Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 8: Chương 8




Kết thúc tiết học, nó hòa vào dòng người đi xuống sân trường, nhưng chưa bước ra khỏi cổng thì 1 đám người bao vây nó, trong đó Minh My đứng ra, nói với nó bằng giọng đầy tức giận :
" Mày là cái thá gì mà được anh Thất Bát quan tâm? vì mày mà anh Thất Bát đẩy tao, mày xem mày có đáng không hả?? con chó, hôm nay mày đừng hòng về "
Thật sự nó không muốn đối đầu với cái lũ đàn bà độc ác này, nhưng nó cũng không phải là người dễ bắt nạt, từ lần nó bị cười nhạo từ cuối năm lớp 6 thì bây giờ nó trở nên mạnh mẽ hơn, dám tự đứng ra bảo vệ mình, đúng lúc này từ xa xa Hàn Thất Bát đang đi tới, nó nhân cơ hội này để chọc cho cái đám kia tức tím người.

" Tiểu Bát, em ở đây, đợi em về với " nó nói xong thì chen ngang 6 7 đứa con gái đang đứng bao vây nó rồi tiến đến khoác tay Thất Bát đi về phía cổng, hắn cũng không hất tay ra mà cùng nó đi ra về.

Điều này không những khiến đám con gái kia há hốc mồm mà những người xung quanh cũng bất ngờ không kém, bọn họ còn nhớ năm ngoái có 1 nữ sinh nào đó gọi Hàn Thấy Bát là tiểu Bát thì cách đó 5s cô ta đã bị Hàn Thất Bát ném xuống từ lầu 4, may thay lúc đó có 3 4 người nam sinh cản lại kịp, cô nữ sinh đó bây giờ cũng biến mất hút, không dám quay lại ngôi trường này lầy thứ 2, từ sau khi sự việc đó xảy ra ai cũng sợ Hàn Thất Bát, hắn không muốn người khác gọi mình là tiểu Bát vì chỉ có người thân trong gia đình mới được gọi hắn là tiểu Bát, còn người ngoài thì tuyệt đối không!!
Xuân Nghi cùng Hàn Thất Bát lên xe, hắn bảo tài xế đi đến trung tâm thương mại.

" Đến trung tâm thương mại để làm gì? " nó nghiêng đầu hỏi Hàn Thất Bát.


" Tôi mua một chút đồ "
" À! "
Xe vừa đến nơi, hắn lôi Xuân Nghi xuống xe và đi theo hắn, đi đến quầy điện thoại, hắn dừng lại suy nghĩ hồi lâu rồi bảo nhân viên lấy cho hắn cái iphone 12 pro max màu đen, quẹt thẻ xong rồi đưa túi đồ đó cho Xuân Nghi.

" Em xài đi, tôi mua cho em "
" Thôi em không cần đâu, điện thoại của em còn xài được " nó xua tay dữ dội, thử nghĩ xem vừa ở nhà người ta, ăn cơm nhà người ta, đi học cũng là nhà người ta trả phí, bây giờ chẳng lẽ xòe tay ra lấy điện thoại của người ta nữa, nó tự dặn với lòng sau khi học xong cấp 3, nó tìm việc làm hẳn hoi rồi từ từ trả nợ cho Hàn gia, nó đã nợ gia đình người ta quá nhiều rồi.

" Em không lấy vậy tôi vứt " hắn vương tay chuẩn bị vứt đi thì nó vội vàng ngăn lại, cái điện thoại này vô cùng đắt nếu vứt đi sẽ uổng lắm.

" Không muốn tôi vứt thì em cầm lấy " nói rồi hắn xong đợi cho nó có cơ hội từ chối mà nhét vào trong tay Xuân Nghi.

" Đưa điện thoại của em đây " hắn xòe tay ra rồi nói.

Nó ngoan ngoãn đưa cái iphone 4 bị nứt màn hình cho hắn rồi hắn cầm đi đâu mất tiêu, dặn là nó cứ đứng đây đợi hắn.

Vài phút sau, hắn quay lại rồi đưa cho nó tấm hình mà nó với bà và mẹ nó chụp chung to bằng tờ giấy A4 được đóng khung đẹp đẽ.


Nó nhìn tấm hình trong tay mà muốn rơi nước mắt.

" Cảm ơn anh " nó nhận lấy rồi cười tươi với 2 cái má lúm đồng tiền vô cùng xinh xắn.

" Đi về nhà " nói rồi hắn nắm tay nó lôi đi.

Về đến nhà, dì Vương đã đứng sẵn ở cổng đợi nó, vừa gặp nó và Thất Bát bước xuống xe, bà vội vàng lao tới hỏi han :
" Hôm nay đi học có vui không con? có bị ai bắt nạt không ? "
" Dạ không, vẫn ổn ạ "
" Đâu có ổn, có con nhỏ nào bắt nạt Xuân Nghi đó mẹ " hắn bỗng ở đâu xen ngang vào cuộc trò chuyện.

" Cái gì? là đứa nào dám ăn hiếp Xuân Nghi của mẹ?? là đứa nào? đứa nào to gan thế hả? tiểu Bát, mau nói cho mẹ xem đó là đứa nào? " khi nghe nói Xuân Nghi của bà bị bắt nạt, bà tức giận như con nhím xù lông.


" À thì là! tên gì thì con không biết " nói xong hắn đi vào nhà, vứt cái cặp ở sofa rồi đi lên lầu.

" Cái thằng chó này! mày giỡn mặt với tao đó hả??"
" Dì ơi mình vô nhà đi dì, ở ngoài gió lớn quá " nó nói xong thì khoác tay dì Vương đi vào nhà.

" Con tắm rửa xong rồi xuống ăn cơm, gọi tiểu Bát luôn nha "
" Dạ " nó nói xong rồi đi lại sofa, cầm cặp của Thất Bát lên rồi đi lên lầu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện