wyeth đều được chia hết, phu nhân Mary giữ một nửa cổ phần công ty, số cổ phần còn lại chia cho con cháu trong gia tộc. Phu nhân Mary bắt đầu chưởng quản gia tộc Wyeth. Lão phu nhân đã qua đời đã trải sẵn đường cho bà.

Lúc Iven dẫn Ryan về đến nhà, liền thấy phu nhân Margaret ngồi trên ghế sa lon, trên mặt biểu tình hết sức khó coi. Iven ôm Ryan đi vào.

Biểu tình của Margaret khi nhìn đến Ryan nhu hòa rất nhiều: "Bảo bối, cháu trước lên lầu chơi một chút, ta và baba cháu có lời muốn nói với nhau một chút."

Iven để Ryan xuống, nhóc con ngẩng đầu nhìn Iven, Iven sờ sờ đầu Ryan, nhóc con liền chạy lên lầu.

Margaret đưa một phần báo cáo đến trước mặt Iven, Iven cầm lấy, đây là một báo cáo kiểm tra sức khoẻ, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ryan.

"Phu nhân, ngài có gì muốn giải thích?" Iven mặt không chút thay đổi nói.

"Ryan tại sao lại mắc chứng chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt?" Margaret dùng ngữ khí chất vấn hỏi.

Loại ngữ khí này khiến Iven rất khó chịu.

Iven cơ hồ giễu cợt cười: "Vấn đề này, ngài có lẽ nên đi hỏi con của ngài."

Margaret và Iven nhìn nhau, lập tức gọi cho Corrine. Corrine bề bộn nhiều việc, vẫn chưa trở lại, Margaret vẫn tọa ở trên ghế sa lon chờ. Ryan nằm úp sấp ở trong phòng khách chơi.

Lúc Corrine trở lại đã là buổi trưa, báo cáo kia lập tức bị đặt trước mặt hắn. Corrine đầu tiên là nghi hoặc, sau khi xem xong, sắc mặt càng khó nhìn hơn.

"Chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, có thể do phóng xạ hoặc do dược vật gây ra."

"Năm năm trước, bác sĩ chẩn đoán đã từng nói, với cơ thể của tôi không có khả năng vẫn không có đứa nhỏ, cho nên có thể nguyên nhân là do bạn đời của tôi dùng thuốc tránh thai."

Lời Iven nói giống như một loại thần chú kinh khủng. Corrine đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì. Huyết sắc trên mặt hắn dần dần biến mất, khuôn mặt anh tuấn như ma quỷ. Trong nháy mắt đó, Corrine đột nhiên cảm thấy, có một số thứ, có thể hắn vĩnh viễn cũng không lấy được.

Hắn đầu tiên nhìn về phía Iven, trên mặt Iven tràn đầy vẻ trào phúng, con mang một tia hận ý. Ánh mắt này, tựa hồ giữa bọn họ, đã cách muôn sông nghìn núi.

Ánh mắt của Corrine sau đó rơi vào trên người Ryan, nhóc con vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt trong suốt như nước, đối với rất nhiều chuyện đều mang vẻ ngây thơ. Là con của hắn, nó còn nhỏ như vậy, lại mang bệnh như vậy qua năm năm.

Cảm giác áy náy sâu đậm gần như khiến hắn hít thở không thông.

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện