Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền
Chương 13
Ngày đầu tiên không cần lên lớp, sau khi phát sách và đồng phục thì cùng nhau dọn dẹp, quét dọn xong xuôi là mọi người có thể về ký túc xá làm gì thì làm.
Sau khi giải tán, Tiết Diệc Sâm đi dạo quanh trường với Vu Hải Lang và Mạnh Hải, tuy rằng khuôn viên trường khép kín nhưng vỉa hè sát bên trường vẫn bán trái cây và đồ ăn vặt, có không ít học sinh tụ tập ở chỗ này. Giáo viên đến thì những người bán hàng rong đó xách dép lên chạy, giáo viên vừa đi thì họ lại mò về.
Nhìn hình ảnh khiến lòng người chua xót này, Tiết Diệc Sâm kìm lòng không được mà ngâm nga ca khúc “Nước mắt sau song sắt”.
Mạnh Hải háu ăn nên mua một phần mì Dan Dan, một cái bánh kẹp, sau khi đi dạo một vòng lại mua thêm một phần mì lạnh nướng và một đống xiên nướng, Vu Hải Lang bảo trông cậu ta gầy vậy mà háu ăn số hai không ai số một, nhưng bản thân cậu ta cũng mua không ít.
Tiết Diệc Sâm mua một ít dâu tây và anh đào, còn mua thêm nửa trái dưa hấu. Cậu nói lời tạm biệt với tên Vu Hải Lang chuẩn bị đi hẹn hò rồi quay về ký túc xá.
Cậu đi đến phòng 217 trước, gõ cửa một lúc lâu thì bên trong mới có người lên tiếng hỏi ai đó.
“Tiết Diệc Sâm.” Cậu đáp lại, cũng cảm thấy hơi khó hiểu, mùa hè nóng bức vậy, trong phòng ngủ không có điều hòa cũng không có quạt mà còn đóng cửa lại làm gì.
Chỉ chốc lát sau đã có người mở cửa, cậu ta ngoái đầu nhìn ra ngoài, thấy chỉ có mỗi Tiết Diệc Sâm đến mới đẩy cửa ra để Tiết Diệc Sâm đi vào. Cậu mới vừa bước vào đã thấy bầu không khí trong phòng này không đúng chút nào.
Trong cả cái phòng này chỉ có một mình Tô Hoan Trạch ngồi trên giường, cậu ta hơi ngửa người ra đằng sau, hai tay chống lên giường, nghiêng mặt nhìn về phía Tiết Diệc Sâm, sau đó tầm mắt dừng trên cái tay đang xách theo trái cây của Tiết Diệc Sâm.
Những người khác trong phòng cũng đang nhìn cậu, nhưng lại chia làm hai luồng.
Mấy cậu chàng có quan hệ tốt với Tô Hoan Trạch đứng xen kẽ với nhau, dường như đang đứng bao vây một cậu bạn đã bị đánh tơi tả, cậu ta nằm bệt trên mặt đất thở hổn hển. Lúc này cậu ta cũng đang giương mắt nhìn Tiết Diệc Sâm, nhưng bởi vì tư thế không được thoải mái nên trên trán hiện lên rõ những nếp uốn lượn.
Cậu bước vào… hình như làm tình hình rối loạn hơn rồi…
Thật là xấu hổ mà…
“Ặc… Tôi mua ít trái cây nên đến đây đưa cho cậu, cậu… cậu muốn ăn gì?” Cậu vừa nói vừa đi đến cạnh Tô Hoan Trạch.
“Gì cũng được.”
“Không thì cho cậu hết đó, tôi ra đó mua lại cũng được.”
“Ngồi xuống chút đi.”
“Quên đi, tôi còn có việc.”
“Giờ cậu mà ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối đó.” Tô Hoan Trạch nói một cách hời hợt nhưng cũng khiến cậu hiểu ra, nếu cậu đi ra ngoài, không chừng sẽ báo cho giáo viên, dù sao chỗ này cũng đang đánh nhau, chuyện nhạy cảm như vậy mà cậu còn khăng khăng rời đi thì không chừng người tiếp theo nằm lết trên đất là cậu mất.
Vì thế cậu căng da đầu ngồi cạnh Tô Hoan Trạch, trong lòng tự nhủ sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.
Ngay lúc này, nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên nhảy ra trong đầu: Xin hãy ngăn cản chuyện bạo lực lại.
Cậu không khỏi trợn trắng mắt, đừng để cậu làm chuyện thánh mẫu như vậy được không, kết quả sau khi hệ thống liên tục nhắc nhở ba lần thì có một dòng chữ màu vàng hiện ra: Không làm theo những lời hệ thống sắp xếp sẽ áp dụng hình phạt điện giật.
Cậu lập tức dùng suy nghĩ đáp lại: Nếu không ngăn được cũng đừng trách tôi đấy!
“Mấy cậu ở chung một phòng sao?” Tiết Diệc Sâm do dự một chút, vẫn nghiêng đầu sang hỏi Tô Hoan Trạch.
“Ừm.”
“Mới ngày khai giảng đầu tiên đã làm ầm ĩ như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?”
Trong phòng ngủ có người nào đó bật cười thành tiếng nhưng không nói gì, chỉ chờ Tô Hoan Trạch trả lời.
“Đúng vậy.”
“Ừm, tôi cảm thấy không ổn đâu, mọi người nên hòa thuận với nhau chứ.”
Tô Hoan Trạch nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn không thấu. Sau đó cậu ta gật đầu một cách thoải mái: “Được.” Sau đó quay sang nói với những người khác, “Ai đó cầm trái cây đi rửa đi, mọi người cùng nhau ăn.”
Cái người cười chế nhạo lúc nãy trông có vẻ kinh ngạc lắm, nhưng vẫn nghe theo, đá vào chân một cậu trai đang đứng cạnh đó quát lớn lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi rửa trái cây đi.” Cậu ta nói xong thì lấy một cái ghế chỗ bàn học, ngồi đối diện Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch, mở miệng hỏi cậu, “Lớp trưởng, cậu tên là gì?”
“Tiết Diệc Sâm.”
“Ồ… Tôi tên Tiêu Ý Hàng.” Nói xong thì nhìn cậu cười như không cười, vẻ tươi cười của cậu ta khiến người khác cảm thấy bị đe dọa, có lẽ cậu ta đang giả vờ, nhưng rõ ràng cậu ta vẫn làm theo lời Tô Hoan Trạch nói.
Mà Tô Hoan Trạch cũng rất nể mặt Tiết Diệc Sâm.
“Ừm, chào cậu.”
“Nghe nói cậu học rất tốt nhỉ, sau này thi thố gì mong cậu giúp đỡ nhé.”
“Chuyện này… vẫn phải dựa vào nỗ lực của cậu thôi.”
Tiêu Ý Hàng nhướng mày tỏ vẻ không vui nhưng cũng không nói gì hết, bất đắc dĩ gật đầu với cậu, giọng điệu có hơi giễu cợt: “Lớp trưởng nỏi chí phải, tụi mình phải chăm chỉ học tập hướng về phía trước, phải làm con ngoan trò giỏi đúng không.”
Mấy người bên kia cũng tản ra, ngồi trong phòng tán gẫu với nhau. Cậu bạn bị đánh được hai người bón hành cậu ta đỡ lên, nhưng không ngồi xuống vì không còn chỗ, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để leo lên giường trên.
Tiết Diệc Sâm không ở lại quá lâu, cậu nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi đi cậu còn nghe Tiêu Ý Hàng hỏi Tô Hoan Trạch: “Cậu thân với cậu ta như vậy từ lúc nào thế?”
Tô Hoan Trạch trả lời một cách lạnh nhạt: “Cũng không thân lắm.”
“Đúng là không thể ưa nổi mấy đứa tỏ vẻ ngoan hiền như vậy mà, xem hoạt hình nhiều quá nên muốn làm chúa cứu thế hay gì? Chậc!”
Tiết Diệc Sâm đang đứng ngoài hành lang, đột nhiên cảm thấy rối bời, hay do bản thân mình mặt nóng dán mông lạnh? Chắc cậu hiểu nhầm rồi, thật ra Tô Hoan Trạch cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì cho cam?
Thôi kệ đi, sau này ít tiếp xúc với mấy người này một chút là được, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bấy giờ xem ra ký túc xá của cậu cũng có chút chuyện khó chịu vặt vãnh vậy thôi, thật ra cũng không tệ lắm, so ra thì tình huống còn đỡ hơn 217 chán.
Cậu về phòng thì lấy đồng phục đi giặt cho sạch, sau đó nghiêm túc rửa mặt, mấy người bên cạnh thấy cậu còn dùng cả sữa rửa mặt thì kinh ngạc hồi lâu, có người còn châm chọc mỉa mai cậu: “Đồ ẻo lả.” Cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Lúc cậu quay lại thì mấy cậu bạn trong phòng đang nói chuyện phiếm, vừa thấy cậu đi vào thì Mạnh Hải lên tiếng hỏi han: “Tiết Diệc Sâm, lúc nãy cậu sang phòng 217 à?”
“Ừm, có đến.”
“Nghe nói mới hôm đầu tiên thôi mà 217 đã đánh nhau rồi à?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Thầy Ngô cũng đến rồi, còn xách mấy người đi.”
Cậu không quan tâm gật gật đầu, sau đó nghe Mạnh Hải lẩm bẩm: “Nghe bảo là Cao Dương hút thuốc trong phòng ngủ nên làm sém chăn của Tiêu Ý Hàng, cậu ta mới điên máu lên đánh người. Nhưng mà nhìn Cao Dương trung thực thế kia có thể hút thuốc à? Hoàn toàn không thể nhìn ra mà… Lạ nhất là cả phòng kia có mỗi Tô Hoan Trạch không động thủ, những người khác đều bị xách đi.”
“Tên Tô Hoan Trạch kia nhìn dữ dằn thật.” Tống Triết cũng hóng hớt drama, hình như cậu ta có ấn tượng không tốt với Tô Hoan Trạch.
“Đúng vậy, nhưng tôi thấy cậu ta ngầu ngầu sao ấy, thật ra trông cậu ta cũng khá đẹp trai đó chứ nhưng vì khí chất mạnh mẽ nên chẳng khác gì xã hội đen hết. Lúc nãy tôi chạy đến phòng 217 hóng, thầy Ngô hỏi lúc đánh nhau Tô Hoan Trạch làm gì, cậu ta bảo cậu ta ngồi ăn trái cây. Thầy Ngô hỏi sao cậu ta không ngăn cản thì cậu ta đáp là không kịp vì Tiết Diệc Sâm can ngăn trước rồi.”
“Có phải đám người này thống nhất khẩu cung là không liên quan đến Tô Hoan Trạch không nhỉ? Chuyện này sao mà không liên quan tới cậu ta cho được.”
“Chuyện này thì tôi không rõ, Cao Dương bị oan ức cứ khóc mãi thôi, nhìn đáng thương cực. Hình như Khúc Hoài giúp đỡ Cao Dương, nhưng mà thái độ cứng rắn lắm nên bị đánh thảm nhất, lết còn không nổi phải có người đỡ cơ mà. Nhưng mà có chỗ này, Tô Hoan Trạch đổi giường với Cao Dương, vốn dĩ Cao Dương nằm ở giường dưới, cái phòng ngủ này thiết kế chỉ có hai giường dưới, bình thường người ta sẽ không muốn đổi nhỉ, tôi cứ cảm thấy chuyện này sai sai chỗ nào, mấy cậu thấy sao?”
Tiết Diệc Sâm nghe xong thì cũng đoán ra gần hết, nhưng cậu không muốn nói đến mấy chuyện này nữa, chỉ cảm thấy không chừng Tô Hoan Trạch vô sỉ từ tận trong xương cốt, chứ không sao mà thản nhiên phủi sạch hết vậy được?
Còn cái tên Tiêu Ý Hàng kia, sao lại cam tâm tình nguyện đội nồi thay Tô Hoan Trạch, cũng bởi vì nhà cậu ta có tiền ư?
Cậu lại nhớ tới anh Vương, người như vậy mà đi theo Tô Hoan Trạch, khẳng định không phải chỉ là một tài xế bình thường được ha?
Rốt cuộc tên Tô Hoan Trạch này có lai lịch như thế nào?
Thôi bỏ đi, không biết gì hết thì tốt hơn.
Cậu nằm trên giường, đáp mặt nạ xông hơi chuẩn bị đi ngủ, còn bị đám người trong ký túc xá vây quanh chỉ trỏ một hồi. Cậu không thèm quan tâm đến, cứ ngủ phần mình, sau đó dùng ý thức tiến vào hệ thống bắt đầu viết tiểu thuyết.
Cậu viết tiểu thuyết đủ thể loại, nhưng thích nhất là mấy thể loại như tận thế, chiến tranh hay võng du, cốt truyện ngàn năm như một, nam chủ thêm một đống đồng đội đủ loại tính cách và kẻ thù, có hài có bi nên cực kỳ hấp dẫn người đọc.
Mục đích ban đầu của cậu là viết ra những câu chuyện nhiệt huyết, nhưng không hiểu sao lại thu hút được rất nhiều người đọc nữ, ship loạn xạ cả lên, một quyển sách thôi mà có thể ship đến tận mấy trăm cp, cả người qua đường Giáp cũng không buông tha, bọn họ thảo luận kịch liệt bên dưới khu thảo luận, cậu cũng trở thành tác giả số một… mảng đam mỹ.
Có lẽ do cậu viết truyện trên Tấn Giang, chỗ này nhiều hủ nữ quá…
Khi cậu đang viết bản thảo, một thông báo nhắc nhở từ hệ thống đột nhiên nhảy ra: Điểm hệ thống đã được tích lũy thành công, kỹ năng phụ trợ đầu tiên [Huấn luyện cuộc sống] sẽ được kích hoạt.
Tiết Diệc Sâm: Cái quái gì đây?
Hệ thống: Đủ điểm hệ thống rồi nên bật plugin cho cậu.
Tiết Diệc Sâm: Yo, nghe không tồi! Có phải bởi vì hôm nay tôi đã làm người tốt nên được cộng rất nhiều điểm không?
Hệ thống: Không phải, là do cậu trong tương lai nạp tiền vào đấy.
Tiết Diệc Sâm: À…
Cậu đã nhận ra, cái hệ thống này chẳng khác gì nhà phát triển game vậy, mày có tiền thì mày là tổ tông!
Nhưng mà cậu vẫn rất tò mò đối với cái plugin này nên lựa chọn tiến vào.
Sau khi tiến vào gian phòng, cậu ngồi trên một cái ghế, xung quanh là một không gian trống trải không nhìn thấy điểm cuối, hệt như đang ở trong không gian vũ trụ vô tận chỉ có bóng đêm bao trùm khắp nơi. Đối diện cậu đột nhiên lóe sáng lên, bỗng xuất hiện một cái ghế dựa cái y hệt cậu đang ngồi, trên đó cũng có một người đàn ông.
Sau khi người kia tiến vào, đầu tiên anh ta nhìn xung quanh, sau đó nhìn Tiết Diệc Sâm, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười. Cái nụ cười này mười phần toan tính, còn có vẻ khôn ngoan lắm, cái loại biểu cảm này phối hợp với gương mặt giống Tiết Diệc Sâm y như đúc cứ phải gọi là ảo lòi.
“Không ngờ tôi có thể gặp lại bản thân trong quá khứ, cảm giác này… ừm…” Lúc Tiết đến từ tương lai nói chuyện, hình như cũng đang chú ý đến dáng vẻ của mình, trông không khác gì Tiết Diệc Sâm cả nên không khỏi bất ngờ, sau đó vung tay biến ra một cái gương dòm tới dòm lui: “Úi cha, lâu rồi không được nhìn thấy gương mặt của mình lúc trẻ.”
“Anh là… tôi trong tương lai ư?”
“Ừm.”
“Đệt mợ… Cái đó…”
Tiết Diệc Sâm còn đang muốn hỏi thì thấy vẻ mặt của Tiết đến từ tương lai đột nhiên hưng phấn rồi đứng phắt dậy, đưa tay vói vào quần sờ soạng chỗ kia, xác định thằng em của mình vẫn còn nguyên thì lập tức mừng như điên, sau đó anh ta bước đến vỗ cái bép vào chỗ đó của Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm vô thức nhấc chân lên hung hăng đá anh ta ra, bản thân cậu rất nhẫn nại nhưng vẫn không thể nào chịu nổi chỗ đó bị một người đàn ông sờ vào, cho dù bản thân mình trong tương lai cũng không được.
Không biết có phải cú đá này quá mạnh không mà thân thể của Tiết đến từ tương lai vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, biến mất không còn dấu vết.
Mẹ kiếp, sao bản thân mình trong tương lai lại thất bại như vậy nhỉ?
Sau khi giải tán, Tiết Diệc Sâm đi dạo quanh trường với Vu Hải Lang và Mạnh Hải, tuy rằng khuôn viên trường khép kín nhưng vỉa hè sát bên trường vẫn bán trái cây và đồ ăn vặt, có không ít học sinh tụ tập ở chỗ này. Giáo viên đến thì những người bán hàng rong đó xách dép lên chạy, giáo viên vừa đi thì họ lại mò về.
Nhìn hình ảnh khiến lòng người chua xót này, Tiết Diệc Sâm kìm lòng không được mà ngâm nga ca khúc “Nước mắt sau song sắt”.
Mạnh Hải háu ăn nên mua một phần mì Dan Dan, một cái bánh kẹp, sau khi đi dạo một vòng lại mua thêm một phần mì lạnh nướng và một đống xiên nướng, Vu Hải Lang bảo trông cậu ta gầy vậy mà háu ăn số hai không ai số một, nhưng bản thân cậu ta cũng mua không ít.
Tiết Diệc Sâm mua một ít dâu tây và anh đào, còn mua thêm nửa trái dưa hấu. Cậu nói lời tạm biệt với tên Vu Hải Lang chuẩn bị đi hẹn hò rồi quay về ký túc xá.
Cậu đi đến phòng 217 trước, gõ cửa một lúc lâu thì bên trong mới có người lên tiếng hỏi ai đó.
“Tiết Diệc Sâm.” Cậu đáp lại, cũng cảm thấy hơi khó hiểu, mùa hè nóng bức vậy, trong phòng ngủ không có điều hòa cũng không có quạt mà còn đóng cửa lại làm gì.
Chỉ chốc lát sau đã có người mở cửa, cậu ta ngoái đầu nhìn ra ngoài, thấy chỉ có mỗi Tiết Diệc Sâm đến mới đẩy cửa ra để Tiết Diệc Sâm đi vào. Cậu mới vừa bước vào đã thấy bầu không khí trong phòng này không đúng chút nào.
Trong cả cái phòng này chỉ có một mình Tô Hoan Trạch ngồi trên giường, cậu ta hơi ngửa người ra đằng sau, hai tay chống lên giường, nghiêng mặt nhìn về phía Tiết Diệc Sâm, sau đó tầm mắt dừng trên cái tay đang xách theo trái cây của Tiết Diệc Sâm.
Những người khác trong phòng cũng đang nhìn cậu, nhưng lại chia làm hai luồng.
Mấy cậu chàng có quan hệ tốt với Tô Hoan Trạch đứng xen kẽ với nhau, dường như đang đứng bao vây một cậu bạn đã bị đánh tơi tả, cậu ta nằm bệt trên mặt đất thở hổn hển. Lúc này cậu ta cũng đang giương mắt nhìn Tiết Diệc Sâm, nhưng bởi vì tư thế không được thoải mái nên trên trán hiện lên rõ những nếp uốn lượn.
Cậu bước vào… hình như làm tình hình rối loạn hơn rồi…
Thật là xấu hổ mà…
“Ặc… Tôi mua ít trái cây nên đến đây đưa cho cậu, cậu… cậu muốn ăn gì?” Cậu vừa nói vừa đi đến cạnh Tô Hoan Trạch.
“Gì cũng được.”
“Không thì cho cậu hết đó, tôi ra đó mua lại cũng được.”
“Ngồi xuống chút đi.”
“Quên đi, tôi còn có việc.”
“Giờ cậu mà ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối đó.” Tô Hoan Trạch nói một cách hời hợt nhưng cũng khiến cậu hiểu ra, nếu cậu đi ra ngoài, không chừng sẽ báo cho giáo viên, dù sao chỗ này cũng đang đánh nhau, chuyện nhạy cảm như vậy mà cậu còn khăng khăng rời đi thì không chừng người tiếp theo nằm lết trên đất là cậu mất.
Vì thế cậu căng da đầu ngồi cạnh Tô Hoan Trạch, trong lòng tự nhủ sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.
Ngay lúc này, nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên nhảy ra trong đầu: Xin hãy ngăn cản chuyện bạo lực lại.
Cậu không khỏi trợn trắng mắt, đừng để cậu làm chuyện thánh mẫu như vậy được không, kết quả sau khi hệ thống liên tục nhắc nhở ba lần thì có một dòng chữ màu vàng hiện ra: Không làm theo những lời hệ thống sắp xếp sẽ áp dụng hình phạt điện giật.
Cậu lập tức dùng suy nghĩ đáp lại: Nếu không ngăn được cũng đừng trách tôi đấy!
“Mấy cậu ở chung một phòng sao?” Tiết Diệc Sâm do dự một chút, vẫn nghiêng đầu sang hỏi Tô Hoan Trạch.
“Ừm.”
“Mới ngày khai giảng đầu tiên đã làm ầm ĩ như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?”
Trong phòng ngủ có người nào đó bật cười thành tiếng nhưng không nói gì, chỉ chờ Tô Hoan Trạch trả lời.
“Đúng vậy.”
“Ừm, tôi cảm thấy không ổn đâu, mọi người nên hòa thuận với nhau chứ.”
Tô Hoan Trạch nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn không thấu. Sau đó cậu ta gật đầu một cách thoải mái: “Được.” Sau đó quay sang nói với những người khác, “Ai đó cầm trái cây đi rửa đi, mọi người cùng nhau ăn.”
Cái người cười chế nhạo lúc nãy trông có vẻ kinh ngạc lắm, nhưng vẫn nghe theo, đá vào chân một cậu trai đang đứng cạnh đó quát lớn lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi rửa trái cây đi.” Cậu ta nói xong thì lấy một cái ghế chỗ bàn học, ngồi đối diện Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch, mở miệng hỏi cậu, “Lớp trưởng, cậu tên là gì?”
“Tiết Diệc Sâm.”
“Ồ… Tôi tên Tiêu Ý Hàng.” Nói xong thì nhìn cậu cười như không cười, vẻ tươi cười của cậu ta khiến người khác cảm thấy bị đe dọa, có lẽ cậu ta đang giả vờ, nhưng rõ ràng cậu ta vẫn làm theo lời Tô Hoan Trạch nói.
Mà Tô Hoan Trạch cũng rất nể mặt Tiết Diệc Sâm.
“Ừm, chào cậu.”
“Nghe nói cậu học rất tốt nhỉ, sau này thi thố gì mong cậu giúp đỡ nhé.”
“Chuyện này… vẫn phải dựa vào nỗ lực của cậu thôi.”
Tiêu Ý Hàng nhướng mày tỏ vẻ không vui nhưng cũng không nói gì hết, bất đắc dĩ gật đầu với cậu, giọng điệu có hơi giễu cợt: “Lớp trưởng nỏi chí phải, tụi mình phải chăm chỉ học tập hướng về phía trước, phải làm con ngoan trò giỏi đúng không.”
Mấy người bên kia cũng tản ra, ngồi trong phòng tán gẫu với nhau. Cậu bạn bị đánh được hai người bón hành cậu ta đỡ lên, nhưng không ngồi xuống vì không còn chỗ, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để leo lên giường trên.
Tiết Diệc Sâm không ở lại quá lâu, cậu nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi đi cậu còn nghe Tiêu Ý Hàng hỏi Tô Hoan Trạch: “Cậu thân với cậu ta như vậy từ lúc nào thế?”
Tô Hoan Trạch trả lời một cách lạnh nhạt: “Cũng không thân lắm.”
“Đúng là không thể ưa nổi mấy đứa tỏ vẻ ngoan hiền như vậy mà, xem hoạt hình nhiều quá nên muốn làm chúa cứu thế hay gì? Chậc!”
Tiết Diệc Sâm đang đứng ngoài hành lang, đột nhiên cảm thấy rối bời, hay do bản thân mình mặt nóng dán mông lạnh? Chắc cậu hiểu nhầm rồi, thật ra Tô Hoan Trạch cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì cho cam?
Thôi kệ đi, sau này ít tiếp xúc với mấy người này một chút là được, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bấy giờ xem ra ký túc xá của cậu cũng có chút chuyện khó chịu vặt vãnh vậy thôi, thật ra cũng không tệ lắm, so ra thì tình huống còn đỡ hơn 217 chán.
Cậu về phòng thì lấy đồng phục đi giặt cho sạch, sau đó nghiêm túc rửa mặt, mấy người bên cạnh thấy cậu còn dùng cả sữa rửa mặt thì kinh ngạc hồi lâu, có người còn châm chọc mỉa mai cậu: “Đồ ẻo lả.” Cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Lúc cậu quay lại thì mấy cậu bạn trong phòng đang nói chuyện phiếm, vừa thấy cậu đi vào thì Mạnh Hải lên tiếng hỏi han: “Tiết Diệc Sâm, lúc nãy cậu sang phòng 217 à?”
“Ừm, có đến.”
“Nghe nói mới hôm đầu tiên thôi mà 217 đã đánh nhau rồi à?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Thầy Ngô cũng đến rồi, còn xách mấy người đi.”
Cậu không quan tâm gật gật đầu, sau đó nghe Mạnh Hải lẩm bẩm: “Nghe bảo là Cao Dương hút thuốc trong phòng ngủ nên làm sém chăn của Tiêu Ý Hàng, cậu ta mới điên máu lên đánh người. Nhưng mà nhìn Cao Dương trung thực thế kia có thể hút thuốc à? Hoàn toàn không thể nhìn ra mà… Lạ nhất là cả phòng kia có mỗi Tô Hoan Trạch không động thủ, những người khác đều bị xách đi.”
“Tên Tô Hoan Trạch kia nhìn dữ dằn thật.” Tống Triết cũng hóng hớt drama, hình như cậu ta có ấn tượng không tốt với Tô Hoan Trạch.
“Đúng vậy, nhưng tôi thấy cậu ta ngầu ngầu sao ấy, thật ra trông cậu ta cũng khá đẹp trai đó chứ nhưng vì khí chất mạnh mẽ nên chẳng khác gì xã hội đen hết. Lúc nãy tôi chạy đến phòng 217 hóng, thầy Ngô hỏi lúc đánh nhau Tô Hoan Trạch làm gì, cậu ta bảo cậu ta ngồi ăn trái cây. Thầy Ngô hỏi sao cậu ta không ngăn cản thì cậu ta đáp là không kịp vì Tiết Diệc Sâm can ngăn trước rồi.”
“Có phải đám người này thống nhất khẩu cung là không liên quan đến Tô Hoan Trạch không nhỉ? Chuyện này sao mà không liên quan tới cậu ta cho được.”
“Chuyện này thì tôi không rõ, Cao Dương bị oan ức cứ khóc mãi thôi, nhìn đáng thương cực. Hình như Khúc Hoài giúp đỡ Cao Dương, nhưng mà thái độ cứng rắn lắm nên bị đánh thảm nhất, lết còn không nổi phải có người đỡ cơ mà. Nhưng mà có chỗ này, Tô Hoan Trạch đổi giường với Cao Dương, vốn dĩ Cao Dương nằm ở giường dưới, cái phòng ngủ này thiết kế chỉ có hai giường dưới, bình thường người ta sẽ không muốn đổi nhỉ, tôi cứ cảm thấy chuyện này sai sai chỗ nào, mấy cậu thấy sao?”
Tiết Diệc Sâm nghe xong thì cũng đoán ra gần hết, nhưng cậu không muốn nói đến mấy chuyện này nữa, chỉ cảm thấy không chừng Tô Hoan Trạch vô sỉ từ tận trong xương cốt, chứ không sao mà thản nhiên phủi sạch hết vậy được?
Còn cái tên Tiêu Ý Hàng kia, sao lại cam tâm tình nguyện đội nồi thay Tô Hoan Trạch, cũng bởi vì nhà cậu ta có tiền ư?
Cậu lại nhớ tới anh Vương, người như vậy mà đi theo Tô Hoan Trạch, khẳng định không phải chỉ là một tài xế bình thường được ha?
Rốt cuộc tên Tô Hoan Trạch này có lai lịch như thế nào?
Thôi bỏ đi, không biết gì hết thì tốt hơn.
Cậu nằm trên giường, đáp mặt nạ xông hơi chuẩn bị đi ngủ, còn bị đám người trong ký túc xá vây quanh chỉ trỏ một hồi. Cậu không thèm quan tâm đến, cứ ngủ phần mình, sau đó dùng ý thức tiến vào hệ thống bắt đầu viết tiểu thuyết.
Cậu viết tiểu thuyết đủ thể loại, nhưng thích nhất là mấy thể loại như tận thế, chiến tranh hay võng du, cốt truyện ngàn năm như một, nam chủ thêm một đống đồng đội đủ loại tính cách và kẻ thù, có hài có bi nên cực kỳ hấp dẫn người đọc.
Mục đích ban đầu của cậu là viết ra những câu chuyện nhiệt huyết, nhưng không hiểu sao lại thu hút được rất nhiều người đọc nữ, ship loạn xạ cả lên, một quyển sách thôi mà có thể ship đến tận mấy trăm cp, cả người qua đường Giáp cũng không buông tha, bọn họ thảo luận kịch liệt bên dưới khu thảo luận, cậu cũng trở thành tác giả số một… mảng đam mỹ.
Có lẽ do cậu viết truyện trên Tấn Giang, chỗ này nhiều hủ nữ quá…
Khi cậu đang viết bản thảo, một thông báo nhắc nhở từ hệ thống đột nhiên nhảy ra: Điểm hệ thống đã được tích lũy thành công, kỹ năng phụ trợ đầu tiên [Huấn luyện cuộc sống] sẽ được kích hoạt.
Tiết Diệc Sâm: Cái quái gì đây?
Hệ thống: Đủ điểm hệ thống rồi nên bật plugin cho cậu.
Tiết Diệc Sâm: Yo, nghe không tồi! Có phải bởi vì hôm nay tôi đã làm người tốt nên được cộng rất nhiều điểm không?
Hệ thống: Không phải, là do cậu trong tương lai nạp tiền vào đấy.
Tiết Diệc Sâm: À…
Cậu đã nhận ra, cái hệ thống này chẳng khác gì nhà phát triển game vậy, mày có tiền thì mày là tổ tông!
Nhưng mà cậu vẫn rất tò mò đối với cái plugin này nên lựa chọn tiến vào.
Sau khi tiến vào gian phòng, cậu ngồi trên một cái ghế, xung quanh là một không gian trống trải không nhìn thấy điểm cuối, hệt như đang ở trong không gian vũ trụ vô tận chỉ có bóng đêm bao trùm khắp nơi. Đối diện cậu đột nhiên lóe sáng lên, bỗng xuất hiện một cái ghế dựa cái y hệt cậu đang ngồi, trên đó cũng có một người đàn ông.
Sau khi người kia tiến vào, đầu tiên anh ta nhìn xung quanh, sau đó nhìn Tiết Diệc Sâm, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười. Cái nụ cười này mười phần toan tính, còn có vẻ khôn ngoan lắm, cái loại biểu cảm này phối hợp với gương mặt giống Tiết Diệc Sâm y như đúc cứ phải gọi là ảo lòi.
“Không ngờ tôi có thể gặp lại bản thân trong quá khứ, cảm giác này… ừm…” Lúc Tiết đến từ tương lai nói chuyện, hình như cũng đang chú ý đến dáng vẻ của mình, trông không khác gì Tiết Diệc Sâm cả nên không khỏi bất ngờ, sau đó vung tay biến ra một cái gương dòm tới dòm lui: “Úi cha, lâu rồi không được nhìn thấy gương mặt của mình lúc trẻ.”
“Anh là… tôi trong tương lai ư?”
“Ừm.”
“Đệt mợ… Cái đó…”
Tiết Diệc Sâm còn đang muốn hỏi thì thấy vẻ mặt của Tiết đến từ tương lai đột nhiên hưng phấn rồi đứng phắt dậy, đưa tay vói vào quần sờ soạng chỗ kia, xác định thằng em của mình vẫn còn nguyên thì lập tức mừng như điên, sau đó anh ta bước đến vỗ cái bép vào chỗ đó của Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm vô thức nhấc chân lên hung hăng đá anh ta ra, bản thân cậu rất nhẫn nại nhưng vẫn không thể nào chịu nổi chỗ đó bị một người đàn ông sờ vào, cho dù bản thân mình trong tương lai cũng không được.
Không biết có phải cú đá này quá mạnh không mà thân thể của Tiết đến từ tương lai vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, biến mất không còn dấu vết.
Mẹ kiếp, sao bản thân mình trong tương lai lại thất bại như vậy nhỉ?
Bình luận truyện