Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 715



Bên trong cung điện dưới đất, chỉ có hai người Tô Thương và Trương Tuấn Bình.  

Cảm nhận được sát ý bên trong cơ thể Tô Thương, Trương Tuấn Bình bị dọa đến không biết làm sao, trực tiếp tê liệt dưới đất, cơ thể không ngừng lùi về sau.  

Advertisement

Tô Thương từng bước một đến gần, mặt trầm như nước, không khí xung quanh đều như muốn ngưng đọng lại.  

"Đừng, đừng giết tôi..." Trương Tuấn Bình bị dồn đến trong góc, vội vàng quỳ xuống xin tha.  

"Ha ha!"  

Advertisement

Tô Thương cười lạnh lùng nói: "Từ khoảnh khắc nhà họ Trương chúng mày ức hiếp Vương đại thiếu gia trở đi, mày đã bị tuyên án tử hình rồi, không kẻ nào có thể cứu được mày hết!"  

Trương Tuấn Bình nơm nớp lo sợ, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không cầu xin nữa, mà ngược lại uy hiếp nói: "Mặc dù tôi không biết anh là ai, nhưng anh phải suy nghĩ thật kĩ."  

"Chủ nhà họ Trương chúng tôi, là tông chủ Thiết Quyền Tông Trương Trường Sinh, ông ấy là cường giả cảnh giới nửa bước thần tông, nếu như giết tôi, chắc chắn sẽ luôn bị lão tổ tông đuổi giết không ngừng."  

Trương Tuấn Bình nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên đi đi, có lẽ lão tổ tông nhà chúng tôi sẽ mở ra một..."  

Vù.  

Trương Tuấn Bình còn chưa nói xong, Tô Thương đã lấy tay làm kiếm, cắt đứt khí quản của cậu ta.  

Trong chốc lát, máu tươi phun ra ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, cực kỳ lòe loẹt.  

"Đừng có gấp, từng người từng người một, tao đưa mày xuống địa ngục trước, rất nhanh thôi sẽ đến lượt lão tổ tông của mày."  

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua cái xác của Trương Tuấn Bình, sau đó liền thu ánh mắt lại.  

Sau đó.  

Tô Thương nhìn về phái gạc băng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lập tức ra tay, trực tiếp phá vỡ hàn băng ngàn năm.  

Vù!  

Ngay lập tức, cánh tay thượng cổ cứ thế mà bay lên trời, dường như là có luồng linh khí, tản ra uy thế kinh khủng, giống như muốn nghiền ép Tô Thương.  

"Hửm?"  

Tô Thương trong lòng run lên, theo phản xạ đã lùi lại một bước, đồng thời lấy chìa khóa của Đông phủ ra.  

Giờ phút này.  

Chìa khóa Đông phủ trên đỉnh đầu Tô Thương, rọi xuống hàng vạn ánh sáng, tạo thành một bình phong bảo vệ, vây quanh Tô Thương, hoàn toàn ngăn được uy lực của cánh tay thượng cổ tản ra.  

Cánh tay thượng cổ rõ ràng đã dừng lại một chút, sau đó liền muốn thoát khỏi cung điện dưới đất.  

"Quả nhiên là sinh ra linh khí."  

"Nhưng mà mày muốn đi sao, đã hỏi qua ý kiến của tao chưa hả?"  

Hai mắt Tô Thương híp lại, hai tay cùng lúc bấm huyệt, trầm giọng nói: "Chìa khóa Đông phủ, trấn áp nó cho tôi!"  

Trong khoảng khắc.  

Chìa khóa Đông phủ liền toả ra một ánh sáng chói mắt, uy thế khiến người người sợ hãi, giống như là bầu trời sáng rực trong màn đêm.  

Cánh tay thượng cổ lập tức trung thành, uy thế khủng khiếp đã không còn lại chút gì, giờ chỉ còn là sự im lặng, lơ lửng ở trước mặt Tô Thương mà thôi, rõ ràng đã phục tùng uy quyền của chìa khóa Đông phủ rồi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện