Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 17
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trên đường đối diện với Nam Đại, đi bộ hơn nửa tiếng, Kỷ Thiều cảm thấy mỏi chân, “Tìm xe ôm.”
Thôi Ngọc gật đầu, “Được.”
Hai người ở cổng tìm được một chú xe ôm nhiệt tình mời gọi, Thôi Ngọc ngồi lên trước, Kỷ Thiều ngồi phía sau hắn.
Gió rất lớn, thổi đến cơ mặt đau nhức, ngay cả mắt cũng không mở ra được, Kỷ Thiều kéo mũ áo sau lưng Thôi Ngọc, giúp cậu trùm lên, lấy tay giữ chặt.
Thôi Ngọc phía trước trong mắt lóe sáng, cậu chậm rãi cong cong khóe môi, mang theo ấm áp vui vẻ.
Sau một lúc, Kỷ Thiều đột nhiên có cảm giác bị chen chúc, hắn bị ép sát chặt vào Thôi Ngọc, giống như phía sau hắn còn chen lên thêm một người.
Một giây sau, Kỷ Thiều mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ có đường sá trống trải.
Hắn ép lên Thôi Ngọc, dùng sức rất lớn, khoảng cách này rất ngả ngớn, bản thân Kỷ Thiều thấy không được tự nhiên, hắn chỉ muốn lui về sau, lại bị một lực lượng đẩy về phía trước.
Trán của Kỷ Thiều nổi gân xanh, đũng quần của hắn cọ sát vào mông Thôi Ngọc, trên xe ôm xóc nảy, không ngừng đỉnh đụng, ma sát đến cứng rắn.
“…”
Thôi Ngọc ngồi phía trước không nhúc nhích, mặc kệ cho Kỷ Thiều đỉnh lấy.
Kỷ Thiều hô hấp nặng nề, bầu không khí xấu hổ, hỗn loạn theo gió.
Thời điểm đến Nam Đại, cảm giác chen chúc sau lưng biến mất, Kỷ Thiều cúi đầu chỉnh lại áo lông lộn xộn trên người, có thể là do bị gió thổi.
Thôi Ngọc nhìn chăm chú vào Kỷ Thiều, ánh mắt nghiền ngẫm.
Kỷ Thiều ho một tiếng, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Hắn nhẹ nhàng khoan khoái vuốt vuốt mái tóc, dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười anh tuấn, “Bị ca mê hoặc?”
Thôi Ngọc cười cười, “Ừm.”
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, hắn đút tay vào trong túi, nhấc chân đi thẳng về phía trước, khóe môi Thôi Ngọc cong cong, chậm rãi theo sau.
Hai người là lần đầu đi mua vé, không biết địa chỉ cụ thể, ở bên trong Nam Đại mò mẫm di chuyển.
“Tôi đi hỏi người ta.”
Kỷ Thiều nói xong liền đi nhanh đến chỗ mấy bạn nam nữ đang tụ tập không xa ở đằng kia.
Thôi Ngọc mím môi đứng tại chỗ, mắt híp híp, lúc này có chút tối tăm phiền muộn.
“Hướng bên kia.” Kỷ Thiều trở về, nói đùa, “Mỹ nữ ở Nam Đại thật nhiều, còn rất nhiệt tình.”
Thôi Ngọc không đếm xỉa nói, “Vậy sao?”
“Thấy cô gái mặc áo màu vàng kia không?” Kỷ Thiều nhếch miệng, “Hỏi cậu có bạn gái hay chưa, còn xin số của cậu, Thôi Ngọc, tôi phát hiện cậu rất đào hoa nha.”
Thôi Ngọc thờ ơ, cậu đột nhiên gọi, “Kỷ Thiều.”
“Hả?” Kỷ Thiều ánh mắt dò hỏi.
Thôi Ngọc nói, “Tôi đi mua nước.”
Nhìn bóng lưng Thôi Ngọc, Kỷ Thiều khẽ nhíu mày, hình như là đang giận.
Đợi khi hai người cầm ly nước đứng chỗ bán vé, đội ngũ xếp hàng bên cạnh, ồn ào vô cùng.
Từ Thiến cùng mấy người trong ký túc xá đang xếp hàng, các cô vì vội, nên đặc biệt ở tiệm net suốt đêm, không muốn đến sau xếp hàng đợi lâu quá.
Vương Càn Vũ chợt hô lên, “Này, mau nhìn, đó không phải là Kỷ Thiều và Thôi Ngọc sao?”
Từ Thiến ở phía sau nhìn qua, cô cắn cắn môi.
“Đúng là bọn họ.” Một nữ sinh khác hai mắt sáng ngời, đã nhìn thấy Kỷ Thiều, “Chúng ta có nên mua vé giúp bọn họ hay không?”
Từ Thiến nhỏ giọng nói, “Thôi đi.”
Vương Càn Vũ và nữ sinh kia ngạc nhiên, hai cô nhìn sang bạn nam bên cạnh Từ Thiến, cũng phải, bạn trai hiện tại đang ở đây.
Từ Thiến trong lòng thở dài, cô rất muốn mua giúp Kỷ Thiều, nhưng thấy vô cùng xấu hổ, hơn nữa bạn trai của cô cũng ở đây, cảm thấy không hay lắm.
Kỷ Thiều đang ở hàng bên cạnh, cũng đã nhìn thấy Từ Thiến, thấy đối phương giả vờ như không nhìn thấy mình, hắn cũng sẽ không ngốc mà đi tìm không thoải mái.
Hai anh đẹp trai có sức hấp dẫn rất lớn, con gái xung quanh đều quay đầu nhìn xem.
Thôi Ngọc cắn ống hút, khẽ nhíu mày, cậu là đang nghĩ bữa trưa ở Nam Đại nên ăn cái gì, cũng không biết ở đây có mì cà chua trứng chiên hay không, bộ dáng kia ở trong mắt người khác lại là vẻ đẹp u buồn.
Phía trước có cô gái chạy tới, “Soái ca, nhanh đến đây, mình mua giúp cậu.”
Thôi Ngọc cười nhạt, “Không cần, tôi không gấp.”
Cô gái lúc này đỏ mặt.
Kỷ Thiều, “…” Không gấp? Giữa mùa đông lạnh lẽo đứng xếp hàng, rảnh lắm sao?
Hắn không nói hai lời, thò tay vô túi của Thôi Ngọc lấy ra thẻ sinh viên cùng tiền tệ, cộng thêm của mình và Trần Hạo, “Cảm ơn mỹ nữ.”
Cô gái kia vội vàng khoát tay, nụ cười sáng lạn, hào phóng nói, “Không có gì, hai cậu đi đến đâu?”
Kỷ Thiều nói, “Hai vé đi Thâm Quyến, một vé đi Cáp Nhĩ Tân, đều là chuyến số 17.”
“Được.” Cô gái cầm thẻ sinh viên đi khỏi.
Thôi Ngọc rước tới nhiều ánh mắt thù địch.
Kỷ Thiều thấy Thôi Ngọc có chút không vui, liếc mắt, “Chẳng lẽ cậu còn muốn xếp hàng?”
Cậu chỉ là muốn… Thôi Ngọc nhìn người bên cạnh, thở dài.
Lúc đám người Từ Thiến mua vé xong rời khỏi, đều không hẹn mà cùng nhìn qua hướng Kỷ Thiều, bạn học cùng lớp, thật ra có thể chào hỏi.
Kỷ Thiều không liếc mắt một cái, hắn phát giác có một ánh mắt tràn ngập địch ý, hẳn là từ bạn trai kia của Từ Thiến.
“Từ Thiến vẫn còn nhìn cậu.”
Bên tai chợt vang lên giọng nói của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều nhướn mi, hắn nâng mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng, Từ Thiến khẽ giật mình, sau đó bối rối thu hồi tầm mắt.
Có người mua giúp nên tốc độ rất nhanh, cô gái kia nhiệt tình đưa vé cùng tiền thối cho Thôi Ngọc, “Các cậu học ở Khoa Viện sao?”
Thôi Ngọc cầm lấy thẻ sinh viên, đưa vé cho Kỷ Thiều, “Ừm.”
Kỷ Thiều tùy ý lướt nhìn vé trong tay, sắc mặt của hắn biến đổi.
Số xe giống hệt trên vé xe đã lấy ở phòng Trương Đại Hổ, ngay cả toa xe cũng giống, trong lòng Kỷ Thiều có bóng ma, buổi chiều hắn đi nhà ga mua vé lần nữa, vừa lấy vé xong, vẫn là chuyến xe kia, chỉ khác là toa xe thay đổi, từ năm đổi thành mười lăm.
Trong văn phòng, Phương Nghị trợn mắt nhìn ngăn kéo, bên trong có một vé xe, là ngày 2 tháng 11 mười giờ rưỡi sáng, trạm cuối Hải Nam.
Hắn nhớ rõ ràng hai tháng trước mình không có mua vé xe.
Gọi một cuộc điện thoại, tất cả thành viên không có nhiệm vụ bên ngoài đều đã tới, Phương Nghị chỉ vào vé xe trên bàn, “Của ai?”
Đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Phương Nghị sắc mặt khó coi, “Đều ra ngoài đi”
Mọi người không hiểu ra sao.
Hơn 10 phút sau, Phương Nghị đến phòng giám sát coi camera, từ lúc hắn rời khỏi đến lúc hắn trở về, đoạn thời gian này không có bất kỳ người nào vào phòng làm việc của hắn.
Nhìn vé xe đặt cùng chỗ với di thư, Phương Nghị dùng sức rít thuốc lá, vụ án của Trương Đại Hổ và Ngô Lị Lị đã sớm kết thúc, vụ án trong tay của hắn rất nhiều, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, không có thời gian suy nghĩ về mấy thứ linh tinh.
Vì cái gì còn tìm đến hắn?
Mùng hai đêm đó, Phương Nghị đến trường học, trên người hắn mang theo súng, chỗ nào cũng không đi, chỉ đứng an vị ở quảng trường, đối mặt với cột cờ.
Reloader: Tiểu Bạch
Trên đường đối diện với Nam Đại, đi bộ hơn nửa tiếng, Kỷ Thiều cảm thấy mỏi chân, “Tìm xe ôm.”
Thôi Ngọc gật đầu, “Được.”
Hai người ở cổng tìm được một chú xe ôm nhiệt tình mời gọi, Thôi Ngọc ngồi lên trước, Kỷ Thiều ngồi phía sau hắn.
Gió rất lớn, thổi đến cơ mặt đau nhức, ngay cả mắt cũng không mở ra được, Kỷ Thiều kéo mũ áo sau lưng Thôi Ngọc, giúp cậu trùm lên, lấy tay giữ chặt.
Thôi Ngọc phía trước trong mắt lóe sáng, cậu chậm rãi cong cong khóe môi, mang theo ấm áp vui vẻ.
Sau một lúc, Kỷ Thiều đột nhiên có cảm giác bị chen chúc, hắn bị ép sát chặt vào Thôi Ngọc, giống như phía sau hắn còn chen lên thêm một người.
Một giây sau, Kỷ Thiều mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ có đường sá trống trải.
Hắn ép lên Thôi Ngọc, dùng sức rất lớn, khoảng cách này rất ngả ngớn, bản thân Kỷ Thiều thấy không được tự nhiên, hắn chỉ muốn lui về sau, lại bị một lực lượng đẩy về phía trước.
Trán của Kỷ Thiều nổi gân xanh, đũng quần của hắn cọ sát vào mông Thôi Ngọc, trên xe ôm xóc nảy, không ngừng đỉnh đụng, ma sát đến cứng rắn.
“…”
Thôi Ngọc ngồi phía trước không nhúc nhích, mặc kệ cho Kỷ Thiều đỉnh lấy.
Kỷ Thiều hô hấp nặng nề, bầu không khí xấu hổ, hỗn loạn theo gió.
Thời điểm đến Nam Đại, cảm giác chen chúc sau lưng biến mất, Kỷ Thiều cúi đầu chỉnh lại áo lông lộn xộn trên người, có thể là do bị gió thổi.
Thôi Ngọc nhìn chăm chú vào Kỷ Thiều, ánh mắt nghiền ngẫm.
Kỷ Thiều ho một tiếng, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Hắn nhẹ nhàng khoan khoái vuốt vuốt mái tóc, dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười anh tuấn, “Bị ca mê hoặc?”
Thôi Ngọc cười cười, “Ừm.”
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, hắn đút tay vào trong túi, nhấc chân đi thẳng về phía trước, khóe môi Thôi Ngọc cong cong, chậm rãi theo sau.
Hai người là lần đầu đi mua vé, không biết địa chỉ cụ thể, ở bên trong Nam Đại mò mẫm di chuyển.
“Tôi đi hỏi người ta.”
Kỷ Thiều nói xong liền đi nhanh đến chỗ mấy bạn nam nữ đang tụ tập không xa ở đằng kia.
Thôi Ngọc mím môi đứng tại chỗ, mắt híp híp, lúc này có chút tối tăm phiền muộn.
“Hướng bên kia.” Kỷ Thiều trở về, nói đùa, “Mỹ nữ ở Nam Đại thật nhiều, còn rất nhiệt tình.”
Thôi Ngọc không đếm xỉa nói, “Vậy sao?”
“Thấy cô gái mặc áo màu vàng kia không?” Kỷ Thiều nhếch miệng, “Hỏi cậu có bạn gái hay chưa, còn xin số của cậu, Thôi Ngọc, tôi phát hiện cậu rất đào hoa nha.”
Thôi Ngọc thờ ơ, cậu đột nhiên gọi, “Kỷ Thiều.”
“Hả?” Kỷ Thiều ánh mắt dò hỏi.
Thôi Ngọc nói, “Tôi đi mua nước.”
Nhìn bóng lưng Thôi Ngọc, Kỷ Thiều khẽ nhíu mày, hình như là đang giận.
Đợi khi hai người cầm ly nước đứng chỗ bán vé, đội ngũ xếp hàng bên cạnh, ồn ào vô cùng.
Từ Thiến cùng mấy người trong ký túc xá đang xếp hàng, các cô vì vội, nên đặc biệt ở tiệm net suốt đêm, không muốn đến sau xếp hàng đợi lâu quá.
Vương Càn Vũ chợt hô lên, “Này, mau nhìn, đó không phải là Kỷ Thiều và Thôi Ngọc sao?”
Từ Thiến ở phía sau nhìn qua, cô cắn cắn môi.
“Đúng là bọn họ.” Một nữ sinh khác hai mắt sáng ngời, đã nhìn thấy Kỷ Thiều, “Chúng ta có nên mua vé giúp bọn họ hay không?”
Từ Thiến nhỏ giọng nói, “Thôi đi.”
Vương Càn Vũ và nữ sinh kia ngạc nhiên, hai cô nhìn sang bạn nam bên cạnh Từ Thiến, cũng phải, bạn trai hiện tại đang ở đây.
Từ Thiến trong lòng thở dài, cô rất muốn mua giúp Kỷ Thiều, nhưng thấy vô cùng xấu hổ, hơn nữa bạn trai của cô cũng ở đây, cảm thấy không hay lắm.
Kỷ Thiều đang ở hàng bên cạnh, cũng đã nhìn thấy Từ Thiến, thấy đối phương giả vờ như không nhìn thấy mình, hắn cũng sẽ không ngốc mà đi tìm không thoải mái.
Hai anh đẹp trai có sức hấp dẫn rất lớn, con gái xung quanh đều quay đầu nhìn xem.
Thôi Ngọc cắn ống hút, khẽ nhíu mày, cậu là đang nghĩ bữa trưa ở Nam Đại nên ăn cái gì, cũng không biết ở đây có mì cà chua trứng chiên hay không, bộ dáng kia ở trong mắt người khác lại là vẻ đẹp u buồn.
Phía trước có cô gái chạy tới, “Soái ca, nhanh đến đây, mình mua giúp cậu.”
Thôi Ngọc cười nhạt, “Không cần, tôi không gấp.”
Cô gái lúc này đỏ mặt.
Kỷ Thiều, “…” Không gấp? Giữa mùa đông lạnh lẽo đứng xếp hàng, rảnh lắm sao?
Hắn không nói hai lời, thò tay vô túi của Thôi Ngọc lấy ra thẻ sinh viên cùng tiền tệ, cộng thêm của mình và Trần Hạo, “Cảm ơn mỹ nữ.”
Cô gái kia vội vàng khoát tay, nụ cười sáng lạn, hào phóng nói, “Không có gì, hai cậu đi đến đâu?”
Kỷ Thiều nói, “Hai vé đi Thâm Quyến, một vé đi Cáp Nhĩ Tân, đều là chuyến số 17.”
“Được.” Cô gái cầm thẻ sinh viên đi khỏi.
Thôi Ngọc rước tới nhiều ánh mắt thù địch.
Kỷ Thiều thấy Thôi Ngọc có chút không vui, liếc mắt, “Chẳng lẽ cậu còn muốn xếp hàng?”
Cậu chỉ là muốn… Thôi Ngọc nhìn người bên cạnh, thở dài.
Lúc đám người Từ Thiến mua vé xong rời khỏi, đều không hẹn mà cùng nhìn qua hướng Kỷ Thiều, bạn học cùng lớp, thật ra có thể chào hỏi.
Kỷ Thiều không liếc mắt một cái, hắn phát giác có một ánh mắt tràn ngập địch ý, hẳn là từ bạn trai kia của Từ Thiến.
“Từ Thiến vẫn còn nhìn cậu.”
Bên tai chợt vang lên giọng nói của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều nhướn mi, hắn nâng mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng, Từ Thiến khẽ giật mình, sau đó bối rối thu hồi tầm mắt.
Có người mua giúp nên tốc độ rất nhanh, cô gái kia nhiệt tình đưa vé cùng tiền thối cho Thôi Ngọc, “Các cậu học ở Khoa Viện sao?”
Thôi Ngọc cầm lấy thẻ sinh viên, đưa vé cho Kỷ Thiều, “Ừm.”
Kỷ Thiều tùy ý lướt nhìn vé trong tay, sắc mặt của hắn biến đổi.
Số xe giống hệt trên vé xe đã lấy ở phòng Trương Đại Hổ, ngay cả toa xe cũng giống, trong lòng Kỷ Thiều có bóng ma, buổi chiều hắn đi nhà ga mua vé lần nữa, vừa lấy vé xong, vẫn là chuyến xe kia, chỉ khác là toa xe thay đổi, từ năm đổi thành mười lăm.
Trong văn phòng, Phương Nghị trợn mắt nhìn ngăn kéo, bên trong có một vé xe, là ngày 2 tháng 11 mười giờ rưỡi sáng, trạm cuối Hải Nam.
Hắn nhớ rõ ràng hai tháng trước mình không có mua vé xe.
Gọi một cuộc điện thoại, tất cả thành viên không có nhiệm vụ bên ngoài đều đã tới, Phương Nghị chỉ vào vé xe trên bàn, “Của ai?”
Đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Phương Nghị sắc mặt khó coi, “Đều ra ngoài đi”
Mọi người không hiểu ra sao.
Hơn 10 phút sau, Phương Nghị đến phòng giám sát coi camera, từ lúc hắn rời khỏi đến lúc hắn trở về, đoạn thời gian này không có bất kỳ người nào vào phòng làm việc của hắn.
Nhìn vé xe đặt cùng chỗ với di thư, Phương Nghị dùng sức rít thuốc lá, vụ án của Trương Đại Hổ và Ngô Lị Lị đã sớm kết thúc, vụ án trong tay của hắn rất nhiều, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, không có thời gian suy nghĩ về mấy thứ linh tinh.
Vì cái gì còn tìm đến hắn?
Mùng hai đêm đó, Phương Nghị đến trường học, trên người hắn mang theo súng, chỗ nào cũng không đi, chỉ đứng an vị ở quảng trường, đối mặt với cột cờ.
Bình luận truyện