Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ
Chương 33
“Không cần nhắn lại với Diệp Dung. Nhưng mà, tôi yên tâm rồi.”, anh
cực kỳ nhàn nhã, hay tay đút vào túi quần tây, “Thật nực cười, thì ra có người hứa hẹn rồi lại xem như không có gì, lời nói gió bay.”
Anh. . . là đang nói tôi?
Hứa hẹn?
Giữa chúng tôi, đã hứa hẹn khi nào chứ? Chẳng lẽ đang ám chỉ lâu thật lâu trước đây, câu nói đầy hài hước kia của tôi? —— Trang Tự tôi vẫn sẽ thích cậu, cho dù bây giờ cậu không chấp nhận, tôi cũng sẽ không thay đổi. Cứ chờ tôi bắt được cậu đi!
Anh không thích tôi cũng được, đã hẹn hò cùng người khác cũng được, sao lại còn chạy đến đây, kể chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử chứ?
Hứa hẹn không đáng giá, lại đột nhiên trở nên có giá trị, ai cần chứ! Anh cần sao?
Tôi nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có ý chí sắt đá, có người thích tôi, đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ động lòng, sẽ. . . thay lòng đổi dạ. Có gì ngạc nhiên đâu chứ.”
Lại là một lúc trầm mặc, sau đó anh cười châm biếm: “Cậu nói đúng. Cũng không phải ý chí sắt đá, nên thay lòng đổi dạ có gì mà ngạc nhiên chứ. Ai lại không thay đổi.”
“Nhiếp Hi Quang, cám ơn em khiến tôi, lầm đường nhưng vẫn quay đầu được.”
Lầm đường gì? Anh lầm đường lạc lối gì chứ? Thực sự là… quá buồn cười đi.
Trước nay, người vẫn luôn lầm đường chẳng phải là tôi sao?
Khóe mắt cực kỳ nóng. Tôi cố gắng mở lớn hai mắt, cố gắng kìm nén, nhưng trong lòng liên tục co thắt không thể không chế được, đến mức cơ thể như sắp co lại.
Bóng dáng Trang Tự khuất hẳn sau ngã rẽ.
Tôi chẳng còn chút lực nào, dựa vào tường, cuối cùng chậm rãi trượt dọc theo lưng tường xuống dưới, vùi đầu ôm lấy đầu gối.
Tôi biết thế này sẽ làm người khác chú ý. Tôi biết hành lang luôn có người qua lại. Nhưng tôi không có cách nào, không có biện pháp nào để sử dụng nhiều sức lực như thế, ra vẻ tự nhiện, ra vẻ như không có chuyện gì cả.
“Không được khóc, không được khóc. Chỉ có ngốc nghếch mới lại khóc vì anh.”
Trong lòng chỉ có những lời này hiện lên.
Nhưng tôi cuối cùng vẫn là một đứa ngốc.
Ở đây lúc nào cũng có người qua lại. Vùi đầu vào trong, tôi khóc mà không dám gây tiếng động.
Tận đến khi bị ai đó mạnh mẽ kéo dậy.
Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, tâm trạng phức tạp khó xác định.
Thật mất mặt quá. Tôi lắc lắc đầu, cố sức lau mắt.
“Đừng lo cho tôi”, tôi rầu rĩ nói, “Tôi ổn ngay ấy mà, một phút thôi.”
“Sao lại bất lực như thế? Em mà lại không có dũng khí thế này ư.”
Anh thở dài nhẹ một hơi.
“Ở đây mà thổ lộ hết thì thật hạ thấp đẳng cấp của tôi quá. Nhưng mà em khóc đến như thế kia, nếu không tranh thủ giậu đổ bìm leo, thật có lỗi với chỉ số thông minh của tôi quá. Nhiếp Hi Quang, nói cho tôi biết, tôi phải thế nào mới được?”
Giọng của anh trầm thấp, lại dịu dàng, cảm giác như một làn gió nhẹ thổi qua, trong giọng nói hình như thật sự mang theo chút hoang mang, nhẹ nhàng len vào tim tôi.
Nhưng chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên cảm thấy mình như bị một trận cuồng phong thổi cho đầu óc choáng váng.
Thổ lộ? Là ý gì? .
Giậu đổ bìm leo? Là ý gì?
“Ở cửa khi nãy, gặp phải bạn học hiện đang làm việc ở Thịnh Viễn, tôi có nói với cô ấy, ‘Nếu tôi là cô, sẽ không gặp lại nữa.’. Nhưng tôi lại tự phủ định lời của mình. Tôi nói với bản thân, hai năm nữa là ba mươi rồi, cũng chẳng thiếu kiên nhẫn như một nam sinh nữa. Nhưng tôi vẫn là thiếu kiên nhẫn như thế.”
“Tôi vẫn sẽ quyết tâm, mong cô ấy nhanh nhanh thay lòng đổi dạ.”, anh nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thế, “Nhiếp Hi Quang, đừng giả ngốc nữa.”
“Tôi không giả ngốc.”, trong đầu tôi đặc quánh lại, nhìn trực diện vào anh, nói: “Tôi cũng vừa ngộ ra, còn chưa kịp vờ ngốc.”
Anh bỗng dưng bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sung sướng.
“Nhiếp Hi Quang em thật lá…” .
Anh cúi sát xuống, hơi thở ấm áp đột nhiên tràn đến, bao phủ khắp cơ thể tôi, khiến tôi gần như không có không gian nhúc nhích. Tôi mất tự nhiên nhìn lên. Anh dừng lại một chút, hơi buông tay của tôi ra.
Lúc này tôi mới nhận ra, vừa rồi anh vẫn nắm lấy tay mình.
Thời gian hình như dừng lại rất lâu. Hô hấp của anh vững vàng rồi mới đưa túi xách cho tôi.
“Tôi lấy trong xe đó. Đi thay đi. Mua váy đẹp như thế, không mặc để người ngắm thật tiếc.”
Tôi cầm theo y phục bị nhét vào tay, lại đi vào nhà vệ sinh, cảm thấy như đang đi trên mây.
Lúc rẽ, tôi không kìm được dừng lại, nhìn về phía Lâm Tự Sâm. Anh đứng dựa sát tường, ánh mắt rơi xuống nền đất. Anh luôn là người nhiệt tình, tự tin, bình tĩnh là vậy, nhưng trong nháy mắt đó, tôi lại nghĩ, bóng dáng của anh thật sự rất cô đơn.
Vừa rồi anh là nói . . . anh thích tôi?
Lâm Tự Sâm… .
… Tôi?
Tôi thay quần áo, cùng Lâm Tự Sâm quay về buổi tiệc. Ngồi thêm một lúc nữa, chúng tôi đứng dậy chào tạm biệt.
Đôi tân hôn và phù dâu phù rể đều đang đứng ở cửa để tiễn khách.
Lão đại vỗ vỗ tôi: “Không phải chứ, bồ lại đi thay hẳn cả bộ quần áo. Ai, bộ này cũng rất đẹp đó. Tiểu thư bồ ra ngoài ăn mặc trang điểm so với cô dâu mình đây còn đẹp hơn nữa.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn cô ấy, trong đầu không thể nghĩ được gì để trả lời lại.
Lâm Tự Sâm ở bên cạnh mỉm cười nói: “Chiều nay giống như sẽ có tuyết rơi. Đến lúc đó giao thông cũng bất tiện, chúng tôi về trước đây.”
Lão đại cũng thể hiện khí thế chủ nhân bữa tiệc: “Cám ơn hai người hôm nay đến dự hôn lễ của chúng tôi.”
Lúc đi ra ngoài, Trang Tự vừa lúc tiễn xong một người khách quay đầu lại. Dáng người cao lớn tôi khó khăn lắm mới nhìn thấy được. Chạm phải cái lạnh buốt ở ngoài trời, tôi vô ý thức nép vào người Lâm Tự Sâm
Bên ngoài quả thật đã bắt đầu rơi vài bông tuyết nhỏ.
Tôi đi bên cạnh Lâm Tự Sâm, cũng chưa từng thấy mất tự nhiên như lúc này, trong một lúc cảm thấy sự tồn tại của người ở bên cạnh khiến tôi không biết phải làm sao. Hai tay anh đút vào túi áo khoác, không nhanh không chậm đi một đoạn, bỗng nhiên mở miệng.
“Thì ra thổ lộ của tôi còn có tác dụng gây tê toàn thân.”
Tôi cứng ngắc dừng lại, cúi đầu nhìn ngón chân.
“Xin lỗi!”
Phía trên thật yên ắng.
“Nhiếp Hi Quang, em có từ chối tôi cũng không nên là thế này.”
“Em hẳn là sẽ phải hùng hồn mà nói, Lâm Tự Sâm, tôi chưa thấy anh vừa mắt, anh cũng chẳng đạt được các tiêu chuẩn của tôi. Không phải thế này, cứ làm như làm gì có lỗi với tôi.”
“Không phải.”
Tôi vội ngẩng lên, gần như ngay lập tức phủ định một cách vô thức lời của anh.
Sao anh lại không đạt được các tiêu chuẩn của tôi chứ. Một người tài hoa, xuất chúng như thế, ngay cả trong trí tưởng tượng của tôi, cũng không thể hoàn mỹ đến vậy.
Thế nhưng nếu như còn có thể vì ai đó mà cảm thấy đau lòng, không quên được, thì làm sao có thể chấp nhận được một người khác?
“Tôi chỉ là. . .”, tôi ngập ngừng, “Chỉ là còn chưa quên được người từng thích trước đây. . . Vừa rồi anh cũng thấy đó. Nếu hai người là đang yêu nhau, phải là toàn tâm toàn ý. Tôi hiện tại, không thể nào làm được.”
Lâm Tự Sâm cười, nhìn tôi.
“Thật ra, vừa rồi ở nhà hàng, tôi lừa em.”
Cái gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng nảy lên một nhịp.
“Tôi nói, không tranh thủ giậu đổ bìm leo thì thật có lỗi với chỉ số thông minh của tôi. Thật ra thổ lộ với em khi đó, mới chính là có lỗi với chỉ số thông minh này, có lỗi với việc thức đêm suy nghĩ kế hoạch thường niên của tôi. Nhưng mà. . . thật ra việc này, đều là không tự quyết định được, cũng không có cách nào khác.”
Anh cười cười, “Lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này, thực sự là mới mẻ.”
“Tôi biết em sẽ từ chối. Nhưng lại nhanh như thế. . . . Làm sao đây nhỉ, tôi thấy hơi, ờ thì, không có mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão nữa [1]. Nhưng cũng xem như có dự liệu trước, tuy là một khối u, như cảm giác cũng tốt lắm.”
[1] Ý là không còn mặt mũi gặp mọi người.
Anh gật đầu, cảm giác đúng là không tệ lắm, “Được rồi, xem ra chỉ có thể thực hiện nâng cao chất lượng. Vậy chỉ nói đến đây thôi. Chúng ta về Tô Châu rồi nói tiếp nhé?”
Nói tiếp, nói cái gì nữa chứ?
Anh không thấy tôi đang đầu óc choáng váng, thấy sao bay đầy trời sao?
Tôi rõ ràng vô cùng nghiêm túc thể hiện suy nghĩ của mình, nhưng đột nhiên lại không theo kịp chuyển biến của sự việc là thế nào đây?
Khối u gì gì đó, đột nhiên xuất hiện trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, thực sự không có gì vấn đề sao?
Tôi cố điều chỉnh lại tâm tình đã bị anh làm cho lộn xộn mất phương hướng. Một phút sau. không có kết quả. Tôi chỉ nắm sơ qua được vấn đề đơn giản nhất.
“Tôi không về Tô Châu đâu. Tôi. . . muốn về Vô Tích một chuyến”, tôi nhanh chóng bổ sung, “Dù sao cũng còn được nghỉ một ngày rưỡi nữa, tôi cùng nên về thăm mẹ. Nghĩ đến việc uống canh xương mẹ nấu, tôi. . .”
“Về nhà mà cần nhiều lý do vậy à?”, Lâm Tự Sâm gần như bật cười, “Được rồi, tôi đưa em đến . . . ga tàu lửa.”
“… Không cần đâu, tôi tự bắt xe được rồi mà.”
Cuối cùng anh cũng thở dài.
“Nhiếp Hi Quang, em dự tính là sau đó sẽ tránh thật xa tôi à?”
“Không phải”, tôi cắn nhẹ môi dưới, không biết làm sao có thể biểu đạt ý tứ một cách khéo léo, cuối cùng bị mấy suy nghĩ rối bời đánh bại, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Anh thông minh như thế, trực tiếp hay nói khéo, đại khái cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Rõ ràng không chấp nhận, nhưng lại thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của người đó, vậy không phải hơi quá đáng sao?”
Anh hơi nhíu mày, làm ra vẻ tự hỏi, “Việc này tôi cũng không có kinh nghiệm lắm. Nhưng mà như tôi đây, chẳng lẽ không giống đang theo đuổi người ta sao? Cho nên ý của em là, không những không chấp nhận tôi, cũng sẽ không cho phép tôi theo đuổi em?”
Hai chữ “theo đuổi” từ miệng Lâm Tự Sâm nói ra, tôi nhất thời tay chân luống cuống. Hơn nữa, qua lời anh tổng kết, tôi hình như cảm thấy mình thật bá đạo.
“Nếu như cuối cùng tôi vẫn không được. . . vậy sao lại còn lãng phí thời gian của anh chứ.”
“Nhiếp Hi Quang, em không có lòng tin với bản thân rồi, sao cũng chẳng có lòng tin với tôi?”, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa.
“Chẳng phải em nói tôi làm gì cũng rất lợi hại sao?”, lông mày anh khẽ nhếch, “Em như trẻ con thế, ngay cả câu “cuối cùng sẽ không chấp nhận tôi” cũng không đành lòng nói ra. Mềm lòng như vậy, tôi phải chậm chạp thế nào mới không đuổi kịp em chứ?”
Cái này vừa khen lại vừa cười nhạo tôi… .
Tôi không nói gì nhìn anh, giữa lúc xấu hổ đột nhiên thấy hơi buồn cười.
“Sợ đến mức cả xe của tôi cũng không dám ngồi…”, anh thở dài nói, “Tôi chỉ là theo đuổi em thôi, cũng chẳng phải bàn chuyện hợp tác làm ăn gì, còn phải giảng giải việc đầu tư có lời cho em. Sao em không nghĩ đến, em không chấp nhận chính là có lỗi với tôi?”
“Tôi là theo đuổi em, là lợi cho em, không phải gánh nặng của em.”
Tôi nhìn anh chăm chú.
“Em nói em còn đang thích người khác, thì đã sao chứ?”, anh mỉm cười nhìn tôi, nói như đinh đóng cột, “Tôi sẽ để em lựa chọn.”
Anh. . . là đang nói tôi?
Hứa hẹn?
Giữa chúng tôi, đã hứa hẹn khi nào chứ? Chẳng lẽ đang ám chỉ lâu thật lâu trước đây, câu nói đầy hài hước kia của tôi? —— Trang Tự tôi vẫn sẽ thích cậu, cho dù bây giờ cậu không chấp nhận, tôi cũng sẽ không thay đổi. Cứ chờ tôi bắt được cậu đi!
Anh không thích tôi cũng được, đã hẹn hò cùng người khác cũng được, sao lại còn chạy đến đây, kể chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử chứ?
Hứa hẹn không đáng giá, lại đột nhiên trở nên có giá trị, ai cần chứ! Anh cần sao?
Tôi nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không có ý chí sắt đá, có người thích tôi, đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ động lòng, sẽ. . . thay lòng đổi dạ. Có gì ngạc nhiên đâu chứ.”
Lại là một lúc trầm mặc, sau đó anh cười châm biếm: “Cậu nói đúng. Cũng không phải ý chí sắt đá, nên thay lòng đổi dạ có gì mà ngạc nhiên chứ. Ai lại không thay đổi.”
“Nhiếp Hi Quang, cám ơn em khiến tôi, lầm đường nhưng vẫn quay đầu được.”
Lầm đường gì? Anh lầm đường lạc lối gì chứ? Thực sự là… quá buồn cười đi.
Trước nay, người vẫn luôn lầm đường chẳng phải là tôi sao?
Khóe mắt cực kỳ nóng. Tôi cố gắng mở lớn hai mắt, cố gắng kìm nén, nhưng trong lòng liên tục co thắt không thể không chế được, đến mức cơ thể như sắp co lại.
Bóng dáng Trang Tự khuất hẳn sau ngã rẽ.
Tôi chẳng còn chút lực nào, dựa vào tường, cuối cùng chậm rãi trượt dọc theo lưng tường xuống dưới, vùi đầu ôm lấy đầu gối.
Tôi biết thế này sẽ làm người khác chú ý. Tôi biết hành lang luôn có người qua lại. Nhưng tôi không có cách nào, không có biện pháp nào để sử dụng nhiều sức lực như thế, ra vẻ tự nhiện, ra vẻ như không có chuyện gì cả.
“Không được khóc, không được khóc. Chỉ có ngốc nghếch mới lại khóc vì anh.”
Trong lòng chỉ có những lời này hiện lên.
Nhưng tôi cuối cùng vẫn là một đứa ngốc.
Ở đây lúc nào cũng có người qua lại. Vùi đầu vào trong, tôi khóc mà không dám gây tiếng động.
Tận đến khi bị ai đó mạnh mẽ kéo dậy.
Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, tâm trạng phức tạp khó xác định.
Thật mất mặt quá. Tôi lắc lắc đầu, cố sức lau mắt.
“Đừng lo cho tôi”, tôi rầu rĩ nói, “Tôi ổn ngay ấy mà, một phút thôi.”
“Sao lại bất lực như thế? Em mà lại không có dũng khí thế này ư.”
Anh thở dài nhẹ một hơi.
“Ở đây mà thổ lộ hết thì thật hạ thấp đẳng cấp của tôi quá. Nhưng mà em khóc đến như thế kia, nếu không tranh thủ giậu đổ bìm leo, thật có lỗi với chỉ số thông minh của tôi quá. Nhiếp Hi Quang, nói cho tôi biết, tôi phải thế nào mới được?”
Giọng của anh trầm thấp, lại dịu dàng, cảm giác như một làn gió nhẹ thổi qua, trong giọng nói hình như thật sự mang theo chút hoang mang, nhẹ nhàng len vào tim tôi.
Nhưng chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên cảm thấy mình như bị một trận cuồng phong thổi cho đầu óc choáng váng.
Thổ lộ? Là ý gì? .
Giậu đổ bìm leo? Là ý gì?
“Ở cửa khi nãy, gặp phải bạn học hiện đang làm việc ở Thịnh Viễn, tôi có nói với cô ấy, ‘Nếu tôi là cô, sẽ không gặp lại nữa.’. Nhưng tôi lại tự phủ định lời của mình. Tôi nói với bản thân, hai năm nữa là ba mươi rồi, cũng chẳng thiếu kiên nhẫn như một nam sinh nữa. Nhưng tôi vẫn là thiếu kiên nhẫn như thế.”
“Tôi vẫn sẽ quyết tâm, mong cô ấy nhanh nhanh thay lòng đổi dạ.”, anh nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thế, “Nhiếp Hi Quang, đừng giả ngốc nữa.”
“Tôi không giả ngốc.”, trong đầu tôi đặc quánh lại, nhìn trực diện vào anh, nói: “Tôi cũng vừa ngộ ra, còn chưa kịp vờ ngốc.”
Anh bỗng dưng bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sung sướng.
“Nhiếp Hi Quang em thật lá…” .
Anh cúi sát xuống, hơi thở ấm áp đột nhiên tràn đến, bao phủ khắp cơ thể tôi, khiến tôi gần như không có không gian nhúc nhích. Tôi mất tự nhiên nhìn lên. Anh dừng lại một chút, hơi buông tay của tôi ra.
Lúc này tôi mới nhận ra, vừa rồi anh vẫn nắm lấy tay mình.
Thời gian hình như dừng lại rất lâu. Hô hấp của anh vững vàng rồi mới đưa túi xách cho tôi.
“Tôi lấy trong xe đó. Đi thay đi. Mua váy đẹp như thế, không mặc để người ngắm thật tiếc.”
Tôi cầm theo y phục bị nhét vào tay, lại đi vào nhà vệ sinh, cảm thấy như đang đi trên mây.
Lúc rẽ, tôi không kìm được dừng lại, nhìn về phía Lâm Tự Sâm. Anh đứng dựa sát tường, ánh mắt rơi xuống nền đất. Anh luôn là người nhiệt tình, tự tin, bình tĩnh là vậy, nhưng trong nháy mắt đó, tôi lại nghĩ, bóng dáng của anh thật sự rất cô đơn.
Vừa rồi anh là nói . . . anh thích tôi?
Lâm Tự Sâm… .
… Tôi?
Tôi thay quần áo, cùng Lâm Tự Sâm quay về buổi tiệc. Ngồi thêm một lúc nữa, chúng tôi đứng dậy chào tạm biệt.
Đôi tân hôn và phù dâu phù rể đều đang đứng ở cửa để tiễn khách.
Lão đại vỗ vỗ tôi: “Không phải chứ, bồ lại đi thay hẳn cả bộ quần áo. Ai, bộ này cũng rất đẹp đó. Tiểu thư bồ ra ngoài ăn mặc trang điểm so với cô dâu mình đây còn đẹp hơn nữa.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn cô ấy, trong đầu không thể nghĩ được gì để trả lời lại.
Lâm Tự Sâm ở bên cạnh mỉm cười nói: “Chiều nay giống như sẽ có tuyết rơi. Đến lúc đó giao thông cũng bất tiện, chúng tôi về trước đây.”
Lão đại cũng thể hiện khí thế chủ nhân bữa tiệc: “Cám ơn hai người hôm nay đến dự hôn lễ của chúng tôi.”
Lúc đi ra ngoài, Trang Tự vừa lúc tiễn xong một người khách quay đầu lại. Dáng người cao lớn tôi khó khăn lắm mới nhìn thấy được. Chạm phải cái lạnh buốt ở ngoài trời, tôi vô ý thức nép vào người Lâm Tự Sâm
Bên ngoài quả thật đã bắt đầu rơi vài bông tuyết nhỏ.
Tôi đi bên cạnh Lâm Tự Sâm, cũng chưa từng thấy mất tự nhiên như lúc này, trong một lúc cảm thấy sự tồn tại của người ở bên cạnh khiến tôi không biết phải làm sao. Hai tay anh đút vào túi áo khoác, không nhanh không chậm đi một đoạn, bỗng nhiên mở miệng.
“Thì ra thổ lộ của tôi còn có tác dụng gây tê toàn thân.”
Tôi cứng ngắc dừng lại, cúi đầu nhìn ngón chân.
“Xin lỗi!”
Phía trên thật yên ắng.
“Nhiếp Hi Quang, em có từ chối tôi cũng không nên là thế này.”
“Em hẳn là sẽ phải hùng hồn mà nói, Lâm Tự Sâm, tôi chưa thấy anh vừa mắt, anh cũng chẳng đạt được các tiêu chuẩn của tôi. Không phải thế này, cứ làm như làm gì có lỗi với tôi.”
“Không phải.”
Tôi vội ngẩng lên, gần như ngay lập tức phủ định một cách vô thức lời của anh.
Sao anh lại không đạt được các tiêu chuẩn của tôi chứ. Một người tài hoa, xuất chúng như thế, ngay cả trong trí tưởng tượng của tôi, cũng không thể hoàn mỹ đến vậy.
Thế nhưng nếu như còn có thể vì ai đó mà cảm thấy đau lòng, không quên được, thì làm sao có thể chấp nhận được một người khác?
“Tôi chỉ là. . .”, tôi ngập ngừng, “Chỉ là còn chưa quên được người từng thích trước đây. . . Vừa rồi anh cũng thấy đó. Nếu hai người là đang yêu nhau, phải là toàn tâm toàn ý. Tôi hiện tại, không thể nào làm được.”
Lâm Tự Sâm cười, nhìn tôi.
“Thật ra, vừa rồi ở nhà hàng, tôi lừa em.”
Cái gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng nảy lên một nhịp.
“Tôi nói, không tranh thủ giậu đổ bìm leo thì thật có lỗi với chỉ số thông minh của tôi. Thật ra thổ lộ với em khi đó, mới chính là có lỗi với chỉ số thông minh này, có lỗi với việc thức đêm suy nghĩ kế hoạch thường niên của tôi. Nhưng mà. . . thật ra việc này, đều là không tự quyết định được, cũng không có cách nào khác.”
Anh cười cười, “Lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này, thực sự là mới mẻ.”
“Tôi biết em sẽ từ chối. Nhưng lại nhanh như thế. . . . Làm sao đây nhỉ, tôi thấy hơi, ờ thì, không có mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão nữa [1]. Nhưng cũng xem như có dự liệu trước, tuy là một khối u, như cảm giác cũng tốt lắm.”
[1] Ý là không còn mặt mũi gặp mọi người.
Anh gật đầu, cảm giác đúng là không tệ lắm, “Được rồi, xem ra chỉ có thể thực hiện nâng cao chất lượng. Vậy chỉ nói đến đây thôi. Chúng ta về Tô Châu rồi nói tiếp nhé?”
Nói tiếp, nói cái gì nữa chứ?
Anh không thấy tôi đang đầu óc choáng váng, thấy sao bay đầy trời sao?
Tôi rõ ràng vô cùng nghiêm túc thể hiện suy nghĩ của mình, nhưng đột nhiên lại không theo kịp chuyển biến của sự việc là thế nào đây?
Khối u gì gì đó, đột nhiên xuất hiện trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, thực sự không có gì vấn đề sao?
Tôi cố điều chỉnh lại tâm tình đã bị anh làm cho lộn xộn mất phương hướng. Một phút sau. không có kết quả. Tôi chỉ nắm sơ qua được vấn đề đơn giản nhất.
“Tôi không về Tô Châu đâu. Tôi. . . muốn về Vô Tích một chuyến”, tôi nhanh chóng bổ sung, “Dù sao cũng còn được nghỉ một ngày rưỡi nữa, tôi cùng nên về thăm mẹ. Nghĩ đến việc uống canh xương mẹ nấu, tôi. . .”
“Về nhà mà cần nhiều lý do vậy à?”, Lâm Tự Sâm gần như bật cười, “Được rồi, tôi đưa em đến . . . ga tàu lửa.”
“… Không cần đâu, tôi tự bắt xe được rồi mà.”
Cuối cùng anh cũng thở dài.
“Nhiếp Hi Quang, em dự tính là sau đó sẽ tránh thật xa tôi à?”
“Không phải”, tôi cắn nhẹ môi dưới, không biết làm sao có thể biểu đạt ý tứ một cách khéo léo, cuối cùng bị mấy suy nghĩ rối bời đánh bại, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Anh thông minh như thế, trực tiếp hay nói khéo, đại khái cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Rõ ràng không chấp nhận, nhưng lại thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của người đó, vậy không phải hơi quá đáng sao?”
Anh hơi nhíu mày, làm ra vẻ tự hỏi, “Việc này tôi cũng không có kinh nghiệm lắm. Nhưng mà như tôi đây, chẳng lẽ không giống đang theo đuổi người ta sao? Cho nên ý của em là, không những không chấp nhận tôi, cũng sẽ không cho phép tôi theo đuổi em?”
Hai chữ “theo đuổi” từ miệng Lâm Tự Sâm nói ra, tôi nhất thời tay chân luống cuống. Hơn nữa, qua lời anh tổng kết, tôi hình như cảm thấy mình thật bá đạo.
“Nếu như cuối cùng tôi vẫn không được. . . vậy sao lại còn lãng phí thời gian của anh chứ.”
“Nhiếp Hi Quang, em không có lòng tin với bản thân rồi, sao cũng chẳng có lòng tin với tôi?”, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa.
“Chẳng phải em nói tôi làm gì cũng rất lợi hại sao?”, lông mày anh khẽ nhếch, “Em như trẻ con thế, ngay cả câu “cuối cùng sẽ không chấp nhận tôi” cũng không đành lòng nói ra. Mềm lòng như vậy, tôi phải chậm chạp thế nào mới không đuổi kịp em chứ?”
Cái này vừa khen lại vừa cười nhạo tôi… .
Tôi không nói gì nhìn anh, giữa lúc xấu hổ đột nhiên thấy hơi buồn cười.
“Sợ đến mức cả xe của tôi cũng không dám ngồi…”, anh thở dài nói, “Tôi chỉ là theo đuổi em thôi, cũng chẳng phải bàn chuyện hợp tác làm ăn gì, còn phải giảng giải việc đầu tư có lời cho em. Sao em không nghĩ đến, em không chấp nhận chính là có lỗi với tôi?”
“Tôi là theo đuổi em, là lợi cho em, không phải gánh nặng của em.”
Tôi nhìn anh chăm chú.
“Em nói em còn đang thích người khác, thì đã sao chứ?”, anh mỉm cười nhìn tôi, nói như đinh đóng cột, “Tôi sẽ để em lựa chọn.”
Bình luận truyện