Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 51: Thiếu nữ Tô Mị (tiếp theo)



Lăng Huyền Phong cùng Trần Thương tranh thủ lấy lại thời gian thở dốc, sau đó tiếp tục tả xung hữu đột, cùng Tô Mị đánh giết. Từ khi có Tô Mị tham gia thì chiến cuộc đã nghiêng hẳn về một phía, chẳng mấy chốc cương thi trong hang đã bị tiêu diệt sạch sẽ, 3 người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Phù! Cuối cùng cũng xong! Ai nha! Sao lũ cương thi này hôm nay xuất hiện nhiều như vậy?

Tô Mị lấy bàn tay lau lau trán đang lấm tấm mồ hôi, bĩu môi lẩm bẩm. Sau đó nghĩ gì rồi quay lại nói:

- Quên mất! Trần đại ca! ngươi sao lại chạy tới chỗ này vậy?

Nghe nàng hỏi, Lăng Huyền Phong ngạc nhiên quay sang nhìn Trần Thương, thấy hắn đang lắc lắc đầu cười:

- Tô muội muội à, huynh chẳng qua là có lý do, cho nên mới chạy tới nơi này, trừng hợp gặp muội ở đây. Ha ha!

- Vậy à? Hi hi. Ba hôm trước muội nghe nói ở Ngọa Đương có biến, liền lập tức chạy qua, không ngờ sự việc lại có phần nghiêm trọng như thế này.

Nói xong, nàng tò mò quay qua Lăng Huyền Phong:

- Vị thiếu hiệp này, tiểu muội hữu lễ, vừa rồi tiểu muội thấy thiếu hiệp tả xung hữu đột, chiêu thức lạ mắt, vô cùng độc đáo, hơn nữa thiếu hiệp lại đi cùng Trần đại ca, chắc là một vị bằng hữu, không biết thiếu hiệp tên gì?

Lăng Huyền Phong bây giờ mới có thể nhìn rõ gương mặt của Tô Mị. Hắn chỉ có thể than thở một câu: Quả nhiên sắc nước hương trời! Một khuôn mặt trắng trẻo như phấn điêu ngọc tạc, đôi mày liễu nhỏ nhắn nhíu lại trông cực kì dễ thương. Và đặc biệt nhất là đôi mắt của nàng, trong sáng như ngọc bích, không hổ danh ngoại hiệu "Bích Nhãn Hồ".

- Khụ! Hai chữ thiếu hiệp tiểu đệ không dám nhận. Năm nay ta mới chỉ có 16 tuổi thôi. Tiểu đệ họ Lăng, tên Huyền Phong.

- Ồ? Lăng Huyền Phong? Có phải ngươi là tam thiếu gia Lăng Gia ở Thủy Mặc thành không?

- Chính là tiểu đệ.

- Haha không ngờ ngươi ngoài đời lại khác so với miêu tả như vậy.

- Theo lời Tô tỷ tỷ thì người ta miêu tả tiểu đệ như thế nào?

- Ờm, để ta nhớ lại. À! Đúng rồi, người ta nói tam thiếu Lăng gia trên khuôn mặt đó có cặp mắt lươn với hai hàng lông mày song song, hai con mắt cách xa nhau, như kéo tận mang tai vậy, trán dô răng hô, xấu không thể tả. Hắc hắc! Không ngờ Lăng đệ đệ lại tuấn tú như vậy.

Trên trán Lăng Huyền Phong nổi hắc tuyến. Con bà nó, thằng nào thất đức miêu tả lão tử xấu như vậy? Lão tử mà bắt được thì lão tử cắt... à mà thôi. Trên đời có người xấu tới mức thiên hạ bất dung đến thế sao?

- Khụ khụ! Tô tỷ tỷ quá lời! Tiểu đệ cũng là con người bình thường mà thôi, cũng có 2 mắt, 1 chiếc mũi, 1 cái miệc và cái tai.

- Ha ha ha! Ta nói thật mà, Lăng thiếu hiệp nếu như so với nam nhân khác thì có một cỗ phong vị khá là khác biệt. Ừm, nói như thế nào nhỉ, trông có vẻ mới lạ, hơn nữa vô cùng nam tính. Ai nha! Mà sao ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ vậy? Bộ ta già lắm sao? Năm nay nhân gia mới chỉ có 16 tuổi a!

- Khụ khụ! Vậy ta gọi ngươi là Mị nhi vậy, mà nàng cũng đừng gọi ta là thiếu hiệp đại hiệp gì đó, bổn thiếu gia chỉ là một tên hoàn khố, không kham nổi mấy chữ đó đâu.

- Ha ha ha! Lần đầu tiên ta thấy có người tự nhận mình là tiểu nhân đó nha.

- Chứ sao. Làm anh hùng mệt chết đi được, cứ phải tuân theo quy củ nguyên tắc, là làm một tên tiểu nhân, du côn cắc ké có phải tự do hơn không.

Tô Mị mím môi cười, đôi mắt to tròn nhắm lại thành hình bán nguyệt, trông dáng dấp vô cùng dễ thương. Trần Thương thấy 2 người nói chuyện hợp như vậy thì chen vào:

- Thôi được rồi, có gì về rồi nói sau, 2 người các ngươi ở đây chàng chàng thiếp thiếp làm lão Trần ta nổi hết da gà. - Vừa nói hắn vừa giả bộ run run người.

- Ai cùng nàng (hắn) chàng chàng thiếp thiếp? - 2 người dị khẩu đồng thanh hô.

- Đến cãi lại còn đồng thanh như vậy, ta thấy 2 người các ngươi đúng là một cặp trời sinh a!

- Huynh nói bậy! - 2 người lại dị khẩu đồng thanh.

Trần thương:....

- Ây chà! Quên mất, bây giờ tiểu muội phải đi về báo lại với Phục Ma Hội, sau này có dịp sẽ tới gặp Trần đại ca. Tái kiến! Lêu lêu!

Nàng chào Trần Thương một câu, sau đó quay sang Lăng Huyền Phong làm mặt quỷ, lè lưỡi trêu hắn một cái sau đó phi thân biến mất.

- Lão đệ à, tiểu Mị nhi thích ngươi rồi đó

- Huynh đùa a? Ta với nàng chỉ có gặp nhau một lần, nói chuyện có mấy câu, cứ như kiểu nhất kiến chung tình lắm không bằng?

- Hắc hắc! Để lão Trần ta nói cho huynh đệ ngươi biết, từ trước tới nay nàng chỉ nói chuyện vui vẻ như vậy với ta mà thôi a! CÒn người khác thì cũng chỉ là khách khách khí khí nói chuyện. Nhưng hôm nay ngươi lại là một ngoại lệ, ngươi nói sao đây?

- Ách! Thôi không nói nữa, chúng ta về thôi, mà sao vị Dương tướng quân kia chưa thấy tới nhỉ?

Không muốn nhắc tới việc này nữa, Lăng Huyền Phong liền lái sang chủ đề khác.

- Ừm! Đáng lẽ phải tới rồi mới phải, chúng ta ra ngoài xem sao.

Khi 2 người đi tới cửa hang, thì thấy trước mặt là một đội quan binh nhanh chóng chạy tới, dẫn tới là một vị tướng quân cao lớn, mặc một bộ chiến giáp màu đen, cưỡi trên lưng một con ngựa xám. Khi nhìn thấy 2 người, vị tướng quân kia hét lớn:

- Người phía trước phải chăng Trần Thương Trần đại hiệp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện