Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 457
"Nhưng mà, ở trước mặt của Lý Nguyệt thì vật chí bảo này lại vô cùng sợ hãi, tại sao vậy nhỉ?"
<
Tô Tinh Hà suy đoán nói: "Chẳng lẽ trên người của Lý Nguyệt lại có vật gì có thể áp chế được cái đồ chí bảo này sao?"
"Không thể nào, Lý Nguyệt chỉ là một người bình thường, trong cơ thể hoàn toàn không có sự chuyển động của chân khí, cô ấy sao lại có thể có được vật siêu cấp gì mà vượt qua hẳn vật chí bảo của mình chứ?"
Advertisement
"Kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi, mình nhất định phải làm rõ chuyện này mới được!"
Tô Tinh Hà hạ quyết tâm rồi sau đó bắt đầu quan sát biệt thự ven sông.
Lúc nãy cậu ấy không hề nói dối, đây là lần đầu tiên cậu ấy đến thành phố, lúc trước chỉ thấy sô pha hoặc các loại vật dụng khác ở trên ti vi mà thôi.
Tô Tinh Hà cầm điều khiển mở cái TV màn hình tinh thể lỏng trước, sau đó lại mở chùm đèn pha lê ở trong phòng khách lên, cảm thấy mọi thứ vô cùng mới lạ.
Sau khi nghịch chán rồi, thì cậu ấy lại đi lên lầu tham quan lầu hai, sau đó là đến lầu ba.
Mấy căn phòng ở trên lầu ba, Tô Tinh Hà đều đã xem qua một lượt, sau cùng là chuẩn bị đến một căn phòng ở lầu hai để nghỉ ngơi.
Nhưng mà ngay lúc này, bước chân của cậu ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại ở chiếc tủ trên đầu giường nằm.
Ở ngay bục trang trí, có một tấm hình hai người chụp chung với nhau.
"Tô...Tô Du Du?"
Tô Tinh Hà nhanh chóng tiến lại gần, cầm lấy tấm hình ở trên chiếc tủ đầu giường, cẩn thận quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.
Bởi vì cô bé trong bức ảnh này đúng là Tô Du Du, và người còn lại chính là Tô Thương.
Tấm hình này là chụp cảnh Tô Thương đang ôm Tô Du Du, hai người đều cười rất tươi, xem ra rất là vui vẻ mà.
"Tô Du Du đến Giang Bắc, không phải là ở cùng mấy ngày với người cha đoản mệnh kia của mình sao, sao bây giờ lại chụp hình chung với Tô Thương?"
"Tô Thương...ông ấy cũng tên là Tô Thương..."
"F*ck!"
Trong nháy mắt Tô Tinh Hà liền nảy ra một ý nghĩ, ngạc nhiên nói: "Tên Tô Thương này, chắc không phải là người cha bỏ đi kia của mình chứ?"
"Không đúng!"
"Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha mình sớm đã chết rồi, không thể còn sống nhăn răng như vậy được."
Tô Tinh Hà rất nhanh liền phủ định chính suy đoán của mình, nhưng tấm ảnh ở trong tay lại khiến cho cậu ấy dao động.
Suy đi nghĩ lại, Tô Tinh Hà liền móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại smartphone.
Đây là thứ đồ điện tử duy nhất mà cậu có khi ở trên núi, trong điện thoại cài đặt vô số phần mềm xã hội, Tô Tinh Hà thường dùng chiếc điện thoại này để trêu đùa mấy chị gái trên mạng.
Có lẽ có dò kiếm cỡ nào thì mấy chị gái không quen biết trên mạng đó nằm mơ cũng không thể ngờ được, người mà mình trò chuyện hàng ngày chỉ là một thằng nhóc bốn tuổi.
Lúc này.
Tô Tinh Hà mở wechat lên, sau khi do dự mấy giây thì cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Tô Du Du.
"Em gái, có đó không?"
Ding dong.
Sau mấy giây, Tô Du Du liền trả lời lại: Chị là chị gái! Chị gái!
Tô Tinh Hà: Được được được, chị gái, chị là chị gái là được rồi chứ gì, em có chuyện muốn hỏi chị.
Tô Du Du: Chuyện gì? Đúng rồi, em đi đâu vậy, em có biết là ông cố đã xuống núi tìm em rồi không, em tốt nhất là mau về đi, nếu không thì em có "quả ngon" để ăn luôn đó.
<
Tô Tinh Hà suy đoán nói: "Chẳng lẽ trên người của Lý Nguyệt lại có vật gì có thể áp chế được cái đồ chí bảo này sao?"
"Không thể nào, Lý Nguyệt chỉ là một người bình thường, trong cơ thể hoàn toàn không có sự chuyển động của chân khí, cô ấy sao lại có thể có được vật siêu cấp gì mà vượt qua hẳn vật chí bảo của mình chứ?"
Advertisement
"Kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi, mình nhất định phải làm rõ chuyện này mới được!"
Tô Tinh Hà hạ quyết tâm rồi sau đó bắt đầu quan sát biệt thự ven sông.
Lúc nãy cậu ấy không hề nói dối, đây là lần đầu tiên cậu ấy đến thành phố, lúc trước chỉ thấy sô pha hoặc các loại vật dụng khác ở trên ti vi mà thôi.
Tô Tinh Hà cầm điều khiển mở cái TV màn hình tinh thể lỏng trước, sau đó lại mở chùm đèn pha lê ở trong phòng khách lên, cảm thấy mọi thứ vô cùng mới lạ.
Sau khi nghịch chán rồi, thì cậu ấy lại đi lên lầu tham quan lầu hai, sau đó là đến lầu ba.
Mấy căn phòng ở trên lầu ba, Tô Tinh Hà đều đã xem qua một lượt, sau cùng là chuẩn bị đến một căn phòng ở lầu hai để nghỉ ngơi.
Nhưng mà ngay lúc này, bước chân của cậu ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại ở chiếc tủ trên đầu giường nằm.
Ở ngay bục trang trí, có một tấm hình hai người chụp chung với nhau.
"Tô...Tô Du Du?"
Tô Tinh Hà nhanh chóng tiến lại gần, cầm lấy tấm hình ở trên chiếc tủ đầu giường, cẩn thận quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.
Bởi vì cô bé trong bức ảnh này đúng là Tô Du Du, và người còn lại chính là Tô Thương.
Tấm hình này là chụp cảnh Tô Thương đang ôm Tô Du Du, hai người đều cười rất tươi, xem ra rất là vui vẻ mà.
"Tô Du Du đến Giang Bắc, không phải là ở cùng mấy ngày với người cha đoản mệnh kia của mình sao, sao bây giờ lại chụp hình chung với Tô Thương?"
"Tô Thương...ông ấy cũng tên là Tô Thương..."
"F*ck!"
Trong nháy mắt Tô Tinh Hà liền nảy ra một ý nghĩ, ngạc nhiên nói: "Tên Tô Thương này, chắc không phải là người cha bỏ đi kia của mình chứ?"
"Không đúng!"
"Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha mình sớm đã chết rồi, không thể còn sống nhăn răng như vậy được."
Tô Tinh Hà rất nhanh liền phủ định chính suy đoán của mình, nhưng tấm ảnh ở trong tay lại khiến cho cậu ấy dao động.
Suy đi nghĩ lại, Tô Tinh Hà liền móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại smartphone.
Đây là thứ đồ điện tử duy nhất mà cậu có khi ở trên núi, trong điện thoại cài đặt vô số phần mềm xã hội, Tô Tinh Hà thường dùng chiếc điện thoại này để trêu đùa mấy chị gái trên mạng.
Có lẽ có dò kiếm cỡ nào thì mấy chị gái không quen biết trên mạng đó nằm mơ cũng không thể ngờ được, người mà mình trò chuyện hàng ngày chỉ là một thằng nhóc bốn tuổi.
Lúc này.
Tô Tinh Hà mở wechat lên, sau khi do dự mấy giây thì cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Tô Du Du.
"Em gái, có đó không?"
Ding dong.
Sau mấy giây, Tô Du Du liền trả lời lại: Chị là chị gái! Chị gái!
Tô Tinh Hà: Được được được, chị gái, chị là chị gái là được rồi chứ gì, em có chuyện muốn hỏi chị.
Tô Du Du: Chuyện gì? Đúng rồi, em đi đâu vậy, em có biết là ông cố đã xuống núi tìm em rồi không, em tốt nhất là mau về đi, nếu không thì em có "quả ngon" để ăn luôn đó.
Bình luận truyện