Tóc Mây Thêm Hương

Chương 97



Tông vương phi xem như không nghe thấy lão gia nhân đang vượt quá quy tắc, chỉ lo uống trà, xem thử Lạc Vân ứng đối như thế nào.

Lạc Vân nghe vậy nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn Thịnh ma ma rồi cất giọng nói: "Ngươi ỷ vào mình có mấy phần mặt mũi ở vương phủ mà làm càn vậy sao? Ngươi còn biết đây là phủ vương hầu! Cho dù là nhà của một thường dân, nhà chồng cũng không có lý do gì để tùy tiện đòi của hồi môn của con dâu, lão nô ngươi nói những lời này là muốn cho người khác cười nhạo Bắc Trấn vương phủ ăn bám, phải dùng tiền của con dâu để sống qua ngày ư?”

Từ khi hai mắt của Lạc Vân phục hồi, lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng dường như hiện lên lời muốn nói. Tuy rằng vẻ mặt vẫn trầm mặc yếu ớt nhưng một khi liếc mắt, lập tức có thể cảm nhận được một luồng khí có thể trấn áp người khác.

Mặc dù Thịnh ma ma có Tông vương phi là chỗ dựa, nhưng bà ta vẫn không thể chịu được ánh mắt của thế tử phi, nhanh chóng né tránh rồi giải thích: "Là lão nô đã nhiều lời, xin thế tử phi thứ lỗi. Tuy nhiên, nếu vương phủ gặp khó khăn thì đó cũng là tạm thời, nếu người chịu hiểu cho lão nô thì sẽ không có ai dám mở miệng bàn tán về vương phủ... "

Lạc Vân thực sự biết rằng nếu Tông vương phi không buông bỏ quyền lực thì không có lý do gì để con dâu mình, một người không có xuất thân danh giá phải gánh vác gia môn.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Bây giờ những gì lão nô xảo quyệt này đang nói có lẽ cũng là bàn tính của Tông vương phi.

Lạc Vân cảm thấy vẫn nên nói những lời này rõ một chút, vì vậy nàng nhướng mày nói tiếp: "Lần này tiền bạc của vương phủ quay vòng khó khăn, tất cả là vì ngoại tổ phụ đã xảy ra chuyện, mà Vương gia lại là con rể của Tông gia, tự nhiên muốn dốc hết sức mình, tận lực một phần. Tuy bây giờ trong phủ có khó khăn một chút nhưng cũng không cần tới tiền bạc của hồi môn của con dâu. Mẫu thân còn không bảo lấy của hồi môn của ta để bù đắp, ngươi là ai mà dám ép buộc ta, ngươi như vậy là có ý gì? Nếu ai không biết sẽ tưởng mẫu thân xúi giục ngươi ức hiếp con dâu, thanh danh của vương phủ chúng ta lại bị đám người các ngươi hủy hoại!”  

Khi Lạc Vân nói điều này, Tông vương phi không thể giữ thể diện của mình được nữa.

Con dâu thật sự đã nói trúng tim đen, nếu vương phủ thực sự cần của hồi môn để lấp đầy thì theo lý mà nói cũng phải bắt đầu từ Tông vương phi.

Dù sao cũng chính phụ thân của bà đã tham ô tiền bạc, làm trái luật mới liên lụy đến việc không thể có tổ yến để ăn ở Bắc Trấn vương phủ.

“Đủ rồi, Thịnh ma ma, ngươi còn không mau nhận sai với thế tử phi!” Lạc Vân nói câu nào câu đấy đều có lý, Tông vương phi nhất thời không thể phản bác lại, vì vậy bà chỉ có thể đẩy Thịnh ma ma ra làm lá chắn.

Thịnh ma ma chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu nhận sai, trong lòng Tông vương phi vẫn là nghẹn lửa, lại nhìn xéo Tô Lạc Vân nói: "Ngươi nói đúng, nếu vương phủ không có tiền, cũng phải là ta bỏ ra của hồi môn để giúp đỡ phủ trước tiên. Ngươi tính toán xem có cần ta đem chúng đi bán để lấp đầy lỗ hổng trong ngân sách không?”

Thấy mẹ chồng nổi giận, Lạc Vân tự nhiên cũng quỳ xuống tạ lỗi.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân ầm ĩ. 

"Có chuyện gì, sao trong phủ náo nhiệt như vậy?" Âm thanh này vừa dứt, Ngư Dương công chúa cùng nha hoàn bước vào.

Hóa ra trước khi Lạc Vân đến, nghe nói Hề ma ma đã vào phủ, nàng liền dự liệu rằng lão nô bộc cũ này sẽ khuấy tung mọi chuyện cho xem.

Bây giờ Hàn Lâm Phong đang rất bận rộn với công việc của mình, đã lâu không về phủ, nàng cũng không thể trông cậy vào cha chồng để giải vây. 

Cho nên trước khi tới, nàng còn mời Ngư Dương công chúa cùng nhau đến thăm hỏi Vương phi. 

Kể từ lần gặp nguy hiểm ở Huệ thành, Ngư Dương công chúa liền trở về sống trong phủ của Bắc Trấn vương ở Lương châu.

Nơi này cách Kinh Châu không xa, nếu tướng quân cùng nhi tử rảnh rỗi, họ sẽ trở về thăm nàng. 

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Chỉ là Triệu Đống thân là tướng quân, căn bản không thể trở về. May mắn thay, nhi tử Triệu Quy Bắc coi như hiếu thuận, thi thoảng thay cha đến dịch trạm để giao tài liệu quan trọng hoặc có khi là lấy đồ thì sẽ đến thăm Ngư Dương công chúa.

Hôm nay trong lúc rảnh rỗi Ngư Dương công chúa được Lạc Vân mời, sau khi chỉnh lại trang phục liền đến gặp Tông vương phi.

Kết quả là vừa nghe được nửa câu nói, liền thuận mồm hỏi.

Tông vương phi là người sĩ diện, rất chú trọng đến mặt mũi, khi Ngư Dương công chúa tới, cũng không thể tiếp tục xử tội Tô Lạc Vân, chỉ đứng dậy mỉm cười chào hỏi công chúa.

Nếu Ngư Dương công chúa biết ngân khố trong phủ trống rỗng thì Vương phi thật sự không biết để mũi mũi ở đâu. Vì vậy, bà vội vàng cười để ngắt lời rồi cắt ngang cuộc nói chuyện.

Mà lão bà Hề ma ma kia cũng biết trường hợp này không có chỗ cho mình xen vào nên đã được con dâu đỡ lấy rồi bỏ đi trong tuyệt vọng. 

Ngư Dương công chúa trời sinh hòa đồng, thân thiện, lần này cũng vậy, nhân tiện cũng mang đến một số câu chuyện mới mẻ từ kinh thành. Trong đó tất nhiên cũng bao gồm việc Tuấn quốc công phu nhân bây giờ đang mang tiếng xấu. 

Tông vương phi rất thích nghe những chuyện như vậy, nên bà nhất thời không quan tâ m đến việc khiển trách Lạc Vân, chỉ lo nói về những chuyện thú vị này với công chúa, nhân tiện nhắc tới phủ trạch ở kinh thành mà bà quen biết, có công tử cùng tuổi với nữ nhi mình để công chúa giúp đỡ.  

Từ khi tất cả cùng nhau nhảy xuống từ Thiên Bảo lâu ở Huệ thành, Ngư Dương công chúa cảm thấy rằng nàng và Vương phi cũng có thể coi như hai bạn tốt cùng chung hoạn nạn.

Thật là đáng thương khi Vương phi vì chuyện của nữ nhi mà càng ngày bệnh càng nặng. Đương nhiên công chúa hiểu chuyện đó, đồng thời cũng nói rằng sẽ viết thư cho bạn bè ở kinh thành để giới thiệu tiểu quận chúa của Bắc Trấn vương phủ, để xem nàng có thể tạo dựng một mối nhân duyên tốt đẹp không. 

Sau khi công chúa rời đi, tâm trạng của Tông vương phi đã tốt hơn một nửa, nhìn thấy Lạc Vân ngồi ở một bên mới lại nghĩ tới vụ việc bị công chúa phân tán.

Khi bà nổi giận trở lại, hỏi nàng tại sao lại đuổi các lão nhân trong phủ, có phải nàng muốn thay đổi tôn ti trật tự hay không, Lạc Vân nhẹ nhàng nói: "Chỉ là mới đầu phát hiện ra các khoản không đúng, lúc hỏi đến mới phát hiện người phạm tội. Vốn định nể mặt mẫu thân nhẹ nhàng xử lý, nhưng khi đó phụ vương không yên lòng khi con kiểm tra sổ sách nên đã ngồi một bên... Người còn không biết tính khí của phụ thân sao? Phụ thân giận dữ, nói trong phủ hiện tại đang thiếu tiền bạc, làm sao có thể giữ những người đó? Nên con mới đuổi họ đi... Nếu mẫu thân không muốn, con sẽ bẩm rõ với phụ thân, bảo người mời họ trở lại?"

Tông vương phi lắng nghe một lúc... Lúc trước bởi vì phụ thân Tông Khánh của bà nộp tiền phạt, vương phủ đã nộp chung một nửa, vì vậy chi tiêu hàng ngày của phủ bây giờ đều bị thắt chặt. Cho nên nếu có vấn đề với các khoản do những người này phụ trách thì họ thực sự đã chui vào lỗ súng rồi.

Nếu bà đi cầu xin cho những người này, e rằng bà cũng sẽ bị vương gia quở trách …

Nghĩ đến sự vất vả, cực nhọc ở trong phủ bao nhiêu năm, ngậm đắng nuốt cay, nuôi ba đứa nhỏ lớn lên, cuối cùng cũng không được sủng ái như con dâu. Tông vương phi cũng cảm thấy buồn bực, nhất thời hai mắt đỏ hoe: "Ngươi không cần lấy phụ thân để dọa ta, bây giờ cả cha lẫn con trong phủ này đều nghe lời ngươi, hiện tại thân thể ta cũng suy nhược, ta vẫn nên chết càng sớm càng tốt, nhường chỗ cho ngươi trở thành chủ nhân mới thì hơn... "

Lạc Vân đưa trà cho Tông vương phi, có chút hơi sững sờ.

Mẹ chồng tuy có chút khôn vặt nhưng cũng không có ý đồ xấu gì to tát, mặt khác dễ mềm lòng, rất dễ bị xúi giục bởi bọn nô tỳ.

Nếu không, chính là bà nhận ra rằng cuộc sống không suôn sẻ, không ai khác đau khổ như bà ấy.

Trên thực tế, mặc dù Bắc Trấn vương gia cũng được biết đến là một người bảnh bao, nhưng sau khi xem xét kĩ lại thì, trong phủ chỉ có ba người con. Ngoại trừ Hàn Lâm Phong do ái thiếp sinh ra, thì chỉ còn lại hai người con do Tông vương phi sinh. Tuy rằng có một hai tỳ thiếp ở cùng, nhưng Vương gia cũng không thường xuyên ở lại, điều này thật sự hiếm thấy trong phủ vương hầu.

Mặc dù Vương gia đối xử với bà như khách, nhưng không hề có ác ý với chính thê, thế nhưng tính tình hai người mâu thuẫn, cho dù chỉ có thể coi nhau như khách, nhưng nếu có lời không hợp thì sẽ tranh cãi nảy lửa.

Lạc Vân chưa bao giờ cảm nhận được thế nào là một cặp oan gia với tính cách không thể hòa hợp, dù mẹ chồng nàng thất vọng với phụ thân nhưng nàng chưa bao giờ thấy Vương gia và Vương phi cãi nhau đến đỏ cả tai trong ba ngày.

Sau khi gặp cha mẹ chồng, nàng phải thừa nhận rằng một số người không thích hợp để kết thành phu thê, ngay cả khi họ môn đăng hộ đối, tướng mạo ngang nhau. Tính cách không phù hợp thực sự còn tồi tệ hơn bát tự không phù hợp!

Nghe Vương phi nói mình sẽ chết sớm, nàng nhẹ giọng nói: "Tiểu thúc và tiểu cô tử còn chưa thành thân, mẫu thân không thể bỏ mặc họ được! Nếu phụ thân hay thế tử đến thu xếp, nhất định sẽ không thể làm tốt... Mẫu thân chỉ cần dưỡng bệnh, đợi người khỏi bệnh, con sẽ giao chìa khóa, sổ sách lại, tuổi con còn nhỏ, không có khả năng chống đỡ một cơ ngơi lớn như vậy."

Tông vương phi cầm lấy khăn tay nàng đưa cho, lau nước mắt rồi uống mấy ngụm trà, cảm thấy Tô Lạc Vân nói rất có lý.

Con cái của bà đều còn nhỏ, nếu bà chết, ai sẽ chăm sóc chúng?

Thế nhưng, nghe nàng dâu này hào phóng nói xong, thật vất vả để đảm đương quản lý vương phủ, sao có thể bằng lòng buông bỏ?

Sau khi nghe mẹ chồng chất vấn lòng thành, Lạc Vân cười thành thật nói: "Thật tình vương phủ rộng lớn, quản gia như con phải lo chuyện tiền bạc lao tâm lao lực. Con quen quản công việc kinh doanh của mình, luôn vung tay quá trớn, có chút không quen đảm nhận công việc này... "

Tông vương phi tức đến bị sặc; lời nói của nữ nhân này thật sự khiến người ta tức chết mà! Đường đường một Bắc Trấn vương phủ oai phong lẫm liệt hóa ra trong miệng nàng lại sa cơ lỡ vận đến thế?

Tuy nhiên, Tông vương phi cũng biết nội tình của con dâu, nàng cũng không phải khoe khoang gì. Nghe nữ nhi kể rằng việc kinh doanh cửa hàng hương liệu của Tô Lạc Vân không ngừng mở rộng, thậm chí nàng còn thuê một đoàn xe ra nước ngoài để vận chuyển một số loại hương liệu nhập khẩu khan hiếm. Gần nhất ngay Huệ thành cũng có một chi nhánh tên Sấu Hương Trai của nàng.

Khi con dâu giàu có nói điều này thì đó là một sự thật lớn. Người ta có thể tiêu tiền như nước, bây giờ phải tính toán chi li tiêu tiền trong phủ, quả thực có chút ràng buộc.

Lúc đầu bà còn có ý đồ xấu, trông cậy vào nữ nhân giàu có này để lấp lỗ hổng trong phủ. Nhưng thấy con dâu liên tục nói muốn giữ gìn thể diện cho vương phủ, dường như không hề có ý muốn chi tiền giúp đỡ.

Nó thực sự là người đến từ một gia đình thương nhân, quá coi trọng tiền bạc! Tính khí keo kiệt này rất giống Tỳ Hưu!

Thấy Tông vương phi tức giận đến mức trừng mắt nhìn lại, Lạc Vân vừa nhìn đã cảm nhận được, chỉ nói một lát nữa Triệu tiểu tướng quân sẽ đến vương phủ, nàng còn phải dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm nghênh đón, sẽ đến nói chuyện với mẫu thân khi rảnh rỗi.

Vương phi trừng mắt nhìn: "Nhà thì nghèo, chúng ta nên chuẩn bị cái gì? Làm mấy món cháo trắng dưa muối để đối phó à!"

Lạc Vân cười nhẹ: "Đồ ăn đều là một tay công chúa chi tiền, từ khi tiểu tướng quân trở về, người cũng tự chọn mua nguyên liệu, còn nấu là việc của phòng bếp chúng ta. Mẫu thân, sau này muốn ăn gì chỉ cần nói với con, trong phủ tiền bạc không đủ, thì con sẽ mua cho người.” 

Lời này giống như là đang dỗ trẻ con, Vương phi nghe xong vừa tức vừa không thể làm gì, rõ ràng bà mới là chủ của vương phủ nhưng sao lại có cảm giác đi ăn nhờ ở đậu, sao có thể nuốt trôi? Bà phải nhờ con dâu giúp đỡ sao? 

Bên cạnh đó, lần này Triệu Quy Bắc trở về Lương Châu giải quyết việc công nên nhờ thị vệ chuyển lời nói rằng muốn gặp Ngư Dương công chúa.

Khi Triệu Quy Bắc đến, hắn tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ vừa mua ở chợ trên phố.

Lần này, hắn không chỉ mang thuốc bổ cho mẫu thân mà còn mang đồ cho Lạc Vân, Tông vương phi, thậm chí có cả tiểu quận chúa Hàn Dao.

Công chúa không ngớt lời khen ngợi hắn, nói rằng lần này nhi tử rời kinh thành nghe chừng đã biết cách đối nhân xử thế hơn trước.

Khi hai mẹ con gặp nhau, Ngư Dương công chúa cảm thấy nhi tử của mình mấy ngày nay gầy đi trông thấy, nhất thời rất đau lòng, nàng ôm lấy mặt nhi tử, hỏi hắn có phải ăn ngủ không ngon?

Triệu Quy Bắc dường như cũng rất bất lực, mẫu thân luôn coi hắn như một đứa trẻ, nên hắn chỉ có thể lúng túng liếc nhìn Hàn Dao đang ngồi bên cạnh lén cười, sau đó liền cúi xuống nói: "Mẫu thân, con không phải là trẻ con nữa, sao lúc nào người cũng lo lắng cho con từng miếng ăn giấc ngủ như vậy?"

Ngư Dương công chúa bật cười khi nhi tử nói câu này: "Tiểu tử thối, trong mắt ta con luôn là đứa trẻ tinh nghịch! Cha con trước giờ hay lơ là con, bây giờ ra trận, chẳng còn ai thèm đoái hoài đến con nữa.”

Nói xong, công chúa mỉm cười nói với Lạc Vân đang ngồi bên cạnh rằng: "Tuy rằng phò mã nhà ta còn có một nữ nhi, nhưng khi ta được gả vào, thì người ta đã đến tuổi phải gả đi rồi. Chỉ là Quy Bắc, đứa nhỏ này vẫn là một đứa bé, là đứa nhỏ mà một tay ta chăm lớn, bây giờ trưởng thành rồi đi khắp bốn phương, lòng ta cũng thấy vắng vẻ, hiu quạnh."

Lạc Vân mỉm cười lắng nghe những câu chuyện phiếm của công chúa. Nhìn vẻ ngoài của công chúa có thể nhận thấy nàng rất thích trẻ con và chăm sóc tiểu tướng quân rất tốt. Nhưng tại sao nàng ấy không tự mình sinh con, điều này thật khó hiểu.

Tuy nhiên, Lạc Vân không hỏi điều này, nhưng khi đang uống trà với công chúa, nàng nghe nói rằng kinh nguyệt của công chúa không đều đặn, vì vậy nàng đã chép lại đơn thuốc an thai của mình cho công chúa.

Đơn thuốc này được một đại phu đang điều trị các vấn đề về mắt của nàng kê ra. Nó không chỉ tốt cho việc chuẩn bị mang thai mà còn giúp điều hòa kinh nguyệt không đều của phụ nữ.

Những ngày này nàng và công chúa luôn thân thiết với nhau, giao tình của họ ngày càng tốt hơn. Còn trước đây, mối quan hệ qua lại cũng chỉ là khách hàng quen thuộc, nhưng bây giờ, càng thân thiết như đôi bạn tâm giao.

Nhưng mà tình bạn càng tốt đẹp thì Lạc Vân càng cảm thấy, công chúa không đáng phải tỏ ra khúm núm trước mặt tướng quân như vậy.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Tuy nhiên trong chuyện tình cảm, sướng khổ do người trong cuộc tự biết, nàng đương nhiên không thể đánh giá. Chỉ là khi công chúa yêu cầu nàng điều chế thêm hương liệu, Lạc Vân đã không cho thêm hương tiêu vào để tạo mùi thơm nữa.

Dù gì thì Lạc Vân cũng biết được điển cố đó, mà hiện tại mối quan hệ giữa công chúa và tướng quân ngày càng tốt hơn, không cần dùng mùi hương của cố nhân.

Đang lúc mọi người đang nhàn rỗi tán gẫu, người hầu đã bưng lên nhiều món ăn phong phú khác nhau.

Công chúa vừa gắp thức ăn cho nhi tử vừa nhịn không được hỏi: "Sức khỏe của phụ thân con thế nào? Có ăn ngày ba bữa không, có bị đau dạ dày không?" 

Triệu Quy Bắc nói: “Ngưởi Thiết Phất lợi dụng lúc quân nổi dậy đang phân tán, đánh chiếm được không ít châu huyện, đốt phá, chém giết và cướp bóc khắp nơi. Gia Dũng Châu và một số quận tiền tuyến có rất nhiều dân tị nạn đổ về. Phụ thân nói rằng nếu những dân tị nạn này không được sơ tán kịp thời thì có thể gây ra một nạn đói vào mùa xuân, vì vậy cha đến các châu huyện lân cận, có lẽ sẽ không trở về trong vài ngày tới."

Ngư Dương công chúa nghe vậy không khỏi xót xa cho phu quân: "Vốn dĩ là việc của quan địa phương hướng dẫn người tị nạn, vậy tại sao cần tướng quân ra mặt? Hơn nữa tiền và thực phẩm cứu tế của triều đình đâu hết rồi?” 

Tô Lạc Vân nghe không đáp lại.

Nàng giữ một chiếc thuyền trong tay để chở hàng hóa qua lại, thường xuyên trao đổi thư từ với các chưởng quỹ, đương nhiên nàng biết rằng ngân khố và tiền bạc của triều đình còn hoang tàn và trống trải hơn cả Bắc Trấn vương phủ của họ.

Có lẽ chính bệ hạ cũng cảm thấy tuổi thọ của mình ngày càng cạn kiệt, bao năm qua, hoàng thất Đại Ngụy đã phải lao dịch để xây dựng lăng mộ cho Ngụy Huệ đế.

Vì sợ sau này bị những kẻ trộm mộ quấy rầy, nên đã xây dựng tận chín tòa "Nghi mộ" đánh lạc hướng người đời.

Không quan trọng cái nào là thật hay cái nào là giả, tất cả đều là vàng bạc và còn có vô số mồ hôi công sức, máu xương chồng chất lên của những lao dịch.

Cộng thêm trong đợt thiên tai lũ lụt trước, còn có những mối họa từ các quan chức tham ô tiền bạc trong công trình, việc sửa chữa còn tốn kém hơn cả việc xây lại.

Đại Ngụy giống như một cái cây già trăm năm, cành lá xum xuê, tuy có bộ rễ dày, lá rộng nhưng rễ cây lâu ngày đã bị sâu đục khoét ăn mòn khiến cây dễ bị tổn thương chỉ vì một nhát dao.

Ví dụ, Đại Ngụy bây giờ theo đuổi một chính sách đặc biệt là trừng phạt tội ác bằng tiền bạc, đó là ý tưởng "tuyệt vời" mà bệ hạ nghĩ ra vì quốc khố đã quá nghèo.

Tuy nhiên, hầu hết số tiền phạt được lấy từ các quan chức ấy đều là tiền bọn chúng bóc lột từ bách tính.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Lạc Vân không khỏi nghĩ đến lúc trên đường từ kinh thành đến Lương Châu, dọc đường thấy cảnh bách tính di cư đi ăn xin, trong lòng cũng âm thầm thở dài.

Nàng đã bí mật dặn dò chưởng quỹ ở Huệ thành mua một ít thức ăn rồi mang đến một huyện gần đó để lập một cửa hàng phát cháo nặc danh. Không phải để có được danh tiếng, chỉ là hi vọng có thể cứu giúp nạn dân ăn được một ngụm cháo nóng để sống sót.

Tuy nhiên, dù có nấu bao nhiêu cháo đi chăng nữa thì trước mặt người tị nạn tràn vào như thủy triều, cũng vẫn là giọt nước tràn ly.

Giờ đây ở biên giới, trước hết phải bình định quân nổi dậy, sau đó là chống lại người Thiết Phất, tất cả đều sẽ tốn kém tiền bạc. Sao triều đình có thể chuyển tiền bạc và lương thực dư thừa để giúp đỡ những nạn dân chạy trốn khỏi phương bắc?

Những quan chức địa phương đó thực sự nhận được lệnh xua đuổi những người còn sót lại ở phương Bắc này trở lại phương Bắc, để họ tự sinh tự diệt.

Còn tướng quân Triệu Đống thì thật sự không chịu nổi nên đã đi khắp các châu huyện, trước tiên phải thuyết phục các quan viên nghĩ cách giữ những người này ở lại biên giới các châu huyện giúp khai hoang.

Nhưng nghĩ lại, tướng quân sẽ phải làm việc vô ích, lương thực không đủ, ngay cả giữ lại những người di dân này cũng chỉ có thể nhìn bọn họ chết đói, nếu không họ cũng sẽ trở thành kẻ cướp người cướp của.

Khi mọi người nghe câu chuyện của Triệu Quy Bắc vài lần chạm trán với người Thiết Phất, Ngư Dương công chúa thực sự sợ hãi, nàng lại dặn nhi tử của mình rằng không cần phải can đảm để chiến đấu. 

Còn Tông vương phi cũng thở dài nói nếu ở kinh thành, rời xa tiền tuyến, chắc không phải như bây giờ, cảm thấy chiến tranh sắp xảy ra, làm gì cũng không yên lòng.

Tuy nhiên, ở Lương Châu, thực tế không thể đánh giá được mức độ khốc liệt của trận chiến tiền tuyến.

Ngay khi Triệu Quy Bắc đến thăm mẫu thân và quay trở lại, tướng quân Triệu Đống, người đang đi tuần tra bách tính của các châu huyện đã bị một đội kỵ binh Thiết Phất đột kích.

Những người Thiết Phất đó chiến đấu rất khác với quân nổi dậy, bọn họ giỏi cưỡi ngựa nên hay dùng các chiêu đột kích nhất.

Cung thủ cưỡi trên lưng ngựa có thể phi nước đại và đồng thời nhắm bắn,từ xa lại gần, giống như cao thủ chơi thả diều, gi.ết ch.ết đối phương từng chút một. Và khi chiến đấu tay đôi, những người lính Thiết Phất cứng cáp và mạnh mẽ đó có thể dùng tay không bẻ cổ người khác mà thậm chí không cần dùng đến vũ khí.

Một đội đột kích không có chút nhược điểm nào có thể chiến đấu tầm xa và cận chiến, một khi cuộc chiến sắp bắt đầu, những người bị đột kích dễ dàng rơi vào thế bị động.

Triệu Đống mất cảnh giác và bất ngờ bị kỵ binh Thiết Phất bao vây, thấy các thân binh của mình bị cung thủ kỵ binh “thả diều” bắn hết, chỉ có thể cam chịu bị bắt sống trong bế tắc.

Bất ngờ, một toán kỵ binh khác đột nhiên tấn công.

Nhóm người này phủ một màu đen lạnh lẽo, không chỉ mặc áo màu đen mà trên mặt còn đeo mặt nạ sắt sẫm màu.

Lúc đó, Triệu Đống cũng vô cùng sửng sốt, bởi vì quân nổi dậy Cầu Chấn thích đeo mặt nạ thiết diện để tấn công thành. Lúc này đang giao chiến kịch liệt với kỵ binh Thiết Phất, đột nhiên lại xuất hiện quân Thiết Diện, điều này chỉ khiến Triệu Đống nghĩ rằng quân nổi dậy đến nhặt nhạnh đồ tốt.

Bất ngờ thay, người cầm đầu bí ẩn đeo mặt nạ quỷ màu xanh có răng nanh đã nhanh chóng giương roi dài đánh chệch hướng mũi tên đang tấn công vào mặt tướng quân, cứu sống Triệu Đống.

Và sau đó, chính những người đeo mặt nạ sắt bí ẩn này đã bày ra những cách trêu chọc kỵ binh Thiết Phất một cách tinh vi.

Chỉ thấy họ giơ roi dài có gai sắt ném về phía kỵ binh Thiết Phất và cung thủ. Sau khi khiến bọn chúng lăn xuống ngựa, liền bắt đầu kéo lê họ chạy quanh mặt đất.

Và khi người Thiết Phất chủ động xuống ngựa, một đường lăn lộn, chuẩn bị dùng dao chặt chân ngựa thì một số người Thiết Diện cũng đã chủ động nhảy xuống. Thiết Diện quân một tay cầm một chiếc khiên nhỏ còn tay kia cầm một chiếc búa Lưu Tinh có dây xích dài đập mạnh vào đầu những người Thiết Phất định chặt chân ngựa kia.

Loại búa Lưu Tinh có thể điều chỉnh độ dài tùy ý này rất hữu dụng, chỉ cần vài giây là nó sẽ làm vỡ sọ những kẻ cận chiến chủ lực của Thiết Phất đó.

Nếu không có chủ lực tấn công, những người còn lại của Thiết Phất đều đã trở thành những quả dưa non vừa mới mọc dưới đất, căn bản không thể chống lại, để mặc bị người ta chém giết.

Vì vậy, tốc độ tấn công của những người Thiết Phất này đã nhanh, nhưng tốc độ rơi xuống đất còn nhanh hơn!

Mà sau khi Thiết Diện quân đến giải vây kia nhận thấy phía sau không có kỵ binh Thiết Phất theo dõi, liền lên ngựa nhanh chóng tản ra, đến và đi không một dấu vết.

Mặc dù Triệu Đống ở ngay hiện trường nhưng không kịp phản ứng. Linh tính của hắn nói rằng có gì đó không ổn - nếu những người này là quân phản loạn, giết người Thiết Phất là điều dễ hiểu, nhưng tại sao lại tỏ ra thương xót các quan binh của Đại Ngụy?

Phải biết rằng hắn đã không chấp nhận đề nghị chiêu an nghĩa quân Tào Thịnh của Hàn Lâm Phong. Mà bây giờ vẫn còn những trận đánh lẻ tẻ của quân nổi dậy tấn công quan binh của Đại Ngụy hết lần này đến lần khác.

Nhưng vừa rồi binh lính Đại Ngụy đã sa sút mà đám Thiết Diện quân ấy lại không hề động đến… Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ những Thiết Diện quân này không giống với Thiết Diện quân của Cầu Chấn?

Đây là lần đầu tiên Triệu Đống được tận mắt nhìn thấy đội quân Thiết Diện huyền thoại. Thế nhưng trong trận chiến sau đó, đội quân Thiết Diện này cũng xuất hiện bất cứ lúc nào như một bóng ma, rồi biến mất như một cơn gió, mà thực sự bọn họ đã đánh cả chục trận tập kích quá đẹp mắt.

Cũng giống như đội quân nổi dậy do Tào Thịnh chỉ huy, họ chỉ tấn công người Thiết Phất xâm chiếm quê hương của họ, không bao giờ quấy rối bách tính, cũng không bao giờ chiến đấu chống lại các quan binh của Đại Ngụy, thậm chí có mấy lần còn hợp tác một cách tinh vi với Triệu Đống để đẩy lùi những người Thiết Phất tập kích.

Dần dần, ngay cả những quân nổi dậy cũng bàn tán xôn xao, cho rằng Thiết Diện quân xuất hiện lần này chẳng khác gì Thiết Diện quân xuất hiện một cách bí ẩn cách đây vài năm.

Bởi vì kiểu đánh chớp nhoáng đó rất giống nhau! Không giống như Cầu Chấn, chỉ làm một vài chiếc mặt nạ sắt đắp lên mặt để bắt chước họ.

Thiết Diện quân lần này mới là những người có linh hồn thực sự.

Trong lúc khó khăn, kẻ yếu luôn tôn thờ kẻ mạnh một cách vô thức, nhất thời danh tiếng của Thiết Diện quân đã lan truyền khắp nơi, thậm chí không ít binh lính cũ của Cầu Chấn đã tìm kiếm tung tích của Thiết Diện quân, mong muốn được quy hàng.

Mà Tào Thịnh, người bị đồn rằng đã chết trong truyền thuyết, đột nhiên trở về phương bắc cùng nương tử và nữ nhi. Mặc dù thân thể bị khí độc xâm nhập, thế nhưng những người huynh đệ trước đây của hắn vẫn nhận ra ngay lập tức.

Tào Thịnh tuyên bố rằng hắn có một nghĩa đệ chính là chiến thần sắt, thủ lĩnh của Thiết Diện quân năm đó. Chiến thần sắt ẩn dật nhiều năm đã trở về phương bắc, chính thức tiếp quản lớp áo từ Tào Thịnh, chiến đấu chống lại người Thiết Phất và khôi phục quê hương Đại Ngụy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện