Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 9: Không làm người ngày thứ 9



Nhìn chung, trùng tộc không đặc biệt quan tâm tới hưởng thụ cuộc sống.

Bởi vì mỗi một binh lính trùng tộc đều là binh lính ưu tú trời sinh, bọn hắn trời sinh đã thích hợp chiến đấu, cho nên đối với đa số trùng tộc mà nói, hoành cảnh có thể sinh sống bằng với có thể sống, cuộc sống có thoải mái hay không không nằm trong phạm vị quan tâm của bọn họ.

Nhưng mà hiện tại có một người không thể không khiến bọn họ tự hỏi ở phương diện này.

Dựa vào ghế ngồi mà ngủ, Cố Hoài ngủ một hồi, liền bởi vì tư thế ngủ không được thoải mái mà vô ý thức phát ra thanh âm nhẹ nhàng.

Thanh âm này khiến cho những con Tucker trùng tộc canh giữ ở bên người Cố Hoài cúi đầu phát ra thanh âm trầm thấp, lúc trước khi ở trên tinh cầu bỏ hoang, khi ấu tể ngủ chúng nó đều đem âu tế bỏ vào trong vỏ trứng lay động, nhưng hiện tại vỏ trứng đã bị đồng tộc của chúng nó cầm đi.

Những cao đẳng trùng tộc ngồi trên ghế chỉ huy vốn đang dùng ánh mắt phát sáng nhìn thanh niên, mà khi bọn hắn nghe thấy thanh âm của thanh niên thân thể liền dừng lại.

Vương ngồi dựa vào ghế ngủ  như vậy cảm thấy không thoải mái….

Giấc ngủ là một nhu cầu sinh lý, mà nhu cầu đối với giấc ngủ của trùng tộc là rất thấp, ngoại trừ ấu tể thì sẽ ngủ nhiều một chút, trùng tộc ở kì trưởng thành mười ngày không ngủ cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Mà nếu cần nghỉ ngơi, bọn hắn chỉ cần một giấc ngủ ngắn là được.

Cứ thế đối mặt với tình huống hiện tại, nhóm cao đẳng trùng tộc phát hiện, trên chiến hạm này không có nơi cho thanh niên nằm ngủ.

Nếu không bọn họ đem ghế dựa hủy đi, đem chỗ tựa lưng ghép lại để cho vương làm nơi để ngủ cũng rất tốt….

Ý tưởng vừa mơi ngo ngoe, những cao đẳng trùng tộc này muốn đi ra bên ngoài phòng chỉ huy hủy đi ghế dựa, lúc này vị trùng tộc tóc bạc ngồi trên ghế chỉ huy lại đứng lên khiến cho bọn họ phải dừng lại hành động.

Alvis lại đi tới bên người Cố Hoài, mà cái đuôi màu xám bạc phía sau hắn còn nhanh hơn hai bàn tay đã chạm vào thân thể thanh niên, trong một giây đã vòng lấy người ta.

Còn hơn là dùng để bảo vệ, cái đuôi này dùng đối phó với kẻ thù trong chiến đấu rất tốt, nhưng khi vòng vào cơ thể thanh niên cái đuôi này làm rất nhẹ nhàng.

Không phải đâm thủng, cũng không phải quăng đuôi, chỉ dùng một lực vòng lấy vừa phải.

Kỳ thật ôm lấy thanh niên từ trên ghế, cũng không cần dùng tới đuôi.

Nhưng cái đuôi tự động tới gần người ta, sau khi Alvis ôm lấy thanh niên đang ngủ, cuối cùng vẫn kiểm soát đuôi của hắn buông ra.

Thực yên tĩnh.

Alvis đã xác định, hắn chỉ cần có thể cảm giác được sự tồn tại của Cố Hoài, liền sẽ không nghe thấy những thanh âm khiến hắn cảm thấy ồn ào.

Những thanh âm này cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà là sau  khi hắn cảm nhận được sự tồn tại của thanh niên, tất cả lực chú ý của hắn sẽ bị thanh niên hấp dẫn.

Thế nên rất là kỳ dị, lúc này không có thanh âm nào có thể quấy nhiễu được hắn.

Tạm thời cũng không có dục vọng chiến đấu.

Mặc dù không xuất thân từ Tucker trùng tộc, nhưng độ hiếu chiến của Alvis cũng không thua gì tộc tàn Tucker, càng kịch liệt chiến đấu, càng có thể kích phát sự lạnh lùng nào đó của Alvis.

Nhưng khi Cố Hoài ở trong này, Alvis liền giống như bị một cái vòng vô hình kiềm chế, bởi vì khi cảm nhận được người này tồn tại hắn liền có ý tưởng phải bảo vệ, hắn không có cách nào rời khỏi người này, thế là ý trí chiến đấu liền bị đè xuống.

Giống như rồng tìm thấy bảo vật liền đem về sào huyệt, vì để bảo vật không bị thương hoặc là bị trộm liền canh giữ, con rồng lớn này nằm sấp xuống giương ra hai cánh, nheo lại dựng đồng, chọn ở lại trong sào huyệt của mình.

Bởi vì lúc trước đã ngủ qua một hồi, lần này Cố Hoài ngủ không bao lâu liền tỉnh, mà sau khi phát hiện hắn tỉnh lại, Alvis không đợi hắn biểu hiện muốn đứng xuống đất, trước đó liền im lặng thả hắn ra.

Thế là sau khi Cố Hoài thật sự thanh tỉnh mới biết được là mình vừa mới được đối phương ôm ngủ, giương mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt của trùng tộc tóc bạc, Cố Hoài gãi gãi má nói: “Lần sau tôi ngủ nếu phát ra thanh âm gì, anh không cần để ý, cứ để tôi ngủ ở kia là tốt rồi.”

Mặc dù dựa vào tư duy của trùng tộc, hắn bị đối phương ôm ngủ như vậy là bình thường, giống như Tucker trùng tộc luôn là khi hắn ngủ say liền bỏ hắn vào trong vỏ trứng mà lay động, hai chuyện này không có khác biệt gì lớn, nhưng tư duy của nhân loại khiến cho Cố Hoài cảm thấy không quen.

Alvis nghe vậy không có gật đầu hoặc lắc đầu, môi mím lại không có độ cong, phảng phất cũng để lộ ra lạnh lùng, hình như không có hứng thú trả lời Cố Hoài.

Câu này của thanh niên ý là không muốn hắn ôm ngủ, hoặc là nói không muốn tiếp xúc với hắn, Alvis hiểu như vậy.

Là bởi vì từ sĩ quan phụ tá của hắn biết được hắn khác thường, cho nên không muốn hắn tới gần sao?

Cho dù là chủng tộc trời sinh chiến đấu, trong trùng tộc cũng không có ai giống hắn không thể không chế được dục vọng phá hoại của bản thân, một khi tức giận liền mù quáng, chính hắn cũng không biết mình rơi vào điên cuồng từ khi nào.

Đối phương không thích hắn tới gần cũng là chuyện bình thường.

Cái đuôi màu xám bạc lạnh như băng cũng dựa vào cảm xúc của chủ nhân mà hơi vẩy một chút, nhưng những cảm xúc này cũng không biểu hiện trên mặt Alvis, sau một lát, hắn bình tĩnh trả lời một tiếng: “Ừ.”

Bởi vì được chở vương, chiến hạm Euler thể hiện tốc độ trước nay chưa từng có, thậm chí số lần nhảy cũng tăng lên gấp đôi.

Lấy tốc độ như vậy, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi, bọn hắn có thể trở về Toussaint tinh.

Trong vài ngày này, Cố Hoài đã tham quan toàn bộ phòng trong chiến hạm Euler, bởi vì có quyền lợi cao nhất, mỗi không gian của chiến hạm  này đều mở cửa cho hắn, cho dù hắn muốn đi đâu cũng không thành vấn đề.

Cố Hoài đi tới đi lui trong chiến hạm, thường thường sẽ nghe thấy thanh âm “cùm cụp”, “cùm cụp” mà chiến hạm Euler phát ra với hắn, hình như chiến hạm Euler này rất vui vẻ đồng ý cho hắn đi dạo khắp nơi.

Thế nhưng Cố Hoài đi dạo khắp nơi cũng không phải chỉ bởi vì hứng thú, hắn còn thuận tiện tìm người.

“Thủ lĩnh của các cậu đi nơi nào?” ngày hôm sau ở trong chiến hạm, Cố Hoài ở trong phòng chỉ huy vốn không nhìn thấy trùng tộc tóc bạc ngồi trên ghế chỉ hủy, hắn không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Alger.

Vấn đề này thật làm khó Alger, hắn ở trước mặt thanh niên cúi thấp đầu, rồi mới trả lời: “Thuộc hạ cũng không biết.”

Thật sự là không biết, chứ không phải cố ý giấu giếm.

“Thủ lĩnh nếu không muốn xuất hiện, không ai có thể biết hắn ở nơi nào?” Alger bổ sung thêm.

Trả lời này khiến trên đầu Cố Hoài hiện ra ba dấu chấm hỏi, vẻ mặt của hắn khiến Alger vừa ngẩng đầu lên liền muốn giải thích tiếp: “Alvis đại nhân xuất thân từ tộc đàn Lino, trùng tộc Lino bình thường rất am hiểu kĩ xảo ám sát, ở phương diện ẩn nấp đương nhiên rất ưu tú, mà thủ lĩnh là một trong những người lợi hại nhất.”

Nói đến chuyện này, Alger rất là tự hào.

năng lực cao nhất của thủ lĩnh bọn họ là cao nhất, có thể trong im lặng mà giết chết kẻ thù, nhưng bình thường lại thích chiến đấu trực diện hơn. Thế nhưng bởi vì là cao đẳng trùng tộc giai cấp alpha, cho dù không sử dụng sở trường của mình để đối đầu với kẻ thù, thể hiện ra những năng lực khác so với bọn hắn cũng đã mạnh hơn.

Tất cả kẻ thù đều biết Alvis xuất thân từ tộc đàn nào, khi bọn hắn còn có thể thấy đối phương, cho dù đối phương thể hiện ra sức lực mạnh mẽ như thế nào cũng không phải là tình huống đáng sợ nhất.

Tình huống đáng sợ nhất chính là, Alvis biến mất trước mặt bọn họ, điều này có thể xem như là trong một giây hắn có thể im lặng cắt đứt cổ bọn họ.

Lino trùng tộc…..

Cố Hoài nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nếu dựa vào sự hiếu chiến còn có thể dễ dàng rơi vào cuồng bạo, hắn cứ cho rằng Alvis phải xuất thân từ tộc đàn Tucker.

Thế nhưng Alger lại nói với hắn, sở trường của Alvis lại là ám sát.

Vì sao lại đột nhiên không xuất hiện?

Cố Hoài nghi hoặc, nhưng người không ở trước mặt, hắn cũng không có cách để hỏi đáp án.

Vài ngày này Cố Hoài dứt khoát vừa đi ngắm chiến hạm vừa đi tìm người, kết quả đã dạo xong rồi nhưng vẫn không tìm được một chút tin tức.

Hắn đi tới một nơi cuối chiến hạm mà hắn chưa đi qua, căn phòng này nhìn một cái là hết ngay, cái gì cũng không có.

Cố Hoài đóng cửa quay trở về hành lang, nếu tìm không thấy, vậy hắn phải làm thế nào để đối phương tự nguyện đi ra….

“Alvis?” Cố Hoài nhẹ nhàng gọi cái tên này.

Trong hành lang của chiến hạm cũng coi như là hẻo lánh, Cố Hoài thử gọi tên của trùng tộc tóc trắng, nhưng kỳ thật cũng không nghĩ đối phương sẽ xuất hiện, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân này thực nhẹ, Alvis vốn có thể không tạo ra âm thanh, lúc này là cố ý để Cố Hoài nghe thấy.

Alvis bước ra từ trong bóng tối gần thanh niên.

Thật sự không ai có thể tìm được hắn, nhưng có một người có thể khiến hắn tự động xuất hiện.

Nước da trắng lạnh làm cho tấm vải trên che đi đôi mắt của trùng tộc tóc bạc càng thêm sống động, Cố Hoài khi nhìn thấy đối phương luôn không tự chủ được nhìn vào miếng vải đang che đi đôi mắt kia, nhưng hiểu được đây là cấm kỵ của đối phương, rất nhanh dời tầm mắt đi.

Trùng tộc tóc bạc che đi đôi mắt im lặng đứng ở chỗ kia, hình dáng lạnh lùng cùng với vẻ mặt không biểu tình tạo nên cảm giác cấm dục lạnh nhạt, hắn hình như đang chờ thanh niên nói chuyện.

“Vì sao vài ngày nay không xuất hiện?” Cố Hoài biểu đạt ra nghi vấn của hắn.

Hai mắt bị che lại của Alvis hơi hạ xuống, hắn dùng âm thanh lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì cậu không hi vọng tôi tới gần.”

Hắn nghĩ, nếu thiếu niên không muốn hắn tới gần, vậy hắn không để đối phương thấy mình là được.

Nhưng sau khi ẩn vào trong bóng đêm, Alvis lại cảm thấy, nếu tới gần không bị phát hiện, vậy không tính là vi phạm ý nguyện của đối phương.

Câu trả lời này khiến cho Cố Hoài sửng sốt vài giây, hắn bắt đầu suy nghĩ trước đây mình đã nói cái gì mà khiến cho đối phương hiểu lầm như vậy.

Có phải là do lúc trước hắn nói khi ngủ không cần ôm hắn, để hắn tự ngủ….??

Cố Hoài im lặng, điều này khiến hắn không biết nói gì, nhưng nhìn thấy trùng tộc tóc bạc trước mắt rất giống một con mèo lớn yên lặng ngoan ngoãn đứng ở kia, hắn liền nhẹ nhàng giải thích: “Không phải là không muốn anh tới gần.”

Nghe thấy câu này trùng tộc tóc bạc nghiêng đầu, mặc dù ánh mắt đã bị vải đen che mất, Cố Hoài vẫn có cảm giác đối phương đang nhìn mình.

“Cho nên không cần phải cố ý không xuất hiện.” Cố Hoài lại nói.

Có thể là bởi vì lúc này đối phương nhìn rất an tĩnh ngoan ngoãn, Cố Hoài nghĩ tới Alger đã từng nói với mình, Alvis nhẫn nại rất thống khổ, lúc này hắn không nhịn được giơ tay sờ sờ đầu tóc bạc lành lạnh của đối phương.

Sau khi Cố Hoài chạm vài liền thử truyền vào một ít tinh thần lực để an ủi, hy vọng có thể giúp đối phương ổn định cảm xúc rối loạn một chút.

An ủi như vậy quá ôn nhu, mặt Alvis không có biểu tình gì, thế nhưng chiếc đuôi màu xám bạc ở phía sau lại vẫy một cái.

Cho tới khi Cố Hoài dời tay đi, Alvis ngoại trừ cái đuôi thì thân thể vẫn không nhúc nhích.

“Như vậy có cảm thấy tốt hơn chút nào không?” sau khi thử an ủi, Cố Hoài dò hỏi.

“Ừ.” Alvis nhỏ giọng trả lời.

Kỳ thật cũng không khác bao nhiêu, thanh niên tồn tại đã là yên ổn nhất, an ủi như vậy hiệu quả có thể có, có thể không, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó không biết tên, lúc này Alvis vẫn trả lời một tiếng.

“Vậy là tốt rồi.” Cố Hoài cong mắt.

Thanh âm thanh niên mang theo ý cười, không khó phát hiện lúc này mặt mày thanh  niên đang mang ý cười, nhưng Alvis không hề nhìn thấy gì.

Trước mắt một mảnh tối đen, Alvis thử tưởng tượng vẻ ngoài của thanh niên.

Tóc màu đen…. Mềm mại, ánh mắt hình tròn cũng là màu đen, dáng vẻ ôn nhu đẹp…..

Nhưng hình như không có cách nào hình dung ra dáng vẻ phù hợp, thủy chung cứ cảm thấy không đúng, Alvis không muốn mình tùy tiện tưởng tượng ra hình dạng của thiếu niên.

Qua mấy ngày, chiến hạm Euler cuối cùng đã tới Toussaint tinh nơi Nordera tinh hệ, mà sau khi chiến hạm Euler tiến vào phạm vi của Nordera tinh hệ, các cao đẳng trùng tộc của đệ nhất quân đoàn ở Toussaint tinh đã nhận được tin tức của thủ lĩnh bọn họ.

Lúc này trong phòng hội nghị của quân đội—-

“Chờ sau khi đi nghênh đón thủ lĩnh xong, tôi sẽ từ chức khỏi vị trí tham mưu trưởng, sau này Toussaint tinh liền phiền các vị.” Tham mưu trưởng Ellis nghiêm mặt ngồi trong phòng họp, bày tỏ sự quyết định của hắn với sáu gã đồng nghiệp đã làm việc nhiều năm.

Trong phòng hội nghị rất im lặng, lúc này một gã cao đẳng trùng tộc trong phòng hội  nghị nói: “Nhưng cho dù ngài từ chức, thủ lĩnh cũng không nhất định sẽ ở lại trên Toussaint tinh lâu dài…..”

“Tôi đã quyết định.” Thái độ của Ellis rất kiên quyết.

Làm đối tượng bị thủ lĩnh nhà mình ném cho trọng trách, vẫn cầm giữ trong nhiều năm, Ellis cảm thấy hắn cần thiết cho thủ lĩnh biết tầm quan trọng của chuyện này.

Thử hỏi trùng tộc của ba quân đoàn khác xem, có thủ lĩnh của quân đoàn nào lúc nào cũng rời khỏi thủ đô tình nhà mình, đem toàn bộ công việc giao cho tham mưu trưởng?

Không có, chỉ có đệ nhất quân đoàn của bọn họ mới như vậy.

Thật vất vả đợi thủ lĩnh trở về, Ellis đã tính toán xong, chờ từ chức xong hắn sẽ rời khỏi Toussaint tinh.

Toussaint tinh này hắn tạm thời sẽ không quan tâm, hắn phải đi một năm rưỡi mới quay trở về.

Đã tính toán xong tất cả, chờ chiến thuyền có xác nhận đặc biệt là chiến hạm Euler đáp xuống cảng hàng không của Toussaint tinh, Ellis cùng những cao đẳng trùng tộc khác chuẩn bị đi lên nghênh đón chủ nhân của tinh cầu này.

Chiến hạm Euler vô cùng không lồ đáp trên mặt đất, cửa chiến hạm mở ra, một thân ảnh từ trong chiến hạm đi ra.

Thân ảnh này đối với cao đẳng trùng tộc ở Toussaint tinh rất là quen thuộc, vải đen che ánh mắt cùng chiếc đuôi màu xám bạc, chỉ cần nhìn hai điểm này liền có thể xác định thân phận.

Lúc này tham mưu trưởng từng bước tới gần, hắn cúi đầu với chủ nhân của tinh cầu: “Alvis….”

Còn chưa kịp nói xong, đang cúi đầu nhìn thấy trùng tộc tóc bạc ôm một thanh niên đang ngủ, thanh âm của tham mưu trưởng đột nhiên biến mất ở trong cổ họng, dây thanh hoàn toàn ngừng rung.

Phản ứng như vậy cũng xảy ra trên người những trùng tộc khác, Ellis cũng đồng thời phát hiện sáu gã cao đẳng trùng tộc khác cũng đang buộc chặt thân thể, dựng đồng trong nháy mắt kịch liệt co lại.

Vương….

Bất ngờ không kịp phòng bị khiến cho vui sướng đánh mạnh vào dây thần kinh bọn họ, ý thức bản năng ngay lập tức nhấn chìm bảy tên cao đẳng trùng tộc này, khiến thân thể bọn họ trở nên cứng ngắc.

Suy nghĩ đều trở nên trống rỗng, chỉ còn lại ánh mắt thành khẩn ngắm nhìn.

Lúc này nếu còn có thể có khả năng tự hỏi, tham mưu trưởng Ellis có lẽ là muốn—-

Từ chức cái gì mà từ chức, ai nói hắn muốn rời khỏi Toussaint tinh chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện