Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 9
Cho tới bây giờ Diệp Tình cũng không nghĩ tới mình sẽ còn có một ngày đạt được ước muốn.
Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Hai chữ tắm rửa vừa mới nói ra, nhiệt độ trong phòng tắm bỗng tăng cao. Trong bồn tắm tỏa ra hơi nước nóng khiến hai má Diệp Trăn ửng đỏ.
Còn chưa chờ Diệp Trăn kịp phản ứng, Lục Bắc Xuyên đã cởi hết cúc áo sơmi, từ ngực xuống dưới bụng, từng khối bắp thịt chỉnh tề rắn chắc thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lục Bắc Xuyên nhàn nhàn ngồi ở kia, nhìn thần sắc do dự của Diệp Trăn, nói: "Lúc chồng đi đứng không tiện, vợ không nên giúp sao?"
... Lời nói như vậy mà rất hợp lí.
Lúc Lục Bắc Xuyên hôn mê Diệp Trăn đã từng thấy qua toàn thân hắn, nhưng bây giờ không giống lúc trước. Khi ấy mình chỉ coi hắn như là một pho tượng mà thôi, bây giờ một người đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, cô thực sự không xuống tay được.
Diệp Trăn cũng không phải cái người già mồm, đang chuẩn bị khẳng khái từ chối, đã thấy Lục Bắc Xuyên ghét bỏ nhìn cô, "Được rồi, tay chân vụng về cái gì cũng làm không tốt, ra ngoài đi."
"Tôi ra ngoài?"
Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Tôi tự mình tắm."
Diệp Trăn hoài nghi nhìn hắn, "Anh làm được không?"
Lời nói làm được hay không này thật sự là không nên hỏi.
Lục Bắc Xuyên tựa ở trên xe lăn, lạnh lùng nhìn cô, "Em muốn xem thử không?"
Đúng là tự đào cái hố cho mình, Diệp Trăn giữ yên lặng.
"Không muốn thử thì ra ngoài."
Diệp Trăn không làm khó nữa, mỉm cười, "Vậy tôi đi ra ngoài trước, anh cứ từ từ mà tắm."
Tên hỗn đản anh tốt nhất ngã chết luôn đi!
Lục Bắc Xuyên nhìn cô vợ nhỏ của mình giận đùng đùng rời khỏi phòng tắm, căng cứng trên mặt buông lỏng không ít, khóe miệng nhẹ câu. Sau đó từ xe lăn đứng lên, cởi quần áo trên người, chui vào bên trong bồn tắm.
***
Cách biệt thự Diệp gia khoảng bốn trăm cây số, một khu nhà tập thể cổ xưa yên tĩnh đứng lặng.
Cả hành lang bao phủ một màu đen, khắp nơi trần trụi dây điện, bốn phía chất đống rác rưởi, khiến cho cái tiểu khu này trở thành nơi lựa chọn phòng thuê số một cho người mới vừa bước vào xã hội làm công, bởi vì tiền thuê rất tiện nghi.
Diệp Tình cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ còn có một ngày đạt được ước muốn.
Cô mở mắt ra, dùng khuỷu tay chống đỡ dậy, ngồi dựa vào đầu giường, mờ mịt nhìn bốn phía.
Đây là một cái phòng ngủ năm mươi mét vuông, được trang trí đơn giản. Trong căn phòng chật hẹp chỉ có một cái giường thấp kém, một cái bàn đọc sách gỗ có màu sắc thô lõa, một cái tủ nhỏ đựng thuốc bằng gỗ. Sau khi đặt ba đồ vật này trong nhà, không gian trong căn phòng liền không có dư thừa bao nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn được nâng như trứng hứng như hoa, Diệp Tình chưa từng ở qua căn phòng nào chật hẹp đơn sơ như thế. Lúc mới đến cảm giác không biết làm thế nào kia khiến cô chân tay luống cuống, từng lỗ chân lông trên thân thể đều kháng cự cái phòng thuê này. Dưới sự áp bách của tinh thần và nhục thể, liền phát sốt.
Lâm Trạm đem một bát cháo gạo trắng nóng hổi ôn nhu bưng đến trước mặt cô. Dùng cái thìa múc bên trên một muỗng, sau khi thổi ấm xong liền đưa đến bên miệng Diệp Tình.
"Buổi tối hôm qua em phát sốt, một ngày chưa ăn cái gì, trước tiên ăn chút cháo ủ ấm dạ dày đi."
Diệp Tình nhìn muỗng cháo được đưa tới trước mặt, há mồm, nhưng không có ăn, chỉ là mở miệng hỏi hắn, "Lâm Trạm?"
Mới ngủ dậy nên âm thanh rất khàn.
"Đừng nói chuyện, em mới hạ sốt, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Diệp Tình lắc đầu, ánh mắt bức thiết nhìn Lâm Trạm, "Hôm nay là ngày mấy?"
Mi tâm Lâm Trạm cau lại, "Em sao vậy? Nhìn là lạ, có phải là không thoải mái hay không?"
"Anh nói trước cho tôi biết hôm nay là ngày mấy!" Diệp Tình đột nhiên kích động, âm thanh này trực tiếp sang đến khí quản, khiến cho cô ta cúi đầu không nhịn được ho khan.
"Em đừng kích động," Lâm Trạm để bát cháo ở trên bàn, rút một tờ giấy lo lắng chùi khóe miệng cho cô ta, "Hôm nay là ngày mùng 7 tháng 10."
Sau khi kịch liệt ho khan xong sắc mặt Diệp Tình đỏ bừng, tựa ở đầu giường mi tâm gấp vặn, đôi môi khô cạn đến phát nứt không có chút huyết sắc nào thì thầm: "Bảy? Ngày mùng 7 tháng 10?"
"Sao vậy?"
Diệp Tình lắc đầu, cúi đầu che giấu chột dạ trong mắt mình, "Em... Em không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Vừa nói vừa nằm xuống, chôn hơn phân nửa mặt trong chăn.
"Em có phải là không thoải mái hay không? Như này không được rồi, Tình Tình, anh dẫn em đi bệnh viện!"
Diệp Tình lắc đầu, từ trong chăn ồm ồm nói ra: "Không cần, em ngủ một giấc nghỉ ngơi một hồi liền khỏe. Anh bận thì anh cứ đi đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình."
"Nhưng..."
Hai mắt Diệp Tình từ trong chăn lọt ra, mang theo một tia mệt mỏi cười nói: "Em thật sự không sao, anh đừng lo lắng."
Lâm Trạm biết tính tình cô bướng bỉnh, tình nguyện gánh đến chết cũng không nguyện ý mang cho hắn thêm phiền phức. Chỉ có thể không thể làm gì nhìn cô, thay cô chỉnh lại góc chăn, "Được, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải gọi anh."
Diệp Tình gật đầu, xuyên thấu qua khe hở chăn mền lặng lẽ nhìn chăm chú hắn.
Lúc này Lâm Trạm còn rất trẻ, mái tóc đen mềm không có chải chuốt kỹ lưỡng mà là tùy ý rũ xuống trên trán, thiếu chút cảm giác trưởng thành, nhiều thêm chút non nớt của thiếu niên. Ngũ quan rất nhu hòa, mặc một bộ T-shirt đơn giản màu trắng rất có cảm giác thanh xuân.
Nam sinh như vậy, tuổi tác như vậy, bộ dạng ôn nhu này, phù hợp là ảo tượng của đại đa số các cô gái trẻ tuổi, là mẫu bạn trai được lựa chọn hàng đầu.
Nhưng mà chỉ có sau khi thưởng thức được sự gian khổ của xã hội rồi mới hiểu được, nam sinh như vậy thích hợp làm bạn trai, lại không thích hợp để làm chồng.
Diệp Tình đem trọn mặt vùi vào trong chăn, sự đau nhói lúc nước bọt nuốt xuống yết hầu nhắc nhở cô ta, đây không phải một giấc mộng, đây là sự thật! Cô thật sự đã trùng sinh!
Hơn nữa còn là trùng sinh đến sau khi bỏ trốn cùng Lâm Trạm một tháng.
Đời trước cô không chỉ có một lần suy nghĩ, nếu như ông trời có thể khiến cho cô trở lại được quá khứ, cô nhất định sẽ không lựa chọn bỏ trốn với Lâm Trạm.
Lúc tuổi còn trẻ cô có bao nhiêu yêu Lâm Trạm, về sau thì có bấy nhiều hối hận.
Tuổi trẻ khinh cuồng, rõ ràng người trẻ tuổi không biết phiêu bạt ngoài xã hội sẽ có bao nhiêu vất vả, cô ở dưới cánh chim bảo vệ của cha mẹ sống rất dễ dàng, coi là xã hội cũng sẽ giống như ở trong nhà. Nhưng chỉ có sau khi trải qua rồi mới biết, cô phấn đấu hơn nửa đời người chỉ vì một căn phòng khoảng chừng trăm mét vuông, không có quyền nên chỉ có thể nhìn sắc mặt người mà sống.
Tất cả tình yêu của cô đối với Lâm Trạm đã bị thời gian, bị củi gạo dầu muối làm hao mòn đến hầu như không còn nữa.
Về sau cô gặp được Diệp Trăn ngồi ở Bentley, vẫn như cũ xinh đẹp quý phái.
Cô và Diệp Trăn là song bào thai, tướng mạo giống nhau như đúc. Vậy mà chỉ sau vẻn vẹn mười năm, cô liền thành một cái nữ nhân phải sống bôn ba cực khổ, Diệp Trăn lại giống như mười năm trước một chút cũng không thay đổi, trên mặt trắng nõn tinh tế như lúc ban đầu, còn như một đứa bé con làm nũng bên người đàn ông lạnh lùng, ngay cả con trai của cô ta cũng rất đáng yêu hiểu chuyện. Nam nhân ở Lục gia nói một không hai kia không làm gì nhìn cô ta, yên tĩnh nghe cô ta nói, thỉnh thoảng lại dịu dàng hôn ở trên môi, trên mặt cô ta.
Khi đó cô mới bừng tỉnh đại ngộ, tình yêu lúc còn trẻ chỉ cho ngươi một chút rung động trong lòng, còn lại không thể cho ngươi được một bữa cơm no, một căn phòng ấm.
Nằm ở trên giường gỗ cứng ngắc, Diệp Tình lạnh run lẩy bẩy, không khỏi cuộn thành một đoàn.
Nếu như Diệp Trăn sinh bệnh, Lục Bắc Xuyên khẳng định sẽ hoảng hốt đến mức đưa cô ta đến bệnh viện, tìm thầy thuốc giỏi nhất, dùng dụng cụ và thuốc tốt nhất cho cô ta.
Không, dưới sự chăm sóc của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn làm sao sẽ sinh bệnh được?
Diệp Trăn chính là bảo bối Lục Bắc Xuyên hắn nâng ở lòng bàn tay, tình yêu của hắn lớn như vậy, chắc chắn không để bảo bối của mình sinh bệnh.
Thế nhưng là dựa vào cái gì!
Lúc trước người được gả cho Lục Bắc Xuyên phải là Diệp Tình cô mới đúng, là Diệp Trăn thay thế cô gả cho Lục Bắc Xuyên, là Diệp Trăn ngồi lên chỗ ngồi vốn nên thuộc về cô, nữ nhân được ngồi ở trong xe Bentley hưởng thụ ánh mắt dịu dàng của nam nhân kia phải là chính mình mới đúng!
Từ nhỏ đến lớn cô so với Diệp Trăn cái gì cũng đều ưu tú hơn, là đối tượng mà tất cả mọi người tán dương. Ưu tú như vậy đáng lẽ ra cô phải có cuộc sống hoàn mỹ, hôn nhân hạnh phúc. Là Diệp Trăn đoạt cuộc sống vốn nên thuộc về mình!
Nửa đêm tỉnh mộng, cô không chỉ có một lần mơ thấy bản thân mình năm đó không đào hôn, mà là gả cho Lục Bắc Xuyên, trở thành vợ Lục Bắc Xuyên, kế tiếp sinh con trai đáng yêu, một nhà ba người trải qua một đời mỹ mãn hạnh phúc.
Thật không nghĩ đến, ngủ một giấc tỉnh lại, cô thật sự đã trùng sinh!
Mà lúc này Lục Bắc Xuyên chưa có tỉnh, cô vẫn còn có cơ hội!
Lục Bắc Xuyên nửa tháng sau sẽ tỉnh, lúc này cô chỉ cần trở về, thay thế vị trí của Diệp Trăn, thần không biết quỷ không hay, không ai sẽ phát hiện. Sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, cô chính là vợ của Lục Bắc Xuyên, bà Lục.
***
Ban đêm Lâm Trạm tan tầm, vừa mở cửa, liền phát hiện ở cổng để một rương hành lý, Diệp Tình ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lâm Trạm từ bên ngoài đi vào, nói: "Lâm Trạm, chúng ta chia tay đi."
Lâm Trạm đang đổi giày toàn thân liền run lên, dừng một chút, lại tiếp tục thong dong đổi giày, đi đến trước mặt Diệp Tình, nửa ngồi ở trước Diệp Tình, ngửa đầu nhìn nàng, miễn gượng cười nói: "Tình Tình, sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?"
Diệp Tình mặt không biểu tình nhìn hắn, trên mặt còn mang theo suy yếu sau khi bệnh nặng mới khỏi, "Em không nói đùa với anh, em thật sự muốn chia tay với anh."
"Chia tay? Vì sao? Chúng ta không phải vẫn luôn tốt sao?"
"Em đã nghiêm túc suy nghĩ, em không thể ích kỷ như thế, không thể cứ sống cùng anh như vậy được."
"Ích kỷ?"
"Đúng, Lâm Trạm, em yêu anh, thế nhưng em và anh không thể nào đến với nhau được. Em còn có cha mẹ, có em gái. Em không nguyện ý gả cho Lục Bắc Xuyên, đó là bởi vì em yêu anh, cho nên em nguyện ý đi theo anh cùng anh chịu khổ. Thế nhưng là, em không muốn em gái của em tiếp tục đợi ở trong cái hố lửa kia nữa."
Diệp Tình nhìn thiếu niên trước mặt, rất nhiều năm về sau, hai người luôn luôn cãi nhau, thời gian trôi qua như giẫm trên băng mỏng, mỗi người đều rất mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy Lâm Trạm, cô liền nghĩ đến cuộc sống tuổi già bình thường gian khổ kia, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng, "Anh biết không? Sau khi em và anh đi rồi cha mẹ em vì muốn cứu lấy công ty của mình, để em gái em thay thế em gả cho Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên anh ta chính là cái người thực vật, đời này có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Cả đời hạnh phúc của em gái em cứ như vậy bị hủy hoại, em thật sự không đành lòng. Thật xin lỗi, em không thể ích kỷ như thế!"
Lâm Trạm nhìn Diệp Tình khóc không thành tiếng, kéo cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, "Đừng nói xin lỗi, người nên nói lời xin lỗi không phải em, là anh, là anh vô dụng. Nếu như không phải do anh, em cũng không cần phải khó xử, là anh vô dụng, là anh khiến em chịu khổ."
Diệp Tình lắc đầu khóc rống, nức nở nói: "Thật xin lỗi, em nhất định phải trở về. Em là chị, không có thể vì hạnh phúc của mình mà hi sinh hạnh phúc của Diệp Trăn. Lâm Trạm, quên em đi, về sau, anh nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn so với em."
Lâm Trạm xoa lệ trên mặt cô, "Em bình tĩnh đi, chúng ta lại nghĩ một chút biện pháp, nhất định sẽ tìm ra cách!"
"Biện pháp? Biện pháp gì? Thế lực của Lục gia rất lớn, anh cho rằng em gái em gả cho một cái người thực vật nó còn có cơ hội rời đi sao? Kia là em gái ruột của em, nó còn đang trong hố lửa, anh bảo em làm sao yên tâm hưởng thụ hạnh phúc của mình cho được?" Diệp Tình lắc đầu bật cười, "Lúc trước chúng ta đều đã không suy nghĩ kỹ. Lâm Trạm, chúng ta vẫn còn rất non nớt."
"Tình Tình, có biện pháp, kỳ thật anh cũng là Lục..." Lâm Trạm lời đến khóe miệng liền ngừng.
"Lâm Trạm, anh căn bản cũng không hiểu rõ Lục gia, chuyện này ngoại trừ em trở về, không còn biện pháp giải quyết nào khác nữa." Diệp Tình thở dài, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, hạ quyết tâm đẩy hắn ra, kéo rương hành lý ra cửa, quay người nhìn Lâm Trạm ở trên ghế sa lon không nhúc nhích nói: "Em đi rồi, về sau... Đừng tới tìm em nữa."
Cửa ầm một tiếng đóng lại, cả căn phòng cũng vì vậy mà rung một cái.
Trong phòng khách một ngọn đèn nhỏ một mức lóe lên ánh sáng mờ nhạt, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương thổi vào phòng khách khiến màn cửa bay lên, cái chỗ chung cư nhỏ bé vắng vẻ lại có lịch sử lâu đời này nghe không được bất luận cái âm thanh dòng xe cộ gì, an tĩnh giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
Đồng hồ treo trên tường chậm rãi chuyển động, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tích tắc.
Lâm Trạm móc ra từ trong túi một cái chiếc nhẫn, dưới ánh đèn lờ mờ phát ra ánh hào quang vô cùng đẹp mắt.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút vấn đề Diệp Tình trùng sinh ~
Diệp Tình là sau khi Diệp Trăn xuyên sách rồi mới trùng sinh. Bạn có thể hiểu là trong quyển tiểu thuyết « Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện » này, Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên khi không có Diệp Tình tham dự thì thành công he(*), sau đó Diệp Tình trùng sinh.
(*) he: happy ending.
Số chữ bây giờ vẫn còn ít, nhưng về sau sẽ tăng thêm á! (Hi vọng tôi có thể kiên cường chống đỡ được!)
Cám ơn đã ủng hộ ^_^
Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Hai chữ tắm rửa vừa mới nói ra, nhiệt độ trong phòng tắm bỗng tăng cao. Trong bồn tắm tỏa ra hơi nước nóng khiến hai má Diệp Trăn ửng đỏ.
Còn chưa chờ Diệp Trăn kịp phản ứng, Lục Bắc Xuyên đã cởi hết cúc áo sơmi, từ ngực xuống dưới bụng, từng khối bắp thịt chỉnh tề rắn chắc thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lục Bắc Xuyên nhàn nhàn ngồi ở kia, nhìn thần sắc do dự của Diệp Trăn, nói: "Lúc chồng đi đứng không tiện, vợ không nên giúp sao?"
... Lời nói như vậy mà rất hợp lí.
Lúc Lục Bắc Xuyên hôn mê Diệp Trăn đã từng thấy qua toàn thân hắn, nhưng bây giờ không giống lúc trước. Khi ấy mình chỉ coi hắn như là một pho tượng mà thôi, bây giờ một người đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, cô thực sự không xuống tay được.
Diệp Trăn cũng không phải cái người già mồm, đang chuẩn bị khẳng khái từ chối, đã thấy Lục Bắc Xuyên ghét bỏ nhìn cô, "Được rồi, tay chân vụng về cái gì cũng làm không tốt, ra ngoài đi."
"Tôi ra ngoài?"
Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Tôi tự mình tắm."
Diệp Trăn hoài nghi nhìn hắn, "Anh làm được không?"
Lời nói làm được hay không này thật sự là không nên hỏi.
Lục Bắc Xuyên tựa ở trên xe lăn, lạnh lùng nhìn cô, "Em muốn xem thử không?"
Đúng là tự đào cái hố cho mình, Diệp Trăn giữ yên lặng.
"Không muốn thử thì ra ngoài."
Diệp Trăn không làm khó nữa, mỉm cười, "Vậy tôi đi ra ngoài trước, anh cứ từ từ mà tắm."
Tên hỗn đản anh tốt nhất ngã chết luôn đi!
Lục Bắc Xuyên nhìn cô vợ nhỏ của mình giận đùng đùng rời khỏi phòng tắm, căng cứng trên mặt buông lỏng không ít, khóe miệng nhẹ câu. Sau đó từ xe lăn đứng lên, cởi quần áo trên người, chui vào bên trong bồn tắm.
***
Cách biệt thự Diệp gia khoảng bốn trăm cây số, một khu nhà tập thể cổ xưa yên tĩnh đứng lặng.
Cả hành lang bao phủ một màu đen, khắp nơi trần trụi dây điện, bốn phía chất đống rác rưởi, khiến cho cái tiểu khu này trở thành nơi lựa chọn phòng thuê số một cho người mới vừa bước vào xã hội làm công, bởi vì tiền thuê rất tiện nghi.
Diệp Tình cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ còn có một ngày đạt được ước muốn.
Cô mở mắt ra, dùng khuỷu tay chống đỡ dậy, ngồi dựa vào đầu giường, mờ mịt nhìn bốn phía.
Đây là một cái phòng ngủ năm mươi mét vuông, được trang trí đơn giản. Trong căn phòng chật hẹp chỉ có một cái giường thấp kém, một cái bàn đọc sách gỗ có màu sắc thô lõa, một cái tủ nhỏ đựng thuốc bằng gỗ. Sau khi đặt ba đồ vật này trong nhà, không gian trong căn phòng liền không có dư thừa bao nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn được nâng như trứng hứng như hoa, Diệp Tình chưa từng ở qua căn phòng nào chật hẹp đơn sơ như thế. Lúc mới đến cảm giác không biết làm thế nào kia khiến cô chân tay luống cuống, từng lỗ chân lông trên thân thể đều kháng cự cái phòng thuê này. Dưới sự áp bách của tinh thần và nhục thể, liền phát sốt.
Lâm Trạm đem một bát cháo gạo trắng nóng hổi ôn nhu bưng đến trước mặt cô. Dùng cái thìa múc bên trên một muỗng, sau khi thổi ấm xong liền đưa đến bên miệng Diệp Tình.
"Buổi tối hôm qua em phát sốt, một ngày chưa ăn cái gì, trước tiên ăn chút cháo ủ ấm dạ dày đi."
Diệp Tình nhìn muỗng cháo được đưa tới trước mặt, há mồm, nhưng không có ăn, chỉ là mở miệng hỏi hắn, "Lâm Trạm?"
Mới ngủ dậy nên âm thanh rất khàn.
"Đừng nói chuyện, em mới hạ sốt, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Diệp Tình lắc đầu, ánh mắt bức thiết nhìn Lâm Trạm, "Hôm nay là ngày mấy?"
Mi tâm Lâm Trạm cau lại, "Em sao vậy? Nhìn là lạ, có phải là không thoải mái hay không?"
"Anh nói trước cho tôi biết hôm nay là ngày mấy!" Diệp Tình đột nhiên kích động, âm thanh này trực tiếp sang đến khí quản, khiến cho cô ta cúi đầu không nhịn được ho khan.
"Em đừng kích động," Lâm Trạm để bát cháo ở trên bàn, rút một tờ giấy lo lắng chùi khóe miệng cho cô ta, "Hôm nay là ngày mùng 7 tháng 10."
Sau khi kịch liệt ho khan xong sắc mặt Diệp Tình đỏ bừng, tựa ở đầu giường mi tâm gấp vặn, đôi môi khô cạn đến phát nứt không có chút huyết sắc nào thì thầm: "Bảy? Ngày mùng 7 tháng 10?"
"Sao vậy?"
Diệp Tình lắc đầu, cúi đầu che giấu chột dạ trong mắt mình, "Em... Em không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Vừa nói vừa nằm xuống, chôn hơn phân nửa mặt trong chăn.
"Em có phải là không thoải mái hay không? Như này không được rồi, Tình Tình, anh dẫn em đi bệnh viện!"
Diệp Tình lắc đầu, từ trong chăn ồm ồm nói ra: "Không cần, em ngủ một giấc nghỉ ngơi một hồi liền khỏe. Anh bận thì anh cứ đi đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình."
"Nhưng..."
Hai mắt Diệp Tình từ trong chăn lọt ra, mang theo một tia mệt mỏi cười nói: "Em thật sự không sao, anh đừng lo lắng."
Lâm Trạm biết tính tình cô bướng bỉnh, tình nguyện gánh đến chết cũng không nguyện ý mang cho hắn thêm phiền phức. Chỉ có thể không thể làm gì nhìn cô, thay cô chỉnh lại góc chăn, "Được, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải gọi anh."
Diệp Tình gật đầu, xuyên thấu qua khe hở chăn mền lặng lẽ nhìn chăm chú hắn.
Lúc này Lâm Trạm còn rất trẻ, mái tóc đen mềm không có chải chuốt kỹ lưỡng mà là tùy ý rũ xuống trên trán, thiếu chút cảm giác trưởng thành, nhiều thêm chút non nớt của thiếu niên. Ngũ quan rất nhu hòa, mặc một bộ T-shirt đơn giản màu trắng rất có cảm giác thanh xuân.
Nam sinh như vậy, tuổi tác như vậy, bộ dạng ôn nhu này, phù hợp là ảo tượng của đại đa số các cô gái trẻ tuổi, là mẫu bạn trai được lựa chọn hàng đầu.
Nhưng mà chỉ có sau khi thưởng thức được sự gian khổ của xã hội rồi mới hiểu được, nam sinh như vậy thích hợp làm bạn trai, lại không thích hợp để làm chồng.
Diệp Tình đem trọn mặt vùi vào trong chăn, sự đau nhói lúc nước bọt nuốt xuống yết hầu nhắc nhở cô ta, đây không phải một giấc mộng, đây là sự thật! Cô thật sự đã trùng sinh!
Hơn nữa còn là trùng sinh đến sau khi bỏ trốn cùng Lâm Trạm một tháng.
Đời trước cô không chỉ có một lần suy nghĩ, nếu như ông trời có thể khiến cho cô trở lại được quá khứ, cô nhất định sẽ không lựa chọn bỏ trốn với Lâm Trạm.
Lúc tuổi còn trẻ cô có bao nhiêu yêu Lâm Trạm, về sau thì có bấy nhiều hối hận.
Tuổi trẻ khinh cuồng, rõ ràng người trẻ tuổi không biết phiêu bạt ngoài xã hội sẽ có bao nhiêu vất vả, cô ở dưới cánh chim bảo vệ của cha mẹ sống rất dễ dàng, coi là xã hội cũng sẽ giống như ở trong nhà. Nhưng chỉ có sau khi trải qua rồi mới biết, cô phấn đấu hơn nửa đời người chỉ vì một căn phòng khoảng chừng trăm mét vuông, không có quyền nên chỉ có thể nhìn sắc mặt người mà sống.
Tất cả tình yêu của cô đối với Lâm Trạm đã bị thời gian, bị củi gạo dầu muối làm hao mòn đến hầu như không còn nữa.
Về sau cô gặp được Diệp Trăn ngồi ở Bentley, vẫn như cũ xinh đẹp quý phái.
Cô và Diệp Trăn là song bào thai, tướng mạo giống nhau như đúc. Vậy mà chỉ sau vẻn vẹn mười năm, cô liền thành một cái nữ nhân phải sống bôn ba cực khổ, Diệp Trăn lại giống như mười năm trước một chút cũng không thay đổi, trên mặt trắng nõn tinh tế như lúc ban đầu, còn như một đứa bé con làm nũng bên người đàn ông lạnh lùng, ngay cả con trai của cô ta cũng rất đáng yêu hiểu chuyện. Nam nhân ở Lục gia nói một không hai kia không làm gì nhìn cô ta, yên tĩnh nghe cô ta nói, thỉnh thoảng lại dịu dàng hôn ở trên môi, trên mặt cô ta.
Khi đó cô mới bừng tỉnh đại ngộ, tình yêu lúc còn trẻ chỉ cho ngươi một chút rung động trong lòng, còn lại không thể cho ngươi được một bữa cơm no, một căn phòng ấm.
Nằm ở trên giường gỗ cứng ngắc, Diệp Tình lạnh run lẩy bẩy, không khỏi cuộn thành một đoàn.
Nếu như Diệp Trăn sinh bệnh, Lục Bắc Xuyên khẳng định sẽ hoảng hốt đến mức đưa cô ta đến bệnh viện, tìm thầy thuốc giỏi nhất, dùng dụng cụ và thuốc tốt nhất cho cô ta.
Không, dưới sự chăm sóc của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn làm sao sẽ sinh bệnh được?
Diệp Trăn chính là bảo bối Lục Bắc Xuyên hắn nâng ở lòng bàn tay, tình yêu của hắn lớn như vậy, chắc chắn không để bảo bối của mình sinh bệnh.
Thế nhưng là dựa vào cái gì!
Lúc trước người được gả cho Lục Bắc Xuyên phải là Diệp Tình cô mới đúng, là Diệp Trăn thay thế cô gả cho Lục Bắc Xuyên, là Diệp Trăn ngồi lên chỗ ngồi vốn nên thuộc về cô, nữ nhân được ngồi ở trong xe Bentley hưởng thụ ánh mắt dịu dàng của nam nhân kia phải là chính mình mới đúng!
Từ nhỏ đến lớn cô so với Diệp Trăn cái gì cũng đều ưu tú hơn, là đối tượng mà tất cả mọi người tán dương. Ưu tú như vậy đáng lẽ ra cô phải có cuộc sống hoàn mỹ, hôn nhân hạnh phúc. Là Diệp Trăn đoạt cuộc sống vốn nên thuộc về mình!
Nửa đêm tỉnh mộng, cô không chỉ có một lần mơ thấy bản thân mình năm đó không đào hôn, mà là gả cho Lục Bắc Xuyên, trở thành vợ Lục Bắc Xuyên, kế tiếp sinh con trai đáng yêu, một nhà ba người trải qua một đời mỹ mãn hạnh phúc.
Thật không nghĩ đến, ngủ một giấc tỉnh lại, cô thật sự đã trùng sinh!
Mà lúc này Lục Bắc Xuyên chưa có tỉnh, cô vẫn còn có cơ hội!
Lục Bắc Xuyên nửa tháng sau sẽ tỉnh, lúc này cô chỉ cần trở về, thay thế vị trí của Diệp Trăn, thần không biết quỷ không hay, không ai sẽ phát hiện. Sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, cô chính là vợ của Lục Bắc Xuyên, bà Lục.
***
Ban đêm Lâm Trạm tan tầm, vừa mở cửa, liền phát hiện ở cổng để một rương hành lý, Diệp Tình ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lâm Trạm từ bên ngoài đi vào, nói: "Lâm Trạm, chúng ta chia tay đi."
Lâm Trạm đang đổi giày toàn thân liền run lên, dừng một chút, lại tiếp tục thong dong đổi giày, đi đến trước mặt Diệp Tình, nửa ngồi ở trước Diệp Tình, ngửa đầu nhìn nàng, miễn gượng cười nói: "Tình Tình, sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?"
Diệp Tình mặt không biểu tình nhìn hắn, trên mặt còn mang theo suy yếu sau khi bệnh nặng mới khỏi, "Em không nói đùa với anh, em thật sự muốn chia tay với anh."
"Chia tay? Vì sao? Chúng ta không phải vẫn luôn tốt sao?"
"Em đã nghiêm túc suy nghĩ, em không thể ích kỷ như thế, không thể cứ sống cùng anh như vậy được."
"Ích kỷ?"
"Đúng, Lâm Trạm, em yêu anh, thế nhưng em và anh không thể nào đến với nhau được. Em còn có cha mẹ, có em gái. Em không nguyện ý gả cho Lục Bắc Xuyên, đó là bởi vì em yêu anh, cho nên em nguyện ý đi theo anh cùng anh chịu khổ. Thế nhưng là, em không muốn em gái của em tiếp tục đợi ở trong cái hố lửa kia nữa."
Diệp Tình nhìn thiếu niên trước mặt, rất nhiều năm về sau, hai người luôn luôn cãi nhau, thời gian trôi qua như giẫm trên băng mỏng, mỗi người đều rất mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy Lâm Trạm, cô liền nghĩ đến cuộc sống tuổi già bình thường gian khổ kia, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng, "Anh biết không? Sau khi em và anh đi rồi cha mẹ em vì muốn cứu lấy công ty của mình, để em gái em thay thế em gả cho Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên anh ta chính là cái người thực vật, đời này có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Cả đời hạnh phúc của em gái em cứ như vậy bị hủy hoại, em thật sự không đành lòng. Thật xin lỗi, em không thể ích kỷ như thế!"
Lâm Trạm nhìn Diệp Tình khóc không thành tiếng, kéo cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, "Đừng nói xin lỗi, người nên nói lời xin lỗi không phải em, là anh, là anh vô dụng. Nếu như không phải do anh, em cũng không cần phải khó xử, là anh vô dụng, là anh khiến em chịu khổ."
Diệp Tình lắc đầu khóc rống, nức nở nói: "Thật xin lỗi, em nhất định phải trở về. Em là chị, không có thể vì hạnh phúc của mình mà hi sinh hạnh phúc của Diệp Trăn. Lâm Trạm, quên em đi, về sau, anh nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn so với em."
Lâm Trạm xoa lệ trên mặt cô, "Em bình tĩnh đi, chúng ta lại nghĩ một chút biện pháp, nhất định sẽ tìm ra cách!"
"Biện pháp? Biện pháp gì? Thế lực của Lục gia rất lớn, anh cho rằng em gái em gả cho một cái người thực vật nó còn có cơ hội rời đi sao? Kia là em gái ruột của em, nó còn đang trong hố lửa, anh bảo em làm sao yên tâm hưởng thụ hạnh phúc của mình cho được?" Diệp Tình lắc đầu bật cười, "Lúc trước chúng ta đều đã không suy nghĩ kỹ. Lâm Trạm, chúng ta vẫn còn rất non nớt."
"Tình Tình, có biện pháp, kỳ thật anh cũng là Lục..." Lâm Trạm lời đến khóe miệng liền ngừng.
"Lâm Trạm, anh căn bản cũng không hiểu rõ Lục gia, chuyện này ngoại trừ em trở về, không còn biện pháp giải quyết nào khác nữa." Diệp Tình thở dài, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, hạ quyết tâm đẩy hắn ra, kéo rương hành lý ra cửa, quay người nhìn Lâm Trạm ở trên ghế sa lon không nhúc nhích nói: "Em đi rồi, về sau... Đừng tới tìm em nữa."
Cửa ầm một tiếng đóng lại, cả căn phòng cũng vì vậy mà rung một cái.
Trong phòng khách một ngọn đèn nhỏ một mức lóe lên ánh sáng mờ nhạt, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương thổi vào phòng khách khiến màn cửa bay lên, cái chỗ chung cư nhỏ bé vắng vẻ lại có lịch sử lâu đời này nghe không được bất luận cái âm thanh dòng xe cộ gì, an tĩnh giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
Đồng hồ treo trên tường chậm rãi chuyển động, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tích tắc.
Lâm Trạm móc ra từ trong túi một cái chiếc nhẫn, dưới ánh đèn lờ mờ phát ra ánh hào quang vô cùng đẹp mắt.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút vấn đề Diệp Tình trùng sinh ~
Diệp Tình là sau khi Diệp Trăn xuyên sách rồi mới trùng sinh. Bạn có thể hiểu là trong quyển tiểu thuyết « Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện » này, Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên khi không có Diệp Tình tham dự thì thành công he(*), sau đó Diệp Tình trùng sinh.
(*) he: happy ending.
Số chữ bây giờ vẫn còn ít, nhưng về sau sẽ tăng thêm á! (Hi vọng tôi có thể kiên cường chống đỡ được!)
Cám ơn đã ủng hộ ^_^
Bình luận truyện