Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 5 - Chương 25: Liên minh trừ nạn



Ánh sáng từ trên cao xuyên qua địa đạo chiếu thẳng xuống người thầy Toàn, một làn hơi nóng tỏa ra kèm theo đó là một áp lực kinh hồn. Chế Bồng Nga buông cổ tôi ra rồi chau mày nhìn về phía thầy Toàn, gã nhoẻn miệng cười một cách khinh khỉnh:

- Hmm...! វាហាក់ដូចជា... ដង្ហើមព្រះ...? ( Hừm...! Có vẻ như...là hơi thở của thần linh...?)

Đôi mắt thầy Toàn đỏ rực lên, khuôn mặt ổng có vẻ nghiêm nghị đến lạ thường nhìn về phía Chế Bồng Nga:

- Dù ngươi có là yêu ma hay là quỷ thần...! Nếu gây họa cho nước Nam đều phải bị tận diệt...!

Dứt lời, thầy Toàn phi thân đến đấm thẳng một cước vào giữa mặt Chế Bồng Nga. Cả thân trên của gã bật ngửa về đằng sau rồi đổ gục dưới nền đất, trên khuôn mặt vẫn tỏa ra khói đen nghi ngút.

Tôi cố gắng lê nốt cái sức tàn về phía ông bác già, định đưa ông ấy vào một góc tránh làm ruồi muỗi cản đường giữa bãi chiến trường. Nhìn quanh ngó dọc chẳng thấy ổng đang ngất ở đâu, hóa ra từ đằng xa thấy ông đang lúi húi làm gì đó. Tôi loạng choạng tiến lại gần rồi hổn hển lên tiếng:

- Thầy đang làm gì vậy?

- Tất nhiên là lập pháp đàn để thỉnh thần linh rồi!

Ổng lạnh lùng lên tiếng không thèm ngó đến tôi chỉ một lần, tôi nhìn về phía xác Chế Bồng Nga đang nằm gục dưới nền đất rồi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Chỉ cần Đức Thánh Trần cũng thừa sức đương đầu với gã! Thầy cần gì phải mất công như vậy?

Ổng bác già cười một cách khinh khỉnh rồi lạnh lùng trả lời:

- Thỉnh thần linh dù là đạo sĩ giỏi đến mấy cũng chỉ thi triển một phần mười sức mạnh của vị thần được triệu hồi! Vậy theo ngươi giữa một vị thần không bị hạn chế sức mạnh và một vị thần chỉ sử dụng được một phần mười thành công lực thì bên nào sẽ có cơ hội thắng nhiều hơn? Chưa kể thỉnh thần linh còn bị hạn chế về thời gian nhập hồn nữa!

Thì ra là vậy, vậy rõ ràng hiện tại trận chiến này vẫn là châu chấu đá voi. Tôi cố gắng nén đau giúp ông bác già một tay lập pháp đàn, lúc này chỉ có tốc chiến tốc thắng may ra mới có một tia hi vọng chiến thắng.

Chế Bồng Nga nắm chặt bàn tay rồi từ từ đứng thẳng dậy, gã sờ lên khuôn mặt rồi khẽ nhoẻn miệng cười:

- ទីបំផុតមានឱកាសក្នុងការបញ្ចុះបញ្ចូលសាច់ដុំជើងសម្រាកមួយ!

អ្នកបានត្រៀមរួចរាល់ក្នុងការស្លាប់នៅឡើយទេ? ( Cuối cùng mới có cơ hội để vận động chân tay thư giãn gân cốt!

Ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?)

- Thở cái quái gì ta nghe không hiểu là sao? Nếu đã không hiểu nhau như vậy, để ta lấy thân phận chủ nhà mời ngươi bác cháo hành nhé?

Người lên tiếng trả lời là tôi... à mà không phải tôi! Hiện giờ nói đúng hơn người vừa lên tiếng là Phù Đổng Thiên Vương...

Trận chiến giữa Chế Bồng Nga và liên minh Đức Thánh Trần, Lạc Long Quân, Phù Đổng Thiên Vương chính thức bắt đầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện