Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 606
Long Từ Hành vội vàng quỳ xuống, nói tiếp: "Hoàng đế, người đã từng nói những lời kia, nhưng bây giờ Tô Thương với các vệ sĩ nhà họ Tô vẫn chưa thành công."
"Lần này nước D dám xâm lấn, hoàn toàn là vì chiến thần vô địch Đoan Mộc Lưu."
Long Từ Hành nói tiếp: "Lúc này Đoan Mộc Lưu vẫn còn sống, Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô phá hủy kế hoạch của ông ta, làm cho ông ta tổn thất tướng sĩ thôn tính thiên hạ, chỉ sợ ông ta thẹn quá hóa giận, sẽ ra tay với Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô."
Advertisement
"Thực lực của Đoan Mộc Lưu thiên hạ đều biết, danh xưng vô địch đã lưu truyền hơn một trăm năm. Nếu ông ta ra tay, nhà họ Tô với cả vệ sĩ nhà họ Tô chắc chắn phải chết."
Long Từ Hành nói tiếp: "Người đứng đầu tam quân nước ta là tín ngưỡng của trăm vạn tướng sĩ, nếu như vừa mới sắc phong đã bị người ta giết chết, chỉ sợ sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt."
"Tôi cho rằng, bây giờ không cần nóng vội, cứ đợi cho Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô bình an trở về từ chiến trường biên giới phía Nam, lúc đấy sắc phong làm Soái cũng không muộn."
Long Từ Hành đề nghị.
"Bình Thân Vương nói cũng có lý."
"Đúng vậy, Bình Thân Vương suy nghĩ chu đáo, một lòng vì nước. Hoàng đế, hãy đợi Tô Thương dẫn vệ sĩ nhà họ Tô trở về thành phố rồi hẳn sắc phong là thích hợp nhất."
"Tôi đồng ý."
Trong thoáng chốc, võ tướng cả triều đề nhao nhao cùng chung ý kiến với Bình Thân Vương. Thậm chí có một số quan văn cũng đứng ra nói thay Bình Thân Vương.
"Mấy người!"
Lưu Trung Liên, người đứng đầu văn quan tức giận nhìn những quan viên kia, nhưng đang ở triều đình, nên ông ta cũng không tiện nói thêm gì.
Bình Thân Vương thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó nhận ra, trong lòng có chút tự đắc.
"Ừm."
Hoàng đế lại gật đầu, cười nói: "Bình Thân Vương quả thật suy nghĩ chu đáo, vậy thì cứ theo lời Bình Thân Vương nói, trở về rồi mới sắc phong."
"Ông!"
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng Tây Dao xuất hiện trước mặt Bình Thân Vương, mặt không chút thay đổi chất vấn: "Rất muốn Tô Thương chết sao?"
Đối mặt với Tây Dao đột nhiên xuất hiện, Bình Thân Vương hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Huấn luyện viên Tây Dao, bổn vương..."
"Ở trước mặt ta mà lại tự xưng là bổn vương?" Sắc mặt Tây Dao không tốt, trầm giọng nói: "Ai cho ông can đảm này?"
"Tôi... Huấn luyện viên Tây Dao, người, người hiểu lầm rồi."
Ngay cả hoàng đế cũng kiêng kỵ người này, đương nhiên Bình Thân Vương không dám đắc tội. Cho dù trong lòng có khó chịu hơn nữa, thì cũng đành kiềm chế, khách sáo nói: "Tôi không có ý đó. Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô lập được công lao hiển hách, dĩ nhiên tôi hy vọng cậu ta sẽ trở về."
"Nhưng thực lực của Đoan Mộc Lưu nước D quá mạnh, trong thiên hạ có rất ít đối thủ, chỉ sợ..."
"Đoan Mộc Lưu?"
Tây Dao có chút tò mò, có thể thấy bà ta chưa từng nghe thấy cái tên này, vì thế nói: "Trên chiến trường có lệnh cấm Địa Tông, nếu ông ta thật sự mạnh như vậy thì không được ra tay, sao Tô Thương có thể gặp nguy hiểm được?"
"Huấn luyện viên Tây Dao, có lẽ người không biết."
"Lần này nước D dám xâm lấn, hoàn toàn là vì chiến thần vô địch Đoan Mộc Lưu."
Long Từ Hành nói tiếp: "Lúc này Đoan Mộc Lưu vẫn còn sống, Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô phá hủy kế hoạch của ông ta, làm cho ông ta tổn thất tướng sĩ thôn tính thiên hạ, chỉ sợ ông ta thẹn quá hóa giận, sẽ ra tay với Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô."
Advertisement
"Thực lực của Đoan Mộc Lưu thiên hạ đều biết, danh xưng vô địch đã lưu truyền hơn một trăm năm. Nếu ông ta ra tay, nhà họ Tô với cả vệ sĩ nhà họ Tô chắc chắn phải chết."
Long Từ Hành nói tiếp: "Người đứng đầu tam quân nước ta là tín ngưỡng của trăm vạn tướng sĩ, nếu như vừa mới sắc phong đã bị người ta giết chết, chỉ sợ sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt."
"Tôi cho rằng, bây giờ không cần nóng vội, cứ đợi cho Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô bình an trở về từ chiến trường biên giới phía Nam, lúc đấy sắc phong làm Soái cũng không muộn."
Long Từ Hành đề nghị.
"Bình Thân Vương nói cũng có lý."
"Đúng vậy, Bình Thân Vương suy nghĩ chu đáo, một lòng vì nước. Hoàng đế, hãy đợi Tô Thương dẫn vệ sĩ nhà họ Tô trở về thành phố rồi hẳn sắc phong là thích hợp nhất."
"Tôi đồng ý."
Trong thoáng chốc, võ tướng cả triều đề nhao nhao cùng chung ý kiến với Bình Thân Vương. Thậm chí có một số quan văn cũng đứng ra nói thay Bình Thân Vương.
"Mấy người!"
Lưu Trung Liên, người đứng đầu văn quan tức giận nhìn những quan viên kia, nhưng đang ở triều đình, nên ông ta cũng không tiện nói thêm gì.
Bình Thân Vương thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó nhận ra, trong lòng có chút tự đắc.
"Ừm."
Hoàng đế lại gật đầu, cười nói: "Bình Thân Vương quả thật suy nghĩ chu đáo, vậy thì cứ theo lời Bình Thân Vương nói, trở về rồi mới sắc phong."
"Ông!"
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng Tây Dao xuất hiện trước mặt Bình Thân Vương, mặt không chút thay đổi chất vấn: "Rất muốn Tô Thương chết sao?"
Đối mặt với Tây Dao đột nhiên xuất hiện, Bình Thân Vương hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Huấn luyện viên Tây Dao, bổn vương..."
"Ở trước mặt ta mà lại tự xưng là bổn vương?" Sắc mặt Tây Dao không tốt, trầm giọng nói: "Ai cho ông can đảm này?"
"Tôi... Huấn luyện viên Tây Dao, người, người hiểu lầm rồi."
Ngay cả hoàng đế cũng kiêng kỵ người này, đương nhiên Bình Thân Vương không dám đắc tội. Cho dù trong lòng có khó chịu hơn nữa, thì cũng đành kiềm chế, khách sáo nói: "Tôi không có ý đó. Tô Thương và vệ sĩ nhà họ Tô lập được công lao hiển hách, dĩ nhiên tôi hy vọng cậu ta sẽ trở về."
"Nhưng thực lực của Đoan Mộc Lưu nước D quá mạnh, trong thiên hạ có rất ít đối thủ, chỉ sợ..."
"Đoan Mộc Lưu?"
Tây Dao có chút tò mò, có thể thấy bà ta chưa từng nghe thấy cái tên này, vì thế nói: "Trên chiến trường có lệnh cấm Địa Tông, nếu ông ta thật sự mạnh như vậy thì không được ra tay, sao Tô Thương có thể gặp nguy hiểm được?"
"Huấn luyện viên Tây Dao, có lẽ người không biết."
Bình luận truyện