Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly
Chương 50: Thanh niên áo đen
*tùm* Rơi mạnh xuống mặt nước, tôi nhanh chóng bơi ra xa bờ rồi tìm đường vòng bơi vào một mỏm đá, trùm áo lại thật kỷ rồi đi vào thành phố. Tới đường cái, tôi gọi một chiếc taxi:
- Anh muốn đi đâu?
Tôi cố đứng ở góc độ cho anh taxi không nhìn được mặt mình:
- Tôi muốn đi thăm quan rừng rậm, rừng nguyên sinh. Anh biết ở đây có nơi nào như vậy không.
- Có! Gần đây có vườn quốc gia Tràm Chim ở Đồng tháp, xuống tí nữa là ở Cà Mau có rừng U Minh và Mũi Cà Mau phong cảnh cũng rất đẹp.
- Cái nào lớn hơn?
- Nếu lớn hơn, thì rừng U Minh với Mũi Cà Mau lớn hơn.
- Vậy anh chở tôi đi tham quan Cà Mau đi.
- Nhưng mà..hơi xa, đắt lắm đấy.
- Yên tâm, tôi có tiền, anh chỉ việc chở thôi.
- Được, mời anh lên xe.
Tiền tất nhiên là không thiếu, anh ta chở tôi tới tận rừng U Minh rồi thả xuống, thu vài triệu đồng. Đưa thật mau rồi, tôi căng giò lên chạy thẳng vào rừng, tại tôi có cảm giác nguy hiểm đang đến gần rồi, sợ thằng cha taxi bị liên lụy thôi.
==================
Lúc đó Mỹ Hương cũng đã về tới Sài Gòn, cô nàng lấy điện thoại ra, thì mới nhớ tối hôm nọ vì sợ quá nên mình tắt nguồn mất rồi. Bật lên thì dịch vụ tổng đài nó báo về gần cả trăm cuộc gọi nhỡ từ người thân và gia đình:
- Chết rồi! Mình đi 2 hôm rồi mà không gọi điện gì chắc ở nhà lo lắm. Kiểu gì cũng bị mắng. Thôi kệ, ráng vậy.
Gọi taxi chở thẳng về nhà. Lúc đó ở dãy trọ ba tôi vẫn cứ đi qua đi lại, thằng Cường thì vẫn ngồi đó chờ trả lời từ hôm qua đến giờ không được nghỉ ngơi tu luyện gì cả, chuyện này cũng bình thường, với một đứa "con nhà lành" trong mắt bố mẹ mà đi chơi đâu 2 3 ngày không gọi về mà gọi đi cũng thuê bao thì đúng là max lo lắng(nghe bài Đưa Nhau Đi Trốn của đen đê)!
- Sao giờ này nó vẫn chưa về hả Cường?
- Bác cứ yên tâm đi, Vũ nó lớn rồi. Vài bữa nó về rồi bác hỏi, hồi ở đây nó đi cả tháng mới về một lần cũng có nữa.
- Cái gì? Con nói rõ bác nghe! Có phải nó giao lưu với bọn du đảng không?
- Làm gì..làm gì có bác, con bác nó giỏi lắm. Chuẩn bị nó mở công ty rồi đó. - Hết cách để giải thích nó đành phải lấy ánh sáng "vinh quang" ra để che lấp đi bóng tối "xấu xa".
- Thật không? Công ty gì? Sao bác không biết? - Có chút kích động
- Dạ, là thế này ..bla..bla.... - Thằng Cường bèn kể đại khái một chút cho ba tôi bớt lo.
==================
Đi càng sâu vào khu rừng rậm nguyên sinh, cây cối càng nhiều, <<Vạn Mộc Thiên Xuân>> luyện cũng nhanh hơn. Đi được tầm 10km thì thấy xung quanh có vẻ yên tĩnh, không có một bóng người. Dừng lại và ngồi thiên, tập trung tu luyện... Mãi đến một ngày sau, thì thành tựu cũng có một chút, tuy nhiên vẫn chưa đủ để áp chế băng khí nên cần phải tiếp tục luyện vì với bộ dạng hiện tại không dám mò đầu về gặp mọi người.
Bỗng dưng cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện, tôi cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang lạnh dần đi. Trung tâm của cái lạnh này còn cách tôi 2km nhưng chỉ 15s sau không khí xung quanh đã lạnh tới mức mà tôi cảm thấy lạnh "buốt". Nếu tính toán sơ qua một chút thì cũng phải âm hơn cả trăm độ rồi, điều kinh khủng là cả 1km xung quanh đều có nhiệt độ này và sau đó giảm dần theo độ xa với trung tâm. Một tiếng cười to vang lên:
- Hahahahaha, akalameosmekeifhakhfkashflafiahfioasfpoqjf.asjidhasdiiasdwodwidwofjofjef... - Sau tiếng cười đó thì có giọng nói hưng phấn vang lên, nhưng tôi nghe lại không hiểu người đó đang nói gì, không phải là ngôn ngữ ở Trái Đất. Tôi mở mắt ra thì thấy trước mặt là một thanh niên mang áo đen rất trẻ, thoạt nhìn cũng rất tuấn tú mặc áo choàng đen, mái tóc đen dài tới tận chân đang tung bay, tôi giật mình kinh hãi, tên đó hắn đang đứng ở giữa không trung, chính xác hơn là đang bay mà không phải là khinh công nhảy xa gì đó, y như đứng trên đất bằng vậy.
Thấy được vẻ mặt kinh hãi của tôi, tên kia cũng nhếch môi khinh thường, rồi lại nói:
- skskdndiwqfhiqhfiqwhfiqwfhiqwfhqfhqklefnelfnwefweofweofhwioefhweihfoewhfowefhwef hiowefhowefhweohfiowehf. - Lại một đống lời lẽ gì đó mà tôi chả hiểu gì cả, tôi ngơ ngác.
Thấy biểu tình của tôi, hắn đen mặt lại:
- asjdashdashkdadq! - Như muốn hỏi điều gì đó.
- Mày đang nói cái gì thế? Tao không hiểu! - Mặc dù không hiểu hắn nó gì nhưng cũng hỏi lại xem hắn có biết gì không, nhiệt độ xung quanh đã lạnh tới mức đáng sợ, cây cỏ xung quanh đều bị đóng băng hết, hổ báo cáo chồn gì gì đó đều chết lạnh nằm lăn queo hết.
Hắn nghe câu hỏi của tôi thì lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu gì cả, tôi định hỏi tiếp thì tự dưng trong đầu tôi vang lên một âm thanh:
- Này tiểu tử, ngươi không hiểu ta nói gì sao?
Theo ý thức và quán tính tôi thầm nghĩ trong đầu:
- Ừ! Không hiểu gì cả!
Sau đó tôi sợ hãi nhìn vào gã thanh niên đang đứng ở giữa không trung kia? Đó là giọng của hắn mà, sao lại xuất hiện trong đầu mình mà tên kia cũng chả mở miệng ra nữa, chưa kịp hết kinh hãi thì giọng ấy lại vang lên.
- Nơi này là nơi nào? Tại sao không có một linh giả nào vậy? Cả tinh cầu thì nhỏ xíu, lại toàn người phàm. Biết điều thì trả lời cho đàng hoàng không thì đừng hỏi tại sao mình lại chết. - Hắn uy hiếp.
- Hành tinh này gọi là Trái Đất, còn câu hỏi thứ 2 thì tao không biết. - Ý thức cho tôi biết mình không có cách nào để chống lại gã thanh niên này, hiện tại cử động cũng rất khó khăn, xem ra phải chuẩn bị một chút, tôi xúc tích băng khí cả cơ thể lại.
- Nói chuyện rất cứng! Ha hả, ta không biết ngôn ngữ của các ngươi nhưng ta có thể dùng linh hồn để trao đổi, ta thấy ngươi đang sợ hãi có phải không. Không cần sợ, nghe tiếp đây, ta đã đi vòng quanh khắp tinh cầu này rồi mà chỉ thấy có một mình ngươi là khá giống linh giả. Vậy chắc ngươi cũng biết được nhiều thứ hơn bọn người của thế giới này, ngươi có biết ở tinh cầu này có nơi nào có thể đi sang một thế giới khác không? Ta đang rất gấp trả lời không hợp ý ta thì ta sẽ hủy diệt cả thế giới này. - Có vẽ hắn đang rất gấp gáp.
Nghe hắn nói, tôi mặc dù cũng cảm giác hoang đường nhưng cũng không biểu hiện ngoài mặt, trầm tư muốn suy nghĩ một chút thì âm thanh của gã kia lại vang lên:
- Ngươi không cần hoài nghi năng lực của ta, đối với các ngươi ta là trời, ta là vũ trụ, một cái nhấc tay cũng có thể phá vỡ tinh cầu này, chẳng qua ta đang bị kẻ thù truy sát nên mới không có thời gian chứng thực cho ngươi thấy thôi. Xem một phần tỷ tỷ tỷ sức mạnh của ta.. - Âm thanh vừa dứt thì tay phải của hắn đưa lên rồi bốc lửa, nhưng lửa này lại là lửa màu xanh lam, rất lạnh...cực lạnh. Tôi có cảm giác nếu nó chạm vào người tôi một chút thì tôi cũng sẽ chết cóng ngay.
Hắn vỗ nhẹ xuống đất một cái, ngọn lửa màu xanh đó lan tỏa ra khắp bán kính 5km xung quanh hắn, trừ chỗ tôi ra mội thứ đều đóng băng, người thú cây cỏ hay là không khí đều đã đóng băng triệt để. Không phải là băng đá bình thường mà cứ 0 độ thì đông kết, băng nơi đây lạnh tới âm cả ngàn độ. Nhưng xem ra hắn khống chế mọi thứ rất tốt, xung quanh tôi 1m không có một chút lạnh lẽo nào cả, chắc có lẽ hắn sợ tôi chết cóng rồi không ai trả lời những câu hỏi của hắn. Cũng vì nãy giờ hắn lượn khắp cả trái đất cũng đã thứ dùng linh hồn giao lưu với nhiều người nhưng chưa tới 1/100s khi linh hồn hắn tiếp xúc với họ thì linh hồn họ đã tán loạn, chết ngay tại chỗ nên hắn rất bực mình.
- Thấy rồi chứ? Giờ thì ngoan ngoãn trả lời ta đi.
- Có biết, nhưng cũng chỉ là biết trên tin tức, còn chưa biết cụ thể chỗ nào. - Cũng may vì đang ở trạng thái <<Ma Băng Quyết>>, nên tâm lý của tôi mới cực kỳ bình tĩnh như vậy, nếu không phải thì giờ đã hoảng sợ ra mặt rồi, âm thanh cũng không rõ như bây giờ.
- Nói.
- Tôi biết có một nơi gọi là Võ Lâm cảnh. Tồn tại rất bí mật, nhưng mà lại không biết đi nơi nào. - Giờ thì thấy được sức mạnh kinh khủng của hắn, mà nghe hắn nói chỉ là một phần tỷ tỷ tỷ của hắn thôi, cũng không tin tưởng lắm vì nó quá khó tin nhưng mà chắc chắn thực lực của hắn cũng không kém cái gọi là gấp tỷ tỷ tỷ lần đòn vừa rồi nhiều lắm. Nếu hắn ra tay thật sự thì chắc phá vỡ Trái Đất mất, tôi còn bạn, còn gia đình, còn cả người yêu nữa... Nên không thể làm bậy.
- Vậy theo ngươi thì nó ở một vùng biển hỗn loạn hay là trên đỉnh một ngọn tiểu tuyết sơn? - Hắn và kẻ thù của mình kẻ đuổi người chạy đã cả trăm vòng quanh trái đất rồi, trong lúc bỏ chạy hắn cũng cảm giác được 2 nơi trên có dao động không gian rất nhẹ, nhưng lúc đó có kẻ thù hắn ở đó nên hắn không dám lao bậy bạ vào.
Tôi thầm kinh hãi một lần nữa, sao tên này có thể biết được nhỉ, theo hắn ám chỉ đỉnh tiểu tuyết sơn không phải là Everest sao? Biết là không thể dấu hắn điều gì nên khai luôn:
- Tôi nghĩ là đỉnh núi tuyết.
- Xem ra là ta tìm cũng tuyệt đối chính xác, nơi biển hỗn loạn kia sẽ dẫn đi một nơi khác, vậy nếu giờ ta đi qua không gian ở núi tuyết thì ả đàn bà kia có xác xuất 5 phần tìm được ta, nhưng mà như vậy còn đỡ hơn không. Chết tiệt, lũ đàn bà biến thái, thù dai. - Không ngờ hắn còn chửi thề nữa. Rồi tiếp theo âm thanh của hắn lại tiếp tục vang lên:
- Vì niệm tình ngươi đã trả lời được đáp án ta cần thiết nên ta cũng nên thưởng cho ngươi cái gì đó. Nhưng mà nếu để ả đàn bà kia gặp được ngươi, nói không chừng sẽ bắt được ta thế nên ta không thể để ngươi sống sót, ta chỉ có thể cho ngươi được băng phong, thi thể vạn năm không hủy, thế nào? Thích không? - Âm thanh cười biến thái của hắn lại vang trong tâm trí tôi, thằng này không ngờ còn muốn giết mình. Với thực lực của hắn thì chỉ cần một đòn như vừa rồi đủ để mình chết cả trăm lần.
Nhưng không thể bó tay chịu trói được, tôi áp xúc băng khí càng nhanh hơn. Cuối cùng, gã thanh niên bất động đứng nãy giờ trên không nhe răng cười ha hả, bàn tay phải lại hiện ra một ngọn lửa màu lam, nhưng nó lại yếu hơn ngọn lửa vừa rồi rất nhiều, xem ra hắn muốn thực hiện lời hứa, đóng băng và giữ thi thể tôi vạn năm để trả ơn. Hắn nhẹ nhàng vung tay xuống, tôi nhìn thấy một đốm lửa màu lam nhỏ đang bay nhanh về phía mình thì lấy hết bình tĩnh, mặc dù bây giờ trong lòng đang rất hoang mang và khó hiểu, tại sao trên đời lại có người mạnh như thế, người như vậy thì không phải là một chưởng là chết hết người trong võ lâm cảnh gì gì đó sao? Lại còn có "ả đàn bà" trong miệng hắn hình như còn mạnh hơn cả hắn. Thế giới này còn biết bao nhiêu điều mới lạ mà mình còn chưa biết, xem ra mình vẫn còn cùi bắp lắm.
Giờ tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mặc dù biết là phần sống rất thấp nhưng ý chí không cho phép mình chịu thua, vận chuyển <<Ma Băng Quyết>> tới cực hạn và rồi nhúm lửa lam nhỏ ấy đã đụng trúng người tôi. Không có cảnh nổ tung, cũng không có cảnh sụp đổ, ngọn lửa lam vừa chạm vào người tôi thì như cơn gió lạnh lẽo hiu quạnh thổi ngang qua rất nhẹ nhàng làm cả người tôi đóng băng như một bức tượng. Gã thanh niên thấy thế thì mỉm cười, quay đầu về hướng đỉnh Everest định bay đi thì nhíu mày, nhìn lại bức tượng băng cao 3m đang đóng băng tôi trong đó, nó đang nhỏ dần. Lúc băng vừa đóng thì tôi điên cuồng sử dụng <<Ma Băng Quyết>> hấp thu cái thứ lạnh lẽo toát ra từ ngọn lửa màu lam này với ý định cầu may giống như lần trước chạm trán với tên Lão Đại, hút được chúng thì sao? Ai ngờ hút được thiệt...
2,8m...2,5m...2,3m...2m...1,8m...... bức tượng băng tan biến hoàn toàn. Xuất hiện trước mặt gã thanh niên áo đen là một người trẻ tuổi tóc dài xám tuyết, làn da nhợt nhạt, đôi mắt tròng đen đã thay thế bằng quang mang màu đỏ yêu dị.
- Ngươi không chết? - Âm thanh của hắn lại vang lên trong đầu tôi.
- Mày cần gì làm quyết liệt như thế. Tao chắc chắn sẽ không kể chuyện của mày ra đâu, đi đi. - Giờ tâm hồn tôi như biển rộng lạnh lẽo, không một gợn sóng.
- Ngươi hấp thụ được Băng Diễm Cực Lam của ta? Ngươi là Cực Băng chi thể? Không đúng, Chí Ma Chí Băng Thánh Thể? Đúng là nó rồi, haha, ta thật may mắn, trời cũng giúp ta rồi, sau này không cần sợ ả đàn bà thối kia truy sát nữa rồi, hahaha. - Kèm theo âm thanh ghê rợn vang lên trong đầu tôi thì ở bên ngoài gã thanh niên cũng ngữa mặt lên trời cười như điên.
Sau đó hắn đưa tay ra, tự dưng trên không trung hình thành một bàn tay màu lam lạnh lẽo cực lớn nắm lấy tôi kéo lên trước mặt hắn. Mặc dù rất cố gắng nhưng mà tất cả đều vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối như vậy, lần đầu tiên tôi có cảm giác như một con kiến vô lực phản kháng.
- Nhóc con, hãy vinh hạnh làm cơ thể mới của ta. - Âm thanh vừa vang xong thì thân thể hắn rơi xuống, trong đầu hắn bay ra một đoạn ánh sáng mờ ảo màu lam bay thẳng vào mi tâm tôi( mi tâm= cái điểm giữa 2 hàng lông mày).
=====================
- Thưa bố mẹ, con mới về ạ. - Đứng trước cửa nhà, Mỹ Hương lấm lét.
- Con vô đây, ngồn lên ghế đi. - Ông Lâm nói.
Mỹ Hương vừa ngồi vào chỗ thì mẹ cô bé hỏi ngay:
- Con mấy ngày nay đi đâu làm bố mẹ với chị con lo lắm? Con có sao không?
- Dạ hihi, con không sao. Con chỉ đi chơi với bạn cho khoây khỏa thôi mà, không có chuyện gì đâu. - Nhẹ nhàng cười tủm tỉm.
- Bạn nào? - Bố hỏi.
- Dạ, bạn thì là bạn con thôi! - Ngập ngừng một chút nhưng cũng không có quá nhiều ngại ngùng, còn có một chút tự tin nhè nhẹ, có lẽ sau khi tu luyện thì cô nàng đã dần thay đổi một chút.
- Sao bữa nay con mạnh miệng thế? Bạn trai đúng không?
- Dạ! - Định kiếm cớ một chút nhưng sau đó tự dưng lại kiên quyết.
- Thằng đó nhà ở đâu?
Định nói là bố mẹ cũng biết nhưng nghĩ lại anh Vũ không phải là người bình thường, nói ra sợ mọi người sợ hãi.
- Con không biết, hihi. Mà thôi bốốốốốốốố! Đừng hỏi về anh ấy nữa, con gái không biết thật mà. - Chạy qua dật dật tay bố nó, làm nũng.
Con gái dễ thương như thế, lại thường ngày được cưng chiều hết mực nên giờ ông Lâm rất khó xử. Ông rất muốn biết thằng nhỏ chiếm được trái tim con gái bảo bối là ai? Đủ tư cách không? .v.v. Nhưng cuối cùng hỏi quài không ra gì ông cũng chịu thua, về hình dáng và tên gọi thì con gái đầu đã kể cho ông rồi.
- Thế mấy hôm nay con đi đâu?
- Con đi biển Vũng Tàu chơi ạ.
- Vậy tối con ở đâu?
- Dạ, tất nhiên là ở khách sạn rồi. Bố đừng lo, con gái rất biết lo cho bản thân, sẽ không ở bụi đâu hihi.
- Đi chơi chỉ có 2 đứa thôi à?
- Dạ.
- Trời ơi. - Bà mẹ hết hồn, còn cô chị thì nhìn bằng ánh mắt khó tin kèm theo một chút "ghê quá".
- Cái gì! Con với thằng đó có ngủ chung phòng không? - Ông thật không thể tin nổi, đứa con gái ngoan hiền, ngây thơ "cái gì cũng không biết" của mình sao lại đổ đốn thế này, nhất định là do thằng kia dụ dỗ.
- C...có ạ! - Lần này thì Mỹ Hương rất ngượng, không lưu loát như trước nữa, nghĩ đến tình cảnh đêm đó khiến cô nàng lại xấu hổ, đỏ cả mặt, cúi đầu xuống.
Lần này thì 3 người kinh ngạc cực độ, xong rồi, xong thật rồi. Ông Lâm tức giận đập bàn:
- Hư đốn, sao con có thể làm như thế được? Bố mẹ dặn con điều gì con quên rồi sao?
- Hức..hức, con đâu có quên, oaa! - Thấy ông Lâm sừng cồ đập bàn, Mỹ Hương sợ quá, mắt rươm rướm, 18 tuổi rồi nhưng Mỹ Hương cũng chỉ là một cô tiểu thư từ nhỏ được mọi người yêu thương bảo bọc, chưa bao giờ thấy bố mình thế này.
Thấy con gái khóc ông cũng không biết làm gì bây giờ. Ông hít một hơi thật sâu áp chế cơn giận lại, tạm thời nhẹ nhàng lại đã rồi cho người bắt thằng nhỏ kia về hỏi sau, nếu nó dám không tốt với con gái mình thì ông sẳn sàng dốc túi cho nó đi tù cả đời, ông cố nhẹ giọng lại:
- Được rồi! Bố xin lỗi, con đừng khóc nữa! Bố không la con đâu, vậy đêm đó con với thằng kia làm cái gì.
- Á! Bố đừng hỏi mấy cái này nữa. - Làm cô nàng tự dưng lại nhớ về ngày hôm ấy.
Thấy con gái như thế ông cho rằng chắc chắn đã làm chuyện kia rồi, cũng may con gái không có học nói dối bố mẹ. Giờ chỉ cần tìm thằng kia bắt hắn chịu trách nhiệm thôi... Ông lắc đầu nhìn vợ, vợ ông gật gù rồi vẽ mặt khá là sốc.
Thấy 2 người như thế rồi lại nhìn thấy chị 2 thì cười khổ nhìn mình. Mỹ Hương nghỉ ra ngay mấy người này đang nghỉ bậy, cô nàng gắt gỏng:
- Bố mẹ và chị hiểu lầm rồi! Làm gì...làm gì...anh ấy và con không có làm chuyện kia đâu! Mọi người bậy bạ quá, huhu. - Khóc rồi, nàng cảm giác mình rất oan.
- Thật không? Con đừng lừa bố nghe. - Nghe được con gái nói như thế thì ông Lâm lại sáng lên, trong lòng cháy lên một hi vọng nào đó. Vì dù sao một gia đình danh giá mà xảy ra chuyện này thì thật không có mặt mũi nào gặp người khác nữa mà.
- Thật, bố không tin con sao, oaaa. - Mọi người có vẻ con chưa tin lời nàng nói, làm nàng thực sự tổn thường, vì nhỏ giờ nàng nói gì mọi người đều tin hết. Bỏ chạy lên phòng, đóng rầm cửa lại.
Người mẹ thấy thế định chạy theo thì ông Lâm cản lại:
- Cứ để con nó khóc đi. Nếu con nó nói thật thì chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, đừng làm con buồn những ngày tháng này... - Hai người kia gật đầu.
====================
Happy new year, các bạn đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với Lam Vũ nhé.
- Anh muốn đi đâu?
Tôi cố đứng ở góc độ cho anh taxi không nhìn được mặt mình:
- Tôi muốn đi thăm quan rừng rậm, rừng nguyên sinh. Anh biết ở đây có nơi nào như vậy không.
- Có! Gần đây có vườn quốc gia Tràm Chim ở Đồng tháp, xuống tí nữa là ở Cà Mau có rừng U Minh và Mũi Cà Mau phong cảnh cũng rất đẹp.
- Cái nào lớn hơn?
- Nếu lớn hơn, thì rừng U Minh với Mũi Cà Mau lớn hơn.
- Vậy anh chở tôi đi tham quan Cà Mau đi.
- Nhưng mà..hơi xa, đắt lắm đấy.
- Yên tâm, tôi có tiền, anh chỉ việc chở thôi.
- Được, mời anh lên xe.
Tiền tất nhiên là không thiếu, anh ta chở tôi tới tận rừng U Minh rồi thả xuống, thu vài triệu đồng. Đưa thật mau rồi, tôi căng giò lên chạy thẳng vào rừng, tại tôi có cảm giác nguy hiểm đang đến gần rồi, sợ thằng cha taxi bị liên lụy thôi.
==================
Lúc đó Mỹ Hương cũng đã về tới Sài Gòn, cô nàng lấy điện thoại ra, thì mới nhớ tối hôm nọ vì sợ quá nên mình tắt nguồn mất rồi. Bật lên thì dịch vụ tổng đài nó báo về gần cả trăm cuộc gọi nhỡ từ người thân và gia đình:
- Chết rồi! Mình đi 2 hôm rồi mà không gọi điện gì chắc ở nhà lo lắm. Kiểu gì cũng bị mắng. Thôi kệ, ráng vậy.
Gọi taxi chở thẳng về nhà. Lúc đó ở dãy trọ ba tôi vẫn cứ đi qua đi lại, thằng Cường thì vẫn ngồi đó chờ trả lời từ hôm qua đến giờ không được nghỉ ngơi tu luyện gì cả, chuyện này cũng bình thường, với một đứa "con nhà lành" trong mắt bố mẹ mà đi chơi đâu 2 3 ngày không gọi về mà gọi đi cũng thuê bao thì đúng là max lo lắng(nghe bài Đưa Nhau Đi Trốn của đen đê)!
- Sao giờ này nó vẫn chưa về hả Cường?
- Bác cứ yên tâm đi, Vũ nó lớn rồi. Vài bữa nó về rồi bác hỏi, hồi ở đây nó đi cả tháng mới về một lần cũng có nữa.
- Cái gì? Con nói rõ bác nghe! Có phải nó giao lưu với bọn du đảng không?
- Làm gì..làm gì có bác, con bác nó giỏi lắm. Chuẩn bị nó mở công ty rồi đó. - Hết cách để giải thích nó đành phải lấy ánh sáng "vinh quang" ra để che lấp đi bóng tối "xấu xa".
- Thật không? Công ty gì? Sao bác không biết? - Có chút kích động
- Dạ, là thế này ..bla..bla.... - Thằng Cường bèn kể đại khái một chút cho ba tôi bớt lo.
==================
Đi càng sâu vào khu rừng rậm nguyên sinh, cây cối càng nhiều, <<Vạn Mộc Thiên Xuân>> luyện cũng nhanh hơn. Đi được tầm 10km thì thấy xung quanh có vẻ yên tĩnh, không có một bóng người. Dừng lại và ngồi thiên, tập trung tu luyện... Mãi đến một ngày sau, thì thành tựu cũng có một chút, tuy nhiên vẫn chưa đủ để áp chế băng khí nên cần phải tiếp tục luyện vì với bộ dạng hiện tại không dám mò đầu về gặp mọi người.
Bỗng dưng cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện, tôi cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang lạnh dần đi. Trung tâm của cái lạnh này còn cách tôi 2km nhưng chỉ 15s sau không khí xung quanh đã lạnh tới mức mà tôi cảm thấy lạnh "buốt". Nếu tính toán sơ qua một chút thì cũng phải âm hơn cả trăm độ rồi, điều kinh khủng là cả 1km xung quanh đều có nhiệt độ này và sau đó giảm dần theo độ xa với trung tâm. Một tiếng cười to vang lên:
- Hahahahaha, akalameosmekeifhakhfkashflafiahfioasfpoqjf.asjidhasdiiasdwodwidwofjofjef... - Sau tiếng cười đó thì có giọng nói hưng phấn vang lên, nhưng tôi nghe lại không hiểu người đó đang nói gì, không phải là ngôn ngữ ở Trái Đất. Tôi mở mắt ra thì thấy trước mặt là một thanh niên mang áo đen rất trẻ, thoạt nhìn cũng rất tuấn tú mặc áo choàng đen, mái tóc đen dài tới tận chân đang tung bay, tôi giật mình kinh hãi, tên đó hắn đang đứng ở giữa không trung, chính xác hơn là đang bay mà không phải là khinh công nhảy xa gì đó, y như đứng trên đất bằng vậy.
Thấy được vẻ mặt kinh hãi của tôi, tên kia cũng nhếch môi khinh thường, rồi lại nói:
- skskdndiwqfhiqhfiqwhfiqwfhiqwfhqfhqklefnelfnwefweofweofhwioefhweihfoewhfowefhwef hiowefhowefhweohfiowehf. - Lại một đống lời lẽ gì đó mà tôi chả hiểu gì cả, tôi ngơ ngác.
Thấy biểu tình của tôi, hắn đen mặt lại:
- asjdashdashkdadq! - Như muốn hỏi điều gì đó.
- Mày đang nói cái gì thế? Tao không hiểu! - Mặc dù không hiểu hắn nó gì nhưng cũng hỏi lại xem hắn có biết gì không, nhiệt độ xung quanh đã lạnh tới mức đáng sợ, cây cỏ xung quanh đều bị đóng băng hết, hổ báo cáo chồn gì gì đó đều chết lạnh nằm lăn queo hết.
Hắn nghe câu hỏi của tôi thì lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu gì cả, tôi định hỏi tiếp thì tự dưng trong đầu tôi vang lên một âm thanh:
- Này tiểu tử, ngươi không hiểu ta nói gì sao?
Theo ý thức và quán tính tôi thầm nghĩ trong đầu:
- Ừ! Không hiểu gì cả!
Sau đó tôi sợ hãi nhìn vào gã thanh niên đang đứng ở giữa không trung kia? Đó là giọng của hắn mà, sao lại xuất hiện trong đầu mình mà tên kia cũng chả mở miệng ra nữa, chưa kịp hết kinh hãi thì giọng ấy lại vang lên.
- Nơi này là nơi nào? Tại sao không có một linh giả nào vậy? Cả tinh cầu thì nhỏ xíu, lại toàn người phàm. Biết điều thì trả lời cho đàng hoàng không thì đừng hỏi tại sao mình lại chết. - Hắn uy hiếp.
- Hành tinh này gọi là Trái Đất, còn câu hỏi thứ 2 thì tao không biết. - Ý thức cho tôi biết mình không có cách nào để chống lại gã thanh niên này, hiện tại cử động cũng rất khó khăn, xem ra phải chuẩn bị một chút, tôi xúc tích băng khí cả cơ thể lại.
- Nói chuyện rất cứng! Ha hả, ta không biết ngôn ngữ của các ngươi nhưng ta có thể dùng linh hồn để trao đổi, ta thấy ngươi đang sợ hãi có phải không. Không cần sợ, nghe tiếp đây, ta đã đi vòng quanh khắp tinh cầu này rồi mà chỉ thấy có một mình ngươi là khá giống linh giả. Vậy chắc ngươi cũng biết được nhiều thứ hơn bọn người của thế giới này, ngươi có biết ở tinh cầu này có nơi nào có thể đi sang một thế giới khác không? Ta đang rất gấp trả lời không hợp ý ta thì ta sẽ hủy diệt cả thế giới này. - Có vẽ hắn đang rất gấp gáp.
Nghe hắn nói, tôi mặc dù cũng cảm giác hoang đường nhưng cũng không biểu hiện ngoài mặt, trầm tư muốn suy nghĩ một chút thì âm thanh của gã kia lại vang lên:
- Ngươi không cần hoài nghi năng lực của ta, đối với các ngươi ta là trời, ta là vũ trụ, một cái nhấc tay cũng có thể phá vỡ tinh cầu này, chẳng qua ta đang bị kẻ thù truy sát nên mới không có thời gian chứng thực cho ngươi thấy thôi. Xem một phần tỷ tỷ tỷ sức mạnh của ta.. - Âm thanh vừa dứt thì tay phải của hắn đưa lên rồi bốc lửa, nhưng lửa này lại là lửa màu xanh lam, rất lạnh...cực lạnh. Tôi có cảm giác nếu nó chạm vào người tôi một chút thì tôi cũng sẽ chết cóng ngay.
Hắn vỗ nhẹ xuống đất một cái, ngọn lửa màu xanh đó lan tỏa ra khắp bán kính 5km xung quanh hắn, trừ chỗ tôi ra mội thứ đều đóng băng, người thú cây cỏ hay là không khí đều đã đóng băng triệt để. Không phải là băng đá bình thường mà cứ 0 độ thì đông kết, băng nơi đây lạnh tới âm cả ngàn độ. Nhưng xem ra hắn khống chế mọi thứ rất tốt, xung quanh tôi 1m không có một chút lạnh lẽo nào cả, chắc có lẽ hắn sợ tôi chết cóng rồi không ai trả lời những câu hỏi của hắn. Cũng vì nãy giờ hắn lượn khắp cả trái đất cũng đã thứ dùng linh hồn giao lưu với nhiều người nhưng chưa tới 1/100s khi linh hồn hắn tiếp xúc với họ thì linh hồn họ đã tán loạn, chết ngay tại chỗ nên hắn rất bực mình.
- Thấy rồi chứ? Giờ thì ngoan ngoãn trả lời ta đi.
- Có biết, nhưng cũng chỉ là biết trên tin tức, còn chưa biết cụ thể chỗ nào. - Cũng may vì đang ở trạng thái <<Ma Băng Quyết>>, nên tâm lý của tôi mới cực kỳ bình tĩnh như vậy, nếu không phải thì giờ đã hoảng sợ ra mặt rồi, âm thanh cũng không rõ như bây giờ.
- Nói.
- Tôi biết có một nơi gọi là Võ Lâm cảnh. Tồn tại rất bí mật, nhưng mà lại không biết đi nơi nào. - Giờ thì thấy được sức mạnh kinh khủng của hắn, mà nghe hắn nói chỉ là một phần tỷ tỷ tỷ của hắn thôi, cũng không tin tưởng lắm vì nó quá khó tin nhưng mà chắc chắn thực lực của hắn cũng không kém cái gọi là gấp tỷ tỷ tỷ lần đòn vừa rồi nhiều lắm. Nếu hắn ra tay thật sự thì chắc phá vỡ Trái Đất mất, tôi còn bạn, còn gia đình, còn cả người yêu nữa... Nên không thể làm bậy.
- Vậy theo ngươi thì nó ở một vùng biển hỗn loạn hay là trên đỉnh một ngọn tiểu tuyết sơn? - Hắn và kẻ thù của mình kẻ đuổi người chạy đã cả trăm vòng quanh trái đất rồi, trong lúc bỏ chạy hắn cũng cảm giác được 2 nơi trên có dao động không gian rất nhẹ, nhưng lúc đó có kẻ thù hắn ở đó nên hắn không dám lao bậy bạ vào.
Tôi thầm kinh hãi một lần nữa, sao tên này có thể biết được nhỉ, theo hắn ám chỉ đỉnh tiểu tuyết sơn không phải là Everest sao? Biết là không thể dấu hắn điều gì nên khai luôn:
- Tôi nghĩ là đỉnh núi tuyết.
- Xem ra là ta tìm cũng tuyệt đối chính xác, nơi biển hỗn loạn kia sẽ dẫn đi một nơi khác, vậy nếu giờ ta đi qua không gian ở núi tuyết thì ả đàn bà kia có xác xuất 5 phần tìm được ta, nhưng mà như vậy còn đỡ hơn không. Chết tiệt, lũ đàn bà biến thái, thù dai. - Không ngờ hắn còn chửi thề nữa. Rồi tiếp theo âm thanh của hắn lại tiếp tục vang lên:
- Vì niệm tình ngươi đã trả lời được đáp án ta cần thiết nên ta cũng nên thưởng cho ngươi cái gì đó. Nhưng mà nếu để ả đàn bà kia gặp được ngươi, nói không chừng sẽ bắt được ta thế nên ta không thể để ngươi sống sót, ta chỉ có thể cho ngươi được băng phong, thi thể vạn năm không hủy, thế nào? Thích không? - Âm thanh cười biến thái của hắn lại vang trong tâm trí tôi, thằng này không ngờ còn muốn giết mình. Với thực lực của hắn thì chỉ cần một đòn như vừa rồi đủ để mình chết cả trăm lần.
Nhưng không thể bó tay chịu trói được, tôi áp xúc băng khí càng nhanh hơn. Cuối cùng, gã thanh niên bất động đứng nãy giờ trên không nhe răng cười ha hả, bàn tay phải lại hiện ra một ngọn lửa màu lam, nhưng nó lại yếu hơn ngọn lửa vừa rồi rất nhiều, xem ra hắn muốn thực hiện lời hứa, đóng băng và giữ thi thể tôi vạn năm để trả ơn. Hắn nhẹ nhàng vung tay xuống, tôi nhìn thấy một đốm lửa màu lam nhỏ đang bay nhanh về phía mình thì lấy hết bình tĩnh, mặc dù bây giờ trong lòng đang rất hoang mang và khó hiểu, tại sao trên đời lại có người mạnh như thế, người như vậy thì không phải là một chưởng là chết hết người trong võ lâm cảnh gì gì đó sao? Lại còn có "ả đàn bà" trong miệng hắn hình như còn mạnh hơn cả hắn. Thế giới này còn biết bao nhiêu điều mới lạ mà mình còn chưa biết, xem ra mình vẫn còn cùi bắp lắm.
Giờ tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mặc dù biết là phần sống rất thấp nhưng ý chí không cho phép mình chịu thua, vận chuyển <<Ma Băng Quyết>> tới cực hạn và rồi nhúm lửa lam nhỏ ấy đã đụng trúng người tôi. Không có cảnh nổ tung, cũng không có cảnh sụp đổ, ngọn lửa lam vừa chạm vào người tôi thì như cơn gió lạnh lẽo hiu quạnh thổi ngang qua rất nhẹ nhàng làm cả người tôi đóng băng như một bức tượng. Gã thanh niên thấy thế thì mỉm cười, quay đầu về hướng đỉnh Everest định bay đi thì nhíu mày, nhìn lại bức tượng băng cao 3m đang đóng băng tôi trong đó, nó đang nhỏ dần. Lúc băng vừa đóng thì tôi điên cuồng sử dụng <<Ma Băng Quyết>> hấp thu cái thứ lạnh lẽo toát ra từ ngọn lửa màu lam này với ý định cầu may giống như lần trước chạm trán với tên Lão Đại, hút được chúng thì sao? Ai ngờ hút được thiệt...
2,8m...2,5m...2,3m...2m...1,8m...... bức tượng băng tan biến hoàn toàn. Xuất hiện trước mặt gã thanh niên áo đen là một người trẻ tuổi tóc dài xám tuyết, làn da nhợt nhạt, đôi mắt tròng đen đã thay thế bằng quang mang màu đỏ yêu dị.
- Ngươi không chết? - Âm thanh của hắn lại vang lên trong đầu tôi.
- Mày cần gì làm quyết liệt như thế. Tao chắc chắn sẽ không kể chuyện của mày ra đâu, đi đi. - Giờ tâm hồn tôi như biển rộng lạnh lẽo, không một gợn sóng.
- Ngươi hấp thụ được Băng Diễm Cực Lam của ta? Ngươi là Cực Băng chi thể? Không đúng, Chí Ma Chí Băng Thánh Thể? Đúng là nó rồi, haha, ta thật may mắn, trời cũng giúp ta rồi, sau này không cần sợ ả đàn bà thối kia truy sát nữa rồi, hahaha. - Kèm theo âm thanh ghê rợn vang lên trong đầu tôi thì ở bên ngoài gã thanh niên cũng ngữa mặt lên trời cười như điên.
Sau đó hắn đưa tay ra, tự dưng trên không trung hình thành một bàn tay màu lam lạnh lẽo cực lớn nắm lấy tôi kéo lên trước mặt hắn. Mặc dù rất cố gắng nhưng mà tất cả đều vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối như vậy, lần đầu tiên tôi có cảm giác như một con kiến vô lực phản kháng.
- Nhóc con, hãy vinh hạnh làm cơ thể mới của ta. - Âm thanh vừa vang xong thì thân thể hắn rơi xuống, trong đầu hắn bay ra một đoạn ánh sáng mờ ảo màu lam bay thẳng vào mi tâm tôi( mi tâm= cái điểm giữa 2 hàng lông mày).
=====================
- Thưa bố mẹ, con mới về ạ. - Đứng trước cửa nhà, Mỹ Hương lấm lét.
- Con vô đây, ngồn lên ghế đi. - Ông Lâm nói.
Mỹ Hương vừa ngồi vào chỗ thì mẹ cô bé hỏi ngay:
- Con mấy ngày nay đi đâu làm bố mẹ với chị con lo lắm? Con có sao không?
- Dạ hihi, con không sao. Con chỉ đi chơi với bạn cho khoây khỏa thôi mà, không có chuyện gì đâu. - Nhẹ nhàng cười tủm tỉm.
- Bạn nào? - Bố hỏi.
- Dạ, bạn thì là bạn con thôi! - Ngập ngừng một chút nhưng cũng không có quá nhiều ngại ngùng, còn có một chút tự tin nhè nhẹ, có lẽ sau khi tu luyện thì cô nàng đã dần thay đổi một chút.
- Sao bữa nay con mạnh miệng thế? Bạn trai đúng không?
- Dạ! - Định kiếm cớ một chút nhưng sau đó tự dưng lại kiên quyết.
- Thằng đó nhà ở đâu?
Định nói là bố mẹ cũng biết nhưng nghĩ lại anh Vũ không phải là người bình thường, nói ra sợ mọi người sợ hãi.
- Con không biết, hihi. Mà thôi bốốốốốốốố! Đừng hỏi về anh ấy nữa, con gái không biết thật mà. - Chạy qua dật dật tay bố nó, làm nũng.
Con gái dễ thương như thế, lại thường ngày được cưng chiều hết mực nên giờ ông Lâm rất khó xử. Ông rất muốn biết thằng nhỏ chiếm được trái tim con gái bảo bối là ai? Đủ tư cách không? .v.v. Nhưng cuối cùng hỏi quài không ra gì ông cũng chịu thua, về hình dáng và tên gọi thì con gái đầu đã kể cho ông rồi.
- Thế mấy hôm nay con đi đâu?
- Con đi biển Vũng Tàu chơi ạ.
- Vậy tối con ở đâu?
- Dạ, tất nhiên là ở khách sạn rồi. Bố đừng lo, con gái rất biết lo cho bản thân, sẽ không ở bụi đâu hihi.
- Đi chơi chỉ có 2 đứa thôi à?
- Dạ.
- Trời ơi. - Bà mẹ hết hồn, còn cô chị thì nhìn bằng ánh mắt khó tin kèm theo một chút "ghê quá".
- Cái gì! Con với thằng đó có ngủ chung phòng không? - Ông thật không thể tin nổi, đứa con gái ngoan hiền, ngây thơ "cái gì cũng không biết" của mình sao lại đổ đốn thế này, nhất định là do thằng kia dụ dỗ.
- C...có ạ! - Lần này thì Mỹ Hương rất ngượng, không lưu loát như trước nữa, nghĩ đến tình cảnh đêm đó khiến cô nàng lại xấu hổ, đỏ cả mặt, cúi đầu xuống.
Lần này thì 3 người kinh ngạc cực độ, xong rồi, xong thật rồi. Ông Lâm tức giận đập bàn:
- Hư đốn, sao con có thể làm như thế được? Bố mẹ dặn con điều gì con quên rồi sao?
- Hức..hức, con đâu có quên, oaa! - Thấy ông Lâm sừng cồ đập bàn, Mỹ Hương sợ quá, mắt rươm rướm, 18 tuổi rồi nhưng Mỹ Hương cũng chỉ là một cô tiểu thư từ nhỏ được mọi người yêu thương bảo bọc, chưa bao giờ thấy bố mình thế này.
Thấy con gái khóc ông cũng không biết làm gì bây giờ. Ông hít một hơi thật sâu áp chế cơn giận lại, tạm thời nhẹ nhàng lại đã rồi cho người bắt thằng nhỏ kia về hỏi sau, nếu nó dám không tốt với con gái mình thì ông sẳn sàng dốc túi cho nó đi tù cả đời, ông cố nhẹ giọng lại:
- Được rồi! Bố xin lỗi, con đừng khóc nữa! Bố không la con đâu, vậy đêm đó con với thằng kia làm cái gì.
- Á! Bố đừng hỏi mấy cái này nữa. - Làm cô nàng tự dưng lại nhớ về ngày hôm ấy.
Thấy con gái như thế ông cho rằng chắc chắn đã làm chuyện kia rồi, cũng may con gái không có học nói dối bố mẹ. Giờ chỉ cần tìm thằng kia bắt hắn chịu trách nhiệm thôi... Ông lắc đầu nhìn vợ, vợ ông gật gù rồi vẽ mặt khá là sốc.
Thấy 2 người như thế rồi lại nhìn thấy chị 2 thì cười khổ nhìn mình. Mỹ Hương nghỉ ra ngay mấy người này đang nghỉ bậy, cô nàng gắt gỏng:
- Bố mẹ và chị hiểu lầm rồi! Làm gì...làm gì...anh ấy và con không có làm chuyện kia đâu! Mọi người bậy bạ quá, huhu. - Khóc rồi, nàng cảm giác mình rất oan.
- Thật không? Con đừng lừa bố nghe. - Nghe được con gái nói như thế thì ông Lâm lại sáng lên, trong lòng cháy lên một hi vọng nào đó. Vì dù sao một gia đình danh giá mà xảy ra chuyện này thì thật không có mặt mũi nào gặp người khác nữa mà.
- Thật, bố không tin con sao, oaaa. - Mọi người có vẻ con chưa tin lời nàng nói, làm nàng thực sự tổn thường, vì nhỏ giờ nàng nói gì mọi người đều tin hết. Bỏ chạy lên phòng, đóng rầm cửa lại.
Người mẹ thấy thế định chạy theo thì ông Lâm cản lại:
- Cứ để con nó khóc đi. Nếu con nó nói thật thì chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, đừng làm con buồn những ngày tháng này... - Hai người kia gật đầu.
====================
Happy new year, các bạn đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với Lam Vũ nhé.
Bình luận truyện