Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 42
Kịch bản rất quan trọng, nếu nội dung bộ phim không tốt, cho dù diễn viên cùng đoàn phim có tốt thế nào, bộ phim cũng không hay nổi.
Sở Tự chọn lựa vài ngày, cuối cùng cũng chọn được hai kịch bản không tệ, có cảm giác sẽ phát bạo, cho dù không bạo thu thì doanh số không kém.
Một bộ theo mô típ cô bé lọ lem với tổng tài thông thường, Phan Nghiên Nghiên sẽ đảm nhiệm vai nữ hai, một vị đại tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ, bạn gái cũ của nam chính.
Bộ còn lại là ‘Thần Phi Truyền Kỳ’, một bộ phim cổ trang kể về chuyện tình của một vị hoàng đế trong lịch sử cùng hiền phi xinh đẹp thiện lương.
Hình tượng của nam nữ chính rất tốt, nội dung câu chuyện cũng rung động lòng người.
Phan Nghiên Nghiên vừa xem liền thích. Thế nhưng Sở Tự lại muốn cô diễn nữ hai, là vị sủng phi có gia tộc công cao chấn chủ, được xưng là họa thủy, Trương Lệ phi.
“Hình tượng của nữ một tốt lắm, tình tiết câu chuyện cũng tốt, đoàn đội chế tác không tệ, khẳng định sẽ bạo phát, vì sao phải diễn nữ hai, làm giá y cho người ta chứ?” Bối cảnh của Phan Nghiên Nghiên rất mạnh, ngay cả trợ lý của cô cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hơn nữa còn là đứa học trò đắc ý của người đại diện trước của Phan Nghiên Nghiên, bản thân cũng có năng lực phán đoán kịch bản nên căn bản không coi người đại diện cấp S nửa đường nhảy ra như Sở Tự ra gì.
Sở Tự cũng không so đo với cô bé, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Kịch bản này rất tốt, hình tượng của nữ chính quả thực rất tốt, thế nhưng loại hình trẻ con ngốc ngốc đáng yêu dễ làm nam nhân nảy sinh ý muốn bảo hộ, hoàn toàn không có tính công kích này không phù hợp với Nghiên Nghiên.”
“Ý đại diện Sở là bộ dáng Nghiên Nghiên vừa có tính công kích vừa không hiền lành lương thiện à?” Trợ lý soi mói.
Sở Tự cũng không so đo: “Nghiên Nghiên rất đẹp nhưng không phải cứ đẹp thì có thể diễn tất cả các vai, nữ chính của phim này không hợp với Nghiên Nghiên, nếu diễn thì hiệu quả sẽ không cao, giống như những vai diễn trước kia vậy.”
“Có đôi khi tuy là vai phụ nhưng nếu diễn tốt thì còn nổi bật hơn cả vai chính. Hình tượng nữ hai của hai bộ phim này tôi đã xem qua rồi, nếu Nghiên Nghiên diễn tốt thì tuyệt đối sẽ bạo hơn nữ chính.” Nghĩ nghĩ, Sở Tự lại thêm vào một câu.
Tiểu trợ lý vốn đã bất mãn Sở Tự đoạt đi vị trí người đại diện của thầy mình, nghe vậy liền hếch mũi nhướng mi: “Cho dù có bạo thì cũng chỉ là vai phụ, vẫn không thể so sánh với nữ chính, nếu bộ phim này thành công, khán giả cũng chỉ nói đó là công sức của nam nữ chính chứ không phải Nghiên Nghiên. Hơn nữa nữ chính vừa thiện lương lại dịu dàng, còn Trương Lệ phi lại nổi danh là yêu cơ họa quốc trong lịch sử, trong kịch bản này, tôi chẳng thấy hình tượng cô ta có điểm nào tốt đẹp, chỉ là một ả độc phụ tâm địa rắn rết hãm hại nữ chính, phim truyền hình sẽ để lại ấn tượng cố định trong lòng người xem. Trong giới có câu, muốn chứng tỏ diễn xuất thì đóng vai phản diện trong phim điện ảnh, như vậy mới để lại ấn tượng cho người xem, mà phim truyền thì thì phải đóng vai tốt… nếu Nghiên Nghiên diễn vai này, bất kể diễn hay hay không đều lưu lại hình tượng độc phụ trong lòng người xem, fan thực sự của Nghiên Nghiên vốn đã không nhiều, nếu ấn tượng bị hủy thì có muốn tẩy cũng không tẩy sạch được… còn không bằng cứ như bây giờ…”
Tuy chỉ là tiểu trợ lý nhưng ít nhiều gì cũng là học trò cưng của người đại diện hàng đầu Tinh Quang, cô bé cũng có cái nhìn của mình.
“Đúng là khán giả yêu thích nữ diễn viên thiện lương dịu dàng, đúng là diễn vai thiện trong phim truyền hình dễ để lại ấn tượng tốt, không bị cố định hình tượng… Thế nhưng vai Trương Lệ phi trong kịch bản này không phải hình tượng độc phụ như các kịch bản thường thấy. Tính cách của nhân vật này rất có chiều sâu, Trương Lệ phi từng là một thiếu nữ khờ khạo, thế nhưng hoàng đế ngoài mặt sủng ái nhưng thực tế lại xem nàng là mục tiêu, là mầm mống tai họa, đồng thời vì kiêng kỵ gia tộc của nàng mà trăm phương ngàn kế diệt trừ gia tộc Lệ phi, mà nàng lại thực khờ dại tin tưởng tình cảm hoàng đế dành cho mình là chân ái, một lòng si mê hoàng đế, không oán cũng không hối. Thế nhưng khi nữ chính Thần phi, cũng chính là chân ái thực sự của hoàng đế xuất hiện thì hết thảy liền thay đổi, cha nàng, huynh nàng lần lượt bị hoàng đế giết hại, mà vị hoàng đế nàng thực lòng thực dạ yêu thương kia lại bí mật giết chết đứa nhỏ duy nhất của nàng, làm đời này nàng không còn khả năng sinh dục… hết thảy hết thảy làm nàng căm hận, trở nên độc ác xấu xa, bắt đầu trả thù hoàng đế cùng Thần phi…” Đối với chức nghiệp của mình, Sở Tự rất kiên nhẫn.
Cậu húng hắng giọng, lại nói tiếp: “Tôi nghĩ nếu có thể diễn tốt một vai thế này tuyệt đối sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, hơn nữa cũng làm người ta có ấn tượng về diễn xuất… Này chính là cơ hội tốt để Nghiên Nghiên thoát khỏi hình tượng bình hoa.”
Thiết lập hình tượng Trương Lệ phi chính là điểm làm Sở Tự nhìn trúng bộ phim này, không phải đơn giản dựa vào lịch sử mà đắp nặn hình tượng độc phụ vừa ngu xuẩn lại độc địa. Ngược lại, theo một góc độ khác bày ra diễn biến tâm lý vừa hợp lý lại ăn khớp với tính cách nhân vật, đồng thời cũng theo sát lịch sử.
Sở Tự tin tưởng sau khi bộ phim này trình chiếu, Trương Lệ phi với một góc độ mới lạ thế này nhất định sẽ gây ấn tượng với khán giá, làm họ cảm thấy nàng vừa đáng giận lại thực đáng thương, là một thiếu nữ đáng thương bị vận mệnh trêu đùa.
Đối với những tình cảnh đáng thương như vậy, người ta rất dễ nảy sinh hảo cảm với diễn viên.
“Này sao có thể chứ?” Tiểu trợ lý có suy nghĩ khá giống đại đa số mọi người, vừa nhắc tới Trương Lệ phi, ấn tượng chính là độc phụ vẻ ngoài xinh đẹp mà nội tâm rắn rết giống như Đát Kỉ, Bao Tự, Trương Phi Yến, căn bản không cẩn thận nghiên cứu vai diễn này.
Sở Tự nói: “Mấy năm trước khán giả phần lớn đều yêu thích dạng diễn viên nhu nhược thiện lương, nếu diễn tốt nữ diễn viên quả thực sẽ nổi tiếng. Thế nhưng em có chú ý hay không, vài năm gần đây bởi vì dạng diễn viên thế này quá nhiều nên khán giả đã xem tới phát chán, những nữ diễn viên nổi lên gần đây không còn đi theo khuôn mẫu này nữa, ngược lại là nữ phụ diện mạo xinh đẹp tính cách rõ ràng làm người ta có ấn tượng sâu sắc.”
“Vai diễn này rất tốt, tuyệt đối có thể nổi bật hơn nữ chính.”
Tiểu trợ lý vẫn không cho là đúng: “Nói xằng nói bậy! Làm gì có đạo lý vai chính không diễn lại đi diễn nữ phụ chứ, tôi thấy anh căn bản không phải người đại diện chính quy, chỉ giỏi nghiên cứu mấy cứ bàng môn tả đạo thôi!”
“Em cảm thấy tôi ngụy biện hay bàng môn tả đạo gì đó cũng được. Tôi mới chính là người đại diện của Nghiên Nghiên, mà em chỉ là trợ lý mà thôi.” Cho dù là tượng đất cũng có lúc nóng giận, hết lần này tới lần khác bị một cô bé vẫn chưa trở thành người đại diện chính thức bác bỏ ý kiến, cho dù Sở Tự không muốn so đo thì cũng có chút mất hứng.
Tiểu trợ lý oán hận nhìn Sở Tự, sau đó mím môi ủy khuất nhìn Phan Nghiên Nghiên.
Phan Nghiên Nghiên tính tình tốt, bình thường vẫn luôn xem cô bé trợ lý này như chị em.
Cũng chính vì thế tiểu trợ lý này mới không để ý tới khuôn phép, cứ làm càn trước mặt Sở Tự, lại còn lén lút đề xuất không ít ý kiến với Phan Nghiên Nghiên… Bình thường nếu bên cạnh nghệ nhân có một trợ lý luôn đối nghịch với người đại diện, không những tẩy não mà còn tự đề xuất ý kiến với nghệ nhân thì người đại diện rất khó làm việc.
Sở Tự cũng thực lo lắng điểm này, liền nhìn về phía Phan Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, em cảm thấy thế nào?”
Tuy Phan Nghiên Nghiên là cường ngạnh đưa tới tay Sở Tự chứ không phải tự cậu muốn, nhưng hiện giờ cô chính là nghệ nhân của cậu..
Làm một người đại diện, Sở Tự cho rằng mình phải dốc hết sức lực, phải phụ trách với nghệ nhân của mình.
“Em cũng muốn thử sức một phen.” Cũng may, tuy Phan Nghiên Nghiên đối xử với trợ lý rất tốt nhưng không phải dạng người nghe gì tin nấy, ngược lại rất có chủ kiến.
Vai Trương Lệ phi này Phan Nghiên Nghiên vốn cũng không thích, theo bản năng bài xích, cô càng thích vai nữ chính hơn.
Thế nhưng nghe Sở Tự giải thích, Phan Nghiên Nghiên cảm thấy vai diễn này rất có chiều sâu… làm một diện viên tốt nghiệp chính quy, cô rất muốn thử một vai khó như vậy, chứ không phải nghìn bài một điệu như vai nữ chính.
Nghe Phan Nghiên Nghiên nói vậy, Sở Tự liền thở phào một hơi.
Cho dù là người đại diện kim bài, nếu nghệ nhân không chịu nghe lời, cho dù cậu lợi hại cỡ nào cũng không có tác dụng.
“Chị Nghiên Nghiên—-” Tiểu trợ lý không ngờ Phan Nghiên Nghiên cư nhiên không nghe lời mình mà nghe Sở Tự, đi đóng vai độc phụ Trương Lệ phi kia, cô bé liền mất hứng mím mím môi.
Phan Nghiên Nghiên trấn an: “Tiểu Lý—-”
Thế nhưng Phan Nghiên Nghiên sẽ không thay đổi chủ ý, những vai diễn khó luôn làm máu trong người diễn viên sôi trào, cô khẩn cấp muốn thử sức.
Tiểu trợ lý thấy mình không thể làm Phan Nghiên Nghiên thay đổi chủ ý, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền nói: “Kia chúng ta bảo đạo diễn chỉnh sửa hình tượng nữ chính một chút, chỉnh hình tượng Trương Lệ phi tốt hơn… em thấy Trương Lệ phi trong kịch bản này thực xấu, sẽ phá hỏng hình tượng của chị… Nga, đúng rồi, chúng ta có thể bảo đạo diễn thêm đất diễn cho chị, giảm bớt đất diễn của nữ chính.”
Phan Nghiên Nghiên tài nguyên cường đại, không có gì là không làm được.
Tiểu trợ lý cảm thấy kịch bản tốt như vậy, vì sao phải để Phan Nghiên Nghiên vô duyên vô cớ làm giá y cho người ta chứ.
“Không được, nếu làm vậy thì bộ phim này là ‘Trương Lệ phi truyền kỳ’ chứ không phải ‘Thần phi truyền kỳ’, đất diễn của các nhân vật trong phim phải vừa phải mới tốt, nếu nhiều quá thì sẽ rất chán, sẽ mất đi cái hay của nó. Sửa lại kịch bản bộ phim sẽ không đại bạo, ngược lại vừa liếc mắt liền nhìn ra mục đích của bộ phim này là nâng đỡ diễn viên thủ vai Trương Lệ Phi, hơn nữa rất có thể sẽ làm khán giả có ấn tượng tẩy trắng yêu phi…” Tiểu trợ lý vừa mới lên tiếng, Sở Tự liền vội vàng ngăn cản.
Cũng chính vì phương pháp này, những kẻ có tiền có thế cứ tùy ý thêm đất diễn, sửa hình tượng, tẩy trắng những vai phản diện nên không biết đã có biết bao nhiêu kịch bản tốt bị phá hủy.
Sở Tự bình tĩnh nhìn Phan Nghiên Nghiên, từng câu từng chữ rành mạch nói: “Hình tượng của nam nữ chính chính là cột trụ chống đỡ bộ phim, tuyệt đối không thể tùy tiện chỉnh sửa hay hất nước bẩn, nếu không cả bộ phim sẽ sụp đổ, cho dù vai phụ diễn xuất sắc bù lại thì cả bộ phim cũng bị hủy. Mà một bộ phim đã hỏng rồi, làm gì còn ai quan tâm vai phụ có diễn tốt hay không cơ chứ?”
“Hơn nữa kịch bản này rất sâu sắc, vì e ngại thế lực Trương gia nên hoàng đế vẫn luôn ẩn nhẫn chờ đợi một ngày chân chính trở thành quân lâm thiên hạ, bản thân vị hoàng đế này rất có mị lực, tuy đối xử với Trương Lệ phi không tốt nhưng cũng không phải tra hoàn toàn, chẳng qua là vì đủ loại nguyên nhân chính trị, thân là đế vương, hắn phải làm như vậy, chứ nếu hắn là một tên tra nam thực sự thì người xem sẽ rất khó hiểu, Trương Lệ phi cùng Thần phi rốt cuộc thương tên cặn bã kia ở chỗ nào. Hắn ẩn nhẫn nhiều năm, từ nhỏ đã ở trong hoàng cung ấm lạnh vô thường, ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì không ngừng đề phòng tất cả mọi người, không thể ôn nhu với bất kỳ ai, trái tim của hắn sớm đã nguội lạnh… hắn từng thử mở lòng với Trương Lệ phi, thế nhưng vì chính trị, vì tam quan bất hòa nên trái tim hắn một lần nữa băng giá, đối với nàng Trương Lệ phi, chỉ còn sủng mà không thương. Thẳng tới khi hắn gặp được nữ chính vừa thiện lương vừa ôn nhu lại độc lập, chủ kiến, hắn mới tìm lại được ấm áp, cũng vì thế mà hắn yêu nữ chính. Đây là điểm son làm các cô gái có kiên nhẫn xem hết bộ phim, tuyệt đối không thể sửa chửa bậy bạ.” Sở Tự đã nghiên cứu rất kỹ, cậu cảm thấy đây là một bộ phim tình cảm lịch sử cực kỳ giá trị.
Bởi vậy, cậu rất chán ghét những kẻ tùy tiện muốn chỉnh sửa kịch bản. Không chỉ tổn hại sức hút của bộ phim mà còn làm một viên minh châu sắp tỏa sáng bị lu mờ.. uổng phí một tác phẩm xuất sắc mà biên kịch đã dốc hết tâm huyết viết ra, làm kịch bản thượng đẳng biến thành thứ phẩm rác rưởi.
Phan Nghiên Nghiên nghiêm túc nghe Sở Tự nói, nửa ngày không lên tiếng.
Sở Tự nghiêm nghị nhìn Phan Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, tôi biết đó giờ em chỉ diễn nữ chính, tạm thời không thể tiếp thu được việc phải diễn nữ phụ, không còn là tiêu điểm của bộ phim. Thế nhưng lấy bộ phim làm đại cục, đóng vai phụ phải có giác ngộ của vai phụ, em có thể diễn thật xuất sắc, nhưng hình tượng của nam nữ chính tuyệt đối không thể động vào, đất diễn của họ cũng phải nhiều chứ không thể nào ít hơn em… Chỉ có như vậy nó mới tạo thành một câu chuyện hay, một bộ phim thành công, chứ không phải một vở kịch độc thoại của riêng em.”
Đây là lần đầu tiên Sở Tự dẫn dắt nghệ nhân có hậu trường lớn như Phan Nghiên Nghiên nên cũng không quá nắm chắc suy nghĩ của đối phương.
Phan Nghiên Nghiên lâm vào trầm tư, trước kia làm nữ diễn viên, bởi vì hậu trường tài nguyên hùng hậu nên đất diễn rất nhiều, hình tượng nhân vật cũng tốt, có vài lần vì nâng đỡ cô, không để người khác áp chế sự nổi bật của cô, người đại diện đã liên hệ với đạo diễn, trực tiếp bảo đạo diễn chỉnh sửa lại hình tượng của vai phụ, giảm bớt đất diễn. Chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô.
Hóa ra những tác phẩm trước kia chỉ là những vở kịch độc thoại của cô mà thôi.
“Ừm anh Sở, em nghe lời anh.” Qua hồi lâu, Phan Nghiên Nghiên mới bình tĩnh nhìn Sở Tự nói.
Lần này, cô phải diễn một bộ phim chân chính chứ không phải một vở độc thoại vì nâng đỡ cô mà làm tất cả các vai diễn khác đều mất đi điểm sáng.
Đã dùng người thì không thể nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì đừng dùng. Nếu đã lựa chọn Sở Tự làm người đại diện thì nên tin tưởng Sở Tự, nghe theo an bài của đối phương, bằng không cho dù Sở Tự có năng lực thì cũng không có cách nào thể hiện, không phải sao?
Sở Tự giống như trút được gánh nặng: “Cám ơn em đã hiểu, Nghiên Nghiên.”
Trong giới này người có hậu trường mạnh như Nghiên Nghiên rất nhiều, những lời cậu nói hôm nay kỳ thực chính là tiếc hận của cậu về những kịch bản hay đã bị phá hỏng.
Sở Tự chọn lựa vài ngày, cuối cùng cũng chọn được hai kịch bản không tệ, có cảm giác sẽ phát bạo, cho dù không bạo thu thì doanh số không kém.
Một bộ theo mô típ cô bé lọ lem với tổng tài thông thường, Phan Nghiên Nghiên sẽ đảm nhiệm vai nữ hai, một vị đại tiểu thư xinh đẹp kiêu kỳ, bạn gái cũ của nam chính.
Bộ còn lại là ‘Thần Phi Truyền Kỳ’, một bộ phim cổ trang kể về chuyện tình của một vị hoàng đế trong lịch sử cùng hiền phi xinh đẹp thiện lương.
Hình tượng của nam nữ chính rất tốt, nội dung câu chuyện cũng rung động lòng người.
Phan Nghiên Nghiên vừa xem liền thích. Thế nhưng Sở Tự lại muốn cô diễn nữ hai, là vị sủng phi có gia tộc công cao chấn chủ, được xưng là họa thủy, Trương Lệ phi.
“Hình tượng của nữ một tốt lắm, tình tiết câu chuyện cũng tốt, đoàn đội chế tác không tệ, khẳng định sẽ bạo phát, vì sao phải diễn nữ hai, làm giá y cho người ta chứ?” Bối cảnh của Phan Nghiên Nghiên rất mạnh, ngay cả trợ lý của cô cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, hơn nữa còn là đứa học trò đắc ý của người đại diện trước của Phan Nghiên Nghiên, bản thân cũng có năng lực phán đoán kịch bản nên căn bản không coi người đại diện cấp S nửa đường nhảy ra như Sở Tự ra gì.
Sở Tự cũng không so đo với cô bé, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Kịch bản này rất tốt, hình tượng của nữ chính quả thực rất tốt, thế nhưng loại hình trẻ con ngốc ngốc đáng yêu dễ làm nam nhân nảy sinh ý muốn bảo hộ, hoàn toàn không có tính công kích này không phù hợp với Nghiên Nghiên.”
“Ý đại diện Sở là bộ dáng Nghiên Nghiên vừa có tính công kích vừa không hiền lành lương thiện à?” Trợ lý soi mói.
Sở Tự cũng không so đo: “Nghiên Nghiên rất đẹp nhưng không phải cứ đẹp thì có thể diễn tất cả các vai, nữ chính của phim này không hợp với Nghiên Nghiên, nếu diễn thì hiệu quả sẽ không cao, giống như những vai diễn trước kia vậy.”
“Có đôi khi tuy là vai phụ nhưng nếu diễn tốt thì còn nổi bật hơn cả vai chính. Hình tượng nữ hai của hai bộ phim này tôi đã xem qua rồi, nếu Nghiên Nghiên diễn tốt thì tuyệt đối sẽ bạo hơn nữ chính.” Nghĩ nghĩ, Sở Tự lại thêm vào một câu.
Tiểu trợ lý vốn đã bất mãn Sở Tự đoạt đi vị trí người đại diện của thầy mình, nghe vậy liền hếch mũi nhướng mi: “Cho dù có bạo thì cũng chỉ là vai phụ, vẫn không thể so sánh với nữ chính, nếu bộ phim này thành công, khán giả cũng chỉ nói đó là công sức của nam nữ chính chứ không phải Nghiên Nghiên. Hơn nữa nữ chính vừa thiện lương lại dịu dàng, còn Trương Lệ phi lại nổi danh là yêu cơ họa quốc trong lịch sử, trong kịch bản này, tôi chẳng thấy hình tượng cô ta có điểm nào tốt đẹp, chỉ là một ả độc phụ tâm địa rắn rết hãm hại nữ chính, phim truyền hình sẽ để lại ấn tượng cố định trong lòng người xem. Trong giới có câu, muốn chứng tỏ diễn xuất thì đóng vai phản diện trong phim điện ảnh, như vậy mới để lại ấn tượng cho người xem, mà phim truyền thì thì phải đóng vai tốt… nếu Nghiên Nghiên diễn vai này, bất kể diễn hay hay không đều lưu lại hình tượng độc phụ trong lòng người xem, fan thực sự của Nghiên Nghiên vốn đã không nhiều, nếu ấn tượng bị hủy thì có muốn tẩy cũng không tẩy sạch được… còn không bằng cứ như bây giờ…”
Tuy chỉ là tiểu trợ lý nhưng ít nhiều gì cũng là học trò cưng của người đại diện hàng đầu Tinh Quang, cô bé cũng có cái nhìn của mình.
“Đúng là khán giả yêu thích nữ diễn viên thiện lương dịu dàng, đúng là diễn vai thiện trong phim truyền hình dễ để lại ấn tượng tốt, không bị cố định hình tượng… Thế nhưng vai Trương Lệ phi trong kịch bản này không phải hình tượng độc phụ như các kịch bản thường thấy. Tính cách của nhân vật này rất có chiều sâu, Trương Lệ phi từng là một thiếu nữ khờ khạo, thế nhưng hoàng đế ngoài mặt sủng ái nhưng thực tế lại xem nàng là mục tiêu, là mầm mống tai họa, đồng thời vì kiêng kỵ gia tộc của nàng mà trăm phương ngàn kế diệt trừ gia tộc Lệ phi, mà nàng lại thực khờ dại tin tưởng tình cảm hoàng đế dành cho mình là chân ái, một lòng si mê hoàng đế, không oán cũng không hối. Thế nhưng khi nữ chính Thần phi, cũng chính là chân ái thực sự của hoàng đế xuất hiện thì hết thảy liền thay đổi, cha nàng, huynh nàng lần lượt bị hoàng đế giết hại, mà vị hoàng đế nàng thực lòng thực dạ yêu thương kia lại bí mật giết chết đứa nhỏ duy nhất của nàng, làm đời này nàng không còn khả năng sinh dục… hết thảy hết thảy làm nàng căm hận, trở nên độc ác xấu xa, bắt đầu trả thù hoàng đế cùng Thần phi…” Đối với chức nghiệp của mình, Sở Tự rất kiên nhẫn.
Cậu húng hắng giọng, lại nói tiếp: “Tôi nghĩ nếu có thể diễn tốt một vai thế này tuyệt đối sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, hơn nữa cũng làm người ta có ấn tượng về diễn xuất… Này chính là cơ hội tốt để Nghiên Nghiên thoát khỏi hình tượng bình hoa.”
Thiết lập hình tượng Trương Lệ phi chính là điểm làm Sở Tự nhìn trúng bộ phim này, không phải đơn giản dựa vào lịch sử mà đắp nặn hình tượng độc phụ vừa ngu xuẩn lại độc địa. Ngược lại, theo một góc độ khác bày ra diễn biến tâm lý vừa hợp lý lại ăn khớp với tính cách nhân vật, đồng thời cũng theo sát lịch sử.
Sở Tự tin tưởng sau khi bộ phim này trình chiếu, Trương Lệ phi với một góc độ mới lạ thế này nhất định sẽ gây ấn tượng với khán giá, làm họ cảm thấy nàng vừa đáng giận lại thực đáng thương, là một thiếu nữ đáng thương bị vận mệnh trêu đùa.
Đối với những tình cảnh đáng thương như vậy, người ta rất dễ nảy sinh hảo cảm với diễn viên.
“Này sao có thể chứ?” Tiểu trợ lý có suy nghĩ khá giống đại đa số mọi người, vừa nhắc tới Trương Lệ phi, ấn tượng chính là độc phụ vẻ ngoài xinh đẹp mà nội tâm rắn rết giống như Đát Kỉ, Bao Tự, Trương Phi Yến, căn bản không cẩn thận nghiên cứu vai diễn này.
Sở Tự nói: “Mấy năm trước khán giả phần lớn đều yêu thích dạng diễn viên nhu nhược thiện lương, nếu diễn tốt nữ diễn viên quả thực sẽ nổi tiếng. Thế nhưng em có chú ý hay không, vài năm gần đây bởi vì dạng diễn viên thế này quá nhiều nên khán giả đã xem tới phát chán, những nữ diễn viên nổi lên gần đây không còn đi theo khuôn mẫu này nữa, ngược lại là nữ phụ diện mạo xinh đẹp tính cách rõ ràng làm người ta có ấn tượng sâu sắc.”
“Vai diễn này rất tốt, tuyệt đối có thể nổi bật hơn nữ chính.”
Tiểu trợ lý vẫn không cho là đúng: “Nói xằng nói bậy! Làm gì có đạo lý vai chính không diễn lại đi diễn nữ phụ chứ, tôi thấy anh căn bản không phải người đại diện chính quy, chỉ giỏi nghiên cứu mấy cứ bàng môn tả đạo thôi!”
“Em cảm thấy tôi ngụy biện hay bàng môn tả đạo gì đó cũng được. Tôi mới chính là người đại diện của Nghiên Nghiên, mà em chỉ là trợ lý mà thôi.” Cho dù là tượng đất cũng có lúc nóng giận, hết lần này tới lần khác bị một cô bé vẫn chưa trở thành người đại diện chính thức bác bỏ ý kiến, cho dù Sở Tự không muốn so đo thì cũng có chút mất hứng.
Tiểu trợ lý oán hận nhìn Sở Tự, sau đó mím môi ủy khuất nhìn Phan Nghiên Nghiên.
Phan Nghiên Nghiên tính tình tốt, bình thường vẫn luôn xem cô bé trợ lý này như chị em.
Cũng chính vì thế tiểu trợ lý này mới không để ý tới khuôn phép, cứ làm càn trước mặt Sở Tự, lại còn lén lút đề xuất không ít ý kiến với Phan Nghiên Nghiên… Bình thường nếu bên cạnh nghệ nhân có một trợ lý luôn đối nghịch với người đại diện, không những tẩy não mà còn tự đề xuất ý kiến với nghệ nhân thì người đại diện rất khó làm việc.
Sở Tự cũng thực lo lắng điểm này, liền nhìn về phía Phan Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, em cảm thấy thế nào?”
Tuy Phan Nghiên Nghiên là cường ngạnh đưa tới tay Sở Tự chứ không phải tự cậu muốn, nhưng hiện giờ cô chính là nghệ nhân của cậu..
Làm một người đại diện, Sở Tự cho rằng mình phải dốc hết sức lực, phải phụ trách với nghệ nhân của mình.
“Em cũng muốn thử sức một phen.” Cũng may, tuy Phan Nghiên Nghiên đối xử với trợ lý rất tốt nhưng không phải dạng người nghe gì tin nấy, ngược lại rất có chủ kiến.
Vai Trương Lệ phi này Phan Nghiên Nghiên vốn cũng không thích, theo bản năng bài xích, cô càng thích vai nữ chính hơn.
Thế nhưng nghe Sở Tự giải thích, Phan Nghiên Nghiên cảm thấy vai diễn này rất có chiều sâu… làm một diện viên tốt nghiệp chính quy, cô rất muốn thử một vai khó như vậy, chứ không phải nghìn bài một điệu như vai nữ chính.
Nghe Phan Nghiên Nghiên nói vậy, Sở Tự liền thở phào một hơi.
Cho dù là người đại diện kim bài, nếu nghệ nhân không chịu nghe lời, cho dù cậu lợi hại cỡ nào cũng không có tác dụng.
“Chị Nghiên Nghiên—-” Tiểu trợ lý không ngờ Phan Nghiên Nghiên cư nhiên không nghe lời mình mà nghe Sở Tự, đi đóng vai độc phụ Trương Lệ phi kia, cô bé liền mất hứng mím mím môi.
Phan Nghiên Nghiên trấn an: “Tiểu Lý—-”
Thế nhưng Phan Nghiên Nghiên sẽ không thay đổi chủ ý, những vai diễn khó luôn làm máu trong người diễn viên sôi trào, cô khẩn cấp muốn thử sức.
Tiểu trợ lý thấy mình không thể làm Phan Nghiên Nghiên thay đổi chủ ý, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền nói: “Kia chúng ta bảo đạo diễn chỉnh sửa hình tượng nữ chính một chút, chỉnh hình tượng Trương Lệ phi tốt hơn… em thấy Trương Lệ phi trong kịch bản này thực xấu, sẽ phá hỏng hình tượng của chị… Nga, đúng rồi, chúng ta có thể bảo đạo diễn thêm đất diễn cho chị, giảm bớt đất diễn của nữ chính.”
Phan Nghiên Nghiên tài nguyên cường đại, không có gì là không làm được.
Tiểu trợ lý cảm thấy kịch bản tốt như vậy, vì sao phải để Phan Nghiên Nghiên vô duyên vô cớ làm giá y cho người ta chứ.
“Không được, nếu làm vậy thì bộ phim này là ‘Trương Lệ phi truyền kỳ’ chứ không phải ‘Thần phi truyền kỳ’, đất diễn của các nhân vật trong phim phải vừa phải mới tốt, nếu nhiều quá thì sẽ rất chán, sẽ mất đi cái hay của nó. Sửa lại kịch bản bộ phim sẽ không đại bạo, ngược lại vừa liếc mắt liền nhìn ra mục đích của bộ phim này là nâng đỡ diễn viên thủ vai Trương Lệ Phi, hơn nữa rất có thể sẽ làm khán giả có ấn tượng tẩy trắng yêu phi…” Tiểu trợ lý vừa mới lên tiếng, Sở Tự liền vội vàng ngăn cản.
Cũng chính vì phương pháp này, những kẻ có tiền có thế cứ tùy ý thêm đất diễn, sửa hình tượng, tẩy trắng những vai phản diện nên không biết đã có biết bao nhiêu kịch bản tốt bị phá hủy.
Sở Tự bình tĩnh nhìn Phan Nghiên Nghiên, từng câu từng chữ rành mạch nói: “Hình tượng của nam nữ chính chính là cột trụ chống đỡ bộ phim, tuyệt đối không thể tùy tiện chỉnh sửa hay hất nước bẩn, nếu không cả bộ phim sẽ sụp đổ, cho dù vai phụ diễn xuất sắc bù lại thì cả bộ phim cũng bị hủy. Mà một bộ phim đã hỏng rồi, làm gì còn ai quan tâm vai phụ có diễn tốt hay không cơ chứ?”
“Hơn nữa kịch bản này rất sâu sắc, vì e ngại thế lực Trương gia nên hoàng đế vẫn luôn ẩn nhẫn chờ đợi một ngày chân chính trở thành quân lâm thiên hạ, bản thân vị hoàng đế này rất có mị lực, tuy đối xử với Trương Lệ phi không tốt nhưng cũng không phải tra hoàn toàn, chẳng qua là vì đủ loại nguyên nhân chính trị, thân là đế vương, hắn phải làm như vậy, chứ nếu hắn là một tên tra nam thực sự thì người xem sẽ rất khó hiểu, Trương Lệ phi cùng Thần phi rốt cuộc thương tên cặn bã kia ở chỗ nào. Hắn ẩn nhẫn nhiều năm, từ nhỏ đã ở trong hoàng cung ấm lạnh vô thường, ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì không ngừng đề phòng tất cả mọi người, không thể ôn nhu với bất kỳ ai, trái tim của hắn sớm đã nguội lạnh… hắn từng thử mở lòng với Trương Lệ phi, thế nhưng vì chính trị, vì tam quan bất hòa nên trái tim hắn một lần nữa băng giá, đối với nàng Trương Lệ phi, chỉ còn sủng mà không thương. Thẳng tới khi hắn gặp được nữ chính vừa thiện lương vừa ôn nhu lại độc lập, chủ kiến, hắn mới tìm lại được ấm áp, cũng vì thế mà hắn yêu nữ chính. Đây là điểm son làm các cô gái có kiên nhẫn xem hết bộ phim, tuyệt đối không thể sửa chửa bậy bạ.” Sở Tự đã nghiên cứu rất kỹ, cậu cảm thấy đây là một bộ phim tình cảm lịch sử cực kỳ giá trị.
Bởi vậy, cậu rất chán ghét những kẻ tùy tiện muốn chỉnh sửa kịch bản. Không chỉ tổn hại sức hút của bộ phim mà còn làm một viên minh châu sắp tỏa sáng bị lu mờ.. uổng phí một tác phẩm xuất sắc mà biên kịch đã dốc hết tâm huyết viết ra, làm kịch bản thượng đẳng biến thành thứ phẩm rác rưởi.
Phan Nghiên Nghiên nghiêm túc nghe Sở Tự nói, nửa ngày không lên tiếng.
Sở Tự nghiêm nghị nhìn Phan Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, tôi biết đó giờ em chỉ diễn nữ chính, tạm thời không thể tiếp thu được việc phải diễn nữ phụ, không còn là tiêu điểm của bộ phim. Thế nhưng lấy bộ phim làm đại cục, đóng vai phụ phải có giác ngộ của vai phụ, em có thể diễn thật xuất sắc, nhưng hình tượng của nam nữ chính tuyệt đối không thể động vào, đất diễn của họ cũng phải nhiều chứ không thể nào ít hơn em… Chỉ có như vậy nó mới tạo thành một câu chuyện hay, một bộ phim thành công, chứ không phải một vở kịch độc thoại của riêng em.”
Đây là lần đầu tiên Sở Tự dẫn dắt nghệ nhân có hậu trường lớn như Phan Nghiên Nghiên nên cũng không quá nắm chắc suy nghĩ của đối phương.
Phan Nghiên Nghiên lâm vào trầm tư, trước kia làm nữ diễn viên, bởi vì hậu trường tài nguyên hùng hậu nên đất diễn rất nhiều, hình tượng nhân vật cũng tốt, có vài lần vì nâng đỡ cô, không để người khác áp chế sự nổi bật của cô, người đại diện đã liên hệ với đạo diễn, trực tiếp bảo đạo diễn chỉnh sửa lại hình tượng của vai phụ, giảm bớt đất diễn. Chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô.
Hóa ra những tác phẩm trước kia chỉ là những vở kịch độc thoại của cô mà thôi.
“Ừm anh Sở, em nghe lời anh.” Qua hồi lâu, Phan Nghiên Nghiên mới bình tĩnh nhìn Sở Tự nói.
Lần này, cô phải diễn một bộ phim chân chính chứ không phải một vở độc thoại vì nâng đỡ cô mà làm tất cả các vai diễn khác đều mất đi điểm sáng.
Đã dùng người thì không thể nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì đừng dùng. Nếu đã lựa chọn Sở Tự làm người đại diện thì nên tin tưởng Sở Tự, nghe theo an bài của đối phương, bằng không cho dù Sở Tự có năng lực thì cũng không có cách nào thể hiện, không phải sao?
Sở Tự giống như trút được gánh nặng: “Cám ơn em đã hiểu, Nghiên Nghiên.”
Trong giới này người có hậu trường mạnh như Nghiên Nghiên rất nhiều, những lời cậu nói hôm nay kỳ thực chính là tiếc hận của cậu về những kịch bản hay đã bị phá hỏng.
Bình luận truyện