Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 24: 24: Jane




Edit: Mei A Mei
Cung điện Pouli cổ kính được xây dựng từ thế kỷ IX sau Công Nguyên.

Không giống như sự tối tăm lạnh lẽo mà Vesper tưởng tượng, phòng khách nơi Caius đưa cô đến mang phong cách Baroque cực kỳ sang trọng với các tác phẩm đắt giá ở khắp mọi nơi.
Thậm chí trên tường còn có một ô cửa sổ dài.

Ánh chiều ấm áp hắt vào chiếc giường lớn mềm như tơ lụa.
Vesper cảm giác rằng hẳn đây có thể là ảo ảnh do chính năng lực quái dị của hắn tạo ra.

Phong cách xa hoa cổ điển còn hiểu được, nhưng cái cửa sổ thì hơi phi lý, bởi vì cô đã sớm phát hiện dường như ma cà rồng cổ đại trước mặt mình không ưa vẻ ngoài lấp lánh của mình cho lắm.
Cô nhìn về phía phòng khách rộng rãi đặt tủ rượu cao và nặng rồi quay sang Caius, "Chúng ta về sống chung sao?"
"Em yêu, những hộ gia đình khác trong cung điện cổ xưa này đều là ma cà rồng sở hữu năng lực đặc biệt." Caius cười nham hiểm.

Hắn chà sát đôi bàn tay lạnh lẽo nhợt nhạt lên cánh tay trần của cô.
Caius thì thầm vào tai cô với một giọng điệu gian xảo và tinh quái, "Tôi mới là Đấng Cứu Thế của em đấy, cục cưng ạ."
Vesper nghe con tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực.

Làn da cứng rắn như đá granit mùa đông kề sát bên tai cô, "Chẳng phải anh đã bảo không có hứng thú với thiên đường ư? Tại sao hôm nay anh lại muốn trở thành Đấng Cứu Thế?"
Ai cũng biết, Đấng Cứu Thế là tước hiệu mà những người theo đạo Thiên Chúa gọi Chúa Jesus.
Caius cười ranh mãnh, "Chỉ với em thôi, cưng à.

Người đời chẳng có liên quan gì tới tôi cả."
Thoạt nhìn hắn lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng lại gây ấn tượng được với bất kì một người phụ nữ nào, không ngoại lệ.
Hắn bước đến tủ rượu rồi tao nhã mở một chai rượu vang đỏ Piedmont.

Màu ruby đậm hấp dẫn lọt vào chiếc ly pha lê tinh tế theo trọng lực, trộn lẫn cùng gia vị làm bánh, quả mâm xôi và cà phê thơm phức.
Caius cầm hai chiếc ly pha lê chứa đầy rượu vang đỏ tiến về phía cô.

Hắn vừa cao lại vừa gầy, từng bước đi ưu nhã mà nguy hiểm.
"Hy vọng em sẽ thích rượu vang đỏ Piedmont, luôn đi kèm với hương thơm của trái cây đen." Caius đề xuất.

Vesper nhấp một ngụm nhỏ.

Mùi rượu nhẹ nhàng tan trong miệng.

Hương vị mâm xôi và dâu đen mạnh mẽ, cộng thêm cà phê espresso, khói cùng thì là tươi, mang dư vị cay nồng.
Cô nhướng mày, "Làm từ nho Barbera?"
"Ôi, cưng à, em luôn làm tôi ngạc nhiên đấy." Caius lập tức in một nụ hôn lên môi Vesper bằng đôi môi nhuốm rượu đỏ làm cho môi của cô càng đỏ hơn.
Vesper đặt ly thủy tinh xuống, hơi mệt mỏi xoa trán.

Những chuyến đi du lịch Châu Âu vừa rồi rõ ràng đã khiến thể lực một con người như cô không chịu đựng nổi.

Trên thực tế sau khi tới thế giới này Vesper phát hiện ra rằng chẳng những không thấy tăm hơi Lestat thần thông lừa đảo, mà ngay cả thể lực cũng không sánh bằng khi cô ở thế giới hiện thực, đích thị có thể coi là đồ bỏ đi.
Còn Caius thì tưởng những lần mình hút màu đã khiến cô bị suy nhược nên trực tiếp ôm Vesper rồi nằm trên giường với cô.

Ánh nắng ấm áp hắt vào qua cửa sổ, rọi xuống hai người bọn họ.
Caius quay lại đối mặt với cô gái loài người của hắn.

Ngón tay hắn xoa nhẹ lên má cô, lành lạnh và thoải mái.
Vesper nắm chặt lấy tay hắn, "Anh tìm được cách chuyển hoá mới chưa? Thực ra chúng ta có thể thử phương pháp truyền thống một chút."
Caius chống đầu, trông không tin tưởng phương pháp truyền thống cho lắm, "Suốt mấy ngày biến đổi, đau đớn tột cùng sẽ khiến con người muốn chết đi từng phút một.

Trong quá trình này có rất nhiều người đã lựa chọn kết thúc cuộc đời mình."
"Vậy anh định làm gì?" Vesper nằm đè lên người hắn, nhìn thẳng vào hắn bằng cặp mắt xanh lục đầy đáng thương.
Hắn vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô, "Quá trình biến đổi nhanh hay chậm thì phải xem lượng nọc độc đi vào hệ tuần hoàn máu là bao nhiêu, cộng thêm khoảng cách giữa nọc độc và tim.

Tôi sẽ tiêm trực tiếp một lượng lớn nọc độc vào tim em thông qua ống kim để làm chậm quá trình biến đổi đau đớn dai dẳng."
"Đau kiểu gì thế?" Vesper chống tay lên ngực hắn, hỏi.
Caius sẽ không lừa cô, bởi vì đó là một nỗi đau phải chịu đựng bằng ý chí siêu phàm, "Như thể vô số ngọn lửa đang bùng cháy ở mọi ngóc ngách trên cơ thể cho tới khi nó giết chết hoàn toàn mọi bộ phận vốn là con người của em."
"Anh sẽ ở bên tôi chứ?" Cô thở dài, tựa vào lồng ngực hắn rồi khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Caius ôm chặt cô vào lòng, áp trán mình lên trán cô, "Mãi mãi."
Cô cười nhẹ, "Lần đầu tiên gặp anh, tôi chẳng dám tưởng tượng được rằng anh sẽ đối xử với tôi như bây giờ."

"Ồ?" Caius nhíu mày.

Khuôn mặt hoàn hảo nhìn cực kì quyến rũ.
Cô nhớ tới Caius cáu kỉnh trong bộ quân phục phẳng phiu trên toa tàu đông đúc.

Con ngươi xanh thẳm hơi đẫm máu, nhìn thì dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.
Vesper cau mày lườm hắn, "Lúc ấy trông anh như muốn hút khô máu tôi hoặc xé sống tôi vậy."
Caius đè cô xuống.

Hơi thở tàn bạo lởn vởn xung quanh.

Hắn nhe răng nanh cắn mạnh lên cổ cô, nhưng chưa đâm sâu vào, "Tin tôi đi, cục cưng.

Giờ bản năng ma cà rồng của tôi vẫn muốn hút máu em đấy."
Bàn tay buốt giá kia dịu dàng vuốt ve xương quai xanh Vesper, lạnh đến nỗi làm cô gần như run rẩy.

Caius bỗng nhiên bật cười, ngẩng đầu nhìn cô, "Tôi cực thích cái điệu bộ căng thẳng của em, bé yêu ạ."
Vesper tức giận đẩy tay hắn ra.

Sao ai cô gặp cũng toàn là biến thái ngạo mạn không vậy!
Caius nhe răng nanh dọa Vesper, nào ngờ cô lại đè lên người hắn, nói một cách tò mò, "Tôi muốn sờ răng nanh của anh."
Nét mặt Caius có phần kỳ lạ, "...Nếu em muốn."
Ráng chiều mờ ảo rọi xuống hai người họ qua khung cửa sổ làm hắn sáng ngời.

Cô gái nhân loại trên người Caius đang mân mê chiếc răng nanh hút máu của hắn, thứ vốn bị coi là sinh vật tà ác.
"Trông chúng rất đáng yêu." Vesper cười nhí nhảnh rồi đưa ra kết luận.
Chẳng hiểu vì sao, Caius cảm thấy sự nam tính của mình bị nghiền ép.

Hắn miễn cưỡng thu lại răng nanh và hôn lên môi Vesper.

"Cốc cốc –" Một tiếng gõ nhẹ từ ngoài cửa.
Lúc cánh cửa gỗ chạm khắc thời Trung Cổ nặng nề chậm rãi mở ra, Vesper lại nhìn thấy thiên thần nhỏ tóc vàng.

Cặp mắt sáng cùng đôi môi căng mọng thật sự rất đẹp.
Chiếc áo choàng sẫm màu của Jane kéo lê sàn nhà làm cô ấy càng trở nên nhỏ nhắn hơn, "Trưởng lão Caius, chủ nhân đang đợi ngài tại sảnh tập trung."
So với Caius và Marcus thì Jane sợ Aro hơn.

Gã đã từng tàn sát toàn bộ người trong thôn để giành được Jane cùng anh trai song sinh của cô ấy, Alec.
Hiển nhiên, một Aro vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn sẽ tàn bạo hơn một Caius mạnh mẽ nhưng lại không ham mê quyền thế.
Cô ấy khẽ ngước mắt lên nhìn Vesper, "Chủ nhân mong muốn ngài đến đó một mình.

Em sẽ ở lại bảo vệ cô gái loài người đây."
Giọng Caius lạnh lùng tàn nhẫn, "Nếu Vesper phải chịu bất cứ tổn thương gì thì tôi sẽ đốt anh trai Alec của cô thành tro bụi đấy."
Jane cúi đầu sợ hãi.

Mãi tới khi Caius hôn lên trán Vesper rồi lập tức biến mất khỏi căn phòng, cô ấy vẫn đứng lặng trong góc tối.
Vesper cảm thấy theo bản năng con người thì hẳn cô nên cố gắng tránh xa ma cà rồng nhỏ này.

Nhưng cái dáng dấp hao hao em gái luôn buộc cô phải dán mắt vào đối phương.
Jane cởi mũ áo choàng trên đầu.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Vesper, "Tôi giống người nào mà cô quen sao? Cô luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài niệm."
Jane nhanh chóng hối hận ngay khi vừa nói ra.

Một mặt cô xem thường Vesper là loài người yếu ớt, mặt khác cô lại e sợ trưởng lão Caius, nhưng cô lúc nào cũng muốn tiếp cận cô ấy mà không thể tự kìm chế.

Hẳn do con người yếu đuối này nhìn đẹp quá chăng.
Vesper cười lạnh lùng và ngọt ngào, nhưng giọng nói lại mang theo một nỗi đau khó phát hiện, "Xin lỗi, trông cô rất giống em gái Lena của tôi.

Tôi mất con bé năm nó sáu tuổi."
Áng chừng giờ cô nàng Vesper này cũng chỉ mười tám tuổi, Jane đoán em gái cô ấy đã chết vì chiến tranh, "Con người luôn mong manh và có thể dễ dàng bị tước đi mạng sống."
Cô ngừng lại.

Cặp mắt đỏ như máu tập trung vào Vesper, "Nếu trở thành ma cà rồng, cô sẽ buộc những con sâu bọ đã sát hại em gái cô phải trả giá đắt một cách nhanh chóng."
Vesper nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thánh thiện như một thiên thần được vẽ trên trần tòa thánh, chợt nhận ra rằng có vẻ Jane đang hơi tức giận.
Cô gái ma cà rồng nhỏ nhắn quyến rũ tiếp tục cố gắng thuyết phục Vesper, không ngần ngại lấy mình làm gương, "Khi tôi còn là con người, tôi có năng lực đốt cháy cơ thể và sở hữu con mắt khiến người khác sinh ra ảo giác đau khổ, như bị thiêu sống vậy.


Bởi thế dân trong thôn bắt nạt tôi và Alec không kém gì quái vật.

Nhưng chủ nhân đã đưa chúng tôi về Volturi, còn đám dân làng ngược đãi chúng tôi thì phải trả một cái giá quá tàn nhẫn."
Vesper chớp mắt mấy cái rồi cười gợi cảm, "Cưng à, hình như cô rất mong tôi trở thành ma cà rồng nhỉ."
Nụ cười đó chẳng hiểu sao lại làm thiếu nữ ma cà rồng e thẹn.

Cô lầu bầu phản bác, "Chỉ là tôi không ưa Chelsea và Heidy lắm thôi."
Bắt gặp ánh mắt khá hoang mang của Vesper, cô mới nói thêm, "...Bọn họ là nữ ma cà rồng nhà Volturi.

Chẳng qua tôi cảm thấy sự gia nhập của cô sẽ khiến cho tôi không còn nhàm chán nữa.

Nhưng mà không phải vì thích cô đâu."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiêu kì kia, Vesper thấy lòng mình nhẹ hẳn đi –!
Lúc Vesper và Jane đang hòa thuận đến nỗi bầu không khí bách hợp ngập tràn một cách khó hiểu thì tại sảnh hội đồng ở cung điện Pouli, Caius cùng Aro đang nói chuyện không mấy thân mật cho lắm.
Trong sảnh hội đồng lạnh lẽo trống trải, hai lão ma cà rồng cổ đại ngồi đối diện nhau.
Aro mỉm cười nhân hậu, "Caius thân yêu, đám người sói chạy trốn khỏi Bắc Mỹ đang bắt tay với bọn huyết tộc mắc phải tội không thể tha thứ, mơ tưởng gây bất lợi cho Volturi.

Ngoài cậu ra thì chẳng ai giải quyết được vấn đề khó khăn này cả."
"Vậy nên anh đang cho tôi thấy rằng những món đồ sưu tầm mà anh bất chấp giành giật, thực chất lại không có tác dụng gì?" Caius nhíu mày cười giả tạo.

Cặp chân dài miên man bắt chéo tao nhã.
Aro lắc đầu nguầy nguậy, "Năng lực siêu phàm kỳ diệu của họ không hữu ích khi đối mặt với người sói đâu.

À, Caius, tôi biết cậu đang lo lắng điều gì.

Tôi thề rằng trong suốt quá trình cậu giải quyết đám người sói hôi rình kia, cô gái loài người yếu ớt của cậu sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương gì.

Tôi nghĩ Jane đáng yêu và cô ta sẽ rất hòa thuận đấy.

Cậu biết mà, ngay cả Marcus cũng thấy được mối liên kết về mặt tình cảm giữa bọn họ ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau."
"Thật hả?" Đôi mắt đỏ lạnh lùng của Caius toát vẻ suy tư, "Marcus thấy luôn việc anh có tình cảm sâu đậm với đứa em gái Didime đáng thương sao?"
Rốt cục Aro cũng tắt nụ cười hiền, "Chúng ta đều biết rất rõ rằng, Didime đã vô tình hi sinh trong một trận chiến."
"Tôi không phải Marcus, Aro..." Caius nói bằng giọng lạnh lùng như thể chất chứa những mưu mô vô hạn, "Nếu Vesper gặp bất cứ chuyện vô tình nào thốt ra từ miệng anh thì tôi sẽ tự tay xé nát hết đám thủ vệ Volturi trước mặt anh, để mọi tham vọng thống trị của anh hóa thành tro bụi đấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện