Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 154



Phạm Phi Bằng không còn tâm trạng tán gẫu nữa, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chăm chú nhìn chiếc xe đua màu đỏ tươi trong đường đua, từ xa nhìn lại giống như một ngọn lửa cháy rực nhanh chóng lan ra đồng cỏ.

Trên màn hình vẫn không ngừng cập nhật số liệu, 18 vị trí phía sau liên tục thay đổi, nhưng vị trí đầu tiên chưa bao giờ rớt xuống.

Vì khoảng cách giữa cô và vị trí thứ hai quá lớn nên rất khó để bắt kịp.

Phạm Phi Bằng chấn động, dưới khán đài mọi người cũng kinh ngạc giống anh ta. Ban đầu, không ai quan tâm  đến chiếc xe của Thu Thanh Duy, chỉ coi đó là người qua đường đến cho đủ nhân số, tuy nhiên càng về sau, số liệu của người mới này đẹp đến mức khiến dân tình vô cùng phấn khích.

"Mẹ nó! Hắc mã* này từ đâu tới vậy?"

*Hắc mã: chỉ một đối thủ cạnh tranh không ngờ tới hoặc một người không ai biết đến giành chiến thắng.

"Tốc độ này! Thật sự là tuyệt quá!"

"Tốc độ của xe đã tăng vọt lên đến 370 rồi! Vãi thật!"

Sau khi chứng kiến một tốc độ kinh hoàng như vậy, Bạc Nguyên Triệt nhận ra rằng trước đây Tiểu Duy đưa anh đi đua xe là đã rất thủ hạ lưu tình rồi.

Kết thúc vòng đua cuối cùng, xe của Thu Thanh Duy là người về đích đầu tiên.

Ngay lúc đó, khán giả vỡ òa trong tiếng hò reo vang dội, mọi người được chứng kiến sự ra đời của một kỷ lục quốc gia mới, cũng có thể nói là kỷ lục đẳng cấp thế giới mới ra đời ——

Thời gian là 1 phút 19 giây, tốc độ là 380 km một giờ.

Bạc Nguyên Triệt đứng trong đám đông phấn khích, từ đáy lòng đều vỗ tay và cổ vũ cho cô. Không phải với tư cách một người đàn ông thích cô mà là một khán giả bị thuyết phục bởi thực lực của cô.

Thu Thanh Duy, cô sinh ra để dành cho đường đua.

...

Thu Thanh Duy bước xuống xe, tiếng reo hò bên tai không dứt, khán giả kích động hướng tới cô tỏ vẻ chúc mừng.

Như đã từng trong quá khứ, tên tuổi của cô lại một lần nữa vang vọng toàn trường.

Bây giờ cô không còn là cô bé mới giành vô địch năm đó nữa nhưng chiến thắng đầu tiên trở lại đường đua vẫn khiến cô lộ ra cười.

Cô cởi mũ bảo hiểm, vẫy tay chào đám đông.

Dưới ánh mặt trời, cô đẹp đến nghẹt thở.

Giữa những tiếng hò reo ngày càng lớn hơn, các phóng viên từ các phương tiện truyền thông lớn lao tới phỏng vấn cô, hận không thể moi hết tin tức mười tám đời tổ tông của cô, nhưng khi đề cập đến vấn đề tình cảm, Thu Thanh Duy đều đáp "không thể trả lời", phóng viên không hề đào được bất kì tin tức quý giá nào.

Sau khi ứng phó xong với các phóng viên, Thu Thanh Duy trở lại khu vực chuẩn bị.

Ở đó, Bạc Nguyên Triệt đang cầm một bó hoa trên tay đợi cô, nhìn thấy cô đến, ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, bên cạnh đột nhiên có người lướt qua anh đi tới chỗ Thu Thanh Duy, cầm hoa hồng đỏ rất gây sự chú ý.

Anh giật mình, nhìn về phía người đàn ông đó, nhìn thấy đó là Hạ Minh, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống.

Tại sao cậu ta lại ở đây?

Trong lòng Phạm Phi Bằng và những người thua trận khác cũng bày tỏ sự nghi ngờ tương tự, mặc dù căn cơ của nhà họ Hạ là ở thành phố Lạc, nhưng dù sao thì họ cũng là hào môn số một số hai cả nước, giao hảo với đám thiếu gia này cũng không ít.

"Anh ta có quen biết cô gái đó à?" Có người nhìn chằm chằm bên này, kinh ngạc thốt lên: "Tôi đã nói mà sao cô gái đó kiêu ngạo như vậy! Hóa ra kim chủ sau lưng cô ấy lại là thiếu gia họ Hạ!"

Sắc mặt Phạm Phi Bằng dịu đi rất nhiều: "Hóa ra là người phụ nữ của Hạ Minh, cô ấy thắng là đúng rồi, haha! Chúng ta qua chào hỏi đi."

Tuy nhiên mới đi được nửa đường, hắn ta thấy bó hoa hồng đỏ của Hạ Minh tặng đã bị Thu Thanh Duy đẩy ra với vẻ chán ghét.

Bước chân của Phạm Phi Bằng dừng lại, thầm nghĩ người phụ nữ này to gan thật, lại dám ở trước đám đông không cho Hạ Minh mặt mũi, có tin hay không giây tiếp theo, cô ta sẽ bị đánh đến mức mẹ cô ta cũng không nhận ra?

Từ trước tới giờ không có ai dựa vào sự sủng ái mà tác quái, nếu không hậu quả có bao nhiêu thảm hại mọi người đều rõ như ban ngày. Chỉ là không ai ngờ được rằng Hạ Minh kiêu ngạo không những không tức giận mà còn tươi cười dâng hoa lên lần thứ hai.

Lần này, hoa bị ép vào vòng tay của Thu Thanh Duy.

Nhìn xuống bó hồng rực rỡ, Thu Thanh Duy tỏ ra rất khó chịu: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không muốn so đo với anh, mau lấy hoa về đi."

Hạ Minh nở nụ cười vô lại, mặt dày như bức tường thành nói với cô: "Vì tâm trạng em đang tốt, vậy thì hãy nhận hoa đi. Tôi đến tận nơi để cổ vũ cho em mà em không cảm động một chút nào? "

Thu Thanh Duy giật giật khóe miệng: "Cách anh theo đuổi phụ nữ đối với tôi vô dụng."

Hạ Minh nhìn thẳng vào cô, bày ra bộ dáng không đâm vào tường thì sẽ không quay đầu: "Không thử thì làm sao mà biết được?"

Không thể nói chuyện với con người này nữa, Thu Thanh Duy định ném hoa vào mặt cậu ta thì ai đó đã lấy bó hoa hồng từ tay cô, thay cô làm những gì cô muốn làm.

Bông hồng đỏ rực đập vào mặt Hạ Minh, Bạc Nguyên Triệt đứng giữa hai người, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng đầy thù địch: "Cô ấy không thích hoa anh tặng."

“Lại là anh!” Hạ Minh cầm lấy hoa, hai mắt đỏ như đóa hoa hồng trên tay.

“Là tôi.” Bạc Nguyên Triệt đáp, không còn nhìn cậu ta nữa, mà đưa bó hoa trong tay anh sang cho cô, mười bông hoa hướng dương kết hợp với vài lá xanh, rực rỡ như ánh mặt trời.

Ý nghĩa của chùm hoa này không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, nó chỉ thể hiện sự trân trọng và lời chúc chân thành của anh ấy đối với một tay đua.

Rất hợp với tâm ý của Thu Thanh Duy.

Cô nhận lấy, cười với anh: "Cảm ơn anh."

Bạc Nguyên Triệt cũng nở nụ cười: "Khách sáo gì chứ? Đi thôi, về nhà thôi, em nên nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối đám người Tô Ngạn sẽ tổ chức tiệc mừng cho em."

Thu Thanh Duy: "Được."

Cả hai biểu hiện như những cặp vợ chồng già đã chung sống với nhau nhiều năm, dù biết Thu Thanh Duy đang bao dưỡng ngôi sao nhỏ này, nhưng Hạ Minh vẫn nổi điên vì ghen tị.

Trước khi gặp Thu Thanh Duy, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một ngôi sao nhỏ không ai thèm để vào mắt này giẫm lên đầu, ném lòng tự tôn và mặt mũi của anh xuống đất, chà đạp hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy Thu Thanh Duy mặc kệ mình chuẩn bị cùng tiểu tử kia rời đi, cậu ta tức giận đến mức ném bông hồng xuống đất, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với cô: "Thu Thanh Duy! Đừng có mà quá phận!"

Cô quá phận ở đâu?

Thu Thanh Duy liếc hắn một cái, nhắc nhở: "Từ đầu đến cuối đều là anh tự biên tự diễn, tôi mới là người nên tức giận."

Mẹ kiếp! Người phụ nữ này...

Cô bình tĩnh nhưng Hạ Minh tức giận đến mức muốn nổ tung.

Cậu ta chưa bao giờ thắng được cô, mỗi lần đều bị cô chọc tức đến mức nhảy dựng lên chửi bậy, cũng không phải phụ nữ trên thế giới đã chết hết rồi, kết quả lại không có tiền đồ tiếp tục theo đuổi cô.

Mẹ nó thật đúng là bị trúng tà rồi!

Không có biện pháp để đối phó với cô vì vậy Hạ Minh đã nhắm vào Bạc Nguyên Triệt, trút tất cả sự tức giận của mình vào anh.

Cậu ta kéo qua bó hoa trong tay Thu Thanh Duy, bắt chước Bạc Nguyên Triệt, hung hăng ném hoa vào mặt anh mắng: "Đồ cậu tặng là cái thá gì chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện