Chương 160: Dõi theo!
Bảy đệ tử toàn bại, bảng hiệu ở đại điện bị đánh vỡ, mất 10 triệu lượng, binh khí môn chủ bị gãy, người cũng bị thương.
Những điều này đã đủ để Hạo Khí Môn hôm nay mất hết mặt mũi, không chỉ thua người, thua tiền, đến tôn nghiêm của một lục lưu môn phái cũng chẳng còn.
“Quân Thường Tiếu!”
“Hạo Khí Môn ta và Thiết Cốt Phái ngươi không đội trời chung.”
Tấu Hạo Nhiên kìm nén đau đớn do vết thương sau lưng mang đến, tròng mắt nổi lên tơ máu.
Luận bàn thua rồi, mặt mũi cũng chẳng còn.
Nhưng bây giờ vẫn còn võ giả bốn phương đang nhìn, nhất định phải buông ra những lời nói cứng rắn như vậy, bởi vì đây gọi là quy tắc giang hồ!
Nếu như không có nhiều người ở đây như vậy, Tần Hạo Nhiên có khi đã nằm úp xuống mặt đất, lấy cánh tay gác lên trán, khóc như một đứa trẻ bị giật kẹo.
Con em nó, quá tổn thương lòng tự tôn rồi, ta không cam tâm!
Chuyện đã lỡ thì cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Quân Thường Tiếu đến đây với mục đích là đập phá, không phải là hắn chủ động mời đến, vì thế muốn tránh cũng tránh không được.
Chỉ có thể nói là cái miệng hại cái thân.
Linh Tuyền Tông ngang nhiên cấu kết với sát thủ, đuối lý bị Quân Thường Tiếu phá môn diệt tông, bản thân mình lại giả vờ mù điếc câm là được, cần gì phải ra mặt đâu chứ?
Nhất quyết phải dựa dẫm Thánh Tuyền Tông, dẫn các thành viên trong liên minh đến Tinh Nguyệt Lâu hỏi tội Quân Thường Tiếu.
Ngũ lưu tông môn, Tần Hạo Nhiên quỳ gối la liếm cũng là chuyện thường tình, nhưng lại cứ khăng khăng trước mặt ba vị trưởng lão của Thánh Tuyên Tông châm dầu vào lửa.
Đối với loại người này, Quân Thường Tiếu nhất định phải dạy cho một bài học, nếu như mặc kệ không quan tâm, chỉ khiến cho đối phương được nước lấn tới.
Quân Thường Tiếu cũng không có chơi chiêu trò, đường đường chính chính dẫn đệ tử đến luận võ, trước ánh mắt của võ giả bốn phương đánh bại Hạo Khí Môn, giẫm đạp tôn nghiêm của Tần Hạo Nhiên dưới chân, thử hỏi ai mới là người sai?
Không cần nghĩ, ta không sai!
….
Dưới chân núi Hạo Khí Môn.
Quân Thường Tiếu vừa xuống núi, cả người rã rời, lảo đảo ngã quỵ.
Tiêu Tội Kỷ tinh mắt nhanh tay vội vàng đỡ Quân Thường Tiếu, lo lắng nói:
“Chưởng môn, người không sao chứ?”
“Không… không sao...”
Quân Thường Tiếu khuôn mặt trắng bệch nói:
“Đi mau, chúng ta trở về môn phái.”
Vương Đông Lâm đi theo phía sau nói:
“Thanh đao đó của Quân chưởng môn, chất lượng ít nhất cũng phải thượng phẩm, dựa vào tu vi Võ Đồ cảnh cứng rắn sử dụng, da thịt trên người không bị sứt mẻ gì, chỉ là toàn thân thoát lực rã rời, thế này thật sự là quá may mắn rồi.”
“...”
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Mặc dù nhờ có lực lượng phù mà có thể nâng được Thanh Long Yểm Nguyệt Đao nhưng liên tiếp chém năm đao, linh lực và thể lực đều khô cạn, gân cốt đau mỏi đến kiệt sức!
Đi từ Hạo Môn Khí xuống cũng là tinh thần thiết cốt chống đỡ.
“Hà!”
Quân Thường Tiều hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Cùng may là chém bay Tần Hạo Nhiên ra khỏi sân luyện võ, nếu không người đen đủi chính là ta rồi.”
Nhờ vào hai trăm điểm cống hiến mua được Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, lại nhờ có hỗ trợ của lực lượng phù, mới có thể miễn cưỡng đánh bại một tên Võ Tông nhất phẩm, nếu không khoảng cách giữa hai đẳng cấp thật sự quá chênh lệch, muốn đánh bại Tần Hạo Nhiên thật sự quá khó!
Đâu chỉ là khó.
Mà là khó như lên trời!
Lúc đó, Tần Hạo Nhiên không quá để ý chuyện binh khí bị đao chém hỏng mà tiếp tục tấn công, thì Quân Thường Tiếu xác định có kết cục rất bi thảm, bởi vì đao quá nặng dẫn đến tác dụng phụ sinh ra rất lớn.
Nói tóm lại, trận này Quân Thường Tiếu thắng chủ yếu là nhờ vào mười phần may mắn.
“Trở về môn phái, nhất thiết phải bắt chúng đệ tử tận tâm tận lực tu luyện nâng cao tu vi, sau đó thực hiện nhiệm vụ sử thi II, bản thân mình cũng phải nỗ lực đề cao thực lực mới được.”
Quân Thường Tiếu trầm ngâm suy nghĩ.
Hệ thống nói:
“Dựa vào lực lượng lúc đó của chủ nhân để tính toán, thì chủ nhân cần phải đạt được lực lượng ít nhất 15 vạn cân, mới có thể miễn cưỡng sử dụng.”
Ít nhất 15 vạn cân mới miễn cưỡng sử dụng?
Quân Thường Tiếu lại rơi vào trầm mặc, nói:
“Thanh Long Yểm Nguyệt Đao này nặng quá sức tưởng tượng rồi.”
“Đinh! Chủ nhân đã tiêu hao 20 điểm cống hiến, nhận được một lực lượng phù, vật phẩm đã chuyển vào không gian giới chỉ.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 480/500.”
Thanh Long Yểm Nguyệt Đao cần phải có đủ lực lượng mới có thể sử dụng, chỉ cần lực lượng phù không bị giới hạn mua, vậy nhất định phải mua trước để dành sau này có mà dùng.
“Thanh đao này quả thật quá biến thái, cũng không biết một khi khởi động kỹ năng phụ trợ Võ Thánh phụ thể thì thực lực sẽ mạnh đến đâu đây?”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân hiện tại chưa thể sử dụng Thanh Long Yểm Đao một cách thành thạo, tạm thời không nên suy nghĩ đến chuyện khởi động kỹ năng phụ trợ.”
Cũng phải, cũng phải.
Nếu như khởi động kỹ năng phụ trợ mà sức mạnh bản thân không đủ, tự làm bản thân tổn thương, như vậy chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ.
“Quân chưởng môn.”
Đi đến ngã tư đường, Ngải gia chủ chắp tay nói:
“Ngải mỗ phải quay về thành Hồ Dương, chúng ta tại đây cáo từ.”
“Cáo từ...”
Quân Thường Tiếu không có khí lực, thều thào đáp một tiếng.
Ngải Thượng Nghễ dẫn Vương Đông Lâm cùng rời đi, trên đường hắn trầm ngâm suy nghĩ:
“Đệ tử Thiết Cốt Phái cường hãn đến vậy, nhất định là do sử dụng Tố Thể Đan, sau khi trở về phải nâng giá khởi điểm cao hơn!”
Hắn cho rằng Lý Thanh Dương và những người khác nhờ sử dụng Tố Thể Đan mới có thể vượt cấp khiêu chiến, do đó nảy sinh ý nghĩ làm một vụ làm ăn lớn!
Tạ Quảng Côn, Lý gia chủ và Quân Thường Tiếu cùng chung đường về.
Bời vì thành Thanh Dương cách khá xa, lại còn đi qua con đường nhỏ ở trong núi hoang, vì thế trời tối mọi người liền tìm một sơn động sạch sẽ để nghỉ chân.
Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng, vận chuyển Dịch Cân Kinh bổ sung linh lực đã tiêu hao.
Tiêu Tội Kỷ cầm khẩu QBU-88 nấp sau một cây to bên ngoài sơn động, dựa vào ống ngắm 8x để quan sát động tĩnh xung quanh.
Mười tên sát thủ của Tế Vũ Đường tản ra ẩn nấp trong bóng tối, e rằng một con chuột chạy qua cũng có thể bắt được.
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt canh giữ ngay cửa sơn động.
Điền Thất và Lý Phi hai người đứng bảo vệ gần Quân Thường Tiếu.
Nhìn bọn họ đề phòng giống địch mạnh sắp ập đến, Tạ Quảng Côn ngồi cạnh đống lửa, cười nói:
“Tần Hạo Nhiên dẫu sao cũng là một đại nhân vật, sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn mọn đâu.”
Quân Thường Tiếu hồi phục linh lực và thể lực được không ít, mở mắt nói:
“Tạ thành chủ, ra ngoài đề phòng một chút vẫn là thích đáng.”
Hắn không lo lắng Tần Hạo Nhiên, mà lo lắng những chưởng môn khác trong liên minh Bách Tông, lo lắng có khả năng còn hai nhóm sát thủ khác.
Đi Hạo Khí Môn luận bàn, toàn quận Thanh Dương đều biết, những người có hiềm khích với mình nhất định cũng biết được tin này, có thể đã sớm bố trí kế hoạch ám sát mình.
“Đoàng...”
Đột nhiên, tiếng súng bên ngoài sơn động vang lên.
Tạ thành chủ, Lý gia chủ và những người khác ngồi cạnh đống lửa bị tiếng súng làm giật nảy cả mình.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ra ngoài xem thử.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt ra khỏi sơn động, Tạ thành chủ cũng vội vàng theo sau.
Điền Thất và Lý Phi di chuyển lại gần chưởng môn, đề phòng bất ngờ xảy ra.
Lục Thiên Thiên dựa vào tảng đá phía sau Quân Thường Tiếu, bàn tay ngọc ngà đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt lấp lóe một tia lạnh lùng.
Châu Hồng cùng đứng dậy ôm kiếm di chuyển ra phía ngoài sơn động.
Người bình thản nhất là Dạ Tinh Thần, hắn làm như không có chuyện gì, vẫn tỉnh bơ nằm trên đống cỏ.
Sơn động vốn bình yên, sau khi tiếng súng QBU-88 vang lên, trong nháy mắt bầu không khí trở lên rất căng thẳng, khiến cho thần sắc Lý gia chủ cũng biết đầu nghiêm lại.
“Soạt!”
Không lâu sau, Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt đã trở lại, đem theo thi thể của một tên áo đen ném ra, nói:
“Chưởng môn, chỉ có một tên.”
“Lục soát người hắn.”
“Vâng.”
Tô Tiểu Mạt lục soát một hồi, nói:
“Chưởng môn, trên người không có gì cả.”
“Không có gì cả?”
Quân thường Tiếu xoa cằm nói:
“Có phải là đám sát thủ bên ngoài thành Thanh Dương hay không?”
…
Trong một chỗ tối tăm ngoài rừng núi, mấy tên mặc áo đen di chuyển với tốc độ cao, cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi tụ họp với nhau.
“Đại ca, lão tam về chầu ông bà rồi.”
Một tên áo đen khàn giọng nói.
“Thiết Cốt Phái này vô cùng thận trọng, chúng ta không thể tùy tiện ra tay, nếu không nhất định sẽ làm trở thành oan hồn của cây súng lửa thần kỳ kia.”
Tên áo đen được gọi là lão đại nhỏ giọng nói.
“Đáng chết! Bao nhiêu huynh đệ được phái đến Thiết Cốt Phái, những người đó nhất định đã bỏ mạng dưới loại ám khí kia.”
Một tên áo đen phẫn nộ nói.
“Đại ca, chúng ta bây giờ phải làm gì?”
“Đầu tiên tản ra, sau đó nghĩ một kế hoạch khác.”
“Dạ.”
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Năm tên áo đen nhờ vào đêm tối và địa hình phức tạp rời đi.
Từ hành động có thể nhìn ra, những tên này rõ ràng là sát thủ được rèn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng, những tên này nằm mơ cũng không nghĩ tới, mọi hành động, cử chỉ và lời nói của bọn chúng đề bị thành viên nằm vùng của Tế Vũ Dường theo dõi.
Các ngươi chuyên nghiệp thì sao?
Thật có lỗi, so với sát thủ kim bài của Tế Vũ Đường vẫn còn non lắm.
Bình luận truyện