Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 1285: Ngụy trang
Tô Tín nhìn Vương Ngọc rồi nói:
- Không nên tin mấy cái lời gì mà như thể tay chân chết tiệt đó, trong số năm phái Trì Kiếm thì ta có quan hệ tương đối gần với Dịch Kiếm Môn, vì thế chuyện lúc đầu của Dịch Kiếm Môn ta hiểu càng rõ hơn ngươi. Đến ngay cả bốn phái còn lại trong Trì Kiếm đều không quan tâm đến cái thứ gọi là tình thương mến thương, anh em như thể tay chân đó đâu. Ngươi thật sự cho rằng Thất bang thiên hạ nghĩa khí đến vậy sao?
Hội Anh hùng cùng Nhâm Bình Sinh là những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng, bọn họ lấy hiệp nghĩa làm đầu, nhưng ngoài Hội Anh hùng ra, Thất bang Thiên Hạ bọn họ ai sẽ coi trọng hiệp nghĩa? Chỉ có vì lợi ích mà thôi.
Còn những tán tu võ giả kia, có lẽ trong sô bọn họ trong đó thật sự có những hào kiệt không màng vinh hoa phú quý, coi trọng hiệp nghĩa, coi thường mạng sống bản thân thật sự.
Nhưng thứ mà đại đa số võ giả coi trọng cũng chỉ là lợi ích mà thôi, một phần lợi ích có thể bọn họ không thèm để ý đến, nhưng nếu đến ba phần lợi ích thì có thể làm cho bọn họ động lòng, nếu là lợi ích vô cùng, những kẻ này sẽ dám cùng sống chết với ngươi. Ngươi nói xem, bọn họ liệu có làm hay không?
Vương Ngọc nhìn Tô Tín, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, thở dài rồi nói:
- Ta cuối cùng cũng coi như là đã biết ta với ngươi chênh lệch chính là ở chỗ đó, nói thật, về phương diện lòng người này, ngươi quả thực hơn hẳn ta rồi.
Tô Tín cười và nói:
- Ta không muốn phân cao thấp rõ ràng với ngươi, chẳng qua là ta có thói quen lấy ác ý lớn nhất để đi đoán xét một con người. Tính cách con người vốn là ác, đặc biệt là sống giữa cái giang hồ đặt lợi ích lên hàng đầu này, người có thể khiến cho người tin tưởng được vẫn luôn là con số ít ỏi. Đáng tiếc Hội Anh hùng hình như không hiểu điều này, người mà bọn họ tín nhiệm có hơi nhiều thì phải.
Võ giả ở trong địa phủ đều là những tinh anh trong loài người, hạng người phàm tục cũng không có tư cách gia nhập phủ, vì lẽ đó mỗi một kẻ võ giả trong địa phủ kì thực đều rất kiêu ngạo.
Hiện tại, Tô Tín có thể khiến cho Vương Ngọc nói ra một chữ "phục" cũng không dễ dàng gì.
Vương Ngọc thật ra cũng xuất thân từ dân gian, Thiên Hạ Tiêu Cục này đều là một tay hắn lập lên, chỉ trong mấy chục năm mà đã phát triển đến mức này thì cũng đủ biết độ khó của nó rồi.
Vì thể ở những phương diện khác hắn cũng không thua kém gì Tô Tín, chỉ có điều hiện tại hắn cũng coi như là đã hiểu rõ vì sao Tô Tín từ khi xuất đạo tới nay vẫn luôn thuận lợi như vậy.
- Được rồi, bây giờ ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào?
Vương Ngọc hiển nhiên là đã đồng ý với kế hoạch của Tô Tín.
Tô Tín nói nhỏ:
- Trước hết chưa cần vội. Bên phía Hội Anh hùng vẫn chưa ra tay, việc mà ngươi cần làm lúc này đó là dùng thân phận của ta nằm vùng trong Thần Đạo Minh, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Tô Tín giao cho Vương Ngọc mặt nạ Sở Giang Vương và cả ngọc bội truyển tin cho Tả Vô Cương truyền, hắn nói:
- Đến lúc lấy được mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng kia thì chia bốn sáu, ngươi bốn ta sáu.
Vương Ngọc gật đầu, không chút nghi kị gì việc Tô Tín lấy nhiều hơn mình.
Lòng tham con người ai cũng đều có, chỉ có điều những kẻ như Vương Ngọc này đều biết dùng lí trí điều khiển lòng tham của mình, hắn biết lúc nào nên tham, lúc nào không nên tham.
Trước mắt chuyện này là do Tô Tín phát hiện ra trước, kế hoạch cũng là Tô Tín lập ra, vì lẽ đó hắn nắm sáu phần là hết sức bình thường.
Thậm chí hắn còn phải cảm ơn Tô Tín, bởi vì Địa phủ nhiều người như vậy, Tô Tín tìm ai mà chả như nhau.
Ví dụ như quan hệ của Tô Tín với Thôi phán quan cũng rất tốt, hắn hoàn toàn có thể đi tìm Thôi phán quan.
Hiện tại Tô Tín tìm đến hắn cũng đồng nghĩa với việc cho hắn một cơ duyên, có thể lấy được bốn phần là cũng không ít rồi, hắn thậm chí còn phải tung hộ Tô Tín làm việc nghĩa khí nữa.
Sau khi đeo mặt nạ Sở Giang Vương lên, thần khí của Vương Ngọc liền thay đổi, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo âm trầm hơn rất nhiều.
Vương Ngọc cùng Tô Tín vóc người cũng hao hao nhau, sau khi đeo mặt nạ vào thì khí chất biến đổi một cái, căn bản là sẽ không nhận ra được ai với ai.
Mặc dù nói Vương Ngọc sẽ không toát ra được Hàn Băng Địa ngục như Tô Tín, nhưng Tô Tín biết với tâm cơ cùng năng lực của Vương Ngọc, để hắn nằm vùng trong Thần Đạo Minh chắc chắn sẽ không có sơ hở gì.
Sau mười ngày, Hội Anh hùng cũng đã tập kết xong hết đệ tử của mình, thêm vào một đám tán tu võ gia của ba phái trong Thất Bang Thiên Hạ cũng đến đây giúp đỡ, uy thế đã đủ mạnh mẽ, thậm chí là chỉ đứng sau trận triều đình tiêu diệt kiếm phái Thanh Thành năm đó mà thôi.
Những người am hiểu về tin tức này trong giang hồ đều lắc đầu, Thần Đạo Minh này đúng là bị "món ngon" làm cho mờ mắt rồi, tự rước lấy xui xẻo về mình.
Nhưng thực lực của thế lực bỗng nhiên nổi dậy ở Lương Châu đạo này quả thật cũng không hề yếu kém gì. Cái này thì võ giả trong giang hồ đều công nhận.
Trong thế gian ba năm từ có thành không, phát triển ra môt tông môn có thể xưng vương xưng bá cùng các thế lực như Thần Đạo Minh này, chứng tỏ Tả Vô Cương này cũng là một nhân tài, chỉ có điều đáng tiếc là từ nay về sau cõ lẽ trên giang hồ cũng sẽ không còn cái tên Thần Đạo Minh này nữa, cứ coi như Tả Vô Cương không chết thì Thần Đạo Minh cũng nhất định phải diệt.
Hội Anh hùng đúng là dễ tính thật, thường là đối với một vài hành vi không tính là quá hung tặc ác đồ, Hội Anh hung thường cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, nặng hơn nữa cũng chỉ phế bỏ võ công của bọn họ, chừa cho bọn họmột con đường sống.
Chỉ có điều lúc này Thần Đạo Minh lại động đến giới hạn của Hội Anh hùng. Lần này Hội Anh hùng chắc chắn sẽ không
bỏ qua cho bọn họ.
Mà lúc này ở bên trong Thần Đạo Minh, đám người Tả Vô Cương tất nhiên cũng đã nghe được tin tức về Hội Anh hùng, vội vã gọi tới những thế lực võ lâm khác ở Lương châu đạo và Vương Ngọc lúc này đang cải trang thành Sở Giang Vương.
Vừa thấy được Tả Vô Cương, những người ở Lương Châu đạo kia lập tức chất vấn:
- Tả minh chủ, hiện tại không giống những gì ngươi nói trước đây là chúng ta cỏ thể đánh một trận với Hội Anh hùng. Ngươi nói ân tình chín trăm năm của Hội Anh hùng hầu như đều đã hết sạch, kết quả thì sao? Ba bang trong Thất Bang Thiên Hạ đều đến rồi, ngươi nói chúng ta phải đánh như thế nào?"
Tả Vô Cương cau mày, hắn giống như một ngọn núi lửa, sắp sửa phun trào vậy.
Hắn hiện tại cũng rất đau đầu, lần này quả thật là hắn đã tính sai, không ngờ đến hiện tại sức ảnh hưởng của Hội Anh lại có thểlớn như vậy, thậm chí lớn đến nỗi chỉ cần tên kia vừa mở miệng, bảy bang trong thiên hạ lập tức phái người tới giúp Nhâm Bình Sinh.
Nhưng hiện tại Hội Anh hùng cũng đã ra tay rồi, bọn họ là tuyệt đối sẽ không cho phép những kẻ trong Thiên Đạo Minh dám bất kính với thi thể của sư tổ bọn họ được quyền sống sót, tuy rằng hiện tại Tả Vô Cương còn chưa làm gì thi thể của Mạc Thanh Hồi, nhưng Thần Đạo Minh nhất định phải bị diệt.
Nhìn đám võ giả Lương Châu đạo bên đưới đã nảy sinh ý muốn rời đi, Tả Vô Cương hừ lạnh một tiếng nói:
- Sợ cái gì? Đừng quên, thực lực hiện tại của Hội Anh hùng tuy là mạnh hơn chúng ta, nhưng nơi này là Lương châu đạo, ở đây chúng ta mới là chủ nhân, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Hội Anh hùng có phái người tới đây cũng không dễ gì mà đánh được vào sào huyệt của chúng ta.
Tuy rằng Tả Vô Cương nói như vậy, nhưng mọi người ở đó lòng vẫn đầy hoài nghi.
Tả Vô Cương lúc này mới nhìn về phía Vương Ngọc và nói:
- Sở Giang Vương, chuyện này ngươi thấy thế nào? Ngươi cũng cho rằng Thần Đạo Minh ta không có cơ hội lần này sao?
Vương Ngọc nở nụ cười khinh bỉ, nhưng vẫn mô phỏng như thật phong thái cùng giọng nói của Tô Tín.
- Chưa chiến đã sợ hãi, quả nhiên là rác rưởi. Thất bang Thiên Hạ thì đã làm sao? Những kẻ này nổi lên trong dân gian, ăn nói khó nghe, so với các ngươi thì cũng không mạnh hơn là bao, huống hồ các ngươi là tác chiến tại sân nhà, có cần phải sợ đến nỗi này không? Thật không biết các ngươi làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới này được?
Vương Ngọc nói những lời này đều làm y hệt bộ dạng ngông cuồng cùng ngạo nghễ của Tô Tín, khiến cho những võ giả ở Lương Châu đạo đều nhìn thi nhau phẫn nộ nhìn hắn.
Nhưng mà, nổi giận thì nổi giận, bọn họ cũng phải nghĩ đến việc Sở Giang Vương cũng là một kẻ mạnh ở địa phủ này. Người này tuy rằng hung hăng cùng độc miệng, nhưng ít nhất thực lực Sở Giang Vương lại không thể nghi ngờ gì, đến hắn còn tin tưởng và không có ý rời đi thì chứng tỏ bọn họ có thể đánh được trận này.
Tả Vô Cương nhìn thấy lòng người đã yên, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nghĩ bản thân lúc trước có ý muốn lôi kéo Sở Giang Vương này về phe mình quả không sai.
Thế nào gọi là gốc rễ của một tông phái lớn? Chính là thứ mà Sở Giang Vương bộc lộ ra lúc này đây.
Hắn tuy rằng chỉ có một người, nhưng "thế" mà hắn đại diện trên người là "thế" địa phủ. Thứ mà địa phủ đại diện chính là sức mạnh không gì sánh kịp.
Vì thế Sở Giang Vương một khi đã tỏ rõ thái độ, những người khác cũnglập tức theo bản năng muốn đi theo hắn.
Nhìn thấy lòng người đã ổn định lại, Tả Vô Cương nói thẳng:
- Đã như vậy, Hội Anh hùng ra chiêu, chúng ta tất nhiên cũng phải tiếp chiêu mới được. Lần này Hội Anh hùng chia làm bốn hướng muốn đến đây cắn giết Thần Đạo Minh ta, nhưng Thần Đạo Minh ta sao có thể bó tay chờ chết, chúng ta phải dẫn dụ bọn chúng đến một nơi.
Nói rồi, Tả Vô Cương lấy luôn ra một bản đồ để mọi người ghi nhớ những vị trí trong đó.
Tả Vô Cương nói:
- Vị trí này trong bản đồ chính là nơi ngày xưa chôn xác Mạc Thanh Hồi, lại là một lăng mộ to lớn như một toà mê cung. Trước hết chúng ta ta phải dẫn dụ người của Hội Anh hùng đến chỗ này sau đó sẽ ra tay. Nhưng mà, Lương châu đạo chính là địa bàn của chúng ta, nếu trường hợp người của Hội Anh hùng người không đi tới đây thì chúng ta tốt nhất nên mở ra một đường lui, vừa tiêu hao sức mạnh của bọn chúng vừa dụ bọn chúng tới đó.
Lúc này Vương Ngọc bỗng nhiên lên tiếng:
- Tả minh chủ, trước đó không phải ngươi nói là Mạc Thanh Hồi trước khi chết đã mai táng chính mình sâu bên trong núi, sao bây giờ lại xuất hiện một cái lăng mộ? Ngươi đừng nói lăng mộ này là Mạc Thanh Hồi đào ra trước khi chết nhé! Tả minh chủ, người lúc trước tìm chúng ta liên thủ chính là ngươi, kết quả bây giờ ngươi lại không nói thật với chúng ta. Ngươi làm như vậy là có ý gì?
Những võ giả ở Lương Châu đạo khác cũng nhìn Tả Vô Cương với ánh mắt kinh ngạc cùng nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ cũng không chấp nhận được việc Tả Vô Cương lừa dối bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tả Vô Cương cười giả lả rồi giải thích:
- Các vị đừng vội, ta đây không phải muốn lừa dối các vị, mà đây là một việc hệ trọng, nếu không phải là lúc mấu chốt thì không thể nào nói ra được.
Thật ra, chỗ mà lúc trước Mạc Thanh Hồi muốn tự táng là một lăng mộ nằm ở lòng núi, là một lăng mộ của chủ nhân một nước nhỏ ở Tây Vực thời cổ.
Mà chỗ kia là ở trong lòng núi, người bình thường cũng sẽ không nhàn rỗi đi đào núi làm gì.
Phát hiện ra được thi thể của Mạc Thanh Hồi cũng là vì đệ tử của Thần Đạo Minh muốn đến đó đào mộ của chủ nhân tiểu quốc Tây Vực nên mới vô tình phát hiện ra được thi thể của Mạc Thanh Hồi. Chỉ có điều nơi chôn thi thể Mạc Thanh Hồi có bày trận địa cấm xung quanh. Cho nên chúng ta mới lập ra một kế hoạch sau đó.
Nghe thấy Tả Vô Cương giải thích như vậy, mọi người cũng gật đầu, cũng coi như là hợp lý.
Dù sao một thế lực mới nổi lên như Thần Đạo Minh cũng không có nguồn thu nhập ổn định nào nên chỉ có thể đi kiếm thêm, mà đào mộ là một lựa chọn không tồi.
Lương châu đạo trước đây thuộc về ba mươi sáu nước Tây Vực. Có kha khá lăng mộ còn lưu lại ở trốn này, đệ tử của Thần Đạo Minh là vậy cũng là thường tình.
- Không nên tin mấy cái lời gì mà như thể tay chân chết tiệt đó, trong số năm phái Trì Kiếm thì ta có quan hệ tương đối gần với Dịch Kiếm Môn, vì thế chuyện lúc đầu của Dịch Kiếm Môn ta hiểu càng rõ hơn ngươi. Đến ngay cả bốn phái còn lại trong Trì Kiếm đều không quan tâm đến cái thứ gọi là tình thương mến thương, anh em như thể tay chân đó đâu. Ngươi thật sự cho rằng Thất bang thiên hạ nghĩa khí đến vậy sao?
Hội Anh hùng cùng Nhâm Bình Sinh là những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng, bọn họ lấy hiệp nghĩa làm đầu, nhưng ngoài Hội Anh hùng ra, Thất bang Thiên Hạ bọn họ ai sẽ coi trọng hiệp nghĩa? Chỉ có vì lợi ích mà thôi.
Còn những tán tu võ giả kia, có lẽ trong sô bọn họ trong đó thật sự có những hào kiệt không màng vinh hoa phú quý, coi trọng hiệp nghĩa, coi thường mạng sống bản thân thật sự.
Nhưng thứ mà đại đa số võ giả coi trọng cũng chỉ là lợi ích mà thôi, một phần lợi ích có thể bọn họ không thèm để ý đến, nhưng nếu đến ba phần lợi ích thì có thể làm cho bọn họ động lòng, nếu là lợi ích vô cùng, những kẻ này sẽ dám cùng sống chết với ngươi. Ngươi nói xem, bọn họ liệu có làm hay không?
Vương Ngọc nhìn Tô Tín, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, thở dài rồi nói:
- Ta cuối cùng cũng coi như là đã biết ta với ngươi chênh lệch chính là ở chỗ đó, nói thật, về phương diện lòng người này, ngươi quả thực hơn hẳn ta rồi.
Tô Tín cười và nói:
- Ta không muốn phân cao thấp rõ ràng với ngươi, chẳng qua là ta có thói quen lấy ác ý lớn nhất để đi đoán xét một con người. Tính cách con người vốn là ác, đặc biệt là sống giữa cái giang hồ đặt lợi ích lên hàng đầu này, người có thể khiến cho người tin tưởng được vẫn luôn là con số ít ỏi. Đáng tiếc Hội Anh hùng hình như không hiểu điều này, người mà bọn họ tín nhiệm có hơi nhiều thì phải.
Võ giả ở trong địa phủ đều là những tinh anh trong loài người, hạng người phàm tục cũng không có tư cách gia nhập phủ, vì lẽ đó mỗi một kẻ võ giả trong địa phủ kì thực đều rất kiêu ngạo.
Hiện tại, Tô Tín có thể khiến cho Vương Ngọc nói ra một chữ "phục" cũng không dễ dàng gì.
Vương Ngọc thật ra cũng xuất thân từ dân gian, Thiên Hạ Tiêu Cục này đều là một tay hắn lập lên, chỉ trong mấy chục năm mà đã phát triển đến mức này thì cũng đủ biết độ khó của nó rồi.
Vì thể ở những phương diện khác hắn cũng không thua kém gì Tô Tín, chỉ có điều hiện tại hắn cũng coi như là đã hiểu rõ vì sao Tô Tín từ khi xuất đạo tới nay vẫn luôn thuận lợi như vậy.
- Được rồi, bây giờ ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào?
Vương Ngọc hiển nhiên là đã đồng ý với kế hoạch của Tô Tín.
Tô Tín nói nhỏ:
- Trước hết chưa cần vội. Bên phía Hội Anh hùng vẫn chưa ra tay, việc mà ngươi cần làm lúc này đó là dùng thân phận của ta nằm vùng trong Thần Đạo Minh, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Tô Tín giao cho Vương Ngọc mặt nạ Sở Giang Vương và cả ngọc bội truyển tin cho Tả Vô Cương truyền, hắn nói:
- Đến lúc lấy được mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng kia thì chia bốn sáu, ngươi bốn ta sáu.
Vương Ngọc gật đầu, không chút nghi kị gì việc Tô Tín lấy nhiều hơn mình.
Lòng tham con người ai cũng đều có, chỉ có điều những kẻ như Vương Ngọc này đều biết dùng lí trí điều khiển lòng tham của mình, hắn biết lúc nào nên tham, lúc nào không nên tham.
Trước mắt chuyện này là do Tô Tín phát hiện ra trước, kế hoạch cũng là Tô Tín lập ra, vì lẽ đó hắn nắm sáu phần là hết sức bình thường.
Thậm chí hắn còn phải cảm ơn Tô Tín, bởi vì Địa phủ nhiều người như vậy, Tô Tín tìm ai mà chả như nhau.
Ví dụ như quan hệ của Tô Tín với Thôi phán quan cũng rất tốt, hắn hoàn toàn có thể đi tìm Thôi phán quan.
Hiện tại Tô Tín tìm đến hắn cũng đồng nghĩa với việc cho hắn một cơ duyên, có thể lấy được bốn phần là cũng không ít rồi, hắn thậm chí còn phải tung hộ Tô Tín làm việc nghĩa khí nữa.
Sau khi đeo mặt nạ Sở Giang Vương lên, thần khí của Vương Ngọc liền thay đổi, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo âm trầm hơn rất nhiều.
Vương Ngọc cùng Tô Tín vóc người cũng hao hao nhau, sau khi đeo mặt nạ vào thì khí chất biến đổi một cái, căn bản là sẽ không nhận ra được ai với ai.
Mặc dù nói Vương Ngọc sẽ không toát ra được Hàn Băng Địa ngục như Tô Tín, nhưng Tô Tín biết với tâm cơ cùng năng lực của Vương Ngọc, để hắn nằm vùng trong Thần Đạo Minh chắc chắn sẽ không có sơ hở gì.
Sau mười ngày, Hội Anh hùng cũng đã tập kết xong hết đệ tử của mình, thêm vào một đám tán tu võ gia của ba phái trong Thất Bang Thiên Hạ cũng đến đây giúp đỡ, uy thế đã đủ mạnh mẽ, thậm chí là chỉ đứng sau trận triều đình tiêu diệt kiếm phái Thanh Thành năm đó mà thôi.
Những người am hiểu về tin tức này trong giang hồ đều lắc đầu, Thần Đạo Minh này đúng là bị "món ngon" làm cho mờ mắt rồi, tự rước lấy xui xẻo về mình.
Nhưng thực lực của thế lực bỗng nhiên nổi dậy ở Lương Châu đạo này quả thật cũng không hề yếu kém gì. Cái này thì võ giả trong giang hồ đều công nhận.
Trong thế gian ba năm từ có thành không, phát triển ra môt tông môn có thể xưng vương xưng bá cùng các thế lực như Thần Đạo Minh này, chứng tỏ Tả Vô Cương này cũng là một nhân tài, chỉ có điều đáng tiếc là từ nay về sau cõ lẽ trên giang hồ cũng sẽ không còn cái tên Thần Đạo Minh này nữa, cứ coi như Tả Vô Cương không chết thì Thần Đạo Minh cũng nhất định phải diệt.
Hội Anh hùng đúng là dễ tính thật, thường là đối với một vài hành vi không tính là quá hung tặc ác đồ, Hội Anh hung thường cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, nặng hơn nữa cũng chỉ phế bỏ võ công của bọn họ, chừa cho bọn họmột con đường sống.
Chỉ có điều lúc này Thần Đạo Minh lại động đến giới hạn của Hội Anh hùng. Lần này Hội Anh hùng chắc chắn sẽ không
bỏ qua cho bọn họ.
Mà lúc này ở bên trong Thần Đạo Minh, đám người Tả Vô Cương tất nhiên cũng đã nghe được tin tức về Hội Anh hùng, vội vã gọi tới những thế lực võ lâm khác ở Lương châu đạo và Vương Ngọc lúc này đang cải trang thành Sở Giang Vương.
Vừa thấy được Tả Vô Cương, những người ở Lương Châu đạo kia lập tức chất vấn:
- Tả minh chủ, hiện tại không giống những gì ngươi nói trước đây là chúng ta cỏ thể đánh một trận với Hội Anh hùng. Ngươi nói ân tình chín trăm năm của Hội Anh hùng hầu như đều đã hết sạch, kết quả thì sao? Ba bang trong Thất Bang Thiên Hạ đều đến rồi, ngươi nói chúng ta phải đánh như thế nào?"
Tả Vô Cương cau mày, hắn giống như một ngọn núi lửa, sắp sửa phun trào vậy.
Hắn hiện tại cũng rất đau đầu, lần này quả thật là hắn đã tính sai, không ngờ đến hiện tại sức ảnh hưởng của Hội Anh lại có thểlớn như vậy, thậm chí lớn đến nỗi chỉ cần tên kia vừa mở miệng, bảy bang trong thiên hạ lập tức phái người tới giúp Nhâm Bình Sinh.
Nhưng hiện tại Hội Anh hùng cũng đã ra tay rồi, bọn họ là tuyệt đối sẽ không cho phép những kẻ trong Thiên Đạo Minh dám bất kính với thi thể của sư tổ bọn họ được quyền sống sót, tuy rằng hiện tại Tả Vô Cương còn chưa làm gì thi thể của Mạc Thanh Hồi, nhưng Thần Đạo Minh nhất định phải bị diệt.
Nhìn đám võ giả Lương Châu đạo bên đưới đã nảy sinh ý muốn rời đi, Tả Vô Cương hừ lạnh một tiếng nói:
- Sợ cái gì? Đừng quên, thực lực hiện tại của Hội Anh hùng tuy là mạnh hơn chúng ta, nhưng nơi này là Lương châu đạo, ở đây chúng ta mới là chủ nhân, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Hội Anh hùng có phái người tới đây cũng không dễ gì mà đánh được vào sào huyệt của chúng ta.
Tuy rằng Tả Vô Cương nói như vậy, nhưng mọi người ở đó lòng vẫn đầy hoài nghi.
Tả Vô Cương lúc này mới nhìn về phía Vương Ngọc và nói:
- Sở Giang Vương, chuyện này ngươi thấy thế nào? Ngươi cũng cho rằng Thần Đạo Minh ta không có cơ hội lần này sao?
Vương Ngọc nở nụ cười khinh bỉ, nhưng vẫn mô phỏng như thật phong thái cùng giọng nói của Tô Tín.
- Chưa chiến đã sợ hãi, quả nhiên là rác rưởi. Thất bang Thiên Hạ thì đã làm sao? Những kẻ này nổi lên trong dân gian, ăn nói khó nghe, so với các ngươi thì cũng không mạnh hơn là bao, huống hồ các ngươi là tác chiến tại sân nhà, có cần phải sợ đến nỗi này không? Thật không biết các ngươi làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới này được?
Vương Ngọc nói những lời này đều làm y hệt bộ dạng ngông cuồng cùng ngạo nghễ của Tô Tín, khiến cho những võ giả ở Lương Châu đạo đều nhìn thi nhau phẫn nộ nhìn hắn.
Nhưng mà, nổi giận thì nổi giận, bọn họ cũng phải nghĩ đến việc Sở Giang Vương cũng là một kẻ mạnh ở địa phủ này. Người này tuy rằng hung hăng cùng độc miệng, nhưng ít nhất thực lực Sở Giang Vương lại không thể nghi ngờ gì, đến hắn còn tin tưởng và không có ý rời đi thì chứng tỏ bọn họ có thể đánh được trận này.
Tả Vô Cương nhìn thấy lòng người đã yên, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nghĩ bản thân lúc trước có ý muốn lôi kéo Sở Giang Vương này về phe mình quả không sai.
Thế nào gọi là gốc rễ của một tông phái lớn? Chính là thứ mà Sở Giang Vương bộc lộ ra lúc này đây.
Hắn tuy rằng chỉ có một người, nhưng "thế" mà hắn đại diện trên người là "thế" địa phủ. Thứ mà địa phủ đại diện chính là sức mạnh không gì sánh kịp.
Vì thế Sở Giang Vương một khi đã tỏ rõ thái độ, những người khác cũnglập tức theo bản năng muốn đi theo hắn.
Nhìn thấy lòng người đã ổn định lại, Tả Vô Cương nói thẳng:
- Đã như vậy, Hội Anh hùng ra chiêu, chúng ta tất nhiên cũng phải tiếp chiêu mới được. Lần này Hội Anh hùng chia làm bốn hướng muốn đến đây cắn giết Thần Đạo Minh ta, nhưng Thần Đạo Minh ta sao có thể bó tay chờ chết, chúng ta phải dẫn dụ bọn chúng đến một nơi.
Nói rồi, Tả Vô Cương lấy luôn ra một bản đồ để mọi người ghi nhớ những vị trí trong đó.
Tả Vô Cương nói:
- Vị trí này trong bản đồ chính là nơi ngày xưa chôn xác Mạc Thanh Hồi, lại là một lăng mộ to lớn như một toà mê cung. Trước hết chúng ta ta phải dẫn dụ người của Hội Anh hùng đến chỗ này sau đó sẽ ra tay. Nhưng mà, Lương châu đạo chính là địa bàn của chúng ta, nếu trường hợp người của Hội Anh hùng người không đi tới đây thì chúng ta tốt nhất nên mở ra một đường lui, vừa tiêu hao sức mạnh của bọn chúng vừa dụ bọn chúng tới đó.
Lúc này Vương Ngọc bỗng nhiên lên tiếng:
- Tả minh chủ, trước đó không phải ngươi nói là Mạc Thanh Hồi trước khi chết đã mai táng chính mình sâu bên trong núi, sao bây giờ lại xuất hiện một cái lăng mộ? Ngươi đừng nói lăng mộ này là Mạc Thanh Hồi đào ra trước khi chết nhé! Tả minh chủ, người lúc trước tìm chúng ta liên thủ chính là ngươi, kết quả bây giờ ngươi lại không nói thật với chúng ta. Ngươi làm như vậy là có ý gì?
Những võ giả ở Lương Châu đạo khác cũng nhìn Tả Vô Cương với ánh mắt kinh ngạc cùng nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ cũng không chấp nhận được việc Tả Vô Cương lừa dối bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tả Vô Cương cười giả lả rồi giải thích:
- Các vị đừng vội, ta đây không phải muốn lừa dối các vị, mà đây là một việc hệ trọng, nếu không phải là lúc mấu chốt thì không thể nào nói ra được.
Thật ra, chỗ mà lúc trước Mạc Thanh Hồi muốn tự táng là một lăng mộ nằm ở lòng núi, là một lăng mộ của chủ nhân một nước nhỏ ở Tây Vực thời cổ.
Mà chỗ kia là ở trong lòng núi, người bình thường cũng sẽ không nhàn rỗi đi đào núi làm gì.
Phát hiện ra được thi thể của Mạc Thanh Hồi cũng là vì đệ tử của Thần Đạo Minh muốn đến đó đào mộ của chủ nhân tiểu quốc Tây Vực nên mới vô tình phát hiện ra được thi thể của Mạc Thanh Hồi. Chỉ có điều nơi chôn thi thể Mạc Thanh Hồi có bày trận địa cấm xung quanh. Cho nên chúng ta mới lập ra một kế hoạch sau đó.
Nghe thấy Tả Vô Cương giải thích như vậy, mọi người cũng gật đầu, cũng coi như là hợp lý.
Dù sao một thế lực mới nổi lên như Thần Đạo Minh cũng không có nguồn thu nhập ổn định nào nên chỉ có thể đi kiếm thêm, mà đào mộ là một lựa chọn không tồi.
Lương châu đạo trước đây thuộc về ba mươi sáu nước Tây Vực. Có kha khá lăng mộ còn lưu lại ở trốn này, đệ tử của Thần Đạo Minh là vậy cũng là thường tình.
Bình luận truyện