Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được

Chương 17: Chương 17




“Cậu có bệnh hả?”
Vừa vào công ty đã bị tên nào đó quấy rầy, Lộc Hàm tức giận lao ra khỏi thang máy, đằng sau là Kim Chung Nhân mặt dày đuổi theo, ưỡn ngực nghiêm mặt mời cậu đi uống cà phê.
“Sao anh biết tôi bị bệnh? Hôm qua tôi mới bị cảm xong!”
Kim Chung Nhân cố tình hít mũi một cái, trêu đùa nhìn cậu.
“Cút ngay.”
Lộc Hàm mặt lạnh.
“Chẳng lẽ anh không nhớ chút tình xưa nào sao?”
Kim Chung Nhân cợt nhả nói.
“Cậu có ý gì?”
Lộc Hàm nổi giận: “Chuyện chúng ta đổ vỡ vì ai cậu còn chưa rõ hả?”
“Lộc Hàm, anh nghe tôi nói đã.”
Chọc người ta giận, Kim Chung Nhân mới làm mặt nghiêm túc: “Thật ra tôi muốn xin lỗi anh.”
“… Vậy à.”
Lộc Hàm khoanh tay trước ngực liếc xéo người trước mặt: “Cậu nói đi.”
“Hả?”
Kim Chung Nhân sửng sốt.
“Không phải bảo xin lỗi à.”
Lộc Hàm nhịn không được: “Nói đi.”
“Xin lỗi.”
Kim Chung Nhân biết điều nghe lời.
“Ừ, duyệt.”
Lộc Hàm nói xong thì quay đầu bỏ đi, giọng điệu vô cùng dễ dãi: “Cứ vậy đi ha, chuyện của chúng ta dừng ở đây, không ai nợ ai hết.”
“Lộc Hàm!”
Thấy Lộc Hàm nghĩa vô phản cố* đi vào ban biên tập, Kim Chung Nhân quýnh lên, đuổi theo nắm chặt cánh tay cậu, khẩn thiết nói: “Anh có thể đừng như vậy được không, nghe tôi nói cái đã…”
(*: tức làm việc nghĩa không chùn bước)
“Cậu bị bệnh hả!”
Lộc Hàm nhịn không được quát, chợt nhận ra những đồng nghiệp khác đang yên lặng nhìn mình, thấy có chút mất mặt, vội hất tay Kim Chung Nhân ra, thấp giọng cảnh cáo: “Cậu đừng có quậy ở chỗ làm của tôi!”
“…”
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Kim Chung Nhân vẫn thua cuộc rời đi trước.

Quay về chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm buồn bực nhíu lại, rõ ràng rất phiền lòng.

Kim Chung Đại trượt ghế xoay sang, vẻ mặt thận trọng hỏi: “Sao vậy, Lộc Hàm, anh với Kim Chung Nhân đó…”
“Không quen.”
Lộc Hàm không thèm ngẩng đầu đáp.
“… Nga.”
Thấy Kim Chung Đại không hỏi được gì, những người khác tạm thời cũng không dám trêu chọc đến miệng núi lửa kia, vì vậy, suốt thời gian làm việc, xung quanh chỗ Lộc Hàm ngồi thanh tịnh vô cùng.
Giờ ăn trưa, mọi người đều đi hết sạch, chỉ còn mình Lộc Hàm đờ người ra ghé vào bàn.
“Làm sao thế?”
Ngô Diệc Phàm ra khỏi văn phòng, ngồi xuống đối diện cậu.
“Không sao hết.”
Lộc Hàm lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh không đi ăn à?”
“Ừ, thấy em ngồi đây một mình, nên tới xem sao.”
Ngô Diệc Phàm lấy di động ra, đề nghị: “Có muốn mua gì ăn không?”
“Không có khẩu vị.”
Lộc Hàm lại nằm xuống, ủ rũ đáp: “Anh ăn đi.”
“Lát nữa em cũng giành của anh cho coi.”
Ngô Diệc Phàm vẻ mặt ủy khuất.
“Sao, không chịu à?”
Lộc Hàm vờ dứ dứ nắm đấm, vẻ uy hiếp.
“Chịu mà chịu mà!”
Ngô Diệc Phàm rất sợ chết mà vội gật đầu.
Nửa giờ sau, một phần cơm gà thơm ngào ngạt đặt trước mặt hai người.

Lộc Hàm nuốt nước bọt, vẻ mặt mong đợi nhìn Ngô Diệc Phàm, người sau dừng một chút, cầm đũa đút thịt gà cho cậu.
“Ngoan quá.”
Lộc Hàm rất không có thành ý mà hôn gió một cái.
“…”
Ngô Diệc Phàm yên lặng cúi đầu xé thịt gà.
Chấm dứt một ngày làm việc, Lộc Hàm chán chường đứng ở cửa công ty, chờ Ngô Diệc Phàm lấy xe.

Nào ngờ lại gặp phải Kim Chung Nhân, đúng là âm hồn bất tán mà.
“…”
Lộc Hàm không nói gì.
“Có thể… cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”
Lần này biểu tình của Kim Chung Nhân rất nghiêm túc, không còn chút đùa giỡn nào.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Lộc Hàm, ảo não: “Tôi biết lần trước là tôi sai, khi đó tôi không hiểu chuyện…”
“Kim Chung Nhân, nghe tôi nói này.”
Nghe vậy, Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tôi với cậu tách ra đã lâu vậy rồi, bây giờ cậu mới hối hận, vậy là có ý gì? Sao bây giờ cậu lại tới?”
“Tôi…”
Kim Chung Nhân không nói được lời nào.
“Bây giờ tôi có bạn trai rồi, tôi rất thích anh ấy.”
Lộc Hàm vô thức mím môi, nói: “… Tôi mong cậu đừng quấy rầy tôi nữa, thật đấy.”
“Lộc Hàm…”
Kim Chung Nhân có chút luống cuống: “Làm bạn thôi cũng không được sao?”
“Không được.”
Lộc Hàm kiên định lắc đầu: “Tôi tha thứ cho cậu, nhưng vậy không có nghĩa là tôi muốn tiếp tục nhìn thấy cậu… Xin lỗi.”
“Không sao.”
Kim Chung Nhân cô đơn cười cười, vươn hai tay với Lộc Hàm, vờ phóng khoáng nói: “Vậy, ôm cái cuối nha?”
“…”

Thừa lúc Lộc Hàm đang chần chừ, Kim Chung Nhân liền không nói lời nào kéo cậu vào lòng, ôm một cái tạm biệt cuối cùng.

Chỉ tiếc một màn này bị chủ biên đại nhân đứng đằng xa thấy hết.
“Anh đâu rồi?”
Kim Chung Nhân rời đi, Lộc Hàm lại đứng ở đó đợi mười mấy phút đồng hồ, vẫn không thấy Ngô Diệc Phàm lái xe tới.

Cậu cảm thấy kì quái, liền gọi cho hắn: “Alô, Ngô Diệc Phàm? Nói gì đi chứ…”
“…”
Ngô Diệc Phàm bên kia ngừng thở, sau đó cúp máy.
“Con sao vậy?”
“…”
“Nói.”
“…”
“Không nói mẹ đuổi con ra ngoài nha?”
“Mẹ.”
Trong phòng khách, Ngô Diệc Phàm mặt liệt ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm ly sữa ô mai nóng hổi, bắt đầu méc: “… Lộc Hàm bắt nạt con.”
“Nó bắt nạt con?”
Mẹ Ngô không tin: “Đừng có điêu, Lộc Hàm sao bắt nạt con được.”
“Thật mà!”
Ngô Diệc Phàm nóng nảy, nhăn nhó nói: “Em ấy ôm thằng khác.”
“Con tận mắt thấy à?”
Mẹ Ngô không hiểu nói: “Sau đó thì sao? Lộc Hàm nói gì?”
“Con không biết.”
Ngô Diệc Phàm mặt không cảm xúc: “Con cúp điện thoại em ấy, rồi tới đây.”
Sau khi nhận được điện thoại thông báo của Mẹ Ngô, Lộc Hàm ngay lập tức bắt taxi chạy đến.

Ngô Diệc Phàm một mình về phòng dỗi, Mẹ Ngô thì hiếu khách tiếp đãi.
Nghe hết mọi chuyện, Mẹ Ngô cũng hiểu.
“Con đừng để ý, Diệc Phàm tính nó hơi trẻ con chút…”
Mẹ Ngô cũng rất đau đầu.
“Con biết ạ.”
Lộc Hàm yên lặng gật đầu, lại hỏi: “Con vào xem anh ấy được không ạ?”
“Đương nhiên.”
Mẹ Ngô vui vẻ đồng ý: “Mau xách nó đi đi, bên mẹ bận lắm.”
Trong phòng, Ngô Diệc Phàm vùi thân mình hơn mét tám của mình vào chăn, chỉ lộ đầu.


Lộc Hàm tức giận ngồi xuống cạnh hắn, chọt chọt trán người yêu.
“Còn biết chơi trò về nhà mẹ đẻ này nữa hả?”
Lộc Hàm cố ý trêu đùa nói.
“… Là nhà chồng.”
Ngô Diệc Phàm rầu rĩ phản bác.
“Anh thật là, bảo ghen liền ghen, nói rõ ràng thì tốt rồi.”
Lộc Hàm nhìn người đàn ông trước mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, giải thích: “Cũng đâu phải là em muốn ôm đâu, anh đừng có cắt câu lấy nghĩa chứ…”
“Vậy em chỉ thích mình anh thôi đúng không.”
Ngô Diệc Phàm còn chưa chịu chui ra.
“Tất nhiên rồi.”
Lộc Hàm xoa xoa tai hắn, hỏi ngược lại: “Không thì em còn thích ai được đây?”
“…”
Ngô Diệc Phàm không nói gì.
“Cười rồi hả? Vui chưa?”
Thấy trên mặt người yêu cuối cùng cũng có phản ứng, Lộc Hàm cũng bị hắn chọc cười, thúc giục: “Được rồi, đừng có suốt ngày làm phiền mẹ anh nữa, bà cũng bận lắm rồi… Mình về nhà nha?”
“Ừ.”
Ngô Diệc Phàm ngoan ngoãn gật đầu.
Tối Mẹ Ngô còn việc phải làm nên cũng không giữ họ lại ăn cơm.

Hai người tản bộ dọc theo đường cái, đèn đường mờ ảo, nắm tay cũng sẽ không bị ai phát hiện.
“Lần sau có gì cũng đừng giấu trong lòng, biết chưa?”
Lộc Hàm vừa đi vừa nhắc hắn: “Tất nhiên cũng không được bỏ nhà đi bụi, dù là về nhà mẹ đẻ cũng không được.”
“… Là nhà chồng.”
Ngô Diệc Phàm rất kiên trì.
“Được được được, là nhà chồng.”
Lộc Hàm lười cãi loại chuyện nhàm chán này với hắn, liền theo ý của Ngô Diệc Phàm: “Nói chung dù xảy ra vấn đề gì cũng phải lập tức giải quyết, nghe chưa?”
Ngô Diệc Phàm ra vẻ vâng lời.
Xem ra, con đường yêu đương Tiểu Bạch còn rất dài nha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện