Chương 11: Chương 11
" Cô vừa nói cái gì ? " nó đứng lên, vốn dĩ nó không muốn dây dưa với bọn này nhưng lần này chúng rất quá đáng, nói những lời có tính sỉ nhục như vậy, nó chịu hết nổi rồi.
" Tao nói mày ngủ..
"
BỐP!!
Ả ta chưa nói dứt câu, nó đã tát một cái rõ đau lên mặt ả, khiến ả đau đớn ôm mặt lùi về phía sau, những đứa khác cũng chạy lại đỡ ả.
" Mày dám tát tao? hôm may mày đừng hòng rời khỏi đây, con chó !!! " Giai Kỳ lúc này vô cùng tức giận, ả liếc mắt về nó một cái, ra lệnh cho đám con gái kia giữ nó lại, đến khi nó không nhúc nhích được nữa thì ả ta mới tiến lại gần.
" Mày ngon lại đây mà tát tao nữa này "
Giai Kỳ cầm hai bím tóc của nó lên rồi lên tiếng châm chọc :
" Thắt hai bím đồ ha, thời buổi nào mà còn..
"
Ả còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng vang lên :
" Bỏ ra "
Không ai khác đó là Hàn Thất Bát, tim nó đập loạn nhịp, vào lúc mà nó cần sự giúp đỡ nhất thì hắn luôn xuất hiện, là người đàn ông đầu tiên luôn đứng ra bảo vệ nó.
Mấy đứa con gái khi nãy giữ người Xuân Nghi lại nghe giọng Hàn Thất Bát vang lên thì lập tức bỏ ra, chạy lại phía sau người Giai Kỳ.
" Thất Bát..
không phải là vậy đâu..
là nó đánh chị trước..
em xem..
trên mặt chị còn dấu tay của nó này..
" nói rồi ả ta ôm mặt rưng rưng nước mắt.
" Thì sao? cô nên cảm thấy may mắn vì là Xuân Nghi tát cô chứ không phải tôi " nói xong hắn tiếng lại gần ôm Xuân Nghi vào lòng, tay liên tục xoa đầu và vuốt mái tóc bóng mượt của nó.
" Tôi nói với các người, đừng động vào Xuân Nghi nữa, các người dám động vào một sợi tóc của Xuân Nghi thôi tôi sẽ ném các người từ lầu 5 xuống lầu 1, lúc đó không ai cản được tôi đâu " hắn nói bằng giọng đe dọa có tính sát thương rất cao, trong đầu mọi người hiện lên hình ảnh Hàn Thất Bát xém ném một nữ sinh từ tầng 4 xuống mà lòng sợ hãi, thoi thóp.
Đám nữ sinh kia bao gồm Giai Kỳ hốt hoảng chạy ra khỏi lớp, còn Hàn Thất Bát kéo Xuân Nghi xuống căn tin ăn cơm.
Có vẻ như nó đã rung động với tiểu Bát mất rồi, từ 6 năm trước, lúc gặp hắn nó rất vui vẻ, chưa bao giờ nó tươi cười đến thế, sau khi chia tay hắn ngày nào nó cũng nhớ về hắn, nó luôn mong mình lớn lên thật nhanh để đi tìm tiểu Bát.
Quay về hiện tại, tiểu Bát năm xưa bây giờ luôn quan tâm nó, bảo vệ cho nó, xuất hiện vào lúc mà nó cần sự trợ giúp nhất.
" Cảm ơn anh nha, lúc nào anh cũng xuất hiện đúng thời điểm em bị bắt nạt "
" ừ, ăn cơm đi "
Buổi học hôm nay kết thúc, sau khi dùng cơm xong nó lại nói dối dì Vương rằng đi thư viện đọc sách để đến quán phở rửa bát, bà chủ tiệm phở vô cùng thân thiện, đôn hậu.
Tầm 6h hơn, nó tạm biệt bà chủ để đi về nhà, vừa bước ra ngoài thì gặp một bóng lưng vô cùng quen thuộc đứng trước cửa quán.
" Tiểu Bát ? " nó cất tiếng hỏi.
" em đi thư viện ở đây sao ? " hắn quay đầu lại, khoanh tay trước ngực rồi nói với giọng hơi tức giận.
" Em..
em..
đến đây để làm thêm " nó ấp a ấp úng một hồi rồi nói ra sự thật.
" Thiệt tình, em thiếu tiền lắm sao mà đi làm ba cái công việc nặng nhọc này? "
" Đâu có nặng đâu, chỉ là rửa bát thôi mà "
" Đi về nhà, sau này không được làm nữa " nói rồi hắn kéo tay Xuân Nghi lôi đi.
" Anh, em phải làm mới có tiền chứ, đâu thể cứ ăn đậu ở nhờ nhà anh hoài như vậy ? "
" Tôi cho em tiền, không nhẽ cho vợ tiền tôi cũng không có sao ? ".
Bình luận truyện