Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 10



Trong lúc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chờ Tô Hoan Trạch gọi đồ ăn, cậu ta lại mở miệng: “Cậu còn muốn ăn gì nữa không?”

Tiết Diệc Sâm lập tức bừng tỉnh, cậu liếc mắt nhìn menu sau đó tỏ vẻ khách sáo đáp lại: “Sao lại không biết xấu hổ mà để cậu tiêu pha chứ.”

“Ồ.”

Lại tiếp tục không khách sáo.

Tiết Diệc Sâm im lặng hồi lâu sau đó mới rầu rĩ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tuy rằng hai người là bạn học chung lớp nhưng dù sao cũng không thân quen lắm, cũng không có chủ đề chung để tán gẫu. Cậu cũng chả phải loại người hay cố ý lấy lòng người khác nên cũng không gợi chuyện.

Chợt nghe Tô Hoan Trạch nói: “Dọn hết đồ ăn trong menu lên đi.”

Dường như nhân viên phục vụ muốn xác nhận nên hỏi lại lần nữa: “Tất cả ư?”

“Đúng thế, tất cả.”

“Ồ, được thôi, vui lòng chờ một lát.” Nhân viên phục vụ đáp lại, sau đó bắt đầu thêm từng món ăn có trong thực đơn vào, lúc tính toán xong hết thì tổng cộng là hơn ba ngàn, may là quán ăn này không có nhiều món nếu không tên này phải tốn biết bao nhiêu tiền rồi.

Tiết Diệc Sâm im lặng nhìn cậu ta, ăn một lúc thì từng món được đem lên, gần như bày ra đầy mặt bàn.

Đặc điểm của cửa hàng này là đĩa bự chà bá nhưng đồ ăn chả có mấy miếng, nhưng chỉ cần xếp chồng lên nhau thì trông có vẻ hoành tráng lắm, thế nên thu hút sự chú ý của không ít người, chắc còn nhủ thầm họ là hai kẻ háu ăn mất.

Các món ăn được đem lên gần hết rồi, lúc này Tô Hoan Trạch mới mở miệng: “Ăn chung đi.”

Tiết Diệc Sâm nhìn đủ loại thức ăn bày ra bàn, cảm thấy có hơi hoang đường, vì thế cậu thăm dò: “Cậu đói lắm à?”

“Không, tôi vừa ăn rồi.”

Tiết Diệc Sâm trừng mắt há hốc mồm nhìn Tô Hoan Trạch, không lẽ cậu ta chỉ định mời mình ăn gì đó? Vì thế cậu ta được cậu gán cho cái mác kẻ ngốc lắm tiền, đã thế cậu còn chẳng cảm nhận được cảm giác sủng mà sợ ấy chứ.

Tiết Diệc Sâm cũng biết trong trường THPT này có rất nhiều cậu ấm cô chiêu, nói không chừng thì người trước mặt cũng thế, thế nên cậu cũng không khách sáo nữa, dù sao cũng đâu phải do cậu bắt ép Tô Hoan Trạch.

Bữa cơm này Tiết Diệc Sâm ngồi ăn suốt hai tiếng đồng hồ, một lúc thì lướt điện thoại, một lúc lại ngồi ăn.

Tô Hoan Trạch thì ngồi đối diện chơi máy tính bảng, hai người không hề lên tiếng.

Lúc đầu Tiết Diệc Sâm vẫn còn thấy hơi xấu hổ, sau đó cậu dứt khoát xem người cao gần một mét chín trước mặt như không khí, thành ra lại tự nhiên hơn rất nhiều.

Cậu ăn đến mức căng bụng vẫn không thể giải quyết xong hết đống đồ ăn này, Tiết Diệc Sâm muốn gói mang về lắm, nhưng mà tiếc là trước đó cậu đã mua khá nhiều thứ nên không thể xách thêm được nữa vì thế đành bỏ cuộc.

Tô Hoan Trạch vẫn hệt như tên phá gia chi tử, hoàn toàn không có ý định gói lại, Tiết Diệc Sâm ăn không nổi nữa. Cậu ta nhìn Tiết Diệc Sâm rời đi cũng đứng dậy đi theo.

“Về nhà à?” Tô Hoan Trạch mở miệng hỏi trước.

“Ừm.”

“Nhà cậu ở đâu? Tôi có thể đưa cậu về.”

“Cậu có bằng lái rồi à?” Tuổi bọn họ đã được khảo hạch bằng lái quái đâu?

“Không có, nhưng tôi có xe.”

“Thôi khỏi đi, nhà tôi ở xa lắm, phải đi mấy tiếng mới đến được, cảm ơn cậu đã mời tôi bữa này.” Cậu nói xong thì xách đồ đạc đi.

“Không sao, tiện đường cả mà.”

“…” Còn chưa biết nhà cậu ở đâu mà dám bảo tiện đường cơ đấy?

Hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe, Tô Hoan Trạch đến trước một chiếc xe, dùng chìa khóa mở cốp xe lên ra hiệu Tiết Diệc Sâm cất đồ vào trong trước đồng thời làm một cú điện thoại, nói vài câu gì đó xong thì cúp máy ngay.

Tiết Diệc Sâm nhìn xe, sững sờ hồi lâu.

Phần lớn cánh đàn ông đều thích nghiên cứu xe hơi hệt như mấy cô nàng thích mua mỹ phẩm vậy.

Tiết Diệc Sâm cũng chú ý đến vài mẩu tin tức về những con xe này, cho nên khi tận mắt nhìn thấy phiên bản kỉ niệm một trăm năm của Maserati thì phải đưa mắt nhìn rất nhiều lần. Thân xe màu đen vẫn chói mắt trong bãi đỗ xe như thường, đường cong tinh giản hệt như một con báo đen đang chuẩn bị lao đi, ngầu đến mức không gì sánh bằng.

Cậu đoán rằng Tiết Diệc Sâm đã gọi người biết lái xe đến đây lái xe cho cậu ta, cho nên cũng ngồi ở hàng sau một cách quy củ, nhưng vì đây là lần đầu tiên cậu đi xe loại hai cửa thế này nên phải nghiên cứu hồi lâu, một lúc sau mới ngồi vào được.

Chỉ chốc lát sau, Tô Hoan Trạch cũng lên xe ngồi bên cạnh cậu, khẽ nói: “Chờ một chút.”

“Được, cảm ơn nhé.”

Lúc này Tô Hoan Trạch mới nghiêng đầu nhìn về phía cậu, nhìn một hồi lâu mới đáp lại: “Không có gì.”

Tiết Diệc Sâm luôn cảm thấy là lạ, nhưng không biết phải nói thế nào mới đúng cho nên tư thế ngồi có hơi cứng ngắc, hai người lại không có chủ đề chung nên cậu đành lấy điện thoại ra lướt Weibo, như vậy trông có vẻ bớt câu nệ hơn nhỉ.

Một lúc sau có người đi thẳng đến cạnh chiếc xe, gõ cửa sổ xe rồi lại chờ thêm chốc lát, lúc này mới ngồi vào ghế lái, sau đó mới ngạc nhiên nhận ra ghế lái phụ không có ai ngồi, nhìn thoáng qua đằng sau rồi mới bật cười ha hả: “Bạn của cậu hai à?”

Tiết Diệc Sâm gật đầu với người kia, thấy anh ta cũng chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, làn da hơi đen, lúc cười thì khóe mắt có nếp nhăn, trông có vẻ quen lắm. Nhưng mà điều khiến cậu chú ý là vết chai trên tay người đàn ông này, nhìn rất nổi bật.

Ngay lúc này âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cậu: Là vết chai do sử dụng súng ống trong thời gian dài.

Cậu vô cùng ngạc nhiên, dùng suy nghĩ hỏi lại: Súng?!

Hệ thống: Dữ liệu đang được truy vấn.

Trong khoảng thời gian ngắn đã hiển thị: Người này không thuộc phạm vi điều tra hộ khẩu.

Tiết Diệc Sâm: Chuyện này là sao chứ?

Hệ thống: Không có hộ khẩu.

Tiết Diệc Sâm: Vc, cũng lợi hại nhỉ, vậy còn người ngồi bên cạnh tôi thì sao.

Hệ thống: Tôi sẽ chỉ giúp cậu điều tra thông tin của những người nguy hiểm, người bên cạnh cậu không phải là phần tử nguy hiểm.

Tiết Diệc Sâm cạn lời, tỏ vẻ khách khí với người đàn ông ngồi trên ghế lái kia, thầm suy đoán hẳn người này cũng không phải dạng hiền lành gì cho cam.

“Ừm, bạn cùng lớp.” Tô Hoan Trạch trả lời.

“Bạn học rất đẹp trai! Huấn luyện quân sự xong vẫn trắng bóc thế kia, đúng là hiếm thấy.”

Tiết Diệc Sâm cười ha hả trả lời: “Trời sinh đã vậy.”

“Cậu hai nhà tụi anh đen đi không ít, mái tóc còn hệt như quả bóng nữa chứ, lúc bị yêu cầu cắt tóc còn không đánh nhau với thầy giáo kia làm chúng tôi kinh ngạc quá đỗi.”

Tóc… hình như là do cậu cắt…

“Tóc cũng được mà…” Tiết Diệc Sâm chột dạ đáp.

“Được cái gì mà được, trông chả khác gì tóc bạc sớm cả, lão gia nhà tụi anh đang định đến trường học nói lý cùng với thầy cô rồi đấy.”

“Đây cũng là quy định của trường học mà, không còn cách nào.”

“Quy định là chết, con người là sống đúng không? Cái ông thầy cứng đầu cứng cổ này, phải tìm lãnh đạo của ông ta gõ cho một phát, lại dám động thổ trên đầu Diêm Vương hả.” Người đàn ông dứt lời thì khởi động xe, đồng thời hỏi cậu: “Đi đâu đây?”

Tiết Diệc Sâm lập tức báo địa chỉ.

“Đây là chỗ nào thế, anh chưa từng đến bao giờ, cậu xem hướng dẫn này có đúng không?” Anh ta vừa nói vừa điều chỉnh điều hướng, Tiết Diệc Sâm thò đầu lên nhìn, tỏ vẻ đúng là chỗ đó rồi, lại nói tiếp: “Cảm ơn anh nhé.”

“Chuyện nhỏ! Cứ gọi anh là anh Vương là được.”

Sau khi xe chạy được hơn 30 phút, anh Vương đặt một tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, nhịn không được mà hỏi: “Chỗ này… phải ra khỏi thành phố đúng không? Cậu không sống trên đường cao tốc đó chứ?”

“Sao mà sống trên đường cao tốc được chứ, thế em phải nộp bao nhiêu phí bảo trì đường mới đủ? Nhưng mà cũng không quá xa đường cao tốc đâu, đó là vùng ngoại ô.”

“Ồ, nhà cậu xa thế nhở, đi học cũng không dễ gì.”

Tiết Diệc Sâm cười cười không đáp lại.

Cậu không muốn để người khác biết nơi cậu ở là nhà thuê, đã vậy còn không có người thân, như vậy sẽ khiến người ta có cái nhìn khác thường về cậu. Cậu không cần sự đồng cảm của người khác, huống chi bối cảnh gia đình của cậu còn thảm thương hơn cả gia đình đơn thân, một số người sẽ cảm thấy rằng con cái của gia đình đơn thân sẽ có tính cách cực đoan nên không muốn qua lại.

Như vậy cậu sẽ bị chúng bạn xa lánh mất? Rồi người khác sẽ nghĩ gì về cậu đây?

Dọc theo đường đi, chỉ có anh Vương và Tiết Diệc Sâm tán gẫu được đôi ba câu, Tô Hoan Trạch rất ít nói, vẫn luôn lặng thinh chơi máy tính bảng, đôi khi sẽ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ xe hoặc quay sang nhìn Tiết Diệc Sâm, sau đó lại tiếp tục lặng thinh.

Cuối cùng cũng đến nơi, Tiết Diệc Sâm định xuống xe thì nghe giọng nói lạnh lùng của Tô Hoan Trạch vang lên: “Cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai tôi phái xe đến đón cậu.”

“Không cần không cần, làm phiền rồi.” Tiết Diệc Sâm vội vàng cự tuyệt, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, tự dưng mời cậu ăn rồi còn đưa về nhà như vậy cậu đã được cưng chiều mà rén lắm rồi.

“Coi như cảm ơn cậu đã giúp tôi cắt tóc.”

Nghe được những lời này, anh Vương quay đầu lại phát ra tiếng “rắc”, tư thế trông có vẻ hiên ngang lắm nên khiến cậu rùng mình.

“Khụ khụ, là do thầy yêu cầu, đừng khách sáo.”

“Không sao, cứ cho tôi đi.”

Tiết Diệc Sâm đưa số điện thoại cho Tô Hoan Trạch, tiếp tục tỏ vẻ: “Không cần tới đón đâu, ngày mai tôi ngồi chuyến sớm nhất là có thể đến kịp, cảm ơn cậu đã đưa tôi về, sau khi khai giảng có cơ hội tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Tô Hoan Trạch không đáp lại, theo cậu xuống xe sau đó nói với anh Vương: “Giúp cậu ấy đem đồ lên đi.”

“Không cần đâu, tôi tự mình cầm được.” Tiết Diệc Sâm mỉm cười rất lịch sự, nhưng anh Vương vẫn đi đến giúp đỡ lấy đồ ra, “Đừng khách sáo với tôi, tôi cũng chỉ là người làm công thôi.”

Tiết Diệc Sâm nhìn về phía Tô Hoan Trạch, thấy cậu ta đang chau mày đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không chú ý đến Tiết Diệc Sâm. Loại thiếu gia nhà giàu này hẳn đang cảm thấy nơi này bẩn thiểu nghèo nàn không có an ninh, chỗ nào cũng để xe đạp được, người làm sao mà ở cho được nên tất nhiên phải ghét bỏ rồi.

Cũng đâu còn cách nào khác, cậu theo anh Vương lên tầng, lúc đi lên anh Vương còn than thở: “Tầng cao nhất luôn á? Rèn luyện thân thể phải gọi là số dách.”

“Đúng thật là có hơi mệt, vất vả cho anh rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

Anh Vương xách đến tận cửa cho Tiết Diệc Sâm, cậu cũng lễ phép hỏi: “Có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

“Không được đâu, cậu hai còn đang chờ ở dưới mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện