Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)
Chương 67: Tin nhắn lừa đảo
Giang Thuật không chối nhiều.
Mà cất thẳng thẻ ngân hàng vào túi.
Vì nói thật.
Giang Thuật vẫn còn túng thiếu lắm.
Mặt trơ trán bóng.
Chính là cụm từ để miêu tả Giang Thuật bây giờ.
Nếu không.
Giang Thuật cũng chẳng chạy qua chương trình này ăn chùa uống ké làm gì.
Hơn nữa.
Tiền này không phải Giang Thuật lấy trộm lấy cắp.
Mà là anh chàng kiếm được.
Giang Thuật cầm không thẹn.
Đứng ở cổng doanh trại, Tiết Dịch và Giang Thuật tán dóc với nhau.
“Thầy quả thực không ngờ em lại bị loại ở vòng này.” Tiết Dịch cực kỳ tiếc nuối.
“Em cũng không ngờ ạ.” Giang Thuật cười khổ.
Thật đấy. Lúc mới vào trại, Giang Thuật thật sự không ngờ phải đến tận giờ mình mới bị loại.
Giang Thuật vốn tưởng anh chàng sẽ được cuốn gói chạy lấy người ngay từ vòng loại đầu tiên.
“Giang Thuật, trong số 101 học viên, em là người mà thầy ưng ý nhất. Vì em có tài sáng tác giỏi nhất trong số họ.” Tiết Dịch nhìn về phía Giang Thuật, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Trong giới giải trí này, những ca sĩ hát hay có lẽ rất nhiều, nhưng những ca sĩ sáng tác giỏi thì càng ngày càng ít.”
Tiết Dịch nói không sai, khi một số ca sĩ giỏi sáng tác của thế kỷ trước dần trở nên nhạt nhòa trong mắt công chúng, thì số lượng ca sĩ biết sáng tác còn hoạt động sôi nổi trong showbiz đã trở nên vô cùng ít ỏi.
Phần lớn ca sĩ chỉ muốn đặt hàng bài hát từ những nhạc sĩ chuyên sáng tác.
“Vốn dĩ, nếu em có thể debut với nhóm, thì thầy đánh giá rất cao tiềm năng phát triển trong tương lai của em, nhưng giờ thì…” Nói đến đây, Tiết Dịch lại thở dài thườn thượt.
Thầy thật sự cảm thấy tiếc cho Giang Thuật.
Nhưng Giang Thuật quả thực chẳng tiếc cho bản thân mình tẹo nào.
Với anh chàng thì.
Debut.
Mới là sự tra tấn lớn nhất.
Bởi vì nó sẽ trì hoãn cái ngày anh chàng được về nhà thừa kế gia sản lại rất lâu.
“Hai thầy trò mình add WeChat nhé, về sau còn tiện liên hệ nhau.” Tiết Dịch móc di động ra.
“Được ạ.” Giang Thuật không nghĩ ngợi nhiều lắm, thêm bạn WeChat với Tiết Dịch.
Sau đấy.
Giang Thuật vẫy tay tạm biệt Tiết Dịch, rồi rời khỏi phim trường.
Cuối cùng cũng rời xa vùng đất ác mộng này, Giang Thuật thấy vô cùng nhẹ nhàng thảnh thơi.
Ở cách đó không xa.
Anh quản lý Uông Hữu Vi đã chờ Giang Thuật sẵn ở trong xe.
“Giang Thuật, bên này, bên này!”
Uông Hữu Vi thấy Giang Thuật đi tới thì vẫy tay lia lịa với Giang Thuật.
“Anh Uông.”
Giang Thuật gọi Uông Hữu Vi, sau đấy hai người bỏ vali vào cốp ô tô.
Uông Hữu Vi hơi nghi hoặc, “Giang Thuật, chú đựng gì trong vali mà nặng thế?”
Giang Thuật nghĩ tới chai rượu rắn, túi nhộng và mấy loại đặc sản Vân Nam linh tinh, cười nói, “Đặc sản quê nhà mấy đứa bạn chung phòng cho em, bao giờ về em chia anh một ít ạ.”
Vừa nghe có đặc sản là miệng Uông Hữu Vi đã vô thức ứa nước miếng, “Được, được!”
Ngồi vào trong xe.
Giang Thuật thoải mái dựa vào lưng ghế.
“Anh Uông, anh mới mua con xe này à?”
“Không phải.” Uông Hữu Vi cười khổ, “Giờ anh làm gì có tiền mua xe, xe này anh thuê đấy, mai còn phải mang trả.”
Giang Thuật nói rất đỗi hào phóng giàu sang, “Anh Uông, bao giờ em phát đạt rồi, em sẽ mua cho anh một chiếc.”
Đến lúc về nhà thừa kế gia tài, đừng nói một chiếc xe, chứ 100 chiếc Giang Thuật cũng có thể mua tặng Uông Hữu Vi nhẹ nhàng như không.
Đương nhiên…
Tiền đề là phải được về nhà cái đã.
Uông Hữu Vi nắm tay lái, vui tươi hớn hở cười, “Giang Thuật, chú không cần mua đâu. Bao giờ chú nổi tiếng, chỉ cần trả đủ lương quản lý cho anh, là đã đủ để anh mua một con xe ngon lành rồi.”
Hiển nhiên, Uông Hữu Vi đang xuyên tạc ý của Giang Thuật.
Giang Thuật không có ý định giải thích.
Anh chàng mở cửa sổ ghế sau ra, vừa tận hưởng làn gió nhẹ ven biển, vừa bật di động lên.
Trong di động có tổng cộng 3 cuộc gọi nhỡ.
Giang Thuật còn tưởng có chuyện gì quan trọng.
Không ngờ ba cuộc điện thoại này đều là 3 cuộc gọi quấy rầy.
Còn tin nhắn.
Cái đứng đắn thì không thấy đâu, nhưng tin nhắn lừa đảo lại đầy rẫy.
Nào là phú bà chi nhiều tiền mua con; nào là có clip xiếc bị quay lén phải đưa tiền để xóa đi; đăng ký tham gia đại hội tuyển vợ cho công tử của gia đình giàu nhất cả nước, giành được cơ hội là có thể làm vợ nhà giàu một bước lên trời gì đấy!
Ấy, chờ đã!
Đại hội tuyển vợ cho công tử gia đình giàu nhất cả nước?!
Chuyện hay thế này sao mình chẳng biết gì cả!!
Ba, mẹ, có phải ba mẹ lén làm gì sau lưng con không?
Trong lúc Giang Thuật đang cạn lời.
Anh chàng lại nhận được một tin nhắn lừa đảo nữa.
“Chúc mừng bạn, số điện thoại của bạn đã được chọn để tham gia chương trình “Đưa bạn đi Châu Phi”, nhận được gói du lịch Châu Phi sang chảnh cho hai người. Xin hãy mau chóng liên hệ nhân viên chương trình theo số điện thoại: 178********”
Giang Thuật giật giật khóe môi, gõ chữ nhắn lại, “Kính thưa quý khách hàng, bạn đã đăng ký thành công gói ‘Dự báo thời tiết 65 quốc gia châu Phi’, phí duy trì là 250 tệ/tháng. Để hủy đăng ký, vui lòng soạn tin nhắn IMSB.”
Vài giây sau, bên kia nhắn lại một tin, “IMSB”
Giang Thuật: “…”
Nhân tài thế này mà phải đi làm lừa đảo thì đáng tiếc quá.
Qua đây làm quản lý cho mình thì tốt biết bao.
(250: là tiếng lóng bên Tàu nghĩa là ngu ngốc. IMSB chắc là I’m sb: tao là thằng đần.)
…
Ở doanh trại một tháng rưỡi, chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn tử tế nào, điều ấy đủ để chứng minh các mối quan hệ trước kia của Giang Thuật tồi tệ ra sao.
Giang Thuật lắc đầu, không thèm nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Anh chàng mở Weibo ra, xem số follow trên tài khoản của mình.
Không xem không biết.
Xem rồi… Giang Thuật lại cáu tiết đến mức suýt phun ra máu.
Nếu so sánh với con số 500 nghìn fan từ nửa tháng trước.
Thì lần này lượng fan của Giang Thuật lại tăng gấp đôi.
Lên tới hẳn một triệu!
Một triệu, một triệu đấy!
Khi con số một triệu hiện ra trước mắt anh chàng, Giang Thuật đột nhiên thấy thốn như mới mất một triệu Nhân Dân Tệ.
Không!
Còn thốn hơn cả mất một triệu ấy chứ.
Trước kia, mục tiêu nhỏ mà Giang Thuật đề ra là giữ số fan ở mức 100 nghìn, không tăng thêm nữa.
Nhưng giờ hiện thực đang vả anh chàng bôm bốp!
Gần một tháng rưỡi trôi qua.
Số fan của Giang Thuật đã tăng đến tận 10 lần.
Khoảng cách cho đến cột mốc 10 triệu fan đánh dấu mình là siêu sao hàng đầu, chỉ còn 9 triệu fan nữa thôi.
Đau trứng.
Giang Thuật của bây giờ, ngoài đau trứng, thì chỉ thấy đau trứng thôi.
Mẹ nó.
Trông tướng này, muốn về nhà năm nay thì chỉ có mà mơ hão.
…
Trên ghế lái.
Uông Hữu Vi tám nhảm với Giang Thuật, “Anh theo dõi “Ngôi Sao Tương Lai” từ đầu đến giờ đấy. Giang Thuật, chú thể hiện tốt lắm!”
Nói thật.
Hồi quyết định đưa Giang Thuật tham gia chương trình này, Uông Hữu Vi chẳng chờ mong vào Giang Thuật bao nhiêu.
Yêu cầu của Uông Hữu Vi với Giang Thuật không cao, nhất là trong tình cảnh season này quy tụ toàn hàng khủng.
Chỉ cần Giang Thuật đừng nằm trong top 10 bét bảng là được.
Bị loại từ vòng đầu cũng là bình thường.
Nhưng…
Không ngờ Giang Thuật lại phát huy tốt ngoài mong đợi của chú ta.
Anh chàng không chỉ vượt qua vòng loại đầu tiên.
Hơn nữa.
Còn vào thẳng hạng 22 trong vòng 2.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị loại.
Nhưng, hạng 22 đã là thành tích khá tốt rồi.
Hai ông tướng Lưu Vũ và Mã Hạo cùng công ty còn chẳng có thứ hạng cao bằng Giang Thuật đâu.
Tuy nhiên…
Vừa nói xong câu này, Uông Hữu Vi thấy sắc mặt của người đang lướt điện thoại ở hàng ghế sau đột nhiên sầm xuống.
Thật ra đó là vì Giang Thuật thấy số follower Weibo của mình đã tăng quá nhiều.
Nhưng ở đằng Uông Hữu Vi, chú ta lại cho rằng Giang Thuật không hài lòng với hạng 22 của mình.
[HẾT CHƯƠNG 67]
Mà cất thẳng thẻ ngân hàng vào túi.
Vì nói thật.
Giang Thuật vẫn còn túng thiếu lắm.
Mặt trơ trán bóng.
Chính là cụm từ để miêu tả Giang Thuật bây giờ.
Nếu không.
Giang Thuật cũng chẳng chạy qua chương trình này ăn chùa uống ké làm gì.
Hơn nữa.
Tiền này không phải Giang Thuật lấy trộm lấy cắp.
Mà là anh chàng kiếm được.
Giang Thuật cầm không thẹn.
Đứng ở cổng doanh trại, Tiết Dịch và Giang Thuật tán dóc với nhau.
“Thầy quả thực không ngờ em lại bị loại ở vòng này.” Tiết Dịch cực kỳ tiếc nuối.
“Em cũng không ngờ ạ.” Giang Thuật cười khổ.
Thật đấy. Lúc mới vào trại, Giang Thuật thật sự không ngờ phải đến tận giờ mình mới bị loại.
Giang Thuật vốn tưởng anh chàng sẽ được cuốn gói chạy lấy người ngay từ vòng loại đầu tiên.
“Giang Thuật, trong số 101 học viên, em là người mà thầy ưng ý nhất. Vì em có tài sáng tác giỏi nhất trong số họ.” Tiết Dịch nhìn về phía Giang Thuật, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Trong giới giải trí này, những ca sĩ hát hay có lẽ rất nhiều, nhưng những ca sĩ sáng tác giỏi thì càng ngày càng ít.”
Tiết Dịch nói không sai, khi một số ca sĩ giỏi sáng tác của thế kỷ trước dần trở nên nhạt nhòa trong mắt công chúng, thì số lượng ca sĩ biết sáng tác còn hoạt động sôi nổi trong showbiz đã trở nên vô cùng ít ỏi.
Phần lớn ca sĩ chỉ muốn đặt hàng bài hát từ những nhạc sĩ chuyên sáng tác.
“Vốn dĩ, nếu em có thể debut với nhóm, thì thầy đánh giá rất cao tiềm năng phát triển trong tương lai của em, nhưng giờ thì…” Nói đến đây, Tiết Dịch lại thở dài thườn thượt.
Thầy thật sự cảm thấy tiếc cho Giang Thuật.
Nhưng Giang Thuật quả thực chẳng tiếc cho bản thân mình tẹo nào.
Với anh chàng thì.
Debut.
Mới là sự tra tấn lớn nhất.
Bởi vì nó sẽ trì hoãn cái ngày anh chàng được về nhà thừa kế gia sản lại rất lâu.
“Hai thầy trò mình add WeChat nhé, về sau còn tiện liên hệ nhau.” Tiết Dịch móc di động ra.
“Được ạ.” Giang Thuật không nghĩ ngợi nhiều lắm, thêm bạn WeChat với Tiết Dịch.
Sau đấy.
Giang Thuật vẫy tay tạm biệt Tiết Dịch, rồi rời khỏi phim trường.
Cuối cùng cũng rời xa vùng đất ác mộng này, Giang Thuật thấy vô cùng nhẹ nhàng thảnh thơi.
Ở cách đó không xa.
Anh quản lý Uông Hữu Vi đã chờ Giang Thuật sẵn ở trong xe.
“Giang Thuật, bên này, bên này!”
Uông Hữu Vi thấy Giang Thuật đi tới thì vẫy tay lia lịa với Giang Thuật.
“Anh Uông.”
Giang Thuật gọi Uông Hữu Vi, sau đấy hai người bỏ vali vào cốp ô tô.
Uông Hữu Vi hơi nghi hoặc, “Giang Thuật, chú đựng gì trong vali mà nặng thế?”
Giang Thuật nghĩ tới chai rượu rắn, túi nhộng và mấy loại đặc sản Vân Nam linh tinh, cười nói, “Đặc sản quê nhà mấy đứa bạn chung phòng cho em, bao giờ về em chia anh một ít ạ.”
Vừa nghe có đặc sản là miệng Uông Hữu Vi đã vô thức ứa nước miếng, “Được, được!”
Ngồi vào trong xe.
Giang Thuật thoải mái dựa vào lưng ghế.
“Anh Uông, anh mới mua con xe này à?”
“Không phải.” Uông Hữu Vi cười khổ, “Giờ anh làm gì có tiền mua xe, xe này anh thuê đấy, mai còn phải mang trả.”
Giang Thuật nói rất đỗi hào phóng giàu sang, “Anh Uông, bao giờ em phát đạt rồi, em sẽ mua cho anh một chiếc.”
Đến lúc về nhà thừa kế gia tài, đừng nói một chiếc xe, chứ 100 chiếc Giang Thuật cũng có thể mua tặng Uông Hữu Vi nhẹ nhàng như không.
Đương nhiên…
Tiền đề là phải được về nhà cái đã.
Uông Hữu Vi nắm tay lái, vui tươi hớn hở cười, “Giang Thuật, chú không cần mua đâu. Bao giờ chú nổi tiếng, chỉ cần trả đủ lương quản lý cho anh, là đã đủ để anh mua một con xe ngon lành rồi.”
Hiển nhiên, Uông Hữu Vi đang xuyên tạc ý của Giang Thuật.
Giang Thuật không có ý định giải thích.
Anh chàng mở cửa sổ ghế sau ra, vừa tận hưởng làn gió nhẹ ven biển, vừa bật di động lên.
Trong di động có tổng cộng 3 cuộc gọi nhỡ.
Giang Thuật còn tưởng có chuyện gì quan trọng.
Không ngờ ba cuộc điện thoại này đều là 3 cuộc gọi quấy rầy.
Còn tin nhắn.
Cái đứng đắn thì không thấy đâu, nhưng tin nhắn lừa đảo lại đầy rẫy.
Nào là phú bà chi nhiều tiền mua con; nào là có clip xiếc bị quay lén phải đưa tiền để xóa đi; đăng ký tham gia đại hội tuyển vợ cho công tử của gia đình giàu nhất cả nước, giành được cơ hội là có thể làm vợ nhà giàu một bước lên trời gì đấy!
Ấy, chờ đã!
Đại hội tuyển vợ cho công tử gia đình giàu nhất cả nước?!
Chuyện hay thế này sao mình chẳng biết gì cả!!
Ba, mẹ, có phải ba mẹ lén làm gì sau lưng con không?
Trong lúc Giang Thuật đang cạn lời.
Anh chàng lại nhận được một tin nhắn lừa đảo nữa.
“Chúc mừng bạn, số điện thoại của bạn đã được chọn để tham gia chương trình “Đưa bạn đi Châu Phi”, nhận được gói du lịch Châu Phi sang chảnh cho hai người. Xin hãy mau chóng liên hệ nhân viên chương trình theo số điện thoại: 178********”
Giang Thuật giật giật khóe môi, gõ chữ nhắn lại, “Kính thưa quý khách hàng, bạn đã đăng ký thành công gói ‘Dự báo thời tiết 65 quốc gia châu Phi’, phí duy trì là 250 tệ/tháng. Để hủy đăng ký, vui lòng soạn tin nhắn IMSB.”
Vài giây sau, bên kia nhắn lại một tin, “IMSB”
Giang Thuật: “…”
Nhân tài thế này mà phải đi làm lừa đảo thì đáng tiếc quá.
Qua đây làm quản lý cho mình thì tốt biết bao.
(250: là tiếng lóng bên Tàu nghĩa là ngu ngốc. IMSB chắc là I’m sb: tao là thằng đần.)
…
Ở doanh trại một tháng rưỡi, chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn tử tế nào, điều ấy đủ để chứng minh các mối quan hệ trước kia của Giang Thuật tồi tệ ra sao.
Giang Thuật lắc đầu, không thèm nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Anh chàng mở Weibo ra, xem số follow trên tài khoản của mình.
Không xem không biết.
Xem rồi… Giang Thuật lại cáu tiết đến mức suýt phun ra máu.
Nếu so sánh với con số 500 nghìn fan từ nửa tháng trước.
Thì lần này lượng fan của Giang Thuật lại tăng gấp đôi.
Lên tới hẳn một triệu!
Một triệu, một triệu đấy!
Khi con số một triệu hiện ra trước mắt anh chàng, Giang Thuật đột nhiên thấy thốn như mới mất một triệu Nhân Dân Tệ.
Không!
Còn thốn hơn cả mất một triệu ấy chứ.
Trước kia, mục tiêu nhỏ mà Giang Thuật đề ra là giữ số fan ở mức 100 nghìn, không tăng thêm nữa.
Nhưng giờ hiện thực đang vả anh chàng bôm bốp!
Gần một tháng rưỡi trôi qua.
Số fan của Giang Thuật đã tăng đến tận 10 lần.
Khoảng cách cho đến cột mốc 10 triệu fan đánh dấu mình là siêu sao hàng đầu, chỉ còn 9 triệu fan nữa thôi.
Đau trứng.
Giang Thuật của bây giờ, ngoài đau trứng, thì chỉ thấy đau trứng thôi.
Mẹ nó.
Trông tướng này, muốn về nhà năm nay thì chỉ có mà mơ hão.
…
Trên ghế lái.
Uông Hữu Vi tám nhảm với Giang Thuật, “Anh theo dõi “Ngôi Sao Tương Lai” từ đầu đến giờ đấy. Giang Thuật, chú thể hiện tốt lắm!”
Nói thật.
Hồi quyết định đưa Giang Thuật tham gia chương trình này, Uông Hữu Vi chẳng chờ mong vào Giang Thuật bao nhiêu.
Yêu cầu của Uông Hữu Vi với Giang Thuật không cao, nhất là trong tình cảnh season này quy tụ toàn hàng khủng.
Chỉ cần Giang Thuật đừng nằm trong top 10 bét bảng là được.
Bị loại từ vòng đầu cũng là bình thường.
Nhưng…
Không ngờ Giang Thuật lại phát huy tốt ngoài mong đợi của chú ta.
Anh chàng không chỉ vượt qua vòng loại đầu tiên.
Hơn nữa.
Còn vào thẳng hạng 22 trong vòng 2.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị loại.
Nhưng, hạng 22 đã là thành tích khá tốt rồi.
Hai ông tướng Lưu Vũ và Mã Hạo cùng công ty còn chẳng có thứ hạng cao bằng Giang Thuật đâu.
Tuy nhiên…
Vừa nói xong câu này, Uông Hữu Vi thấy sắc mặt của người đang lướt điện thoại ở hàng ghế sau đột nhiên sầm xuống.
Thật ra đó là vì Giang Thuật thấy số follower Weibo của mình đã tăng quá nhiều.
Nhưng ở đằng Uông Hữu Vi, chú ta lại cho rằng Giang Thuật không hài lòng với hạng 22 của mình.
[HẾT CHƯƠNG 67]
Bình luận truyện