Tomboy Lạnh Lùng - Băng Giá
Chương 4
- Ừm, xin chào cậu! Mình làm quen được không? – Một cô gái tóc xoăn nhẹ e dè nói với Băng.
- Ừ, chào! – Băng có vẻ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Tự nhiên nhìn cô gái đó nói.
- Tớ là Dạ Thùy Phương, cứ gọi tớ là Phương! – Phương nói.
- Ừ. Băng Băng, cứ gọi Băng! – Băng nói.
- Đâu có được! Phải gọi là Băng Băng chứ! – Phương hơi nhăn mặt phản bác lại.
- Tùy, gọi sao gọi! – Băng cũng mặc kệ, ko quan tâm lắm.
- Hì, yêu cậu nhất đấy! Giờ mình xuống căn-tin đi! – Phương xoa bụng kêu than.
- Ừ! – Băng vừa nói xong đã bị Phương đi. Đám con trai nghe và nhìn lén thì phụt cả máu mũi, Băng xinh ơi là xinh.
- ( măm) Ăn mấy lần rồi mà vẫn( măm) thấy ngon ơi là ngon! – Phương vừa nói vừa ăn.
- Nghẹn! – Băng.
- Ừ, biết( măm) rồi! – Phương.
- Như không. – Băng hơi lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục gặm bánh ăn.
- Hì! – Phương. – A, Nhi ơi! – Phương vãy tay.
- A, Phương! Ủa, Phương quen Băng à? – Nhi một tay cầm tay Minh còn một tay chỉ vào Băng.
- À,… - Phương chưa nói hết câu thì Băng nói ngay.
- Bỏ chỉ chỏ! – Băng.
- Rồi! – Nhi quay sang Phương. – Vừa kết bạn à?
- Ừ! – Phương cười.
- Dắt tay đi đâu? – Băng nhìn Minh và Nhi. Hai đứa hơi đỏ mặt rồi chả nói gì chạy nhanh về lớp. Nhưng chừng đó đủ để Băng hiểu chuyện. Quay sang Phương đang nhâm nhi nói:
- Hợp nhỉ!?
- Hì, sắp có đám cưới cho bọn mik ăn cỗ rồi! – Phương nở nụ cười gian sảo.
- Ừ! – Gọn lẹ một chữ rồi Băng đi về vườn trường mặc Phương năn nỉ ỉ ôi đòi ở lại.
Quang cảnh vườn rất tuyệt. Có một con đường bằng đá dẫn đi xung quanh vườn. Chỗ ko vát đá đc làm thảm cỏ tự nhiên, cỏ
rất xanh và tươi tốt. Vườn có hàng rào nâu, đc cây leo chọn làm nơi sinh sống. Hai bên đường lát đá là hàng cây hoa đủ sắc tạo nên mọt bức tranh nhiều màu. Thỉnh thoảng có mấy con bướm vàng, trắng, … bay lượn xung quanh tạo cho ng ta cảm giác thư thái. Đi hết con đường, nó dẫn ta đến một vườn hoa hồng trắng (thế quái nào mà cái vườn trường nó rộng thể nhỉ?). Một làn gió thổi qua, từng cánh hoa bay lên không trung tạo một khung cảnh tuyệt đẹp, thơ mộng. “Ở phía kia có ng” đó là suy nghĩ của Băng. Cô định đến đó nhưng lại trống rồi nên cô thôi. Đang định bước đi thì có tiếng nói.
- Dừng! – Đó là tiếng của một đứa con trai.
- Gì? – Cô quay mặt lại, thật bất ngờ ng đó rất đẹp nha. Mái tóc nâu lãng tử bay trong gió. Đôi mắt cùng màu mắt nó nhìn thật lạnh. Mũi cao, đôi môi nhỏ như môi con gái màu hồng sẫm. Nước da trắng như chưa bao giờ ra ngoài nắng. Còn nhiều điểm đẹp nữa, nói chung là từ đầu đến chân đâu cũng đẹp. Băng ko phải loại hám trai nên ko để ý đến anh ta cho lắm nhưng nhìn anh ta rất quen.
- Sao, giờ ko nhận ra anh nữa hả? – Anh chàng đó nhìn Băng mỉm cười. Ừm, nhìn nụ cười rất quen…
- A… anh Thiên! Sao ở đây? – Băng hơi giật mình khi nhìn thấy anh trai nó bất thình lình đứng đây. Đáng nhẽ anh phải ở Mĩ phụ giúp ba quản lí công ti rồi chứ? Lí do Băng ko nhận ra anh trai mình vì anh cô đã ở Mĩ suốt 9 năm nên cô cũng ko nhớ rõ mặt anh trai mình cho lắm.
- Ừ, chào! – Băng có vẻ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Tự nhiên nhìn cô gái đó nói.
- Tớ là Dạ Thùy Phương, cứ gọi tớ là Phương! – Phương nói.
- Ừ. Băng Băng, cứ gọi Băng! – Băng nói.
- Đâu có được! Phải gọi là Băng Băng chứ! – Phương hơi nhăn mặt phản bác lại.
- Tùy, gọi sao gọi! – Băng cũng mặc kệ, ko quan tâm lắm.
- Hì, yêu cậu nhất đấy! Giờ mình xuống căn-tin đi! – Phương xoa bụng kêu than.
- Ừ! – Băng vừa nói xong đã bị Phương đi. Đám con trai nghe và nhìn lén thì phụt cả máu mũi, Băng xinh ơi là xinh.
- ( măm) Ăn mấy lần rồi mà vẫn( măm) thấy ngon ơi là ngon! – Phương vừa nói vừa ăn.
- Nghẹn! – Băng.
- Ừ, biết( măm) rồi! – Phương.
- Như không. – Băng hơi lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục gặm bánh ăn.
- Hì! – Phương. – A, Nhi ơi! – Phương vãy tay.
- A, Phương! Ủa, Phương quen Băng à? – Nhi một tay cầm tay Minh còn một tay chỉ vào Băng.
- À,… - Phương chưa nói hết câu thì Băng nói ngay.
- Bỏ chỉ chỏ! – Băng.
- Rồi! – Nhi quay sang Phương. – Vừa kết bạn à?
- Ừ! – Phương cười.
- Dắt tay đi đâu? – Băng nhìn Minh và Nhi. Hai đứa hơi đỏ mặt rồi chả nói gì chạy nhanh về lớp. Nhưng chừng đó đủ để Băng hiểu chuyện. Quay sang Phương đang nhâm nhi nói:
- Hợp nhỉ!?
- Hì, sắp có đám cưới cho bọn mik ăn cỗ rồi! – Phương nở nụ cười gian sảo.
- Ừ! – Gọn lẹ một chữ rồi Băng đi về vườn trường mặc Phương năn nỉ ỉ ôi đòi ở lại.
Quang cảnh vườn rất tuyệt. Có một con đường bằng đá dẫn đi xung quanh vườn. Chỗ ko vát đá đc làm thảm cỏ tự nhiên, cỏ
rất xanh và tươi tốt. Vườn có hàng rào nâu, đc cây leo chọn làm nơi sinh sống. Hai bên đường lát đá là hàng cây hoa đủ sắc tạo nên mọt bức tranh nhiều màu. Thỉnh thoảng có mấy con bướm vàng, trắng, … bay lượn xung quanh tạo cho ng ta cảm giác thư thái. Đi hết con đường, nó dẫn ta đến một vườn hoa hồng trắng (thế quái nào mà cái vườn trường nó rộng thể nhỉ?). Một làn gió thổi qua, từng cánh hoa bay lên không trung tạo một khung cảnh tuyệt đẹp, thơ mộng. “Ở phía kia có ng” đó là suy nghĩ của Băng. Cô định đến đó nhưng lại trống rồi nên cô thôi. Đang định bước đi thì có tiếng nói.
- Dừng! – Đó là tiếng của một đứa con trai.
- Gì? – Cô quay mặt lại, thật bất ngờ ng đó rất đẹp nha. Mái tóc nâu lãng tử bay trong gió. Đôi mắt cùng màu mắt nó nhìn thật lạnh. Mũi cao, đôi môi nhỏ như môi con gái màu hồng sẫm. Nước da trắng như chưa bao giờ ra ngoài nắng. Còn nhiều điểm đẹp nữa, nói chung là từ đầu đến chân đâu cũng đẹp. Băng ko phải loại hám trai nên ko để ý đến anh ta cho lắm nhưng nhìn anh ta rất quen.
- Sao, giờ ko nhận ra anh nữa hả? – Anh chàng đó nhìn Băng mỉm cười. Ừm, nhìn nụ cười rất quen…
- A… anh Thiên! Sao ở đây? – Băng hơi giật mình khi nhìn thấy anh trai nó bất thình lình đứng đây. Đáng nhẽ anh phải ở Mĩ phụ giúp ba quản lí công ti rồi chứ? Lí do Băng ko nhận ra anh trai mình vì anh cô đã ở Mĩ suốt 9 năm nên cô cũng ko nhớ rõ mặt anh trai mình cho lắm.
Bình luận truyện