Chương 7: chương 6
Chap 6 hiểu lầm
Thấm thoát nó đã học được một tháng rồi. lớp của nó ngày càng gắn bó hơn. Hôm nay là kì thi cuối tháng đầu tiên của năm học. đối với lớp nó thì kì thi này chẳng là gì.
Khi thi xong, tụi lớp nó rủ đi ăn, và địa điểm tụi lớp nó đột kích chính là quán mì đen của nhà joon. Nó từ chối vì nó còn phải đi làm, nhưng tụi lớp nó năn nỉ quá nó đành phải gọi điện quản gia kim xin phép về trể.
“alo, bác kim, con là sun ạ, hôm nay lớp con tổ chức đi ăn, bác cho con về trễ một tí nha”-nó
“uhm, để con jun làm thay con trong việc phụ bếp, nhưng khi con về phải làm thay nó việc dọn dẹp phòng hai cậu chủ, nghe chưa”-quản gia
“vâng, con cảm ơn bác nhiều, yêu bác quá cơ,chụt”-nó vui mừng rồi hôn vào dt một cái. Bọn lớp nó thấy hành động của nó mà nổi hết da gà.
Thế là nó có thể đi chơi với lớp rồi. “đi thôi tụi bây”-nó hí hửng.
Đúng 13h, nó có mặt tại nhà bà hắn. vào nhà nó nhanh chóng thay đồ rồi bắt tay vào công việc của mình.
Đầu tiên nó sẽ dọn dẹp phòng của cậu ba trước, nó bước vô phòng, nó muốn té ngửa luôn, căn phòng gì đâu mà như chuồng lợn ak, vỏ bánh, áo quần vứt tùm lum luôn. “Hix, hôm nay sao nó khổ quá, ăn có tô mì mà giờ chắc tiêu hóa hai tô luôn”-suy nghĩ của nó.Nó không nghĩ nữa bắt tay vào dọn dẹp. èo ơi, nó mất hết hai tiếng mới dọn xong cái bãi này.
Xong phòng của cậu ba (soo), nó nhanh chống sang phòng cậu hai(joo). Oa, phòng rộng lắm nha, có nhiều sương rồng lắm nè, toàn loại hiếm không, nó thật sự ngượng mộ hắn nha. Căn phòng này sạch sẽ, chỉ cần lâu thôi, không cần phải dọn dẹp nhiều. “hai anh em nhà này sao khác nhau quá”-nó nghĩ.
“phù, cuối cùng cũng xong”-nó thỏa mãn với thành quả này. Nó nhanh chống xuống nhà. Còn phải phụ nấu ăn nữa.
Đến tối thì hắn và soo về. cả hai không nói gì, mặt cả hai cứ hầm hầm, chắc là cãi nhau rồi.
“Choảng….choảng….choảng” nghe tiếng đổ vỡ, quản gia kim chạy lên, thì thấy phòng hắn bừa bộn, toàn mãnh vỡ.
“có chuyện gí vậy cậu hai”-quản gia kim lo lắng
“hồi sáng ai dọn dẹp phòng tôi”-hắn quát. Chưa bao giờ quản gia kim thấy hắn giận như vậy.
“dạ, là sun ạ”-quản gia kim
“kêu cô ta lên đây, mau”-hắn.
“dạ”-quản gia kim
Một lát sau
“cậu hai cho ……”nó chưa nói xong thì tự nhiên hắn bốp cổ nó. làm nó không kịp phản ứng gì
“nói, sợi dây chuyền của tôi đâu”-hắn mặt đỏ gay vì giận
“tôi….tôi…không..biết”-nó khó khăn nói ra từng chữ nói
“cô muốn chết đúng không”-hắn càng siết chặt tay hơn, làm nó thở càng lúc càng khó khăn.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc thì soo vào
“bốp””anh làm cái gì vậy”-soo vào phòng hắn thấy hắn đang bốp cổ nó thì soo lao vào đánh hắn một phát.
Nó lúc này ngồi bệt xuống đất, soo thấy vậy tới đỡ nó. hỏi hang nó
“cậu không sao chứ”-soo lo lắng cho nó
“không… không sao”-nó “khụ…khụ”
“có chuyện gì mà anh lại làm vậy hả?”soo quát hắn. người làm ai cũng bất ngờ. trước giờ soo chưa bao giờ lớn tiếng với hắn như vậy. vì một cô gái sao.
“em tự hỏi cô ta đi”-hắn vừa lau máu ở khóe miệng vừa nói
“sun, nói cho tôi biết có chuyện gì”-soo nhẹ nhàng hỏi nó
“tôi không biết, tự nhiên hắn ta kêu tôi lên, thấy tôi hắn bay tới bốp cổ tôi, rồi còn hỏi sợi dây chuyền gì đó đâu”-nó kể lại
“sợi dây chuyền”-soo lẩm bẩm
“đúng, cô ta lấy sợi dây chuyền mà baba để lại cho anh.”-hắn
“anh chắc không, anh kiếm kĩ chưa. Sao anh có thể đỗ lỗi cho người khác như vậy khi chưa chắc chắn ”-soo bực mình khi hắn chưa gì đã kết luận là sun lấy
“hồi chiều chỉ có mình cô ta vào phòng anh dọn dẹp, không cô ta là ai. cô ta nhà nghèo như vậy, thấy sợi dây đắc tiền chắc gì không nổi lòng tham. Không phải cô ta vào đây là do lợi dụng bà ah”-hắn nói những lời cay độc, làm tim nó quặn đau.
Bây giờ nước mắt nó đã chảy, nó không chịu được thâm một lời sĩ nhục nào nữa. nó đứng phắt dậy
“đúng, nhà tôi nghèo, tôi được vào đây làm là nhờ bà anh. Nhưng không có nghĩa là tôi lợi dụng bà anh. Còn anh nói tôi nhìn thấy đồ đắc tiền nên nỗi lòng tham, xin nói cho anh biết rằng thứ tiền nhà giàu mấy người tôi cốc cần, dù tôi có đi ăn xin cũng không bao giờ làm cái chuyện dơ bẩn đó. Còn nữa anh chắc lúc trước bà anh chưa từng nghèo không. Vì vậy đừng bao giờ sĩ nhục người nghèo khi họ có thể làm ra tiền xài, còn loại nhà giàu như anh chỉ ăn bám vào gia đình thôi. Như vậy loại người như anh hay tôi đáng kinh bỉ”-nó nói một lèo, xong nó chạy ra khỏi căn nhà. Lúc này ngoài trời đang mưa tằm tã.
Soo thì chạy theo nó, nhưng không kịp “nhỏ này chạy đâu rồi không biết”-soo.
Nó cứ lang thang đi trong mưa, nó khóc lại khóc đây là lần thứ ba nó khóc. Nó thật sự hối hận, nếu lúc đầu biết bà là chủ căn nhà đó, nó nên từ chối làm ở đó. Giờ nó ước nhẹp và nó cũng không biết từ khi nào đã đứng trước cô nhi viện angel.
Vô tình lúc này viện trưởng park (chủ cô nhi viện), vừa đi đâu đó về thấy nó đang đứng thập thò trước cửa thì hỏi:
“con kiếm ai sao”-viện trưởng park hỏi.
“con….kiếm….ji…ạ”-nó nói mà răng cứ đánh vào nhau (do lạnh)
“con là bạn ji sao, sao lại không gọi cho nó chứ, đứng đây ưa ước, thôi vào trong đi, ta gọi ji cho con”-bà viện trưởng nhìn nó đầy tình thương. Bà cũng không biết sao lại cảm thấy thương nó. nhìn nó thật thà, ngây thơ.
Khi ji nghe viện trưởng nói có người tên sun kiếm mình, thì ji nhanh chống chạy ra.trước mắt ji giờ nó ước nhẹp, lạnh rung người.
“bà làm gì mà giờ này tới kiếm tui vậy, còn lại dầm mưa như vậy nữa”-ji lo lắng nhìn nó. ji không những xem nó là bạn, mà còn xem nó như một người chị của mình. Nên thấy nó vậy thì ji cũng lo lắng lắm
“mình….hix… hix…”-nó ngập ngừng nói
“thôi, bà vào phòng tôi tắm rửa rồi thay đồ đi, có chuyện gì nói sau”-ji thúc giục nó
“uhm”-nó
Một lát sau
“rồi giờ bà nói đi”-ji
“bla…bla…bla, hic, hic, là vậy đó, tui đâu có lấy đâu, tại sao cậu ta lại như vậy chứ, bộ nghèo là cái tội hả, tại sao bọn nhà giàu khinh chúng ta vậy”-nó vừa khóc vừa nói. Còn ji không biết làm gi để an ủi nó.
Lúc này viện trưởng park đứng ngoài đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện “thật tội nghiệp con bé, sao có người lại như vậy chứ, con bé nhìn khuôn mặt thánh thiện như vậy, hiazzz,bọn nhà giàu khi nào cũng vậy, sao lại tổn thương một cô bé như thế”-bà suy nghĩ.
Khóc một chập, nó mệt quá ngủ luôn. Ji thì ôm nó ngủ, sợ nó tỉnh giấc rồi lại khóc.
End chap 6
Bình luận truyện