Chương 40
--Dịch : Autumnnolove--
🍉🍉🍉
CHƯƠNG 40
Sau khi trở về khách sạn, trong số ba nhân viên phục vụ, hai người đi đưa bánh mặc ngọc cho khách, một người còn lại thì mang bánh mặc ngọc đến phòng bếp. Người trong phòng bếp nhìn thấy cậu ấy trở về, một người tiến lên và đón lấy hộp bánh trong tay cậu ấy, những đầu bếp khác đồng loạt túm tụm lại.
Vừa mới mở hộp ra, một cổ mùi hương đã xông vào mũi. Nhóm đầu bếp hít hà hai cái, nhất thời không thể phân biệt được cụ thể mùi gì, chỉ cảm thấy chẳng những hấp dẫn mà còn khiến cho cả người thoải mái hơn. Chỉ với mùi hương này thôi, những người ở đây đã nhận ra chẳng trách bánh mặc ngọc này lại đắt hàng trong thời gian gần đây. Nhưng suy nghĩ trong lòng là một chuyện, đều là đầu bếp của khách sạn năm sao, họ vẫn có một sự kiêu ngạo nhất định. Cho nên sau khi cẩn thận xem xét hình dáng bánh mặc ngọc, ông chú đầu bếp có uy nhất mở miệng nói:
Bánh mặc ngọc của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" được công nhận là vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói là đạt được tinh xảo. Nếu ba Hướng chỉ làm một phần, cũng có thể tỉ mỉ hơn một chút. Nhưng bây giờ trong tiệm đang cần số lượng, không thể nào giống như khách sạn làm một phần điểm tâm là có thể mất thời gian nửa ngày, cho nên ông chú đầu bếp này chẳng qua là đang bới lông tìm vết mà thôi.
"Nếm thử hương vị trước đi!". Một ông chú đầu bếp khác lên tiếng, cầm dao lên và cắt bánh mặc ngọc ra.
Bánh mặc ngọc được chia thành những phần nhỏ, mặt cắt thoạt nhìn vô cùng bóng bảy, có cảm xúc giống như thạch pudding. Sau khi mọi người cúi đầu xem xét bẳng mắt, lúc này mới lần lượt cầm một miếng lên. Cảm giác đầu tiên khi vào miệng chính là mềm, ngọt và thơm, cảm giác tiếp theo chính là vừa vào miệng đã tan ngay. Cuối cùng chỉ còn lại miếng vụn ở chính giữa khối điểm tâm, mang theo mùi sữa nhàn nhạt và dư âm tinh tế.
"Chẳng phải nói bánh mặc ngọc này còn được gọi là bánh hà thủ ô táo đỏ mè đen sao? Sao tôi chẳng cảm nhận được vị hà thủ ô chút nào cả?".
"Vị táo đỏ cũng nhạt lắm, nhưng vị mè đen thì có thể dễ dàng nếm ra được".
"Phần nhân có mùi hương sữa nhàn nhạt, nhưng vị có vẻ không giống sữa bò hoặc sữa dê".
"Tôi còn nếm ra được hình như bên trong có hương trái cây thoang thoảng nữa".
"Tuy không nếm ra được vị trứng gà, nhưng mặt cắt mịn như thế, có khi nào có cả trứng gà trong đó hay không?".
Người bình thường ăn bánh mặc ngọc, ăn xong cùng lắm cảm thán một câu đại loại như "Ngon quá!", "Nhức nách!", "Thơm quá!", nhóm đầu bếp chuyên nghiệp này lại muốn tìm tòi nguyên liệu nấu ăn bên trong. Thậm chí nếu có thể, họ còn muốn nghiên cứu cách làm một chút. Nhưng sau khi ăn thử, họ nhận ra ngay cả nguyên liệu nấu ăn cơ bản họ cũng chẳng thể liệt kê ra được. Lý do khiến họ cảm thấy tò mò về bánh mặc ngọc chủ yếu là bởi vì rất nhiều du khách đến ở khách sạn trong khoảng thời gian gần đây đều yêu cầu khách sạn giúp họ mua bánh mặc ngọc, cho nên họ muốn tìm hiểu một chút, tốt nhất có thể nghiên cứu ra cách làm, để du khách có thể ăn bánh mặc ngọc trong khách sạn bất cứ lúc nào.
"Hay là chúng ta cứ dùng những nguyên liệu như hà thủ ô, táo đỏ, mè đen,...chế biến thử xem sao?".
"Tôi thấy chi bằng bảo giám đốc đi tìm bà chủ bên kia và mua công thức cho rồi".
"Người ta dựa vào món này để kiếm tiền, sao có thể bán công thức chứ".
"Chúng ta đâu có bán đại trà ở bên ngoài, chỉ cung cấp cho du khách ở khách sạn thôi mà, xung đột lợi ích gì với cửa hàng nhỏ của họ đâu".
Lời này không khác gì xem người ta là đồ ngu. Nếu khách sạn của họ cũng có bánh mặc ngọc, mà với độ nổi tiếng của bánh mặc ngọc hiện tại, chắc chắn sẽ chia bớt khách hàng của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh".
–Truyện Bất Hủ: Autumnnolove–
Chuyện này đúng là không có hại gì đối với khách sạn cả, giám đốc khách sạn thật sự đã bớt chút thời gian và tranh thủ lúc "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" sắp đóng cửa thì đến đó một chuyến. Nhưng ba mẹ Hướng không phải đồ ngu, sao có thể đồng ý bán cho người khác.
Sau khi bị từ chối, giám đốc khách sạn cũng không cảm thấy bất ngờ, dứt khoát nói thêm: "Bên khách sạn chúng tôi có một vài khách hàng thích bánh mặc ngọc của anh chị, có thể ưu tiên cung ứng cho khách sạn của chúng tôi...".
Đối với hai vợ chồng Hướng gia, họ mở cửa làm ăn buôn bán, chỉ cần tới cửa đều là khách hàng, đều được đối xử bình đẳng. Nghe những lời nói của giám đốc khách sạn ngụ ý rằng du khách ở khách sạn của ông ấy cao quý đến nhường nào, như thể họ nên ưu tiên cung cấp bánh mặc ngọc cho khách sạn ngay lập tức, mà không nên để họ cho nhân viên xếp hàng chờ mua. Hai vợ chồng có chút khó chịu trong lòng.
Làm giám đốc của một khách sạn lớn, bản lĩnh xem mặt đoán ý vẫn có, lập tức thu lại thái độ: "Anh chị đứng từ chối vội, đây là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi. Trước tiên, chúng tôi lấy bánh mặc ngọc từ chỗ anh chị, sẽ trả hai trăm tệ cho một phần. Bánh mặc ngọc nhà anh chị bán cho ai cũng là bán, bán cho chúng tôi còn có thể kiếm được nhiều hơn một chút. Vả lại, ưu tiên cung ứng bánh mặc ngọc cho khách sạn Hương Tạ của chúng tôi truyền ra ngoài cũng nở mày nở mặt, còn có thể nâng cao vị thế cửa hàng của anh chị...Du khách đến ở khách sạn Hương Tạ của chúng tôi không giàu thì sang...Nếu ăn ngon...cũng coi như quan hệ cá nhân...".
Lời của ông ấy miễn cưỡng có hai phần đạo lý, nói đến mẹ Hướng cũng bắt đầu dao động. Nhưng nghĩ lại cửa hàng là hai vợ chồng buôn bán thay con gái, cuối cùng vẫn nói: "Tôi sẽ cân nhắc".
Hai vợ chồng về đến nhà đã hơn chín giờ tối, mẹ Hướng không gọi điện thoại cho con gái, mà chờ đến hôm sau lúc đi đưa bữa sáng mới nói với Hướng Vãn chuyện này. Hướng Vãn nghe bà nói xong, cảm thấy không có gì phải lưỡng lự:
"Con nghe nói...bên ngoài người ta bán trao tay bánh mặc ngọc của chúng ta giá cả đã đắt gấp đôi rồi. Nếu chúng ta muốn kiếm tiền chẳng phải dễ dàng hơn sao, còn mặt mũi gì đó, chúng ta bán đồ ăn chứ đâu có bán mặt mũi. Hơn nữa, với tình hình buôn bán bây giờ, cũng không cần dệt gấm thêu hoa...".
Nói tóm lại chính là, ưu tiên cung ứng sản phẩm cho Hương Tạ dường như không có ích lợi gì cho cửa hàng. Trái lại có thể sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của một số khách hàng, bên phía khách sạn hưởng lợi nhiều hơn.
"Tất nhiên, nếu mẹ muốn hợp tác thì con cũng không có ý kiến". Nhìn chung vấn đề cũng không to tát gì, Hướng Vãn cảm thấy mẹ cô có thể vui vẻ là được rồi, bà ấy muốn hợp tác cũng được.
"Con nói đúng, suýt nữa thì mẹ bị ông ta lừa gạt rồi. Nếu chuyện này không có ích lợi gì cho chúng ta, còn lâu mẹ mới đồng ý". Chẳng qua tối qua mẹ Hương bị tên tuổi của khách sạn năm sao làm hồ đồ, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy con gái nói mới phải.
Sau khi nói xong chuyện này với con gái, ba mẹ Hướng cũng đi trước. Họ đi rồi, Hướng Vãn tiếp tục ăn bữa sáng. Bữa sáng là sữa đậu nành táo đỏ và bánh khoai tây sợi chiên do đích thân mẹ Hướng làm. Hạt đậu nành và táo đỏ được Hướng Vãn lấy từ phòng bếp vô khuẩn cho mẹ Hướng, sữa đậu nành làm ra vô cùng thơm ngọt, vị táo đỏ nồng đậm mà không ngán làm người ta uống một hớp lại muốn uống thêm hớp thứ hai. Đây là lần thứ hai mẹ Hướng làm sữa đậu nành táo đỏ, bởi vì lần trước Hướng Vãn bảo uống rất ngon, cho nên lần này mẹ Hướng đã dùng một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ rót cho cô một bình đầy ắp.
Sau khi uống xong một ly rưỡi sữa đậu nành, Hướng Vãn ợ một cái mang theo mùi hương của táo đỏ. Nhìn phần sữa đậu nành còn thừa, cô có chút đau đầu nên đã đăng bài trên wechat, hỏi xem có ai muốn uống sữa đậu nành táo đỏ hay không. Tất nhiên bài đăng wechat này sẽ ngoại trừ ba mẹ Hướng, sau khi đăng bài, có rất nhiều người bình luận muốn uống, nhưng đa phần chỉ là nói đùa. Ngược lại là Dương Điềm, hiếm khi thấy cô ấy dậy sớm như hôm nay, thật sự nhìn thấy hình ảnh cũng muốn uống sữa đậu nành táo đỏ. Nhưng cô ấy không muốn rời giường, đành phải bỏ lỡ một cách nuối tiếc.
[ Tần: Tôi có vinh dự được uống một ly không? ]
Món ngon như sữa đậu nành còn không hấp dẫn được đồ tham ăn Dương Điềm đến đây, Hướng Vãn có chút thất vọng. Cảm thấy kẻ háo ăn này chẳng chuyên nghiệp chút nào, lại nhận được tin nhắn từ Tần Sâm ngay sau đó.
[ W: Anh còn chưa ăn sáng sao? ]
[ Tần: Vẫn chưa. ]
Trong nhà đã hết thức ăn, Hướng Vãn đang chuẩn bị lát nữa ra ngoài mua ít rau, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời ngay lập tức.
[ W: Đúng lúc tôi muốn ra ngoài, tôi mang qua cho anh hay sao? ]
[ Tần: Được, làm phiền em! ]
Chờ sau khi Tần Sâm gửi địa chỉ đến, Hướng Vãn thuận tay hâm nóng mấy cái bánh bao củ sen do ba Hướng Làm, đóng gói gọn gàng vào hộp giữ nhiệt và thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Lúc này thời tiết đang ấm dần, nhưng cô cũng không dám ăn mặc mỏng manh quá sớm, vẫn choàng áo khoác mùa đông trên người.
Trong tiết trời đầu xuân thế này, áo khoác màu thiên thanh làm cô thoạt nhìn vô cùng đằm thắm. Lúc cô vừa ra khỏi cửa chung cư, một đôi mẹ con ở bên đường không khỏi nở nụ cười khi nhìn thấy cô. Khi cô đi ngang qua, bé gái hơi mũm mĩm nhịn không được ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, chị đó thật là xinh đẹp!".
"Tiểu Di lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như vậy", người mẹ vuốt mái tóc của cô bé và nói.
Hướng Vãn loáng thoáng nghe câu được câu mất, bắt taxi lại, bất giác đưa mắt nhìn về phía hai mẹ con kia một cái. Cô bé kia khoảng chừng 11 - 12 tuổi, vóc dáng hơi tròn trịa, nhưng mặt mũi xinh xắn. Nếu sau này có thể gầy đi một chút, chắc chắn sẽ trở thành một cô bé xinh đẹp. Hướng Vãn thu hồi ánh mắt, lấy một viên kẹo bách bảo trong túi xách ra và ném vào trong miệng. Trước kia sức khỏe không tốt, mỗi khi ngồi xe cô đều bị chóng mặt. Bây giờ sức khỏe thật sự cải thiện hơn rồi, nhưng cô vẫn có thói quen muốn ăn kẹo.
Editor: Autumnnolove
Hướng Vãn ăn xong ba viên kẹo, cuối cùng cũng đến nơi. Tòa nhà tập đoàn Tần thị vô cùng bề thế, còn sang chảnh hơn tòa nhà đài truyền hình cô từng thực tập trước kia. Hướng Vãn đánh giá một chút, rồi chậm chạp đi vào tòa nhà.
"Xin chào!". Nhân viên lễ tân nhìn thấy Hướng Vãn, lịch sự chào hỏi. Còn chưa kịp hỏi thăm lý do Hướng Vãn đến đây, đã thấy thang máy cách đó không xa mở ra, chủ tịch đích thân đi ra từ bên trong.
Hướng Vãn vừa mới mỉm cười và gật đầu đáp lại, thoáng nhìn thấy Tần Sâm đi tới, bất giác xoay người. Cô vốn dĩ muốn đưa hộp giữ nhiệt cho Tần Sâm xong sẽ đi ngay, Tần Sâm nhận hộp giữ nhiệt xong lại hỏi: "Lên trên ngồi một chút không?".
Con người đều vô cùng tò mò, nhất là ở những lĩnh vực bản thân không biết gì cả, tất nhiên Hướng Vãn cũng không ngoại lệ. Thấy Tần Sâm chủ động mời, cô gật đầu xem như đã đồng ý. Nhân viên lễ tân thấy họ đã vào thang máy, trong lòng hơi kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại thì chủ tịch của họ đã đến từng tuổi này, có bạn gái cũng không phải là chuyện gì bất thường, nên tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Sau khi đến tần cao nhất, Tần Sâm dẫn cô đến văn phòng của anh. Đây là lần đầu tiên trợ lý nhìn thấy người khác phái không phải đối tác của họ bước vào văn phòng chủ tịch. Sau khi quét mắt nhìn thấy hộp giữ nhiệt không phù hợp với khí chất trong tay chủ tịch, cậu ấy tự mình đi đến phòng trà nước pha cà phê đưa đến, đồng thời mang thêm một bộ dụng cụ ăn uống.
"Đổi thành sữa bò đi", Tần Sâm đoán Hướng Vãn sẽ không uống cà phê.
Sáng nay vừa uống một bụng sữa đậu nành rồi, Hướng Vãn bèn lên tiếng: "Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi không uống gì cả".
Tần Sâm cũng nghĩ đến điều này, phất tay bảo trợ lý đi ra ngoài trước. Chờ trợ lý ra ngoài rồi, Tần Sâm mới mở hộp giữ nhiệt và bình giữ nhiệt ra.
"Đây là sữa đậu nành mẹ tôi làm sáng nay, tôi còn tiện tay mang theo mấy cái bánh bao củ sen do ba tôi làm. Hương vị ngon vô cùng, anh ăn thử xem". Hướng Vãn nhìn động tác của anh và nói.
Tần Sâm rót một ly sữa đậu nành rồi uống một ngụm, hương vị táo đỏ thơm ngọt lập tức lấp đầy khoang miệng của anh. Sau khi nếm ra vị sữa đậu nành táo đỏ, tầm mắt của anh vô thức rơi vào đáy ly, hai mắt phản chiếu trong ly lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Bình luận truyện