Tôi Không Hợp Yêu Đương
Chương 36
Cuối cùng Hạ Duy cũng như ý nguyện được nhìn thấy diễn viên điện ảnh Mạc Thiên Vương, nhưng Giang Chi Châu cũng thật sự bắt đầu thực hành chính sách không để ý tới cô. Hạ Duy rất kinh ngạc, cái trò như thế này mà trai thẳng cũng chơi à?
Nhưng mà ai sợ ai chứ, cô tự nhận mình tình trường lão luyện, chẳng lẽ còn thua một tên trai thẳng chưa từng yêu đương sao? Ha ha!
Buổi trưa Giang Chi Châu không tới đón cô về ăn cơm trưa như ngày thường, Hạ Duy cũng không có tìm anh, tự mình chọn một quán ăn đặc biệt để ăn. Vốn định vào nhóm bạn thân để than phiền về Giang Chi Châu, không ngờ lại phát hiện một bài đăng mới của anh.
Giang Chi Châu: cơm trưa hôm nay [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Hạ Duy: "..."
Đậu hũ Ma Bà, cá hấp, thịt kho cà, canh hải sản ba vị. Mỗi món đều được miêu tả kỹ càng.
... một người mà ăn hết nhiều như vậy sao???
Như là sợ cô không nhìn thấy, Giang Chi Châu còn đăng bài y như thế trong nhóm bạn bè nữa. Hạ Duy mở miệng cười hai tiếng, bạn trai như vậy, chẳng lẽ giữ lại để làm lễ mừng năm mới sao?
cô tìm lại bài đăng mình vừa xem, rồi viết lại và đăng lên nhóm bạn bè.
Hạ Duy: 【 thế giới tình cảm】bạn trai thích ăn mảnh, có nên yêu nữa không đây?
Giang Chi Châu: "..."
anh đang muốn tìm một tin đăng đáp trả cô thì lại nhận được một cuộc điện thoại, là của mẹ anh gọi tới. anh hơi ngạc nhiên một chút, rồi tiếp điện thoại: "Mẹ ạ."
"Aizz, Chi Châu, ăn cơm trưa chưa?"
"Con đang ăn, có chuyện gì không mẹ?"
"À, là thế này, mẹ và bố con có một số việc muốn thương lượng với con, buổi tối hôm nay con chuẩn bị một phòng ở Thiên Hạ Cư, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
"Vâng." Giang Chi Châu đồng ý, lại tò mò, "Có chuyện gì thế mẹ?"
Mẹ Giang Chi Châu lại không tiết lộ nhiều: "Chuyện này khá phức tạp, trong điện thoại nói không rõràng được, vẫn là để buổi tối gặp mặt rồi nói đi."
"Vâng ạ." Sau khi Giang Chi Châu và mẹ nói chuyện xong, liền đi đặt trước một gian phòng. Trực giác của anh cho là chuyện mẹ muốn nói với anh chắc chắn sẽ là chuyện khá quan trọng, anh cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng lại nghĩ không ra đầu mối gì. Đến lúc ăn cơm tối, anh đi vào phòng đã nhìn thấy dì út ngồi ở bên trong, lập tức cảm thấy sáng tỏ một chút.
Chẳng lẽ lại là về chuyện giới thiệu đối tượng cho mình?
Dường như nhìn ra được tâm tư của anh, dì út nở nụ cười nói: "Cháu đừng lo lắng, hôm nay cũng khôngnói về chuyện yêu đương của cháu đâu."
Giang Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại càng thêm nghi ngờ: "Vậy cuối cùng là chuyện gì ạ?"
Mẹ để anh yên vị ngồi xuống rồi mới cười cười nói với anh: " Gần đây công ty có một hạng mục mới khá lớn, ông nội của con có ý định giao cho con cháu trong nhà phụ trách, hẳn là cũng muốn xem năng lực của mấy đứa một chút, mấy anh chị của con cũng đều phải đi."
Lông mày Giang Chi Châu hẽgiật giật, công ty mà mẹ đang nói là công ty của nhà họ Giang, anh nhìn về phía bố mình, ông chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Giang Chi Châu suy nghĩ một lúc, hỏi mẹ: "Ý của bố mẹ là con cũng phải đi sao?"
"Đúng là có ý này." Mẹ Giang Chi Châu biết rõ có thể anh sẽ không đồng ý, cho nên cười nói với anh, "Hẳn là ông nội của con muốn nhân cơ hội này chọn người nối nghiệp, con cũng là một thành viên của nhà họ Giang, đương nhiên cũng nên đi."
"Nhưng con đã có Thiên Hạ Cư rồi, con không liên quan gì đến công ty nhà họ Giang cả."
Nhà họ Giang tại thành phố A coi như là danh môn vọng tộc, chi hệ phức tạp, ông họ của anh thì mở võ quán ở thành phố A, nghe nói trước kia rất nổi tiếng, còn ông nội của anh thì chuyên tâm về kinh thương, phát triển đến bây giờ đã rất to lớn, hai bác của anh thậm chí là các anh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tại mấy tạp chí tài chính và kinh tế lớn.
Chỉ có bố của anh là đơn độc một mình, vài chục năm nay chỉ chuyên tâm vào các món ăn.
Nhà họ Giang có một quyển sách dạy nấu ăn, năm đó trong lúc vô tình bố anh phát hiện quyển sách đãbám đầy tro bụi trong nhà để sách của dòng họ, sau đấy thì không thể thay đổi được gì nữa.
Trong sách ghi lại những món ăn do một vị lão tổ của Giang gia trước đây tạo ra, ông kinh doanh mộtquán rượu nhỏ, gọi là Thiên Hạ Cư. Quán rượu tuy nhỏ, nhưng tài nấu ăn của ông rất khéo léo, thanh danh ở kinh thành nhanh chóng lan rộng, hấp dẫn không ít Vương Tôn quý tộc và dân thường tới ăn cơm. Về sau quán ăn này liền trở thành nơi những người có tiền thường ăn, tổ tiên của anh cũng khônghoàn toàn đổi món mà chỉ thay đổi một chút phù hợp với khẩu vị của những người nhiều tiền.
Sau khi có được quyển sách này, bố của anh sinh ra rất nhiều hứng thú với việc chế biến và nấu ra các món ăn, ông của anh cũng đánh mắng nhiều, nhưng bố vẫn làm theo ý mình, cuối cùng ông nội đành bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy tiền giúp bố mở Thiên Hạ Cư, nhưng lại không nghĩ tới, danh khí của nhà hàng hiện giờ lớn như vậy.
Giang Chi Châu từ nhỏ đi theo bố học nấu ăn, sau khi xuất sư, đương nhiên là tiếp quản Thiên Hạ Cư, về phần công ty Giang gia, anh thật sự không tiếp xúc bao giờ.
Dì út nghe anh nói như vậy, nhân tiện nói: "Thiên Hạ Cư là Thiên Hạ Cư, đó là ông nội của cháu mở ra cho bố cháu, việc làm ăn của nhà họ Giang không hề giống."
Dì út vừa dứt lời, bố Giang Chi Châu không vui nói: "Cái gì là mở cho tôi, hiện chẳng phải Chi Châu đangkinh doanh rất tốt à? Thành phố A có người nào không biết Thiên Hạ Cư chứ?"
Dì út thấy ông lại tức giận, vội nói: "Được được được, Thiên Hạ Cư đương nhiên là tốt, nhưng hôm nay chúng ta không phải đến để thảo luận về Thiên Hạ Cư đâu."
Giang Chi Châu nói: "Bố nói không sai, chúng ta vốn vẫn kinh doanh Thiên Hạ Cư, việc làm ăn của Thiên Hạ Cư vẫn tốn, kiếm được không ít tiền."
"Dì biết rõ Thiên Hạ Cư kiếm được tiền, nhưng tiền kiếm được có thể so với công ty nhà họ Giang sao?" Dì út còn không rõ tính tình của hai cha con nhà này, "Lần này ông nội cháu đã nói để cho con cháu trong nhà phụ trách, mấy anh chị của cháu cũng phải đi thì vì sao cháu lại không đi chứ?”
"Ai thèm đi chia chác tranh giành với bọn họ chứ! Ai thích thì đi đi." Bố Giang Chi Châu lạnh lùng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Mẹ Giang Chi Châu khuyên nhủ: "Sao anh lại tức giận như thế, chẳng phải em ấy nói cũng đúng sao? Nếu là việc làm ăn của nhà họ Giang thì chúng ta đương nhiên là có tư cách tham dự."
"anh thấy em ở cùng cô em gái này nhiều quá cũng trở nên không bình thường như thế rồi!"
Sau khi ông nói lời này xong, sắc mặt dì út cũng khó coi: "anh rể, lời này của anh có ý gì, chẳng phải chỉ vì em lo cho chị của em và Chi Châu à! Gia đình nhà anh kiếm được tiền thì chẳng lẽ em lại được chia một phần hay sao? Em chỉ khó chịu chuyện hai anh của anh hoàn toàn đẩy gia đình anh ra ngoài, để bọn họ tưng bừng tranh giành gia sản với nhau, chỉ cho gia đình anh một cái quán ăn rồi đuổi đi? Dựa vào cái gì, đâu chỉ có mỗi họ mang họ Giang?”
"Ôi chao, đừng tức giận đừng tức giận, đều là người một nhà, đừng làm không khí căng thẳng." Mẹ Giang Chi Châu lên tiếng hoà giải. Dì út của Giang Chi Châu tức giận đến đỏ mặt, quay đầu đi không nóigì, bố Giang Chi Châu ra vẻ bực mình, ngồi ở một bên không lên tiếng.
Giang Chi Châu đã trầm mặc một lúc, nói: "Con sẽ đi xem hạng mục kia, nhưng kết quả như thế nào con không thể chắc chắn được." anh cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến tranh giành này, nhưng trước mắt chỉ có như vậy mới có thể tạm thời hóa giải mâu thuẫn của người lớn trong nhà, "Ở đâu ạ, phải đi trong bao lâu?"
Mẹ Giang Chi Châu nói: "Ở thành phố S, chắc là mất khoảng hơn một tháng."
Lông mày Giang Chi Châu nhíu lại, thành phố S, một tháng...
"Con cũng không cần có áp lực quá lớn, như con nói, chúng ta có Thiên Hạ Cư rồi, lần này qua đấy, chủ yếu là để cho họ thấy thái độ của mình thôi." Mẹ Giang Chi Châu nói, "Bên này con không cần lo lắng, có mẹ và bố con rồi."
"Vâng." Việc anh lo lắng không phải vấn đề này, mà là chuyện khác.
Ăn cơm xong và tiễn người lớn về, Giang Chi Châu ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho Hạ Duy. Hạ duy lúc này vẫn còn trong cửa hàng, nhìn thấy điện thoại của Giang Chi Châu, trong lòng liền cảm thấy mừng thầm.
Xem đi! Cuối cùng anh cũng không bằng cô! Lúc cô tiếp điện thoại, giọng nói còn có vẻ đắc ý: "Có chuyện gì vậy Giang tiên sinh, không phải nói không để ý tới em sao?"
"..." Giang Chi Châu dừng lại một chút, rồi nói với cô, "anh có chút việc muốn nói với em, bây giờ em đang ở cửa hàng à? anh tới đón em."
Hạ Duy nghe giọng nói của anh nghiêm tức thì cũng ngưng đùa vui: "Chuyện gì thế, nghiêm túc như vậy?"
"Lúc gặp sẽ nói, em ở cửa hàng à?"
"Vâng."
"Khoảng 10 phút sau anh đến."
không bao lâu sau, Giang Chi Châu đã đến đón Hạ Duy, trên đường đi Hạ Duy vẫn luôn suy đoán xem rốt cuộc anh muốn nói gì với cô. không phải là anh chỉ lấy cớ thôi chứ?
Sau khi về đến phòng 1808, A Hoàng gâu gâu hai tiếng rồi nhào ra. Gần đây khi cô ra ngoài đều mang A Hoàng xuống tầng dưới chơi cùng với A Quất, coi như là làm bạn với nhau. cô dắt A Hoàng đi đến ghế sô pha, hỏi Giang Chi Châu: "Rốt cuộc làcó chuyện gì thế?"
Giang Chi Châu nơi nới lỏng cà vạt, nói: "anh phải đi nơi khác một chuyến, chắc là mất một tháng."
Hạ Duy sững sờ: "Nơi khác?"
"Ừ, thành phố S."
"Xa như vậy à. Lúc nào đi?"
"Khoảng hai ngày nữa." Giang Chi Châu nói xong liền cau lông mày lại, sớm biết phải xa nhau lâu như vậy, anh cũng không chơi trò "không để ý tới đối phương bao nhiêu tiếng đồng hồ" với cô rồi. Lúc hai người ở bên nhau cứ cảm thấy giống như có rất nhiều thời gian, có thể tùy ý cố tình gây sự, thế nên hai người đều chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đến đúng lúc này anh mới giật mình, bọn họ đã lãng phí bao nhiêu thời gian một cách vô ích.
Hạ Duy im lặng một lúc, hỏi anh: "Tại sao lại đột nhiên đi như thế, có việc gì à?"
Giang Chi Châu thở dài trút hết bực dọc ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon nói: "Công ty bên kia có mộthạng mục khá lớn, ông nội muốn mấy anh chị em là con cháu trong nhà tham gia vào."
Hạ Duy kinh ngạc há to miệng: "anh còn có một công ty nữa à?"
"... không phải của anh, là của nhà họ Giang. anh vốn không muốn đi đâu, nhưng mà vì chuyện này mà người lớn trong nhà có hơi xung đột nên anh vẫn quyết định đi xem sao."
"À, là như vậy sao, vậy trong khoảng thời gian này A Quất làm sao bây giờ?"
"Trước tiên em cứ mang lên phòng em đi, trước khi đi anh sẽ chuẩn bị thức ăn của mèo cho nó, mặt khác..." anh nói đến đây cố ý dừng lại nhìn nhìn Hạ Duy, "anh cũng sẽ thông báo cho phòng bếp, mỗi ngày chuẩn bị cơm trưa mang đến cho em."
!!!
"Miễn phí à?!"
"Ừ..."
Hạ Duy quả thật không thể tin được: "Ý của anh là em có thể ăn miễn phí một tháng ở Thiên Hạ Cư??"
"Ừ."
"A A A A! Đột nhiên em lại hi vọng anh có thể ở thành phố S lâu lâu một chút!"
Giang Chi Châu: "..."
Cái trò chơi anh vừa nghĩ không muốn chơi kia, giờ anh lại muốn chơi tiếp rồi.
Hai ngày sau, Giang Chi Châu chuẩn bị xong đồ đạc bắt đầu xuất phát đi thành phố S, Hạ Duy dắt A Hoàng đi tạm biệt: "thật sự không cần em đưa anh ra sân bay sao?"
"không, mấy người trong nhà đều xuất phát cùng lúc đấy, em đi ra sân bay sẽ gặp phải người nhà của anh." Tuy lúc anh nói con dâu xấu sớm muộn cũng phải đến gặp cha mẹ chồng, nhưng hôm nay hiển nhiên không phải cơ hội tốt, "anh đến nơi sẽ liên lạc với em."
"Được."
Hạ Duy một đường tiễn anh đi ra đến ngoài chung cư, trước khi đi, Giang Chi Châu nhìn cô dặn dò: "Chăm sóc tốt A Quất, A Hoàng và cả mình nữa."
"Được."
"Buổi tối nghỉ sớm về nhà với bọn chúng."
"Em biết rồi." thật ra trong khoảng thời gian này cô đều về nhà sớm hơn trước – 7h đã về rồi, "anh cũng nhớ tự chăm sóc mình cho tốt nhé."
"Ừ." Giang Chi Châu nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Còn có chuyện gì sao?" Hạ Duy thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, khó hiểu hỏi một câu.
Giang Chi Châu mấp máy môi, nói: "không có gì."
hiện giờ anh rất muốn ôm cô hoặc gần gũi cô một chút, nhưng nghĩ đến bệnh của cô, anh lại nhịn được. Có thể bây giờ mà hôn thì có lẽ hai người sẽ chia tay luôn lần này cũng nên.
"Vậy anh đi đây." Giang Chi Châu xoay người ngồi vào trong xe.
Nhưng mà ai sợ ai chứ, cô tự nhận mình tình trường lão luyện, chẳng lẽ còn thua một tên trai thẳng chưa từng yêu đương sao? Ha ha!
Buổi trưa Giang Chi Châu không tới đón cô về ăn cơm trưa như ngày thường, Hạ Duy cũng không có tìm anh, tự mình chọn một quán ăn đặc biệt để ăn. Vốn định vào nhóm bạn thân để than phiền về Giang Chi Châu, không ngờ lại phát hiện một bài đăng mới của anh.
Giang Chi Châu: cơm trưa hôm nay [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Hạ Duy: "..."
Đậu hũ Ma Bà, cá hấp, thịt kho cà, canh hải sản ba vị. Mỗi món đều được miêu tả kỹ càng.
... một người mà ăn hết nhiều như vậy sao???
Như là sợ cô không nhìn thấy, Giang Chi Châu còn đăng bài y như thế trong nhóm bạn bè nữa. Hạ Duy mở miệng cười hai tiếng, bạn trai như vậy, chẳng lẽ giữ lại để làm lễ mừng năm mới sao?
cô tìm lại bài đăng mình vừa xem, rồi viết lại và đăng lên nhóm bạn bè.
Hạ Duy: 【 thế giới tình cảm】bạn trai thích ăn mảnh, có nên yêu nữa không đây?
Giang Chi Châu: "..."
anh đang muốn tìm một tin đăng đáp trả cô thì lại nhận được một cuộc điện thoại, là của mẹ anh gọi tới. anh hơi ngạc nhiên một chút, rồi tiếp điện thoại: "Mẹ ạ."
"Aizz, Chi Châu, ăn cơm trưa chưa?"
"Con đang ăn, có chuyện gì không mẹ?"
"À, là thế này, mẹ và bố con có một số việc muốn thương lượng với con, buổi tối hôm nay con chuẩn bị một phòng ở Thiên Hạ Cư, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
"Vâng." Giang Chi Châu đồng ý, lại tò mò, "Có chuyện gì thế mẹ?"
Mẹ Giang Chi Châu lại không tiết lộ nhiều: "Chuyện này khá phức tạp, trong điện thoại nói không rõràng được, vẫn là để buổi tối gặp mặt rồi nói đi."
"Vâng ạ." Sau khi Giang Chi Châu và mẹ nói chuyện xong, liền đi đặt trước một gian phòng. Trực giác của anh cho là chuyện mẹ muốn nói với anh chắc chắn sẽ là chuyện khá quan trọng, anh cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng lại nghĩ không ra đầu mối gì. Đến lúc ăn cơm tối, anh đi vào phòng đã nhìn thấy dì út ngồi ở bên trong, lập tức cảm thấy sáng tỏ một chút.
Chẳng lẽ lại là về chuyện giới thiệu đối tượng cho mình?
Dường như nhìn ra được tâm tư của anh, dì út nở nụ cười nói: "Cháu đừng lo lắng, hôm nay cũng khôngnói về chuyện yêu đương của cháu đâu."
Giang Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại càng thêm nghi ngờ: "Vậy cuối cùng là chuyện gì ạ?"
Mẹ để anh yên vị ngồi xuống rồi mới cười cười nói với anh: " Gần đây công ty có một hạng mục mới khá lớn, ông nội của con có ý định giao cho con cháu trong nhà phụ trách, hẳn là cũng muốn xem năng lực của mấy đứa một chút, mấy anh chị của con cũng đều phải đi."
Lông mày Giang Chi Châu hẽgiật giật, công ty mà mẹ đang nói là công ty của nhà họ Giang, anh nhìn về phía bố mình, ông chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Giang Chi Châu suy nghĩ một lúc, hỏi mẹ: "Ý của bố mẹ là con cũng phải đi sao?"
"Đúng là có ý này." Mẹ Giang Chi Châu biết rõ có thể anh sẽ không đồng ý, cho nên cười nói với anh, "Hẳn là ông nội của con muốn nhân cơ hội này chọn người nối nghiệp, con cũng là một thành viên của nhà họ Giang, đương nhiên cũng nên đi."
"Nhưng con đã có Thiên Hạ Cư rồi, con không liên quan gì đến công ty nhà họ Giang cả."
Nhà họ Giang tại thành phố A coi như là danh môn vọng tộc, chi hệ phức tạp, ông họ của anh thì mở võ quán ở thành phố A, nghe nói trước kia rất nổi tiếng, còn ông nội của anh thì chuyên tâm về kinh thương, phát triển đến bây giờ đã rất to lớn, hai bác của anh thậm chí là các anh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tại mấy tạp chí tài chính và kinh tế lớn.
Chỉ có bố của anh là đơn độc một mình, vài chục năm nay chỉ chuyên tâm vào các món ăn.
Nhà họ Giang có một quyển sách dạy nấu ăn, năm đó trong lúc vô tình bố anh phát hiện quyển sách đãbám đầy tro bụi trong nhà để sách của dòng họ, sau đấy thì không thể thay đổi được gì nữa.
Trong sách ghi lại những món ăn do một vị lão tổ của Giang gia trước đây tạo ra, ông kinh doanh mộtquán rượu nhỏ, gọi là Thiên Hạ Cư. Quán rượu tuy nhỏ, nhưng tài nấu ăn của ông rất khéo léo, thanh danh ở kinh thành nhanh chóng lan rộng, hấp dẫn không ít Vương Tôn quý tộc và dân thường tới ăn cơm. Về sau quán ăn này liền trở thành nơi những người có tiền thường ăn, tổ tiên của anh cũng khônghoàn toàn đổi món mà chỉ thay đổi một chút phù hợp với khẩu vị của những người nhiều tiền.
Sau khi có được quyển sách này, bố của anh sinh ra rất nhiều hứng thú với việc chế biến và nấu ra các món ăn, ông của anh cũng đánh mắng nhiều, nhưng bố vẫn làm theo ý mình, cuối cùng ông nội đành bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy tiền giúp bố mở Thiên Hạ Cư, nhưng lại không nghĩ tới, danh khí của nhà hàng hiện giờ lớn như vậy.
Giang Chi Châu từ nhỏ đi theo bố học nấu ăn, sau khi xuất sư, đương nhiên là tiếp quản Thiên Hạ Cư, về phần công ty Giang gia, anh thật sự không tiếp xúc bao giờ.
Dì út nghe anh nói như vậy, nhân tiện nói: "Thiên Hạ Cư là Thiên Hạ Cư, đó là ông nội của cháu mở ra cho bố cháu, việc làm ăn của nhà họ Giang không hề giống."
Dì út vừa dứt lời, bố Giang Chi Châu không vui nói: "Cái gì là mở cho tôi, hiện chẳng phải Chi Châu đangkinh doanh rất tốt à? Thành phố A có người nào không biết Thiên Hạ Cư chứ?"
Dì út thấy ông lại tức giận, vội nói: "Được được được, Thiên Hạ Cư đương nhiên là tốt, nhưng hôm nay chúng ta không phải đến để thảo luận về Thiên Hạ Cư đâu."
Giang Chi Châu nói: "Bố nói không sai, chúng ta vốn vẫn kinh doanh Thiên Hạ Cư, việc làm ăn của Thiên Hạ Cư vẫn tốn, kiếm được không ít tiền."
"Dì biết rõ Thiên Hạ Cư kiếm được tiền, nhưng tiền kiếm được có thể so với công ty nhà họ Giang sao?" Dì út còn không rõ tính tình của hai cha con nhà này, "Lần này ông nội cháu đã nói để cho con cháu trong nhà phụ trách, mấy anh chị của cháu cũng phải đi thì vì sao cháu lại không đi chứ?”
"Ai thèm đi chia chác tranh giành với bọn họ chứ! Ai thích thì đi đi." Bố Giang Chi Châu lạnh lùng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Mẹ Giang Chi Châu khuyên nhủ: "Sao anh lại tức giận như thế, chẳng phải em ấy nói cũng đúng sao? Nếu là việc làm ăn của nhà họ Giang thì chúng ta đương nhiên là có tư cách tham dự."
"anh thấy em ở cùng cô em gái này nhiều quá cũng trở nên không bình thường như thế rồi!"
Sau khi ông nói lời này xong, sắc mặt dì út cũng khó coi: "anh rể, lời này của anh có ý gì, chẳng phải chỉ vì em lo cho chị của em và Chi Châu à! Gia đình nhà anh kiếm được tiền thì chẳng lẽ em lại được chia một phần hay sao? Em chỉ khó chịu chuyện hai anh của anh hoàn toàn đẩy gia đình anh ra ngoài, để bọn họ tưng bừng tranh giành gia sản với nhau, chỉ cho gia đình anh một cái quán ăn rồi đuổi đi? Dựa vào cái gì, đâu chỉ có mỗi họ mang họ Giang?”
"Ôi chao, đừng tức giận đừng tức giận, đều là người một nhà, đừng làm không khí căng thẳng." Mẹ Giang Chi Châu lên tiếng hoà giải. Dì út của Giang Chi Châu tức giận đến đỏ mặt, quay đầu đi không nóigì, bố Giang Chi Châu ra vẻ bực mình, ngồi ở một bên không lên tiếng.
Giang Chi Châu đã trầm mặc một lúc, nói: "Con sẽ đi xem hạng mục kia, nhưng kết quả như thế nào con không thể chắc chắn được." anh cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến tranh giành này, nhưng trước mắt chỉ có như vậy mới có thể tạm thời hóa giải mâu thuẫn của người lớn trong nhà, "Ở đâu ạ, phải đi trong bao lâu?"
Mẹ Giang Chi Châu nói: "Ở thành phố S, chắc là mất khoảng hơn một tháng."
Lông mày Giang Chi Châu nhíu lại, thành phố S, một tháng...
"Con cũng không cần có áp lực quá lớn, như con nói, chúng ta có Thiên Hạ Cư rồi, lần này qua đấy, chủ yếu là để cho họ thấy thái độ của mình thôi." Mẹ Giang Chi Châu nói, "Bên này con không cần lo lắng, có mẹ và bố con rồi."
"Vâng." Việc anh lo lắng không phải vấn đề này, mà là chuyện khác.
Ăn cơm xong và tiễn người lớn về, Giang Chi Châu ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho Hạ Duy. Hạ duy lúc này vẫn còn trong cửa hàng, nhìn thấy điện thoại của Giang Chi Châu, trong lòng liền cảm thấy mừng thầm.
Xem đi! Cuối cùng anh cũng không bằng cô! Lúc cô tiếp điện thoại, giọng nói còn có vẻ đắc ý: "Có chuyện gì vậy Giang tiên sinh, không phải nói không để ý tới em sao?"
"..." Giang Chi Châu dừng lại một chút, rồi nói với cô, "anh có chút việc muốn nói với em, bây giờ em đang ở cửa hàng à? anh tới đón em."
Hạ Duy nghe giọng nói của anh nghiêm tức thì cũng ngưng đùa vui: "Chuyện gì thế, nghiêm túc như vậy?"
"Lúc gặp sẽ nói, em ở cửa hàng à?"
"Vâng."
"Khoảng 10 phút sau anh đến."
không bao lâu sau, Giang Chi Châu đã đến đón Hạ Duy, trên đường đi Hạ Duy vẫn luôn suy đoán xem rốt cuộc anh muốn nói gì với cô. không phải là anh chỉ lấy cớ thôi chứ?
Sau khi về đến phòng 1808, A Hoàng gâu gâu hai tiếng rồi nhào ra. Gần đây khi cô ra ngoài đều mang A Hoàng xuống tầng dưới chơi cùng với A Quất, coi như là làm bạn với nhau. cô dắt A Hoàng đi đến ghế sô pha, hỏi Giang Chi Châu: "Rốt cuộc làcó chuyện gì thế?"
Giang Chi Châu nơi nới lỏng cà vạt, nói: "anh phải đi nơi khác một chuyến, chắc là mất một tháng."
Hạ Duy sững sờ: "Nơi khác?"
"Ừ, thành phố S."
"Xa như vậy à. Lúc nào đi?"
"Khoảng hai ngày nữa." Giang Chi Châu nói xong liền cau lông mày lại, sớm biết phải xa nhau lâu như vậy, anh cũng không chơi trò "không để ý tới đối phương bao nhiêu tiếng đồng hồ" với cô rồi. Lúc hai người ở bên nhau cứ cảm thấy giống như có rất nhiều thời gian, có thể tùy ý cố tình gây sự, thế nên hai người đều chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đến đúng lúc này anh mới giật mình, bọn họ đã lãng phí bao nhiêu thời gian một cách vô ích.
Hạ Duy im lặng một lúc, hỏi anh: "Tại sao lại đột nhiên đi như thế, có việc gì à?"
Giang Chi Châu thở dài trút hết bực dọc ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon nói: "Công ty bên kia có mộthạng mục khá lớn, ông nội muốn mấy anh chị em là con cháu trong nhà tham gia vào."
Hạ Duy kinh ngạc há to miệng: "anh còn có một công ty nữa à?"
"... không phải của anh, là của nhà họ Giang. anh vốn không muốn đi đâu, nhưng mà vì chuyện này mà người lớn trong nhà có hơi xung đột nên anh vẫn quyết định đi xem sao."
"À, là như vậy sao, vậy trong khoảng thời gian này A Quất làm sao bây giờ?"
"Trước tiên em cứ mang lên phòng em đi, trước khi đi anh sẽ chuẩn bị thức ăn của mèo cho nó, mặt khác..." anh nói đến đây cố ý dừng lại nhìn nhìn Hạ Duy, "anh cũng sẽ thông báo cho phòng bếp, mỗi ngày chuẩn bị cơm trưa mang đến cho em."
!!!
"Miễn phí à?!"
"Ừ..."
Hạ Duy quả thật không thể tin được: "Ý của anh là em có thể ăn miễn phí một tháng ở Thiên Hạ Cư??"
"Ừ."
"A A A A! Đột nhiên em lại hi vọng anh có thể ở thành phố S lâu lâu một chút!"
Giang Chi Châu: "..."
Cái trò chơi anh vừa nghĩ không muốn chơi kia, giờ anh lại muốn chơi tiếp rồi.
Hai ngày sau, Giang Chi Châu chuẩn bị xong đồ đạc bắt đầu xuất phát đi thành phố S, Hạ Duy dắt A Hoàng đi tạm biệt: "thật sự không cần em đưa anh ra sân bay sao?"
"không, mấy người trong nhà đều xuất phát cùng lúc đấy, em đi ra sân bay sẽ gặp phải người nhà của anh." Tuy lúc anh nói con dâu xấu sớm muộn cũng phải đến gặp cha mẹ chồng, nhưng hôm nay hiển nhiên không phải cơ hội tốt, "anh đến nơi sẽ liên lạc với em."
"Được."
Hạ Duy một đường tiễn anh đi ra đến ngoài chung cư, trước khi đi, Giang Chi Châu nhìn cô dặn dò: "Chăm sóc tốt A Quất, A Hoàng và cả mình nữa."
"Được."
"Buổi tối nghỉ sớm về nhà với bọn chúng."
"Em biết rồi." thật ra trong khoảng thời gian này cô đều về nhà sớm hơn trước – 7h đã về rồi, "anh cũng nhớ tự chăm sóc mình cho tốt nhé."
"Ừ." Giang Chi Châu nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Còn có chuyện gì sao?" Hạ Duy thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, khó hiểu hỏi một câu.
Giang Chi Châu mấp máy môi, nói: "không có gì."
hiện giờ anh rất muốn ôm cô hoặc gần gũi cô một chút, nhưng nghĩ đến bệnh của cô, anh lại nhịn được. Có thể bây giờ mà hôn thì có lẽ hai người sẽ chia tay luôn lần này cũng nên.
"Vậy anh đi đây." Giang Chi Châu xoay người ngồi vào trong xe.
Bình luận truyện