Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện
Chương 2: Người đàn ông vô cảm
Dư Hữu Nghị nói với Trịnh Dĩnh: “Tôi quên chưa nói với cô một chuyện nữa, diễn viên đóng nam chính bộ phim này là bạn trai cũ của cô, Cung Tĩnh.”
Trịnh Dĩnh mơ màng nháy nháy mắt, sau đó mới “Hả” rồi lại “Ôi trời”: “Cái gì cơ, hắn ta là nam chính sao?” Sau đó cô lại ngáp một cái, lau ghèn dính bên khóe mắt, dần dần tỉnh táo lại nghĩ đến tương lai sau này.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm ấy nhỉ.
Trịnh Dĩnh trợn mắt suy nghĩ một hồi, sau đó cô quay phắt sang bên cạnh, kéo cổ áo Dư Hữu Nghị gào to: “Bạn trai cũ của tôi là diễn viên nam chính, tiểu tam là diễn viên nữ chính mà anh lại để tôi làm diễn viên nữ phụ trong phim của bọn họ sao? Dư Hữu Nghị, anh còn nói anh không chỉnh tôi nữa đi!”
★★★★★
Dư Hữu Nghị bị công phu của Trịnh Dĩnh làm cho nghẹt thở, suýt chút nữa thì bị cô siết chết. Vào thời điểm quyết định, anh ta lấy hết sức bình sinh rống lên một tiếng mới cứu được cái mạng của mình.
*sức bình sinh: ý nói dồn tất cả sức lực, can đảm có thể có.
Anh ta nói: “Trịnh Dĩnh, nếu cô còn không buông tay ra thì có tin tôi sẽ bắt cô làm diễn viên đóng thế luôn không hả?”
Ngay lập tức, Trịnh Dĩnh thả tay ra.
Diễn viên quần chúng hạng ba còn được, chứ diễn viên đóng thế đặc biệt quá cô không cách nào chịu đựng nổi được đâu.
Trước kia lúc cô mới vào nghề, khi ấy còn chưa tìm được vai diễn nào tốt mà gia đình lại đang cần tiền gấp, Dư Hữu Nghị hỏi cô có muốn làm diễn viên đóng thế không, cô vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng khi đến phim trường ngay tức thì cô bắt đầu hối hận, suýt nữa lấy nước mắt ra rửa mặt mỗi ngày.
Thời gian đó khi làm diễn viên đóng thế, cô cảm thấy trong suốt mấy ngày liền cuộc sống của mình đầy đau thương chỉ có máu và nước mắt.
Bộ phim đó được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết trên mạng internet, nữ diễn viên chính không nhảy lầu tự tử thì lại đánh nhau suốt cả ngày, chỉ có điều cô ấy không đánh nhau với người ta mà lại để cho người ta đánh mình. Đóng xong bộ phim đó, Trịnh Dĩnh cảm thấy cả người mình hình như có chỗ sắp bị gãy xương luôn, bằng chứng là cô không đau khi này thì lại đau khi khác.
Lúc bộ phim được chụp ảnh tuyên truyền, cả người Trịnh Dĩnh đầy đau đớn tha thiết cầu xin dưới phần bình luận của tiểu thuyết nguyên tác: Tác già à tôi van xin cô đấy, sau này cô đừng viết những tình tiết bạo lực như vậy nữa được không!!!
Sau đó dưới bình luận của cô có rất nhiều comment phản bác, những người trả lời đều bác bỏ lời cô:
—— Bạo lực chỗ nào chứ? Chủ bình luận là học sinh tiểu học lớn lên trong nhà kính đấy à!
—— Cô thấy bạo lực thì cô tự sáng tác đi, không sáng tác được thì đừng tới đây chê bai!
—— Thế này cũng xem là bạo lực sao??? Chủ bình luận là công chúa nhỏ đấy nhỉ, công chúa nhỏ đậu phụ 233333
…
Trịnh Dĩnh im lặng đóng trang web lại. Sau đó cô ôm đùi Dư Hữu Nghị gào to: “Anh Hữu Nghị à, em xin anh dùng quy tắc ngầm với em đi! Thà rằng em bị anh dùng quy tắc ngầm chứ em không muốn làm diễn viên đóng thế nữa đâu!”
Dư Hữu Nghị vô cùng ghét bỏ hất chân một cái —— làm như cô là một đống rác nhỏ không bằng, thế là cô lại bị hắn bị đá qua một bên.
Có điều sau hôm đó, Dư Hữu Nghị không nhận thêm vai diễn đóng thế nào cho cô nữa, chẳng qua không ít lần anh ta lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp người ta.
★★★★★
Dư Hữu Nghị xoa cổ ho khan. Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu hỏi anh có cần dừng xe lại mua chai nước uống không, Trịnh Dĩnh vội cướp lời: “Không cần đâu! Không cần cho anh ta uống! Cứ để anh ta ho khan đến chết luôn đi!”
Ánh mắt Dư Hữu Nghị nhìn sang Trịnh Dĩnh ngập tràn vẻ chết chóc.
“Cô đừng tỏ vẻ không biết phân biệt phải trái này nữa nhé, hôm nay để cô tới thử vai cũng chỉ là đi cho vui thôi, tôi chỉ cần cô không diễn cảnh khóc thành cảnh cười là được, vì diễn viên nữ phụ chắc chắn đã là của cô rồi. Để giành vai diễn này giúp cô mà tôi đã phải tốn bao công sức với đạo diễn, nếu không phải trước kia tôi quen biết anh ta thì cô tưởng cô có giá trị gì? Cô có tin nếu cô mà làm ầm một lần nữa thì tôi sẽ đá cô xuống xe cho cô ngã chết không?”
Tài xế nghe vậy thì đạp cần ga ngay lập tức để xe lao vọt về phía trước, tốc độ xe đi chắc chắn có thể đâm chết người.
Trịnh Dĩnh vô cùng muốn hỏi bác tài xế một câu, rốt cuộc anh có thù với tôi hay sao hả…
Cô bĩu môi than thở biện luận cho mình: “Nhưng mà anh lại để bọn họ hành hạ tôi, tôi không phục!”
Dư Hữu Nghị nhìn cô, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cô bị ngu đấy à? Lúc diễn cô không biết ngáng chân sao? Ngáng chân xô nguời còn để tôi dạy cô nữa à? Đây là cơ hội báo thù vô cùng tốt mà cô còn không hiểu nữa hay sao?”
Trịnh Dĩnh nghe đến đây mới dần dần hiểu ra. Cảm tình với người đại diện phút chốc tăng vọt. Chẳng lẽ đây không phải là dụng tâm lương khổ đó sao.
*dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Trịnh Dĩnh chớp chớp đôi mắt long lanh gọi tiếng anh Hữu Nghị.
“Cút!” Dư Hữu Nghị quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe: “Đừng khiến tôi ghê tởm, diễn tốt vào cho tôi!”
★★★★★
Đến đoàn làm phim, sau khi gặp mặt đạo diễn và diễn vài phân cảnh thì vai diễn của Trịnh Dĩnh đã được xác định.
Trước khi rời đi, đạo diễn dặn dò cô rõ hơn về kịch bản để cô có thể phát huy thật tinh tế tính cách của diễn viên nữ phụ lần này, như vậy không chỉ rèn luyện thêm được kỹ năng diễn xuất mà còn giúp cô làm nổi bật tính cách của nữ diễn viên chính, thế này mới không phụ lòng Dư Hữu Nghị, mà Trần Tinh cũng tiến cử cô cho vai diễn lần này.
Nghe được câu cuối cùng, Trịnh Dĩnh không khỏi có phần hơi buồn bực.
—— Trần Tinh đúng là cục nợ cứ bám dính lấy mình, tiến cử cô như kiểu cô ta có khả năng quyết định cuộc đời cô vậy đó, cô ta tưởng người đại diện của cô chỉ ngồi không đấy à!
—— Hơn nữa theo lời đạo diễn nói thì rốt cuộc tính cách của nữ diễn viên phụ là kiểu gì vậy chứ, vai diễn của Trần Tinh có tính cách là gì?
Trên đường trở về công ty, Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị có biết kịch bản thế nào không.
Dư Hữu Nghị bảo có.
Trịnh Dĩnh liền khóc lóc than thở: “Vậy sao trước đó anh không đưa tôi xem, tôi xem thì mới hiểu kịch bản hơn được chứ, vừa rồi thử vai cũng sẽ diễn tốt hơn!”
Dư Hữu Nghị khịt mũi coi thường: “Trên đường đến đây cô ngủ như lợn còn gì, tôi còn mong cô xem kịch bản được nữa sao?”
Ý chí chiến đấu đang dâng trào của Trịnh Dĩnh xẹp xuống ngay lập tức. Cô cúi đầu yên lặng xem kịch bản.
Mới đọc được mấy đoạn, cô không khỏi lại thấy hơi kích động.
Bộ phim này nói trắng ra là nói về cô nữ chính ngây thơ trong sáng tranh đấu ác liệt với nữ phụ lòng lang dạ sói.
Nội dung chính của bộ phim cơ bản như thế này:
Nữ chính là một cô gái xinh đẹp trong sáng, nữ phụ thì lại là một người đê tiện lòng dạ đen tối, nhưng mà hai người là chị em tốt của nhau.
Nữ chính và nam phụ vốn là một đôi, nữ phụ thấy vậy thì vô cùng đố kỵ nên nghĩ cách cướp lấy nam phụ.
Sau đó nam chính xuất hiện đúng lúc ấy, anh ta yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại vô cùng thương yêu và che chở cô ấy.
Về sau nam phụ dần tỉnh ngộ, anh ta cảm thấy tình yêu thật sự của mình trước sau chỉ có mình nữ chính, trước kia anh ta bị nữ phụ mê hoặc cám dỗ nên mới chia tay cô ấy. Sau khi tỉnh ngộ nam phụ bắt đầu theo đuổi nữ chính một lần nữa.
Thế nhưng tất cả đều bị nữ phụ xấu xa phá hoại, nữ chính trước sau vẫn xinh đẹp hiền lành, nam chính nam phụ chỉ yêu mình nữ chính, cuối cùng cả bộ phim chỉ xoay quanh việc ba người tập trung vào một người.
Trịnh Dĩnh đọc kịch bản rồi cười đến rung người: “Anh Hữu Nghị, nhất định em phải cảm ơn cả nhà anh! Bộ phim mà anh nhận cho em quá là hay! Không phải Trần Tinh muốn em diễn vai một người hèn hạ mà ai ai cũng ghét sao, vậy thì em sẽ đáng ghét cho cô ta nhìn thử, phải thật đê tiện để chỉnh chết cô ta! Anh Hữu Nghị, tới đây nào, anh mau giúp em khớp kịch bản, xem em có giống một phụ nữ ác độc có thể tát vào mặt cô gái trong sáng như kịch bản viết được không, nếu được thì em sẽ bỏ bớt kỹ năng diễn xuất, thay vào đó sẽ diễn như thật luôn! Đến lúc đó răng cửa của Trần Tinh sẽ bay đi thật rồi!”
Dư Hữu Nghị ngồi bên cạnh, tưởng tượng đến cảnh đó mà cả người run rẩy.
Anh ta bắt đầu thấy lo lắng cho mình, có phải nhận bộ phim này đã kích thích cô ta rồi hay không.
★★★★★
Mấy ngày sau, công tác bấm máy khởi quay được chuẩn bị gần như hoàn tất, diễn viên cũng bắt đầu chuẩn bị diễn phân cảnh của mình. Trước khi diễn, Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị nam diễn viên phụ mà cô đóng cùng là ai. Người luôn nắm bắt hết mọi tin tức bốn phương tám hướng như Dư Hữu Nghị thế mà lại bảo “Không biết”, bởi vì diễn viên nam phụ là một tiểu thịt tươi, chọn ai thì còn chưa quyết định.
*tiểu thịt tươi: các chàng trai trẻ tuổi đẹp trai tuấn tú.
Trịnh Dĩnh nghe thấy người đóng cùng với mình là một anh đẹp trai thì vô cùng hưng phấn, cô nói với Dư Hữu Nghị mình không ngại đạo diễn thêm cảnh hôn hít hay cảnh giường chiếu rồi dã chiến gì đâu, để cho cô diễn cùng nam phụ. Dư Hữu Nghị suýt chút nữa đánh cô: “Cô mà còn phóng túng như vậy nữa thì có tin tôi cho cô diễn cảnh khỏa thân với xác chết không đây hả?”
Mấy ngày sau đoàn làm phim tổ chức nghi thức bấm máy, trong buổi lễ đó Trịnh Dĩnh vẫn không thấy nam phụ đâu. Cô nghe người trong đoàn phim nói có hai tiểu thịt tươi đang ngầm đấu đá với nhau vì diễn vai diễn này, trước mắt ai thắng ai thua còn chưa rõ.
Trịnh Dĩnh nghe chuyện thì cảm thấy đoàn phim này đúng thật là náo nhiệt, có thể thấy trong tương lai gần nhất định sẽ hỗn loạn lắm đây.
Sau nghi thức bấm máy, bộ phim chính thức khởi quay.
Ngày đầu tiên, vì hóa trang của Trần Tinh không ổn nên đạo diễn quyết định cảnh đầu tiên sẽ đổi thành cảnh diễn của Trịnh Dĩnh và nam phụ. Nội dung phân đoạn này là cảnh diễn viên nữ phụ quyến rũ lôi kéo bạn trai đầu tiên của nữ diễn viên chính.
Khi Trịnh Dĩnh trang điểm xong đến phim trường thì chuyên viên ánh sáng và người phụ trách đạo cụ đóng phim đều đang rất bận rộn, đạo diễn cũng không biết đã đi đâu mất rồi, cả phim trường không ai chú ý đến cô. Vì vậy cô bắt đầu khởi động bộ máy lười biếng, nhìn quanh tìm chỗ ngồi có thể lười một chút.
Cô nhìn quanh phim trường một lượt, thấy trên ghế sa lon kê đạo cụ đóng phim có một người đàn ông ngồi đó, anh ta đang cúi đầu lướt xem máy tính bảng.
Nhìn một bên mặt cũng thấy chàng trai còn rất trẻ và cực kì tuấn tú. Chính xác thì anh ta vô cùng đẹp trai.
Trịnh Dĩnh nhớ tới cảnh quyến rũ của mình đúng là diễn ra ở trên ghế sa lon. Vì vậy cô đoán người đàn ông này chắc hẳn là diễn viên nam phụ rồi.
Quả nhiên là một tiểu thịt tươi vô cùng ngon miệng.
Khó có thể gặp được một người bạn diễn như vậy, cô phải đến chào hỏi trước mới được.
Trịnh Dĩnh đi sang bên đó chào hỏi anh ta. Người đàn ông kia lên tiếng đáp lời rồi mới ngẩng đầu lên.
Nhìn gần lại càng đẹp trai hơn trước nữa, cúc áo sơ mi trắng cài tận nút trên cùng, cả người toát lên vẻ nghiêm túc, so với vẻ yêu nghiệt bề ngoài thì quả là trái ngược. Ánh mắt Trịnh Dĩnh lướt rất nhanh, người này chắc chắn không hề thấp —— từ độ dài bắp chân của anh ta là biết người này không dưới mét tám lăm.
Trịnh Dĩnh cảm thấy tiền đồ của người đàn ông này sẽ vô cùng rộng mở, dựa vào gương mặt này, dáng người này, tương lai có thể kéo dài được hai mươi năm lận đấy.
Cô rất thích người bạn diễn lần này, cô cười nói: “Chào anh, tôi là người sẽ diễn cùng với anh, tôi tên là Trịnh Dĩnh. Bây giờ vẫn còn chút thời gian, anh thấy hai chúng ta diễn thử trước được không? Tôi không biết diễn cảnh quyến rũ anh như thế nào, diễn trước để tránh lúc đó lại khiến anh không thích.”
Tiểu thịt tươi chớp mắt. Đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sâu nhưng gương mặt không biểu cảm chút nào: “Tôi không biết lời thoại.”
Trịnh Dĩnh ngớ người.
Sau đó cô lo lắng đưa kịch bản cho anh ta: “Anh dũng cảm thật đấy! Bây giờ sắp phải quay rồi mà anh còn không thuộc lời thoại, anh không sợ đạo diễn mắng anh sao? Cũng may tôi đã xem qua rồi, lời thoại của anh cũng không nhiều lắm, này, hai chúng ta diễn thử hai lần, anh mau ghi nhớ lời thoại đi.”
Cô thấy ngôi sao tương lai hơi chau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh ta cúi đầu mở kịch bản ra.
Họ bắt đầu diễn thử.
Trịnh Dĩnh diễn đến cảnh quyến rũ thì thấy cách nói của mình hơi cứng ngắc. Có điều cô không cảm thấy tức giận chút nào vì so với cô thì ngôi sao tương lai còn nói cứng ngắc hơn —— nhất định anh ta chỉ đọc lời thoại chứ chẳng có cảm xúc gì, nhịp điệu như kiểu đang niệm kinh luôn vậy.
Sau hai lần diễn thử, Trịnh Dĩnh có hơi lo lắng.
“Tôi thấy chắc chắn anh sẽ bị đạo diễn mắng rồi!” Cô chống má nghiêm túc nhìn ngôi sao tương lai nói thế.
Anh ta nhìn cô, đôi mắt đen láy như đầm sâu không đáy, giọng nói như vừa từ tủ lạnh bước ra, có phần mát lạnh lại còn hơi trầm thấp: “Dáng vẻ của cô bây giờ còn có phần quyến rũ người ta hơn lúc cô diễn xuất nữa đấy”.
Trịnh Dĩnh nháy mắt mấy cái có phần hoảng hốt.
Đạo diễn Tà đột nhiên vọt ra từ phía sau ra. Ông ta lao tới trước mặt ngôi sao tương lai, khách khí cười chào hỏi: “Ôi chao Thẩm thiếu gia, ngài tới lúc nào thế, sao lại ngồi ở đây thế này!”
Người kia thờ ơ đáp lại: “Không tìm được cái ghế nào, cho nên tôi mượn ghế của người phụ trách đạo cụ đóng phim ngồi một lúc.”
Nói xong anh ta đứng dậy, đạo diễn vội vàng khom người đỡ anh ta.
“Ôi là do tôi sơ sót, phải tìm người đem ghế đến cho ngài mới đúng! Đi thôi, tôi đưa ngài qua bên kia ngồi.”
Đạo diễn và trợ lý khom người dẫn lối cho anh ta. Trịnh Dĩnh nhìn một màn này mà kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc nam diễn viên phụ này có lai lịch gì vậy? Có anh ta ở đây, đạo diễn còn không buồn nhìn đến một sợi tóc của cô nữa kìa! Đều là diễn viên phụ mà sao lại chênh lệch lớn đến vậy!
Khi nhìn anh ta, sống lưng đạo diễn đã cong đến thế rồi, sau này chẳng lẽ cô phải nằm đất mà diễn với anh chàng đẹp trai đó luôn sao…
Trịnh Dĩnh bỗng có cảm giác không thể xác định được vị trí của mình.
Từ sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng cười châm biếm lạnh lùng. Trịnh Dĩnh quay lại thì thấy khuôn mặt đã được trang điểm xinh đẹp của Trần Tinh.
“Trịnh Dĩnh, cô có tài thật đấy, tôi quá xem thường cô rồi! Ngay ngày đầu tiên thôi mà đã hạ mặt vội vàng tiếp cận Thẩm công tử cơ đấy!”
Trịnh Dĩnh nghe cô ta nói mà chẳng hiểu tí gì, nhưng mà mặc dù cô bị cô ta nói làm mơ mơ màng màng những nhất quyết vẫn không thể chịu thua: “Nếu không thì tôi sẽ vội đến bên Cung Tĩnh đang ở cạnh cô nhé? Cô thấy sao?”
Trần Tinh nhìn cô, sắc mặt cô ta sa sầm xuống như khối bùn đáy biển: “Trịnh Dĩnh, tôi nói cho cô biết, tôi có thể để cho cô diễn vai diễn này thì dĩ nhiên cũng có thể khiến cô không được diễn nó nữa cho dù đã bấm máy khởi quay! Cho nên cô đừng quá kiêu ngạo.”
Trịnh Dĩnh nhún vai: “Thế thì cô cứ khiến tôi không được diễn nữa đi, dù sao cô có để tôi diễn thì tôi cũng chắc chắn cô chẳng tốt đẹp gì!”
Không diễn tôi còn đỡ phải lo lắng đề phòng cô.
Trần Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Dĩnh một cái rồi xoay người rời đi.
Sau đó ngay lập tức, Trịnh Dĩnh chạy như điên đến phòng nghỉ ngơi tìm Dư Hữu Nghị.
Mở cửa ra cô thấy Dư Hữu Nghị đang ngửa đầu ngủ ngon lành, cô nhanh chóng đến gần lay lay bả vai anh ta: “Anh Hữu Nghị, anh Hữu Nghị, anh tỉnh dậy đi!”
Dư Hữu Nghị mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Dĩnh thì như nhìn thấy quỷ, lúc nói chuyện mặt anh ta giận đến mức phát run: “Con mẹ nó mãi tôi mới ngủ được! Mới vừa chợp mắt được một lúc mà cô đến gọi tôi tỉnh làm cái gì thế hả?”‘
Trịnh Dĩnh không để ý tới tiếng rít gào của anh ta, vẻ mặt tò mò hỏi: “Anh Hữu Nghị, anh có biết Thẩm công tử là ai không?”
Dư Hữu Nghị cắn chặt răng hàm bực tức nhìn Trịnh Dĩnh: “Trịnh Dĩnh, tôi nói cô này, chẳng lẽ tôi nói gì cô đều ném ra ngoài tai đấy hả? Trong đầu cô ngoài ăn ra thì chỉ dùng để trang trí thôi hay sao? Thẩm công tử là người đầu tư cho bộ phim này, chuyện này tôi đã đặc biệt nói với cô từ lúc trước rồi mà! Cô có biết không!!!”
Trịnh Dĩnh ngẩn người: “Trời, hóa ra là người đầu tư.” Sau đó cô bỗng nắm lấy tay Dư Hữu Nghị, kích động hỏi: “Vậy anh ta diễn vai nam phụ sao?”
Lúc này Dư Hữu Nghị đã tức đến nỗi không chỉ mặt sắp nứt ra mà ngay cả răng cũng suýt chút bẻ gãy: “Cô điên đấy à? Cô nghĩ cái gì đấy? Không phải anh ta, tôi mới phải, thế được chưa!”
Trịnh Dĩnh mơ màng nháy nháy mắt, sau đó mới “Hả” rồi lại “Ôi trời”: “Cái gì cơ, hắn ta là nam chính sao?” Sau đó cô lại ngáp một cái, lau ghèn dính bên khóe mắt, dần dần tỉnh táo lại nghĩ đến tương lai sau này.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm ấy nhỉ.
Trịnh Dĩnh trợn mắt suy nghĩ một hồi, sau đó cô quay phắt sang bên cạnh, kéo cổ áo Dư Hữu Nghị gào to: “Bạn trai cũ của tôi là diễn viên nam chính, tiểu tam là diễn viên nữ chính mà anh lại để tôi làm diễn viên nữ phụ trong phim của bọn họ sao? Dư Hữu Nghị, anh còn nói anh không chỉnh tôi nữa đi!”
★★★★★
Dư Hữu Nghị bị công phu của Trịnh Dĩnh làm cho nghẹt thở, suýt chút nữa thì bị cô siết chết. Vào thời điểm quyết định, anh ta lấy hết sức bình sinh rống lên một tiếng mới cứu được cái mạng của mình.
*sức bình sinh: ý nói dồn tất cả sức lực, can đảm có thể có.
Anh ta nói: “Trịnh Dĩnh, nếu cô còn không buông tay ra thì có tin tôi sẽ bắt cô làm diễn viên đóng thế luôn không hả?”
Ngay lập tức, Trịnh Dĩnh thả tay ra.
Diễn viên quần chúng hạng ba còn được, chứ diễn viên đóng thế đặc biệt quá cô không cách nào chịu đựng nổi được đâu.
Trước kia lúc cô mới vào nghề, khi ấy còn chưa tìm được vai diễn nào tốt mà gia đình lại đang cần tiền gấp, Dư Hữu Nghị hỏi cô có muốn làm diễn viên đóng thế không, cô vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng khi đến phim trường ngay tức thì cô bắt đầu hối hận, suýt nữa lấy nước mắt ra rửa mặt mỗi ngày.
Thời gian đó khi làm diễn viên đóng thế, cô cảm thấy trong suốt mấy ngày liền cuộc sống của mình đầy đau thương chỉ có máu và nước mắt.
Bộ phim đó được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết trên mạng internet, nữ diễn viên chính không nhảy lầu tự tử thì lại đánh nhau suốt cả ngày, chỉ có điều cô ấy không đánh nhau với người ta mà lại để cho người ta đánh mình. Đóng xong bộ phim đó, Trịnh Dĩnh cảm thấy cả người mình hình như có chỗ sắp bị gãy xương luôn, bằng chứng là cô không đau khi này thì lại đau khi khác.
Lúc bộ phim được chụp ảnh tuyên truyền, cả người Trịnh Dĩnh đầy đau đớn tha thiết cầu xin dưới phần bình luận của tiểu thuyết nguyên tác: Tác già à tôi van xin cô đấy, sau này cô đừng viết những tình tiết bạo lực như vậy nữa được không!!!
Sau đó dưới bình luận của cô có rất nhiều comment phản bác, những người trả lời đều bác bỏ lời cô:
—— Bạo lực chỗ nào chứ? Chủ bình luận là học sinh tiểu học lớn lên trong nhà kính đấy à!
—— Cô thấy bạo lực thì cô tự sáng tác đi, không sáng tác được thì đừng tới đây chê bai!
—— Thế này cũng xem là bạo lực sao??? Chủ bình luận là công chúa nhỏ đấy nhỉ, công chúa nhỏ đậu phụ 233333
…
Trịnh Dĩnh im lặng đóng trang web lại. Sau đó cô ôm đùi Dư Hữu Nghị gào to: “Anh Hữu Nghị à, em xin anh dùng quy tắc ngầm với em đi! Thà rằng em bị anh dùng quy tắc ngầm chứ em không muốn làm diễn viên đóng thế nữa đâu!”
Dư Hữu Nghị vô cùng ghét bỏ hất chân một cái —— làm như cô là một đống rác nhỏ không bằng, thế là cô lại bị hắn bị đá qua một bên.
Có điều sau hôm đó, Dư Hữu Nghị không nhận thêm vai diễn đóng thế nào cho cô nữa, chẳng qua không ít lần anh ta lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp người ta.
★★★★★
Dư Hữu Nghị xoa cổ ho khan. Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu hỏi anh có cần dừng xe lại mua chai nước uống không, Trịnh Dĩnh vội cướp lời: “Không cần đâu! Không cần cho anh ta uống! Cứ để anh ta ho khan đến chết luôn đi!”
Ánh mắt Dư Hữu Nghị nhìn sang Trịnh Dĩnh ngập tràn vẻ chết chóc.
“Cô đừng tỏ vẻ không biết phân biệt phải trái này nữa nhé, hôm nay để cô tới thử vai cũng chỉ là đi cho vui thôi, tôi chỉ cần cô không diễn cảnh khóc thành cảnh cười là được, vì diễn viên nữ phụ chắc chắn đã là của cô rồi. Để giành vai diễn này giúp cô mà tôi đã phải tốn bao công sức với đạo diễn, nếu không phải trước kia tôi quen biết anh ta thì cô tưởng cô có giá trị gì? Cô có tin nếu cô mà làm ầm một lần nữa thì tôi sẽ đá cô xuống xe cho cô ngã chết không?”
Tài xế nghe vậy thì đạp cần ga ngay lập tức để xe lao vọt về phía trước, tốc độ xe đi chắc chắn có thể đâm chết người.
Trịnh Dĩnh vô cùng muốn hỏi bác tài xế một câu, rốt cuộc anh có thù với tôi hay sao hả…
Cô bĩu môi than thở biện luận cho mình: “Nhưng mà anh lại để bọn họ hành hạ tôi, tôi không phục!”
Dư Hữu Nghị nhìn cô, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cô bị ngu đấy à? Lúc diễn cô không biết ngáng chân sao? Ngáng chân xô nguời còn để tôi dạy cô nữa à? Đây là cơ hội báo thù vô cùng tốt mà cô còn không hiểu nữa hay sao?”
Trịnh Dĩnh nghe đến đây mới dần dần hiểu ra. Cảm tình với người đại diện phút chốc tăng vọt. Chẳng lẽ đây không phải là dụng tâm lương khổ đó sao.
*dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Trịnh Dĩnh chớp chớp đôi mắt long lanh gọi tiếng anh Hữu Nghị.
“Cút!” Dư Hữu Nghị quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe: “Đừng khiến tôi ghê tởm, diễn tốt vào cho tôi!”
★★★★★
Đến đoàn làm phim, sau khi gặp mặt đạo diễn và diễn vài phân cảnh thì vai diễn của Trịnh Dĩnh đã được xác định.
Trước khi rời đi, đạo diễn dặn dò cô rõ hơn về kịch bản để cô có thể phát huy thật tinh tế tính cách của diễn viên nữ phụ lần này, như vậy không chỉ rèn luyện thêm được kỹ năng diễn xuất mà còn giúp cô làm nổi bật tính cách của nữ diễn viên chính, thế này mới không phụ lòng Dư Hữu Nghị, mà Trần Tinh cũng tiến cử cô cho vai diễn lần này.
Nghe được câu cuối cùng, Trịnh Dĩnh không khỏi có phần hơi buồn bực.
—— Trần Tinh đúng là cục nợ cứ bám dính lấy mình, tiến cử cô như kiểu cô ta có khả năng quyết định cuộc đời cô vậy đó, cô ta tưởng người đại diện của cô chỉ ngồi không đấy à!
—— Hơn nữa theo lời đạo diễn nói thì rốt cuộc tính cách của nữ diễn viên phụ là kiểu gì vậy chứ, vai diễn của Trần Tinh có tính cách là gì?
Trên đường trở về công ty, Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị có biết kịch bản thế nào không.
Dư Hữu Nghị bảo có.
Trịnh Dĩnh liền khóc lóc than thở: “Vậy sao trước đó anh không đưa tôi xem, tôi xem thì mới hiểu kịch bản hơn được chứ, vừa rồi thử vai cũng sẽ diễn tốt hơn!”
Dư Hữu Nghị khịt mũi coi thường: “Trên đường đến đây cô ngủ như lợn còn gì, tôi còn mong cô xem kịch bản được nữa sao?”
Ý chí chiến đấu đang dâng trào của Trịnh Dĩnh xẹp xuống ngay lập tức. Cô cúi đầu yên lặng xem kịch bản.
Mới đọc được mấy đoạn, cô không khỏi lại thấy hơi kích động.
Bộ phim này nói trắng ra là nói về cô nữ chính ngây thơ trong sáng tranh đấu ác liệt với nữ phụ lòng lang dạ sói.
Nội dung chính của bộ phim cơ bản như thế này:
Nữ chính là một cô gái xinh đẹp trong sáng, nữ phụ thì lại là một người đê tiện lòng dạ đen tối, nhưng mà hai người là chị em tốt của nhau.
Nữ chính và nam phụ vốn là một đôi, nữ phụ thấy vậy thì vô cùng đố kỵ nên nghĩ cách cướp lấy nam phụ.
Sau đó nam chính xuất hiện đúng lúc ấy, anh ta yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại vô cùng thương yêu và che chở cô ấy.
Về sau nam phụ dần tỉnh ngộ, anh ta cảm thấy tình yêu thật sự của mình trước sau chỉ có mình nữ chính, trước kia anh ta bị nữ phụ mê hoặc cám dỗ nên mới chia tay cô ấy. Sau khi tỉnh ngộ nam phụ bắt đầu theo đuổi nữ chính một lần nữa.
Thế nhưng tất cả đều bị nữ phụ xấu xa phá hoại, nữ chính trước sau vẫn xinh đẹp hiền lành, nam chính nam phụ chỉ yêu mình nữ chính, cuối cùng cả bộ phim chỉ xoay quanh việc ba người tập trung vào một người.
Trịnh Dĩnh đọc kịch bản rồi cười đến rung người: “Anh Hữu Nghị, nhất định em phải cảm ơn cả nhà anh! Bộ phim mà anh nhận cho em quá là hay! Không phải Trần Tinh muốn em diễn vai một người hèn hạ mà ai ai cũng ghét sao, vậy thì em sẽ đáng ghét cho cô ta nhìn thử, phải thật đê tiện để chỉnh chết cô ta! Anh Hữu Nghị, tới đây nào, anh mau giúp em khớp kịch bản, xem em có giống một phụ nữ ác độc có thể tát vào mặt cô gái trong sáng như kịch bản viết được không, nếu được thì em sẽ bỏ bớt kỹ năng diễn xuất, thay vào đó sẽ diễn như thật luôn! Đến lúc đó răng cửa của Trần Tinh sẽ bay đi thật rồi!”
Dư Hữu Nghị ngồi bên cạnh, tưởng tượng đến cảnh đó mà cả người run rẩy.
Anh ta bắt đầu thấy lo lắng cho mình, có phải nhận bộ phim này đã kích thích cô ta rồi hay không.
★★★★★
Mấy ngày sau, công tác bấm máy khởi quay được chuẩn bị gần như hoàn tất, diễn viên cũng bắt đầu chuẩn bị diễn phân cảnh của mình. Trước khi diễn, Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị nam diễn viên phụ mà cô đóng cùng là ai. Người luôn nắm bắt hết mọi tin tức bốn phương tám hướng như Dư Hữu Nghị thế mà lại bảo “Không biết”, bởi vì diễn viên nam phụ là một tiểu thịt tươi, chọn ai thì còn chưa quyết định.
*tiểu thịt tươi: các chàng trai trẻ tuổi đẹp trai tuấn tú.
Trịnh Dĩnh nghe thấy người đóng cùng với mình là một anh đẹp trai thì vô cùng hưng phấn, cô nói với Dư Hữu Nghị mình không ngại đạo diễn thêm cảnh hôn hít hay cảnh giường chiếu rồi dã chiến gì đâu, để cho cô diễn cùng nam phụ. Dư Hữu Nghị suýt chút nữa đánh cô: “Cô mà còn phóng túng như vậy nữa thì có tin tôi cho cô diễn cảnh khỏa thân với xác chết không đây hả?”
Mấy ngày sau đoàn làm phim tổ chức nghi thức bấm máy, trong buổi lễ đó Trịnh Dĩnh vẫn không thấy nam phụ đâu. Cô nghe người trong đoàn phim nói có hai tiểu thịt tươi đang ngầm đấu đá với nhau vì diễn vai diễn này, trước mắt ai thắng ai thua còn chưa rõ.
Trịnh Dĩnh nghe chuyện thì cảm thấy đoàn phim này đúng thật là náo nhiệt, có thể thấy trong tương lai gần nhất định sẽ hỗn loạn lắm đây.
Sau nghi thức bấm máy, bộ phim chính thức khởi quay.
Ngày đầu tiên, vì hóa trang của Trần Tinh không ổn nên đạo diễn quyết định cảnh đầu tiên sẽ đổi thành cảnh diễn của Trịnh Dĩnh và nam phụ. Nội dung phân đoạn này là cảnh diễn viên nữ phụ quyến rũ lôi kéo bạn trai đầu tiên của nữ diễn viên chính.
Khi Trịnh Dĩnh trang điểm xong đến phim trường thì chuyên viên ánh sáng và người phụ trách đạo cụ đóng phim đều đang rất bận rộn, đạo diễn cũng không biết đã đi đâu mất rồi, cả phim trường không ai chú ý đến cô. Vì vậy cô bắt đầu khởi động bộ máy lười biếng, nhìn quanh tìm chỗ ngồi có thể lười một chút.
Cô nhìn quanh phim trường một lượt, thấy trên ghế sa lon kê đạo cụ đóng phim có một người đàn ông ngồi đó, anh ta đang cúi đầu lướt xem máy tính bảng.
Nhìn một bên mặt cũng thấy chàng trai còn rất trẻ và cực kì tuấn tú. Chính xác thì anh ta vô cùng đẹp trai.
Trịnh Dĩnh nhớ tới cảnh quyến rũ của mình đúng là diễn ra ở trên ghế sa lon. Vì vậy cô đoán người đàn ông này chắc hẳn là diễn viên nam phụ rồi.
Quả nhiên là một tiểu thịt tươi vô cùng ngon miệng.
Khó có thể gặp được một người bạn diễn như vậy, cô phải đến chào hỏi trước mới được.
Trịnh Dĩnh đi sang bên đó chào hỏi anh ta. Người đàn ông kia lên tiếng đáp lời rồi mới ngẩng đầu lên.
Nhìn gần lại càng đẹp trai hơn trước nữa, cúc áo sơ mi trắng cài tận nút trên cùng, cả người toát lên vẻ nghiêm túc, so với vẻ yêu nghiệt bề ngoài thì quả là trái ngược. Ánh mắt Trịnh Dĩnh lướt rất nhanh, người này chắc chắn không hề thấp —— từ độ dài bắp chân của anh ta là biết người này không dưới mét tám lăm.
Trịnh Dĩnh cảm thấy tiền đồ của người đàn ông này sẽ vô cùng rộng mở, dựa vào gương mặt này, dáng người này, tương lai có thể kéo dài được hai mươi năm lận đấy.
Cô rất thích người bạn diễn lần này, cô cười nói: “Chào anh, tôi là người sẽ diễn cùng với anh, tôi tên là Trịnh Dĩnh. Bây giờ vẫn còn chút thời gian, anh thấy hai chúng ta diễn thử trước được không? Tôi không biết diễn cảnh quyến rũ anh như thế nào, diễn trước để tránh lúc đó lại khiến anh không thích.”
Tiểu thịt tươi chớp mắt. Đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sâu nhưng gương mặt không biểu cảm chút nào: “Tôi không biết lời thoại.”
Trịnh Dĩnh ngớ người.
Sau đó cô lo lắng đưa kịch bản cho anh ta: “Anh dũng cảm thật đấy! Bây giờ sắp phải quay rồi mà anh còn không thuộc lời thoại, anh không sợ đạo diễn mắng anh sao? Cũng may tôi đã xem qua rồi, lời thoại của anh cũng không nhiều lắm, này, hai chúng ta diễn thử hai lần, anh mau ghi nhớ lời thoại đi.”
Cô thấy ngôi sao tương lai hơi chau mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh ta cúi đầu mở kịch bản ra.
Họ bắt đầu diễn thử.
Trịnh Dĩnh diễn đến cảnh quyến rũ thì thấy cách nói của mình hơi cứng ngắc. Có điều cô không cảm thấy tức giận chút nào vì so với cô thì ngôi sao tương lai còn nói cứng ngắc hơn —— nhất định anh ta chỉ đọc lời thoại chứ chẳng có cảm xúc gì, nhịp điệu như kiểu đang niệm kinh luôn vậy.
Sau hai lần diễn thử, Trịnh Dĩnh có hơi lo lắng.
“Tôi thấy chắc chắn anh sẽ bị đạo diễn mắng rồi!” Cô chống má nghiêm túc nhìn ngôi sao tương lai nói thế.
Anh ta nhìn cô, đôi mắt đen láy như đầm sâu không đáy, giọng nói như vừa từ tủ lạnh bước ra, có phần mát lạnh lại còn hơi trầm thấp: “Dáng vẻ của cô bây giờ còn có phần quyến rũ người ta hơn lúc cô diễn xuất nữa đấy”.
Trịnh Dĩnh nháy mắt mấy cái có phần hoảng hốt.
Đạo diễn Tà đột nhiên vọt ra từ phía sau ra. Ông ta lao tới trước mặt ngôi sao tương lai, khách khí cười chào hỏi: “Ôi chao Thẩm thiếu gia, ngài tới lúc nào thế, sao lại ngồi ở đây thế này!”
Người kia thờ ơ đáp lại: “Không tìm được cái ghế nào, cho nên tôi mượn ghế của người phụ trách đạo cụ đóng phim ngồi một lúc.”
Nói xong anh ta đứng dậy, đạo diễn vội vàng khom người đỡ anh ta.
“Ôi là do tôi sơ sót, phải tìm người đem ghế đến cho ngài mới đúng! Đi thôi, tôi đưa ngài qua bên kia ngồi.”
Đạo diễn và trợ lý khom người dẫn lối cho anh ta. Trịnh Dĩnh nhìn một màn này mà kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc nam diễn viên phụ này có lai lịch gì vậy? Có anh ta ở đây, đạo diễn còn không buồn nhìn đến một sợi tóc của cô nữa kìa! Đều là diễn viên phụ mà sao lại chênh lệch lớn đến vậy!
Khi nhìn anh ta, sống lưng đạo diễn đã cong đến thế rồi, sau này chẳng lẽ cô phải nằm đất mà diễn với anh chàng đẹp trai đó luôn sao…
Trịnh Dĩnh bỗng có cảm giác không thể xác định được vị trí của mình.
Từ sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng cười châm biếm lạnh lùng. Trịnh Dĩnh quay lại thì thấy khuôn mặt đã được trang điểm xinh đẹp của Trần Tinh.
“Trịnh Dĩnh, cô có tài thật đấy, tôi quá xem thường cô rồi! Ngay ngày đầu tiên thôi mà đã hạ mặt vội vàng tiếp cận Thẩm công tử cơ đấy!”
Trịnh Dĩnh nghe cô ta nói mà chẳng hiểu tí gì, nhưng mà mặc dù cô bị cô ta nói làm mơ mơ màng màng những nhất quyết vẫn không thể chịu thua: “Nếu không thì tôi sẽ vội đến bên Cung Tĩnh đang ở cạnh cô nhé? Cô thấy sao?”
Trần Tinh nhìn cô, sắc mặt cô ta sa sầm xuống như khối bùn đáy biển: “Trịnh Dĩnh, tôi nói cho cô biết, tôi có thể để cho cô diễn vai diễn này thì dĩ nhiên cũng có thể khiến cô không được diễn nó nữa cho dù đã bấm máy khởi quay! Cho nên cô đừng quá kiêu ngạo.”
Trịnh Dĩnh nhún vai: “Thế thì cô cứ khiến tôi không được diễn nữa đi, dù sao cô có để tôi diễn thì tôi cũng chắc chắn cô chẳng tốt đẹp gì!”
Không diễn tôi còn đỡ phải lo lắng đề phòng cô.
Trần Tinh hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Dĩnh một cái rồi xoay người rời đi.
Sau đó ngay lập tức, Trịnh Dĩnh chạy như điên đến phòng nghỉ ngơi tìm Dư Hữu Nghị.
Mở cửa ra cô thấy Dư Hữu Nghị đang ngửa đầu ngủ ngon lành, cô nhanh chóng đến gần lay lay bả vai anh ta: “Anh Hữu Nghị, anh Hữu Nghị, anh tỉnh dậy đi!”
Dư Hữu Nghị mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Dĩnh thì như nhìn thấy quỷ, lúc nói chuyện mặt anh ta giận đến mức phát run: “Con mẹ nó mãi tôi mới ngủ được! Mới vừa chợp mắt được một lúc mà cô đến gọi tôi tỉnh làm cái gì thế hả?”‘
Trịnh Dĩnh không để ý tới tiếng rít gào của anh ta, vẻ mặt tò mò hỏi: “Anh Hữu Nghị, anh có biết Thẩm công tử là ai không?”
Dư Hữu Nghị cắn chặt răng hàm bực tức nhìn Trịnh Dĩnh: “Trịnh Dĩnh, tôi nói cô này, chẳng lẽ tôi nói gì cô đều ném ra ngoài tai đấy hả? Trong đầu cô ngoài ăn ra thì chỉ dùng để trang trí thôi hay sao? Thẩm công tử là người đầu tư cho bộ phim này, chuyện này tôi đã đặc biệt nói với cô từ lúc trước rồi mà! Cô có biết không!!!”
Trịnh Dĩnh ngẩn người: “Trời, hóa ra là người đầu tư.” Sau đó cô bỗng nắm lấy tay Dư Hữu Nghị, kích động hỏi: “Vậy anh ta diễn vai nam phụ sao?”
Lúc này Dư Hữu Nghị đã tức đến nỗi không chỉ mặt sắp nứt ra mà ngay cả răng cũng suýt chút bẻ gãy: “Cô điên đấy à? Cô nghĩ cái gì đấy? Không phải anh ta, tôi mới phải, thế được chưa!”
Bình luận truyện