Tôi Rốt Cuộc Có Phải Là Con Người Hay Không

Chương 119



Cuối cùng mặc dù sau khi kiểm tra giám sát, thoát khỏi nghi ngờ lột da sống của chính mình, nhưng vì hôm nay là lần thứ hai làm rung chuyển cảnh sát, cảnh sát nhìn Vân Xuyêm.

À, thằng nhóc này quen mắt.

Không phải buổi sáng mới gặp nhau sao, sao lại đến đây?

"Cậu muốn đến cọ cơm sao? Chỉ còn thiếu một ngày ba bữa." Cảnh sát phát ra âm thanh bị xây đánh.

"Không cần không cần, tôi vừa ăn xong, mọi người ăn là được, không cần quan tâm đến tôi."

Vân Xuyên thập phần ngượng ngùng.

"Nói đi, ăn cơm không về nhà chạy bệnh viện làm cái gì, hơn nữa làm sao không đi ra ngoài phòng bệnh của Lý Thanh Phong. "

"Mặc dù rửa sạch nghi ngờ, nhưng vẫn phải bị thẩm vấn."

"Tôi chính là tò mò, anh cũng biết bộ dáng kia của người kia quá quỷ dị, cho nên..."

"Làm mê tín dị đoan không được a. "

"Hoàn toàn không, chỉ đơn giản là tò mò!" Vân Xuyên chân thành vô cùng.

Nhìn thấy thái độ ngay thẳng của anh, cảnh sát nói vài câu và yêu cầu anh trở lại.

"Đúng rồi, lúc trước cậu không phải ôm một con mèo đen sao? Con mèo đâu?" Trước khi đi, cảnh sát hỏi.

"Vẫn còn trong bệnh viện."

......

Lý Thanh Phong vẫn đang trong quá trình cấp cứu, dù sao cũng không ch3t, nhưng còn rất nguy hiểm, không chừng lúc nào thì tắt thở.

Thân nhân của hắn cũng bị bệnh viện thông báo đi tới, lần cấp cứu đầu tiên lúc trước không có thông báo là bởi vì tình huống quá mức quỷ dị, tình huống của Lý Thanh Phong cũng không tính là đặc biệt không tốt, bởi vậy bị yêu cầu cố ý giấu diếm.

"Hôm nay là một chuyến đi bận rộn. "

Tiền không nhận được, khách hàng cũng nửa sống nửa ch3t.

-

......

Ngày hôm sau.

"Ai..."

Vân Xuyên cầm gương, nhìn trong gương chiếu trời chiếu đất chiếu bóng đen, chính là không chiếu ra bộ dáng của mình, khó có được phát ra thở dài.

Dẫn đến Hồ Diễm ở một bên liên tiếp ghé mắt.

Đây là làm sao vậy, nhìn bộ dáng ôm gương tự thương hại này, chẳng lẽ là thất tình?

Không, phải không...

Người ta nói rằng những người thất tình đang vui và tức giận, đặc biệt là đàn ông.

Hồ Diễm sợ tới mức nhẹ nhàng hít thở, cầm khăn mặt rón rén quét dọn phòng, cố gắng làm một bảo mẫu cần cù, cố gắng lại có năng lực thể hiện giá trị của mình.

Chỉ sợ tâm tình Vân Xuyên khó chịu liền tìm cô làm khó dễ, dù sao cô vẫn là tù binh.

Vân Xuyên vào phòng, dùng đầu và đuôi đạo cụ để "gọi điện thoại" cho Vân Lê.

"Mẹ, cái bóng con không còn nữa. "

Trong giọng nói của anh mang theo một tia khổ ý.

"...... Cái bóng nào?" Đầu kia truyền đến thanh âm âm lãnh của Vân Lê.

Anh lại nói về nó một lần nữa.

"Con không đi tìm Mục gia sao?" Vân Lê thoáng cái bắt được trọng điểm.

Vân Xuyên nghẹn một tiếng, có loại cảm giác bị bắt túi.

Mạnh mẽ giải thích: "Con vốn định đi, không nghĩ tới phát sinh chuyện này..."

"Thân thể quan trọng hơn, chuyện bóng dáng trước mắt xem ra đối với con không có uy hiếp gì, trước tiên đi tìm Mục gia." Vân Lê từng bước dụ dỗ, ý đồ lôi kéo Vân Xuyên trở về con đường chính đạo.

Vân Xuyên đành phải đáp: "Được rồi, con sẽ nhanh chóng đi qua."

Ngắt kết nối với Vân Lê, anh lại lần lượt tìm Viên Nhất Tri và Trương Cát hỏi thăm.

[Trong gương không có bóng dáng của mình là tình huống gì?]

Trương Cát giống như một yêu quái giả, một hỏi ba không biết, ngược lại bộ dáng rất ngạc nhiên.

Ngược lại Viên Nhất Tri nói cho anh biết.

Mỗi người trong thế giới gương đều có một cái mình tương ứng, không chỉ là con người, các sinh linh khác cùng vật phẩm cũng đều giống nhau, bọn họ có thể tính là một loại linh hồn khác, cùng vạn vật sinh ra.

Người bên ngoài cười, người trong gương cũng cười, người bên ngoài khóc, người trong gương khóc theo.

Tương tự như vậy, người ngoài ch3t, người trong gương cũng sẽ ch3t.

Điều này, ngược lại cũng giống nhau, bởi vì bọn họ không liên quan đến nhau, nhưng lại thời thời khắc khắc đều có quan hệ ngàn vạn sợi.

Cộng sinh, cùng ch3t.

Tuy rằng quan hệ mật thiết như vậy, nhưng người trong gương chỉ có thể bắt chước động tác của người ngoài, vĩnh viễn không cách nào khống chế chính mình, cũng rất ít gặp phải nguy hiểm.

Nói khẩn trương như thế, trên thực tế đại bộ phận sinh linh cả đời cũng sẽ không cùng cái bóng của mình sinh ra "giao nhau".

[Thương Môn Viên]: Bóng dáng của cậu bị ném ở đâu, làm sao ném được? Tìm cậu ta càng sớm càng tốt. Nếu không nếu cậu ta bị thương tổn, cậu cũng sẽ đạt được thương tổn giống nhau, cậu ta tử vong, cậu cũng sẽ ch3t.

[Thương Môn Viên]: Tôi đã xem qua sách ghi chép trong môn phái nói, bóng dáng sẽ không thương tổn bản thể, nhưng rất có thể sẽ không cam tâm tiếp tục làm cái bóng, có thể mượn cơ hội cùng bản thể hoán đổi thân phận, đi tới hiện thực.

[Ngược lại biết địa điểm bị mất, nhưng không biết nên tìm lại như thế nào.]

[Thương Môn Viên]: Điểm này trong sách không có ghi chép, tôi thấy giới thiệu cũng rất ít, chỉ có một lời nói, càng nhiều là Ái Mạc có thể giúp. Em trai, chỉ có thể chúc cậu may mắn.

......

Vân Xuyên thu hồi điện thoại di động, cũng không quá sốt ruột.

Tốt xấu gì cũng là cái bóng của mình, ít nhiều cũng có được chút năng lực, nếu không nói cái gì đem người bên ngoài thay thế.

Đã như vậy, cũng không quá lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì.

-

"Bang bang bang bang!"

Cánh cửa bị đập.

Mở cửa ra nhìn, Đỗ Cầm An tìm tới cửa.

"Vân Xuyên, chiều hôm qua anh đi đâu, điện thoại cũng không liên lạc được. "

Vân Xuyên mặt mang bi thương: "Khách hàng của tôi thiếu chút nữa đã ch3t, bộ dáng quá đẫm máu, tôi nhìn bộ dáng kia liền sợ tới mức quên mất muốn đi tìm các ngươi."

Đỗ Cầm An trong mắt viết không tin.

Bất quá Vân Xuyên chính là tùy tiện tìm cớ nhét vào một chút, không quan tâm anh có tin hay không, nhanh chóng chuyển đề tài nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì? Có tiến triển gì về cái bóng không?"

Đỗ Cầm An lắc đầu: "Thử rất nhiều phương pháp, đều không được, gương thiếu chút nữa đập vỡ, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện, chỉ cần tìm một đứa trẻ đọc mấy câu kia và đưa lưng về phía gương, mỗi một gương có thể soi ra toàn thân đều có thể biến thành như ngày hôm qua."

"Một đứa trẻ? ”

"Đúng, phải là trẻ em dưới mười tuổi. Còn có người trong gương trước khi thay thế người bên ngoài, không thể rời khỏi khoảng cách nửa thước trên gương, nếu không sẽ bị "kéo" trở về. "

"Cậu làm thí nghiệm này không sợ một cái gì đó xảy ra?" Vân Xuyên không khỏi khiếp sợ sự táo bạo của bọn họ.

"Tiểu hài tử bình thường không dám cho họ làm thí nghiệm, nhưng đơn vị chúng ta có đứa nhỏ không bình thường, vừa vặn so với mười tuổi nhỏ hơn một chút." Đỗ Cầm An nói đến đây mới có chút thoải mái một chút.

"Vậy các ngươi đã tìm ra cách thay thế những đứa nhỏ kia không? ”

"...... Không." Đỗ Cầm An nhìn chằm chằm Vân Xuyên: "Anh không sợ bóng dáng trong gương, chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh. "

"Cái bóng của tôi đã bị mất, chỉ sợ có tâm vô lực. "

Phương diện này Vân Xuyên thật sự không biết gì cả.

"Đúng rồi, đội trưởng các cậu đâu? "

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Đỗ Cầm An mờ mịt."Anh ta sẽ ở trường mẫu giáo."

"Các ngươi không cảm thấy anh ta có chỗ nào sai?" Vân Xuyên nhướng mày.

"Không có." Đỗ Cầm An gãi đầu: "Mỗi lần anh ấy gặp phải vấn đề khó khăn không nghĩ ra đều trở nên trầm mặc, lần này cũng..."

Cậu ta đột nhiên nhớ tới biểu hiện của những đứa trẻ khác bị bóng dáng thay thế, trầm mặc, không thích tiếp xúc với người khác, tất cả thói quen chân tay kể cả nội tạng đều là ngược lại.

"Ý anh là anh ta bị thay thế, bây giờ anh ta ra khỏi gương!? "

"Tôi không chắc lắm."

"Nhanh lên, anh đi với tôi!" Đỗ Cầm An vội vàng lôi kéo Vân Xuyên bỏ chạy.

"Miêu Ngao ——"

Cửa không đóng, Hắc Cầu phía sau thò đầu ra nhìn bóng lưng hai người, phát ra tiếng mèo kêu bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện