Chương 131: Đi đêm nhiều cũng biết sợ quỷ?
P/s: Động Sát Chi Phù không cách nào tìm hiểu võ học bên trong khu mua sắm. Tác giả sử đổi ý tưởng lại một chút là Quân Thường Tiếu sử dụng Động Sát Phù cũng vô dụng, bỏ phí 10 điểm cống hiến môn phái, thế nhưng hắn cố gắng chuyên tâm lĩnh hội hết 30 phút đã có thể nắm giữ một chút thức thứ nhất một chữ nhanh. Đoạn này có hơi dài nên để không câu chương và rối loạn mạch truyện nên ta chỉ giải thích một chút ^^.
...
Sơn Miêu và bốn tên thủ hạ vẫn duy trình trận hình tách rời phạm vi nhỏ tìm kiếm, cách làm của bọn hắn đã rất có tính chuyên nghiệp, cũng đủ cẩn thận từng li từng tí.
Rất tiếc, thời điểm Quân Thường Tiếu bật chế độ tăng cường, dù có là đêm tối hay là cách xa ngàn mét đi nữa thì hắn vẫn có thể bắt được mỗi một cái động tác.
Dưới cái nhìn của Phật Tổ, người trần chỉ là kiến hôi.
Quân Thường Tiếu phát hiện bọn sát thủ đang tìm tòi lục lọi, thì thầm nói:
"Một đám chuột nhắt này không biết sống chết trốn ở bên trong hang động, còn mơ mộng chạy ra đây lông nhông."
Tiêu Tội Kỷ nói:
"Chưởng môn, thật sự có người sao?"
"Có người."
Quân Thường Tiếu nói:
"Bắt đầu tác chiến."
Hắn thật sự phải khen ngợi cho tính cảnh giác của tên đệ tử này.
"Vâng."
Tiêu Tội Kỷ trốn vào trong bụi cỏ, giữ vững tư thế bất động tuyệt đối.
Quân Thường Tiếu vác súng lên hòa nhập vào trong núi rừng, cầm trên tay Hàn Phong Kiếm được lấy ra từ không gian giới chỉ.
Hắn vừa mới lĩnh ngộ được một chút kiếm chiêu thức thứ nhất một chữ nhanh, đúng lúc những tên sát thủ này đưa tới cửa, tiện tay cho hắn thử uy lực một chút.
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu nhảy lên phía trên một gốc cây cao ẩn núp, dựa vào chế độ tăng cường phán đoán nếu như những tên sát thủ không chuyển hướng thì tất nhiên sẽ đi qua con đường này.
Khoảng cách năm trăm mét.
Một tên sát thủ kim bài sẽ không bao giờ nghĩ đến bản thân đã đủ cẩn thận, nhưng vẫn bị bại lộ tung tích, đang từng bước từng bước đi vào quỷ môn quan.
Đếm tối bao trùm, mọi thứ rất yên tĩnh.
Từng đợt gió lạnh thoảng qua đủ khiến người ta phải rùng mình.
Tên sát thủ kim bài đang dần bước đến con đường chết bỗng nhiên rùng mình một cái, thầm mắng:
"Con em nó, mùa này làm sao lại lạnh thế nhỉ?"
"Xoát ——"
Đột nhiên, phía trên hắn lóe lên ánh sáng.
"Hửm?"
Sơn Miêu đứng lân cận phát hiện có ánh sáng, vội vàng chạy đến, nhìn thấy tên thuộc hạ của mình đứng ngây ngốc tại chỗ, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Thất, chuyện gì xảy ra?"
Tên sát thủ kia không trả lời, chỉ đứng thẳng ở ngay đó.
Sơn Miêu nhíu mày, vừa muốn đến gần, lại thấy tên thuộc hạ cúi đầu xuống, sau đó...
Đầu lâu trực tiếp rơi ‘phịch’ xuống mặt đất, máu tươi cũng theo đó tung tóe như mưa.
Một màn này quá đột ngột, quá kinh dị!
Mặc cho Sơn Miêu có tố chất tâm lý cực mạnh, nhìn thấy tên thuộc hạ bỗng nhiên đầu lìa khỏi cổ, hình ảnh này dọa hắn hoảng sợ lùi lại hai bước, trong ánh mắt tràn đầy kinh hồn khiếp vía.
Chuyện... chuyện gì xảy ra!
Không có bất kỳ phát sinh làm sao đầu Tiểu Thất lại rơi xuống!
Ánh sáng, vừa rồi có ánh sáng!
"Hưu —— —— "
Trong lúc suy nghĩ, tầm mắt hắn lại xuất hiện ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Hắn vội vàng chạy tới, phát hiện một tên thủ hạ khác đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Tiểu Bát..."
Sơn Miêu vừa cất lời ra khỏi miệng, tên thuộc hạ bỗng nhiên quỳ xuống, trên cổ còn lưu lại vết kiếm bé nhỏ, cuối cùng cả người vô lực đổ xuống.
Cái thứ ánh sáng kia!
Nhất định là ánh kiếm!
"Xoát!"
Sơn Miêu lập tức cảnh giác lên, nắm chặt ám khí cất giấu bên trong ống tay áo, tầm mắt không ngừng đảo quanh, suy nghĩ sợ hãi xông lên não.
Hai tên thuộc hạ, một cái bị chặt đầu, một cái bị rạch cổ họng, khoảng thời gian chỉ cách nhau có mấy hơi thở, vì thế người này xuất kiếm cực nhanh, tuyệt đối là cao thủ đã trải qua rèn luyện đạt đến trình độ lô xuất quỷ nhập thần!
"Lão đại!"
Hai gã sát thủ khác nhìn thấy ánh sáng, lập tức chạy đến tụ hợp.
Thế nhưng, một trong hai tên còn chưa kịp đến gần, bỗng nhiên cảm thấy thân thể đằng sau dâng lên một cổ khí lạnh.
"Hưu —— ——"
Ánh sáng lại lóe lên một cái rồi biến mất.
"Phịch!"
Tên sát thủ kim bài ngã vô lực xuống mặt đất, phía sau cổ hắn xuất hiện một vết kiếm, bởi vì nguyên nhân tốc độ xuất kiếm quá nhanh nên máu tươi vẫn chưa kịp tuôn trào ra ngoài.
"Tiểu Cửu!"
âm thanh của Sơn Miêu đánh vỡ sự yên tĩnh trong rừng núi, hắn trừng muốn cả mí mắt chạy đến.
"Hưu —— —— "
Ánh kiếm một lần nữa lóe lên, một tên sát thủ khác dừng bước, sau đó quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống chết trong bất lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn tên sát thủ kim bài đã bị xử lý nhanh gọn, toàn bộ quá trình phát sinh chỉ trong vài hơi thở, Sơn Miêu từ đầu đến cuối vẫn không bắt được cái bóng của đối phương.
"A a!"
Hắn vừa di chuyển thân thể, vừa phẫn nộ hô to:
"Tên khốn nào! Mau cút ra đây cho lão tử!"
Nguyên tắc thứ nhất của sát thủ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững tỉnh táo, tuyệt đối không thể rối loạn tinh thần.
Nhưng hiện tại Sơn Miêu không cách nào làm được, nguyên nhân chính là loại giết người trong tích tắc như ma quỷ đoạt hồn này để hắn vô cùng hoảng sợ, chỉ còn cách hô lớn để tiếp thêm dũng khí cho bản thân!
"Sa sa sa."
Đằng sau vang lên âm thanh rất nhỏ, Sơn Miêu vội vàng xoay người, thế nhưng không bắt được cái gì, sự hoảng sợ trong mắt hắn ngày càng nồng nặc.
Sát thủ đi đêm nhiều, có lúc so với người bình thường càng sợ bóng tối, càng sợ chuyện ma quỷ!
"Sa sa sa!"
"Sa sa sa!"
Tiếng ma sát liên tục vang lên bên tai của Sơn Miêu, mặc kệ hắn cố gắng dựa theo âm thành bắt hình ảnh, bất quá từ đầu đến cuối vẫn không có phát hiện cái gì khác thường.
Giống như núp trong bóng tối không phải là người, mà là quỷ!
Tỉnh táo, phải thật tỉnh táo!
Sơn Miêu lắc lắc đầu, cố gắng áp chế sự sợ hãi, sau khi ổn định tinh thần thì hắn ngước đầu lên, một khuôn mặt đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, xuất hiện trong tầm mắt hắn!
"Áá..!"
Giữa rừng núi vang lên tiếng kêu khiếp vía.
Tiêu Tội Kỷ nghe được tiếng kêu la thảm thiết, bất giác rùng mình một cái, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ có người gặp quỷ?"
...
Sơn Miêu lảo đảo bước chân lùi lại hơn mười bước, trong mắt hắn dường như thấy một con quỷ trước mặt.
Quân Thường Tiếu đứng trước mặt hắn, nghiêng cái đầu, cười nói:
"Tố chất tâm lý rất mạnh nha, vậy mà không có sợ đến mức tè trong quần?"
"Ngươi..."
Sơn Miêu áp chế sự hoảng sợ, nói:
"Là người... Không phải quỷ!"
"Chậc chậc."
Quân Thường Tiếu nói:
"Sát thủ các ngươi cũng tin chuyện ma quỷ sao? Có phải nguyên nhân là đi đêm không?"
"Đáng chết!"
Sơn Miêu trừng muốn rách mí mắt, tay phải bỗng nhiên vung ra, ba cái phi tiêu ám khí được linh lực cường hóa lấy tốc độ cực nhanh bay tới.
"Xoát! Xoát!"
Quân Thường Tiếu giẫm lên bộ pháp quỷ dị né tránh, xuất hiện ở một bên mặt đối phương, nói:
"Chỉ bằng dăm ba cái ám khí, mà cũng đòi đả thương ta."
Sơn Miêu kinh ngạc nói:
"Ngươi... Bộ pháp ngươi thi triển là Quỷ Ảnh Bộ!"
"Bất ngờ lắm đúng không?"
Quân Thường Tiếu nói.
Làm sao có thể không bất ngờ.
Quỷ Ảnh Bộ là độc môn thân pháp của Tế Vũ Lâu, cấp bậc chính là võ học phàm phẩm cao giai, lúc thi triển tựa như một con quỷ.
Sơn Miêu nói:
"Ngươi... Ngươi làm sao học được, lại còn có thể thi triển thành thạo!"
Quỷ Ảnh Bộ tuy chưa đạt tới cấp bậc võ học trung phẩm, nhưng võ giả có tư chất không tệ muốn tu luyện có thành tựu cần phải nỗ lực ít nhất cũng vài ba năm.
Nhất Hắc và Nhị Hắc vào lúc tám chín tuổi đã bị bán cho tổ chức, tiêu hao thời gian hơn mười năm cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ đại thành mà thôi.
"Nhìn sơ qua là biết thôi."
Quân Thường Tiếu nói.
Hắn không phải đang khoác lác, mà thật sự trong lúc đang mai phục trên cây, sử dụng khoảng thời gian còn lại của Động Sát Phù, chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể học được, hơn nữa còn lĩnh ngộ đến tầng thứ viên mãn.
Phải biết, lâu chủ Tế Vũ Lâu tu luyện Quỷ Ảnh Bộ rất lâu mà vẫn chưa đột phá đến cảnh giới viên mãn!
Khó trách, Quân Thường Tiếu có thể giết người không một tiếng động, lại còn dọa sát thủ vương bài có tố chất tâm lý cực kỳ cứng cũng tưởng mình đang gặp quỷ.
Còn kiếm chiêu một chữ nhanh vừa mới học được, về mặt cơ bản chẳng có tác dụng gì cả, hắn toàn dựa vào tốc độ kéo Hàn Phong Kiếm tạo thành sát thương.
Chung quy mà nói, hắn tốn một tấm Động Sát Phù cũng chỉ học được một cái bộ pháp mà thôi.
Không nhắc đến cái lỗ, chỉ cần đem cái lời bù đắp là được thôi!
"Không có khả năng..."
Sơn Miêu khó có thể tin nói:
"Quỷ Ảnh Bộ cần phải rèn luyện lập đi lập lại liên tục, tuyệt đối không có khả năng chỉ nhìn sơ là biết!"
"Thắc mắc nhiều làm gì, quan trọng nhất vẫn là..."
Quân Thường Tiếu trượt Hàn Phong Kiếm từ ống tay áo ra, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, ánh mắt lạnh như băng, nói:
"Ngươi phải đi đoàn tụ ông bà."
"Xoát!"
Sơn Miêu lợi dụng đối phương nói chuyện, lập tức xoay người thi triển Quỷ Ảnh Bộ trốn vào trong núi rừng.
Từ lúc Sơn Miêu nhìn thấy đối phương giết bốn tên thuộc hạ rồi đến bên cạnh mình không hình không âm, hắn ý thức được thực lực đối phương cực kỳ khủng bố, cho nên quyết định sáng suốt nhất là bỏ trốn.
"Xoát xoát xoát!"
Chạy được mấy chục mét, Sơn Miêu quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh kiếm ở phía xa như ẩn như hiện, ý thức được đối phương không theo kịp tốc độ của mình, nhất thời khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh.
Khoảng cách hai bên xa như thế khiến hắn có đầy đủ lòng tin mượn nhờ màn đêm, phối hợp với hoàn cảnh phức tạp để thuận lợi trở về tổng bộ.
"Đoàng —— —— "
Đột nhiên, tiếng súng vang lên đằng sau, Sơn Miêu còn đang chìm trong cảm giác thoát chết, sắc mặt lập tức trở nên đặc sắc, một giây sau đó, hắn cảm thấy trên vai phải của mình truyền đến một cơn đau nhức tận cùng.
Cánh tay phải của hắn, bị trực tiếp bắn rụng!
Sơn Miêu đánh mất thăng bằng thân thể, loạng choạng đụng vào một gốc cây, sau đó cơ thể bất lực hạ thấp xuống, gương mặt hắn nhăn nhó chẳng khác nào đống giấy vò.
"Xoát!"
Một lúc sau, Quân Thường Tiếu đi tới ngồi xổm ở trước mặt hắn, nở nụ cười lạnh lẽo nói:
"Con mồi mà ta để mắt muốn chết hoặc tàn phế do ta định đoạt, tuyệt đối không có chuyện chạy thoát!"
Bởi vì Sơn Miêu đổ máu quá nhiều, tầm mắt hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Hắn dường như thấy một con ác ma bước ra từ địa ngục tu la, trên gương mặt hắn là một nụ cười hung tàn...
Bình luận truyện