Tối Cường Hệ Thống
Chương 55: Tiến giai đi, tiểu bảo bối của ta
Dịch & biên: †Ares†
oOo
Bộ Vĩnh Sinh này, Lâm Phàm cảm giác có chút quá bạo lực, nhưng đoạn đầu thì vẫn rất hài hòa, một nô lệ tiến vào tiên môn là chuyện cố gắng đến cỡ nào chứ.
Đám đệ tử bên dưới dần dần nghe tới nhập tâm, nhất là khi Lâm Phàm nói tới đoạn Phương Hàn làm nô bị ức hiếp lại khiến một đệ tử cực kỳ kích động.
Trông thấy vẻ mặt của đệ tử này, Lâm Phàm không thể không nhìn nhiều hơn mấy lần.
Trụy Mặc.
Một cái tên rất kỳ quái, cũng là đệ tử duy nhất không bị Lâm Phàm gọi sai tên.
Trụy Mặc này tướng mạo bình thường, thân thể gầy yếu, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này nghe hơi huyễn hoặc, nhưng Lâm Phàm hoàn toàn tin tưởng.
Trụy Mặc là con trai một nô bộc của một trong tứ đại thế gia – Vân gia, địa vị thấp hèn, ở Vân gia cũng chịu đủ ức hiếp. Nó có thể tới học viện Thiên Phủ là do nơi đây không từ chối bất cứ người nào, bất kể là đại quan hiển quý hay thường dân, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào được.
Trụy Mặc đến học viện Thiên Phủ chính là vì muốn thoát khỏi thân phận nô bộc.
Hôm nay nghe lão sư giảng giải cố sự này, Trụy Mặc cảm giác giống như đang nói về bản thân mình.
Thế nhưng nó lại không có vận khí tốt giống như người lão sư đang kể.
- Trụy Mặc, trong ánh mắt của trò tràn ngập không cam lòng, có phải câu chuyện này gợi cho trò nhớ tới việc gì đó không?
Lâm Phàm dừng kể, dò hỏi.
Những đệ tử khác cũng nhìn Trụy Mặc. Chúng nó biết thân phận của Trụy Mặc, chẳng qua đó không phải là chuyện gì đáng khoe cho nên đều không nói ra.
- Lão sư.
Trụy Mặc tôn kính nhìn Lâm Phàm:
- Phương Hàn mà lão sư đang kể có thân phận cùng địa vị cực kỳ giống ta, chỉ là ta không có nỗ lực cùng dũng khí như Phương Hàn.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt u ám của Trụy Mặc, thở dài một tiếng, cảm giác con đường của đám trẻ này vẫn còn rất dài. Nếu mình đã có duyên quen với chúng nó, trở thành quan hệ lão sư cùng đệ tử thì trách nhiệm của mình không thể không lớn a.
Loại chuyện sau khi cướp sạch tứ đại thế gia thì phủi mông bỏ chạy là xong, Lâm Phàm làm không được, bất kể thế nào, ít nhất cũng phải khiến cho mười ba đệ tử này không thua bất kỳ ai cả.
- Trụy Mặc, chúng ta có lão sư dẫn dắt, chúng ta nhất định sẽ thoát ly tình trạng hiện tại.
Lưu Thủy Thủy thân là muội tử, cũng luôn phải chịu châm biếm cùng xem thường, nhưng trái tim lại rất cứng rắn, giờ phút này thấy đồng bạn tinh thần sa sút như thế, không khỏi an ủi mấy câu.
Những người khác cũng cất tiếng an ủi Trụy Mặc.
Trụy Mặc nhìn các bạn động viên mình, cũng gật gật đầu:
- Lão sư, từ bây giờ ta nhất định lấy Phương Hàn làm tấm gương, bất khuất không bỏ cuộc, thà làm một tên ăn mày cũng sẽ không làm nô cho người.
Lâm Phàm không khỏi có chút bất đắc dĩ, đệ tử của mình sao mà một đứa so với một đứa lại càng bi thảm thế này? Nhưng có lẽ trong mười ba đệ tử của mình, Trụy Mặc chính là thảm nhất.
- Ừ, lão sư tin ở trò, nhất định trò sẽ một bước lên trời, khiến cho những người từng lăng nhục trò đều phải hối hận không thôi.
Lâm Phàm bước xuống bục giảng, đi tới trước mặt Trụy Mặc, dùng ánh mắt tin tưởng cổ vũ nó.
Trụy Mặc nhìn thấy sự tín nhiệm trong ánh mắt lão sư, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. Cảm giác được người khác tin tưởng thế này, lần đầu tiên Trụy Mặc cảm nhận được.
- Lão sư, nhất định ta sẽ làm được.
Trụy Mặc gật đầu thật mạnh.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó vươn tay lên, khẽ xoa đầu Trụy Mặc.
Tư chất tăng lên.
Lâm Phàm đã thăng cấp chức nghiệp phụ lão sư lên đến Hiền Sư, trong đó Bàn Tay Cổ Vũ có tác dụng tăng tư chất. Giờ phút này Trụy Mặc đạt được cổ vũ, tự nhiên là tư chất tăng một bậc.
"Đinh, đệ tử Trụy Mặc, tư chất ngu xuẩn tăng lên tới kém cỏi."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +100."
Nghe được tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm cũng kinh hỉ, không nghĩ tăng tư chất cho đệ tử thì mình cũng được tăng exp, không tồi.
Hiện giờ mười ba đệ tử đều đã được mình quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân, chờ khi tụi nhỏ từ nhập môn tiến vào tầng thứ nhất, hẳn là sẽ có thể đột phá cảnh giới Hậu Thiên cấp một.
Lâm Phàm nghĩ, mình ở hoàng triều Đại Yến khẳng định sẽ không lâu, nhưng bất kể thế nào, trước lúc rời đi cũng phải tăng tư chất của đám nhỏ lên tới trên cả thiên tài, như vậy đường đời của tụi nhỏ sẽ không bấp bênh nữa.
Khi Lâm Phàm kể xong câu chuyện về Phương Hàn, ngộ tính của mười ba đệ tử lại tăng lên không ít.
Đối với mười ba đệ tử mà nói, mỗi một lần nghe xong lão sư giảng bài, chúng nó đều cảm giác bản thân xảy ra rất nhiều biến hóa, thế nhưng lại không thể miêu tả rõ ràng.
- Tốt lắm, tiết học này chấm dứt ở đây, tiếp đến các trò có thể tự do hoạt động, đợi khi các trò đem công pháp luyện thể luyện tới tầng thứ nhất thì lão sư sẽ lại giảng bài.
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, thần công luyện thể này chúng ta không thể tự tu luyện, vậy thì phải luyện thế nào?
Tào Thiên Tiêu hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Bị người đánh là được, còn làm cách nào khiến người ta đánh các trò thì phải xem ở các trò. Được rồi, buổi học chấm dứt, tất cả nghỉ.
Tan lớp, Lâm Phàm vội chạy như điên về phòng mình, bắt đầu tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cùng Ẩn Tức Thuật.
Vô Tướng Thiên Ma hơi khó tu luyện một chút, hao tổn thời gian, nhưng Ẩn Tức Thuật thì không quá khó.
Trong hai ngày, Lâm Phàm không ra khỏi cửa, một lòng tu luyện.
Suốt một ngày một đêm không ngừng cố gắng, cuối cùng exp của Vô Tướng Thiên Ma cũng tăng lên năm vạn.
Tới đây Lâm Phàm đã phát hiện, tu luyện Vô Tướng Thiên Ma không phải quá khó mà là cần thời gian. Tâm pháp này không giống các loại công pháp khác là có thể luyện rất nhanh, mà phải tiêu phí thời gian, chậm rãi tăng lên.
Chẳng qua Lâm Phàm không biết Vô Tướng Thiên Ma là công pháp Thiên giai thượng phẩm, yêu cầu tu luyện cực kỳ hà khắc, cho dù là Mặc Dật Hiên cũng mất tới ba tháng mới khó khăn lắm tiến vào tầng 1. Lâm Phàm nhàn hạ có hai ngày đã ngang bằng, còn chẳng phải ngang với ngồi tên lửa!
Mà hiện giờ Vô Tướng Thiên Ma cũng chỉ kém hai vạn exp nữa là lên cấp, nhưng Lâm Phàm lại đặt qua một bên, bởi vì Ẩn Tức Thuật đã đạt đến tầng 19.
Exp của Ẩn Tức Thuật tầng 19 cũng không quá kinh khủng, nhưng chân nguyên tiêu hao khi tu luyện lại cực kỳ kinh khủng.
Mỗi một giây tiêu hao ba mươi điểm chân nguyên, điều này làm cho Lâm Phàm cảm giác sắp hỏng mất.
Cho dù là tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cũng không có tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy a.
Ẩn Tức Thuật tuy rất vô dụng, nhưng sau khi tiến giai tới tầng 20 cũng không biết sẽ biến hóa thành dạng gì.
Cho nên Lâm Phàm đem toàn bộ chân nguyên tiêu hao ở Ẩn Tức Thuật, hắn muốn nhìn, cố gắng mấy ngày nay tới cùng là có uổng phí hay không.
Nếu Ẩn Tức Thuật tiến giai mà vẫn là đồ bỏ đi, vậy thật muốn khóc thét.
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
....
Khi chân nguyên tiêu hao hết sạch, Lâm Phàm sẽ nghỉ ngơi, cố gắng khôi phục chân nguyên, chân nguyên đầy lại tiếp tục vùi đầu tu luyện.
Hôm sau.
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt, tầng 20 Ẩn Tức Thuật rốt cuộc thành. Để bổn đại gia nhìn xem, mi cuối cùng tiến giai thành công pháp gì.
Chỉ cầu bất thường không cầu bình thường.
-----oo0oo-----
oOo
Bộ Vĩnh Sinh này, Lâm Phàm cảm giác có chút quá bạo lực, nhưng đoạn đầu thì vẫn rất hài hòa, một nô lệ tiến vào tiên môn là chuyện cố gắng đến cỡ nào chứ.
Đám đệ tử bên dưới dần dần nghe tới nhập tâm, nhất là khi Lâm Phàm nói tới đoạn Phương Hàn làm nô bị ức hiếp lại khiến một đệ tử cực kỳ kích động.
Trông thấy vẻ mặt của đệ tử này, Lâm Phàm không thể không nhìn nhiều hơn mấy lần.
Trụy Mặc.
Một cái tên rất kỳ quái, cũng là đệ tử duy nhất không bị Lâm Phàm gọi sai tên.
Trụy Mặc này tướng mạo bình thường, thân thể gầy yếu, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này nghe hơi huyễn hoặc, nhưng Lâm Phàm hoàn toàn tin tưởng.
Trụy Mặc là con trai một nô bộc của một trong tứ đại thế gia – Vân gia, địa vị thấp hèn, ở Vân gia cũng chịu đủ ức hiếp. Nó có thể tới học viện Thiên Phủ là do nơi đây không từ chối bất cứ người nào, bất kể là đại quan hiển quý hay thường dân, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào được.
Trụy Mặc đến học viện Thiên Phủ chính là vì muốn thoát khỏi thân phận nô bộc.
Hôm nay nghe lão sư giảng giải cố sự này, Trụy Mặc cảm giác giống như đang nói về bản thân mình.
Thế nhưng nó lại không có vận khí tốt giống như người lão sư đang kể.
- Trụy Mặc, trong ánh mắt của trò tràn ngập không cam lòng, có phải câu chuyện này gợi cho trò nhớ tới việc gì đó không?
Lâm Phàm dừng kể, dò hỏi.
Những đệ tử khác cũng nhìn Trụy Mặc. Chúng nó biết thân phận của Trụy Mặc, chẳng qua đó không phải là chuyện gì đáng khoe cho nên đều không nói ra.
- Lão sư.
Trụy Mặc tôn kính nhìn Lâm Phàm:
- Phương Hàn mà lão sư đang kể có thân phận cùng địa vị cực kỳ giống ta, chỉ là ta không có nỗ lực cùng dũng khí như Phương Hàn.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt u ám của Trụy Mặc, thở dài một tiếng, cảm giác con đường của đám trẻ này vẫn còn rất dài. Nếu mình đã có duyên quen với chúng nó, trở thành quan hệ lão sư cùng đệ tử thì trách nhiệm của mình không thể không lớn a.
Loại chuyện sau khi cướp sạch tứ đại thế gia thì phủi mông bỏ chạy là xong, Lâm Phàm làm không được, bất kể thế nào, ít nhất cũng phải khiến cho mười ba đệ tử này không thua bất kỳ ai cả.
- Trụy Mặc, chúng ta có lão sư dẫn dắt, chúng ta nhất định sẽ thoát ly tình trạng hiện tại.
Lưu Thủy Thủy thân là muội tử, cũng luôn phải chịu châm biếm cùng xem thường, nhưng trái tim lại rất cứng rắn, giờ phút này thấy đồng bạn tinh thần sa sút như thế, không khỏi an ủi mấy câu.
Những người khác cũng cất tiếng an ủi Trụy Mặc.
Trụy Mặc nhìn các bạn động viên mình, cũng gật gật đầu:
- Lão sư, từ bây giờ ta nhất định lấy Phương Hàn làm tấm gương, bất khuất không bỏ cuộc, thà làm một tên ăn mày cũng sẽ không làm nô cho người.
Lâm Phàm không khỏi có chút bất đắc dĩ, đệ tử của mình sao mà một đứa so với một đứa lại càng bi thảm thế này? Nhưng có lẽ trong mười ba đệ tử của mình, Trụy Mặc chính là thảm nhất.
- Ừ, lão sư tin ở trò, nhất định trò sẽ một bước lên trời, khiến cho những người từng lăng nhục trò đều phải hối hận không thôi.
Lâm Phàm bước xuống bục giảng, đi tới trước mặt Trụy Mặc, dùng ánh mắt tin tưởng cổ vũ nó.
Trụy Mặc nhìn thấy sự tín nhiệm trong ánh mắt lão sư, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. Cảm giác được người khác tin tưởng thế này, lần đầu tiên Trụy Mặc cảm nhận được.
- Lão sư, nhất định ta sẽ làm được.
Trụy Mặc gật đầu thật mạnh.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó vươn tay lên, khẽ xoa đầu Trụy Mặc.
Tư chất tăng lên.
Lâm Phàm đã thăng cấp chức nghiệp phụ lão sư lên đến Hiền Sư, trong đó Bàn Tay Cổ Vũ có tác dụng tăng tư chất. Giờ phút này Trụy Mặc đạt được cổ vũ, tự nhiên là tư chất tăng một bậc.
"Đinh, đệ tử Trụy Mặc, tư chất ngu xuẩn tăng lên tới kém cỏi."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +100."
Nghe được tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm cũng kinh hỉ, không nghĩ tăng tư chất cho đệ tử thì mình cũng được tăng exp, không tồi.
Hiện giờ mười ba đệ tử đều đã được mình quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân, chờ khi tụi nhỏ từ nhập môn tiến vào tầng thứ nhất, hẳn là sẽ có thể đột phá cảnh giới Hậu Thiên cấp một.
Lâm Phàm nghĩ, mình ở hoàng triều Đại Yến khẳng định sẽ không lâu, nhưng bất kể thế nào, trước lúc rời đi cũng phải tăng tư chất của đám nhỏ lên tới trên cả thiên tài, như vậy đường đời của tụi nhỏ sẽ không bấp bênh nữa.
Khi Lâm Phàm kể xong câu chuyện về Phương Hàn, ngộ tính của mười ba đệ tử lại tăng lên không ít.
Đối với mười ba đệ tử mà nói, mỗi một lần nghe xong lão sư giảng bài, chúng nó đều cảm giác bản thân xảy ra rất nhiều biến hóa, thế nhưng lại không thể miêu tả rõ ràng.
- Tốt lắm, tiết học này chấm dứt ở đây, tiếp đến các trò có thể tự do hoạt động, đợi khi các trò đem công pháp luyện thể luyện tới tầng thứ nhất thì lão sư sẽ lại giảng bài.
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, thần công luyện thể này chúng ta không thể tự tu luyện, vậy thì phải luyện thế nào?
Tào Thiên Tiêu hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Bị người đánh là được, còn làm cách nào khiến người ta đánh các trò thì phải xem ở các trò. Được rồi, buổi học chấm dứt, tất cả nghỉ.
Tan lớp, Lâm Phàm vội chạy như điên về phòng mình, bắt đầu tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cùng Ẩn Tức Thuật.
Vô Tướng Thiên Ma hơi khó tu luyện một chút, hao tổn thời gian, nhưng Ẩn Tức Thuật thì không quá khó.
Trong hai ngày, Lâm Phàm không ra khỏi cửa, một lòng tu luyện.
Suốt một ngày một đêm không ngừng cố gắng, cuối cùng exp của Vô Tướng Thiên Ma cũng tăng lên năm vạn.
Tới đây Lâm Phàm đã phát hiện, tu luyện Vô Tướng Thiên Ma không phải quá khó mà là cần thời gian. Tâm pháp này không giống các loại công pháp khác là có thể luyện rất nhanh, mà phải tiêu phí thời gian, chậm rãi tăng lên.
Chẳng qua Lâm Phàm không biết Vô Tướng Thiên Ma là công pháp Thiên giai thượng phẩm, yêu cầu tu luyện cực kỳ hà khắc, cho dù là Mặc Dật Hiên cũng mất tới ba tháng mới khó khăn lắm tiến vào tầng 1. Lâm Phàm nhàn hạ có hai ngày đã ngang bằng, còn chẳng phải ngang với ngồi tên lửa!
Mà hiện giờ Vô Tướng Thiên Ma cũng chỉ kém hai vạn exp nữa là lên cấp, nhưng Lâm Phàm lại đặt qua một bên, bởi vì Ẩn Tức Thuật đã đạt đến tầng 19.
Exp của Ẩn Tức Thuật tầng 19 cũng không quá kinh khủng, nhưng chân nguyên tiêu hao khi tu luyện lại cực kỳ kinh khủng.
Mỗi một giây tiêu hao ba mươi điểm chân nguyên, điều này làm cho Lâm Phàm cảm giác sắp hỏng mất.
Cho dù là tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cũng không có tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy a.
Ẩn Tức Thuật tuy rất vô dụng, nhưng sau khi tiến giai tới tầng 20 cũng không biết sẽ biến hóa thành dạng gì.
Cho nên Lâm Phàm đem toàn bộ chân nguyên tiêu hao ở Ẩn Tức Thuật, hắn muốn nhìn, cố gắng mấy ngày nay tới cùng là có uổng phí hay không.
Nếu Ẩn Tức Thuật tiến giai mà vẫn là đồ bỏ đi, vậy thật muốn khóc thét.
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
....
Khi chân nguyên tiêu hao hết sạch, Lâm Phàm sẽ nghỉ ngơi, cố gắng khôi phục chân nguyên, chân nguyên đầy lại tiếp tục vùi đầu tu luyện.
Hôm sau.
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt, tầng 20 Ẩn Tức Thuật rốt cuộc thành. Để bổn đại gia nhìn xem, mi cuối cùng tiến giai thành công pháp gì.
Chỉ cầu bất thường không cầu bình thường.
-----oo0oo-----
Bình luận truyện