Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 218
“Vì sao ta có thể…”
Trang Dịch cả kinh, hắn gần như lập tức hiểu được Lôi Tu đang nói cái gì. Hắn chỉ có thể thông qua khế ước cảm giác được Lôi Tu tồn tại, nhưng đã không cảm ứng được cảm xúc của Lôi Tu… Mà hiện tại Lôi Tu lại có thể cảm ứng được hắn?
Mất đi Lôi Tu thân mật khăng khít với mình kia, tâm tình của Trang Dịch vô cùng khổ sở, nhưng hắn cũng không muốn yếu đuối biểu hiện ra ngoài, càng không muốn để cho Lôi Tu hiện tại này biết.
Trang Dịch có chút luống cuống tay chân, hắn vội vội vàng vàng thu liễm tâm tình của mình, thấy Lôi Tu từ đầu đến cuối đều đang nhìn hắn, Trang Dịch cúi đầu nói: “Ta là triệu hoán sư, sau khi thức tỉnh tinh thần lực, cần phải ký kết khế ước với triệu hoán thú, mới có thể sử dụng hồn lực. Sau khi tìm được ma thú phù hợp từ không gian loạn lưu, hai bên thành lập khế ước đặc biệt, khế ước này, không giống hồn sư bình thường.”
“Có cách nào giải trừ không?”
Sắc mặt Trang Dịch trắng nhợt.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch như vậy, hơi hơi hất cằm lên: “Không muốn sao?”
“Không…” Trang Dịch cố gắng xem nhẹ cảm giác trái tim co rút đau đớn, kiềm chế tâm tình của mình, không cho phép tâm tình của mình truyền sang bên kia khế ước.
Trước kia thông qua khế ước hiểu biết tâm tình của nhau, là bí mật chỉ thuộc về Trang Dịch cùng Lôi Tu, hắn cho phép bản thân không chút giữ lại lộ ra trước mặt ma thú của mình, nhưng không ngờ được lại có một ngày, người đối diện, lại sẽ biến thành một người khác…
Sớm biết như thế, lúc trước đừng nên… Không, cho dù hiện tại mất mặt chật vật như vậy, vừa nghĩ đến từng chút từng chút chung sống với Lôi Tu trong quá khứ, Trang Dịch vẫn không hối hận ba năm cùng Lôi Tu vượt qua này.
“Ta cũng không thích tâm tình của mình bị một người khác ảnh hưởng.” Giọng nói của Lôi Tu vang lên trên đỉnh đầu Trang Dịch, lúc này hắn cách Trang Dịch rất gần, thân thể cao lớn hầu như ngăn chặn nguồn sáng, bóng ma bao trùm lên người Trang Dịch, làm cho Trang Dịch sinh ra một loại ảo giác bị hơi thở của Lôi Tu bao vây lấy.
Nhưng hắn biết, Lôi Tu trước mắt này không hề có một chút ý định lại gần hắn, chỉ là câu hỏi đơn thuần mà thôi.
Trang Dịch hơi lui về phía sau một bước, cố gắng bình phục tâm tình của mình: “Một khi khế ước hình thành, trừ khi một trong hai bên tử vong, nếu không không thể giải trừ. Về sau ta sẽ kiềm chế cảm xúc, cố gắng không ảnh hưởng đến ngài.”
Lôi Tu nghe ra xa lánh trong giọng nói của Trang Dịch, hắn nhanh chóng nhảy vọt qua đề tài này, nhìn thẳng Trang Dịch nói: “Chúng ta trước đây, một phần ta đã biết được từ Ngự Hồn điện, một điểm duy nhất làm ta nghi ngờ chính là… giữa ngươi và ta, có phải không phải chỉ đơn giản là chủ sủng hay không?”
Lúc trước nghe một vài người nói quan hệ giữa bọn họ vô cùng thân mật, Lôi Tu còn cảm thấy không thể tin, bất luận là trước kia hay là hiện tại, hắn đều không thể tưởng tượng lời những người đó nói, vòng quanh một mình Trang Dịch, thậm chí còn buồn cười mà làm ra hành động ghen tị mà trẻ con mới có thể làm, chẳng qua nhìn dáng vẻ Trang Dịch lúc này… Có lẽ khi hắn biến thành ma thú, chỉ số thông minh cũng xuống thấp theo?
Trang Dịch nghe vậy, toàn thân cứng đờ, hình ảnh thân mật với Lôi Tu trước đây hầu như lập tức liền bày ra trong đầu, xấu hổ giống như không chút bố trí phòng vệ bị lột đi áo ngoài, khuôn mặt hắn lập tức vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng.
Hắn vốn nghĩ đối phương là bản mệnh thú của mình, cho nên có thể thân mật khăng khít, cho nên mới…
Trang Dịch cúi đầu càng thấp, hắn không thể trả lời câu hỏi của Lôi Tu, vì thế chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Cho dù hôm nay ngươi không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng ta hy vọng có thể được đến đáp án chuẩn xác từ ngươi, dù sao rất nhiều chuyện, đều là xảy ra khi chúng ta ở cùng nhau. Kế tiếp chúng ta phải hợp tác với nhau, ta hy vọng trước đó, hai bên có thể nói rõ ràng.” Lôi Tu không cho Trang Dịch cơ hội lùi bước, lời nói không mang theo một chút tình cảm.
Thân thể Trang Dịch có chút không khống chế được run lên, hắn ngẩng đầu nhìn Lôi Tu một cái, khi nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng xa lạ kia của Lôi Tu, Trang Dịch nghiêng đầu: “Đó là chuyện lúc trước của ta và hắn, ta ——”
“Thật ra ta có nhớ một vài đoạn ngắn.” Lôi Tu nói.
Trang Dịch chấn động, mạnh quay đầu nhìn hắn.
Lôi Tu bình tĩnh đối diện Trang Dịch: “Lúc là hình hổ, có phải ngươi thích cưỡi trên người ta hay không?”
“Cái gì?”
“Còn có thường xuyên cùng ngủ, hôn môi với ma thú.”
“Ta…” Mặt Trang Dịch lập tức trắng bệch.
Rõ ràng là hồi ức ngọt ngào, nhưng bị Lôi Tu dùng vẻ mặt cùng giọng điệu như vậy nói ra, lại giống như sỉ nhục, hung hăng tát vào mặt hắn!
Lôi Tu không nghĩ đến Trang Dịch sẽ phản ứng lớn như vậy, nhìn hắn kinh hoàng đến môi đều hơi hơi phát run, cố tình đã như vậy, Trang Dịch vẫn còn cực lực kiềm chế cảm xúc, không ảnh hưởng đến hắn, Lôi Tu đột nhiên mất đi hứng thú tìm tòi nghiên cứu quá khứ, hắn cau mày nhìn Trang Dịch, trong lòng bốc lên một luồng cảm xúc bực bội, không biết là phiền chính mình theo đuổi không bỏ, hay là phiền Trang Dịch không phối hợp.
“Vậy được rồi, ngươi đã không muốn nói…” Lôi Tu có chút cáu kỉnh nói, “Hồn điện có trận pháp ngưng tụ sức mạnh, hồn sư ở bên trong tu luyện làm ít lợi nhiều, ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện, tăng lên hồn lực đi.”
“Không cần.” Trang Dịch mạnh mẽ giữ vững tinh thần, cung kính nói với Lôi Tu, “Xin lỗi, mang đến phiền phức cho ngài, ta vẫn là lui xuống trước thì hơn.”
Lôi Tu liếc Trang Dịch một cái, ngập ngừng mím môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói ra khỏi miệng, lạnh mặt trơ mắt nhìn Trang Dịch rời đi.
Sau khi Trang Dịch rời đi không lâu, Lôi Tu nghênh đón hai vị khách không mời.
Mặc dù là không mời mà tới, nhưng hiển nhiên bọn họ hết sức quen thuộc nơi này, sau khi đi vào thẳng đến nơi Lôi Tu ở.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Lôi Tu vốn đã cảm xúc không tốt, tâm tình lại càng thêm không tốt, hắn nhìn hai người bạn tốt theo hắn nhiều năm này, hừ lạnh: “Lo chuyện không đâu, ta không đi ra tự nhiên có lý do của ta, dùng Trang Dịch ép ta, các ngươi học được thủ đoạn nhàm chán như vậy từ lúc nào?”
“Vậy mà không trách chúng ta liên thủ với Lâu gia?” Trưởng lão Mạc gia Mạc Như Hải vừa đi vừa cười nói.
“Nhàm chán mà thôi, có tác dụng là được, huống chi ngươi đã trở lại, chậm chạp không chịu ra mặt cũng không phải cách, bất luận tình huống thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, chính là cường giả mạnh nhất.” Trưởng lão Trương gia Trương Hạo Vân cũng mỉm cười nói.
Lôi Tu hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Phát hiện cảm xúc của Lôi Tu rõ ràng không thích hợp, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, Mạc Như Hải nhịn không được hỏi: “Tán gẫu với Trang Dịch thế nào?”
Lôi Tu nhìn nụ cười đáng ghét trên mặt hai người bọn họ một cái, không trả lời, quay lưng bước đi.
Hai người đã sớm thói quen tính cách Lôi Tu, lập tức đuổi theo, dưới sự sống chết bám dính của hai người, Lôi Tu không kiên nhẫn nói: “Không giống như trong tưởng tượng.”
“Không giống như thế nào?” Mạc Như Hải lập tức nói.
Lôi Tu lại không nói, cho dù là bạn tốt không có gì giấu nhau, thậm chí ngay cả chuyện bí mật nhất cũng có thể không chút khúc mắc chia sẻ ra, chẳng qua… Đứng trước chuyện giữa hắn cùng Trang Dịch, không biết vì sao, hắn chính là không muốn nói ra.
Giờ phút này, Lôi Tu đột nhiên hiểu tâm tình của Trang Dịch vừa rồi.
Trương Hạo Vân cùng Mạc Như Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Lôi Tu, Lôi Tu bình thường, bất luận là ngạo mạn, lạnh lùng, hay tối tăm, bọn họ đều tập mãi thành thói quen, nhưng mà giống như bây giờ, cường giả đệ nhất giống như một mao đầu tiểu tử vừa mới biết yêu thế này, vẫn là hai người quen biết Lôi Tu lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho dù đã ngồi trên vị trí trưởng lão nhiều năm, hai vị trưởng lão ngày càng trầm ổn, vào thời điểm này, cũng không nhịn được tính trẻ con nổi lên, không ngừng da mặt dày truy vấn.
“Ngự Hồn điện từng nói ngươi cùng Trang Dịch quan hệ thân mật, chẳng lẽ thật là kiểu bọn họ nói kia?”
“Nhìn ngươi như thế này, nói chuyện cũng không thuận lợi đúng không?”
“Tuy rằng Trang Dịch chiến tích kinh người, thực lực cũng không thể khinh thường, nhưng chung quy chỉ là một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi mà thôi, chẳng lẽ lúc các ngươi giao tiếp ra điểm khác biệt(1)?”
Sắc mặt Lôi Tu cứng đờ.
“Dù sao kém mười tuổi…” Trương Hạo Vân trầm ổn gật gật đầu, nhìn qua vô cùng nghiêm trang trịnh trọng, “Từ sau khi Lôi Tu là cường giả mạnh nhất, mỗi ngày đóng cửa khổ tu, nếu không lại là đối mặt đám người có tuổi chúng ta này, không có cơ hội tiếp xúc với thanh niên trẻ, cũng khó tránh khỏi.”
“Không, chúng ta không giống Lôi Tu.” Mạc Như Hải thấy Lôi Tu có phản ứng, càng thêm ra sức nói, “Lôi gia thành viên thưa thớt, đồng lứa với Lôi Tu chỉ có một mình hắn, bên dưới chúng ta vẫn là có không ít tiểu bối, thường xuyên nói chuyện tâm sự với chúng ta, tỷ như Vi An, Thừa Lạc vân vân…”
“Có lẽ Vi An biết Lôi Tu cùng Trang Dịch ngầm xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước không phải đã hỏi rồi sao, chúng nó không chịu nói a.”
“Không có việc gì, tiểu tử Vi An kia quá mức giảo hoạt, nhưng mà Thừa Lạc nha, cùng lắm thì đánh bạc cái mặt già này, hai người chúng ta cùng nhau ép hỏi là được.”
Hai người ngươi một lời ta một tiếng, giống như đang hát đôi, Lôi Tu nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được: “Được rồi. Trước đây ta khắc khổ tu luyện là vì Lôi gia, nhưng ta có thể đi đến một bước ngày hôm nay, muốn chính là không bị trói buộc, hoàn toàn tự do. Ma thú là bạn đời trung thành nhất của chủ nhân, ta không nghĩ đến ta trước kia sẽ cùng Trang Dịch…”
Lúc này Lôi Tu đã đứng ở tầng cao nhất trong Hắc tháp, ở dưới chân hắn, không chỉ có Chiến Hồn điện, tất cả trong phạm vi nghìn mét đều chiếu vào trong mắt, không một thứ gì có thể tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Hai tay hắn giữ trên tay vịn, gió thổi bay mái tóc đen dài, vạt áo nổi lên cuồn cuộn như bọt sóng màu đen, từ xa nhìn lại, giống như một con chim ưng tự do, giương cánh muốn bay.
Nhưng Mạc Như Hải cùng Trương Hạo Vân đứng bên cạnh Lôi Tu lại cảm giác được, nam nhân mạnh mẽ trước mặt này, tâm hồn bị bao phủ gông xiềng phiền muộn.
“Hắn là triệu hoán sư, không dám hoàn toàn tín nhiệm bằng hữu bên cạnh, chỉ có ở cùng với ma thú khế ước của mình, mới là an toàn nhất.” Mạc Như Hải nói, “Nhìn dáng vẻ kia của hắn, lúc trước căn bản là thật sự không biết thân phận thật của ngươi.”
Lôi Tu hừ lạnh: “Nếu hắn biết mà còn dám như thế…”
“Các ngươi rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi?” Trương Hạo Vân trực tiếp hỏi ra nghi hoặc của hai người.
Lôi Tu hừ lạnh nói: “Gần đây hai người các ngươi rất nhàn?”
“Vi An nói nó đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy ta, có chút ghét bỏ ta.” Mạc Như Hải thở dài nói.
“Vậy đi tìm Thượng Quan Tịnh, bây giờ nàng còn ở Chiến Hồn điện.” Lôi Tu nói thẳng.
Thấy Mạc Như Hải yên tĩnh lại, Lôi Tu đang định nhìn về phía Trương Hạo Vân, đột nhiên, đuôi mắt hắn quét đến một hình ảnh, vẻ mặt Lôi Tu chợt thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng kia, ngay cả Trương Hạo Vân nói cái gì cũng không để ý.
Sau khi Trang Dịch ra khỏi Hắc tháp, còn chưa đi bao xa, đã đụng phải một đống lớn người quen cũ.
(1) Nguyên văn 代沟 (đại câu): nghĩa là sự khác biệt giữa hai thế hệ
Trang Dịch cả kinh, hắn gần như lập tức hiểu được Lôi Tu đang nói cái gì. Hắn chỉ có thể thông qua khế ước cảm giác được Lôi Tu tồn tại, nhưng đã không cảm ứng được cảm xúc của Lôi Tu… Mà hiện tại Lôi Tu lại có thể cảm ứng được hắn?
Mất đi Lôi Tu thân mật khăng khít với mình kia, tâm tình của Trang Dịch vô cùng khổ sở, nhưng hắn cũng không muốn yếu đuối biểu hiện ra ngoài, càng không muốn để cho Lôi Tu hiện tại này biết.
Trang Dịch có chút luống cuống tay chân, hắn vội vội vàng vàng thu liễm tâm tình của mình, thấy Lôi Tu từ đầu đến cuối đều đang nhìn hắn, Trang Dịch cúi đầu nói: “Ta là triệu hoán sư, sau khi thức tỉnh tinh thần lực, cần phải ký kết khế ước với triệu hoán thú, mới có thể sử dụng hồn lực. Sau khi tìm được ma thú phù hợp từ không gian loạn lưu, hai bên thành lập khế ước đặc biệt, khế ước này, không giống hồn sư bình thường.”
“Có cách nào giải trừ không?”
Sắc mặt Trang Dịch trắng nhợt.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch như vậy, hơi hơi hất cằm lên: “Không muốn sao?”
“Không…” Trang Dịch cố gắng xem nhẹ cảm giác trái tim co rút đau đớn, kiềm chế tâm tình của mình, không cho phép tâm tình của mình truyền sang bên kia khế ước.
Trước kia thông qua khế ước hiểu biết tâm tình của nhau, là bí mật chỉ thuộc về Trang Dịch cùng Lôi Tu, hắn cho phép bản thân không chút giữ lại lộ ra trước mặt ma thú của mình, nhưng không ngờ được lại có một ngày, người đối diện, lại sẽ biến thành một người khác…
Sớm biết như thế, lúc trước đừng nên… Không, cho dù hiện tại mất mặt chật vật như vậy, vừa nghĩ đến từng chút từng chút chung sống với Lôi Tu trong quá khứ, Trang Dịch vẫn không hối hận ba năm cùng Lôi Tu vượt qua này.
“Ta cũng không thích tâm tình của mình bị một người khác ảnh hưởng.” Giọng nói của Lôi Tu vang lên trên đỉnh đầu Trang Dịch, lúc này hắn cách Trang Dịch rất gần, thân thể cao lớn hầu như ngăn chặn nguồn sáng, bóng ma bao trùm lên người Trang Dịch, làm cho Trang Dịch sinh ra một loại ảo giác bị hơi thở của Lôi Tu bao vây lấy.
Nhưng hắn biết, Lôi Tu trước mắt này không hề có một chút ý định lại gần hắn, chỉ là câu hỏi đơn thuần mà thôi.
Trang Dịch hơi lui về phía sau một bước, cố gắng bình phục tâm tình của mình: “Một khi khế ước hình thành, trừ khi một trong hai bên tử vong, nếu không không thể giải trừ. Về sau ta sẽ kiềm chế cảm xúc, cố gắng không ảnh hưởng đến ngài.”
Lôi Tu nghe ra xa lánh trong giọng nói của Trang Dịch, hắn nhanh chóng nhảy vọt qua đề tài này, nhìn thẳng Trang Dịch nói: “Chúng ta trước đây, một phần ta đã biết được từ Ngự Hồn điện, một điểm duy nhất làm ta nghi ngờ chính là… giữa ngươi và ta, có phải không phải chỉ đơn giản là chủ sủng hay không?”
Lúc trước nghe một vài người nói quan hệ giữa bọn họ vô cùng thân mật, Lôi Tu còn cảm thấy không thể tin, bất luận là trước kia hay là hiện tại, hắn đều không thể tưởng tượng lời những người đó nói, vòng quanh một mình Trang Dịch, thậm chí còn buồn cười mà làm ra hành động ghen tị mà trẻ con mới có thể làm, chẳng qua nhìn dáng vẻ Trang Dịch lúc này… Có lẽ khi hắn biến thành ma thú, chỉ số thông minh cũng xuống thấp theo?
Trang Dịch nghe vậy, toàn thân cứng đờ, hình ảnh thân mật với Lôi Tu trước đây hầu như lập tức liền bày ra trong đầu, xấu hổ giống như không chút bố trí phòng vệ bị lột đi áo ngoài, khuôn mặt hắn lập tức vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng.
Hắn vốn nghĩ đối phương là bản mệnh thú của mình, cho nên có thể thân mật khăng khít, cho nên mới…
Trang Dịch cúi đầu càng thấp, hắn không thể trả lời câu hỏi của Lôi Tu, vì thế chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Cho dù hôm nay ngươi không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng ta hy vọng có thể được đến đáp án chuẩn xác từ ngươi, dù sao rất nhiều chuyện, đều là xảy ra khi chúng ta ở cùng nhau. Kế tiếp chúng ta phải hợp tác với nhau, ta hy vọng trước đó, hai bên có thể nói rõ ràng.” Lôi Tu không cho Trang Dịch cơ hội lùi bước, lời nói không mang theo một chút tình cảm.
Thân thể Trang Dịch có chút không khống chế được run lên, hắn ngẩng đầu nhìn Lôi Tu một cái, khi nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng xa lạ kia của Lôi Tu, Trang Dịch nghiêng đầu: “Đó là chuyện lúc trước của ta và hắn, ta ——”
“Thật ra ta có nhớ một vài đoạn ngắn.” Lôi Tu nói.
Trang Dịch chấn động, mạnh quay đầu nhìn hắn.
Lôi Tu bình tĩnh đối diện Trang Dịch: “Lúc là hình hổ, có phải ngươi thích cưỡi trên người ta hay không?”
“Cái gì?”
“Còn có thường xuyên cùng ngủ, hôn môi với ma thú.”
“Ta…” Mặt Trang Dịch lập tức trắng bệch.
Rõ ràng là hồi ức ngọt ngào, nhưng bị Lôi Tu dùng vẻ mặt cùng giọng điệu như vậy nói ra, lại giống như sỉ nhục, hung hăng tát vào mặt hắn!
Lôi Tu không nghĩ đến Trang Dịch sẽ phản ứng lớn như vậy, nhìn hắn kinh hoàng đến môi đều hơi hơi phát run, cố tình đã như vậy, Trang Dịch vẫn còn cực lực kiềm chế cảm xúc, không ảnh hưởng đến hắn, Lôi Tu đột nhiên mất đi hứng thú tìm tòi nghiên cứu quá khứ, hắn cau mày nhìn Trang Dịch, trong lòng bốc lên một luồng cảm xúc bực bội, không biết là phiền chính mình theo đuổi không bỏ, hay là phiền Trang Dịch không phối hợp.
“Vậy được rồi, ngươi đã không muốn nói…” Lôi Tu có chút cáu kỉnh nói, “Hồn điện có trận pháp ngưng tụ sức mạnh, hồn sư ở bên trong tu luyện làm ít lợi nhiều, ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện, tăng lên hồn lực đi.”
“Không cần.” Trang Dịch mạnh mẽ giữ vững tinh thần, cung kính nói với Lôi Tu, “Xin lỗi, mang đến phiền phức cho ngài, ta vẫn là lui xuống trước thì hơn.”
Lôi Tu liếc Trang Dịch một cái, ngập ngừng mím môi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói ra khỏi miệng, lạnh mặt trơ mắt nhìn Trang Dịch rời đi.
Sau khi Trang Dịch rời đi không lâu, Lôi Tu nghênh đón hai vị khách không mời.
Mặc dù là không mời mà tới, nhưng hiển nhiên bọn họ hết sức quen thuộc nơi này, sau khi đi vào thẳng đến nơi Lôi Tu ở.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Lôi Tu vốn đã cảm xúc không tốt, tâm tình lại càng thêm không tốt, hắn nhìn hai người bạn tốt theo hắn nhiều năm này, hừ lạnh: “Lo chuyện không đâu, ta không đi ra tự nhiên có lý do của ta, dùng Trang Dịch ép ta, các ngươi học được thủ đoạn nhàm chán như vậy từ lúc nào?”
“Vậy mà không trách chúng ta liên thủ với Lâu gia?” Trưởng lão Mạc gia Mạc Như Hải vừa đi vừa cười nói.
“Nhàm chán mà thôi, có tác dụng là được, huống chi ngươi đã trở lại, chậm chạp không chịu ra mặt cũng không phải cách, bất luận tình huống thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, chính là cường giả mạnh nhất.” Trưởng lão Trương gia Trương Hạo Vân cũng mỉm cười nói.
Lôi Tu hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Phát hiện cảm xúc của Lôi Tu rõ ràng không thích hợp, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, Mạc Như Hải nhịn không được hỏi: “Tán gẫu với Trang Dịch thế nào?”
Lôi Tu nhìn nụ cười đáng ghét trên mặt hai người bọn họ một cái, không trả lời, quay lưng bước đi.
Hai người đã sớm thói quen tính cách Lôi Tu, lập tức đuổi theo, dưới sự sống chết bám dính của hai người, Lôi Tu không kiên nhẫn nói: “Không giống như trong tưởng tượng.”
“Không giống như thế nào?” Mạc Như Hải lập tức nói.
Lôi Tu lại không nói, cho dù là bạn tốt không có gì giấu nhau, thậm chí ngay cả chuyện bí mật nhất cũng có thể không chút khúc mắc chia sẻ ra, chẳng qua… Đứng trước chuyện giữa hắn cùng Trang Dịch, không biết vì sao, hắn chính là không muốn nói ra.
Giờ phút này, Lôi Tu đột nhiên hiểu tâm tình của Trang Dịch vừa rồi.
Trương Hạo Vân cùng Mạc Như Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Lôi Tu, Lôi Tu bình thường, bất luận là ngạo mạn, lạnh lùng, hay tối tăm, bọn họ đều tập mãi thành thói quen, nhưng mà giống như bây giờ, cường giả đệ nhất giống như một mao đầu tiểu tử vừa mới biết yêu thế này, vẫn là hai người quen biết Lôi Tu lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho dù đã ngồi trên vị trí trưởng lão nhiều năm, hai vị trưởng lão ngày càng trầm ổn, vào thời điểm này, cũng không nhịn được tính trẻ con nổi lên, không ngừng da mặt dày truy vấn.
“Ngự Hồn điện từng nói ngươi cùng Trang Dịch quan hệ thân mật, chẳng lẽ thật là kiểu bọn họ nói kia?”
“Nhìn ngươi như thế này, nói chuyện cũng không thuận lợi đúng không?”
“Tuy rằng Trang Dịch chiến tích kinh người, thực lực cũng không thể khinh thường, nhưng chung quy chỉ là một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi mà thôi, chẳng lẽ lúc các ngươi giao tiếp ra điểm khác biệt(1)?”
Sắc mặt Lôi Tu cứng đờ.
“Dù sao kém mười tuổi…” Trương Hạo Vân trầm ổn gật gật đầu, nhìn qua vô cùng nghiêm trang trịnh trọng, “Từ sau khi Lôi Tu là cường giả mạnh nhất, mỗi ngày đóng cửa khổ tu, nếu không lại là đối mặt đám người có tuổi chúng ta này, không có cơ hội tiếp xúc với thanh niên trẻ, cũng khó tránh khỏi.”
“Không, chúng ta không giống Lôi Tu.” Mạc Như Hải thấy Lôi Tu có phản ứng, càng thêm ra sức nói, “Lôi gia thành viên thưa thớt, đồng lứa với Lôi Tu chỉ có một mình hắn, bên dưới chúng ta vẫn là có không ít tiểu bối, thường xuyên nói chuyện tâm sự với chúng ta, tỷ như Vi An, Thừa Lạc vân vân…”
“Có lẽ Vi An biết Lôi Tu cùng Trang Dịch ngầm xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước không phải đã hỏi rồi sao, chúng nó không chịu nói a.”
“Không có việc gì, tiểu tử Vi An kia quá mức giảo hoạt, nhưng mà Thừa Lạc nha, cùng lắm thì đánh bạc cái mặt già này, hai người chúng ta cùng nhau ép hỏi là được.”
Hai người ngươi một lời ta một tiếng, giống như đang hát đôi, Lôi Tu nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được: “Được rồi. Trước đây ta khắc khổ tu luyện là vì Lôi gia, nhưng ta có thể đi đến một bước ngày hôm nay, muốn chính là không bị trói buộc, hoàn toàn tự do. Ma thú là bạn đời trung thành nhất của chủ nhân, ta không nghĩ đến ta trước kia sẽ cùng Trang Dịch…”
Lúc này Lôi Tu đã đứng ở tầng cao nhất trong Hắc tháp, ở dưới chân hắn, không chỉ có Chiến Hồn điện, tất cả trong phạm vi nghìn mét đều chiếu vào trong mắt, không một thứ gì có thể tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Hai tay hắn giữ trên tay vịn, gió thổi bay mái tóc đen dài, vạt áo nổi lên cuồn cuộn như bọt sóng màu đen, từ xa nhìn lại, giống như một con chim ưng tự do, giương cánh muốn bay.
Nhưng Mạc Như Hải cùng Trương Hạo Vân đứng bên cạnh Lôi Tu lại cảm giác được, nam nhân mạnh mẽ trước mặt này, tâm hồn bị bao phủ gông xiềng phiền muộn.
“Hắn là triệu hoán sư, không dám hoàn toàn tín nhiệm bằng hữu bên cạnh, chỉ có ở cùng với ma thú khế ước của mình, mới là an toàn nhất.” Mạc Như Hải nói, “Nhìn dáng vẻ kia của hắn, lúc trước căn bản là thật sự không biết thân phận thật của ngươi.”
Lôi Tu hừ lạnh: “Nếu hắn biết mà còn dám như thế…”
“Các ngươi rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi?” Trương Hạo Vân trực tiếp hỏi ra nghi hoặc của hai người.
Lôi Tu hừ lạnh nói: “Gần đây hai người các ngươi rất nhàn?”
“Vi An nói nó đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy ta, có chút ghét bỏ ta.” Mạc Như Hải thở dài nói.
“Vậy đi tìm Thượng Quan Tịnh, bây giờ nàng còn ở Chiến Hồn điện.” Lôi Tu nói thẳng.
Thấy Mạc Như Hải yên tĩnh lại, Lôi Tu đang định nhìn về phía Trương Hạo Vân, đột nhiên, đuôi mắt hắn quét đến một hình ảnh, vẻ mặt Lôi Tu chợt thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng kia, ngay cả Trương Hạo Vân nói cái gì cũng không để ý.
Sau khi Trang Dịch ra khỏi Hắc tháp, còn chưa đi bao xa, đã đụng phải một đống lớn người quen cũ.
(1) Nguyên văn 代沟 (đại câu): nghĩa là sự khác biệt giữa hai thế hệ
Bình luận truyện