Tóc Mây Thêm Hương

Chương 90



Trong lòng Cầu Chấn bàn tính: Triệu Đống đã có chuẩn bị, như vậy một chiêu dùng diêm tiêu nổ tường này coi như quá cũ rồi.

Một khi giằng co, nghĩa quân không nhiều tiền bạc lương thảo nhất định sẽ chịu thiệt thòi, căn bản không thể kéo dài được.

Bây giờ người Thiết Phất cũng đang ngo ngoe muốn động, tìm cơ hội trả thù nghĩa quân, nếu là giằng co cùng nhân mã Đại Ngụy, nói không chừng cái mông của hắn cũng sẽ cháy, để cho người Thiết Phất chiếm tiện nghi một cách uổng phí.

Sau khi suy nghĩ như vậy, ánh mắt Cầu Chấn lần nữa rơi xuống trên bản đồ doanh trại lương thảo Thiên Tây.

Đại doanh này bây giờ quả thực mập đến chảy mỡ, nếu có thể nuốt lấy, thì nền móng sẽ vững chắc rất nhiều.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Chỉ cần lấy được nơi này, tất cả những vấn đề khó khăn của hắn đều giải quyết dễ dàng!

Nhưng mà, tên Hàn Lâm Phong trấn thủ quân doanh lương thảo Thiên Tây cũng không phải là người dễ đối phó....Cầu Chấn nhịn không được sờ về phía đầu vai bị tổn thương của mình.

Tên Hàn Lâm Phong này, quả nhiên là đối nghịch với hắn! Nếu đã thất bại ở Huệ thành trong gang tấc, không thể bắt được ở họ Hàn, như vậy lần tiếp theo, hắn cần phải tỉ mỉ chuẩn bị, cam đoan không để có một sơ hở!

Cầu Chấn rất tin số mệnh, vào khi hắn còn nhỏ lưu lạc đầu đường, từng có lão thầy bói nghèo túng bói cho hắn một quẻ, nói đời này trong số mệnh của hắn có con cú, là tướng số có thể gặp dữ hóa lành.

Chỉ là con cú này cần vận khí phúc lộc điều dưỡng, nếu không kết cục cực kỳ thê thảm. Lúc đó hắn còn thời niên thiếu vẫn chưa yên tâm, hỏi mình cuối cùng là chết như thế nào.

Lão tiên sinh kia vuốt râu trầm ngâm một hồi nói, chắc sẽ nằm trên giường mà ra đi, rồi không chịu lại giải thích nữa.

Nhưng mà bây giờ Cầu Chấn suy nghĩ đến, chắc ý là nằm trên giường bệnh mà chết.

Đoạn đối thoại thuở thiếu thời này, Cầu Chấn vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Bây giờ hắn cửu tử nhất sinh, rốt cục trở thành thống lĩnh phản quân, càng thêm tin tưởng lão tiên sinh mình gặp được kia chính là cao nhân ẩn thế.

Hàn Lâm Phong? Cho dù hắn lại lợi hại như thế nào, còn không phải bản thân hắn thuận lợi chạy trốn được mấy trận tử kiếp từ bên cạnh hắn ta sao? Còn gì phải sợ?

Chỉ là đơn thuần trên chiến trường chơi chết tên này, đều không đủ thoải mái...

Nghĩ đến Hàn Lâm Phong nhận lấy tiền bạc của Tào Thịnh, đầu óc Cầu Chấn vòng vo mấy vòng, nói với tâm phúc của mình: "Các ngươi nói Tào Thịnh muốn quy hàng, thế nhưng ta nghe nói treo thưởng liên quan tới hắn trong thành vẫn luôn chưa được huỷ bỏ. Bởi vậy có thể thấy được, chiêu này chắc cũng là Tào Thịnh đơn phương mong muốn. Không phải là Hàn Lâm Phong cùng Tào Thịnh vẫn luôn âm thầm cấu kết, cho nên Tào Thịnh mới có thể mang tiền bạc cho hắn sao?"

Tâm phúc của Cầu Chấn tự nhiên biết chân tướng Tào Thịnh còn chưa chết, nghe thống lĩnh nói kiểu này, lập tức nói tiếp: "Nói không chừng chính là Tào Thịnh bắt cầu dắt mối cho Hàn Lâm Phong cùng Du Sơn Việt... lão già họ Du, đồng ý với người nhưng vẫn không thấy cho bạc, quả thật là đáng hận!"

Cầu Chấn lại mỉm cười, cong đôi môi thật mỏng nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy cũng tốt. Ngươi nói trong triều đình biết thế tử Hàn Lâm Phong này lại âm thầm cấu kết cùng thủ lĩnh nghĩa quân, hắn còn có thể giữ được cái đầu của mình hay không?"

Bọn thủ hạ nghe xong liền ngầm hiểu, nhỏ giọng nói: "Muốn viết phong thư mật báo, đâm cho hắn một nhát không? Chỉ là nên kể ra việc này với ai?"

Cầu Chấn cũng đã có chuẩn bị nhân tuyển. Mặc dù Vương Quân kia bị mất chức, thế nhưng Trường Khê Vương gia rễ sâu lá tốt, còn có thật nhiều thân tín của Vương gia ở lại Huệ thành.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Trong đó có mấy vị, thậm chí là quan tuần doanh triều đình cắt cử, đôn đốc công việc của quân doanh định kỳ, còn có chư vị tướng sĩ nói chuyện hành động, thượng trình tấu sớ cho thiên tử.

Bây giờ Vương Quân bị mất chức, Vương gia nhất định nóng lòng muốn tìm ra lỗi để một lần nữa đoạt lại binh quyền...

Hàn Lâm Phong lại đi lại thân mật với tên Triệu Đống kia, nếu là Hàn Lâm Phong có điểm yếu là thông đồng với địch, tự nhiên sẽ liên luỵ đến thượng tướng quân Triệu Đống. Tin tưởng Vương gia nhất định sẽ lợi dụng thật tốt, làm mưu đồ lớn...

Nghĩ đến đây, hắn phất tay để cho thủ hạ mài mực viết thư, đợi thư mật báo được viết xong, sẽ đưa đến phủ trạch của quan tuần doanh ở Huệ thành.

Chờ hắn bố trí xong nội tuyến, sẽ an tĩnh đợi ngòi dẫn lửa này bùng cháy, qua ít ngày, cũng nên nghe được chút tiếng vang.

Quả pháo sấm rền như vậy, để xem họ Hàn có thể tránh thoát hay không!

Nghĩ đến đây, Cầu Chấn lại là không khỏi cười lạnh.

Đúng lúc này, mấy người bộ hạ đi vào trong doanh trướng, hỏi hắn: "Cầu thống lĩnh, nếu tiền bạc của nghĩa quân đã chậm chạp chưa tới, có phải chúng ta đẩy lùi thời gian tiến đánh Kinh Châu hay không?"

Thế nhưng Cầu Chấn lại không chút do dự nói: "Không cần đợi, lập tức xuất phát, lao tới Kinh Châu!"

Các bộ hạ nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, có chút chần chờ: "Thế nhưng... làm như vậy sẽ có chút quá gấp gáp hay không?"

Cầu Chấn lại cười lạnh hai tiếng, ý nghĩa sâu xa nói: "Muốn đánh được thỏ mập, thì phải có thể mê hoặc nó, đợi sau khi nó lơ là, mới dễ dàng ôm cỏ đánh thỏ!"

Chỉ có bao vây chặt Kinh Châu trước, mới dễ khiến sự chú ý của hậu phương bị lơ là!

Không ai có thể nghĩ ra, mục tiêu thực sự của hắn vốn dĩ không phải Kinh Châu, mà là quân doanh lương thảo Thiên tây ở hậu phương!

Thế là Cầu Chấn dẫn đầu phản quân, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại ở Gia Dũng Châu, một đường chạy đến gần Kinh Châu.

Chỉ là rạng sáng ngày hôm đó, lúc xuất phát lên đường lại rối loạn một trận, cũng không ai chú ý tới, một bà tử mặc y phục đầu bếp quân doanh, mang khăn trùm đầu, cúi đầu cầm một lưỡi liềm, hình như là đi đốn củi và ôm cỏ.

Sau khi ra khỏi vùng doanh địa, bước chân vốn chậm rãi của bà tử kia trở nên nhẹ nhàng, nhìn sau lưng không có người, vắt chân lên cổ chạy đi, không cẩn thận rơi xuống sau ngọn đồi bên cạnh.

Đợi nàng thở phì phò xong thì kéo khăn trùm đầu che mặt xuống, thình lình lộ ra khuôn mặt của Tào Bội Nhi.

Thì ra lúc rạng sáng, thừa dịp thị vệ thủ doanh không chú ý, chạy đến chỗ cây sào phơi y phục, trộm được một bộ y phục của bà tử giúp việc bếp núp trong quân doanh, sau đó mặc vào. Lại thừa dịp thủ doanh không chú ý, làm bộ như đi đốn củi để êm xui chuồn ra ngoài.

Bây giờ đối với Cầu Chấn mà nói, nàng có cũng được mà không có cũng không sao, đương nhiên cũng không có nghiêm phòng canh giữ nàng giống trước kia.

Đêm qua Tào Bội Nhi khóc một đêm, trong lòng dần dần lạnh thấu, cũng kiên định muốn rời khỏi.

Nàng muốn đi tìm cha, khẩn cầu cha tha thứ... Về phần nên tìm như thế nào, nàng nhất thời nghĩ đến đốc vận Hàn Lâm Phong của quân doanh lương thảo Thiên Tây kia.

Lúc Cầu Chấn ở Huệ thành, cũng nói với nàng, Hàn Lâm Phong kia dường như là người âm thầm trợ giúp cha.

Bây giờ Tào Bội Nhi mờ mịt không nơi nương tựa, chỉ có thể đi đến Lương thành thử may mắn rồi tính sau...

Nghĩ đến đây, nàng nhét lưỡi liềm vào eo thật chắc, lại sờ lên bánh nướng cùng mấy lượng bạc trong ngực do nàng trộm lấy ra, chuẩn bị đứng lên, đi về phía Lương châu.

Thế nhưng là đi vài bước, sau lưng mơ hồ truyền đến âm thanh có người nói chuyện, dường như là nha hoàn phục thị ngày thường của nàng: "Kỳ lạ, sao không thấy thống lĩnh phu nhân? Lúc ta đi đưa bữa sáng, trong doanh trướng không có ai."

Trả lời người kia là thị vệ thủ doanh: "Gì chứ, ngươi còn sợ có người bắt cóc phụ nhân cao lớn thô kệch kia đi? Nếu mà với dáng vẻ như nàng đây mà biến mất, thì các ca ca nhất định đi tìm nàng, ha ha ha ha!"

Nha hoàn kia nghe thấy, cũng là hiểu ý cười một tiếng: "Nhìn chàng nói kìa, nhưng mà cũng đúng, phu nhân đối với thống lĩnh gọi là một mực hết lòng, có đạp cũng không đạp đi được!"

Những thị vệ kia cũng hì hì cười: "Cũng chính là ỷ vào cha nàng ta là Tào Thịnh, cũng không thử vào nhà xí mà soi xem, bản thân có dáng vẻ gì, làm sao xứng với thống lĩnh của chúng ta? Buổi tối hôm qua còn không biết xấu hổ chạy tới ghen tuông... Nếu ta là thống lĩnh, đối diện với nàng ta chỉ sợ là muốn uể oải suy sụp, không làm nam nhân nổi mất... Ha ha ha ha..."

Sau khi những người chế nhạo sau lưng nàng từ từ tản đi, Tào Bội Nhi ở phía sau đồi cũng chầm chậm ngừng lại, có khoảnh khắc như thế, khuôn mặt vốn là không đủ xinh đẹp của nàng lóe ra một biểu cảm đáng sợ.

Sau khi chặt mấy cây bụi rậm, nàng dùng khăn che lấy khuôn mặt, ôm bó củi... trở về lại doanh địa lần nữa.

Trở lại doanh trướng, nàng cất kỹ y phục của đầu bếp nữ. Lúc nha hoàn ra ngoài tìm nàng một vòng trở về trong trại, kém chút đụng vào người Tào Bội Nhi.

"Ai nha, phu nhân, người đi đâu vậy, để cho ta tìm mãi."

Nha hoàn cẩn thận từng li từng tí nhìn hai mắt sưng đỏ của Tào Bội Nhi, biết nàng hẳn là khóc một đêm, cũng không biết một hồi có thể gây chuyện ph át tiết hay không.

Thế nhưng là Tào Bội Nhi lại chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó không nói lời nào, nhận lấy cái khay trong tay nha hoàn, ngồi vào bàn bắt đầu ăn từng ngụm lớn...

Lại nói đến Cầu Chấn, cũng không biết phu nhân bị mình lạnh nhạt mới sáng sớm đã gây ra chuyện. Hắn đã dẫn đầu phản quân nhổ trại chạy đi, rốt cục cũng tới dưới thành Kinh Châu.

Quân coi giữ Kinh Châu tự nhiên cũng là bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ còn chờ Cầu Chấn đến đây công thành xông vào trận địa.

Chỉ là này Cầu Chấn này lại có ý khác, hắn ra lệnh người sắp xếp dựng lều trống, đào hố giả vờ như rất nghiêm trọng, lại sắp xếp người sữa chữa trong doanh địa, tạo ảo giác rằng tất cả chủ lực đều tập kết dưới thành.

Lúc này phản quân chọn lựa ra một nhánh khoảng ngàn người tinh nhuệ đã sớm xuất phát theo hướng núi Dã Trư rồi.

Bởi vì nơi hắn thực sự muốn chiếm lấy chính là doanh lương thảo Thiên Tây lấy núi Dã Trư làm nơi hiểm yếu.

Mặc dù quân doanh lương thảo kia có Kinh Châu che chắn, lại được núi Dã Trư bao quanh, thế nhưng Cầu Chấn thường xuyên đánh du kích, hết sức quen thuộc đối với địa hình quanh mình, tự mình dẫn đầu thủ hạ đại tướng Lý Tân cùng suất lĩnh quân binh tinh nhuệ, xuyên qua núi Dã Trư, chạy thẳng đến quân doanh lương thảo Thiên Tây.

Lần này bọn hắn nhóm lửa đốt quân doanh lương thảo là có chuẩn bị hoàn hảo. Không chỉ chuẩn bị diêm tiêu thuốc lửa, còn chuẩn bị tấm ván gỗ để lót qua các chiến hào.

Coi như quân doanh lương thảo kia có đề phòng cẩn thận, cũng chẳng qua là doanh trại hậu phương.

Mặc dù quân doanh lương thảo có rãnh rót dầu, thế nhưng bên trên tấm ván gỗ bọn hắn mang đều bôi vôi bùn, không sợ lửa cháy, dùng tấm ván gỗ đặt lên cống rãnh thì có thể thuận lợi hơn người.

Đến lúc đó, trên người các huynh đệ xông vào doanh trại cũng khoác lớp cách nhiệt có bôi vôi bùn, xông qua rãnh lửa, các bệ cao còn lại chỉ cần ném ống diêm tiêu là có thể nổ tung.

Chờ tiến vào giai đoạn cận chiến, thì phải xem ưu thế về nhân số.

Người của quân doanh lương thảo Thiên Tây, tính toán đâu ra đấy cũng sẽ không vượt qua năm trăm người.

Lần này Cầu Chấn xem như bỏ hết cả tiền vốn, không chỉ tự mình đến đây, còn mang theo thủ hạ đại tướng đắc lực, nhân mã mang theo cũng đều là quân sư tinh nhuệ, tuyệt đối có thể huyết tẩy quân doanh lương thảo trong chớp mắt.

Về phần núi Dã Trư này, đều là đường mà phản quân đi quen, mặc dù địa hình nơi đây phức tạp, nhiều nhánh, thế nhưng bọn hắn đi lại như giẫm trên đất bằng, hành quân rất nhanh.

Dù sao đa phần quân tốt là binh lính lấy từ chỗ Tào Thịnh, mỗi một người đều là cao thủ hành quân.

Chỉ là lúc đại quân đi đến một nửa, Lý Tân dẫn binh từ xa xa thông qua màn sương mù trong núi nhìn thấy chỗ thưa thớt của dãy núi đối diện dường như có rất nhiều bóng người.

Hắn thấy thì trong lòng giật mình, vội vàng phất tay kêu dừng hành quân, sau khi báo với Cầu Chấn, lại phái thám tử tỉ mỉ thám tính tình hình phía trước.

Mấy tên thám tử lao vụt lên, chỉ chốc lát sau, bọn hắn lại chạy trở về, một mặt bất đắc dĩ bẩm báo Lý Tân: "Phía trước thật sự là có không ít bóng người, thế nhưng chúng tiểu nhân xích lại gần xem xét, tất cả đều là người giả bện bằng cỏ, dùng gậy gỗ đâm đứng sừng sững ở giữa đường núi hù dọa người."

Lý Tân híp mắt suy nghĩ một chút: Đây cũng là quan binh Đại Ngụy đã nhận ra núi Dã Trư có tai hoạ ngầm, mới nghĩ ra cách ngu ngốc như thế.

Nơi đây núi cao rừng rậm, không dễ dàng phái binh trấn giữ, thế là những quân tốt này lười biếng, liền nghĩ ra biện pháp mưu lợi, bện nhiều người rơm đứng sừng sững trên vài con đường hiểm yếu, xa xa nhìn qua còn rất có thể dọa người.

Lý Tân đã từng trải qua chiến dịch trong rửng quỷ kia với Cầu Chấn, tự nhiên nhớ kỹ người của quân doanh lương thảo Thiên Tây biết bện người rơm đến cỡ nào.

Lúc trước chính bọn hắn bị người rơm của Hàn Lâm Phong lừa gạt, mắc câu.

Đợi lúc Cầu Chấn đi đến gần, xem xét những người rơm kia, quả nhiên là giống y như đúc cách bện rơm ở rừng quỷ, dùng cỏ khô cho mặc quân phục, thì có thể lừa gạt người ta!

Hàn Lâm Phong kia ăn được ngon ngọt, yêu những chiêu này lừa gạt người ta, vậy mà cũng không thay đổi, thật chỉ có một chiêu mà dùng đến cũ rích luôn rồi...

Lý Tân cười hì hì  hai tiếng, dùng tay rút đao lập tức bổ và người rơm bên đường, sau đó nói với Cầu Chấn: "Thống lĩnh, hắn đây là sợ đường lên núi Dã Trư có người tới, lại không đủ người phòng thủ, nên làm ra những trò này, chẳng lẽ xem chúng ta là con chim ngốc trong ruộng, sẽ bị người rơm dọa lùi sao?"

Cầu Chấn nhìn những người rơm quen thuộc này, liền nhớ tới chuyện cũ mình bị ép trốn ở trong khe đá của rừng Quỷ, cũng là liên tục cười lạnh, phất tay mệnh lệnh tiếp tục đi!

Sau khi thám tử hắn phái đi liên tục bổ đổ mấy người rơm, thì lại đi trước thăm dò đường, xác định cũng không có phục binh. Đoạn đường này khiến đội ngũ tinh nhuệ như là con rắn lớn chiếm cứ trong rừng rậm, uốn lượn nhanh chóng tiếp tục tiến lên.

Khi bọn hắn thuận lợi đi vào một chỗ gọi là “Vương Bát Cái” của ngọn Dã Trư, đã dần dần vào đêm.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Nơi đây đúng như tên gọi, địa thế bằng phẳng, tựa như mai con ba ba khổng lồ, là một nơi tốt để xây dựng cơ sở tạm thời.

Xem ra lúc trước những quan binh Đại Ngụy tới đây chỉ định làm người rơm, chính là làm ở chỗ này.

Bây giờ người của bọn hắn đã rút lui, thế nhưng trên mặt đất còn từng bó cỏ khô tán loạn, bốn phía là người rơm ngã trái ngã phải, còn có một cái bếp lò, nhìn thấy mỡ đông còn dính lại, hẳn là mới đến vài ngày trước.

Mấy ngày nay trong đêm lạnh, nếu là cắm trại trong núi, thì đúng là phải chịu tội, cho nên quân tốt Đại Ngụy chỉ để lại những người rơm này, về phần bọn hắn hẳn là đã sớm rút lui.

Cầu Chấn tính toán canh giờ, càng đi về phía trước thì sẽ ra khỏi núi Dã Trư.

Chờ bọn hắn đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, đúng lúc là đêm khuya.

Nhanh chóng tập kích như thế, vừa vặn có thể nổ cho quân Thiên Tây hồn phi phách tán trong lúc ngủ mơ.

Dù sao bây giờ ánh mắt của người đời đều tập trung tại Kinh Châu có Triệu Đống trấn giữ, đại doanh Thiên Bắc vốn có thể gấp rút tiếp viện cho Thiên Tây đã xuất phát lao tới Kinh Châu.

Bây giờ, quân doanh lương thảo Thiên Tây này chính là cá trong chậu, chỉ chờ hắn dẫn người bắt lửa làm nóng dầu, chiên chín vàng thật ngon.

Nghĩ đến tuyến báo nói trước đó, dường như Mậu Tường tiền trang kia còn vận chuyển xe bạc đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, trong lòng Cầu Chấn liền trở nên kích động.

Lần này bọn hắn tới, mang không theo quá nhiều đồ vật, chỉ có thể phóng hỏa đốt lương thực, chặn đứt lương thảo của Triệu Đống, nhưng số bạc kia, nhất định phải mang đi toàn bộ.

Nghĩ đến đây, hắn từ chối đề nghị nghỉ ngơi chỉnh đốn hàng ngũ của bộ hạ Lý Tân, chỉ muốn đại đội nhân mã đừng trì hoãn thời gian, tiếp tục tiến lên.

Bởi vì là đánh lén, mặc dù đã vào đêm, nhưng bọn hắn cũng không hề đốt lửa, chỉ mượn ánh trăng trên trời tiến lên.

Một tên quân tốt đi được một nửa, có chút mắc tiểu, nên tự đi ra khỏi đội ngũ một mình, tìm chỗ rễ cây yên lặng để dễ dàng thoải mái một chút.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Nhưng mà nơi hắn tới này có mấy người rơm ngã ngổn ngang lộn xộn, trong đó một người rơm vừa vặn đứng ở đối diện hắn.

Quân tốt kia bị nhịn tiểu đến quá gấp, chỉ có thể cởi quần xả nước ra trước. Thế nhưng cùng với tiếng nước rầm rầm, hắn lại đối diện với ánh mắt của người rơm trước mặt.

Lúc này, ánh trăng trong sáng, chiếu xuống mặt đất, quân tốt kia cũng sắp tiểu xong, thế nhưng đột nhiên giật cả mình —— mắt của người rơm này... sao còn biết động đậy?

Nét mặt của hắn càng thêm hoảng sợ, đang muốn mở miệng kêu người tới, liếc mắt qua thì nhìn thấy người rơm một bên đột nhiên đứng lên, đi đến phía sau bịt kín miệng của hắn.

Mà người rơm đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt trợn trắng, dùng chủy thủ lạnh buốt nhanh chóng cắ m vào chỗ trái tim của hắn.

Quân tốt trước khi chết nghe được một câu cuối cùng chính là: "Dám đi tiểu ở trên người lão tử! Muốn chết!"

Màn đêm buông xuống, những bóng cây trong rừng sâu lắc lư, không biết bắt đầu từ khi nào, đội ngũ cuối hàng con rắn lục tục ngo ngoe "rơi mất" không ít người.

Khi đội ngũ vượt qua "Vương Bát Cái", sau lưng Lý Tân có quân tốt chạy tới cuống quít bẩm báo: "Khởi bẩm đầu lĩnh, chuyện này... trên núi này giống như có quỷ đả tường..."

*Quỷ Đả Tường [鬼打墙]: chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải, giống như bên mình hay gọi là ma lạc ấy.

Lý Tân vừa trừng mắt, dùng chân gạt ngã hắn: "Nói mấy lời quỷ gì vậy? Ngươi dám làm dao động lòng quân, có tin ta một đao đánh chết ngươi hay không!"

Những quân tốt kia dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Lý đầu lĩnh, hai mươi huynh đệ vốn ở đằng sau chúng ta, thế nhưng vừa rồi ta quay đầu lại, lại đột nhiên phát hiện không có bất kỳ ai. Mới vừa rồi rõ ràng bọn hắn không có vượt qua ta, không biết từ lúc nào đã không còn một ai... Chẳng lẽ trời tối quá... Bọn hắn lạc đường?"

Cầu Chấn lại nghe xong thì da đầu căng lên.

Hành quân trong núi rất chú trọng vị trí đứng trước sau, dù sao lúc đi, nếu một khi người bị mất tích thì trước sau cũng có thể giúp đỡ. Trong tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện chuyện hai mươi mấy người vượt tiến lên.

Nếu như quân tốt là nói thật, những người cuối hàng đã đi đâu? Coi như trên núi có dã thú kiếm ăn bắt đi, cũng sẽ không bị mất tích hai mươi người!

Lúc này Cầu Chấn lại ngẩng đầu chậm chạp nhìn bốn phía, phát hiện mình đã vượt qua vùng đất bằng phẳng Vương Bát Cái, đi tới một chỗ sơn cốc địa thế trũng. Bây giờ đầu và bụng "đội rắn" của hắn đều vào trong sơn cốc.

Mà người rơm chung quanh sơn cốc...không biết lúc nào đã trở nên lít nha lít nhít, bày khắp nơi!

Trong bóng đêm bao phủ xuống, sự tồn tại thoáng như bóng người này, tăng thêm mấy phần quỷ dị...

Nhưng lúc này Cầu Chấn không quản được quá nhiều, hai mươi người kia có thể là do người dẫn đầu đi đường khác, kết quả khiến tất cả người phía sau đều lệch đi.

Bây giờ đã canh giờ vừa chuẩn, không thể dừng lại tìm người, cho nên hắn quyết định tiếp tục đi tới, chạy tới quân doanh lương thảo Thiên Tây.

Nhưng vào lúc này, cuối hàng lần nữa truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó liền nghe được có người hoảng sợ hô: "Quỷ... Quỷ... Á Á Á!"

Lần này sau sống lưng Cầu Chấn hơi lạnh, rốt cuộc hắn không lo được có thể bị bại lộ hành tung hay không, hạ lệnh: "Nhanh đốt đuốc!"

Khi bó đuốc thắp sáng, lập tức soi bốn phía rõ ràng, lại nhìn cuối hàng, mấy chục bộ thi thể nằm lăn ngổn ngang lộn xộn, trên ngực trên bụng có vết thương còn đang ứa máu.

Chuyện này... chẳng lẽ trên núi thật sự có yêu ma hút máu?

Ngay khi toàn bộ đội ngũ sợ hãi tràn ngập, đám người hoảng hốt nhìn chung quanh, thì người rơm trải rộng bốn phía đột nhiên bắt đầu chuyển động, sau khi đốt những túi được gói bằng rơm khô thì quăng về phía đội ngũ phản quân.

Nơi đây là một rãnh sâu, những gói nhỏ kia sau khi rớt xuống thì ầm ầm nổ vang. Đội ngũ như “con rắn lớn” này, lập tức bị làm đứt thành vài đoạn.

Quân tốt của phản quân bị tạc đến quỷ khóc sói gào, vẫn không quên hô to "có quỷ". Thế nhưng là trong lòng Cầu Chấn lại sáng như tuyết!

Mẹ nhà hắn, đây là lại rơi vào trong cạm bẫy của Hàn Lâm Phong!

Khắp núi này đâu phải là người rơm? Rõ ràng chính là kẻ địch giả trang thành người rơm mà! Đáng tiếc nhân mã dưới tay hắn đầu tiên là bị người trong đội ngũ vô cớ mất tích dọa đến bay hồn mất vía, sau đó là bị người rơm khắp núi dọa phát sợ lần nữa.

Tiếng vang động trời tiếp theo càng làm cho người choáng ngợp. Kỳ thật những "người rơm" này ném bọc nổ cũng không tính có uy lực lớn.

Nhưng xui xẻo là, trong lúc binh hoang mã loạn, có phản quân vậy mà không cẩn thận dùng bó đuốc trong tay đốt diêm tiêu thuốc lửa nhà mình mang theo.

Thứ mà đích thân Cầu Chấn tự mình nghiên cứu ra mới gọi là chuẩn, sau một tiếng nổ động trời, rất nhiều quân tốt của phản quân cũng bay lên trời, rồi hóa thành khối vụn tản ra.

Trong rãnh sâu, toàn bộ là một mảnh khói đặc đục ngầu, xác chết khắp đồng, lúc tiếng nổ vang ngừng lại, quân tốt của phản quân giành bỏ chạy trước, lại bị những "người rơm" này ùa lên bao vây, chém giết tại chỗ...

Cầu Chấn căn bản không nghĩ tới họ Hàn lại dùng cách gậy ông đập lưng ông, dùng diêm tiêu thuốc lửa hắn am hiểu nhất đối phó lại hắn!

Trong lòng hắn biết lần này đã định là thua trận, căn bản không lo được cho thủ hạ, chỉ dựa vào sự hiểu rõ của mình đối với địa hình núi Dã Trư, muốn thừa dịp loạn lạc trốn trước một bước.

Nào nghĩ tới, hắn vừa lách mình ra lệnh rút quân về phía sau, liền có một thanh kiếm sắc bén đánh tới, ngay sau đó mấy đường kiếm nổ tung trước mặt hắn.

Cầu Chấn tập trung nhìn, thì ra là một "người rơm" cao lớn rút kiếm đột kích. Thanh kiếm kia cũng dùng toàn là độc chiêu, dường như chuyên môn chào hỏi trên mặt của hắn.

Không bao lâu, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã bị vẽ ra mấy vết cắt thật sâu.

Mà sau mấy lần so chiêu, cỏ trên mặt người rơm kia cũng dần dần rớt xuống... Không phải là tử địch Hàn Lâm Phong của hắn sao?

Kẻ này là đùa mèo sao? Sao cứ tập trung đi hủy dung của hắn vậy?

Cầu Chấn giận, nghiêm nghị hét to: "Họ Hàn! Con mẹ nó ngươi muốn thế nào?"

Hàn Lâm Phong vất đi cỏ khô trên mặt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy máu của Cầu Chấn lộ ra ý định không rõ, lại nở một nụ cười nham hiểm có chút chua sót: "Chẳng muốn sao cả, chỉ giúp ngươi chỉnh sửa khuôn mặt một chút..."

Cầu Chấn đã thua ở trong tay của Hàn Lâm Phong mấy lần, căn bản không dám ham chiến, chỉ liên tiếp lui về phía sau, mà thân binh của hắn thì cấp tốc vây lại, để thống lĩnh có cơ hội lui về sau.

Thế nhưng là lần này Hàn Lâm Phong vốn dĩ không có ý định để Cầu Chấn còn sống trở về, lúc hắn lùi về phía sau, hung hăng đâm một kiếm về chỗ trái tim hắn.

Đáng tiếc tên Cầu Chấn kia quá gian xảo, nghiêng người trốn đi, vẫn là đâm lệch.

Cầu Chấn thuận thế cao giọng thét lên một tiếng, ngã quỵ thẳng về phía sau.

Phía sau hắn đúng lúc là vách núi, men theo rừng cây dày đặc lăn xuống, đã không thấy tăm hơi.

Trận chiến đêm khuya bao vây tiêu diệt kết thúc quá nhanh, phản quân còn sót lại đều bị bắt làm tù binh, dùng sợi dây thừng bằng cỏ cột thành một xâu người, bị dẫn xuống núi.

Sau đó, Hàn Lâm Phong lại dẫn người đến chỗ vách núi kia tìm thi thể Cầu Chấn, thế nhưng địa thế nơi đó quá phức tạp, tạm thời cũng tìm không được, chắc là tên tặc tử kia trời sinh mạng lớn, lại chạy thoát rồi.

Chiến dịch lần này, quân doanh lương thảo Thiên Tây đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, nhẹ nhàng bắt gần ngàn người phản quân tù binh, tiêu diệt không hơn hai trăm người, toàn thắng.

Khi tin tức truyền về đến doanh trướng phản quân, sĩ khí lập tức xuống thấp.

Lúc nghị sự trong trướng có người tức giận nói ra: "Chúng ta vốn đã thiếu cơm ăn áo mặc, bây giờ lại hao tổn nhiều huynh đệ một cách vô ích như vậy, những người này đều là huynh đệ tinh nhuệ nhất trong doanh trại chữ “Thiên”! Như vậy còn muốn đi đánh Kinh Châu như thế nào?"

Có người bước ra dẫn đầu, người còn lại cũng lao nhao, bàn tán ầm ĩ.

Lúc trước Cầu Chấn có mấy lần thanh tẩy, mặc dù quét sạch đồng đảng thân tín của Tào Thịnh, thế nhưng những người còn lại cũng không hẳn hoàn toàn tin phục hắn.

Chỉ là ngại rằng bây giờ Cầu Chấn nắm giữ quân quyền, lại một mình đơn độc làm lớn, không dễ chống lại hắn thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện