Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long
Chương 13: Ai đã đánh cắp mana của ta?
Người bác sĩ có bộ râu trắng khám cho Noah với ánh mắt nghiêm nghị. Ông ta lấy một ít máu của cô bằng một ống tiêm và cẩn thận thả nó vào một ống xoắn kỳ lạ, và hơi nước bốc lên từ đó.
“Nó là một công cụ ma thuật để đo chất dinh dưỡng trong máu. Được Bộ Pháp Thuật Laurent phát minh vào năm ngoái! ”
Bác sĩ hào hứng giải thích, bấm công tắc trên máy sau khi đã cắm ống vào, ngay lập tức đèn đỏ sáng lên trên màn hình vuông.
Hôm qua, khi Kyle Leonard đề nghị rằng anh nên ở lại nhà của phù thủy cho đến khi kết thúc cuộc điều tra, để đảm bảo sự hợp tác của cô ấy, Park Noah đã tin rằng đó chỉ là một trò đùa cho đến khi điều tra viên thực sự cầm một cây chổi và bắt đầu dọn dẹp. Ngay lập tức, Park Noah buộc phải dọn dẹp nhà cửa, làm cho ngôi nhà của cô không còn bụi và gần như sáng lấp lánh, nhưng sau vài giờ, cô bắt đầu cảm thấy lâng lâng và đột nhiên, cô ngã quỵ.
Bíp!
Vẻ mặt của Kyle Leonard đanh lại khi nghe thấy âm thanh gần với tiếng báo động. Trong khi đó, bác sĩ đọc các số liệu hiển thị trên màn hình.
“Chà, tình trạng dinh dưỡng rất không cân đối. Cô có ăn uống đàng hoàng không đấy, thưa phu nhân*? Bữa ăn của cô thường thế nào? ” Bác sĩ hỏi cô ấy.
“Bánh mì hoặc… tôi ăn bánh quy và đôi khi là trứng rán. ”
Đã một thời gian kể từ khi Park Noah cung cấp protein cho cơ thể, và bây giờ tình huống đáng tiếc này đã xảy ra. Cô vuốt ve những lọn tóc của đứa trẻ đang đứng bên cạnh mình – đứa trẻ suýt trở thành món trứng rán của cô- mở đôi mắt to tròn đầy lo lắng.
“Cô không ăn bất kỳ loại thịt, hải sản hay rau xanh nào sao?”
“Hoàn toàn không. Hải sản có thể dễ bị ươn và nếu để lâu sẽ bị mất mùi vị. Và ngay từ đầu tôi cũng không có ý định mua rau vì chúng nhanh héo ”.
“Cô không nghĩ rằng mình có thể ăn hết nó trước khi bị hỏng hay héo à?”
Noah dừng lại, mím môi. “Đúng vậy, nhưng những ai sống một mình đều có thể đồng cảm với tôi, việc nấu nướng ở nhà thật khó chịu. Để có một bữa ăn đúng nghĩa, ta phải chuẩn bị nguyên liệu, lên công thức, nấu ăn… và trên hết, còn phải dọn dẹp! Rửa chén! Lau sạch nước trong bát và đặt nó trở lại vị trí cũ! Lau bàn và lau sạch những mảnh vụn trên sàn nhà! ” Cô bực tức thốt lên.
Ồ, tôi không thể. Sống một mình và ăn một bữa ăn đúng nghĩa là quá xa hoa.
Bác sĩ phì cười trước sự bộc phát của bệnh nhân và vuốt bộ râu bạc trắng của mình. “Vì vậy, nguyên nhân cơ bản nhất cho các triệu chứng của cô là sự lười biếng.”
“…Vâng.”
Bác sĩ ơi, đừng nhìn tôi với khuôn mặt đó.
Noah liếc trộm Kyle Leonard, người đang bắn một cái nhìn khinh bỉ về hướng cô. Noah, sẵn sàng tự bào chữa, bị cắt ngang khi bác sĩ tiếp tục.
“Và mana của cơ thể thì có vẻ rất phức tạp. Tôi xin phép một chút. ” Bác sĩ đặt tay gần bụng cô và nhắm mắt lại. Thật kỳ lạ, Noah có thể cảm thấy có thứ gì đó từ từ chảy vào cơ thể khi ông ta chạm vào.
“Dù ma thuật thuần túy có biến mất vào lịch sử như thế nào, thì vẫn có những người bẩm sinh đã mang trong mình sức mạnh ma thuật. Như cô. Tất nhiên, hầu hết chúng đều rất nhỏ, nhưng không nên bỏ qua. Đó là một sức mạnh bí ẩn bắt nguồn từ tự nhiên, vì vậy nếu cô mất đi dù chỉ một chút lưu lượng, nó sẽ ngay lập tức gây tổn hại cho cơ thể. ”
Bác sĩ bỏ tay ra khỏi bụng cô, lắc đầu. “Ma thuật cần để lưu chuyển khắp cơ thể cô không ngừng rò rỉ ra ngoài. Các triệu chứng nghiêm trọng hơn do thói quen ăn uống kém và lối sống không lành mạnh của cô ”.
“Tôi hiểu rồi…”
“Vì vậy, nhiệm vụ chính của ngài là đảm bảo cho vợ mình nhận được lượng dinh dưỡng phù hợp.”
“Xin thứ lỗi?” Noah tức tối trước lời nhắc nhở vô lý của bác sĩ. Trong khi đó, lông mày của Kyle Leonard giật giật, gần giống như những con ‘mòng biển đang bay’**.
“Với những cải thiện về thể lực cơ bản, chúng ta sẽ có thể ngăn một số mana bị rò rỉ ra ngoài. Nhưng tôi không biết điều gì đã khiến mana bị rỉ ra ngoài như thế, và tôi cũng không biết căn nguyên vấn đề là gì. Giờ thì, tôi sẽ kê một loại thuốc giúp giảm bớt tình trạng bệnh…. ”
Leonard giơ tay lên, cắt ngang lời bác sĩ. “Tôi không phải chồng cô ấy.”
“Đúng vậy. Anh ta không phải chồng tôi, thưa bác sĩ. Tôi độc thân.” Noah cũng vội xen vào.
Bác sĩ tươi cười và vỗ tay. “Oh! Tôi hiểu…Tôi hiểu mà. Nghe nói dạo này mấy người trẻ thường không kết hôn, họ chỉ hẹn hò. Không sao… không sao hết. Nếu hai người có trách nhiệm với con mình, thì không thèm làm lễ cưới cũng chẳng sao ”.
“…….”
“…….”
Tôi e rằng sự hiểu lầm này sẽ càng đi càng xa.
Bác sĩ dường như không biết bệnh nhân của mình là ai. Theo một cách nào đó, thì cũng là lẽ tự nhiên vì tôi đã ẩn náu khỏi Sorrent để sống một cuộc đời yên bình. Ngoài ra, ông ấy cũng không biết danh tính của người đàn ông đã gọi cho mình, là điều tra viên nổi tiếng nhất trong thủ đô.
Kyle Leonard và phù thủy trao nhau ánh mắt ghét bỏ và ngay khi đó bác sĩ đột nhiên kêu lên.
“Ồ, nghĩ lại thì, thằng bé đã hút hết ma lực khỏi mẹ mình.”
“Gì cơ?”
“Mana thằng bé có rất giống với mana của cô.”
“Ý ông là gì?”
“Con của cô hẳn phải được sinh ra với sức mạnh phi thường. Thông thường, những đứa trẻ có năng lực ma thuật sẽ hấp thụ mana từ cơ thể mẹ một cách vô thức ”.
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về đứa trẻ ngồi sát bên Noah.
“Con đã làm gì sai sao?” Đôi mắt đỏ sẫm của đứa trẻ lay động không chừng, giọng nó run run. Chỉ khi đó, Noah mới hiểu ý bác sĩ, miệng cô há hốc.
Làm sao mà, tôi thậm chí còn không nhận ra điều này, và tôi tự hỏi tại sao mình cảm thấy khác biệt mỗi ngày. Con là người đã đánh cắp mana của ta!
“Nó là một công cụ ma thuật để đo chất dinh dưỡng trong máu. Được Bộ Pháp Thuật Laurent phát minh vào năm ngoái! ”
Bác sĩ hào hứng giải thích, bấm công tắc trên máy sau khi đã cắm ống vào, ngay lập tức đèn đỏ sáng lên trên màn hình vuông.
Hôm qua, khi Kyle Leonard đề nghị rằng anh nên ở lại nhà của phù thủy cho đến khi kết thúc cuộc điều tra, để đảm bảo sự hợp tác của cô ấy, Park Noah đã tin rằng đó chỉ là một trò đùa cho đến khi điều tra viên thực sự cầm một cây chổi và bắt đầu dọn dẹp. Ngay lập tức, Park Noah buộc phải dọn dẹp nhà cửa, làm cho ngôi nhà của cô không còn bụi và gần như sáng lấp lánh, nhưng sau vài giờ, cô bắt đầu cảm thấy lâng lâng và đột nhiên, cô ngã quỵ.
Bíp!
Vẻ mặt của Kyle Leonard đanh lại khi nghe thấy âm thanh gần với tiếng báo động. Trong khi đó, bác sĩ đọc các số liệu hiển thị trên màn hình.
“Chà, tình trạng dinh dưỡng rất không cân đối. Cô có ăn uống đàng hoàng không đấy, thưa phu nhân*? Bữa ăn của cô thường thế nào? ” Bác sĩ hỏi cô ấy.
“Bánh mì hoặc… tôi ăn bánh quy và đôi khi là trứng rán. ”
Đã một thời gian kể từ khi Park Noah cung cấp protein cho cơ thể, và bây giờ tình huống đáng tiếc này đã xảy ra. Cô vuốt ve những lọn tóc của đứa trẻ đang đứng bên cạnh mình – đứa trẻ suýt trở thành món trứng rán của cô- mở đôi mắt to tròn đầy lo lắng.
“Cô không ăn bất kỳ loại thịt, hải sản hay rau xanh nào sao?”
“Hoàn toàn không. Hải sản có thể dễ bị ươn và nếu để lâu sẽ bị mất mùi vị. Và ngay từ đầu tôi cũng không có ý định mua rau vì chúng nhanh héo ”.
“Cô không nghĩ rằng mình có thể ăn hết nó trước khi bị hỏng hay héo à?”
Noah dừng lại, mím môi. “Đúng vậy, nhưng những ai sống một mình đều có thể đồng cảm với tôi, việc nấu nướng ở nhà thật khó chịu. Để có một bữa ăn đúng nghĩa, ta phải chuẩn bị nguyên liệu, lên công thức, nấu ăn… và trên hết, còn phải dọn dẹp! Rửa chén! Lau sạch nước trong bát và đặt nó trở lại vị trí cũ! Lau bàn và lau sạch những mảnh vụn trên sàn nhà! ” Cô bực tức thốt lên.
Ồ, tôi không thể. Sống một mình và ăn một bữa ăn đúng nghĩa là quá xa hoa.
Bác sĩ phì cười trước sự bộc phát của bệnh nhân và vuốt bộ râu bạc trắng của mình. “Vì vậy, nguyên nhân cơ bản nhất cho các triệu chứng của cô là sự lười biếng.”
“…Vâng.”
Bác sĩ ơi, đừng nhìn tôi với khuôn mặt đó.
Noah liếc trộm Kyle Leonard, người đang bắn một cái nhìn khinh bỉ về hướng cô. Noah, sẵn sàng tự bào chữa, bị cắt ngang khi bác sĩ tiếp tục.
“Và mana của cơ thể thì có vẻ rất phức tạp. Tôi xin phép một chút. ” Bác sĩ đặt tay gần bụng cô và nhắm mắt lại. Thật kỳ lạ, Noah có thể cảm thấy có thứ gì đó từ từ chảy vào cơ thể khi ông ta chạm vào.
“Dù ma thuật thuần túy có biến mất vào lịch sử như thế nào, thì vẫn có những người bẩm sinh đã mang trong mình sức mạnh ma thuật. Như cô. Tất nhiên, hầu hết chúng đều rất nhỏ, nhưng không nên bỏ qua. Đó là một sức mạnh bí ẩn bắt nguồn từ tự nhiên, vì vậy nếu cô mất đi dù chỉ một chút lưu lượng, nó sẽ ngay lập tức gây tổn hại cho cơ thể. ”
Bác sĩ bỏ tay ra khỏi bụng cô, lắc đầu. “Ma thuật cần để lưu chuyển khắp cơ thể cô không ngừng rò rỉ ra ngoài. Các triệu chứng nghiêm trọng hơn do thói quen ăn uống kém và lối sống không lành mạnh của cô ”.
“Tôi hiểu rồi…”
“Vì vậy, nhiệm vụ chính của ngài là đảm bảo cho vợ mình nhận được lượng dinh dưỡng phù hợp.”
“Xin thứ lỗi?” Noah tức tối trước lời nhắc nhở vô lý của bác sĩ. Trong khi đó, lông mày của Kyle Leonard giật giật, gần giống như những con ‘mòng biển đang bay’**.
“Với những cải thiện về thể lực cơ bản, chúng ta sẽ có thể ngăn một số mana bị rò rỉ ra ngoài. Nhưng tôi không biết điều gì đã khiến mana bị rỉ ra ngoài như thế, và tôi cũng không biết căn nguyên vấn đề là gì. Giờ thì, tôi sẽ kê một loại thuốc giúp giảm bớt tình trạng bệnh…. ”
Leonard giơ tay lên, cắt ngang lời bác sĩ. “Tôi không phải chồng cô ấy.”
“Đúng vậy. Anh ta không phải chồng tôi, thưa bác sĩ. Tôi độc thân.” Noah cũng vội xen vào.
Bác sĩ tươi cười và vỗ tay. “Oh! Tôi hiểu…Tôi hiểu mà. Nghe nói dạo này mấy người trẻ thường không kết hôn, họ chỉ hẹn hò. Không sao… không sao hết. Nếu hai người có trách nhiệm với con mình, thì không thèm làm lễ cưới cũng chẳng sao ”.
“…….”
“…….”
Tôi e rằng sự hiểu lầm này sẽ càng đi càng xa.
Bác sĩ dường như không biết bệnh nhân của mình là ai. Theo một cách nào đó, thì cũng là lẽ tự nhiên vì tôi đã ẩn náu khỏi Sorrent để sống một cuộc đời yên bình. Ngoài ra, ông ấy cũng không biết danh tính của người đàn ông đã gọi cho mình, là điều tra viên nổi tiếng nhất trong thủ đô.
Kyle Leonard và phù thủy trao nhau ánh mắt ghét bỏ và ngay khi đó bác sĩ đột nhiên kêu lên.
“Ồ, nghĩ lại thì, thằng bé đã hút hết ma lực khỏi mẹ mình.”
“Gì cơ?”
“Mana thằng bé có rất giống với mana của cô.”
“Ý ông là gì?”
“Con của cô hẳn phải được sinh ra với sức mạnh phi thường. Thông thường, những đứa trẻ có năng lực ma thuật sẽ hấp thụ mana từ cơ thể mẹ một cách vô thức ”.
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về đứa trẻ ngồi sát bên Noah.
“Con đã làm gì sai sao?” Đôi mắt đỏ sẫm của đứa trẻ lay động không chừng, giọng nó run run. Chỉ khi đó, Noah mới hiểu ý bác sĩ, miệng cô há hốc.
Làm sao mà, tôi thậm chí còn không nhận ra điều này, và tôi tự hỏi tại sao mình cảm thấy khác biệt mỗi ngày. Con là người đã đánh cắp mana của ta!
Bình luận truyện