Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 427
Giờ phút này, khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó đi xuống giường, khẽ cười nói: "Ra ngoài, đánh với tôi vài chiêu."
<
"Vâng, câu chủ."
Hứa Sơn Cư dừng một lúc, sau đó cung kính đáp lại.
Advertisement
Ngay sau đó.
Hai người đến trong đình viện, đứng đối diện nhau.
"Cậu chủ, quyền cước không có mắt, nếu như làm cậu bị thương, chỉ mong cậu không trách tội." Hứa Sơn Cư thận trọng nói ra.
"Ha ha, được."
Tô Thương cười cười, sau đó đưa nắm đấm lên, bắt đầu tấn công trước.
Hứa Sơn Cư cũng không phải chủ quan, đồng thời cũng không dám sử dụng toàn lực, cố gắng áp chế sức mạnh của mình.
Ông ấy biết rõ, chính mình chỉ là đang nhận chiêu từ cậu chủ mà thôi, khẳng định phải có chừng mực.
Ầm!
Rất nhanh, quyền đấu của Tô Thương, liền đụng phải bàn tay của Hứa Sơn Cư, linh khí và chân khí tại hiện trường bị tàn phá bừa bãi.
"Câu chủ, sức mạnh của cậu, quả thật là đáng sợ, chỉ sợ thiên tông sơ kỳ cũng không phải đối thủ của cậu, có điều, thuộc hạ giờ đã đặt chân đến thiên tông hậu kỳ, ngược lại có thể..."
Hứa Sơn Cư đang nói, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại, âm thanh cũng im lặng mà dừng theo, đồng thời đã rơi vào trạng thái nhớ lại, trên mặt tỏ ra một vẻ thống khổ, bi thương, khủng hoảng, e ngại... đủ loại cảm xúc, dần dần đều hiện ra.
Khi ông ấy kịp phản ứng, cơ thể đã bị Tô Thương đánh bay.
Cùng lúc đó, Hứa Sơn Cư mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng giữ vững cơ thể, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, đứng lại chỗ, chịu không được mà hỏi: "Cậu... cậu chủ, vừa mới xảy ra chuyện gì, sao thuộc hạ lại nhớ lại tất cả những chuyện không chịu nổi trong quá khứ, chẳng lẽ là vì một quyền này của cậu sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương gật đầu, khẽ cười nói: "Quyền pháp tinh túy này của tôi, không phải là nổ tung năng lượng bên ngoài, mà là tấn công và linh hồn bên trong."
"Cái gì, lại có loại thủ đoạn quỷ dị thế này sao!"
Sau khi có được câu trả lời, Hứa Sơ Cư giật nảy mình, sau đó hỏi: "Cậu chủ, quyền pháp này của cậu, tên gọi là gì?"
"Tên hả..."
Tô Thương nghĩ một lúc, sau đó cười nói: "Đây là tôi vừa sáng tạo ra, còn chưa có tên, giờ đặt cho nó một cái tên đi."
"Một quyền này đánh ra, trước mắt có thể khiến cho người ta nhớ lại đủ thứ chuyện trong quá khứ, nếu là hậu kỳ thì có thể làm một cách trọn vẹn hơn, khiến cho người khác nhớ cả về kiếp trước kiếp này, gọi là Bách thế luân hồi quyền đi."
"Bách thế luân hồi quyền...Tên rất hay!"
Hứa Sơn Cư được tán thưởng, nhưng lại thấy kính sợ nhiều hơn.
Cậu chủ của mình, tiện tay sáng tạo quyền pháp, mà có thể kinh khủng như vậy, thật sự khó lường quá.
"Thực lực của tôi bây giờ chắc chắn không phải đối thủ của ông, nếu vừa rồi ông có chút đề phòng, chắc chắn sẽ không trúng chiêu, xem ra tôi phải nhanh chóng tăng thực lực lên một chút mới được."
Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Đúng rồi, ở chỗ Hoa Thời Mạc, có tin tức gì không?"
Tối hôm qua, Tô Thương vẫn không quên chuyện chính, lấy chuyện đang tìm kiếm mai huyền quy giao cho Hoa Thời Mạc rồi.
<
"Vâng, câu chủ."
Hứa Sơn Cư dừng một lúc, sau đó cung kính đáp lại.
Advertisement
Ngay sau đó.
Hai người đến trong đình viện, đứng đối diện nhau.
"Cậu chủ, quyền cước không có mắt, nếu như làm cậu bị thương, chỉ mong cậu không trách tội." Hứa Sơn Cư thận trọng nói ra.
"Ha ha, được."
Tô Thương cười cười, sau đó đưa nắm đấm lên, bắt đầu tấn công trước.
Hứa Sơn Cư cũng không phải chủ quan, đồng thời cũng không dám sử dụng toàn lực, cố gắng áp chế sức mạnh của mình.
Ông ấy biết rõ, chính mình chỉ là đang nhận chiêu từ cậu chủ mà thôi, khẳng định phải có chừng mực.
Ầm!
Rất nhanh, quyền đấu của Tô Thương, liền đụng phải bàn tay của Hứa Sơn Cư, linh khí và chân khí tại hiện trường bị tàn phá bừa bãi.
"Câu chủ, sức mạnh của cậu, quả thật là đáng sợ, chỉ sợ thiên tông sơ kỳ cũng không phải đối thủ của cậu, có điều, thuộc hạ giờ đã đặt chân đến thiên tông hậu kỳ, ngược lại có thể..."
Hứa Sơn Cư đang nói, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại, âm thanh cũng im lặng mà dừng theo, đồng thời đã rơi vào trạng thái nhớ lại, trên mặt tỏ ra một vẻ thống khổ, bi thương, khủng hoảng, e ngại... đủ loại cảm xúc, dần dần đều hiện ra.
Khi ông ấy kịp phản ứng, cơ thể đã bị Tô Thương đánh bay.
Cùng lúc đó, Hứa Sơn Cư mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng giữ vững cơ thể, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, đứng lại chỗ, chịu không được mà hỏi: "Cậu... cậu chủ, vừa mới xảy ra chuyện gì, sao thuộc hạ lại nhớ lại tất cả những chuyện không chịu nổi trong quá khứ, chẳng lẽ là vì một quyền này của cậu sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương gật đầu, khẽ cười nói: "Quyền pháp tinh túy này của tôi, không phải là nổ tung năng lượng bên ngoài, mà là tấn công và linh hồn bên trong."
"Cái gì, lại có loại thủ đoạn quỷ dị thế này sao!"
Sau khi có được câu trả lời, Hứa Sơ Cư giật nảy mình, sau đó hỏi: "Cậu chủ, quyền pháp này của cậu, tên gọi là gì?"
"Tên hả..."
Tô Thương nghĩ một lúc, sau đó cười nói: "Đây là tôi vừa sáng tạo ra, còn chưa có tên, giờ đặt cho nó một cái tên đi."
"Một quyền này đánh ra, trước mắt có thể khiến cho người ta nhớ lại đủ thứ chuyện trong quá khứ, nếu là hậu kỳ thì có thể làm một cách trọn vẹn hơn, khiến cho người khác nhớ cả về kiếp trước kiếp này, gọi là Bách thế luân hồi quyền đi."
"Bách thế luân hồi quyền...Tên rất hay!"
Hứa Sơn Cư được tán thưởng, nhưng lại thấy kính sợ nhiều hơn.
Cậu chủ của mình, tiện tay sáng tạo quyền pháp, mà có thể kinh khủng như vậy, thật sự khó lường quá.
"Thực lực của tôi bây giờ chắc chắn không phải đối thủ của ông, nếu vừa rồi ông có chút đề phòng, chắc chắn sẽ không trúng chiêu, xem ra tôi phải nhanh chóng tăng thực lực lên một chút mới được."
Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Đúng rồi, ở chỗ Hoa Thời Mạc, có tin tức gì không?"
Tối hôm qua, Tô Thương vẫn không quên chuyện chính, lấy chuyện đang tìm kiếm mai huyền quy giao cho Hoa Thời Mạc rồi.
Bình luận truyện