Tóc Mây Thêm Hương

Chương 67: Mật thư thật giả



Triệu Quy Bắc đang cùng bọn người Khánh Dương thu dọn tàn cuộc, thẩm vấn sơn phỉ, căn bản không chú ý đến ba vị chí hữu kia.

Đến lúc cậu nghe thấy tiếng la hét đi tới, đã phát hiện Quách Yển cùng Lư Khang lăn lộn đầy đất, cái chân... bị gãy xương rồi!

Theo lời Hàn Lâm Phong nói, là do những tên sơn phỉ kia dùng nghiêm hình tra tấn, ép hỏi quân tình của bọn họ, nhưng hai vị quý tử đây thà chết chứ không chịu khuất phục, nên đã bị trừng phạt.

Nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên khó có thể đến quân doanh trình báo, đến hừng đông, hai người bọn họ được xe ngựa đưa đến châu huyện gần đó chữa trị.

Hai người trước khi đi không quên căn dặn Hàn Lâm phong giữ miệng, tuyệt đối không được để lộ bí mật.

Trong thời gian chiến tranh, tự làm mình bị thương hay giả bệnh, trốn trận đều bị xếp vào những tội danh lớn nhỏ.

Hai người bọn họ đương nhiên sẽ không đề cập với bất kỳ ai, chỉ sợ Hàn Lâm Phong tiết lộ, khiến bọn họ bị đánh một trận.

Hàn Lâm Phong dĩ nhiên trịnh trọng đáp lại, nói rằng tình bạn giữa ba người bọn hắn là "sơn vô lăng, dám cùng quân tuyệt". Loại giao tình này, không cần nhiều lời.

Lúc trở về dịch trạm, trời đã khuya, Hàn Lâm Phong xa xa trông thấy ánh đèn trong phòng.

Lạc Vân mắt có tật, đèn này hiển nhiên không phải dùng cho nàng, mà là cố ý để lại cho hắn.

Nhìn ánh đèn sáng trưng, biết nàng còn đang chờ, không khỏi khiến lòng người ấm áp.

Trở về phòng, Lạc Vân quả nhiên chưa ngủ, chỉ khoác quần áo ngồi bên cạnh lò sưởi để sưởi ấm, còn có một cái nồi đất nhỏ đang bốc khói xèo xèo trên bếp, nàng vừa sưởi vừa mò mẫm "độc" tập thơ phiến trúc.

Thì ra nàng nhờ Điền ma ma chuẩn bị táo đỏ trà gừng cho ấm người, chờ Hàn Lâm Phong trở về, có thể uống cho ấm bụng.

Nhấp một ngụm trà gừng nóng hổi, Hàn Lâm phong kể cho Lạc Vân nghe trận vây quét đêm nay.

Lúc Tô Lạc Vân nghe Hàn Lâm Phong nói đến đoạn "tình bạn lâu dài", suýt chút nữa thì trà nóng trong miệng phun ra ngoài, đành miễn cưỡng nuốt xuống.

Hai vị kia chỉ sợ đến chết cũng không biết, chân của mình là bị người này cố ý đánh cho què nhỉ?

Muốn trách thì chỉ có thể trách hai vị ngọa long phượng sồ này quá phô trương, không biết làm gì lại viết thư ngâm thơ cho phu nhân của người khác, gieo mầm tai họa.

Tuy vậy Tô Lạc Vân lại lần nữa hiểu rõ hơn vị phu quân này của mình, là một người có thù tất báo.

Nàng thậm chí không khỏi nhớ tới cái hôm hắn hiểu lầm nàng trộm rời đi đã đạp nát cái ghế. Một khắc đó, phải chăng mới là bản chất thật của hắn?

Đắc tội với hắn, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.

Đến đây, Lạc Vân không khỏi nghĩ đến – nếu lúc trước nàng thật sự rời đi, nam nhân này có phải sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó để trả thù nàng hay không?

Xem ra, thời gian sau này của mình khó mà vượt qua nổi, nếu thật sự rời đi, cũng phải có kế hoạch chu đáo, không được xảy ra sơ suất...

Hàn Lâm Phong thấy nàng đang suy nghĩ thất thần, liền cười hỏi nàng đang nghĩ gì.

Lạc Vân đương nhiên sẽ không nói ra lời trong lòng mình, chỉ cười hỏi: "Hai vị chí hữu kia của ngài không đề nghị giúp ngài đánh gãy chân mình sao?"

Hàn Lâm Phong nhíu nhíu mày: "Có. Nhưng ta nói, ta không có bị sơn phỉ bắt, cái cớ này không ổn, đánh đợi đến khi có cơ hội tốt, mới có thể hành sự."

Nói xong, hắn ôm lấy Lạc Vân định ngã xuống giường.

Bị hai tên đáng ghét này giày vò đến tận nửa đêm, chỉ một chén trà gừng nóng hổi làm sao đủ? Dĩ nhiên phải âu yếm lão bà thơm nức này mới có thể an ổn một chút.

Nhưng Lạc Vân lại giãy giụa vội vã kêu dùng, mò mẫm mang giày vào, nhất định phải xuống giường xem đèn đã được thổi tắt thật hay chưa.

Lần trước hắn chỉ nói đùa một câu, hỏi nàng làm sao biết đêm nào cũng tắt đèn>

Từ đó mỗi đêm, Thế tử phi liền có thêm một thói quen sờ bấc đèn.

Cái gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống, Hàn Lâm Phong chỉ có thể kiên nhẫn đi theo sau Tô Lạc Vân, nhìn dáng người nhỏ bé yếu ớt với mái tóc xõa dài, mặc khoan bào đang loay hoay mò mẫm mặt bàn căn phòng.

Hắn nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thế nhưng chỉ có thể giúp nàng mau mau sờ cho xong.

Nhưng sờ xong ngọn nến trên bàn, nàng vẫn chưa yên tâm, nhất định phải sờ đến đầu giường: "Để thϊếp xem xem, ở đây có..."

Không đợi nàng sờ xong, hắn ôm lấy nàng: "Chẳng lẽ cái đèn kia mới là phu quân của nàng? Đêm nào cũng muốn sờ nó trước. Chờ nàng sờ xong, ta đã cháy hết cả người rồi! Nàng có cứu hay không?"

Lạc Vân cười bị hắn đặt ở dưới thân, định nói gì đó, song lại bị môi của hắn chặn lại, triền miên ở một chỗ.

Mới đầu nàng quyết định, vì báo ơn mà phó thác thể xác cho hắn, cho nên tay chân bị gượng gạo, nhưng về sau được hắn càn rõ hướng dẫn, cảm thấy tốt hơn một chút.

Giờ đây đúng là phải ăn tủy trong xương mới biết liếʍ nó thôi cũng ngon, cũng đã nếm trải cái hay của chuyện này, cho nên khi hắn bắt đầu, nàng sẽ buông lỏng mà đắm chìm, loại cảm giác thân mật khó tả đó, dù đang ở nơi tối đen như mực, cũng có thể cảm nhận được niềm vui thú.

Vì đang ở dịch trạm, nên dù một đêm triều miên, sáng sớm hôm sau, nàng vì ngủ ở một nơi lạ mà sớm tỉnh.

Nhưng Hàn Lâm Phong vẫn còn đang ngủ, hôm qua hắn về muộn, mặc dù không chém gϊếŧ, nhưng một đường ngựa xe vất vả, hắn đã phân phó thuộc hạ, hôm nay khởi hành trễ một chút, để bọn thị vệ có thể ngủ một giấc ngon.

Lạc Vân cẩn thận dời cánh tay rắn chắc đang ôm mình ra, mặc quần áo vào, mò mẫm bước xuống đất, vừa đi tới bên cửa sổ, nàng nghe thấy dưới lầu có người đang nói chuyện.

Thì ra Hàn Dao dậy sớm, dẫn nha hoàn tản bộ trong sân, vừa hay trông thấy Triệu Quy Bắc rời dường vươn vai luyện võ.

Hàn Dao liếc nhìn hồi lâu, cảm thấy tiểu tử này đánh võ cũng rất khá, đáng tiếc, vẫn không hay bằng huynh trưởng của nàng ta.

Triệu Quy Bắc nhìn thấy nàng ta, đang định chào hỏi khách sao, Hàn Dao đã vội vàng ngăn lại: "Ngươi đừng tới đây... Tắm rửa chưa?"

Tối hôm qua, nàng ta cũng nhìn thấy dáng vẻ một thân đầy phân tìm sự giúp đỡ của vị công tử này. Bây giờ thấy cậu ta đi tới, mũi nàng có chút khó chịu.

Tiểu Triệu công tử cũng không tự tin ngửi ngửi, tự nhủ: "Ta thay ba thùng nước, tắm đến hơn nửa đêm... Sao? Vẫn còn mùi ư?"

Hàn Dao ban đầu không có ấn tượng tốt với cậu ta, giọng đầy ghét bỏ, người bình thường cũng có thể nghe ra. Không ngờ con trai vị Tướng quân này lại là một kẻ ngu ngơ, thật sự ngửi lại bản thân mình.

Nhất thời, Hàn Dao bị cậu ta chọc cười, nhịn không được lấy tay áo che mặt, thoải mái nở nụ người.

Triệu Quy Bắc sau đó cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, thấy tiểu cô nương trước mắt cười đôi mày cong cong, cậu ta không khỏi gãi đầu, cười theo.

Lạc Vân ở trên lầu nghe thấy tiếng cười đùa của thiếu nam thiếu nữ, khôi khỏi cũng mỉm cười theo, tiểu cô từ khi ra khỏi kinh thành, giống như thoát khỏi cối xay đè trên thân thể, cả người nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

Cũng không biết sau khi nàng ta lấy chồng, vẫn có thể hồn nhiên ngây thơ như lúc này hay không.

Bởi vì ngọa long phương sợ bị thương không thể đến doanh trại, Triệu Quy Bắc cũng không đi tiếp được.

Hàn Lâm Phong sắp phải đến Tây lương thảo doanh cách Lương châu ba mươi dặm tiếp nhận chức Tổng đốc, còn Triệu Quy Bắc thì đến Bắc đại doanh cách Tây lương thảo doanh không xa, tự nhiên cùng đường.

Triệu Quy Bắc trút bỏ sự khinh mạt trước đó đối với Hàn Lâm Phong, trở thành một tiểu đệ bình thường, không có việc gì thì làm thì tìm Thế tử nói chuyện phiếm.

Kỳ thật cậu ta đối với chuyện hai người Quách Yển, Lư Khang bị thương ở chân còn có chút nghi vấn. Lúc trước, thời điểm trao đổi con tin, hai ngươi kia rõ ràng vẫn còn đứng được, làm sao mà sau khi sơn phỉ bị gϊếŧ sạch, bọn họ đã nằm dưới đất không dậy nổi rồi?

Hỏi Hàn Lâm Phong, Hàn Thế tử chỉ nhếch miệng mỉm cười: "Trước mắt tiền tuyến căng thẳng, ta phải tận tâm vì nước. Triệu công tử vẫn không thể bỏ qua hai người kia được, chẳng lẽ là cảm thấy tiền tuyến nếu như thiếu hai người hiền tài bọn hắn, sẽ không thể thắng sao?"

Không biết vì sao, Triệu Quy Bắc nghe hiểu ngụ ý của hắn – hai kẻ dở người kia, không đi còn tốt hơn, nếu không hai người họ sẽ dựa vào xuất thân, chiếm lấy vị trí cao mà làm không ra gì, đúng là không bằng không có hai người họ còn hơn!

Nghĩ vậy, Triệu Quy Bắc cũng thức thời, không hỏi nữa.

May mắn trên đường đi khá thuận lợi, không gặp phải sơn phỉ nữa. Đi hai ba ngày nữa là tiến vào địa giới Lương châu.

Khi tới nơi đây, liền sẽ cảm nhận được chiến loạn tiêu điều, trên đường dường như chưa từng có khách thương ngang qua.

Buổi chiều một ngày nọ, bọn họ đến một dịch trạm nằm giữa hai châu. Dịch trạm nơi đây nằm giữa hai ngọn núi nên có chút hoang vắng.

Ở đây không có dịch trạm thì ngựa chạy đến đây không còn sức, nhất định phải nghỉ ngơi.

Lúc xe ngựa tiến vào viện tử dịch trạm, mặt đất ướt sũng đầy bùn đát.

Khánh Dương vừa mới xuống ngựa liền dẫm phải bùn đất, không khỏi thấp giọng mắng mẹ nó.

Có một tiểu lại của dịch trạm đi tới, thoáng thấy xe ngựa đang nối đuôi nhau vào, khẽ chau mày, chạy vào trong.

Chốc lát, gã mỉm cười chạy đến, một mặt xin lỗi nói: "Vài ngày trước có mưa, viện tử chưa kịp dùng cát đệm chân, mong quan gia thông cảm..."

Tô Lạc Vân được Hương Thảo đỡ xuống xe, lúc đi vào viện tử cũng cảm thấy dưới chân ẩm ướt.

Theo thói quen, mỗi khi nàng đến một địa giới xa lạ, đều sẽ dùng các giác quan khác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Thanh âm, mùi, còn có độ ẩm, nhiệt độ, những chi tiết này người có thị lực bình thường thường không chú ý đến, nhưng đây lại là thủ đoạn tất yếu nàng dùng để cảm nhận tình hình.

Lần này cũng không ngoại lệ, cái mũi bất giác cẩn thân ngửi một hơi, đồng thời trong lòng dâng lên nghi ngờ mơ hồ.

Hai ngày trước đúng là có mưa, nhưng sau mưa lại có nắng, đất đai sớm đã khô ráo không ít.

Nhưng đất ở viện này lại ẩm ướt hơn những nơi khác quá nhiều, giống như vừa mới dùng nước đổ lên.

Nàng lại dùng mũi ngửi ngửi, trong không khí ẩm thấp ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt...

Vì vậy nàng mở miệng cười hỏi: "Xin hỏi dưới bếp có thịt tươi không?"

Trong thời gian đi đường, mấy dịch trạm dừng chân không có bữa ăn tươm tất nào. Toàn bộ đều là thịt khô bọn họ mang theo. Mặc dù ăn ngon, nhưng ăn mỗi ngày, đầu lưỡi có chút không chịu nổi.

Hiện tại sắp đến nơi, đồ dự trữ của lão Thôi cũng không còn nhiều.

Tô Lạc Vân cảm thấy viện tử vừa được rửa sạch, lại có mùi máu tanh, liền đánh bạo đoán, dịch trạm này có lẽ vừa mới gϊếŧ lợn dê gì đó, nếu bọn họ có lộc ăn, có thể ăn được chút thịt tươi.

Nhưng sau khi nàng hỏi, tiểu lại kia lại đầy áy náy nói: "Thật không khéo, gạo và mì trong phòng bếp vừa mới hết, thịt gia cầm đã lâu không có, xin các lão gia phu nhân tự chuẩn bị cơm canh."

Bình thường, nếu không phải dịch quán ở thành lớn, thì những nơi thế này chỉ cấp chỗ dừng chân cho xe ngựa, cơm canh sẽ không đáp ứng đủ, thường chỉ có cơm và rau dưa. Phần lớn người ở dịch quán chỉ có thể mượn nồi đất củi lựa, tự mình nấu cơm ăn.

Cho nên tiểu lại nói như vậy cũng không sai, bọn họ có mổ heo làm thịt dê, tuyệt đối không có chuyện không lấy ra. Bởi vì đồ ăn bên trong dịch quán thường đát hơn quán ăn bên ngoài.

Nếu có thịt, lấy ra đãi quý nhất, có thể được thưởng hậu hĩnh.

Tô Lạc Vân nghe lời này, giữ im lặng, vịn tay Hương Thảo, chậm rãi đi một vòng sân.

Viện tử không lớn, sau khi nàng đi một vòng, càng thêm chắc chắn hoàn toàn có mùi máu tươi, chỉ là nó đã bị hơi nước hòa tan đỉ nhiều rồi.

Bởi vì mùi, cái mũi của nàng nhạy cảm hơn người thường. Tiểu lại đã chắc chắn không có thịt tươi, như vậy rốt cuộc trong viện tử này có thứ gì chảy máu, mà lại còn rất nhiều máu?

Nàng càng nghĩ càng bất an, cuối cùng đi đến bên cạnh Hàn Lâm Phong, lấy cớ chỉnh áo tóc tai cho hắn, ghé sát bên hắn rỉ tai nói: "Sao thϊếp lại ngửi thấy trong dịch trạm này có mùi máu tươi..."

Hàn Lâm Phong nghe vậy, ánh mắt lóe lên, hắn biết Lạc Vân có cái mũi chó.

Lúc trước hắn bị thương trốn trên thuyền Tô gia, cũng là bị cái mũi cho của Tô Lạc Vân đánh hơi thấy.

Cho nên mặc dù hắn không cảm thấy có gì bất ổn, vẫn hết sức tin tưởng vào cảm giác của Lạc Vân.

Ngẩng đầu cẩm thận xem xét bốn phía, Hàn Lâm Phong nhất thời phát hiện có chỗ không ổn – có rất nhiều vết tích đao kiếm chém qua trên khung cửa và hàng rào gỗ của chuồng ngựa.

Hơn nữa vết tích cho thấy vừa mới bị chém chưa lâu, kết hợp với khí ẩm, liền có thể tưởng tượng ra lúc ấy trong viện tử này có một trận chém gϊếŧ kịch liệt, máu chảy đầy đất...

Thấy vậy, Hàn Lâm Phong nhân lúc xoay người, ra ám hiệu với Khánh Dương.

Khánh Dương mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy ám hiệu của Thế tử, lập tức ngầm hiểu, dẫn theo mấy tên thị vệ bảo vệ Tô Lạc Vân và mấy nữ quyến khác.

Triệu Quy Bắc mặc dù không rõ lắm, nhưng sau khi trải qua trận địa người rơm đêm hôm đó, cũng biết được năng lực của thủ hạ thị vệ của Hàn Lâm Phong, thế là nghiêm mặt chắn trước nữ quyến phủ Thế tử.

Tiểu lại kia dường như có chút vội vàng, muốn bọn họ nhanh vào dịch quán, nên không ngừng mời mọc Hàn Lâm Phong.

Nhưng Hàn Lâm Phong lại cười nói: "Không vội, ngồi trên lưng ngựa mệt mỏi, muốn ở trong sân thư giãn một chút... Ai, ta nghe dịch quan của mấy dịch trạm nói, gần đây phía trên mới ban bố lệnh mới, muốn xây một dịch đạo mới, không biết chỗ này của các ngươi dự định khi nào khởi công?"

Người kia cười theo nói: "Sớm thôi, ước chừng là vào tháng này... Thế tử, bên trong đã chuẩn bị trà nóng, ngài mau dẫn phu nhân vào trong nghỉ ngơi."

Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầy, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay người kia, vặn lấy tay gã, thanh âm lạnh lùng nói: "Bởi vì quốc khố eo hẹp, Bệ hạ đã hạ chỉ cho các dịch trạm trong vòng một năm không được sửa chữa lại dịch đạo, không được lấy tiền chuyển ngựa, vậy mà ngươi lại nói tháng này sẽ khởi công xây sửa dịch đạo? Ngươi căn bản không phải là dịch quan của dịch trạm, đúng không?"

Người kia bị Hàn Lâm Phong vặn tay, biết mình đã bị nhìn thấu, lập tức cao giọng hô: "Mau, không được để bất kỳ kẻ nào sống sót!"

Đúng lúc này, bên trong nối đuôi nhau xông ra mười mấy người, cả đám đều cầm kiếm đao sáng loáng, lao về phía Hàn Lâm Phong và những người khác.

Hiển nhiên, bọn chúng sớm đã mai phục trong phòng từ sáng. Nếu bọn họ không chút phòng bị nào bước vào trong, e rằng sẽ bị bọn chúng phủ đầu, chịu tổn thất lớn.

Song vừa rồi Khánh Dương đã ra hiệu nhắc nhở những người còn lại, tất cả bọn họ đã sớm chuẩn bị.

Khi hơn chục người nhào tới, bọn thị vệ đều có phân công, bắt đầu mổ heo thịt dê.

Lạc Vân vẫn ổn, dù sao nàng cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể ôm chặt lấy tiểu cô, lắng nghe tiếng chém gϊếŧ kịch liệt cùng tiếng hét chói tai của Hàn Dao.

Mà Hàn Dao cùng Hương Thảo các nàng ngay cả kêu gào cũng không kịp, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn đám thị vệ bình thường tự tại của phủ Thế tử đột nhiên biến thành dáng vẻ sói đói hổ báo.

Nhất là lão Thôi nấu cơm ở biệt viện kia, hai mắt sang lên, cầm cái thìa dung để xào món ăn trong cái nồi lớn, lao tới hai tên, hung hăng đập, nghe cả tiếng xương đỉnh đầu nứt ra, dường như không khác gì cảnh lão chụp dưa thái thịt bình thường.

Có hai kẻ hình như muốn bắt nữ quyến làm con tin, xông khỏi trùng vây.

Thế là hai kẻ đó sau khi trao đổi bằng mắt, liền lao thẳng tới, trong đó có một kẻ lao thẳng về phía Hàn Dao.

Triệu Quy Bắc nhanh tay lẹ mắt, ngăn trước người Hàn Dao, đưa kiếm đón đỡ, nhanh chóng đá ngã kẻ đó xuống đất.

Còn một kẻ chưa kịp đến gần Tô Lạc Vân đã bị Hàn Lâm Phong giơ tay chém ngã lăn ra đất.

Chờ Hương Thảo tỉnh táo lại và thét lên, khu nhà nhỏ này đã thây ngang khắp đồng, khắp nơi đẫm máu.

Hàn Lâm Phong sai thị vệ giữ lại vài người sống, trói chặt, dùng khan bịt miệng.

Sau đó hắn đưa Tô Lạc Vân và muội muội chờ trong xe ngựa, hắn muốn dẫn theo bọn Khánh Dương xem xét tình hình dịch quán một chút.

Cuối cùng, trong hầm, nơi dịch quán trữ cải bắc thảo, bọn họ phát hiện hai người bị lột y phục, bịt miệng trói chặt.

Sau khi bọn họ cởi trói, một người trong số đó khóc rống nói bằng khẩu âm vùng này, gã mới là dịch trưởng dịch quán ở đây.

Nhưng vào đêm qua đột nhiên có một bang sơn phỉ xông vào, không chỉ gϊếŧ sạch hộ vệ cùng mã phu dịch quán, còn đem gã cùng một thủ hạ tiểu lại chưởng quản văn thư trói lại.

Khi bị ném xuống hầm, bọn gã có nghe thấy đám người đó đang luyên thuyên bằng tiếng Phất Kim, tiểu lại này đến từ phía Bắc, nghe hiểu được vài câu.

Có vẻ như bọn chúng đang chờ một văn thư bí mật quan trọng nào đó ở đây. Kết quả là mới đây, một dịch mã vừa đến, người truyền tin tức liền bị đám phỉ nhân này đánh ngã xuống đất, thư tín hắn ta vận chuyển cũng bị những kẻ đó thu lại

Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong tìm được hai bức mật thư có mật hàm của Binh bộ trên thân của một người. Một bức đã bị mở ra, còn một bức vẫn còn được niêm phong chặt chẽ.

Hàn Lâm Phong im lặng, thừa dịp rối ren không chú ý, cầm hai bức mật thư đi đến sau viện.

Hắn nhìn mật hàm đóng trên bức mật thư, sau đó từ trong giày lấy ra một con dao nhỏ bằng bạc, cẩn thận gột mật hàm ra.

Hắn lấy ra hai văn kiện, đọc lướt qua.

Hàn Lâm Phong mặc dù không ở Binh bộ, nhưng lại am hiểu cách thức đóng dấu trên văn thư. Ví dụ như quan ấn của Binh bộ khi đóng lên, đều là trên nhẹ dưới nặng, góc dưới bên trái là nặng nhất.

Đó là bởi vì lúc trước khi Thánh Đức tiên đế bị ép nhường ngôi, lúc đại Tướng quân dâng lên tân hoàng quan ấn điều phối binh mã, đã từng giơ cao quan ấn trên Kim Loan điện, hướng về phía cây cột đá ở đại điện đâm sầm tới.

Đương nhiên, đại Tướng quân bị cấm quân xung quanh ngăn lại, không chết.

Nhưng phần dưới đại ấn Binh bộ lại bị đập nên vỡ mất một góc, mặc dù về sau có dùng vàng để đắp lại, nhưng lúc đóng ấn, sẽ có thay đổi về độ sâu. Lúc đóng ấn, khó tránh khỏi sẽ có một chút thay đổi về kết cấu.

Liên quan tới điển cố đại ấn của Binh bộ này, không phải lão thần trong triều nào cũng biết. Nhưng Bắc Trấn Vương phủ lại truyền miệng câu chuyện này đời đời kiếp kiếp, khắc ghi nguồn gốc của một góc đó.

Cho nên sau khi Hàm Lâm Phong híp mắt so sánh, phát hiện bên trong hai bức mật thư, có một bức quan ấn trên đó không đúng.

Lại nhớ tới trước đó từ trong đống người chết tìm thấy một chút cải được khắc ấn, Hàn Lâm Phong nhanh chóng hiểu ra, trong số những người này có cao thủ làm giả thư, chiếu theo bức thư viết tay của lục Hoàng tử làm giả một cái.

Bọn chúng cải trang ở đây, chính là để chặn bức thư thật của lục Hoàng tử, sau đó đưa bức thư giả ra ngoài.

Vừa rồi hắn nghe dịch trưởng nói, bởi vì chiến tranh nên đoạn đường phía trước bị phong tỏa, nếu không phải mật thư khẩn cấp, một nửa số thư sẽ được giao đến chỗ dịch trạm này, mỗi chiều sẽ có người từ một tiểu đoàn đến đây lấy thư.

Con dấu của bức thư thật này đã bị mở ra, chứng tỏ đã có người đọc được.

Bức thư này... là mật thư lục Hoàng tửu viết cho thượng Tướng quân Vương Quân đóng giữ Bắc địa.

Hàn Lâm Phong ở kinh thành cũng biết, Vương Quân đang nhận mệnh vây quét nghĩa quân Tào Thịnh.

Gần đây, y vừa mới cùng mãnh tướng Cầu Chấn của Tào Thịnh đánh một trận công thủ tại Cứ Long quan, kết quả thảm liệt, nhưng Vương Quân lần này may mắn chiếm được hai kho thóc của nghĩa quân.

Thế nhưng bởi vì lương thực của nghĩa quân, Cầu Chấn nghĩ muốn vượt qua ngày đông giá rét, nhất định phải đập nồi dìm thuyền, đánh hạ Gia Dũng châu.

Kết quả hai tướng giằng co, trải qua mấy trận công thành, Vương Quân dần dần cảm thấy phí sức, nghĩ muốn giữ vững Gia Dũng châu, nhất định sẽ phải hao tổn binh mã chủ lực của mình, có chút không đáng.

Trong trận chiến của các binh gia, đôi khi chiến lược rút lui là biện pháp cuối cùng, cũng không phải là tội đáng muôn chết. Nhưng Trường Khê Vương gia và đảng của Quỳnh Quý phi đang nổ ra tranh chấp, bọn y sợ trận lần này thất bại sẽ trở thành trò cười cho đám người Quỳnh Quý phi.

Phải biết, ca ca ruột của Quỳnh Quý phi là do Vương Quân hạ lệnh chém chết.

Căn cứ vào nội dung của bức mật thư này, Hàn Lâm Phong đại khái cũng có thẻ đoán được, Vương Quân trước đó đã báo cáo với lục Hoàng tử rằng, muốn bàn bạc với hắn ta tìm một lý do hoàn mỹ đến vứt bỏ thành trì.

Bên trong bức thư này là câu trả lời của lục Hoàng tử, chắc chắn sẽ nói an bài hợp lý, Vương Quân phải biết lượng sức mà đi, tuyệt đối không nên vì nhỏ mà mất lớn.

Phản quân Cầu Chấn mặc dù thế như chẻ tre, nhưng hẵng chờ đến mùa xuân, binh mã từ các nơi khác của Đại Ngụy tập kết lại, lại thêm thương nghị thuận lợi với người Phất Kim, hai bên giáp công, chơi chết một đám phản quân nho nhỏ không phải là việc khó.

Nếu như nóng lòng muốn kết thúc chiến sự trong mùa động, trong tình cảnh bị cô lập, binh chủ lực của Vương Quân sẽ bị tổn thất rất nhiều, đây cũng là điều Trường Khê Vương gia và lục Hoàng tử không muốn nhìn thấy.

Như vậy, cần phải tìm một lý do hợp lý để hoãn chiến sự.

Ví dụ như lương quan vận chuyển phạm sai lầm trước trận, trên đường vận chuyển lương thảo bị mất một số lớn, đến mức Vương Quân Tướng quân không thể không hoãn chiến sự lại.

Như vậy, khi trong triều có người vạch tội, liền có thể tế một đám lương quan vận chuyển lương thảo để bình cơn phẫn nộ của người dân.

Hàn Lâm Phong đọc lướt một lượt, không khỏi trào phúng cười một tiếng – hắn chỉ là một tán nhân trong kinh thành, có tài đức gì? Vậy mà cũng xuất hiện trong bức mật thư này.

Xem ra hắn đã được lục Hoàng tử xem trong, đã được chuẩn bị thỏa đáng, làm một kẻ xui xẻo gây bất lợi cho việc vận chuyển lương thực, hại Gia Dũng châu thất thủ.

Về phần những kẻ chiếm cứ dịch trạm kia, chúng không liên quan gì đến âm mưu này. Bởi vì những kẻ này hẳn là người Phất Kim.

Không chỉ có nhân mã của phản quân Tào Thịnh ở phương Bắc thiếu lương thực, mà người Phất Kim năm nay cũng thiếu lương thực trầm trọng. Đây là mắt thấy binh mã Đại Ngụy cạy kho thóc của Tào Thịnh, người Phất Kim liền dự định bọ ngựa bắt ve.

Bọn chúng chiếm cứ nơi đây, tàn sát những người khác, nhưng vẫn giữ lại hai người quan trọng, chiếu theo chữ viết tay của bức thư thật, ngụy tạo mật thư của lục Hoàng tử, yêu cầu Vương Quân hạ lệnh cho lương quan đêm lương thực từ Tây đại doanh vận chuyển đến nơi được đề cập trong bức thư giả, lúc đó người Phất Kim có thể thừa cơ cướp lấy số lương thực này.

Số lượng thực này vô cùng lớn, ai có được sẽ có thể an gối sống vô lo qua mùa đông này.

Thế là đám người này chiếm lấy dịch trạm, chặn mật thực, chiếu theo chữ việt mà làm giả, chuẩn bị thay mận đổi đào, chỉ chờ hôm nay có người tới lấy thư đi.

Thế nhưng trước khi đợi được mấy người tới lấy thư đưa đến Lương châu, bọn chúng lại gặp đám người Hàn Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện