Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 34



Tại công viên…

– Cô ăn cái này đi – Hắn đưa cho nó một chiếc hộp nhỏ – Kimbap tôi tự làm đấy.

– Anh thật là… đây là cô viên đấy, mọi người nhìn kìa. – Nó phụng phịu

– Ăn đi, đừng có nhiều lời, họ không phải cũng đang ăn ở đây sao?

Xin nói toàn cảnh chút ạ…

Thật sự thì không phải ở công viên đâu, mà là ở một quán nước nhỏ đối diện công viên. Và vì là quán nước nên mọi người ai cũng uống nước giải khát, nhưng hai đứa này lại ăn trong quán nước nên… hơi khác người một chút

– Nhưng đây là quán nước mà? – Nó cất cao giọng

– Không quan tâm. Cô không ăn chứ gì, đưa đây – Hắn vừa nói vừa nhai miếng kimbap trong miệng, tay thì đưa về phía nó.

– Hứ. – Nó đưa kimbap ra xa cái cánh tay dài chục mét của hắn, mũi nhếch lên – Tôi đâu có điên mà không ăn đồ chùa.

Nói rồi nó đặt chiếc hộp xuống, mở nắp ra thì nó đã lóa mắt vì những màu sắc mà các miếng kimbap mang lại, trông nó mới ngon làm sao. Kiểu này, nó phải ăn thật đã. Không chần chừ gì thêm, nó lấy đũa bỏ tới tấp vào miệng. Hắn nhìn theo cái kiều nó ăn thì cũng quên mất việc ăn của mình, trông nó ăn thật giống… heo. (hahaha) Nhưng cũng đáng yêu hết chê. Khoan, hết đáng yêu rồi, nó nhét vào miệng nhiều quá, đến nhai còn khó khăn nữa là, hắn nhăn mặt:

– Từ từ thôi, trời ạ. Nghẹn bây giờ.

Thôi rồi, khỏi phải nói, nó nghẹn rồi. Nó đấm thùng thục vào ngực, hắn lại càng nhăn lên, lấy ly nước trên bàn, hắn đưa ra trước mặt nó:

– Uống đi. Khổ thật.

Nó nốc nước, khó khăn nhai thêm chút nữa và cố nuốn chúng vào. Nó thở phào, thật may mắn, không thì chút nữa nó đã xuống Âm Phủ và mama papa sẽ nhận được tin…” con của ông bà đã chết vì ăn quá nhiều Kimbap một lúc” – Thật là cái chết lãng nhất nó từng biết

– Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi – Nó nói khó khăn

– Dù ngon đến đâu thì cũng từ từ thôi chứ – Hắn nói có vẻ lo lắng, nhung ẩn sau đó là cả một sự tự cao tự đại, nó đủ thoo9ng minh để hiểu nên nhếch môi nói:

– Anh còn mơ, tại tôi thấy nó nhiều màu bắt mắt, sinh ra nông nổi thôi.

– Màu sắc kích thích cô đến vậy sao? – Hắn chống đũa lên, mặt thì đưa nhìn nó, cùng với một nụ cười.

– Tất nhiên rồi.

Hắn không nói gì nhiều nữa. Chỉ lặng cười và chăm chú ăn tiếp

Tại quán Bupphe…

Dara lướt qua món hải sản ngon tuyệt và đi đến món sườn nướng vàng ươm. Theo sau là Donghoo:

– Cậu vẫn không thể ăn được hải sản à?

– Ừ, tớ không muốn mặt lại xưng lên như năm 10 tuổi đâu.

– Lúc đó cậu buông cười thật đấy, mắt cậu híp lại, mặt thì đỏ lên như ớt, lại còn khóc thét bảo ngứa ngáy khắp người – Donghoo phì cười khi nhắc đến kỉ niệm đó.

– Lúc đó cũng rất cảm ơm vì cậu đã chịu khó dẫn tớ đi bệnh viện. Không chắc mình không còn đứng đây nữa đâu – Dara quay lại cười với cậu ta. – Nhưng thật sự thì tớ không muốn nhắc lại đâu. Lúc đó. mình thật xấu xí.

Donghoo nghe thế thì lại cười thêm một lần nữa. Dara nhìn cậu ta cười, dù không muống nhưng cũng miễng cưỡng cười theo. Nhưng khi cô quay người:

– Ô…bánh gạo kìa.

Cô liền chạy tới cái dĩa bánh to ở bàn bên kia. Donghoo cũng đi tới chỗ đó, món bánh ngon tuyệt đang ở ngay trước mặt. Dara không chần chừ đặt ngay một vá lên dĩa của mình. Donghoo thấy lạ bèn nói:

– Sao đương kim tiểu thư lại thích ăn cái này?

Dara như chậm lại mọi hoạt động của mình, tim cô như tan nát. Nước mắt cô rưng rưng, cô khẽ mỉm cười và nhìn ra ngoài đường:

– Lúc nhỏ, mẹ hay nấu cho tớ ăn món này lắm. Nhưng đấy bây giờ thì tớ chỉ có thể ăn nó do người khác nấu.

” Mẹ” – Donghoo cảm thấy có lỗi đối với Dara khi để cô nói đến từ mẹ. Dara mất mẹ lúc 15 tuổi vì tai nạn giao thông. Cái tai nạn đó vẫn luôn bám lấy cô giai dẳng trong suốt những năm tháng. Có lần, Dara còn nói là phim kinh dị chán ngắt vì cô đã quen thuộc với khuôn mặt của mẹ cô mỗi đêm rồi:

– Tớ xin lỗi – Donghoo nói nhẹ nhàng sau lưng.

– Không sao đâu – Dara hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh quay người lại nhìn cậu bạn – Chuyện đó qua lâu rồi. Thôi, mình qua bàn ngồi đi, phải dự tính chuyện của cậu đã. Ok?

Nói rồi, cô bé đi thẳng đến chiếc bàn, theo sau cũng là anh chàng đó ( Đi sau hoài). Hai người ngồi ngay ngắn trên bàn, Dara đã lập tức nói ngay:

– Sắp tới sẽ có lễ kết thúc kì thi. Cậu chắc cũng debut xong nên hãy đến bữa tiệc đó với tớ. Chắc rằng, mấy bọn con gái không bao quanh cậu thì không phải tớ.

– Thế Ina thì sao? Cậu ấy đi cùng ai? – Donghoo ngây thơ hỏi

– Đi với ai cái gì. Cô ấy là trùm tổ chức cái loại này chứ ai. Nên chắc sẽ thuộc đội chuẩn bị.

– Ok. Để mình thu sếp thời gian – Donghoo gật gật đầu

Tại ngôi nhà của hai chị em (Chào mừng trở lại)

Sunny đi lên lầu, đã lâu cô không khảo sát lại cái máy quay phim đó rồi, phải xem nó đã thu được những gì. Zin thấy chị gái cầm theo bịch sữa lên lầu. Cô biết ngay là chị mình đang có ý định làm gì. Kiểu này không hay rồi, nên cô đi theo sau lên lầu. Cô đứng ở góc tường không xa nơi chị gái cô để máy tính, nên khi nhưng đoạn video đầu tiên xuất hiện cô cũng có thể nhìn rõ. Nhưng cũng chính ngay những đoạn đầu tiên đã làm cả hai bất ngờ. Sunny nhíu mày:

– Sao Hisun lại xuất hiện ở phòng ngủ này chứ?

Sunny tua đi thêm mấy đoạn, vẫn có sự xuất hiện của nó. Lại còn cảnh hai người chơi đùa ầm ĩ trong phòng. Sunny lại mở qua đoạn thoại, cô nghe đầu tiên là cái trên tầng thượng… Zin cũng khẽ nhăn mặt tiên đoán:

– Chẳng lẽ Hisun ở chung nhà với hội trưởng?

Nhưng cô ngay lập tức bị cắt đứt xuy nghĩ khi nghe chị gái lầm bầm:

– Hisun ở chung nhà với Jihun? Và cậu ấy đã giúp nó hoàn thành cuộc thi ư? Chuyện này tôi không bỏ qua đâu.

Lại thế rồi. Zin biết quả này nó sẽ lãnh không nổi nên đi xuống nhà trước.

Lát sau thì Sunny cũng xuống nhà, cô thấy em gái đang rửa chén, thì nói:

– Chị ra ngoài một chút, em ở nhà nhé.

– Vâng ạ

Ngay khi Sunny vừa lấy xe đi thì Zin ngay lập tức gọi cho nó:

– A lo?

Cậu ra khỏi nhà đi, ngay lập tức. – Zin nói giọng hốthoảng��u�MB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện