Tối Cường Hệ Thống

Chương 1024: Ra tay



Người dịch: Tài

Biên: Kira123 

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Đối mặt với thế tiến công của Tần Thánh Quân, ba người bọn họ làm sao có thể ngăn cản, coi như toàn lực liều mạng cũng chỉ vô dụng. Lúc này, vô số Tiên đạo pháp tắc quấn quanh hư không, một chưởng bắt được ba người, giống như bắt những con gà, ba người muốn động đậy cũng không được. 

- Tần Thánh Quân, ngươi muốn làm gì?

Đúng lúc đó, một ánh hào quang xẹt qua hư không, ẩn chứa khí thế mênh mông, đánh tan một chưởng kia của Tần Thánh Quân.

- Phó tông chủ. 

Lúc ba người nhìn thấy người đang tới, trong lòng liền vô cùng mừng rỡ, nếu phó tông chủ không xuất hiện đúng lúc, mạng nhỏ của họ đã phải để lại đây rồi. Người đang đến chính là phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông, một mái tóc đỏ như biển lử, c-c biệt, bất kỳ sợi tóc nào cũng đều ẩn chứa vô số năng lượng cuồng bạo.

- Xích Hỏa Thần…

Tần Thánh Quân nhìn người đang tới, tức giận trong lòng vẫn không tiêu tan. 

- Tần Thánh Quân, ngươi đang muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi quên ước định của chúng ta rồi? Ngươi lại muốn động thủ với đệ tử tông ta?

Xích Hỏa Thần biết thực lực Tần Thánh Quân rất mạnh, nếu như thật sự phải động thủ với hắn, thắng bại rất khó nói.

- Kêu bọn họ giao mấy thứ cướp được của ta ra đây, nếu không, xem như là ngươi, bản Quân cũng quyết không giảng hoà. 

Tần Thánh Quân lạnh lùng nói, hắn đã không có đường lui nữa, hắn nhất định phải cầm mấy thứ kia về, vì những thứ đó, coi như trở mặt cùng Côn Lôn Thần Tông cũng không tiếc.

- Phó tông chủ, Tần Thánh Quân vu hại chúng ta, chúng ta theo hắn tiến nhập bảo địa, hắn lại dẫn chúng ta vào một hiểm cảnh, nếu không phải chúng ta bị bí cảnh kéo ra, sợ rằng đều phải bỏ mạng trong đó rồi. Hiện tại, hắn còn bảo chúng ta giao đồ vật ra, chúng ta cũng không biết đó là món đồ gì?

Cửu Lê Tổ Tiên nói. 

Phó tông chủ đã đến, mạng nhỏ của họ chí ít cũng được bảo vệ, nhưng cái tên Tần Thánh Quân kia thật sự quá kiêu ngạo, lại muốn giết họ, hắn không để Côn Lôn Thần Tông trong mắt. Xích Hỏa Thần nhìn ba người, hắn không nhìn thấy sự dối trá nào từ mắt họ, Côn Lôn Thần Tông bọn họ vô cùng hiếu kì bảo địa này, không biết do ai để lại, lúc này, Cửu Lê Tổ Tiên tiếp tục nói.

- Bảo địa này gọi là Tam Hoàng thiên khố, khi nảy chúng ta bị cái một đám sinh linh kì lạ bao vây, không có cơ hội đi tìm kiếm bảo bối, tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Tần Thánh Quân, hắn không muốn để chúng ta có được bất kỳ thứ gì.

- Tam Hoàng thiên khố! 

Xích Hỏa Thần sững sờ, như đang nhớ lại gì đó, sau đó sắc mặt hắn từ từ phát sinh biến hóa.

- Dĩ nhiên là Tam Hoàng thiên khố, cường giả Thiên Quân cảnh trong truyền thuyết, lúc đang xung kích cảnh giới thì lại bị Thiên Quân đại đạo trấn áp đến chết, nên lưu lại Tam Hoàng Tiên Vương bảo địa.

Sắc mặt Tần Thánh Quân cũng trở nên lạnh lẽo, để đạt được Tam Hoàng thiên khố, hắn đã phải tổn thất nặng nề, bên trong tuy còn một chút bảo bối, nhưng những bảo bối trọng yếu nhất, đã biến mất hoàn toàn, Tần Thánh Quân hắn không thể chịu được đả kích này. Trong lòng Xích Hỏa Thần cũng nổi lên vẻ tham lam, Tam Hoàng thiên khố không phải chuyện nhỏ, đây là bảo khố do Tiên Vương lưu lại, bảo bối bên trong chắc chắn vô cùng quý giá. Hơn nữa, Tam Hoàng Tiên Vương lại là cường giả thời kỳ viễn cổ, không phải Thái Thượng lão tổ trong tông của họ có thể sánh được. 

Mặc dù hắn không gặp bất kỳ vị Tiên Vương nào, nhưng hắn cũng biết, chỉ cần một cái ngón tay của những Tiên Vương thời kỳ viễn cổ đã có thể trấn áp Thái Thượng lão tổ của họ, đây là sự chênh lệch giữa Tiên Vương và Tiên Vương. Xích Hỏa Thần truyền những chuyện này lại về tông môn, tình huống hôm nay quan hệ trọng đại, liên can tới bảo tàng thượng cổ Tiên Vương, vô luận như thế nào, bọn họ đều phải chiếm được.

- Xích Hỏa Thần, ngươi muốn mật báo cho tông môn người? Ngươi muốn mưu đồ bảo tàng của Tần Thánh Quân ta sao? Côn Lôn Thần Tông chờ đó cho ta.

Tần Thánh Quân cũng không dám lưu lại, trực tiếp trốn vào hư không, té gắp đi. Nếu như chỉ một tên Xích Hỏa Thần, hắn quả thật không để trong mắt. Nhưng nếu như cứ tiếp tục, những cường giả Côn Lôn Thần Tông kia sẽ ào ào kéo lại đây. Lúc đó, dù thực lực hắn có nghịch thiên đến cỡ nào, cũng không phải đối thủ của bọn họ. 

- Đứng lại…

Xích Hỏa Thần phản ứng lại, hắn nhanh chóng đuổi theo Tần Thánh Quân, trong chớp mắt, hiện trường chỉ còn ba người bọn họ.

- Sư huynh, chúng ta nên làm gì giờ? 

Trịnh Càn Khôn hỏi.

- Trở về thôi.

Cửu Lê Tổ Tiên nói, chuyện này không phải việc bọn họ có thể khống chế, phó tông chủ đã đuổi theo tên kia, lấy thực lực của họ, coi như đuổi theo, cũng chỉ làm bia đỡ đạn, lúc ba người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Phàm lại ôm Mặc Thanh Toàn xuất hiện trước mặt họ. 

- Ba vị, xin dừng bước.

Mọi người kinh sợ, sau đó đưa ánh mắt nhìn bóng người mới xuất hiện.

- Các ngươi là ai? 

Cửu Lê Tổ Tiên cảnh giác, đối phương không minh bạch xuất hiện, khẳng định không có chuyện tốt. Giờ này, Lâm Phàm ngược lại có chút vui vẻ, hắn không nghĩ tới tùy tiện đi dạo một chút, lại có thể gặp được đệ tử Côn Lôn Thần Tông. Vận may của hắn thật mức nghịch thiên rồi. Trước lúc hai người đi mất, Lâm Phàm cũng không dám nhảy ra trêu chọc bọn họ, thực lực hai người kia quả biến thái, tuy rằng đã tránh rất xa, nhưng hắn vẫn sợ bị họ phát hiện, nhưng cuộc đời quả tốt đẹp, hai người kia dĩ nhiên không phát hiện hắn, hoặc giả hai người đã không có tâm tình để quan tâm người khác.

- Là đệ tử Trấn Ma Thiên Phái.

Cửu Lê Tổ Tiên nhìn lệnh bài ơbên hông của Mặc Thanh Toàn, kinh ngạc nói. 

- Không sai, vị này chính là thiên kim của chưởng giáo Trấn Ma Thiên Phái.

Lâm Phàm cười giới thiệu, sau đó bắt đầu suy tính, nên dùng biện pháp gì để giết chết ba tên này. Đúng Lúc đó, Trịnh Càn Khôn như nhận ra Lâm Phàm, ba người kia liền bắt đầu truyền âm.

- Sư huynh, người này thật giống như một kẻ nào đó trong danh sách truy sát của tông môn nha, Lâm Phàm của Thiên Địa Tông. 

Trịnh Càn Khôn truyền âm nói. Cửu Lê Tổ Tiên liền sững sờ.

- Ngươi không nhận sai đấy chứ?

- Không đâu, ta xem ảnh chân dung người này rất nhiều lần, tuyệt đối không nhận sai. 

Trịnh Càn Khôn lần thứ hai xác định. Bích Lưu tiên tử có chút lo lắng.

- Sư huynh, người này hung tàn vạn phần, ngay cả phó tông chủ Thiên Phong Linh cũng không thể trấn áp hắn, nếu chúng ta tùy tiện xuất thủ, sợ khả năng thành công không lớn.

- Ừm, trước tiên ổn định đối phương đã, chỉ cần chờ phó tông chủ quay lại, người này chỉ một con đường chết. 

Cửu Lê Tổ Tiên nói.

...

- Hóa ra là thiên kim tiểu thư của Trấn Ma Thiên Phái, thất kính, không biết tôn tính đại danh của vị sư huynh này? 

Cửu Lê Tổ Tiên khách khí hỏi.

- Ta họ Lâm, tên Phàm, Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nói. Sắc mặt Cửu Lê Tổ Tiên hơi đổi, sau đó cười nói. 

- Hóa ra là Lâm huynh, ngưỡng mộ đã lâu.

- Nơi nào, nơi nào, đều là hư danh thôi, không biết ba vị ở đây làm gì?

Lâm Phàm hỏi. Cửu Lê Tổ Tiên cười yếu ớt một tiếng, nói. 

- Không có chuyện gì? Chỉ tùy ý đi dạo một chút! Nếu Lâm huynh không có chuyện gì? Không bằng chúng ta kết bạn mà đi đi, giữa hai bên, cũng có thể có phối hợp.

Lâm Phàm cười lớn.

-Tốt, tốt, không thành vấn đề, rất đúng ý ta. 

Cửu Lê Tổ Tiên cười nói.

- Lâm huynh, mời.

Lâm Phàm khoát tay, khách khí nói 

- Mời.

- Không, không.

Lâm huynh mời. 

- Đừng từ chối, ai mời cũng thế thôi.

Lâm Phàm nói.

Cửu Lê Tổ Tiên cảm giác cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, như vậy, hắn đành đi trước. 

- Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.

Cửu Lê Tổ Tiên cười nói, Lâm Phàm gật gật đầu.

-Nên như vậy. 

Cửu Lê Tổ Tiên liền cười yếu ớt một tiếng, sau đó liền bước lên trước, quay đầu nhìn hai vị sư đệ, sư muội của hắn.

- Đằng trước khoảng vạn dặm, có một toà thành trì, chúng ta cứ đến đó đi.

Xì xì! 

Một đạo thanh âm quái dị vang lên.

Xì xì!

Xì xì! 

Lúc Cửu Lê Tổ Tiên xoay đầu, Lâm Phàm liền ra tay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện