Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 105: Không phải như vậy



Ánh mắt hoài nghi của Tư Khảm Hàn, còn có giọng nói không tin tưởng khiến trái tim Hạ Ngưng Âm băng giá, “Sự việc không như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi.”

Tư Khảm Hàn liếc nhìn xung quanh, nhấc Hạ Ngưng Âm lên xe, mắt lạnh nhìn cô, trong mắt đều là không tin tưởng, nắm cằm Hạ Ngưng Âm, lửa giận trong ngực không ngừng thiêu đốt lý trí của anh, “Vậy sao? Có chuyện khéo như vậy sao? Sao tôi không biết em phải tới nơi này mua đồ dùng? Hả? Trong nhà căn bản cái gì cũng không thiếu! Liền tính mua cái gì đó để nhân cơ hội gặp mặt tình nhân sao? Hạ Ngưng Âm, tính nói dối thì cũng phải tìm cái cớ tốt một chút!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Tư Khảm Hàn quả thật biến thành gào thét, hai mắt đỏ lên vì tức giận.

“Anh. . . . . . Theo dõi em?” Trong lòng anh, từ khi nào cô đã trở thành quá quắt như vậy rồi hả? Hạ Ngưng Âm thất vọng nhìn Tư Khảm Hàn, “Vì sao anh phải làm như vậy?”

“Em nói đi?” Tư Khảm Hàn cười, hững hờ nhìn cô, “Vốn dĩ tôi còn tưởng mình đã làm sai điều gì, khiến cho em lạnh nhạt với tôi, bây giờ nhìn lại, hiển nhiên vấn đề không phải tại tôi, là có người muốn trèo tường thôi.”

Cô chỉ cùng nhiều người nói vài câu, đúng lúc bị anh nhìn thấy, chưa kịp giải thích đã bị anh gán cho tội danh trèo tường, cô cũng nổi giận, “Em không làm gì hết, sao anh có thể nói em như vậy? Tư Khảm Hàn, nói cho em biết, anh dựa vào cái gì? Anh có chứng cứ sao?”

Bàn tay to lớn dùng sức nắm cằm cô, ánh mắt mờ mịt nhìn cô, “Chứng cứ? Chẳng nhẽ thật sự muốn tôi bắt gian tại giường mới cam tâm? Hả?” Nói xong, đè người Hạ Ngưng Âm xuống, vừa dùng sức, bộ đồ công sở màu trắng đã bị xé rách thành mấy mảnh.

Liều mạng né tránh nụ hôn trên mặt, bàn tay nhỏ bé chống đỡ gương mặt tuấn tú trước ngực cô, Tư Khảm Hàn lại mắt điếc tai ngơ, môi mỏng chậm rãi đi xuống, bàn tay to thăm dò mảnh đất thần bí, mắt to chăm chú nhìn bốn phía, Hạ Ngưng Âm hít sâu: “Tư Khảm Hàn, anh muốn làm gì?. . . . . . Anh dừng tay! Bây giờ đang ở trên xe!”

Tư Khảm Hàn không trả lời, gạt quần áo trên người cô xuống chân, tiếp theo môi mỏng rất nhanh lấn tới, từ từ đi xuống, lướt qua bụng Hạ Ngưng Âm, một tay giữ thân thể Hạ Ngưng Âm không ngừng giãy dụa, ngăn không cho cô lộn xộn, bàn tay còn lại thăm dò nơi thần bí của cô, toàn thân si mê, phả trên người cô hơi thở nóng bỏng.

“Tư Khảm Hàn, anh dừng tay cho em!” Dòng điện vui vẻ truyền khắp cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm ửng hồng, không khỏi run rẩy, chịu đựng tiếng rên rỉ sắp phun ra khỏi miệng, giọng nói mơ hồ không rõ.

“Ha ha, thân thể em phản ứng thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều.” Tư Khảm Hàn nhướng cao chân mày, lộ ra nụ cười mê hoặc, đối với phản ứng của cô cảm thấy rất hài lòng.

Nơi tư mật truyền đến một hồi nóng bỏng, Hạ Ngưng Âm mới đột nhiên phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, không nghĩ tới Tư Khảm Hàn làm thật, muốn cô ở trong xe. . . . . . , Hạ Ngưng Âm nổi nóng, đẩy nam nhân trên người, “Tư Khảm Hàn anh mau đứng lên, đừng làm loạn, em. . . . . . . Em với Ngôn Phong Mị không như anh nghĩ đâu, anh nghe em nói. . . . . . Anh. . . . . .”

Nơi phát ra nóng bỏng kia không ngừng ma sát nơi riêng tư của cô, mò mẫm đi vào, lần này Hạ Ngưng Âm thật sự nổi nóng, thở hổn hển lớn tiếng gầm lên giận dữ: “Tư Khảm Hàn, anh không được tiến vào! Nếu anh cứng đầu đi vào, chúng ta coi như kết thúc rồi!”

Lời Hạ Ngưng Âm vừa dứt, sức nặng trên người liền biến mất, không đợi cô phục hồi lại tinh thần, gương mặt tuấn tú của Tư Khảm Hàn đi tới trước mắt Hạ Ngưng Âm, nhìn chằm chằm đợi cô, đáy mắt hiện lên mười phần tàn ác, cắn răng, lạnh giọng hỏi: “Em nói cái gì? Em có ý gì?”

“Anh, anh mặc quần áo tử tế trước đã. . . . . . , em. . . . . . Em cũng mặc. . . . . .” Đẩy gương mặt anh ra, vùng vẫy muốn ngồi dậy, lúc này Tư Khảm Hàn trái lại rất hợp tác mặt lạnh từ trên người cô ngồi dậy, Hạ Ngưng Âm đỏ mặt tìm quần áo của mình, liếc thấy một đống quần áo dưới mông Tư Khảm Hàn, dùng tay chỉ chỉ, “Anh. . . . . . Anh đứng lên một chút, quần áo của em, ở chỗ anh.”

Tư Khảm Hàn lạnh lùng nhìn cô, cầm quần áo trả lại cho cô, chính mình cũng nhanh chóng mặc quần áo, mặc quần áo tử tế rồi, ánh mắt phóng đến trên người nữ nhân trước mắt, khí thế bức người, “Giải thích rõ ràng, người kia có ý gì? Cái gì gọi là chúng ta kết thúc rồi? Tốt nhất là nói rõ cho anh!”

Hạ Ngưng Âm không bị khí thế của anh hù dọa, ngược lại, ngẩng cao đầu, hừ lạnh một tiếng, “Tư Khảm Hàn, anh nhìn rõ xem đây là chỗ nào! Em không có hứng thú biểu diễn chương trình truyền hình thực tế! Nếu em không nói như vậy liệu anh có dừng lại không?”

“Anh thấy em chán sống rồi!” Tư Khảm Hàn có dấu hiệu tức giận, trong khoảnh khắc ấy, anh đã thật sự cho rằng cô nói thật, nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú không khỏi có chút kinh hoảng, “Lời nói như thế cũng có thể tùy tiện nói sao? Thật là quá mức không biết chừng mực rồi!”

“Anh thì biết chừng mực đấy hả?” Hạ Ngưng Âm khinh thường nhìn Tư Khảm Hàn một vòng, sau đó lại bật cười, “Có điều, em cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao, anh mới vừa bước vào cánh cửa của tuổi 19, nhận thức đối với tình cảm vẫn còn ít, lực khống chế kém một chút là bình thường.”

“Lá gan lớn rồi đúng không? Em là người đầu tiên nói lực không chế của anh kém người!” Tư Khảm Hàn không vui nhìn cô.

“Nếu lực không chế của anh tốt như lời nói, tai sao không nghe em giải thích rõ? Chẳng lẽ anh không cảm thấy vừa rồi anh quá xúc động sao? Vậy mà, em còn cho là anh rất tự tin, thậm chí cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa anh có tiền đồ như vậy, thế nhưng lại hoài nghi em sẽ trèo tường! Vậy là anh cảm thấy anh kém hơn Ngôn Phong Mị?” Tuy là nói như vậy, Hạ Ngưng Âm đã từng bên cạnh anh và cộng sự của anh mấy tháng, Tư Khảm Hàn trên lĩnh vực công tác biểu hiện tuyệt đối cực kỳ ưu tú, thành thục chững chạc hơn những người cùng lứa tuổi, bây giờ nghĩ lại một chút, hình như chỉ khi anh ở với cô mới có thể biểu hiện vẻ không lạnh nhạt.

Nghe Lam Nguy nói, anh là thiếu niên thiên tài, so với các bạn cùng lứa tuổi, ở mọi mặt anh đều suất sắc hơn người bình thường rất nhiều, vậy mà anh lại hoài nghi cô trèo tường, không biết là anh không tin vào sức quyến rũ của bản thân hay là có dây thần kinh nào không bình thường nữa.

Nghĩ tới, chân mày Hạ Ngưng Âm nhướng cao, có điều, trong lòng thầm dễ chịu, ít nhất chứng minh, trong lòng anh vẫn có cô.

Tư Khảm Hàn không nói lời nào, anh đương nhiên cũng biết mình quá xúc động rồi, nhưng anh không khống chế được bản thân, có cô ở đây, kiêu ngạo anh tạo ra đều tê liệt, bắt đầu trở nên tự ti, như vậy không giống anh, nhưng ai bảo cô gần đây lạnh nhạt với anh? Anh sẽ nghĩ mình lại làm sai gì rồi sao?

“Vậy gần đây em đã xảy ra chuyện gì, hôm nay anh nhất định phải biết nguyên nhân! Không cho phép nói dối anh nửa câu!”

“Anh! Sao lại chuyển nhanh như vậy? !” Hạ Ngưng Âm trợn tròn mắt, đối với ánh mắt hung hăng dọa người của anh, có không chống đỡ được.

“Nói hay không?” Tư Khảm Hàn cười tà mị, “Không nói, chúng ta sẽ làm đến cùng chuyện dang dở khi nãy, em biết, anh sẽ không để ý, đúng không.”

Vô đạo đức! Hạ Ngưng Âm khinh miệt liếc nhìn Tư Khảm Hàn một cái, sớm hay muộn đều phải nói, hơn nữa, dưới tình huống này, cô cũng không trốn thoát, bĩu môi, bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cho tới bây giờ anh chưa từng nói với em về chuyện của nhà anh, chỉ cần em hỏi, anh sẽ mất hứng, như thể em theo dõi riêng tư của anh, em muốn hỏi, anh đối với em, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

“Có ý gì? Cái gì nghĩ như thế nào?” Tư Khảm Hàn nhớ lại chuyện sau khi sinh nhật anh, hình như có chuyện như vậy, đôi mắt nheo lại, không vui nói: “Thì ra là vậy, cho nên em thần kinh như vậy hơn nửa tháng?”

“Ai thần kinh như vậy chứ?” Hạ Ngưng Âm không thừa nhận phản bác, một hơi phun hết ra những chất chứa trong lòng: “Nếu không cảm thấy cần chú ý, anh cho rằng em sẽ hỏi ngắn han dài sao? Em cũng không phải ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, làm gì phải bới móc lung tung! Thái độ của anh đâu giống như đối xử với bạn gái? Nếu như, nếu như anh thật sự để ý em mà nói. . ., tại sao anh không nói với em chuyện người nhà anh? Thái độ này của anh, có thể trách em nghĩ lung tung sao?”

Tư Khảm Hàn lần nữa rơi vào trầm mặc, anh không nghĩ tới anh trốn tránh lại khiến cô bất an như vậy, để anh đối mặt với chuyện này, có lẽ anh cũng không khá hơn là bao, bây giờ nhớ tới, mới phát hiện, anh xử lý chuyện tình cảm thật vẫn còn non nớt.

“Anh trầm mặc là có ý gì?” Hạ Ngưng Âm đẩy đẩy cánh tay anh, không vui nói.

Tư Khảm Hàn thở dài, đi thẳng ra khỏi ra, trở lại chỗ ngồi lái, quay đầu nói với Hạ Ngưng Âm: “Đi về trước đã, ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời chắc chắn khiến em hài lòng, được không?”

Nhận thấy sự nghiêm túc trong đáy mắt Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm ngậm miệng, không ép hỏi nữa, khóe miệng chầm chậm nở nụ cười.

Hạ Ngưng Âm tới siêu thị dưới lầu mua xì dầu, Tư Khảm Hàn về đến nhà, trước cửa sớm đã có mấy người đợi, Tư Khảm Hàn không rõ nguyên do, tầm mắt nhìn đến vật bị quấn nhìn không ra hình thù gì, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là đồ đùng tiểu thư Hạ Ngưng Âm đặt, xin hỏi có phải tiểu thư Hạ ở đây không ạ?” Nhân viên móc ra hóa đơn, liếc nhìn địa chỉ và người mua, cười thân thiện với Tư Khảm Hàn.

Tư Khảm Hàn rõ ràng giật mình một cái, nhớ tới vừa rồi cãi nhau ầm ĩ, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, đi trước dẫn vào nhà, “Ừm, đưa vào đi.”

Đợi tới lúc nhân viên bán hàng đi hết Hạ Ngưng Âm mới trở về, Tư Khảm Hàn ngồi trong phòng khách buồn chán muốn chết cầm điều khiển đổi kênh, tầm mắt thỉnh thoảng lại ngó ra cửa, thấy bóng dáng Hạ Ngưng Âm đập vào mắt, lại quay đầu đi chỗ khác xem ti vi.

“Ah?! Đưa đến rồi! Làm việc rất nhanh!” Hạ Ngưng Âm nhìn thấy cái ghế đặt trong phòng khách, hưng phấn chạy vào, vui vẻ nói.

“Em mua cái này làm gì?” Nghĩ đến trò hề của mình hôm nay, Tư Khảm Hàn không thể không nói câu gì đó để hóa giải xấu hổ trong lòng mình.

“Tới thử một chút đi, thấy thoải mái không?” Hạ Ngưng Âm quá mức cao hứng, không chú ý tới vẻ mất tự nhiên của Tư Khảm Hàn, nhiệt tình lôi kéo Tư Khảm Hàn, kéo anh tới ngồi chiếc ghế mà cô chuẩn bị đã lâu.

Tư Khảm Hàn chỉ có thể làm theo, Hạ Ngưng Âm ở một bên chỉ thị, để cho anh nằm càng thêm thoải mái một chút, Tư Khảm Hàn im lặng không gây ảnh hưởng tới Hạ Ngưng Âm đang hưng phấn, “Thế nào? Có thấy vùng eo và vai cực kỳ thoải mái không?”

“Ừm.” Tư Khảm Hàn nằm một lát, đáp lại một tiếng, nói thật, đúng là rất thoải mái, đột nhiên, trong đầu có gì đó thoáng qua, rất nhanh, nhưng Tư Khảm Hàn vẫn nắm bắt được, mở mắt ra, “Em. . . . . . Mua tặng anh?”

“Ừm, coi như là quà sinh nhật. . . . . . Anh thích không?” Bị anh nhìn tới không tự nhiên, Hạ Ngưng Âm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Rất thích.” Tư Khảm Hàn lộ ra nụ cười chân chính đầu tiên trong ngày hôm nay, “Sao em lại nghĩ tặng anh cái này?”

“Công việc của anh quá bận rộn, lúc nào cũng ôm cái máy tính, chắc chắn rất mệt mỏi, nghe ông chủ nói, cái này đặc biệt thiết kế dành cho những ông chủ như anh, sau khi nằm trên đó, có thể hóa giải áp lực, có tác dụng điều chỉnh thăng bằng cơ thể, cho nên em liền mua cho anh một chiếc.”

“Cái này chắc rất đắt, làm thế nào em có tiền mua nó?” Vui vẻ thưởng thức thẹn thùng của cô, nụ cười trên môi anh không giảm.

Hạ Ngưng Âm cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Trước kia em có để dành được một ít. . . . . . Hơn nữa, bây giờ tiền lương rất cao, cộng vào cũng đủ.”

Nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất, cánh tay duỗi dài một cái, trong nháy mắt, Hạ Ngưng Âm liền rơi vào lòng anh, Tư Khảm Hàn vùi mặt nơi bả vai cô, trái tim như được lấp đầy, lẳng lặng cười, cười đến cực kỳ rạng rỡ, nhàn nhạt nói với cô: “Cám ơn em.”

Mặc dù Hạ Ngưng Âm không thấy được nụ cười của Tư Khảm Hàn, nhưng âm thanh kia cùng tiếng tim đập trong ngực đều không che giấu được vui sướng trong lòng anh.

Sáng ngày hôm sau, nắng sớm ấm áp chiếu vào cửa sổ, cảm giác thật thoải mái, bị tiếng gõ của làm phiền, Hạ Ngưng Âm nhăn mày, không chịu được dùng gối đầu che kín lỗ tai mình.

“Hạ Ngưng Âm! Em dậy cho anh, bây giờ là mấy giờ rồi?” Tư Khảm Hàn không vui gõ cửa phòng Hạ Ngưng Âm, cô không nghe thấy tiếng của Tư Khảm Hàn, trái lại tiếng gõ cửa khiến cô sợ.

Không nói nữa, Tư Khảm Hàn đi tìm chìa khóa, mở của đi vào, chỉ thấy tư thế ngủ của Hạ Ngưng Âm cực kỳ bất nhã, nằm bò trên giường ngủ.

Tư Khảm Hàn đi tới, không nói tiếng nào đoạt lấy chăn của cô, Hạ Ngưng Âm cảm giác trên người lành lạnh, liền mở mắt, liền thấy đôi mắt như hung thần ác sát của Tư Khảm Hàn đang nhìn cô, “Anh làm gì thế? Em muốn ngủ!”

“Dậy! Anh cho em mười phút! Lập tức mặc đồ xong, anh đợi em ở phòng khách, bây giờ đã qua 10 giây, em chỉ còn 9 phút 48 giây.”

“Anh bệnh à?!” Hạ Ngưng Âm không coi lời của anh ra gì, nằm xuống ngủ tiếp.

Hành động này chọc giận Tư Khảm Hàn, lườm cô một cái, “Em không chịu động hả? Được, anh không ngại giúp em.” Nói xong, kéo chăn ra, bàn tay thô lỗ cởi nút áo cô, trên người rất nhanh truyền đến một luồng điện, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Hạ Ngưng Âm liền biến mất, tránh khỏi bàn tay Tư Khảm Hàn, đỏ mặt trừng mắt nhìn Tư Khảm Hàn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế? Em tự dậy, được chưa?”

“Nhanh lên một chút, em chỉ còn năm phút thôi!” Mắt Tư Khảm Hàn cũng không thèm liếc một cái, nói xong liền ra khỏi phòng.

Hạ Ngưng Âm không cam lòng trừng mắt nhìn cửa, thần kinh còn chưa tỉnh hẳn, không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, nếu Tư Khảm Hàn lại nổi giận, người khổ vẫn là cô thôi.

Cho dù cô nhanh thế nào, vẫn phải tốn mất mười phút, Hạ Ngưng Âm mới sửa soạn xong, đi ra phòng khách, Tư Khảm Hàn sớm đã không thể kiên nhẫn được nữa, nhìn thấy Hạ Ngưng Âm đi ra ngoài, cũng không nói thêm gì trực tiếp đẩy cửa đi ra, Hạ Ngưng Âm thấy thế cũng mau bước đuổi theo anh.

Ngồi lên xe, thấy phong cảnh bên đường xa lạ, khó hiểu nhìn nam nhân bên cạnh, nhịn thật lâu, Hạ Ngưng Âm vẫn là không nhịn được hỏi: “Tư Khảm Hàn, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đến nơi chẳng phải sẽ biết sao?” Nhàn nhạt liếc nhìn cô, biểu cảm Tư Khảm Hàn rất lạnh nhạt, bộ dáng không muốn nhiều lời.

Hạ Ngưng Âm bĩu môi, không nói nữa, rất nhanh, xe đã đến một khu biệt thự ở ngoại ô, nhìn Tư Khảm Hàn, trong đầu Hạ Ngưng Âm càng phát ra nhiều nghi vấn hơn, anh sẽ không đưa cô đi thăm chỗ ở khác của anh chứ?

Nhưng như vậy thì cũng đâu cần phải vội vã thế, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn liếc thấy ánh mắt của cô, khóe miệng cười vui vẻ, như thể nói cho cô biết, cô nghĩ đúng rồi.

Ngồi bật dậy. “Tư. . . . . . Tư Khảm Hàn, dừng xe! Không em sẽ chỉnh anh, anh, anh muốn dẫn em tới cũng phải để cho em chuẩn bị tâm lý chứ? Bây giờ, em. . . . . . Em làm thế nào bây giờ, aaaaaa? ! Em, không được, em phải xuống xe.” Hiện tại Hạ Ngưng Âm chỉ có thể dùng hai từ kinh hoảng để miêu tả tâm trạng cô lúc này, đôi tay phát điên bứt tóc của mình, cái này quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, người đàn ông này cũng thật là, một chút quan tâm cũng không có, một tí tí cũng không biết nghĩ cho tâm trạng của cô, ba ơi, con nên làm gì bây giò.

“Biểu cảm của em là gì thế?!” Tư Khảm Hàn bĩu môi khinh thường, đáy lòng đối với phản ứng của cô lại rất thỏa mãn, không biết quan tâm, lại còn châm chọc cô thêm, “Không phải chỉ là cùng người nhà anh ăn một bữa cơm thôi sao? Nhóc con, nhìn em kìa, không có tiền đồ!”

“Vâng, em chính là không có tiền đồ, em mặc kệ, em thèm vào, anh, anh thả em xuống!” Hạ Ngưng Âm lôi kéo cửa xe, làm bộ muốn xuống xe, đây vẫn là đang trên đường lớn, hành động của cô rất nguy hiểm, nhưng là cô không quản được nhiều như vậy, ai mà biết được gia đình anh có những ai, nhà anh giàu có, trong gia tộc chắc chắn có tranh chấp, cô cũng không nên dưới tình huống chưa chuẩn bị gì bị người ta vây quanh biến thành kẻ ngốc, như vậy rất mất mặt a.

Hành động của cô làm Tư Khảm Hàn sợ tới mức hồn bay phách tán, cực kỳ tức giận rống lên, “Em mấy tuổi rồi, đừng có nháo nữa, ngồi yên cho anh.”

“Em vẫn cực kỳ trẻ?!” Hạ Ngưng Âm lớn tiếng rống giận, mặc dù lớn hơn một chút so với anh, nhưng cô vẫn là một bông hoa nha.

Xe từ từ lái vào một khu biệt thự xa hoa, dừng xe xong, Tư Khảm Hàn xuống xe, không vui trừng mắt nhìn Hạ Ngưng Âm núp một chỗ cách xa anh nhất có thể, Hạ Ngưng Âm phòng bị nhìn anh, thần thái như một con chim sợ cành cong, chỉ sợ một giây sau Tư Khảm Hàn sẽ giống như con sói bổ nhào tới cô.

“Hạ Ngưng Âm, em đi ra cho anh, tới cũng tới rồi, em còn muốn như thế nào nữa?” Tư Khảm Hàn có chút đau đầu, cô từ lúc nào trở nên nhát gan như vậy, lại không khỏi cảm thấy buồn cười, vẻ mặt cô ấy là thế nào vậy chứ? Anh cũng không phải muốn cường bạo cô, đến mức như vậy sao?

Hạ Ngưng Âm liều mạng lắc đầu, “Không muốn, em muốn về! Anh tự vào là được rồi, em ở đây chờ anh.”

“Được!” Tư Khảm Hàn khẽ nghiến răng, vậy mà lại đáp ứng, Hạ Ngưng Âm còn chưa kịp thở phào một hơi, anh lại lần nữa lên tiếng, “Anh đi dẫn bọn họ tới gặp em cũng được, em cứ ngây ngốc ở đây đợi bọn họ tới nhé.” Nói xong liền quay đầu rời đi.

“Đợi một chút, em đi, em đi là được chứ gì?” Vẻ mặt Hạ Ngưng Âm như đưa đám cầu xin tha thứ.

Bàn tay nhỏ bé từ từ bò lên cổ tay Tư Khảm Hàn, chầm chậm chuyển xuống lòng bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Em, khẩn trương.”

Tư Khảm Hàn cười cười, bàn tay xoa đỉnh đầu cô, ánh mắt nhu hòa, “Khẩn trương cái gì chứ, bọn họ cũng không phải ăn thịt người!”

“Nhưng. . . . . .” Hạ Ngưng Âm còn chưa nói hết, đã bị một âm thanh đột ngột xuất hiện cắt đứt.

“Đại thiếu gia, cậu đã về? Hôm nay sao sớm vậy?” Quản gia nhìn thấy Tư Khảm Hàn, rất kinh ngạc, nhìn tới Hạ Ngưng Âm bên cạnh anh, giật mình một cái, ánh mắt không tự nhiên hỏi thăm: “Vị này là?”

“Bạn gái cháu, chú gọi cô ấy là Tiểu Âm là được.” Tư Khảm Hàn lạnh nhạt giải thích.

“Tiểu thư Hạ, chào cô, mời vào.” Quản gia tựa hồ có chút bất ngờ, ông vẫn nghĩ bạn gái Tư Khảm Hàn là Tiền Nhã Tư, anh đổi bạn gái khi nào vậy? Sao ông không biết nhỉ? Quản gia nghĩ đến nhập thần, Tư Khảm Hàn gọi vài tiếng cũng không nghe thấy.

“Chú Lâm, ba cháu đâu?” Tư Khảm Hàn có chút không vui, nheo mắt lại.

“À, lão gia và tiểu thiếu gia đang ăn bữa sáng ạ.” Quản gia cười cười, che giấu luống cuống của mình, “Không biết đại thiếu gia và tiểu thư Hạ đã ăn sáng chưa ạ?”

Nghe vậy bước chân Tư Khảm Hàn cũng không dừng lại, cười nói: “Vẫn chưa, chú đi chuẩn bị một chút, cháu đi tìm ba trước.” Nói xong, đi tới phòng khách.

“Tư Khảm Hàn, nhà anh có những ai?” Hạ Ngưng Âm có chút sợ sệt.

“Em nhìn thấy sẽ biết thôi!” Tư Khảm Hàn cười xấu xa.

“Anh!” Hạ Ngưng Âm bị anh chọc tức suýt chút nữa thì hộc máu, bây giờ là lúc nào rồi, vẫn còn tâm tình nói giỡn, vừa định nói chuyện liền bị người cắt đứt.

“Hàn? Con về đấy à?” Lỗ tai Tư gia ba cực kỳ tinh, bỏ lại bữa sáng, chạy ra hành lang.

“Ba.” Tư Khảm Hàn kêu lên, nói xong, đẩy Hạ Ngưng Âm lên: “Cô ấy tên là Hạ Ngưng Âm, là bạn gái mới của con.”

“Ách. . . . . . Cháu chào bác.” Hạ Ngưng Âm nhìn người chừng ba mươi tuổi trước mắt, một người đàn ông trưởng thành tuấn mỹ khá giống Tư Khảm Hàn, đối với phụ nữ rất có lực hấp dẫn, cô có chút rối rắm, không khỏi quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Bác ấy là ba anh? Sao trẻ thế?”

Tư Khảm Hàn nhíu mày, không nói gì.

“À, Tiểu Âm à, vào đi, đứng ở đây làm gì?” Ba Tư Khảm Hàn cười ôn hòa, mời Hạ Ngưng Âm vào phòng.

Hạ Ngưng Âm lúc này mới yên lòng, xem ra người nhà Tư Khảm Hàn không có đáng sợ như cô nghĩ, ngược lại rất thân mật.

“Anh về rồi.” Em trai Tư Khảm Hàn đang ăn bữa sáng, nâng lên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, nở nụ cười trong trẻo thuần khiết.

“Ừm.” Kéo Hạ Ngưng Âm ngồi xuống, rất nhanh, quản gia đã đem bữa sáng bưng lên bàn cho Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn, cười cười xin lỗi hai người, “Tiểu thư Hạ, cũng không biết cô thích ăn gì, nên tùy tiện làm, hi vọng tiểu thư Hạ có thể thích.”

Hạ Ngưng Âm ngơ ngẩn nhìn tiểu thiếu gia Tư gia, mặc dù gặp qua hai vị đại soái ca rồi, nhưng vị tiểu thiếu gia này lại khiến cô ngây người, không thể nghi ngờ bộ dáng vô cùng đẹp, dáng dấp sao có thể sạch sẽ xuất trần như vậy? Nụ cười của hắn khiến cho người ta có cảm giác rất sạch sẽ rất tinh khiết.

Hạ Ngưng Âm có chút thất thần, nghe thấy tiếng của quản gia, cười cười xin lỗi, nhìn bát cháo gà bốc hơi nghi ngút, Hạ Ngưng Âm khách khí cười cười, “Thấy mùi hương rất là thơm, cảm ơn ạ, cháu cũng không kén ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện