Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 643



Đoan Mộc Hải được sủng ái mà lo sợ, giống như bé ngoan, mặt mũi tràn đầy thành kính mà nói ra số điện thoại di động của mình.  

"Ừm, ông nội Tô nhớ kỹ rồi."  

Tô Thương cười cười, sau đó nói: "Cũng khá muộn rồi, tiểu Hải, cháu về nghỉ ngơi đi, ông nội Tô phải về nước Hoa rồi."  

Advertisement

"Đúng rồi, trong khoảng thời gian này cháu đừng có đi xuống kho báu dưới đất, lão già thối đó nói là muốn bế quan tu luyện, đuổi lão phu này ra ngoài rồi."  

Tô Thương nhắc nhở một chút, để tránh Đoan Mộc Hải phát hiện kho báu dưới đất bị dọn sạch, lại không bị đuổi theo gây phiền phức nữa.  

"Ông nội Tô."  

Đoan Mộc Hải cười khổ nói: "Chắc là ông nội cháu chưa nói cho ông biết, ông ấy trước giờ không cho phép cháu vào trong kho báu dưới đất."  

"Cái lão già đáng chết này!"  

Tô Thương trong lòng thở dài một hơi, bên ngoài lại hùng hùng hổ hổ nói: "Chúng ta đều đã ở cái tuổi này rồi, nhọc nhằn khổ sở tích lũy tài sản, không phải vì để cho con cái đời sau hay sao chứ."  

"Con cháu đời sau của ông vô dụng thì không tính, còn tiểu Hải cháu ưu tú như vậy, cái đồ chó Đoan Mộc Lưu kia lại còn đề phòng, thật khiến người khác tức chết mà!"  

"Không được, tiểu Hải, cháu ở đây chờ chút, để lão phu đi xuống kho báu dưới đất, tàn nhẫn mà đánh nhau với cái đồ chó đó một trận, báo thù cho cháu!" Tô Thương tức giận nói.  

Dễ chịu.  

Rất thoải mái.  

Đoan Mộc Hải nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, không biết vì sao mà nghe ông ta nghe ông nội Tô mắng ông nội mình là đồ chó, trong lòng lại cực kỳ thoải mái như vậy.  

Đồng thời, ông ta cũng thấy ông nội Tô đơn giản là quá tôta rồi, đây mới là một người ông nội điển hình mà.  

Có điều.  

Nhìn thấy ông nội Tô muốn đi vào kho báu dưới đất tìm ông nội mình tính sổ, Đoan Mộc Hải vội vàng ngăn cản nói: "Ông nội Tô, ông đừng nên đi, lỡ như để ông nội của cháu biết, thì lại trách tội cháu."  

"Sợ cái gì chứ, có lão phu làm chỗ dựa cho cháu, cái tên chó Đoan Mộc Lưu kia thử dám động vào cháu xem!"  

"Cảm ơn ông nội Tô."  

Đoan Mộc Hải cười khổ nói: "Tâm ý của ông thì cháu xin nhận, nhưng không phải là ông nội cháu đã bế quan sao, chúng ta vẫn nên đừng làm phiền ông ấy."  

"Vậy cũng được."  

Tô Thương nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Đã như vậy, tiểu Hải, ông nội Tô đi đây, hai ông cháu mình nhớ giữ liên lạc nhé."  

"Ừm, được, hẹn gặp lại ông nội Tô." Đoan Mộc Hải cung kính nói.  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người từ từ đi xa.  

Vì để không bị bại lộ, anh ấy không gấp gáp mà rời đi từng nước một.  

"Đợi một chút!"  

Nhưng vào lúc này, tiếng của Đoan Mộc Hải bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.  

Hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện