Tôi Không Làm Người Nữa
Chương 18: Không làm người ngày thứ 18
Đây cũng không phải là hình ảnh ba chiều.
Nghe thấy tiếng kêu, còn có cảm giác được sức nặng ở trên người, Cố Hoài xác định được điều này.
Cố Hoài ngơ ngác một hồi không động đậy, chờ khi hồn hắn quay về, phản ứng đấu tiên của hắn chính là giơ tay sờ con ấu tể trùng tộc đang dùng dựng đồng nhìn hắn.
Cái sờ này liền chạm vào lớp lông tơ mềm mại trên người ấu tể, xúc cảm cũng rất tốt.
Trùng tộc khi còn nhỏ, bởi vì cơ thể còn chưa rụng lông hoàn toàn, lớp vỏ ngoài cũng đã cứng và lạnh như băng, nhưng thân thể ấu tể bị lông bao trùm sờ vẫn mềm mại, hơn nữa độ ấm cơ thể ấu tể so với trùng tộc bình thường thì hơi ấm hơn.
“Pi.”
Bị Cố Hoài sờ, sinh vật toàn lông này lại pi một tiếng với hắn, rồi mới hơi nằm sấp xuống cũng không nhúc nhích, đây là đồng ý cho Cố Hoài vuốt ve.
Mặc dù đây không phải là ấu tể trùng tộc thật sự, nhưng cử động biểu đạt “vui vẻ” đều giống như nhau.
Trùng tộc ở thời kì ấu tể còn có thể liếm lông mao cho một ấu tể khác, vì đối phương chải thuận lông, nhưng hành động này chỉ được thực hiện khi vui vẻ và muốn gần gũi mới làm.
Mặt khác, nếu một ấu tể trùng tộc khác đồng ý cho liếm lông, nhất định cũng là vì thích đối phương.
Hành động chải vuốt lông trong trùng tộc có ý nghĩa rất đặc biệt.
ở thời kì trưởng thành cũng không dùng liếm lông như ở thời kỳ ấu tể, muốn thể hiện tình cảm sẽ đổi thành sờ đầu tóc hoặc là hôn, thế nhưng bởi vì là chủng tộc khuyết thiếu tình cảm, tình huống có thể xảy ra những chuyện này là rất thấp, có thể nói là hiếm thấy.
một ấu tể trùng tộc nằm xấp xuống ngoan ngoãn cho bạn sờ, Cố Hoài lập tức liền không nhịn được, trước khi não bộ có thể tự hỏi, tay hắn đã ở trên lưng con ấu tể kia sờ soạng vài lần.
thậm chí khi sớ tới cái đuôi, Cố Hoài còn lấy tay móc chiếc đuôi màu xám bạc của con ấu tể trùng tộc trên người kéo ra phía sau.
Chờ ý thức mình đang làm gì, Cố Hoài vội vàng dừng tay.
“Alvis…..?” Cố Hoài ngồi dậy, đem con ấu tể trùng tộc này đặt trước người, cúi đầu bình tĩnh nhìn nó.
Nhưng mà cúi đầu liền nhìn thấy một đôi dựng đồng màu vàng nhạt, thật khó đem hai mắt này liên hệ với đôi mắt lạnh lùng của Alvis, Cố Hoài suy nghĩ một lúc, thế nhưng từ từ cong khóe miệng.
“Pi.” Đây là thanh âm trả lời.
Thanh âm pi còn hơi mềm mại, dù sao là thanh âm của ấu tể.
Tình cảnh này không thể nghiêm túc được, Cố Hoài nhịn không được đến mặt mày cũng cong cong: “Vì sao lại biến thành dáng vẻ này?”
ấu tể trùng tộc trước mắt không chỉ có lông tơ mềm mại, thân mình còn có dang vẻ tròn tròn, thân thể so với con thỏ thì lớn hơn một chút, bốn cái chân nhỏ do đang nằm sấp xuống nên không thấy, liếc mắt một cái sẽ tưởng là một quả bóng lông trắng.
Chỉ có cái đuôi là đã rút đi lớp lông tơ, đuôi nhỏ màu xám bạc quen thuộc khi thấy Cố Hoài cười cong mắt liên di chuyển.
Khiến Cố Hoài kinh ngạc là, trên lưng con ấu tể này còn có một đôi cánh nhỏ, mặc dù trong hình ảnh cũng đã thấy qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi lông ở hai cánh rụng đi hai cánh này sẽ biến thành đôi cánh bạc và cũng sẽ lạnh như băng giống như đuôi, khi Alvis ở trong hình người giữ lại chiếc đuôi để làm đặc điểm chủng tộc, cho nên Cố Hoài không biết trên cơ thể đối phương còn có một bộ phận như vậy.
Mà khi hỏi vấn đề này xong, Cố Hoài mới nhớ tới hiện giờ đối phương đang ở hình thái này không thể trả lời hắn được, hắn biết Alvis có thể lợi dụng dị năng của mình để biến mình trở về hình thái ấu tể, nhưng hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.
Lúc này Cố Hoài ngồi trên sô pha rất lười biếng, hắn nhìn con ấu tể trùng tộc đang dùng dựng đồng màu vàng nhạt nhìn hắn, nhìn nhìn bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
“Có phải…. là vì tôi nói đáng yêu không?” Cố Hoài không tự giác thả nhẹ thanh âm.
“Pi pi.”
Hai cánh nhỏ ở trên lưng hơi đập một chút, đôi dựng đồng màu vàng nhạt của con ấu tể trùng tộc này giống như một viên đá quý mĩ lệ, không cần mài giũa, bản thân nó đã rất tinh khiết rồi.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, Cố Hoài nao nao, đột nhiên vào lúc này, hắn không thể tránh khỏi cảm động trước sự thẳng thắn này. Thế là hắn nhịn không được bế lấy con ấu tể trùng tộc tròn tròn trước mặt, rồi giơ tay sờ sờ cánh của nó, sờ sờ đuôi của nó.
“Em thực đáng yêu.” Cố Hoài đem con ấu tể trùng tộc căn bản không hề vùng vẫy này giơ lên cao, rất thành thật khen ngợi đối phương.
Đã biết Alvis cũng không để ý bị khen như vậy, Cố Hoài còn bổ sung thêm một câu: “ không như bây giờ vẫn đáng yêu.”
Thử nghĩ xem một con mèo lớn với vẻ ngoài rất lạnh lùng cao ngạo, trên thực tế lại thích người ta khen mình đáng yêu.
Sau khi Cố Hoài nói xong câu thứ hai, ấu tể trùng tộc bị hắn giơ lên cao, bình thường đôi mắt màu vàng nhạt đã tròn lúc này còn mở ra to hơn, đuôi màu xám bạc ở phía sau vô ý thức lắc lư.
Mà Cố Hoài nói câu này xong, hắn đối diện với ánh mắt của con ấu tể này, bởi vì bề ngoài của con ấu tể này rất có tính lừa gạt, Cố Hoài cũng không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp hôn lên cái trán đầy lông của con âu tể trùng tộc này.
Mà nụ hôn này của Cố Hoài, khiến con ấu tể trùng tộc hắn đang ôm đang vô ý thức vẫy đuôi liền dừng lại, dựng đồng màu vàng nhạt đột nhiên co lại, một giây sau, con ấu tể trước mặt Cố Hoài đột nhiên biến mất.
Đây là di chuyển không gian đi, địa điểm chuyển tới khi người dùng căn bản không nghĩ tới, nhưng nó là một nơi quen thuộc trong ý thức.
Đó là ở phòng hội nghị quân bộ, Alvis tiến hành di chuyển không gian đồng thời biến về hình thái trưởng thành.
“Thủ…. Thủ lĩnh?” không biết thủ lĩnh nhà mình sao lại đột nhiên im lặng di chuyển tới đây, đang ở phòng hội nghị những nhân viên cao cấp của Toussaint tinh hơi nghi hoặc.
Nhưng sau khi nói ra sự nghi hoặc này, những nhân viên cao cấp ở Toussaint tinh đều im lặng, bởi vì bọn họ phát giác trạng thái của Alvis hơi kỳ quái.
Vẻ mặt Alvis thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như cũ, dựng đồng màu vàng nhạt không hề có cảm xúc gì, khiến cho người ta khó có thể hiểu được tâm tình của hắn.
Nhưng từ trên mặt vẫn có thể cảm thấy nó hơi căng thẳng, khóe miệng mím lại, mà chiếc cổ không bị cổ áo quân phục che lại, hình như có một ít màu đỏ nhạt đang từ từ leo lên làn da trắng lạnh của đối phương.
Thế nhưng trạng thái kỳ quái này không kéo dài bao lâu, ở trong mắt đám nhân viên của Toussaint tinh, Alvis chỉ im lặng vài giây, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường.
Sau khi khôi phục bình thường, đối phương cũng không rên một tiếng mà rời đi, khiến cho bảy tên nhân viên cấp cao của Toussaint tinh hai mắt nhìn nhau, không hiểu là ý nghĩa gì.
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị Alvis kỳ thật là đi trở về phủ đệ, chẳng qua là bởi vì hắn không hiểu được cảm xúc của bản thân, nên lần này hắn ẩn thân trở về.
Alvis không hiểu mình vừa rồi sao lại đột nhiên sử dụng di chuyển không gian rời đi, hắn cũng không muốn rời khỏi bên người Cố Hoài, chỉ là đột nhiên có một cảm xúc khiến hắn cảm thấy mình không ở lại được.
Nhưng mà sau khi rời đi lại muốn trở về, hắn muốn nhìn thấy Cố Hoài, nhưng mà bỗng nhiên không dám xuất hiện chính diện, chỉ có thể trộm làm chuyện này.
Khi Alvis muốn ẩn thân, thì không ai có thể phát hiện ra được.
Cố Hoài ở đại sảnh vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Alvis rời đi, phải nói có sự thay đổi hay không, thì chỉ là chiếc chăn nhỏ để lên trên người giờ đã chuyển sang bên cạnh.
Cố Hoài ngồi ở trên sô pha, đàn Tucker trùng tộc thì vây quanh nhìn hắn, hắn nhìn đám Tucker trùng tộc này mà vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Cố Hoài suy nghĩ, có phải là do hắn hôn đầu ấu tể trùng tộc, nên mới khiến đối phương cảm thấy bị xúc phạm, cho nên đối phương mới tức giận rời khỏi?
Bởi vì đối diện mình là một ấu tể lông tơ mềm mại, Cố Hoài hôn đầu xong cũng không có gánh nặng tâm lý gì, hiện giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy mình đã làm một chuyện hơi quá đáng….
Cố Hoài không đến nỗi cảm thấy ngại ngùng, nhưng hắn không biết suy nghĩ của Alvis như thế nào, nếu nói là tức giận, phản ứng trước khi đối phương rời đi cũng không giống tức giận.
“Xấu hổ….?” Cố Hoài bỗng nhiên nghĩ tới cái đuôi màu xám bạc nhỏ ngừng lại lay động, không hiểu sao lại có ý tưởng này.
Phát hiện ý tưởng này rất hợp lý, Cố Hoài không nhịn được thốt ra một câu: “Dễ thương như thế….”
ẩn thân trở về phủ đệ Alvis vừa lúc nghe thanh niên nói hai câu này, hắn im lặng đứng trong bóng tối, ở nơi mà Cố Hoài không thấy nhìn hắn.
Alvis duy trì trạng thái này suốt ngày hôm sau, cho tới khi buổi tối Cố Hoài ngủ say, hắn mới im lặng từ trong bóng tối đi ra.
Đàn Tucker trùng tộc canh giữ Cố Hoài thấy Alvis xuất hiện cũng không cảnh giác, trùng tộc tóc bạc thân hình cao lớn đi tới bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào thanh niên đang ngủ say.
Alvis dùng ngón tay mảnh khảnh của mình chạm vào vị trí đã được hôn qua, ánh mắt hắn di chuyển một vòng trên người Cố Hoài, cuối dùng dừng ở trên tay Cố Hoài.
Hôn là biểu đạt thiện cảm, lần đầu tiên Alvis có ý tưởng làm ra hành động này, nhưng hắn vẫn nhớ kĩ không thể tùy tiện chạm vào vật trân quý, cho nên cuối cùng hắn chỉ hôn tay Cố Hoài.
Có thể cũng không tính là hôn, bởi vì môi cánh hoa của Alvis chỉ chạm nhẹ vào tay Cố Hoài.
Giống như một bông tuyết nhỏ vì được chạm vào thân người mà cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không muốn đối phương bị lạnh, nó cố gắng khiến mình nhẹ nhàng lướt qua, không cần nhất định phải rơi xuống trên người đối phương.
Nghe thấy tiếng kêu, còn có cảm giác được sức nặng ở trên người, Cố Hoài xác định được điều này.
Cố Hoài ngơ ngác một hồi không động đậy, chờ khi hồn hắn quay về, phản ứng đấu tiên của hắn chính là giơ tay sờ con ấu tể trùng tộc đang dùng dựng đồng nhìn hắn.
Cái sờ này liền chạm vào lớp lông tơ mềm mại trên người ấu tể, xúc cảm cũng rất tốt.
Trùng tộc khi còn nhỏ, bởi vì cơ thể còn chưa rụng lông hoàn toàn, lớp vỏ ngoài cũng đã cứng và lạnh như băng, nhưng thân thể ấu tể bị lông bao trùm sờ vẫn mềm mại, hơn nữa độ ấm cơ thể ấu tể so với trùng tộc bình thường thì hơi ấm hơn.
“Pi.”
Bị Cố Hoài sờ, sinh vật toàn lông này lại pi một tiếng với hắn, rồi mới hơi nằm sấp xuống cũng không nhúc nhích, đây là đồng ý cho Cố Hoài vuốt ve.
Mặc dù đây không phải là ấu tể trùng tộc thật sự, nhưng cử động biểu đạt “vui vẻ” đều giống như nhau.
Trùng tộc ở thời kì ấu tể còn có thể liếm lông mao cho một ấu tể khác, vì đối phương chải thuận lông, nhưng hành động này chỉ được thực hiện khi vui vẻ và muốn gần gũi mới làm.
Mặt khác, nếu một ấu tể trùng tộc khác đồng ý cho liếm lông, nhất định cũng là vì thích đối phương.
Hành động chải vuốt lông trong trùng tộc có ý nghĩa rất đặc biệt.
ở thời kì trưởng thành cũng không dùng liếm lông như ở thời kỳ ấu tể, muốn thể hiện tình cảm sẽ đổi thành sờ đầu tóc hoặc là hôn, thế nhưng bởi vì là chủng tộc khuyết thiếu tình cảm, tình huống có thể xảy ra những chuyện này là rất thấp, có thể nói là hiếm thấy.
một ấu tể trùng tộc nằm xấp xuống ngoan ngoãn cho bạn sờ, Cố Hoài lập tức liền không nhịn được, trước khi não bộ có thể tự hỏi, tay hắn đã ở trên lưng con ấu tể kia sờ soạng vài lần.
thậm chí khi sớ tới cái đuôi, Cố Hoài còn lấy tay móc chiếc đuôi màu xám bạc của con ấu tể trùng tộc trên người kéo ra phía sau.
Chờ ý thức mình đang làm gì, Cố Hoài vội vàng dừng tay.
“Alvis…..?” Cố Hoài ngồi dậy, đem con ấu tể trùng tộc này đặt trước người, cúi đầu bình tĩnh nhìn nó.
Nhưng mà cúi đầu liền nhìn thấy một đôi dựng đồng màu vàng nhạt, thật khó đem hai mắt này liên hệ với đôi mắt lạnh lùng của Alvis, Cố Hoài suy nghĩ một lúc, thế nhưng từ từ cong khóe miệng.
“Pi.” Đây là thanh âm trả lời.
Thanh âm pi còn hơi mềm mại, dù sao là thanh âm của ấu tể.
Tình cảnh này không thể nghiêm túc được, Cố Hoài nhịn không được đến mặt mày cũng cong cong: “Vì sao lại biến thành dáng vẻ này?”
ấu tể trùng tộc trước mắt không chỉ có lông tơ mềm mại, thân mình còn có dang vẻ tròn tròn, thân thể so với con thỏ thì lớn hơn một chút, bốn cái chân nhỏ do đang nằm sấp xuống nên không thấy, liếc mắt một cái sẽ tưởng là một quả bóng lông trắng.
Chỉ có cái đuôi là đã rút đi lớp lông tơ, đuôi nhỏ màu xám bạc quen thuộc khi thấy Cố Hoài cười cong mắt liên di chuyển.
Khiến Cố Hoài kinh ngạc là, trên lưng con ấu tể này còn có một đôi cánh nhỏ, mặc dù trong hình ảnh cũng đã thấy qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi lông ở hai cánh rụng đi hai cánh này sẽ biến thành đôi cánh bạc và cũng sẽ lạnh như băng giống như đuôi, khi Alvis ở trong hình người giữ lại chiếc đuôi để làm đặc điểm chủng tộc, cho nên Cố Hoài không biết trên cơ thể đối phương còn có một bộ phận như vậy.
Mà khi hỏi vấn đề này xong, Cố Hoài mới nhớ tới hiện giờ đối phương đang ở hình thái này không thể trả lời hắn được, hắn biết Alvis có thể lợi dụng dị năng của mình để biến mình trở về hình thái ấu tể, nhưng hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.
Lúc này Cố Hoài ngồi trên sô pha rất lười biếng, hắn nhìn con ấu tể trùng tộc đang dùng dựng đồng màu vàng nhạt nhìn hắn, nhìn nhìn bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
“Có phải…. là vì tôi nói đáng yêu không?” Cố Hoài không tự giác thả nhẹ thanh âm.
“Pi pi.”
Hai cánh nhỏ ở trên lưng hơi đập một chút, đôi dựng đồng màu vàng nhạt của con ấu tể trùng tộc này giống như một viên đá quý mĩ lệ, không cần mài giũa, bản thân nó đã rất tinh khiết rồi.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, Cố Hoài nao nao, đột nhiên vào lúc này, hắn không thể tránh khỏi cảm động trước sự thẳng thắn này. Thế là hắn nhịn không được bế lấy con ấu tể trùng tộc tròn tròn trước mặt, rồi giơ tay sờ sờ cánh của nó, sờ sờ đuôi của nó.
“Em thực đáng yêu.” Cố Hoài đem con ấu tể trùng tộc căn bản không hề vùng vẫy này giơ lên cao, rất thành thật khen ngợi đối phương.
Đã biết Alvis cũng không để ý bị khen như vậy, Cố Hoài còn bổ sung thêm một câu: “ không như bây giờ vẫn đáng yêu.”
Thử nghĩ xem một con mèo lớn với vẻ ngoài rất lạnh lùng cao ngạo, trên thực tế lại thích người ta khen mình đáng yêu.
Sau khi Cố Hoài nói xong câu thứ hai, ấu tể trùng tộc bị hắn giơ lên cao, bình thường đôi mắt màu vàng nhạt đã tròn lúc này còn mở ra to hơn, đuôi màu xám bạc ở phía sau vô ý thức lắc lư.
Mà Cố Hoài nói câu này xong, hắn đối diện với ánh mắt của con ấu tể này, bởi vì bề ngoài của con ấu tể này rất có tính lừa gạt, Cố Hoài cũng không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp hôn lên cái trán đầy lông của con âu tể trùng tộc này.
Mà nụ hôn này của Cố Hoài, khiến con ấu tể trùng tộc hắn đang ôm đang vô ý thức vẫy đuôi liền dừng lại, dựng đồng màu vàng nhạt đột nhiên co lại, một giây sau, con ấu tể trước mặt Cố Hoài đột nhiên biến mất.
Đây là di chuyển không gian đi, địa điểm chuyển tới khi người dùng căn bản không nghĩ tới, nhưng nó là một nơi quen thuộc trong ý thức.
Đó là ở phòng hội nghị quân bộ, Alvis tiến hành di chuyển không gian đồng thời biến về hình thái trưởng thành.
“Thủ…. Thủ lĩnh?” không biết thủ lĩnh nhà mình sao lại đột nhiên im lặng di chuyển tới đây, đang ở phòng hội nghị những nhân viên cao cấp của Toussaint tinh hơi nghi hoặc.
Nhưng sau khi nói ra sự nghi hoặc này, những nhân viên cao cấp ở Toussaint tinh đều im lặng, bởi vì bọn họ phát giác trạng thái của Alvis hơi kỳ quái.
Vẻ mặt Alvis thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như cũ, dựng đồng màu vàng nhạt không hề có cảm xúc gì, khiến cho người ta khó có thể hiểu được tâm tình của hắn.
Nhưng từ trên mặt vẫn có thể cảm thấy nó hơi căng thẳng, khóe miệng mím lại, mà chiếc cổ không bị cổ áo quân phục che lại, hình như có một ít màu đỏ nhạt đang từ từ leo lên làn da trắng lạnh của đối phương.
Thế nhưng trạng thái kỳ quái này không kéo dài bao lâu, ở trong mắt đám nhân viên của Toussaint tinh, Alvis chỉ im lặng vài giây, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường.
Sau khi khôi phục bình thường, đối phương cũng không rên một tiếng mà rời đi, khiến cho bảy tên nhân viên cấp cao của Toussaint tinh hai mắt nhìn nhau, không hiểu là ý nghĩa gì.
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị Alvis kỳ thật là đi trở về phủ đệ, chẳng qua là bởi vì hắn không hiểu được cảm xúc của bản thân, nên lần này hắn ẩn thân trở về.
Alvis không hiểu mình vừa rồi sao lại đột nhiên sử dụng di chuyển không gian rời đi, hắn cũng không muốn rời khỏi bên người Cố Hoài, chỉ là đột nhiên có một cảm xúc khiến hắn cảm thấy mình không ở lại được.
Nhưng mà sau khi rời đi lại muốn trở về, hắn muốn nhìn thấy Cố Hoài, nhưng mà bỗng nhiên không dám xuất hiện chính diện, chỉ có thể trộm làm chuyện này.
Khi Alvis muốn ẩn thân, thì không ai có thể phát hiện ra được.
Cố Hoài ở đại sảnh vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Alvis rời đi, phải nói có sự thay đổi hay không, thì chỉ là chiếc chăn nhỏ để lên trên người giờ đã chuyển sang bên cạnh.
Cố Hoài ngồi ở trên sô pha, đàn Tucker trùng tộc thì vây quanh nhìn hắn, hắn nhìn đám Tucker trùng tộc này mà vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Cố Hoài suy nghĩ, có phải là do hắn hôn đầu ấu tể trùng tộc, nên mới khiến đối phương cảm thấy bị xúc phạm, cho nên đối phương mới tức giận rời khỏi?
Bởi vì đối diện mình là một ấu tể lông tơ mềm mại, Cố Hoài hôn đầu xong cũng không có gánh nặng tâm lý gì, hiện giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy mình đã làm một chuyện hơi quá đáng….
Cố Hoài không đến nỗi cảm thấy ngại ngùng, nhưng hắn không biết suy nghĩ của Alvis như thế nào, nếu nói là tức giận, phản ứng trước khi đối phương rời đi cũng không giống tức giận.
“Xấu hổ….?” Cố Hoài bỗng nhiên nghĩ tới cái đuôi màu xám bạc nhỏ ngừng lại lay động, không hiểu sao lại có ý tưởng này.
Phát hiện ý tưởng này rất hợp lý, Cố Hoài không nhịn được thốt ra một câu: “Dễ thương như thế….”
ẩn thân trở về phủ đệ Alvis vừa lúc nghe thanh niên nói hai câu này, hắn im lặng đứng trong bóng tối, ở nơi mà Cố Hoài không thấy nhìn hắn.
Alvis duy trì trạng thái này suốt ngày hôm sau, cho tới khi buổi tối Cố Hoài ngủ say, hắn mới im lặng từ trong bóng tối đi ra.
Đàn Tucker trùng tộc canh giữ Cố Hoài thấy Alvis xuất hiện cũng không cảnh giác, trùng tộc tóc bạc thân hình cao lớn đi tới bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào thanh niên đang ngủ say.
Alvis dùng ngón tay mảnh khảnh của mình chạm vào vị trí đã được hôn qua, ánh mắt hắn di chuyển một vòng trên người Cố Hoài, cuối dùng dừng ở trên tay Cố Hoài.
Hôn là biểu đạt thiện cảm, lần đầu tiên Alvis có ý tưởng làm ra hành động này, nhưng hắn vẫn nhớ kĩ không thể tùy tiện chạm vào vật trân quý, cho nên cuối cùng hắn chỉ hôn tay Cố Hoài.
Có thể cũng không tính là hôn, bởi vì môi cánh hoa của Alvis chỉ chạm nhẹ vào tay Cố Hoài.
Giống như một bông tuyết nhỏ vì được chạm vào thân người mà cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không muốn đối phương bị lạnh, nó cố gắng khiến mình nhẹ nhàng lướt qua, không cần nhất định phải rơi xuống trên người đối phương.
Bình luận truyện