Tôi Có Một Bí Mật
Chương 132: My princess
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó Hoàng Đan đứng dựa vào hành lang bao lâu, Trần Việt và một đám nam sinh hát bấy lâu.
Bọn họ hát chung một bài hát, nhưng lại hát cho những người khác nhau nghe.
Thời gian của tuổi niên thiếu này hầu như đều dành cho lớp học, giáo viên trên bục giảng chăm chú giảng bài, các thiếu niên ở dưới mơ những giấc mơ đẹp, trong mơ có nam sinh và nữ sinh mà bọn họ thích.
Nắng gắt cuối thu dây dưa một trận, cuối cùng cũng vẫy vẫy tay chào tạm biệt mọi người, hẹn năm sau gặp lại.
Nhiệt độ không khí hoàn toàn hạ xuống, trời lạnh, học sinh tuổi này vẫn phải mặc đồng phục, bên ngoài khoác thêm áo khoác, chờ thêm một chút sẽ mặc thêm áo len bên trong, tuổi trẻ sẽ kháng được lạnh.
Bạn học ngồi bên cửa sổ phải chịu tội, bị gió lạnh thổi đau đầu, nước mũi cũng sẽ đi ra.
Trong lớp có mấy cặp, mờ ám không xác định, có khi sẽ làm một ít động tác mờ ám nhỏ, ví như nhéo mặt, xoa tóc linh tinh này kia, nếu không muốn đâm thủng cửa sổ giấy kia, hoặc là có thể nhận em trai em gái này nọ, cũng có thể rảnh rỗi thường hay truyền giấy nhỏ qua lại.
Cũng có thích nhau nhưng hai người lại không biết, còn tưởng rằng đối phương thích người khác.
Tình cảm thời kỳ trưởng thành rất đơn giản, cũng có thể rất phong phú, người lớn so ra vẫn kém hơn rất nhiều.
Đã chọn được cái ứng viên làm ban cán sự lớp, mọi người rất bất ngờ khi Hoàng Đan không tham dự, ai cũng cho rằng cậu sẽ là lớp trưởng.
Giáo viên tiếng Anh kêu Ngô Phương đến văn phòng sửa bài thi, còn gọi thêm Hoàng Đan, cậu không phải ban cán sự, cũng không thể thoải mái được.
Ngô Phương là đại diện môn tiếng Anh, chạng vạng mỗi ngày đều đến văn phòng giáo viên lấy máy ghi âm, cô rất quen thuộc với văn phòng, vừa vào cửa đã tìm Hoàng Đan nói chuyện, nói mới đầu cô đến nơi này cũng từng rất lúng túng.
Hoàng Đan không phải người biết nói chuyện phiếm, chỉ đáp lại ngắn gọn.
Ngô Phương đối với Hoàng Đan là thích kiểu sùng bái, cô không nghĩ mình sẽ thổ lộ với cậu, càng không nghĩ sẽ trở thành tình nhân với cậu, rất không thực tế.
Sửa hơn phân nửa bài thi, Ngô Phương aiiii một tiếng,“Hoàng Đan, tôi còn chưa ăn cơm tối, bây giờ đói bụng quá, cậu thì sao?”
Hoàng Đan nói có hơi đói.
Hiện tại là tiết đầu của tự học buổi tối, căn tin đã sớm đóng cửa.
Ngô Phương tung tăng đề nghị nói,“Hay là chúng ta đến tiệm nhỏ mua điểm tâm ăn đi?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Tôi không đi.”
Ngô Phương cũng không miễn cưỡng, cô mở buộc tóc ra, lấy tay vuốt mấy cái rồi cột lại lần nữa,“Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mua cho cậu.”
Hoàng Đan nói,“Bánh mì đậu đỏ, còn có kẹo sữa Thỏ Trắng.”
Ngô Phương phụt cười ra tiếng, khuôn mặt ngây ngô sạch sẽ nở nụ cười thân thiện,“Toàn trường đều biết cậu thích ăn kẹo Thỏ Trắng, nữ sinh các lớp đều tặng cho cậu, mỗi ngày nhận nhiều vậy còn ăn chưa đủ sao?”
Cô kéo khóa đồng phục lên,“Trước đây tôi cũng thích ăn kẹo, mẹ tôi nói với tôi ăn kẹo nhiều sẽ không tốt cho răng đâu.”
Hoàng Đan nói,“Một ngày tôi chỉ ăn một viên.”
Ngô Phương kinh ngạc mở to hai mắt,“Thật á, vậy kẹo Thỏ Trắng còn lại thì sao?”
Hoàng Đan nói,“Cho Khương Long.”
Ngô Phương buồn bực nói,“ Ngoài miệng Khương Long không có khóa đâu, có chuyện gì cũng có thể bô bô nửa ngày, mà sao việc này chưa từng nghe cậu ta nói nhỉ?”
Hoàng Đan không nâng mí mắt, không thèm để ý nói’’Cậu ta đem mấy viên kẹo cho người khác.”
Ngô Phương,“……” Tương lai nhất định sẽ sống qua ngày rất tốt đây.
Ngay sau khi Ngô Phương đi, Hoàng Đan liền thả bút bi đỏ xuống, cậu hoạt động tay chân, mở cửa đi ra bên ngoài đứng.
Văn phòng ở lầu hai, cách cổng lớn trường học rất gần, Hoàng Đan đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy ngọn đèn ở cổng lớn, mờ tối có vẻ bé nhỏ không đáng kể ở trong sân trường.
Không qua bao lâu, Ngô Phương xách đồ ăn trở về,“ Không có Thỏ Trắng, cũng may tôi gặp Trần Việt, ngửi được trong miệng cậu ta có mùi kẹo sữa nên hỏi thêm một câu.”
Cô lấy một viên kẹo Thỏ Trắng từ trong túi ra,“Cho này, kẹo Thỏ Trắng của cậu nè.”
Hoàng Đan thò tay lấy, bóc giấy gói kẹo ra rồi bỏ kẹo sữa vào trong miệng,“Cám ơn.”
Ngô Phương nói,“Cậu may mắn đó, đúng lúc Trần Việt có, tôi hỏi cậu ta, cậu ta liền đưa cho tôi.”
Khi nói lời này, mặt Ngô Phương hơi hơi nóng lên, còn có chút đỏ, cô đi vào trong văn phòng, ngoài miệng cười nói,“Nhìn không ra, các cậu cũng thích ăn kẹo, thì ra nam sinh cũng giống nữ sinh chúng tôi như thế.”
Hoàng Đan không nói gì, chỉ dùng đầu lưỡi cuốn kẹo sữa ăn từ từ.
Thời tiết khô ráo, có bạn học bị nóng ngoài miệng, cũng có nổi mụn trên mặt, bắt đầu từ trán và má, một đám bất chấp giống như măng mọc sau mưa vậy.
Hoàng Đan bị nóng, lúc cậu đang làm bài tập, một giọt máu nhỏ xuống trên giấy nháp, lúc này mới ý thức được bản thân chảy máu mũi, không đau không ngứa, một chút cảm giác cũng không có.
Khương Long kêu to,“Mẹ kiếp, Hoàng Đan cậu chảy máu mũi rồi!”
Những người khác trong lớp học đều đồng loạt nhìn về hướng bàn đầu tiên hàng giữa, bao gồm Trần Việt, mông hắn đã rời khỏi mặt ghế.
Hoàng Đan lấy từ trong bàn học ra nửa bịch Tâm Tương Ấn, kéo hai tờ lau máu mũi.
Trần Việt qua một lát thì nhìn cửa sau, sao còn chưa về? Hắn sắp cắn nát luôn đầu bút bi rồi.
Lưu Phong đang muốn tìm Trần Việt nói chuyện, vừa quay đầu thì đã nhìn thấy hắn kéo ghế dựa chạy đi ra ngoài.
Gần đây sao giống chó Tiểu Hoàng phát dục thế, sức lực đầy cả người.
Hoàng Đan cúi đầu rửa tay dính máu dưới vòi nước,cậu trở về phải nói một tiếng với Tống Mẫn, sau này phải ăn thanh đạm chút mới được.
Năm đó cũng sau khi chảy máu mũi mới nói.
Hoàng Đan đứng thẳng thân thể xoay người, đối mặt với Trần Việt ở phía sau, không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
Trần Việt miễn cưỡng nói,“Nhìn cái gì, tôi đi ra để tiểu.”
Hoàng Đan hỏi hắn,“Tiểu sao?”
Trần Việt giật nhẹ khóe miệng,“Nếu không thì sao? Nhịn tiểu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần lẫn thể xác đó.”
Hoàng Đan đối diện với hắn.
Trần Việt dời tầm mắt trước, hắn đá bay viên đá nhỏ dưới chân rồi ngẩng đầu, ngón tay chỉ bên trái mũi Hoàng Đan,“Này, chỗ đó còn máu kìa.”
Sẽ không xuất hiện tình tiết xảy ra trong phim thần tượng, Hoàng Đan sờ được chính xác vị trí bị dính máu trên mũi, hoàn toàn không cần Trần Việt giúp đỡ.
Trần Việt co rút miệng,“Lúc này mới học lớp 10, còn lâu lắm mới đến lớp 12, uống thuốc bổ chi mà nhiều vậy?”
Hoàng Đan đi về hướng lớp học,“Tôi chỉ là bị nóng thôi.”
Bước chân Trần Việt chợt dừng,“Bị nóng? Tôi thấy do cậu thức đêm làm bài tập thì đúng hơn đó?” Được người ta xem như thiên tài, còn được giáo viên để ý trông coi như báu vật, áp lực nhất định rất lớn.
Hoàng Đan nói,“Học hành không cần phải căng thẳng, cũng không cần tự tạo áp lực.”
Trần Việt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã như chó ăn shit,“Được rồi, chắc chỉ số thông minh của cậu là hai trăm năm mươi rồi.”
Hoàng Đan,“……”
Giữa trưa trong hộc bàn Hoàng Đan có thêm một bọc túi trà hoa cúc.
Khương Long nhìn thấy, lập tức mở mở ly nước của bản thân,“Cho tôi một chút để hạ hỏa đi.”
Hoàng Đan lấy bỏ một nhúm vào trong ly cậu ta.
Mắt Trần Việt trừng, mẹ nó, lấy đồ của tôi cho nhân tình, cậu coi tôi chết rồi hả?
Hắn lại chợt nghĩ, Hoàng Đan không biết đó là hắn cho, nếu biết, xác định vững chắc sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Đến lúc đó, bọn họ có thể thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu như bây giờ, tám phần sẽ không có.
Trần Việt xoay bút mấy vòng, cho đi cho đi, cho cậu là của cậu, tôi cũng là của cậu luôn rồi.
Trời càng ngày càng lạnh, da tay Khương Long bị nứt, vẫn có thể viết chữ, cậu ta ngứa muốn chết, còn gãi gãi lột da, gỡ miếng da ra ngoài, không cẩn thận bị chảy máu.
Hoàng Đan coi Khương Long là bạn tốt của mình, là bắt đầu từ lúc học đại học, lúc này của năm đó cũng không quan tâm, hiện tại phát hiện, cậu không thể không nhìn,“Đến phòng y tế mua thuốc bôi đi.”
Khương Long nói vô dụng thôi,“Với thể chất này của tôi, không riêng gì chân, tay cũng bị lạnh nữa.”
Cậu ta liếc liếc nhìn tay trắng trắng mềm mềm của Hoàng Đan, nhìn rất bóng loáng,“Thật hâm mộ cậu mà.”
Hoàng Đan xoa bóp ngón tay, mỗi năm đến mùa đông Tống Mẫn đều sẽ chuẩn bị nước gừng rửa tay cho cậu.
Tết nguyên đán sắp đến, thời gian cứ như đang cưỡi con ngựa trắng chạy bay nhanh về phía trước.
Các học sinh xoa xoa móng vuốt đông cứng chờ tuyết đến, kết quả tuyết mong đợi chưa đến, chỉ thấy kỳ nghỉ đông cắm đầu vào trong lòng bọn họ, phía sau còn có một đống bài tập lớn.
Khương Long dùng giấy vệ sinh ấn miệng vết thương đang rỉ máu,“Cậu sống qua kỳ nghỉ đông thế nào?”
Hoàng Đan nói,“Làm bài tập, đọc sách.”
Khương Long rất không biết nói gì,“Chỉ vậy thôi hả? Mấy cái đó cũng có gì thú vị đâu? Không ra ngoài chơi sao?”
Hoàng Đan nói,“Không ra ngoài.”
Có người nhất định sẽ cách hai ba ngày chạy đến dưới lầu nhà cậu, cậu đi ra ngoài, đối phương sẽ sốt ruột.
Phía sau, Trần Việt không thu dọn bàn học, hắn ngồi ở trên ghế nhìn Hoàng Đan, phải tới sang năm mới có thể gặp, còn không phải hắn sẽ nhớ muốn chết sao?
Không được, nghỉ nhất định phải thường đến gặp cậu mới được.
Trần Việt nhanh chóng vẽ hình người nhỏ trên giấy vẽ, vẽ thêm một bông hoa nhỏ ở trên đầu y như bình thường, trái phải hai bên vẽ hai cái lá nhỏ, hắn đợi có cơ hội ném về phía trước, động tác này hắn từng luyện qua, ném chuẩn một phát.
Hoàng Đan nhặt viên giấy được vo tròn rồi mở ra.
Có rất nhiều người thầm mến Hoàng Đan, có lớp khác, trong lớp cũng có, mọi người đều không kỳ quái một chút nào, nếu ngày nào đó nhìn thấy cậu tay trong tay với nữ sinh nào, đó mới là chuyện sẽ được nghị luận sục sôi ngất trời nhất.
Còn nếu không phát hiện một chút manh mối nào mà vẫn có thể nghị luận được, vậy bọt nước miếng và tế bào não cũng không đủ dùng đâu.
Hoàng Đan đi đến cửa sau, Trần Việt vừa lúc đi ra, bọn họ thiếu chút nữa đã đụng vào nhau.
Lưu Phong và Khương Long một trước một sau đến đây, Trần Việt chuẩn bị nói một đống câu, lúc này một cái rắm cũng không nói được.
Trần Việt xuống lầu rất nhanh, đi đường tạo gió, vẫn chỉ là gió rét mà thôi.
Lưu Phong nhảy xuống mấy bậc cầu thang đuổi theo Trần Việt,“Cậu sao thế, đang yên đang lành tự nhiên tức giận à?”
Trần Việt lộ ra một miệng răng trắng,“Tôi có tức giận hử?”
Lưu Phong nói có, y quay đầu nhìn Hoàng Đan và Khương Long bĩu môi,“Không tin cậu hỏi hai người bọn họ thử đi.”
Khương Long nói,“Nổi khùng thôi.”
Trần Việt cười móc cổ Khương Long,“Tôi không nghe rõ, cậu lặp lại lần nữa xem.”
Khương Long phát run, nhìn về phía Hoàng Đan cầu cứu.
Hoàng Đan không nói chuyện, mắt chỉ nhìn Trần Việt, chỉ là liếc nhìn như vậy, mà đã làm cho xương cốt cả người Trần Việt đều ngứa ngấy.
Phát hiện Khương Long đang run, Trần Việt khinh thường nói,“Run cái gì, bố cũng có ăn thịt cậu đâu.”
Khương Long được Trần Việt buông ra, còn chưa kịp thở một hơi, đã nhìn thấy hắn kéo khóa cặp sách ra, lấy ra hết toàn bộ bài tập nghỉ đông.
“Năm sông bốn biển đều là anh em, có thể trở thành bạn bè cùng lớp, gặp nhau học cùng một chỗ chính là duyên phận, vì cái duyên này, cậu thế nào cũng phải giúp tôi một tay, đúng không nè bạn học?”
Nói xong, Trần Việt đưa hết tất cả bài tập nghỉ đông cho Khương Long.
Khương Long phản xạ có điều kiện nhận đống bài tập nghỉ đông đó, nửa câu đầu cậu ta nghe có hơi quen tai, nửa ngày mới nhớ đến là câu nói mình từng nói với đối phương.
Mẹ kiếp, trí nhớ tốt như thế, sao không một lòng đặt vào trong học hành chứ?
Lưu Phong nhìn Trần Việt làm vậy, y không nói hai lời cũng làm theo,“Giúp một cũng là giúp, giúp hai cũng là giúp, vất vả cho bạn học của tôi rồi.”
Khương Long ôm đống bài tập nghỉ đông khóc không ra nước mắt, cậu ta mắng thô tục ở trong lòng, không dám mắng ra trước mặt, ra vẻ tội nghiệp nhìn ngồi cùng bàn,“Hoàng Đan……”
Hoàng Đan nói,“Đưa tôi đi.”
Trần Việt còn mừng hơn cả Khương Long, chỉ đợi Hoàng Đan nói những lời này, bài tập đưa cho cậu, vậy là có cớ để tìm cậu rồi.
Ngay sau đó, Trần Việt lại không vui, bởi vì Hoàng Đan có quan hệ rất tốt với Khương Long, nguyên cả lớp chỉ có Khương Long mới có thể líu ra líu ríu ở trước mặt cậu.
Chỉ riêng cái này đã khiến Trần Việt rất ghen tị chết đi được.
Khương Long đang muốn đưa hết tất cả bài tập nghỉ đông cho Hoàng Đan, thì bỗng nghe cậu nói,“Phần của Lưu Phong cậu làm đi.”
Khương Long,“???”
Trần Việt mạnh ngẩng đầu nhìn thẳng qua, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày, không quan tâm cái gì ấy, tim hắn đập càng lúc rất nhanh, suy nghĩ nhiều còn hơn không suy nghĩ được gì cả.
Lưu Phong mặc kệ,“Cậu có ý gì hả? Phân biệt đối xử với tôi hả?”
Y hừ lạnh, da mặt còn dày hơn tường thành,“Dựa vào cái gì chỉ làm bài cho Trần Việt mà không làm bài cho tôi? Tôi mặc kệ, cậu cũng phải làm bài tập của tôi mới được!”
Khương Long,“???” Sao tự nhiên lại có cảm giác bị ruồng bỏ thế này?
Hoàng Đan nói,“Không có cách nào làm bài tập của hai người.”
Lưu Phong ồn ào,“Tại sao không có cách, chẳng phải chỉ có chép lại thôi sao? Tôi thấy cậu……”
Hoàng Đan không để y nói nữa,“Không thể viết chữ giống.”
Cẩn thận đến vậy à? Lưu Phong quay đầu nói với Khương Long,“Nghe thấy không, đến lúc đó cậu phải đổi tay trái đó.”
Khương Long cắn răng, móa nó, thật đáng ghét!
Trần Việt không lên tiếng, hắn đang tìm lý do lấy số điện thoại nhà Hoàng Đan, cái này rất giả, cái kia lại rất não tàn.
Cho đến khi gần đến cổng trường, Trần Việt mới nghĩ đến một lý do miễn cưỡng thích hợp,“Đưa quyển bài tập của bố đây.”
Ánh mắt Hoàng Đan hỏi thăm.
Lưu Phong và Khương Long cũng nhìn qua, nhất là Lưu Phong, y coi như là hiểu rõ Trần Việt nhất, có một chút không thích hợp là có thể phát hiện ra ngay.
Tiền đề là y phải mang theo đầu óc đi ra ngoài mới được.
“Mẹ nó, ba tôi muốn kiểm tra!”
Trần Việt đi kéo túi sách Hoàng Đan, tìm thấy mấy quyển bài tập rồi nhét lại vào bên trong cặp xách của bản thân, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói,“Hoàng Đan, cậu cho tôi số điện thoại nhà cậu đi, trước khi khai giảng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu lấy quyển bài tập chép về chép sau.”
Hoàng Đan nói cho hắn.
Trần Việt nhớ kỹ, đọc thật nhiều lần mỗi một con số ở trong lòng.
Nhìn theo Hoàng Đan lên xe của người đàn ông kia, tay Trần Việt siết chặt ngôi sao năm cánh trong túi quần, hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ.
Móa, hắn sẽ điên mất.
Lưu Phong kêu hắn mấy lần,“Người anh em, ba hồn sáu phách cậu trôi về đâu rồi?”
Tân Trần Việt nói, đi với Hoàng Đan rồi.
Hoàng Đan có một thói quen là sẽ làm hết toàn bộ bài tập nghỉ đông trước tiên, lần này cũng giống vậy, sau khi cậu làm xong thì tìm sách xem, mỗi loại sách đều sẽ lật một cái.
Điểm này khác với lúc trước, quá khứ Hoàng Đan sẽ không xem sách dành cho thiếu nhi, tuổi thơ vô vị nhàm chán, không có cái gì thú vị cả.
Khi đó nghỉ đông trung học năm nhất, Hoàng Đan thật chỉ làm bài tập, xem sách, lần này có thêm một chuyện, chờ người.
Nhà Trần Việt cách nhà Hoàng Đan rất xa, hắn ngồi xe đến rất vất vả, phải đến trạm xe này kia, trở về cũng rất vất vả, nếu gặp trúng thời xấu thì sẽ càng vất vả.
Khi vận may không tốt, chờ đến mấy tiếng cũng không có một chuyến xe về nhà.
Không có cách nào, cỏ vấn vương đã mọc rất um tùm ở trong lòng Trần Việt, còn đang không ngừng lớn lên, dù cho có lớn thành một vùng thảo nguyên, hay chỉ còn một cây hắn cũng không thể nhổ ra được.
Mỗi ngày Hoàng Đan đều sẽ đến chỗ cửa sổ xem xem, không hẹn giờ, nếu phát hiện Trần Việt thì sẽ đừng tại chỗ một lát, cũng không làm gì khác, chỉ vì muốn để đối phương nhìn thêm được mấy cái.
Giữa sự ngọt ngào tiềm ẩn của hai thiếu niên là chào mừng thêm một năm mới lại đến.
Hoàng Đan không ngủ nướng, theo như giờ đi học đến năm giờ là rời giường, về sau đi làm là tầm sáu giờ rưỡi, một lần cũng không thay đổi, cho dù cậu nghỉ ngơi ở nhà, cũng vẫn y như trước, nhưng ở thế giới nhiệm vụ, cậu ngược lại từng xuất hiện nhiều lần dính ở trên giường rất lâu mới dậy.
Nhớ tới cái gì, Hoàng Đan cảm thấy bản thân đang uống một ly nước mật ong lớn, ngọt đến tận đáy lòng, cậu đến buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, đến gần nhìn thiếu niên trong gương, có thể trở về thời gian thanh xuân, có lẽ sẽ có rất nhiều người nằm mơ cũng muốn chuyện này đưa đến.
Dù sao khoảng thời gian này chịu đựng nhiều tiếc nuối nhất, cũng nhận được nhiều tốt đẹp nhất.
Rửa mặt xong, Hoàng Đan nhìn gương chải đầu, cậu nói ở trong lòng,“Hệ thống tiên sinh, nghỉ tết chưa?.”
Hệ thống,“ Bên này của tại hạ còn hai tháng nữa mới đến tết.”
Hoàng Đan sửng sốt đối với nơi hệ thống tiên sinh đang ở,“Tôi tìm được anh ấy rồi.”
Hệ thống,“Chúc mừng Hoàng tiên sinh.”
Hoàng Đan nói,“Tôi nói với bản thân phải giả vờ như không biết, nhưng có đôi khi tôi không thể kiềm chế được, khi đối mặt với anh ấy đã làm thay đổi mấy lần, có điều, cũng không ảnh hưởng gì đến hướng đi cả.”
Hệ thống,“Vậy thì tốt rồi.”
Hoàng Đan nói,“Dựa theo phát triển vốn có, khi anh ấy thổ lộ với tôi, tôi phải từ chối tại chỗ, sáu tháng cuối năm anh ấy sẽ tạm nghỉ học để xuất ngoại.”
Hệ thống,“Đây không phải thế giới song song, là quá khứ của Hoàng tiên sinh, liên quan đến tương lai, tại hạ đề nghị không nên cố chấp thay đổi bước ngoặt cuộc sống của người khác, nhất là người kia theo như lời cậu nói, cậu chạm vào cuộc sống của anh ta, cuộc sống bản thân cũng sẽ bị thay đổi.”
Hoàng Đan buông lược xuống,“Tôi biết, cám ơn mi, hệ thống tiên sinh.”
Cậu đến đây, quan sát chú ý người và chuyện mình không để ý trước kia, cảm nhận được tình bạn đơn thuần giữa các bạn học, cũng biết Trần Việt dùng cách ngốc nghếch xen lẫn ngây thơ lặng yên thích cậu, thích mười bốn năm, dùng ý chí nghị lực và kiên trì không thể tưởng tượng thích cậu,“Có một điểm tôi nghĩ không ra, tại sao anh ấy lại xuyên việt cùng với tôi?”
Hệ thống im lặng.
Hoàng Đan biết bên trong này có thành tựu, cậu nghĩ, đợi trở lại thế giới hiện thực, Trần Việt sẽ cho cậu một đáp án.
Ngày không đẹp, buổi sáng Hoàng Đan mở đèn tường, cậu vùi mình vào trong sô pha, tay cầm lấy một quyển sách, rảnh rỗi lật từng trang sách xem.
Tống Mẫn lại đây nói,“Thiếu gia, bút mực đã chuẩn bị xong.”
Hoàng Đan đưa sách cho Tống Mẫn, cậu xoa trán, đứng dậy đến phòng sách viết câu đối xuân.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Đan học gì cũng vượt xa những đứa trẻ khác, Tống Mẫn cho sắp xếp cho cậu cái gì, cậu cũng sẽ đi học, hơn nữa còn học rất đầy đủ, gặp được bài khó sẽ tự mình giải quyết, giải quyết không xong thì bỏ sang một bên, qua khoảng thời gian lại giải quyết tiếp, rất không thích đặt câu hỏi.
Hoàng Đan nhớ không rõ từ một năm nào đã bắt đầu viết chữ bằng bút lông, chỉ nhớ là rất sớm, khi đó cậu chưa cao lắm, Tống Mẫn gọi người đến đóng cho cậu một bộ bàn ghế đặc biệt.
Cũng như năm rồi vậy, khi Hoàng Đan viết câu đối xuân, Tống Mẫn ở một bên mài mực.
Hoàng Đan thất thần, khi viết lại viết thêm một chữ “Hiểu” lên, sau khi cậu ý thức được điểm này, một nét cuối cùng đã chạm xuống.
Tống Mẫn lấy giấy đỏ ra bỏ, trải ra một tờ mới, ông ít nói kiệm lời, điểm này cực kỳ giống với Hoàng Đan, còn có rất nhiều nghiêm cẩn tự kiềm chế và nghiêm nghị nữa.
Hoàng Đan viết lại một lần nữa, lúc này viết liền một mạch, không có viết sai, tầm mắt cậu đảo qua cửa sổ,“Có phải tuyết rơi không?”
Tống Mẫn nói,“Tuyết nhỏ.”
Hoàng Đan à một tiếng nói,“Con muốn uống sữa bò.”
Tống Mẫn đi cho pha cho cậu.
Hoàng Đan uống xong sữa bò thì về phòng ngủ.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh bọc hoa tuyết thổi vào trong phòng, Hoàng Đan hắt xì, cậu đứng dậy đi đóng cửa sổ rồi trở về tiếp tục ngẩn ngơ nhìn mấy chục tờ giấy ở trên bàn, trên giấy đều là hình vẽ người nhỏ mặc đồng phục, đeo túi sách, trên đầu có đóa hoa.
Cách vẽ rất sơ sài, thân hình người nhỏ cũng không giống nhau, nhưng chung quanh không xuất hiện một đường nét dư thừa hay dơ bẩn nào, có thể nhìn ra người vẽ rất có tâm, cố gắng.
Hoàng Đan cúi đầu gọt bút chì, cậu gọt xong thì bắt đầu vẽ thêm một hình người nhỏ ở chỗ trống bên cạnh, cao một chút cũng to lớn hơn một chút, mặc áo đồng phục mở rộng, trên cổ treo dây tai nghe, một tay đút túi, một dáng vẻ kiêu căng khinh thường.
Thành phẩm chính là một nhóc Trần Việt.
Hoàng Đan vẽ thêm nhóc Trần Việt vào trong mấy chục tờ giấy kia, để hắn ở bên cạnh hình người nhỏ ban đầu, nó sẽ kéo lấy quai đeo cặp sách của hình người nhỏ, cũng sẽ ở phía sau hồi hộp cẩn thận nhìn lén, từng cái động tác hình ảnh đều sinh động, giống như đang diễn ra ở trước mắt vậy.
Vẽ xong một bức cuối cùng, Hoàng Đan buông bút chì xuống, thu dọn hết tất cả giấy, sau cùng tìm tách ra kẹp vào trong mấy cuốn sách.
Cùng một thành phố, gia đình khác nhau, bầu không khí ăn tết cũng sẽ có khác nhau.
Ba Trần là phần tử trí thức, trong phòng sách không chỉ có một biển sách, đó cũng là những giá sách dành cho người nghiêm túc hứng thú với sách, một tầng rồi lại một tầng đặt đầy sách, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bình thường ông rảnh rỗi sẽ đọc sách, viết chữ bằng bút lông, nhưng con trai ông chỉ di truyền ngoại hình của ông, hoàn toàn không có di truyền được phẩm chất tốt đẹp ở bên trong, cũng như tinh thần học hỏi trên dưới.
Con trai không học vấn không nghề nghiệp, ông có thể làm thế nào, không có cách gì cả, thật sự là một chút cũng không có cách, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng mười mấy năm, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, lại còn cao hơn ông rất nhiều, bước đi như bay, chạy còn nhanh hơn thỏ, qua thêm mấy năm so sức mạnh, ông cũng không phải là đối thủ, về mặt giáo dục đã bỏ ra rất nhiều công sức, sắt vẫn là sắt, không thể thành được thép.
Ba Trần nâng chung trà lên thổi nước trà nóng hôi hổi mấy cái,“Con trai à, điểm thành tích con thi, thật sự không có cách nào nhìn được, lúc trước con nói muốn học Đại Quan, ba con vừa nghe, mông ngồi cũng không yên được, ngày đó liền mang theo thuốc lá và rượu đi tìm bạn học cũ ôn chuyện, chạy thiếu chút nữa gãy chân mới đưa được con vào, tưởng rằng con có thể hối cải từ đây, cố gắng phấn đấu, trở thành một người đàn ông chân chính đội trời đạp đất, kết quả thì sao? Con còn lăn hôm nay lộn đến ngày mai, lộn xong ngày mai lại lăn đến ngày kia, lăn qua lộn lại hết ngày này đến ngày khác.”
Trần Việt chậm rì rì bóc đậu phộng ăn, như thước đo ném thẳng vào trong miệng, vỏ thì ném dưới đất,“Hiện tại con chẳng phải là đàn ông chân chính đội trời đạp đất sao.”
Mắt ba Trần trừng,“Người đàn ông chân chính là phải có trách nhiệm, con có sao?”
Trần Việt lau mặt, ghét bỏ nói,“Muốn nói thì nói đi, phun nước miếng làm gì? Con cũng không phải mẹ con, yêu cái đó của ba đến muốn chết đi được đâu.”
Gương mặt già nua của ba Trần nhất thời nóng lên một trận, ông ho khan hai tiếng,“Đừng có nói sang chuyện khác!”
Trần Việt tiếp tục lấy đậu phộng trong đĩa ăn, cà lơ phất phơ cười,“Được rồi, ngài cứ tiếp tục, hai cái lỗ tai nhỏ đều đang nghe đây.”
Mặt ba Trần thoáng co rút, cái dáng vẻ này của con trai không biết là di truyền từ ai, dù sao cũng không liên quan đến ông, từ nhỏ ông ngồi ra ngồi, đứng cũng ra đứng, lớn lên trong lời khen người khác, nhận hoa bé ngoan và giấy khen đến không đếm xuể luôn mà.
Tục ngữ nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chui ra con chuột như con trai, cũng là một trường hợp ngoại lệ.
Ba Trần nhìn con trai duy nhất của mình, với cái vẻ ngoài này, nhất định là đỉnh cao, trưởng thành càng vẻ vang, nếu có thể có thành tựu, chính là dệt hoa trên gấm, con dâu tương lai của nhà họ Trần nhất định cũng sẽ vô cùng nổi bật.
Uống hai ngụm trà để thông cổ họng, ba Trần lại mở miệng,“Con không nghĩ đến tương lai muốn làm cái gì à?”
Trần Việt ăn đậu phộng:’’ Lúc trước không nghĩ tới, gần đây có suy nghĩ.”
Ba Trần chỉ thuận miệng hỏi thôi, không trông chờ vào con trai có thể động não suy nghĩ thật sự cho tương lai, nghe được này đáp án này ông rất hiếm lạ, nhanh chóng buông ly trà trong tay nhích lại gần,“Nói đi, nói đi.”
Trần Việt đập rớt vỏ đậu phộng trên tay,“Đây là chuyện riêng tư, con có quyền không trả lời.”
Ba Trần tức giận nói,“Với ông đây con còn xả cái riêng tư gì hả, lúc con còn nhỏ, toàn thân trên dưới có chỗ nào mà ba con chưa từng nhìn thấy chứ?”
Trần Việt vắt chân chậc chậc,“Ba à, bà là người có văn hóa, chú ý tư chất một chút đi.”
Một hơi ba Trần kẹt ở trong cổ họng, ông hít sâu, phun ra một câu,“Có người thích rồi à?”
Động tác bóc đậu phộng Trần Việt dừng lại.
Chỉ một hai giây ngắn ngủi như thế, ba Trần đã bắt giữ được, con trai của mình, không nói có thể hiểu rõ hoàn toàn nhưng tám chín phần thì vẫn có thể,“Có thì có, không có thì không có, nửa ngày không phóng ra được một cái rắm là sao? Thích người ta cũng không dám thừa nhận, cái đồ không có tiền đồ!”
Trần Việt ném một hạt đậu phộng vào trong miệng,“Ba không nhìn ra con trai ba đang xấu hổ à?”
Ba Trần khiếp sợ thiếu chút nữa đã rớt từ trên ghế xuống,“Xấu hổ? Con mà biết xấu hổ hả? Con định chọc ba con cười đến rụng răng luôn à.”
Trần Việt đứng lên, tay hốt một nắm đậu phộng để vào trong túi áo khoác rồi đi ra cổng lớn,“Được rồi, hai chúng ta không thể nói chuyện được nữa rồi, con đi ra bên ngoài chơi một lát đây.”
“Chơi đi chơi đi, ba xem con còn có thể chơi được mấy năm.”
Ba Trần thổi lá trà,“Xã hội đang phát triển, thời đại đang tiến bộ, giá trị con người sẽ thay đổi, mấy cô gái nhỏ bây giờ không phải kiểu dễ dỗ dễ lừa như vậy nữa đâu, đừng tưởng rằng với cái khuôn mặt đó là con có thể thiên hạ vô địch rồi, không có cô gái nhỏ nào thích thằng nhóc không có chí cầu tiến, không có kế hoạch cho tương lai, con trai à, con nhìn đi, con cứ quậy phá như vậy, cẩn thận đến lúc đó sẽ bị người ta ghét bỏ, rồi đạp cho một đạp luôn đó.”
Trần Việt lắc lắc mặt quay đầu, giơ ngón tay cái lên nói,“Ngài thật sự đúng là ba ruột của con rồi!”
Ba Trần lầm bầm lầu bầu, mặt đầy không dám tin,“Có thích người à? Không được, mình phải đi nói cho mẹ nó biết mới được.”
Ông không ngồi yên được nữa, vội vàng bận rộn chạy lên lầu tìm vợ, con người một khi đã thích cái gì đó, sẽ ra sức thực hiện, cố gắng, thay đổi, xem ra đưa con trai vào Đại Quan là một quyết định hoàn toàn chính xác rồi.
Cái gọi là năm mới tết đến, chính là qua một năm cũ chào đón một năm mới, ăn cơm tất niên, chờ đợi năm sau có thể mưa thuận gió hoà, bình an, muốn gì được nấy, người càng lớn lên, chỉ có thể cảm thấy được hương vị năm mới càng lúc càng nhạt dần, chậm rãi chỉ còn lại một khái niệm, một thói quen.
Đối với các thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, tết đến rất có hương vị, đến cửa từng nhà, mặc quần áo có túi lớn để đựng bánh kẹo, nhặt đầu pháo trúc* đã nổ tung ở trước cửa các nhà, xem pháo hoa có thể xem đến nửa ngày, còn có thể nhận được tiền mừng tuổi, đặt ở dưới gối nằm, đè cho đến tết nguyên tiêu, để cùng với tiền của năm trước, chờ sang năm sẽ lấy ra, tích góp đủ để mua được thứ mình muốn, cũng mua cho người mình thích.
* pháo trúc
Sau tết đưa ông Táo có mấy trận tuyết lớn rơi xuống liên tục, mặt đất bị tuyết động che một lớp rồi lại một lớp, bẩn rồi trắng, trắng rồi bẩn, tuyết không ngừng, mặt trời không ra, cũng chẳng thấy được mặt mũi.
Trời còn chưa tối, từng nhà đã phải bật toàn bộ đèn, luôn phải nhớ một đèn cũng không thể tắt, đây là tập tục tết đến lâu năm, đời đời truyền lại, giống như là đến tết không thể nói chữ “Chết”, không thể khóc vậy.
Trong nhà Trần Việt lắp mấy cái điện thoại, không may đụng trúng lôi mìn có thể hỏng mất bất cứ lúc nào, điện thoại mới nhất của nhà hắn mới lắp hồi sáu tháng cuối năm, xài rất tốt, lúc này hắn đang đứng bên cạnh điện thoại, tay cầm ống nghe chơi đùa, muốn bấm một dãy số, mỗi lần bấm đều đến một nửa là ngừng.
Ba Trần thỉnh thoảng bay đến cửa, từ trong phòng nhắm nhìn ra, bình thường không sợ trời không sợ đất, tại sao thích một người lại không có tiền đồ như vậy chứ? Điện thoại cũng không dám gọi.
Ông không biết con trai mình lần đầu tiên thích một người, người đó không phải là con gái, mà là con trai, kiểu tình cảm này của bản thân không thể được chấp nhận, cũng sẽ không được thấu hiểu, cho nên không biết làm sao để thích, cũng rất cẩn thận dè chừng.
Trần Việt hồi hộp đến đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, hắn thở ra một hơi, lấy dũng khí bấm hết nguyên một số điện thoại, đầu kia vang lên giọng trầm thấp,“Tìm ai?”
Điện thoại cúp.
Trần Việt dựa vào trong cửa tủ thủy tinh thở, qua một lát chưa từ bỏ ý bấm lại lần nữa, ở trong lòng im lặng đọc tên Hoàng Đan, hi vọng cậu sẽ nhận điện thoại.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói, rất trẻ tuổi, mang theo lạnh nhạt thường có,“Alo.”
Trần Việt không nói chuyện, hít thở thật là nhẹ, tim lại đập rất nhanh, hắn nghe được Hoàng Đan lại “Alo” một tiếng, không biết có phải ảo giác không, lần này đã không còn thấy lạnh nhạt nào nữa.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói khác,“Thiếu gia.”
Mắt Trần Việt trừng lớn, người nam đó vậy mà lại gọi Hoàng Đan là thiếu gia, hắn chỉ biết đối phương và Hoàng Đan không phải cha con, làm thế nào cũng không ngờ lại là quan hệ chủ tớ.
Âm thanh tút tút truyền vào trong tai, Trần Việt nhìn điện thoại chửi nhỏ, móa, còn muốn nghe thêm một chút, bây giờ lại không thể nghe được nữa rồi.
Hắn suy nghĩ lúc nào sẽ đi tìm Hoàng Đan lấy quyển bài tập, đầu năm trong trong thành phố rất náo nhiệt, cũng không biết đối phương có rảnh hay không.
Cuộc hẹn đi chơi bida còn chưa thực hiện, Trần Việt đập một lỗ nhỏ trên bụng con heo tiết kiệm, đổ toàn bộ tiền ra đếm.
Tiếng kêu của mẹ Trần truyền từ phòng khách đến, kêu Trần Việt đi ra ăn cơm, hắn nhét hết tiền vào trong bụng heo, rồi như người bình thường không có việc gì đi ra ngoài.
Giống như mất mát một khắc trước chưa từng xuất hiện vậy.
Cơm tất niên cơ bản đều giống nhau, gần như đều là thịt gà vịt thịt cá linh tinh, là một trong một bữa cơm phong phú nhất trong một năm.
Mẹ Trần nhìn nhìn con trai,“Gọi điện thoại chúc tết bạn học hử?”
Trần Việt vặn mở nắp chai Sprite rồi đổ tràn đầy một ly,“Đúng vậy.”
Mẹ Trần liếc mắt nhìn ba Trần, hai người hiểu ý nhau.
Cơm tất niên phải từ từ ăn, không thể vội, ngày của một năm cuối cùng, người một nhà ít nhiều cũng có lời muốn nói.
Trần Việt đói đến ngực sắp dính vào lưng, muốn ăn cơm, vậy mà còn phải đợi vân vân mây mây mới có thể ăn, hắn ăn luôn mấy viên lớn bánh trôi sơn phấn, bưng Sprite đứng lên,“Ba, chúc ba năm mới dồi dào sức khỏe, công việc thuận lợi.”
Tuy rằng là câu chúc rất bình thường, năm nào cũng nói, không có trò gì mới, nhưng nếu nói ở trong thời gian như thế này, nghe vào tai sẽ khiến người ta vui vẻ như thường.
Ba Trần cười ha hả nói,“Chúc con học hành nâng cao thêm được một bước.”
Trần Việt uống ngụm Sprite rồi ngồi trở lại, rồi lại cầm ly đứng lên, nhìn mẹ hắn nói,“Mẹ, chúc mẹ càng sống càng trẻ, mãi mãi mười tám tuổi.”
Mẹ Trần chạm cốc với con trai,“Mẹ chúc con muốn gì được đó.”
Vẻ mặt Trần Việt sửng sốt, hắn ha ha cười, vậy tốt rồi,“Cám ơn mẹ.”
Người một nhà chúc phúc với nhau, cười cười nói nói ăn cơm tất niên, nói chuyện năm nay, nghĩ chuyện sang năm, vui vẻ ấm áp.
Điện thoại vang, có người gọi đến chúc tết, Trần Việt để bát đang rửa xuống đến nghe điện thoại, sau khi chúc năm mới người trong điện thoại thì nghiêng đầu kêu lên,“Mẹ, là dì nhỏ!”
Mẹ Trần rời khỏi bàn vào phòng trong nghe điện thoại, bà còn chưa nói gì, trên mặt trước đã xuất hiện nụ cười, tình cảm hai chị em rất tốt.
Lúc gần đến giao thừa, một người rồi lại một người đến chúc tết, ở xa thì gọi điện thoại, hàng xóm láng giềng thì trực tiếp tới cửa, Trần Việt tiễn mấy hàng xóm, xoay người vào phòng mình, hắn mở cassette nghe, lấy chăn bông ra, tay gối lên sau đầu, nhắm mắt nghe nhạc.
Mẹ Trần đến gõ cửa,“Con trai, con lấy đèn pin đến nhà cậu con một chuyến đi.”
Trần Việt nằm bất động, hai cái chân tùy ý chồng cùng một chỗ,“Ba đâu? Ông ấy không phải đi ra ngoài chúc tết sao? Đã về rồi à?”
Mẹ Trần nói,“Năm nay ba con không đi.”
Trần Việt nói ngay,“Con cũng không đi.”
Mẹ Trần nói,“Do bởi vì ba con không đi nên nhất định con phải đi, nhanh lên, con đã là đứa trẻ lớn rồi, tính tình đừng như trẻ con nữa, không nên để cậu con cảm thấy con không hiểu chuyện chứ.”
Trần Việt khó chịu ngồi dậy, lấy tay gãi gãi mấy cái lên tóc chưa dài được bao nhiêu,“Ăn tết cũng không bớt lo được.”
Mẹ Trần thở dài,“Sống trên đời làm sao mà bớt lo được, con thấy mẹ của mẹ đó……”
Trần Việt đánh gãy mẹ hắn,“Đừng nói nữa, bây giờ con đi nè.”
Mẹ Trần chờ con trai đi ra thì chỉ cho hắn xem hai hộp quà trên bàn,“Bên trái là của cậu cả, bên phải là cậu nhỏ, đừng nhớ nhầm đó.”
Trần Việt xem xem đồ bên trong hai túi to, hắn chậc chậc,“Mẹ, hai cậu con đều là anh em ruột của mẹ, như vậy có bất công quá không?”
Mẹ Trần vỗ cánh tay con trai một cái, không có tý sức nào,“Đứa trẻ như con thì biết cái gì? Tháng tư lúc chân ba con bị thương, cậu cả con lấy hết sáu trăm đồng lận đó.”
Bà lại muốn lải nhải, Trần Việt đã thay ủng cao su, cầm đèn pin đi ra ngoài.
Thiếu niên mười mấy tuổi có một loại bản năng bài xích và mâu thuẫn đối với đối nhân xử thế, cảm thấy rất phức tạp, thậm chí ở trong lòng mong cho đừng bao giờ gặp phải.
Trần Việt vừa cúng xong giao thừa trở về, vừa đi lăn quả cầu tuyết, hắn nhất thời nổi hứng, nắm quả cầu tuyết chồng lên nhau, sau khi chồng lên nhau thành phẩm, bản thân lại ghét bỏ,“Mẹ nó, xấu quá!”
Tòa lâu đài đơn giản thô sơ nằm trong tuyết, được ánh trăng chiếu sáng, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Trần Việt tìm xem chung quanh, tìm được một nhánh cây, hắn ngồi xổm xuống, nghiêm túc viết một câu tiếng Anh –My princess trước mặt tòa lâu đài.
Câu tiếng Anh đó là Trần Việt tra từ điển , hắn lén lút viết mấy trăm lần, sớm đã khắc sâu vào trong đầu, cũng khắc sâu vào trong lòng, là hai từ đơn tiếng Anh hắn để tâm thuộc lòng nhớ nhất từ trước đến giờ.
Trần Việt cũng không quan tâm tuyết đọng ẩm ướt bẩn ở dưới đất, hắn ngồi một mông xuống, tay cầm nhánh cây làm việc cải tạo lại tòa lâu đài,“ Xung quanh lâu đài phải có rất nhiều cây cối, bên trong có một vườn hoa hồng, có hồ nước, có cỏ, còn phải có……”
Âm thanh ‘’Bụp bụp’’ vang lên trên đỉnh đầu Trần Việt, pháo hoa lan tràn ra giữa bầu trời đêm yên tĩnh, một bông rồi đến một bông, chia năm xẻ bảy.
Trần Việt ngẩng đầu nhìn pháo hoa, chúc năm mới với thiếu niên ở cách đó rất xa,“Chúc cậu trong năm mới lúc nào cũng được ăn ngon, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, còn có chính là……cũng thích tôi.”
Hắn giương khóe miệng cười thở dài,’’Dù chỉ một chút thôi cũng được.”
Ngày đó Hoàng Đan đứng dựa vào hành lang bao lâu, Trần Việt và một đám nam sinh hát bấy lâu.
Bọn họ hát chung một bài hát, nhưng lại hát cho những người khác nhau nghe.
Thời gian của tuổi niên thiếu này hầu như đều dành cho lớp học, giáo viên trên bục giảng chăm chú giảng bài, các thiếu niên ở dưới mơ những giấc mơ đẹp, trong mơ có nam sinh và nữ sinh mà bọn họ thích.
Nắng gắt cuối thu dây dưa một trận, cuối cùng cũng vẫy vẫy tay chào tạm biệt mọi người, hẹn năm sau gặp lại.
Nhiệt độ không khí hoàn toàn hạ xuống, trời lạnh, học sinh tuổi này vẫn phải mặc đồng phục, bên ngoài khoác thêm áo khoác, chờ thêm một chút sẽ mặc thêm áo len bên trong, tuổi trẻ sẽ kháng được lạnh.
Bạn học ngồi bên cửa sổ phải chịu tội, bị gió lạnh thổi đau đầu, nước mũi cũng sẽ đi ra.
Trong lớp có mấy cặp, mờ ám không xác định, có khi sẽ làm một ít động tác mờ ám nhỏ, ví như nhéo mặt, xoa tóc linh tinh này kia, nếu không muốn đâm thủng cửa sổ giấy kia, hoặc là có thể nhận em trai em gái này nọ, cũng có thể rảnh rỗi thường hay truyền giấy nhỏ qua lại.
Cũng có thích nhau nhưng hai người lại không biết, còn tưởng rằng đối phương thích người khác.
Tình cảm thời kỳ trưởng thành rất đơn giản, cũng có thể rất phong phú, người lớn so ra vẫn kém hơn rất nhiều.
Đã chọn được cái ứng viên làm ban cán sự lớp, mọi người rất bất ngờ khi Hoàng Đan không tham dự, ai cũng cho rằng cậu sẽ là lớp trưởng.
Giáo viên tiếng Anh kêu Ngô Phương đến văn phòng sửa bài thi, còn gọi thêm Hoàng Đan, cậu không phải ban cán sự, cũng không thể thoải mái được.
Ngô Phương là đại diện môn tiếng Anh, chạng vạng mỗi ngày đều đến văn phòng giáo viên lấy máy ghi âm, cô rất quen thuộc với văn phòng, vừa vào cửa đã tìm Hoàng Đan nói chuyện, nói mới đầu cô đến nơi này cũng từng rất lúng túng.
Hoàng Đan không phải người biết nói chuyện phiếm, chỉ đáp lại ngắn gọn.
Ngô Phương đối với Hoàng Đan là thích kiểu sùng bái, cô không nghĩ mình sẽ thổ lộ với cậu, càng không nghĩ sẽ trở thành tình nhân với cậu, rất không thực tế.
Sửa hơn phân nửa bài thi, Ngô Phương aiiii một tiếng,“Hoàng Đan, tôi còn chưa ăn cơm tối, bây giờ đói bụng quá, cậu thì sao?”
Hoàng Đan nói có hơi đói.
Hiện tại là tiết đầu của tự học buổi tối, căn tin đã sớm đóng cửa.
Ngô Phương tung tăng đề nghị nói,“Hay là chúng ta đến tiệm nhỏ mua điểm tâm ăn đi?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Tôi không đi.”
Ngô Phương cũng không miễn cưỡng, cô mở buộc tóc ra, lấy tay vuốt mấy cái rồi cột lại lần nữa,“Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mua cho cậu.”
Hoàng Đan nói,“Bánh mì đậu đỏ, còn có kẹo sữa Thỏ Trắng.”
Ngô Phương phụt cười ra tiếng, khuôn mặt ngây ngô sạch sẽ nở nụ cười thân thiện,“Toàn trường đều biết cậu thích ăn kẹo Thỏ Trắng, nữ sinh các lớp đều tặng cho cậu, mỗi ngày nhận nhiều vậy còn ăn chưa đủ sao?”
Cô kéo khóa đồng phục lên,“Trước đây tôi cũng thích ăn kẹo, mẹ tôi nói với tôi ăn kẹo nhiều sẽ không tốt cho răng đâu.”
Hoàng Đan nói,“Một ngày tôi chỉ ăn một viên.”
Ngô Phương kinh ngạc mở to hai mắt,“Thật á, vậy kẹo Thỏ Trắng còn lại thì sao?”
Hoàng Đan nói,“Cho Khương Long.”
Ngô Phương buồn bực nói,“ Ngoài miệng Khương Long không có khóa đâu, có chuyện gì cũng có thể bô bô nửa ngày, mà sao việc này chưa từng nghe cậu ta nói nhỉ?”
Hoàng Đan không nâng mí mắt, không thèm để ý nói’’Cậu ta đem mấy viên kẹo cho người khác.”
Ngô Phương,“……” Tương lai nhất định sẽ sống qua ngày rất tốt đây.
Ngay sau khi Ngô Phương đi, Hoàng Đan liền thả bút bi đỏ xuống, cậu hoạt động tay chân, mở cửa đi ra bên ngoài đứng.
Văn phòng ở lầu hai, cách cổng lớn trường học rất gần, Hoàng Đan đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy ngọn đèn ở cổng lớn, mờ tối có vẻ bé nhỏ không đáng kể ở trong sân trường.
Không qua bao lâu, Ngô Phương xách đồ ăn trở về,“ Không có Thỏ Trắng, cũng may tôi gặp Trần Việt, ngửi được trong miệng cậu ta có mùi kẹo sữa nên hỏi thêm một câu.”
Cô lấy một viên kẹo Thỏ Trắng từ trong túi ra,“Cho này, kẹo Thỏ Trắng của cậu nè.”
Hoàng Đan thò tay lấy, bóc giấy gói kẹo ra rồi bỏ kẹo sữa vào trong miệng,“Cám ơn.”
Ngô Phương nói,“Cậu may mắn đó, đúng lúc Trần Việt có, tôi hỏi cậu ta, cậu ta liền đưa cho tôi.”
Khi nói lời này, mặt Ngô Phương hơi hơi nóng lên, còn có chút đỏ, cô đi vào trong văn phòng, ngoài miệng cười nói,“Nhìn không ra, các cậu cũng thích ăn kẹo, thì ra nam sinh cũng giống nữ sinh chúng tôi như thế.”
Hoàng Đan không nói gì, chỉ dùng đầu lưỡi cuốn kẹo sữa ăn từ từ.
Thời tiết khô ráo, có bạn học bị nóng ngoài miệng, cũng có nổi mụn trên mặt, bắt đầu từ trán và má, một đám bất chấp giống như măng mọc sau mưa vậy.
Hoàng Đan bị nóng, lúc cậu đang làm bài tập, một giọt máu nhỏ xuống trên giấy nháp, lúc này mới ý thức được bản thân chảy máu mũi, không đau không ngứa, một chút cảm giác cũng không có.
Khương Long kêu to,“Mẹ kiếp, Hoàng Đan cậu chảy máu mũi rồi!”
Những người khác trong lớp học đều đồng loạt nhìn về hướng bàn đầu tiên hàng giữa, bao gồm Trần Việt, mông hắn đã rời khỏi mặt ghế.
Hoàng Đan lấy từ trong bàn học ra nửa bịch Tâm Tương Ấn, kéo hai tờ lau máu mũi.
Trần Việt qua một lát thì nhìn cửa sau, sao còn chưa về? Hắn sắp cắn nát luôn đầu bút bi rồi.
Lưu Phong đang muốn tìm Trần Việt nói chuyện, vừa quay đầu thì đã nhìn thấy hắn kéo ghế dựa chạy đi ra ngoài.
Gần đây sao giống chó Tiểu Hoàng phát dục thế, sức lực đầy cả người.
Hoàng Đan cúi đầu rửa tay dính máu dưới vòi nước,cậu trở về phải nói một tiếng với Tống Mẫn, sau này phải ăn thanh đạm chút mới được.
Năm đó cũng sau khi chảy máu mũi mới nói.
Hoàng Đan đứng thẳng thân thể xoay người, đối mặt với Trần Việt ở phía sau, không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
Trần Việt miễn cưỡng nói,“Nhìn cái gì, tôi đi ra để tiểu.”
Hoàng Đan hỏi hắn,“Tiểu sao?”
Trần Việt giật nhẹ khóe miệng,“Nếu không thì sao? Nhịn tiểu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần lẫn thể xác đó.”
Hoàng Đan đối diện với hắn.
Trần Việt dời tầm mắt trước, hắn đá bay viên đá nhỏ dưới chân rồi ngẩng đầu, ngón tay chỉ bên trái mũi Hoàng Đan,“Này, chỗ đó còn máu kìa.”
Sẽ không xuất hiện tình tiết xảy ra trong phim thần tượng, Hoàng Đan sờ được chính xác vị trí bị dính máu trên mũi, hoàn toàn không cần Trần Việt giúp đỡ.
Trần Việt co rút miệng,“Lúc này mới học lớp 10, còn lâu lắm mới đến lớp 12, uống thuốc bổ chi mà nhiều vậy?”
Hoàng Đan đi về hướng lớp học,“Tôi chỉ là bị nóng thôi.”
Bước chân Trần Việt chợt dừng,“Bị nóng? Tôi thấy do cậu thức đêm làm bài tập thì đúng hơn đó?” Được người ta xem như thiên tài, còn được giáo viên để ý trông coi như báu vật, áp lực nhất định rất lớn.
Hoàng Đan nói,“Học hành không cần phải căng thẳng, cũng không cần tự tạo áp lực.”
Trần Việt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã như chó ăn shit,“Được rồi, chắc chỉ số thông minh của cậu là hai trăm năm mươi rồi.”
Hoàng Đan,“……”
Giữa trưa trong hộc bàn Hoàng Đan có thêm một bọc túi trà hoa cúc.
Khương Long nhìn thấy, lập tức mở mở ly nước của bản thân,“Cho tôi một chút để hạ hỏa đi.”
Hoàng Đan lấy bỏ một nhúm vào trong ly cậu ta.
Mắt Trần Việt trừng, mẹ nó, lấy đồ của tôi cho nhân tình, cậu coi tôi chết rồi hả?
Hắn lại chợt nghĩ, Hoàng Đan không biết đó là hắn cho, nếu biết, xác định vững chắc sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Đến lúc đó, bọn họ có thể thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu như bây giờ, tám phần sẽ không có.
Trần Việt xoay bút mấy vòng, cho đi cho đi, cho cậu là của cậu, tôi cũng là của cậu luôn rồi.
Trời càng ngày càng lạnh, da tay Khương Long bị nứt, vẫn có thể viết chữ, cậu ta ngứa muốn chết, còn gãi gãi lột da, gỡ miếng da ra ngoài, không cẩn thận bị chảy máu.
Hoàng Đan coi Khương Long là bạn tốt của mình, là bắt đầu từ lúc học đại học, lúc này của năm đó cũng không quan tâm, hiện tại phát hiện, cậu không thể không nhìn,“Đến phòng y tế mua thuốc bôi đi.”
Khương Long nói vô dụng thôi,“Với thể chất này của tôi, không riêng gì chân, tay cũng bị lạnh nữa.”
Cậu ta liếc liếc nhìn tay trắng trắng mềm mềm của Hoàng Đan, nhìn rất bóng loáng,“Thật hâm mộ cậu mà.”
Hoàng Đan xoa bóp ngón tay, mỗi năm đến mùa đông Tống Mẫn đều sẽ chuẩn bị nước gừng rửa tay cho cậu.
Tết nguyên đán sắp đến, thời gian cứ như đang cưỡi con ngựa trắng chạy bay nhanh về phía trước.
Các học sinh xoa xoa móng vuốt đông cứng chờ tuyết đến, kết quả tuyết mong đợi chưa đến, chỉ thấy kỳ nghỉ đông cắm đầu vào trong lòng bọn họ, phía sau còn có một đống bài tập lớn.
Khương Long dùng giấy vệ sinh ấn miệng vết thương đang rỉ máu,“Cậu sống qua kỳ nghỉ đông thế nào?”
Hoàng Đan nói,“Làm bài tập, đọc sách.”
Khương Long rất không biết nói gì,“Chỉ vậy thôi hả? Mấy cái đó cũng có gì thú vị đâu? Không ra ngoài chơi sao?”
Hoàng Đan nói,“Không ra ngoài.”
Có người nhất định sẽ cách hai ba ngày chạy đến dưới lầu nhà cậu, cậu đi ra ngoài, đối phương sẽ sốt ruột.
Phía sau, Trần Việt không thu dọn bàn học, hắn ngồi ở trên ghế nhìn Hoàng Đan, phải tới sang năm mới có thể gặp, còn không phải hắn sẽ nhớ muốn chết sao?
Không được, nghỉ nhất định phải thường đến gặp cậu mới được.
Trần Việt nhanh chóng vẽ hình người nhỏ trên giấy vẽ, vẽ thêm một bông hoa nhỏ ở trên đầu y như bình thường, trái phải hai bên vẽ hai cái lá nhỏ, hắn đợi có cơ hội ném về phía trước, động tác này hắn từng luyện qua, ném chuẩn một phát.
Hoàng Đan nhặt viên giấy được vo tròn rồi mở ra.
Có rất nhiều người thầm mến Hoàng Đan, có lớp khác, trong lớp cũng có, mọi người đều không kỳ quái một chút nào, nếu ngày nào đó nhìn thấy cậu tay trong tay với nữ sinh nào, đó mới là chuyện sẽ được nghị luận sục sôi ngất trời nhất.
Còn nếu không phát hiện một chút manh mối nào mà vẫn có thể nghị luận được, vậy bọt nước miếng và tế bào não cũng không đủ dùng đâu.
Hoàng Đan đi đến cửa sau, Trần Việt vừa lúc đi ra, bọn họ thiếu chút nữa đã đụng vào nhau.
Lưu Phong và Khương Long một trước một sau đến đây, Trần Việt chuẩn bị nói một đống câu, lúc này một cái rắm cũng không nói được.
Trần Việt xuống lầu rất nhanh, đi đường tạo gió, vẫn chỉ là gió rét mà thôi.
Lưu Phong nhảy xuống mấy bậc cầu thang đuổi theo Trần Việt,“Cậu sao thế, đang yên đang lành tự nhiên tức giận à?”
Trần Việt lộ ra một miệng răng trắng,“Tôi có tức giận hử?”
Lưu Phong nói có, y quay đầu nhìn Hoàng Đan và Khương Long bĩu môi,“Không tin cậu hỏi hai người bọn họ thử đi.”
Khương Long nói,“Nổi khùng thôi.”
Trần Việt cười móc cổ Khương Long,“Tôi không nghe rõ, cậu lặp lại lần nữa xem.”
Khương Long phát run, nhìn về phía Hoàng Đan cầu cứu.
Hoàng Đan không nói chuyện, mắt chỉ nhìn Trần Việt, chỉ là liếc nhìn như vậy, mà đã làm cho xương cốt cả người Trần Việt đều ngứa ngấy.
Phát hiện Khương Long đang run, Trần Việt khinh thường nói,“Run cái gì, bố cũng có ăn thịt cậu đâu.”
Khương Long được Trần Việt buông ra, còn chưa kịp thở một hơi, đã nhìn thấy hắn kéo khóa cặp sách ra, lấy ra hết toàn bộ bài tập nghỉ đông.
“Năm sông bốn biển đều là anh em, có thể trở thành bạn bè cùng lớp, gặp nhau học cùng một chỗ chính là duyên phận, vì cái duyên này, cậu thế nào cũng phải giúp tôi một tay, đúng không nè bạn học?”
Nói xong, Trần Việt đưa hết tất cả bài tập nghỉ đông cho Khương Long.
Khương Long phản xạ có điều kiện nhận đống bài tập nghỉ đông đó, nửa câu đầu cậu ta nghe có hơi quen tai, nửa ngày mới nhớ đến là câu nói mình từng nói với đối phương.
Mẹ kiếp, trí nhớ tốt như thế, sao không một lòng đặt vào trong học hành chứ?
Lưu Phong nhìn Trần Việt làm vậy, y không nói hai lời cũng làm theo,“Giúp một cũng là giúp, giúp hai cũng là giúp, vất vả cho bạn học của tôi rồi.”
Khương Long ôm đống bài tập nghỉ đông khóc không ra nước mắt, cậu ta mắng thô tục ở trong lòng, không dám mắng ra trước mặt, ra vẻ tội nghiệp nhìn ngồi cùng bàn,“Hoàng Đan……”
Hoàng Đan nói,“Đưa tôi đi.”
Trần Việt còn mừng hơn cả Khương Long, chỉ đợi Hoàng Đan nói những lời này, bài tập đưa cho cậu, vậy là có cớ để tìm cậu rồi.
Ngay sau đó, Trần Việt lại không vui, bởi vì Hoàng Đan có quan hệ rất tốt với Khương Long, nguyên cả lớp chỉ có Khương Long mới có thể líu ra líu ríu ở trước mặt cậu.
Chỉ riêng cái này đã khiến Trần Việt rất ghen tị chết đi được.
Khương Long đang muốn đưa hết tất cả bài tập nghỉ đông cho Hoàng Đan, thì bỗng nghe cậu nói,“Phần của Lưu Phong cậu làm đi.”
Khương Long,“???”
Trần Việt mạnh ngẩng đầu nhìn thẳng qua, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày, không quan tâm cái gì ấy, tim hắn đập càng lúc rất nhanh, suy nghĩ nhiều còn hơn không suy nghĩ được gì cả.
Lưu Phong mặc kệ,“Cậu có ý gì hả? Phân biệt đối xử với tôi hả?”
Y hừ lạnh, da mặt còn dày hơn tường thành,“Dựa vào cái gì chỉ làm bài cho Trần Việt mà không làm bài cho tôi? Tôi mặc kệ, cậu cũng phải làm bài tập của tôi mới được!”
Khương Long,“???” Sao tự nhiên lại có cảm giác bị ruồng bỏ thế này?
Hoàng Đan nói,“Không có cách nào làm bài tập của hai người.”
Lưu Phong ồn ào,“Tại sao không có cách, chẳng phải chỉ có chép lại thôi sao? Tôi thấy cậu……”
Hoàng Đan không để y nói nữa,“Không thể viết chữ giống.”
Cẩn thận đến vậy à? Lưu Phong quay đầu nói với Khương Long,“Nghe thấy không, đến lúc đó cậu phải đổi tay trái đó.”
Khương Long cắn răng, móa nó, thật đáng ghét!
Trần Việt không lên tiếng, hắn đang tìm lý do lấy số điện thoại nhà Hoàng Đan, cái này rất giả, cái kia lại rất não tàn.
Cho đến khi gần đến cổng trường, Trần Việt mới nghĩ đến một lý do miễn cưỡng thích hợp,“Đưa quyển bài tập của bố đây.”
Ánh mắt Hoàng Đan hỏi thăm.
Lưu Phong và Khương Long cũng nhìn qua, nhất là Lưu Phong, y coi như là hiểu rõ Trần Việt nhất, có một chút không thích hợp là có thể phát hiện ra ngay.
Tiền đề là y phải mang theo đầu óc đi ra ngoài mới được.
“Mẹ nó, ba tôi muốn kiểm tra!”
Trần Việt đi kéo túi sách Hoàng Đan, tìm thấy mấy quyển bài tập rồi nhét lại vào bên trong cặp xách của bản thân, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói,“Hoàng Đan, cậu cho tôi số điện thoại nhà cậu đi, trước khi khai giảng tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu lấy quyển bài tập chép về chép sau.”
Hoàng Đan nói cho hắn.
Trần Việt nhớ kỹ, đọc thật nhiều lần mỗi một con số ở trong lòng.
Nhìn theo Hoàng Đan lên xe của người đàn ông kia, tay Trần Việt siết chặt ngôi sao năm cánh trong túi quần, hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ.
Móa, hắn sẽ điên mất.
Lưu Phong kêu hắn mấy lần,“Người anh em, ba hồn sáu phách cậu trôi về đâu rồi?”
Tân Trần Việt nói, đi với Hoàng Đan rồi.
Hoàng Đan có một thói quen là sẽ làm hết toàn bộ bài tập nghỉ đông trước tiên, lần này cũng giống vậy, sau khi cậu làm xong thì tìm sách xem, mỗi loại sách đều sẽ lật một cái.
Điểm này khác với lúc trước, quá khứ Hoàng Đan sẽ không xem sách dành cho thiếu nhi, tuổi thơ vô vị nhàm chán, không có cái gì thú vị cả.
Khi đó nghỉ đông trung học năm nhất, Hoàng Đan thật chỉ làm bài tập, xem sách, lần này có thêm một chuyện, chờ người.
Nhà Trần Việt cách nhà Hoàng Đan rất xa, hắn ngồi xe đến rất vất vả, phải đến trạm xe này kia, trở về cũng rất vất vả, nếu gặp trúng thời xấu thì sẽ càng vất vả.
Khi vận may không tốt, chờ đến mấy tiếng cũng không có một chuyến xe về nhà.
Không có cách nào, cỏ vấn vương đã mọc rất um tùm ở trong lòng Trần Việt, còn đang không ngừng lớn lên, dù cho có lớn thành một vùng thảo nguyên, hay chỉ còn một cây hắn cũng không thể nhổ ra được.
Mỗi ngày Hoàng Đan đều sẽ đến chỗ cửa sổ xem xem, không hẹn giờ, nếu phát hiện Trần Việt thì sẽ đừng tại chỗ một lát, cũng không làm gì khác, chỉ vì muốn để đối phương nhìn thêm được mấy cái.
Giữa sự ngọt ngào tiềm ẩn của hai thiếu niên là chào mừng thêm một năm mới lại đến.
Hoàng Đan không ngủ nướng, theo như giờ đi học đến năm giờ là rời giường, về sau đi làm là tầm sáu giờ rưỡi, một lần cũng không thay đổi, cho dù cậu nghỉ ngơi ở nhà, cũng vẫn y như trước, nhưng ở thế giới nhiệm vụ, cậu ngược lại từng xuất hiện nhiều lần dính ở trên giường rất lâu mới dậy.
Nhớ tới cái gì, Hoàng Đan cảm thấy bản thân đang uống một ly nước mật ong lớn, ngọt đến tận đáy lòng, cậu đến buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, đến gần nhìn thiếu niên trong gương, có thể trở về thời gian thanh xuân, có lẽ sẽ có rất nhiều người nằm mơ cũng muốn chuyện này đưa đến.
Dù sao khoảng thời gian này chịu đựng nhiều tiếc nuối nhất, cũng nhận được nhiều tốt đẹp nhất.
Rửa mặt xong, Hoàng Đan nhìn gương chải đầu, cậu nói ở trong lòng,“Hệ thống tiên sinh, nghỉ tết chưa?.”
Hệ thống,“ Bên này của tại hạ còn hai tháng nữa mới đến tết.”
Hoàng Đan sửng sốt đối với nơi hệ thống tiên sinh đang ở,“Tôi tìm được anh ấy rồi.”
Hệ thống,“Chúc mừng Hoàng tiên sinh.”
Hoàng Đan nói,“Tôi nói với bản thân phải giả vờ như không biết, nhưng có đôi khi tôi không thể kiềm chế được, khi đối mặt với anh ấy đã làm thay đổi mấy lần, có điều, cũng không ảnh hưởng gì đến hướng đi cả.”
Hệ thống,“Vậy thì tốt rồi.”
Hoàng Đan nói,“Dựa theo phát triển vốn có, khi anh ấy thổ lộ với tôi, tôi phải từ chối tại chỗ, sáu tháng cuối năm anh ấy sẽ tạm nghỉ học để xuất ngoại.”
Hệ thống,“Đây không phải thế giới song song, là quá khứ của Hoàng tiên sinh, liên quan đến tương lai, tại hạ đề nghị không nên cố chấp thay đổi bước ngoặt cuộc sống của người khác, nhất là người kia theo như lời cậu nói, cậu chạm vào cuộc sống của anh ta, cuộc sống bản thân cũng sẽ bị thay đổi.”
Hoàng Đan buông lược xuống,“Tôi biết, cám ơn mi, hệ thống tiên sinh.”
Cậu đến đây, quan sát chú ý người và chuyện mình không để ý trước kia, cảm nhận được tình bạn đơn thuần giữa các bạn học, cũng biết Trần Việt dùng cách ngốc nghếch xen lẫn ngây thơ lặng yên thích cậu, thích mười bốn năm, dùng ý chí nghị lực và kiên trì không thể tưởng tượng thích cậu,“Có một điểm tôi nghĩ không ra, tại sao anh ấy lại xuyên việt cùng với tôi?”
Hệ thống im lặng.
Hoàng Đan biết bên trong này có thành tựu, cậu nghĩ, đợi trở lại thế giới hiện thực, Trần Việt sẽ cho cậu một đáp án.
Ngày không đẹp, buổi sáng Hoàng Đan mở đèn tường, cậu vùi mình vào trong sô pha, tay cầm lấy một quyển sách, rảnh rỗi lật từng trang sách xem.
Tống Mẫn lại đây nói,“Thiếu gia, bút mực đã chuẩn bị xong.”
Hoàng Đan đưa sách cho Tống Mẫn, cậu xoa trán, đứng dậy đến phòng sách viết câu đối xuân.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Đan học gì cũng vượt xa những đứa trẻ khác, Tống Mẫn cho sắp xếp cho cậu cái gì, cậu cũng sẽ đi học, hơn nữa còn học rất đầy đủ, gặp được bài khó sẽ tự mình giải quyết, giải quyết không xong thì bỏ sang một bên, qua khoảng thời gian lại giải quyết tiếp, rất không thích đặt câu hỏi.
Hoàng Đan nhớ không rõ từ một năm nào đã bắt đầu viết chữ bằng bút lông, chỉ nhớ là rất sớm, khi đó cậu chưa cao lắm, Tống Mẫn gọi người đến đóng cho cậu một bộ bàn ghế đặc biệt.
Cũng như năm rồi vậy, khi Hoàng Đan viết câu đối xuân, Tống Mẫn ở một bên mài mực.
Hoàng Đan thất thần, khi viết lại viết thêm một chữ “Hiểu” lên, sau khi cậu ý thức được điểm này, một nét cuối cùng đã chạm xuống.
Tống Mẫn lấy giấy đỏ ra bỏ, trải ra một tờ mới, ông ít nói kiệm lời, điểm này cực kỳ giống với Hoàng Đan, còn có rất nhiều nghiêm cẩn tự kiềm chế và nghiêm nghị nữa.
Hoàng Đan viết lại một lần nữa, lúc này viết liền một mạch, không có viết sai, tầm mắt cậu đảo qua cửa sổ,“Có phải tuyết rơi không?”
Tống Mẫn nói,“Tuyết nhỏ.”
Hoàng Đan à một tiếng nói,“Con muốn uống sữa bò.”
Tống Mẫn đi cho pha cho cậu.
Hoàng Đan uống xong sữa bò thì về phòng ngủ.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh bọc hoa tuyết thổi vào trong phòng, Hoàng Đan hắt xì, cậu đứng dậy đi đóng cửa sổ rồi trở về tiếp tục ngẩn ngơ nhìn mấy chục tờ giấy ở trên bàn, trên giấy đều là hình vẽ người nhỏ mặc đồng phục, đeo túi sách, trên đầu có đóa hoa.
Cách vẽ rất sơ sài, thân hình người nhỏ cũng không giống nhau, nhưng chung quanh không xuất hiện một đường nét dư thừa hay dơ bẩn nào, có thể nhìn ra người vẽ rất có tâm, cố gắng.
Hoàng Đan cúi đầu gọt bút chì, cậu gọt xong thì bắt đầu vẽ thêm một hình người nhỏ ở chỗ trống bên cạnh, cao một chút cũng to lớn hơn một chút, mặc áo đồng phục mở rộng, trên cổ treo dây tai nghe, một tay đút túi, một dáng vẻ kiêu căng khinh thường.
Thành phẩm chính là một nhóc Trần Việt.
Hoàng Đan vẽ thêm nhóc Trần Việt vào trong mấy chục tờ giấy kia, để hắn ở bên cạnh hình người nhỏ ban đầu, nó sẽ kéo lấy quai đeo cặp sách của hình người nhỏ, cũng sẽ ở phía sau hồi hộp cẩn thận nhìn lén, từng cái động tác hình ảnh đều sinh động, giống như đang diễn ra ở trước mắt vậy.
Vẽ xong một bức cuối cùng, Hoàng Đan buông bút chì xuống, thu dọn hết tất cả giấy, sau cùng tìm tách ra kẹp vào trong mấy cuốn sách.
Cùng một thành phố, gia đình khác nhau, bầu không khí ăn tết cũng sẽ có khác nhau.
Ba Trần là phần tử trí thức, trong phòng sách không chỉ có một biển sách, đó cũng là những giá sách dành cho người nghiêm túc hứng thú với sách, một tầng rồi lại một tầng đặt đầy sách, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bình thường ông rảnh rỗi sẽ đọc sách, viết chữ bằng bút lông, nhưng con trai ông chỉ di truyền ngoại hình của ông, hoàn toàn không có di truyền được phẩm chất tốt đẹp ở bên trong, cũng như tinh thần học hỏi trên dưới.
Con trai không học vấn không nghề nghiệp, ông có thể làm thế nào, không có cách gì cả, thật sự là một chút cũng không có cách, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng mười mấy năm, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, lại còn cao hơn ông rất nhiều, bước đi như bay, chạy còn nhanh hơn thỏ, qua thêm mấy năm so sức mạnh, ông cũng không phải là đối thủ, về mặt giáo dục đã bỏ ra rất nhiều công sức, sắt vẫn là sắt, không thể thành được thép.
Ba Trần nâng chung trà lên thổi nước trà nóng hôi hổi mấy cái,“Con trai à, điểm thành tích con thi, thật sự không có cách nào nhìn được, lúc trước con nói muốn học Đại Quan, ba con vừa nghe, mông ngồi cũng không yên được, ngày đó liền mang theo thuốc lá và rượu đi tìm bạn học cũ ôn chuyện, chạy thiếu chút nữa gãy chân mới đưa được con vào, tưởng rằng con có thể hối cải từ đây, cố gắng phấn đấu, trở thành một người đàn ông chân chính đội trời đạp đất, kết quả thì sao? Con còn lăn hôm nay lộn đến ngày mai, lộn xong ngày mai lại lăn đến ngày kia, lăn qua lộn lại hết ngày này đến ngày khác.”
Trần Việt chậm rì rì bóc đậu phộng ăn, như thước đo ném thẳng vào trong miệng, vỏ thì ném dưới đất,“Hiện tại con chẳng phải là đàn ông chân chính đội trời đạp đất sao.”
Mắt ba Trần trừng,“Người đàn ông chân chính là phải có trách nhiệm, con có sao?”
Trần Việt lau mặt, ghét bỏ nói,“Muốn nói thì nói đi, phun nước miếng làm gì? Con cũng không phải mẹ con, yêu cái đó của ba đến muốn chết đi được đâu.”
Gương mặt già nua của ba Trần nhất thời nóng lên một trận, ông ho khan hai tiếng,“Đừng có nói sang chuyện khác!”
Trần Việt tiếp tục lấy đậu phộng trong đĩa ăn, cà lơ phất phơ cười,“Được rồi, ngài cứ tiếp tục, hai cái lỗ tai nhỏ đều đang nghe đây.”
Mặt ba Trần thoáng co rút, cái dáng vẻ này của con trai không biết là di truyền từ ai, dù sao cũng không liên quan đến ông, từ nhỏ ông ngồi ra ngồi, đứng cũng ra đứng, lớn lên trong lời khen người khác, nhận hoa bé ngoan và giấy khen đến không đếm xuể luôn mà.
Tục ngữ nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chui ra con chuột như con trai, cũng là một trường hợp ngoại lệ.
Ba Trần nhìn con trai duy nhất của mình, với cái vẻ ngoài này, nhất định là đỉnh cao, trưởng thành càng vẻ vang, nếu có thể có thành tựu, chính là dệt hoa trên gấm, con dâu tương lai của nhà họ Trần nhất định cũng sẽ vô cùng nổi bật.
Uống hai ngụm trà để thông cổ họng, ba Trần lại mở miệng,“Con không nghĩ đến tương lai muốn làm cái gì à?”
Trần Việt ăn đậu phộng:’’ Lúc trước không nghĩ tới, gần đây có suy nghĩ.”
Ba Trần chỉ thuận miệng hỏi thôi, không trông chờ vào con trai có thể động não suy nghĩ thật sự cho tương lai, nghe được này đáp án này ông rất hiếm lạ, nhanh chóng buông ly trà trong tay nhích lại gần,“Nói đi, nói đi.”
Trần Việt đập rớt vỏ đậu phộng trên tay,“Đây là chuyện riêng tư, con có quyền không trả lời.”
Ba Trần tức giận nói,“Với ông đây con còn xả cái riêng tư gì hả, lúc con còn nhỏ, toàn thân trên dưới có chỗ nào mà ba con chưa từng nhìn thấy chứ?”
Trần Việt vắt chân chậc chậc,“Ba à, bà là người có văn hóa, chú ý tư chất một chút đi.”
Một hơi ba Trần kẹt ở trong cổ họng, ông hít sâu, phun ra một câu,“Có người thích rồi à?”
Động tác bóc đậu phộng Trần Việt dừng lại.
Chỉ một hai giây ngắn ngủi như thế, ba Trần đã bắt giữ được, con trai của mình, không nói có thể hiểu rõ hoàn toàn nhưng tám chín phần thì vẫn có thể,“Có thì có, không có thì không có, nửa ngày không phóng ra được một cái rắm là sao? Thích người ta cũng không dám thừa nhận, cái đồ không có tiền đồ!”
Trần Việt ném một hạt đậu phộng vào trong miệng,“Ba không nhìn ra con trai ba đang xấu hổ à?”
Ba Trần khiếp sợ thiếu chút nữa đã rớt từ trên ghế xuống,“Xấu hổ? Con mà biết xấu hổ hả? Con định chọc ba con cười đến rụng răng luôn à.”
Trần Việt đứng lên, tay hốt một nắm đậu phộng để vào trong túi áo khoác rồi đi ra cổng lớn,“Được rồi, hai chúng ta không thể nói chuyện được nữa rồi, con đi ra bên ngoài chơi một lát đây.”
“Chơi đi chơi đi, ba xem con còn có thể chơi được mấy năm.”
Ba Trần thổi lá trà,“Xã hội đang phát triển, thời đại đang tiến bộ, giá trị con người sẽ thay đổi, mấy cô gái nhỏ bây giờ không phải kiểu dễ dỗ dễ lừa như vậy nữa đâu, đừng tưởng rằng với cái khuôn mặt đó là con có thể thiên hạ vô địch rồi, không có cô gái nhỏ nào thích thằng nhóc không có chí cầu tiến, không có kế hoạch cho tương lai, con trai à, con nhìn đi, con cứ quậy phá như vậy, cẩn thận đến lúc đó sẽ bị người ta ghét bỏ, rồi đạp cho một đạp luôn đó.”
Trần Việt lắc lắc mặt quay đầu, giơ ngón tay cái lên nói,“Ngài thật sự đúng là ba ruột của con rồi!”
Ba Trần lầm bầm lầu bầu, mặt đầy không dám tin,“Có thích người à? Không được, mình phải đi nói cho mẹ nó biết mới được.”
Ông không ngồi yên được nữa, vội vàng bận rộn chạy lên lầu tìm vợ, con người một khi đã thích cái gì đó, sẽ ra sức thực hiện, cố gắng, thay đổi, xem ra đưa con trai vào Đại Quan là một quyết định hoàn toàn chính xác rồi.
Cái gọi là năm mới tết đến, chính là qua một năm cũ chào đón một năm mới, ăn cơm tất niên, chờ đợi năm sau có thể mưa thuận gió hoà, bình an, muốn gì được nấy, người càng lớn lên, chỉ có thể cảm thấy được hương vị năm mới càng lúc càng nhạt dần, chậm rãi chỉ còn lại một khái niệm, một thói quen.
Đối với các thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, tết đến rất có hương vị, đến cửa từng nhà, mặc quần áo có túi lớn để đựng bánh kẹo, nhặt đầu pháo trúc* đã nổ tung ở trước cửa các nhà, xem pháo hoa có thể xem đến nửa ngày, còn có thể nhận được tiền mừng tuổi, đặt ở dưới gối nằm, đè cho đến tết nguyên tiêu, để cùng với tiền của năm trước, chờ sang năm sẽ lấy ra, tích góp đủ để mua được thứ mình muốn, cũng mua cho người mình thích.
* pháo trúc
Sau tết đưa ông Táo có mấy trận tuyết lớn rơi xuống liên tục, mặt đất bị tuyết động che một lớp rồi lại một lớp, bẩn rồi trắng, trắng rồi bẩn, tuyết không ngừng, mặt trời không ra, cũng chẳng thấy được mặt mũi.
Trời còn chưa tối, từng nhà đã phải bật toàn bộ đèn, luôn phải nhớ một đèn cũng không thể tắt, đây là tập tục tết đến lâu năm, đời đời truyền lại, giống như là đến tết không thể nói chữ “Chết”, không thể khóc vậy.
Trong nhà Trần Việt lắp mấy cái điện thoại, không may đụng trúng lôi mìn có thể hỏng mất bất cứ lúc nào, điện thoại mới nhất của nhà hắn mới lắp hồi sáu tháng cuối năm, xài rất tốt, lúc này hắn đang đứng bên cạnh điện thoại, tay cầm ống nghe chơi đùa, muốn bấm một dãy số, mỗi lần bấm đều đến một nửa là ngừng.
Ba Trần thỉnh thoảng bay đến cửa, từ trong phòng nhắm nhìn ra, bình thường không sợ trời không sợ đất, tại sao thích một người lại không có tiền đồ như vậy chứ? Điện thoại cũng không dám gọi.
Ông không biết con trai mình lần đầu tiên thích một người, người đó không phải là con gái, mà là con trai, kiểu tình cảm này của bản thân không thể được chấp nhận, cũng sẽ không được thấu hiểu, cho nên không biết làm sao để thích, cũng rất cẩn thận dè chừng.
Trần Việt hồi hộp đến đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, hắn thở ra một hơi, lấy dũng khí bấm hết nguyên một số điện thoại, đầu kia vang lên giọng trầm thấp,“Tìm ai?”
Điện thoại cúp.
Trần Việt dựa vào trong cửa tủ thủy tinh thở, qua một lát chưa từ bỏ ý bấm lại lần nữa, ở trong lòng im lặng đọc tên Hoàng Đan, hi vọng cậu sẽ nhận điện thoại.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói, rất trẻ tuổi, mang theo lạnh nhạt thường có,“Alo.”
Trần Việt không nói chuyện, hít thở thật là nhẹ, tim lại đập rất nhanh, hắn nghe được Hoàng Đan lại “Alo” một tiếng, không biết có phải ảo giác không, lần này đã không còn thấy lạnh nhạt nào nữa.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói khác,“Thiếu gia.”
Mắt Trần Việt trừng lớn, người nam đó vậy mà lại gọi Hoàng Đan là thiếu gia, hắn chỉ biết đối phương và Hoàng Đan không phải cha con, làm thế nào cũng không ngờ lại là quan hệ chủ tớ.
Âm thanh tút tút truyền vào trong tai, Trần Việt nhìn điện thoại chửi nhỏ, móa, còn muốn nghe thêm một chút, bây giờ lại không thể nghe được nữa rồi.
Hắn suy nghĩ lúc nào sẽ đi tìm Hoàng Đan lấy quyển bài tập, đầu năm trong trong thành phố rất náo nhiệt, cũng không biết đối phương có rảnh hay không.
Cuộc hẹn đi chơi bida còn chưa thực hiện, Trần Việt đập một lỗ nhỏ trên bụng con heo tiết kiệm, đổ toàn bộ tiền ra đếm.
Tiếng kêu của mẹ Trần truyền từ phòng khách đến, kêu Trần Việt đi ra ăn cơm, hắn nhét hết tiền vào trong bụng heo, rồi như người bình thường không có việc gì đi ra ngoài.
Giống như mất mát một khắc trước chưa từng xuất hiện vậy.
Cơm tất niên cơ bản đều giống nhau, gần như đều là thịt gà vịt thịt cá linh tinh, là một trong một bữa cơm phong phú nhất trong một năm.
Mẹ Trần nhìn nhìn con trai,“Gọi điện thoại chúc tết bạn học hử?”
Trần Việt vặn mở nắp chai Sprite rồi đổ tràn đầy một ly,“Đúng vậy.”
Mẹ Trần liếc mắt nhìn ba Trần, hai người hiểu ý nhau.
Cơm tất niên phải từ từ ăn, không thể vội, ngày của một năm cuối cùng, người một nhà ít nhiều cũng có lời muốn nói.
Trần Việt đói đến ngực sắp dính vào lưng, muốn ăn cơm, vậy mà còn phải đợi vân vân mây mây mới có thể ăn, hắn ăn luôn mấy viên lớn bánh trôi sơn phấn, bưng Sprite đứng lên,“Ba, chúc ba năm mới dồi dào sức khỏe, công việc thuận lợi.”
Tuy rằng là câu chúc rất bình thường, năm nào cũng nói, không có trò gì mới, nhưng nếu nói ở trong thời gian như thế này, nghe vào tai sẽ khiến người ta vui vẻ như thường.
Ba Trần cười ha hả nói,“Chúc con học hành nâng cao thêm được một bước.”
Trần Việt uống ngụm Sprite rồi ngồi trở lại, rồi lại cầm ly đứng lên, nhìn mẹ hắn nói,“Mẹ, chúc mẹ càng sống càng trẻ, mãi mãi mười tám tuổi.”
Mẹ Trần chạm cốc với con trai,“Mẹ chúc con muốn gì được đó.”
Vẻ mặt Trần Việt sửng sốt, hắn ha ha cười, vậy tốt rồi,“Cám ơn mẹ.”
Người một nhà chúc phúc với nhau, cười cười nói nói ăn cơm tất niên, nói chuyện năm nay, nghĩ chuyện sang năm, vui vẻ ấm áp.
Điện thoại vang, có người gọi đến chúc tết, Trần Việt để bát đang rửa xuống đến nghe điện thoại, sau khi chúc năm mới người trong điện thoại thì nghiêng đầu kêu lên,“Mẹ, là dì nhỏ!”
Mẹ Trần rời khỏi bàn vào phòng trong nghe điện thoại, bà còn chưa nói gì, trên mặt trước đã xuất hiện nụ cười, tình cảm hai chị em rất tốt.
Lúc gần đến giao thừa, một người rồi lại một người đến chúc tết, ở xa thì gọi điện thoại, hàng xóm láng giềng thì trực tiếp tới cửa, Trần Việt tiễn mấy hàng xóm, xoay người vào phòng mình, hắn mở cassette nghe, lấy chăn bông ra, tay gối lên sau đầu, nhắm mắt nghe nhạc.
Mẹ Trần đến gõ cửa,“Con trai, con lấy đèn pin đến nhà cậu con một chuyến đi.”
Trần Việt nằm bất động, hai cái chân tùy ý chồng cùng một chỗ,“Ba đâu? Ông ấy không phải đi ra ngoài chúc tết sao? Đã về rồi à?”
Mẹ Trần nói,“Năm nay ba con không đi.”
Trần Việt nói ngay,“Con cũng không đi.”
Mẹ Trần nói,“Do bởi vì ba con không đi nên nhất định con phải đi, nhanh lên, con đã là đứa trẻ lớn rồi, tính tình đừng như trẻ con nữa, không nên để cậu con cảm thấy con không hiểu chuyện chứ.”
Trần Việt khó chịu ngồi dậy, lấy tay gãi gãi mấy cái lên tóc chưa dài được bao nhiêu,“Ăn tết cũng không bớt lo được.”
Mẹ Trần thở dài,“Sống trên đời làm sao mà bớt lo được, con thấy mẹ của mẹ đó……”
Trần Việt đánh gãy mẹ hắn,“Đừng nói nữa, bây giờ con đi nè.”
Mẹ Trần chờ con trai đi ra thì chỉ cho hắn xem hai hộp quà trên bàn,“Bên trái là của cậu cả, bên phải là cậu nhỏ, đừng nhớ nhầm đó.”
Trần Việt xem xem đồ bên trong hai túi to, hắn chậc chậc,“Mẹ, hai cậu con đều là anh em ruột của mẹ, như vậy có bất công quá không?”
Mẹ Trần vỗ cánh tay con trai một cái, không có tý sức nào,“Đứa trẻ như con thì biết cái gì? Tháng tư lúc chân ba con bị thương, cậu cả con lấy hết sáu trăm đồng lận đó.”
Bà lại muốn lải nhải, Trần Việt đã thay ủng cao su, cầm đèn pin đi ra ngoài.
Thiếu niên mười mấy tuổi có một loại bản năng bài xích và mâu thuẫn đối với đối nhân xử thế, cảm thấy rất phức tạp, thậm chí ở trong lòng mong cho đừng bao giờ gặp phải.
Trần Việt vừa cúng xong giao thừa trở về, vừa đi lăn quả cầu tuyết, hắn nhất thời nổi hứng, nắm quả cầu tuyết chồng lên nhau, sau khi chồng lên nhau thành phẩm, bản thân lại ghét bỏ,“Mẹ nó, xấu quá!”
Tòa lâu đài đơn giản thô sơ nằm trong tuyết, được ánh trăng chiếu sáng, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Trần Việt tìm xem chung quanh, tìm được một nhánh cây, hắn ngồi xổm xuống, nghiêm túc viết một câu tiếng Anh –My princess trước mặt tòa lâu đài.
Câu tiếng Anh đó là Trần Việt tra từ điển , hắn lén lút viết mấy trăm lần, sớm đã khắc sâu vào trong đầu, cũng khắc sâu vào trong lòng, là hai từ đơn tiếng Anh hắn để tâm thuộc lòng nhớ nhất từ trước đến giờ.
Trần Việt cũng không quan tâm tuyết đọng ẩm ướt bẩn ở dưới đất, hắn ngồi một mông xuống, tay cầm nhánh cây làm việc cải tạo lại tòa lâu đài,“ Xung quanh lâu đài phải có rất nhiều cây cối, bên trong có một vườn hoa hồng, có hồ nước, có cỏ, còn phải có……”
Âm thanh ‘’Bụp bụp’’ vang lên trên đỉnh đầu Trần Việt, pháo hoa lan tràn ra giữa bầu trời đêm yên tĩnh, một bông rồi đến một bông, chia năm xẻ bảy.
Trần Việt ngẩng đầu nhìn pháo hoa, chúc năm mới với thiếu niên ở cách đó rất xa,“Chúc cậu trong năm mới lúc nào cũng được ăn ngon, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, còn có chính là……cũng thích tôi.”
Hắn giương khóe miệng cười thở dài,’’Dù chỉ một chút thôi cũng được.”
Bình luận truyện