Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Chương 1



Sự tĩnh lặng bao trùm đến mức có thể nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau trên bàn ăn, bầu không khí vô cùng đè nén khiến người ta cảm thấy bị dày vò: Những ánh mắt quỷ dị muốn nói lại thôi kia, đang nhìn về phía vị sắp thành thông gia với thái tử nhà họ Chu ngồi cuối bàn ăn, nhị thiếu gia Vu Phong.

Nhưng cậu cũng không phải là Vu Phong, tên thật của cậu là Tiêu Ảnh, thế thân của Vu Phong.

Hành vi giả vờ trộm long tráo phụng lần này chỉ có Tiêu Ảnh và Vu Phong biết, còn lại không một ai hay.

Phu nhân đương gia Quản Minh Trân nãy giờ vẫn im lặng, buông khăn ăn trong tay ra, mở miệng nói: “Phong nhi, tuy rằng con không phải con ruột của ta, mấy năm nay cũng không phải do ta nuôi nấng, nhưng trước sau con vẫn là Vu nhị thiếu gia, con phải chịu trách nhiệm với cái thân phận này.”

Tất cả mọi người trên bàn cơm đều nhìn bà.

Bao gồm cả Tiêu Ảnh.

“Ba con mất sớm, chưa kịp sinh cho con một đứa em gái, còn anh cả của con lại là một đứa không được đẹp…” Quản Minh Trân nói tới đây lại đưa mắt nhìn đứa con của vợ kế, bà nghiến răng ken két, không thể không thừa nhận: “Con là người đẹp nhất trong gia tộc, nghe nói thẩm mỹ của tên Chu Tường kia rất cao, dù sao cũng không thể chọn anh trai con được… Cho nên lát nữa khi người nhà họ Chu đến, thì con cứ biểu hiện cho tốt.”

Tiêu Ảnh hơi gật đầu: “Con biết rồi, phu nhân.”

Bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng này ít nhiều khiến người ta có chút giật mình, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy tủi thân sao? Không cảm thấy tức giận sao?

Ai cũng biết người cha ma quỷ Vu Vinh Phi của của Vu Phong có hai người vợ, đấu đá nhau từ khi ông ta còn sống đến khi ông ta bỏ mình, có thể nói là cãi cả đời, không ai thua kém ai.

Sau đó đứa con cả Vu Hạo thừa kế gia nghiệp, điều này cũng không có gì lạ, dù sao hắn cũng lớn hơn đứa con thứ hai những tám tuổi, có ưu thế trời cho.

Vì vậy người vợ thứ hai Khương Viện đã đem Vu Phong cùng một phần ba gia sản của chồng ra nước ngoài định cư.

Chuyện liên hôn lần này, người nào thông minh sẽ biết ngay nhị phòng(1) chịu thiệt, hi sinh một đứa con trai làm áo cưới cho đại phòng.

Nhưng hôn sự này là quyết định của ông nội Vu, lúc ông ta gọi cho Khương Viện, Khương Viện cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý.

Bởi vì, lúc trước nhị phòng có thể thuận lợi lấy được một phần ba gia sản của Vu Vinh Phi, cũng là do ông nội Vu ký tên vào tờ giấy phân chia.

Khương Viện tin rằng ông sẽ không hại tới Vu Phong.

Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ lại sẽ thấy, năm nay Vu Phong đã hai mươi ba tuổi, là lúc cậu cần phải bước vào giới thượng lưu tạo tiếng tăm.

Mà nhà họ Chu gia nghiệp thì lớn gốc rễ cũng thâm sâu, là lựa chọn không tồi.

Mọi thứ đều rất hoàn mỹ, chỉ là Khương Viện và ông nội Vu vẫn còn rất ngây thơ, lại không ngờ đứa con/cháu ruột này lại chơi mình một vố.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Ảnh ngồi trên ghế salon uống trà đọc sách, mọi hành động cử chỉ đều tỏa ra phong thái của một người có xuất thân tao nhã, quý phái.

Đây là điều đương nhiên, vì Tiêu Ảnh lớn lên cùng Vu Phong, mọi thứ tiêu xài ăn uống đều không khác gì Vu Phong.

Thậm chí có thể nói, cậu chính là một Vu Phong thứ hai.

Mấy người giúp việc tụm lại trốn ở chỗ khuất thì thầm bàn tán, nháy mắt đã bàn đến giá trị nhan sắc của thiếu gia: “Đẹp trai quá, giá trị nhan sắc của nhị thiếu gia cũng cao quá nhỉ? Nếu so với ngài ấy, thì idol của tôi cũng chỉ xứng với đóa hoa dại nhỏ bé ven đường.”

“Mà ngài ấy lại là một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, quý khí tràn đầy, có đúng không?”

“Ừm ừm ừm, đúng thế đúng thế…”

Chốc lát sau lại bàn về vận mệnh bi thảm của thiếu gia.

“Nhị thiếu gia thật là thảm, đang yên đang lành làm thẳng nam thì lại bị gả cho một tên đàn ông khác, những ngày về sau không cần nghĩ cũng biết…”

“Chỉ một chữ thôi, thảm…”

“Nhưng mà nhị thiếu gia cũng đẹp như vậy, biết đâu thái tử nhà họ Chu cũng thích ngài ấy thì sao?”

“Đẹp nữa thì cũng là con trai, cô nói xem tỷ lệ gay của thái tử nhà họ Chu là bao nhiêu?”

“Dù sao cũng cao hơn tỷ lệ trúng độc đắc.”

Tiếng bàn tán ríu rít truyền vào lỗ tai Tiêu Ảnh khiến cậu hơi bực mình, đúng vậy, đây là một nhiệm vụ gian khổ, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị bại lộ.

Đến lúc đó sẽ không phải chỉ có Vu Phong bị ảnh hưởng, mà còn là cả gia đình nhà họ Vu.

Mà nhân tố quan trọng nhất quyết định thành bại trong chuyện này, chính là thái tử nhà họ Chu, Chu Tường.

Vu Phong vừa không hy vọng làm lớn chuyện, gây ảnh hưởng tới căn cơ của nhà Vu, đồng thời cũng không muốn lấy thân phận nam nhân gả cho Chu Tường.

Tiêu Ảnh lớn lên với Vu Phong, mà Vu Phong vừa là anh trai, vừa là ân nhân của cậu.

Thứ nhất, Tiêu Ảnh không thể trơ mắt nhìn Vu Phong bị người khác sỉ nhục, thứ hai, tính tình của Vu Phong dễ nóng nảy, nếu gả cậu ta cho Chu Tường, hắn có sống nổi qua ngày thứ hai hay không thì chưa biết.

Nếu Vu nhị thiếu gia vì làm bị thương thái tử nhà họ Chu mà thất thế, nhà Vu lần này chết chắc luôn, haiz, đừng nói là an toàn vượt qua, không dậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Ảnh quyết định hy sinh bản thân, thay Vu Phong gả cho Chu Tường.

Tình cảm giữa cậu và Vu Phong trước nay vẫn rất tốt nên cậu ta đương nhiên không đồng ý, Vu Phong nói, cậu mới hai mươi tuổi, đến con gái còn chưa chạm qua, sao anh có thể để cậu đi thay được? Đó là nhiệm vụ của anh!

Nhưng Tiêu Ảnh rất kiên quyết, thậm chí còn vì thuyết phục Vu Phong mà nói dối mình là gay.

Sau đó Vu Phong thế mà lại tin cái thứ móng heo bự kia, mặt đầy vẻ không thể tin nổi chất vấn Tiêu Ảnh: “Thì ra cậu thích bị cưỡi! Cậu mẹ nó… Cậu, có phải cậu yêu thầm anh không?!”

Tiêu Ảnh cạn lời luôn, cậu quả thực không muốn bàn luận với cái tên ngu ngốc này: “….”

“Cậu muốn thay anh gả đi cũng được…” Tên ngu ngốc kia đau đớn nói: “Nhưng cậu không thể chịu thiệt, không thể phá hủy thanh danh của anh, cũng không được để tên họ Chu kia bắt nạt!”

Ba cái không thể tuôn ra liên tiếp, nói ra lại không được trôi chảy.

Tiêu Ảnh vốn là một thân xử nam, đối với những chuyện trên giường tất nhiên sẽ không thành thục được như Vu Phong, nên cứ vậy mà hiểu sai lời hắn.

“Ừm, em biết rồi.”

Cô gái trong miệng anh Phong ngu ngốc của cậu rất lợi hại, chờ đến lúc mình gả cho Chu Tường rồi, tất nhiên sẽ không để thua đối phương được: “Anh yên tâm đi, em sẽ cho hắn biết anh Phong lợi hại.”

Tuyệt đối sẽ không để nhà họ Chu coi thường Vu Phong.

Nghĩ tới đó, Tiêu Ảnh mặt không đổi sắc tiếp tục thưởng trà, đọc sách, mãi tới khi ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, chiếu từ bên giày này qua bên giày khác, cậu rốt cuộc mới nhịn hết nổi…

Đứng lên nhìn đám hầu gái kia.

Nhóm hầu gái bắt đầu biến sắc: “Nhị thiếu gia, ngài, ngài có chuyện gì à?”

Các cô vốn là đang sợ hãi, nhưng khi nhìn đến vóc dáng vĩ đại của Tiêu Ảnh, ngay lập tức liền trở nên sùng bái.

Oa…

Nhị thiếu gia cao quá!

Eo thon chân dài… Aaa!

Sao giờ làm việc lại không được dùng điện thoại chụp ảnh nhỉ, nếu không chụp đại một tấm là thành kho báu rồi!

Ánh mắt nồng cháy của nhóm hầu gái phóng đến khiến Tiêu Ảnh không được tự nhiên.

“Không có gì” Cậu nở một nụ cười tiêu chuẩn của Vu Phong mà mình tập luyện vẫn chưa quá thành thạo, nói: “Tôi đi dạo trong sân một chút, nếu thiếu gia nhà họ Chu đến thì cứ qua đó thông báo cho tôi một tiếng.”

Sau đó cậu liền quay người rời đi.

Tiêu Ảnh biết rằng khuôn mặt này của mình quá mức khoa trương, dễ hấp dẫn ong bướm, nếu phối hợp với nụ cười mỉm tà mị của anh Phong ngu ngốc kia, nhất định sẽ dẫn tới kết quả mà cậu không muốn gặp lại.

Trên khoảng đất trống trong biệt thự nhà họ Vu có mấy bảo an trẻ tuổi đang rảnh rỗi đang gập mình tập luyện.

Hai mắt Tiêu Ảnh sáng rực lên, thiếu chút nữa thì cậu đã cởi áo nhảy vào đó.

May mắn thay, cậu lúc này lại nghĩ đến mình bây giờ đang mang thân phận anh Phong của cậu, là một khuê nữ thiếu gia tao nhã sắp phải gả chồng.

Nhất định phải tao nhã, không thể thô lỗ được.

Năm phút sau…

“Ha!” Đối mặt với một cái quét ngang nặng ngàn cân đầy tàn nhẫn dưới chân, Tiêu Ảnh nhảy lên rất điêu luyện, lúc đáp xuống đất liền lấy lại khí thế mà xoay người đá một phát.

Đối thủ của cậu không kịp tránh né, chỉ có thể vươn hai tay tiếp đòn.

“Rầm….” Tiếng va chạm nặng nề vang lên, những người đứng ngoài xem không khỏi nổi da gà.

Lão Triệu thật đáng thương, chắc là đau lắm đây!

Còn nữa, vị nhị thiếu gia từ nước ngoài trở về này quả là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Bên ngoài thì rất đẹp trai, nhưng lúc ra tay đánh người lại rất tàn nhẫn.

“Tiếp đi.” Tiêu Ảnh cởi áo sơ mi đang mặc trên người ra, để lộ một thân cơ bắp màu mật ong đẹp mắt, bảo an xung quanh nhìn thấy đều choáng váng cả đầu.

Mẹ nó, vị nhị thiếu gia này đúng là có tiền vốn rồi!

Thế nhưng động chút là cởi quần áo khoe cơ bắp là tật xấu, có phải sống ở nước ngoài nên có chút buông thả không?

Với lại bọn này mà còn không cởi thì chẳng phải là sợ sao!

Cùng lúc này ở đại sảnh, ông nội Vu đang đi chung với Chu Tường, đi ngang qua tiền viện, bước vào nơi Tiêu Ảnh đã đợi trước đó: “Hiền chất(2), Phong nhi đang ở trong phòng, mời cậu đi bên này…”

Sau khi bước vào trong, ông lại nhìn tứ phía mà vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Ảnh đâu: “Phong nhi?”

“Bác Vu, cháu trai của ngài xảy ra chuyện gì rồi?” Người thanh niên đứng bên cạnh ông có thể dùng mắt thường mà thấy hắn đang dần trở nên không vui: “Nếu đã không có thành ý, thì đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Người đang nói chuyện này không ai khác mà chính là Chu Tường.

Thái tử nhà họ Chu, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, còn luận về diện mạo thì có thể nói không thể phân cao thấp cùng Vu Phong, thậm chí còn xuất sắc hơn cả cậu ta.

Nhưng khí chất của Vu Phong là loại lạc quan, còn hắn là loại âm trầm, cho dù thân hình có cao lớn đi chăng nữa thì cũng không làm giảm cảm giác hung ác nham hiểm khiến người ta sởn tóc gáy kia.

Người ta đồn thổi rằng, lúc Chu Tường hai lăm tuổi đã từng kết hôn một lần.

Chẳng qua là đối tượng liên hôn của hắn vào đêm tân hôn bỗng nhiên bị đột tử.

Lại nghe nói, trong nhà Chu Tường vẫn còn bài vị của người vợ kia… Thậm chí lúc ăn cơm cũng phải để một bộ bát đũa không trên bàn…

Chuyện này Tiêu Ảnh không hề hay biết, khi cậu được hầu gái thông báo, thì ông nội Vu vẫn đang cực lực níu kéo Chu Tường đang tức giận lại.

“Chu hiền chất, Phong nhi là một đứa trẻ tốt, xin cậu kiên nhẫn chờ một lát, ta lập tức cho người gọi thằng bé tới đây!”

“Không cần, Chu mỗ cùng nhà họ Vu các người vô duyên vô phận.” Chu Tường nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy ông nội Vu đang sốt ruột, kiên quyết phải quay về.

“Hiền chất!” Ông nội Vu dùng hết sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ kéo tay hắn.

“Bác Vu…” Chu Tường dừng bước, ánh mắt trong trẻo mà thâm sâu nhìn ông nội Vu, nói: “Người ngoài đồn thổi Chu mỗ là kẻ tính tình cổ quái, hay nóng nảy, còn nói Chu mỗ không coi ai ra gì, ngông cuồng kiêu dâm, hôm nay Chu mỗ nói cho ngài biết, tất cả những điều đó đều là sự thật.”

Cho nên đừng có cản hắn, mà cản cũng không được.

Ông nội Vu bị cặp mắt kia nhìn đến run rẩy, ngơ ngác thả tay ra.

Đối phương ngay sau đó lại bồi thêm một câu: “Ngoại trừ dâm.”

Dường như hắn rất ngứa mắt với chữ “dâm” này, lúc nói ra nó Chu Tường còn nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ khinh thường, sau đó vung tay, sải bước rời khỏi phòng khách nhà họ Vu.

“Ông ơi?” Tiêu Ảnh vừa đến vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Ông nội Vu hốt hoảng mà nói: “Phong nhi, Chu Tường đi mất rồi.”

Lòng Tiêu Ảnh rơi đánh bộp, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất là Chu Tường không thể đi, nếu hắn đi rồi mọi chuyện sẽ trở thành mớ rắc rối.

“Để con đuổi theo hắn.”

Ông nội Vu gật gật đầu, sau đó trừng lớn mắt, sao Phong nhi của ông lại không mặc quần áo vậy?!

Cái thằng ranh không để ý hình tượng này, Chu Tường là kẻ tính tình cổ quái, chắc chắn sẽ lại đổ lên đầu nó! Nói là Phong nhi không có quy củ!

Mà Tiêu Ảnh không phải không nhớ tới việc mặc quần áo, chỉ là cậu không có thời gian mặc.

Cậu cứ cởi trần chạy một hơi tới trước mặt Chu Tường, hai cánh tay thon dài rắn chắc màu mật ong chống lên trên cửa đẩy một cái, hoàn toàn ngăn kín đường đi của Chu Tường: “Ngài Chu…”

Trước mặt Chu Tường xuất hiện một lồng ngực rắn chắc phủ một lớp mồ hôi mỏng, hương vị nam tính mãnh liệt này nhất thời bao phủ xung quanh người hắn.

“Cậu…” Chu Tường nổi giận, không thể tin nổi nhìn tên con trai ban ngày ban mặt dám bán khỏa thân đứng trước mắt, cậu ta vậy mà, vậy mà… “Thật buồn cười! Cậu cho rằng lấy sắc câu dẫn tôi thì tôi sẽ ở lại hay sao?”

Tiêu Ảnh: “……”

Tiêu Ảnh tỏ vẻ tui bị chấn động ngây ra rồi đây, cái gì mà lấy sắc câu dẫn vậy, phải nhanh chóng giải thích mới được: “Ngài Chu, tôi là Vu Phong, là đối tượng kết hôn của ngài, vừa rồi thật ngại quá, ban nãy tôi ở sân sau đánh nhau quên cả thời gian, không phải cố ý tới muộn đâu, xin ngài thứ lỗi cho.”

Mũi Chu Tường ngửi được mùi vị nam tính trong không khí, lại nhìn đến chỗ cơ thịt đàn hồi trước mắt, hắn cảm thấy phẩm giá của mình bị sỉ nhục nặng nề, không thể chịu nổi mà cắn răng nói: “Đủ rồi, Vu Phong, đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa, tôi ăn không nổi cái bộ dáng này đâu.”

Chu Tường phải đi rồi.

Tiêu Ảnh vừa nghe liền cuống lên, vội vàng nắm chặt tay hắn, cản hắn bước lên: “Ngài Chu, ngài nghe tôi nói đã, tôi thật sự không cố ý đâu, ngài suy nghĩ lại đi không được sao? Tôi là lựa chọn không tồi mà…”

“Câm miệng!” Mặt Chu Tường đen như đít nồi, đời này hắn không phải chưa từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng mà ôm đùi đòi hắn phải cưới thì quá vô liêm sỉ rồi: “Cậu buông tay ra!” Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay thon dài rắn chắc kia của Tiêu Ảnh, cảm xúc nhiễu loạn khiến lỗ tai hắn trong chốc lát đã đỏ lên: “Cút ngay!” Bàn tay hắn như chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm, ngay lập tức rút trở về, đổi thành đặt trên lồng ngực.

Trong nháy mắt khi lòng bàn tay dán vào cơ ngực bàng bạc, Chu Tường đã nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.

*****

Chú thích:

(1) Nhị phòng: Các cô xem phim hay đọc truyện chắc cũng biết nhỉ, mấy ông hồi xưa lấy rất nhiều vợ, mỗi bà vợ lại được chia một phòng, vợ cả thì gọi là đại phòng, vợ hai thì nhị phòng,…

(2) Hiền chất: cháu trai.

Lảm nhảm: Tui thấy xưng hô cái bộ này sao sao ý, bà tác giả để tag hiện đại mà trong bản gốc bả để xưng hô y chang như cổ trang luôn, làm hại tui edit không biết nên để xưng hô như nào ý :< Không lẽ mấy người giới quý tộc đều thích xưng hô như dị luôn hả :<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện