Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau
Chương 85: Âm mưu
Lan Khả ngước nhìn Tư Khảm Hàn, ngay cả anh còn nhận ra tình cảm của Lăng Tuyên dành cho Hạ Ngưng Âm, cớ sao nha đầu ngốc đó không hiểu? Đúng là ngu ngốc.
Là bạn bè, có thể ở cùng nhau dĩ nhiên là rất vui vẻ, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cô cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Cô cũng nhìn thấy quan hệ giữa Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm đâu đơn giản như bề ngoài, lúc ở trong phòng bếp, biểu hiện của Tư Khảm Hàn như anh chồng bắt quả tang vợ mình đang làm chuyện xấu sau lưng, mà Hạ Ngưng Âm tỏ ra lúng túng, cơ hồ rất để ý sắc mặt của anh, giữa bọn họ mà không có chuyện gì thì ai tin đây.
“Anh là ai ? Anh và Tiểu Âm có quan hệ thế nào?” Lan Khả thấy Tư Khảm Hàn hơi quen quen, dường như đã gặp ở đâu, chỉ là trong lúc nhất thời chưa nhớ ra, còn nha đầu ngốc, Hạ Ngưng Âm lại chưa hề giới thiệu với mình lần nào, cô càng né tránh càng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
“Khụ khụ….”Hạ Ngưng Âm hiểu ý của Lan Khả, ho khan vài tiếng, đôi chân ở dưới gầm bàn hung hăng đạp Tư Khảm Hàn một cước cảnh cáo.
“Cô thử làm lần nữa xem ?” Tư Khảm Hàn híp đôi con ngươi cảnh cáo Ngưng Âm. Bỗng chốc cô lạnh cả sóng lưng, biết mình đã phạm sai lầm, chẳng dám ngẩng mặt nhìn Lan Khả, răng cắn chặt môi dưới, Tư Khảm Hàn rõ là không cho cô con đường lui.
Lan Khả cảm thấy thật buồn cười, hai người bọn họ thật giống nhau, cứ khoái giấu diếm tỏ ra thần bí, mà chẳng hay biết rằng càng giấu càng lộ, biểu hiện của Tư Khảm Hàn đơn giản vậy cô người ngoài cũng biết là gì.
“Này, đừng nói có tật giật mình nha? Làm ra chuyện động trời nên không để người ta nói ra chứ gì? Hay là có bí mật không thể bật mì cho người khác?”
“Đâu có ! Cậu chớ có đoán mò.” Hạ Ngưng Âm theo phản xạ phản bác lại.
“Mắc mớ gì tới cô.” Ánh mắt Tư Khảm Hàn ngưng tụ khí lạnh ném sang Lan Khả, cuộc đối thoại của bọn họ nhạt nhẽo đến mức anh phải phát bực.
Không phải anh muốn giúp Hạ Ngưng Âm che giấu, đời nào anh có lòng tốt như vậy, chẳng qua là không nhất thiết phải tự giới thiệu mình, hơn nữa dù anh không nói ra, Lan Khả cũng lờ mờ đoán được quan hệ giữa bọn họ, hà cớ gì phải vạch áo cho người xem lưng, nhiêu đủ là quá đủ rồi.
Lời nói thẳng thừng của Tư Khảm Hàn khiến cô cứng họng, khóe miệng khẽ co quắp, có cần tuyệt tình đến mức đó?
Ăn uống no đủ, Tư Khảm Hàn cùng Hạ Ngưng Âm về nhà, vừa trở về Hạ Ngưng Âm liền tức giận bất bình tự giam mình vào phòng, người đàn ông này khiến cô tức chết mà, cố ý thêu hoa dệt lá, ở trên xe vốn định nói lý lẽ với anh nào ngờ anh không thèm để ý coi cô như không khí.
Vốn định gọi cho Lăng Tuyên bất chợt nhớ tới lời dặn của Lan Khả lại thôi.
Tư Khảm Hàn tỏ ra tức giận bỏ lơ cô nên cô cũng quyết tâm mặc kệ anh. Hai người ai nấy về ổ của mình, không nói với nhau câu nào.
Ngày hôm sau, khi Tư Khảm Hàn mở cửa đi ra bắt gặp Hạ Ngưng Âm đã ngồi trên bàn ăn điểm tâm. Vừa thấy anh, cô lập tức biến sắc, khinh thường xoay mặt sang chỗ khác, không vừa ý lắm mà nói: "Tôi không phải dạng hẹp hòi, nhỡ tay nấu hơi nhiều một chút, muốn ăn thì tự đi lấy."
Tư Khảm Hàn trước sau im lặng, khóe miệng mang nét cười, không có ý định phơi bày lời nói dối của cô, tự giác nhận lấy khay đồ ăn trong tay Hạ Ngưng Âm miệt mài ăn, thoáng chốc dừng động tác mở miệng hỏi "Hôm nay cô rãnh rỗi chứ?"
"Làm gì?" Hạ Ngưng Âm đùng giọng điệu phòng bị đáp trả, khi không lại quan tâm cô đột xuất? Hay là anh tính đem cô đến cái chỗ quái gỡ kia lần nữa.
Vẻ mặt Tư Khảm Hàn nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn: "Không đến công ty cũng đừng ra ngoài, lát nữa sẽ có người tới dạy cô học."
"À? Nhanh vậy à? Mấy cái đó tôi còn chưa đọc xong." Lúc đầu, Hạ Ngưng Âm dè chứng mấy phần, khi nghe ra mục đích đã bình ổn trạng thái.
“Cô mà đọc xong con gà cũng đi ngủ mất rồi.” Tư Khảm Hàn thưởng thức bữa sáng ngon lành, không khách khí nói.
Tốc độ đọc sách của cô rất chậm, mỗi lần tìm Tư Khảm Hàn giảng giải, đều bị anh dạy dỗ cho một trận, cô rất ấm ức nhưng vẫn phải nhẫn nhịn kìm nén trong lòng chỉ có thể giương mắt liếc anh.
Tư Khảm Hàn nhún nhún vai xem như không thấy, đem khay trống rỗng đẩy tới chỗ Hạ Ngưng Âm, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Hôm nay tôi có việc, đi ra ngoài một chuyến, cơm tối tự mà lo liệu, nhớ không được gọi điện quấy rầy tôi.”
Hạ Ngưng Âm bĩu môi không phản bác cũng không tỏ ra đồng ý, cô đâu phải người không biết điều, tay chân cũng đâu có liệt đến mức cầu xin anh chạy về nấu cho bữa cơm, dù sao Tư Khảm Hàn đáp ứng điều kiện của cô đã là cực hạn lắm rồi, không thể được đằng chân lấn đằng đầu, đạo lý này cô luôn hiểu rõ.
Tư Khảm Hàn mới bước ra cửa, thầy giáo đã tìm đến cửa, ông chừng 40 tuổi, khuôn mặt nổi bật cặp kính lão to, dáng vẻ bác học, chào hỏi khách sáo mấy câu, liền bắt đầu vào bài học, giọng điệu hơi hà khắc, xem ra Hạ Ngưng Âm vui mừng hơi vội, sau này mệt mỏi dài dài.
Tư Khảm Hàn lái xe ra vùng ngoại ô, tới khu biệt thự sang trọng, người gác cổng kéo cửa mời anh, vào tới đại sảnh, quản gia Lâm đứng từ sớm liền cung kính cúi người chào: "Đại thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, lão gia đang đợi ngài ở thư phòng."
"Ừ." Lãnh đạm đáp lấy lệ, Tư Khảm Hàn mặt lạnh tanh đem cặp tài liệu đưa cho Lâm thúc, sải bước lên tầng hai.
Trước cánh cửa gỗ quý, Tư Khảm Hàn lịch sự gõ vài tiếng, bên trong vọng ra âm thanh trầm thấp: "Vào."
Tư Khảm Hàn đẩy cửa đi vô thấy cha đang ngồi vùi đầu trong đống văn kiện trên bàn, giọng điệu lễ phép: "Cha."
Tư Tích Chương trông vẫn còn mang nét trung niên, thoạt nhìn tưởng mơi sang tuổi tứ tuần, trên người tản ra hơi thở nghiêm túc của một vị doanh nhân thành đạt. Gương mặt hai cha con như một khuôn đúc ra.Ông ngẩng đầu nhìn đứa con trai lớn, khóe miệng chứa đựng ý cười "Thật mừng, thế nào? Cuối cùng cũng chịu trở về?"
Tư Khảm Hàn tựa lưng vào ghế, chẳng mảy may tới lời trách cứ của Tư Tích Chương, thản nhiên đáp: "Cha, nói chủ đề chính, chớ quanh co lòng vòng, nói nhiều như thế chẳng giống cha chút nào."
Tư Tích Chương cầm tách cà phê hớm một ngụm, khuôn mặt tròn trở nên hiền hậu hơn dưới nụ cười tỏa sáng "Phận làm con một năm về nhà chưa tới ba lần, người làm cha đây quan tâm một chút cũng không được?"
Tư Khảm Hàn duỗi thẳng chân tìm tư thế ngồi thoải mái, thả lỏng tin thần, nhắm mắt lại có chút bất đắc dĩ nói: "Cha, giả bộ rất tệ, nói thẳng ra đi."
Tư Tích Chương trước sau không thay đổi sắc mặt, hiểu rõ cha như vậy anh không hổ là con ông, đặt tách xuống bàn, trực tiếp vào việc chính sự: "Con và Nhã Tư đã bàn bạc ngày tổ chức chưa?"
Tư Khảm Hàn sớm dự liệu được mục đích Tư Tích Chương gọi anh đến, chẳng qua vẫn là bộ dạng bất cần đời, tùy tiện đồng ý theo: "Cha nghĩ sao thì con làm vậy?"
Gương mặt Tư Tích Chương trở nên trầm ổn quan sát con trai: "Đây là chuyện hệ sự cả cuộc đời, cha tôn trọng ý kiến của con, chẳng qua nhà bên kia ngỏ ý thúc giục, với lại tình cảm của hai đứa từ trước đến giờ vẫn tốt đẹp, do đó mau mà chuẩn bị chu tất bớt đi một phần gánh nặng cho cha."
"Vậy sao? Con lại nhìn không ra vẽ lo lắng của cha nha !!!" Tư Khảm Hàn điềm tĩnh nói. Tư Tích Chương im lặng một lát rồi tiếp lời: " Cha đã xem qua tính ngày 11 cuối tháng này cho con đính hôn với Nhã Tư, qua năm sau cử hành hôn lễ. Muốn hay không cũng không phải cha ép buộc con nha."
Tư Khảm Hàn ngước mắt xem thường "Cái này thì có gì phải suy nghĩ, không phải đã định từ sớm rồi à?"
"Không có nhân tố đặc biệt nào có thể ảnh hưởng đến quyết định này của con sao?" Tư Tích Chương thử thăm dò.
Tư Khảm Hàn lắc đầu, hai mắt hướng lên trần nhà, không cần suy nghĩ thêm ngữ điệu dứt khoát: "Những thứ khác con còn lưỡng lự, chứ hôn sự cùng Nhã Tư thì đâu có khả năng thay đổi, con nói như vậy, cha vừa ý chứ?"
Lấy được đáp án mình dự đoán, Tư Tích Chương thở dài, đành lãng sang chuyện khác: "Lần này trở về tính toán ở bao lâu?"
Tư Khảm Hàn bật dậy, sực nhờ trong nhà còn có người đàn ông khác ở chung với Hạ Ngưng Âm, lẳng lặng một hồi rồi trả lời: "Buổi chiều sẽ đi, bên công ty chưa giải quyết xong." Dứt lời thân hình cao lớn sải bước ra ngoài vẫn không quên dặn lại: "Tới giờ cơm nhớ gọi con xuống ăn."
Tư Tích Chương cười mỉm, dõi theo bóng lưng khuất sau cửa, chẳng nói lời nào, lại nhìn xuống tấm hình trên bàn.
Bàn tay vuốt trên mặt kình, tấm hình chụp một nhà bốn người cười nói vui vẻ, khóe miệng vô thức vẽ lên đường cong dịu dạng, ngón tay lau sạch vết bụi đóng bám, nụ cười từ từ chuyển thành khổ sở, trong nháy mắt, đã tám năm rồi, vợ ông dùng tánh mạng bảo vệ con trai mình, giờ đây nó đã trưởng thành, đã đến lúc lập gia đình.
Bữa cơm trưa, một thiếu niên tuấn mỹ cũng ghé vào biệt thự, gương mặt hơi trẻ con nở nụ cười vui vẻ với Lâm thúc.
Lâm thúc tựa như rất nuông chiều Nhị thiếu gia của Tư gia vừa thấy anh đã trở nên phóng khoáng: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã trở lại đang cùng lão gia dùng bữa ở phòng ăn."
"Ừ." Tư Cách Hàn cười nhạt, chẳng biểu hiện sắc thái nào.
"Cách." Tư Khảm Hàn cười nhạt, kêu tên em trai mình.
Khóe miệng Tư Cách Hàn khẽ nhếch lên nhưng thấy Tư Khảm Hàn liền mở rộng hơn, càng làm bật lên nét tươi trẻ hồn nhiên của chàng trai tuấn mỹ này: "Anh, trở về khi nào?"
"Sáng sớm nay."
Tư Cách Hàn dòm chừng sắc mặt Tư Tích Chương, nhướng mày hỏi "Có điều quan trọng muốn thông bố?"
Tư Khảm Hàn đấp "Ừ, anh mới vừa rồi đã thảo luận hôn sự cùng Nhà Nhã tư, quyết định 23/11 này đính hôn."
Tư Cách Hàn chợt cứng đơ mặt, ánh mắt thoáng qua nét không vui "Gấp rút vậy sao? Anh nghĩ thông suốt chưa? Không thay đổi?"
"Từ khi nào anh lại làm việc với thái độ do dự chứ ?" Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.
Tư Cách Hàn cùng Tư Tích Chương trao đổi ánh mắt, cuối cùng Tư Tích Chương nặng nhọn nhắc khóe đứa con trai lớn "Tâm tư của con chỉ có con hiểu rõ nhất thôi."
Tư Khảm Hàn vốn nhận ra giữa bọn họ đang có điều mờ ám sau lưng anh, chính phản ứng của hai người họ là bằng chứng. Chẳng phải đã quyết định từ lâu rồi sao? Vì cái gì cứ như không mong muốn anh cùng Tiền Nhã Tư lấy nhau, thực tế anh nhớ cực kì rõ bọn họ rất thích Nhã Tư, tại sao thái độ hiện tại lại khác lạ đến vậy.
Mỗi buổi sáng, Hạ Ngưng Âm đều bận rộn với việc học, cả núi kiến thức dần dà chui vào đầu cô một ít, hôm nay, đột nhiên nhồi nhét quá nhiều khiến cô muốn nổ tung.
Tư Khảm Hàn đáng chết ! Ngay tức khắc muốn cô học cả đống thứ này làm sao cô nhớ được hết, bồi dưỡng cũng phải chừng mực chứ.
Hạ Ngưng Âm phẫn uất lấy điện thoại bấm dãy sô dài gọi cho Tư Khảm Hàn, hừ, anh muốn chỉnh đốn cô, cô cũng không ngồi yên chờ chết, cô phải bạo động đòi lấy những ngày tự do của mình.
Tư Khảm Hàn thấy tên hiện trên màn hình, mày tuấn cau có, bắt máy với giọng nói khó chịu: "Cái gì?"
Hạ Ngưng Âm tức giận đến mức rống thét như sư tử hà đông: "Tư Khảm Hàn, anh muốn chơi tôi thì nói thẳng? Đem mấy cuốn sách nội dung trên trời dưới đất bắt ép tôi học đến hoa mắt chóng mặt, anh rốt cuộc có ý tứ gì đây?"
Trông thấy ánh mắt tò của người đối diện, Tư Khảm Hàn ngày một khó chịu hơn: "Tôi đang dùng cơm, có gì liên lạc lại sau." Dứt lời, cúp điện thoại ngay.
Gọi đến chỉ toàn lời khỉ gió, tâm tình Hạ Ngưng Âm càng quạu hơn, chưa từ bỏ ý định, đánh cuộc gọi cho anh lần nữa, chỉ toàn đổ chuông, Hạ Ngưng Âm tức đến hộc máu.
Tư Khảm Hàn rõ ràng không nhận điện thoại của cô, chuyển máy sang chế độ rung, nghĩ đến cảnh Hạ Ngưng Âm đang giương nanh vuốt móng mắng chửi, tâm tình anh chợt vui vẻ, đang ăn cơm, khóe miệng không tự chủ cong lên, chẳng qua là nhịn cười, thiếu chút nữa là sặc cơm.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, cô không tin không trị được anh! Lập tức gửi bức ảnh kinh dị liếc mắt qua cũng muốn bù nôn, chớ nói chi anh đang ăn cơm chắc chắn.
Bất thình lình, mặt bàn có tiếng rung, Tư Khảm Hàn bắt đầu mắt ủ mày tro, mở hộp thư lập tứ hiện lên tấm hình dị hợm, gương mặt tuấn tú chợt xanh như tàu lá, đừng nói ăn cơm, dạ dày bỗng chốc cuộn lên chỉ muốn ói mửa.
Bọn họ theo dõi từng nét mặt của Tư Khảm Hàn, lúc thì vui vẻ trong nháy mắt lại đen như bao công, cứ như mà biến hóa khôn lường thật bất ngờ nha, người nào có bản lĩnh chọc Tư Khảm Hàn tới mức này?
Tư Tích Chương và Tư Cách Hàn đều dán chặt mắt vào Tư Khảm Hàn, Tư Tích Chương không nhịn được hỏi: "Hàn, là con gái nhà nào?"
"Cha quản quá nhiều rồi đấy." Tư Khảm Hàn cáu kỉnh khi nhận ra ánh mắt mọi người đều hướng về mình, bỏ lại chén cơm dang dỡ bước lên lầu.
Anh đã cấm cô chớ làm phiền anh, cô lại xem như gió thoảng qua tai, đúng là chán sống, còn dám trêu chọc anh, lá gan càng lúc càng lớn.
Tư Cách Hàn cùng Tư Tích Chương tầm mắt giao nhau, giọng điệu Tư Tích Chương đầy hăng hái: "Hàn vừa rồi đã thừa nhận người kia là nữ? Cha cảm thấy đó không phải là Nhã Tư."
Tư Cách Hàn gật đầu tán đồng, nụ cười nham hiểm, hàm răng trắng đều ẩn sau cánh môi bạc, ánh mắt hướng tới cầu thang, thanh âm khàn khàn: “Con đi tra thử, tìm hiểu xem cô gái đó có quan hệ gì với anh Hàn, dù sao sắp kết hôn rồi không thể trăng hoa như thế được.”
"Bằng mọi cách khiến cô ta biến mất, tránh để phiền hà sau này." Tư Tích Chương phụ họa theo.
Hai cha con nhất trí đồng lòng, đôi con ngươi giao nhau trong không tring, mưu kế động trời nhất thời nảy sinh.
Tư Khảm Hàn mới đi có một ngày, Hạ Ngưng Âm đã có thái độ làm biếng học tập, lấy điện thoại di động ra nhìn giờ giấc, lúc này mới sực nhớ phải gọi cho Lăng Tuyên.
Lăng Tuyên thấy số cô gọi tới, trái tim như đập chệch mấy nhịp, lí trí quyết tâm không nghe nhưng hành động lại nhanh hơn đã ấn nút màu xanh chấp nhận.
"Tuyên ca, anh vẫn ổn chứ?" Hạ Ngưng Âm nghe được hơi thở của đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn cho là Tuyên ca sẽ không bắt máy.
Vọng lại là âm thanh trong trẻo quen thuộc, Lăng Tuyên không muốn nhắc tới sự tình hôm bữa "Không có việc gì a, thế nào?"
"A, không có việc gì là tốt." Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ "Mấy ngày trước Phong Hàm Niệm mời chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, đã hẹn vào tối mai, anh rãnh chứ?"
Lăng Tuyên nghe vậy, trong lòng hơi băn khoăn, nhịp tim có hơi run run, miễn cưỡng trả lời "Tốt, đến lúc đó nhớ báo anh trước một tiếng."
"Ừ." Hạ Ngưng Âm vẫn giọng điệu nhẹ nhàng "Cái đó, Tuyên ca, ngày hôm qua. . . . . ."
Hạ Ngưng Âm bị Lăng Tuyên cắt giữa chừng"Tiểu Âm, anh quên còn có việc phải làm, anh cúp máy trước a." Nói xong, Lăng Tuyên vội vã ngắt đường dây kết nối, hít thật sâu thở ra một hơi, ngày mai là thời điểm nên nói rõ cho Hạ Ngưng Âm, không nên kéo dài mãi.
Tư Khảm Hàn vừa trở về bắt gặp cảnh Hạ Ngưng Âm ngồi nhìn điện thoại cười khúc khích, liền giở giọng châm chọc: "Học riết bị bệnh à?"
Hạ Ngưng Âm còn nhiều chỗ chưa hiểu buộc phải nhờ đến anh chỉ dẫn, đành ém bụng nuốt xuống cơn giận.Nếu không để cho anh lên mặt một chút, ai biết trước anh lại nỗi hứng khó dễ không chịu giảng bài cho cô.
Hạ Ngưng Âm trực tiếp đi tới bên cạnh anh "Tư Khảm Hàn, cái này tôi không hiểu."
Tư Khảm Hàn liếc nhìn đề mục, khinh thường nói;"Hừ. Trình độ của cô chỉ đến đây thôi ah!"
Hạ Ngưng Âm cố gắng nhẫn nhịn, đâu rãnh rỗi so đo với tên hẹp hòi này.
"Trừ phi cô nói cho tôi biết mới vừa rồi cười tà ác như vậy là vì chuyện gì, nếu không. . . . . ." Tư Khảm Hàn dùng lời lẽ uy hiếp, ánh mắt Hạ Ngưng Âm tỏ ra vô tội xen lẫn ngạc nhiên.
"Tôi nào có cười đến ghê tởm kiểu đó?" Hạ Ngưng Âm thật muốn một tay bóp chết anh, cái tên trời đánh này!
Tư Khảm Hàn chau mi tâm, cầm cuốn sách lên đọc chẳng màng tới sắc mặt của cô.
Hạ Ngưng Âm nặng nề hít thở, quay mặt không nhìn Tư Khảm Hàn, "Lúc nãy hẹn Tuyên ca cùng nhau ăn cơm, anh ấy đã nhận lời rồi, nói cách khác là không tức giận với tôi, anh cũng biết, hôm qua tâm tình anh ấy không được tốt, giờ nghe ra đã khá hơn nhiều, bởi vậy tôi rất vui."
Tư Khảm Hàn chỉ lọt vào tai hai chữ Lăng Tuyên tức thời liền nổi cơn thịnh nộ vức cuốn sách: "Tôi nhớ đã nhắc nhở cô nhiền lần, không được tiếp xúc nhều với hắn, cô nghe tai này bay tai kia à? Mới một ngày không gắp đã nhớ mong, còn chủ động hẹn họ, nếu quan tâm hắn thì cuốn đồ theo luôn đi."
" Tư Khảm Hàn, anh nói đủ chưa, đừng có ở đó mà lên lớp tôi, chúng tôi là bạn tốt gặp mặt nhau là chuyện thường tình, thật không hiểu sao anh cứ ác cảm với Tuyên ca. Anh ấy đắc tội gì với anh chứ?"
Hạ Ngưng Âm cảm thấy anh cực kì ngớ ngẩn khi phát ngôn như thế, cô có nhắc tới là nhớ Tuyên ca sao? Mắc mớ gì kêu cô dọn đồ qua nhà Tuyên ca chứ? Nếu như có thể i, cô đã chuyển đi từ lâu rồi đỡ phải thấy bản mặt khó ưa của anh, cũng không phải chịu đựng tính tình nắng mưa thất thường từ anh.
Tư Khảm Hàn chậm rãi nhặt quyển sách lật từng trang, Hạ Ngưng Âm càng nói, mặt anh càng xám ngoe, ngữ điệu châm chọc: "Nếu là bạn bè thì hôm qua mới gặp mặt, tại sao hôm nay lại gặp nữa? Chuyện đó có nên suy nghĩ lại không?"
Hạ Ngưng Âm ngồi xuống chẳng ngó ngàng tới Tư Khảm Hàn, "Anh vừa vừa phải phải thôi nha? Bữa tiệc lần này là Phong Hàm Niệm mời á..., cô ấy mời từ lúc tôi xuất viện, không phải như anh nghĩ."
Tư Khảm Hàn nghe được tên Phong Hàm Niệm, chân mày nhíu chặt, khó hiểu hỏi: "Phong Hàm Niệm sao lại mời hai người ăn cơm? Các người có quen biết nhau sao?"
Hạ Ngưng Âm không rõ mục đích anh hỏi để làm gì, từ tốn giải thích: "Ba người chúng tôi học cùng lớp, nên từ đó mà chơi thân với nhau."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn đáp vỏn vẹn hai chữ, chẳng biết nên cười Hạ Ngưng Âm ngu dại hay là ngây thơ, nhất thời tâm tình âm trầm, căn bản người ta đâu coi cô là bạn bè thế mà cô vẫn không hay biết.
Cuối cùng, Tư Khảm Hàn đặt cuốn sách xuống, nhớ tới lời Phong Hàm Niệm từng nói với anh, đáy lòng xẹt qua một tia lo lắng, không nhịn được bèn cặn dặn cô vài câu: "Về sau không có việc gì thì hạn chế đến gần Phong Hàm Niệm, loại người đó chỉ gây hại cho cô chứ không có tốt đẹp gì đâu."
Hạ Ngưng Âm hun mũi nhìn chằm chằm Tư Khảm Hàn, bác bỏ ý kiến: "Sao anh lại nói bạn bè tôi như vậy? Anh không biết rõ về cô ấy thì đừng nói bậy."
Tư Khảm Hàn đứng lên, xoay người rời đi, trước khi đi ném cho cô một câu nói: "Tôi đã nói rồi đấy, đến khi có chuyện thì đừng ở đó mà oán trách"
Hạ Ngưng Âm kỳ quái ngước nhìn Tư Khảm Hàn, cô nhớ Lan Khả cũng từng nói vậy, lời anh và Lan Khả giống hệt nhau, chẳng lẽ Phong Hàm Niệm sẽ gây hại cho mình? Nhưng cô có nghĩ nát óc cũng không tìm ra lý do Phong Hàm Niệm gây hại mình, Hạ Ngưng Âm vỗ vỗ đầu, ngăn dòng suy nghĩ lung tung vô căn cứ.
Ngày hẹn!
Phong Hàm Niệm mua vài thứ lặt vặt. Hạ Ngưng Âm đúng giờ tới đã thấy Lăng Tuyên và Phong Hàm Niệm ngồi ở ghế vẫy tay chào.
Hạ Ngưng Âm vội nói xin lỗi: "Thật xin lỗi a, tớ tới trễ."
"Bọn mình cũng vừa tới." Mặc dù đáy lòng Phong Hàm Niệm cực kì chán ghét, nhưng nét mặt không thay đổi, tỏ ra không để ý lắm nở nụ cười xã giao.
Lăng Tuyên ngẩng đầu, thấy dáng vẻ quen thuộc, hơi xấu hổ cười gượng gạo, nội tâm có nhiều điều muốn thổ lộ cùng cô, nhưng nhất thời lại không thốt nên lời, thở dài trong lòng, cầm tờ thực đơn nói: "Chúng ta gọi món đi, có gì ngồi xuống từ từ trò chuyện, Tiểu Âm, Hàm Niệm, muốn ăn cái gì?"
Mới gọi xong đồ ăn không lâu, nói được vài câu, Phong Hàm Niệm đã đi vào nhà vệ sinh.
Lát sau, Phong Hàm Niệm đi ra, ánh mắt quyến rũ lăm lia sau lưng quan sát một hồi thấy không ai theo dõi, mới chần chừ tiến đến ngõ tối, nơi đó có người đứng chờ sẵn.
Phong Hàm Niệm vừa đưa tay giao ít đồ cho tên đó vừa nói: “Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
"Yên tâm đi, đại tiểu thư!" Ánh mắt thèm thuồng của hắn đặt trên bộ ngực đẫy đà của Phong Hàm Niệm. Hắn liếm đôi môi, lại lấy lòng Phong Hàm Niệm bằng giọng điệu dâm ô.
Phong Hàm Niệm trợn mắt cảnh cáo hắn, hừ lạnh một tiếng, không nói được lời nào xoay người rời đi.
Là bạn bè, có thể ở cùng nhau dĩ nhiên là rất vui vẻ, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cô cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Cô cũng nhìn thấy quan hệ giữa Tư Khảm Hàn và Hạ Ngưng Âm đâu đơn giản như bề ngoài, lúc ở trong phòng bếp, biểu hiện của Tư Khảm Hàn như anh chồng bắt quả tang vợ mình đang làm chuyện xấu sau lưng, mà Hạ Ngưng Âm tỏ ra lúng túng, cơ hồ rất để ý sắc mặt của anh, giữa bọn họ mà không có chuyện gì thì ai tin đây.
“Anh là ai ? Anh và Tiểu Âm có quan hệ thế nào?” Lan Khả thấy Tư Khảm Hàn hơi quen quen, dường như đã gặp ở đâu, chỉ là trong lúc nhất thời chưa nhớ ra, còn nha đầu ngốc, Hạ Ngưng Âm lại chưa hề giới thiệu với mình lần nào, cô càng né tránh càng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp.
“Khụ khụ….”Hạ Ngưng Âm hiểu ý của Lan Khả, ho khan vài tiếng, đôi chân ở dưới gầm bàn hung hăng đạp Tư Khảm Hàn một cước cảnh cáo.
“Cô thử làm lần nữa xem ?” Tư Khảm Hàn híp đôi con ngươi cảnh cáo Ngưng Âm. Bỗng chốc cô lạnh cả sóng lưng, biết mình đã phạm sai lầm, chẳng dám ngẩng mặt nhìn Lan Khả, răng cắn chặt môi dưới, Tư Khảm Hàn rõ là không cho cô con đường lui.
Lan Khả cảm thấy thật buồn cười, hai người bọn họ thật giống nhau, cứ khoái giấu diếm tỏ ra thần bí, mà chẳng hay biết rằng càng giấu càng lộ, biểu hiện của Tư Khảm Hàn đơn giản vậy cô người ngoài cũng biết là gì.
“Này, đừng nói có tật giật mình nha? Làm ra chuyện động trời nên không để người ta nói ra chứ gì? Hay là có bí mật không thể bật mì cho người khác?”
“Đâu có ! Cậu chớ có đoán mò.” Hạ Ngưng Âm theo phản xạ phản bác lại.
“Mắc mớ gì tới cô.” Ánh mắt Tư Khảm Hàn ngưng tụ khí lạnh ném sang Lan Khả, cuộc đối thoại của bọn họ nhạt nhẽo đến mức anh phải phát bực.
Không phải anh muốn giúp Hạ Ngưng Âm che giấu, đời nào anh có lòng tốt như vậy, chẳng qua là không nhất thiết phải tự giới thiệu mình, hơn nữa dù anh không nói ra, Lan Khả cũng lờ mờ đoán được quan hệ giữa bọn họ, hà cớ gì phải vạch áo cho người xem lưng, nhiêu đủ là quá đủ rồi.
Lời nói thẳng thừng của Tư Khảm Hàn khiến cô cứng họng, khóe miệng khẽ co quắp, có cần tuyệt tình đến mức đó?
Ăn uống no đủ, Tư Khảm Hàn cùng Hạ Ngưng Âm về nhà, vừa trở về Hạ Ngưng Âm liền tức giận bất bình tự giam mình vào phòng, người đàn ông này khiến cô tức chết mà, cố ý thêu hoa dệt lá, ở trên xe vốn định nói lý lẽ với anh nào ngờ anh không thèm để ý coi cô như không khí.
Vốn định gọi cho Lăng Tuyên bất chợt nhớ tới lời dặn của Lan Khả lại thôi.
Tư Khảm Hàn tỏ ra tức giận bỏ lơ cô nên cô cũng quyết tâm mặc kệ anh. Hai người ai nấy về ổ của mình, không nói với nhau câu nào.
Ngày hôm sau, khi Tư Khảm Hàn mở cửa đi ra bắt gặp Hạ Ngưng Âm đã ngồi trên bàn ăn điểm tâm. Vừa thấy anh, cô lập tức biến sắc, khinh thường xoay mặt sang chỗ khác, không vừa ý lắm mà nói: "Tôi không phải dạng hẹp hòi, nhỡ tay nấu hơi nhiều một chút, muốn ăn thì tự đi lấy."
Tư Khảm Hàn trước sau im lặng, khóe miệng mang nét cười, không có ý định phơi bày lời nói dối của cô, tự giác nhận lấy khay đồ ăn trong tay Hạ Ngưng Âm miệt mài ăn, thoáng chốc dừng động tác mở miệng hỏi "Hôm nay cô rãnh rỗi chứ?"
"Làm gì?" Hạ Ngưng Âm đùng giọng điệu phòng bị đáp trả, khi không lại quan tâm cô đột xuất? Hay là anh tính đem cô đến cái chỗ quái gỡ kia lần nữa.
Vẻ mặt Tư Khảm Hàn nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn: "Không đến công ty cũng đừng ra ngoài, lát nữa sẽ có người tới dạy cô học."
"À? Nhanh vậy à? Mấy cái đó tôi còn chưa đọc xong." Lúc đầu, Hạ Ngưng Âm dè chứng mấy phần, khi nghe ra mục đích đã bình ổn trạng thái.
“Cô mà đọc xong con gà cũng đi ngủ mất rồi.” Tư Khảm Hàn thưởng thức bữa sáng ngon lành, không khách khí nói.
Tốc độ đọc sách của cô rất chậm, mỗi lần tìm Tư Khảm Hàn giảng giải, đều bị anh dạy dỗ cho một trận, cô rất ấm ức nhưng vẫn phải nhẫn nhịn kìm nén trong lòng chỉ có thể giương mắt liếc anh.
Tư Khảm Hàn nhún nhún vai xem như không thấy, đem khay trống rỗng đẩy tới chỗ Hạ Ngưng Âm, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Hôm nay tôi có việc, đi ra ngoài một chuyến, cơm tối tự mà lo liệu, nhớ không được gọi điện quấy rầy tôi.”
Hạ Ngưng Âm bĩu môi không phản bác cũng không tỏ ra đồng ý, cô đâu phải người không biết điều, tay chân cũng đâu có liệt đến mức cầu xin anh chạy về nấu cho bữa cơm, dù sao Tư Khảm Hàn đáp ứng điều kiện của cô đã là cực hạn lắm rồi, không thể được đằng chân lấn đằng đầu, đạo lý này cô luôn hiểu rõ.
Tư Khảm Hàn mới bước ra cửa, thầy giáo đã tìm đến cửa, ông chừng 40 tuổi, khuôn mặt nổi bật cặp kính lão to, dáng vẻ bác học, chào hỏi khách sáo mấy câu, liền bắt đầu vào bài học, giọng điệu hơi hà khắc, xem ra Hạ Ngưng Âm vui mừng hơi vội, sau này mệt mỏi dài dài.
Tư Khảm Hàn lái xe ra vùng ngoại ô, tới khu biệt thự sang trọng, người gác cổng kéo cửa mời anh, vào tới đại sảnh, quản gia Lâm đứng từ sớm liền cung kính cúi người chào: "Đại thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, lão gia đang đợi ngài ở thư phòng."
"Ừ." Lãnh đạm đáp lấy lệ, Tư Khảm Hàn mặt lạnh tanh đem cặp tài liệu đưa cho Lâm thúc, sải bước lên tầng hai.
Trước cánh cửa gỗ quý, Tư Khảm Hàn lịch sự gõ vài tiếng, bên trong vọng ra âm thanh trầm thấp: "Vào."
Tư Khảm Hàn đẩy cửa đi vô thấy cha đang ngồi vùi đầu trong đống văn kiện trên bàn, giọng điệu lễ phép: "Cha."
Tư Tích Chương trông vẫn còn mang nét trung niên, thoạt nhìn tưởng mơi sang tuổi tứ tuần, trên người tản ra hơi thở nghiêm túc của một vị doanh nhân thành đạt. Gương mặt hai cha con như một khuôn đúc ra.Ông ngẩng đầu nhìn đứa con trai lớn, khóe miệng chứa đựng ý cười "Thật mừng, thế nào? Cuối cùng cũng chịu trở về?"
Tư Khảm Hàn tựa lưng vào ghế, chẳng mảy may tới lời trách cứ của Tư Tích Chương, thản nhiên đáp: "Cha, nói chủ đề chính, chớ quanh co lòng vòng, nói nhiều như thế chẳng giống cha chút nào."
Tư Tích Chương cầm tách cà phê hớm một ngụm, khuôn mặt tròn trở nên hiền hậu hơn dưới nụ cười tỏa sáng "Phận làm con một năm về nhà chưa tới ba lần, người làm cha đây quan tâm một chút cũng không được?"
Tư Khảm Hàn duỗi thẳng chân tìm tư thế ngồi thoải mái, thả lỏng tin thần, nhắm mắt lại có chút bất đắc dĩ nói: "Cha, giả bộ rất tệ, nói thẳng ra đi."
Tư Tích Chương trước sau không thay đổi sắc mặt, hiểu rõ cha như vậy anh không hổ là con ông, đặt tách xuống bàn, trực tiếp vào việc chính sự: "Con và Nhã Tư đã bàn bạc ngày tổ chức chưa?"
Tư Khảm Hàn sớm dự liệu được mục đích Tư Tích Chương gọi anh đến, chẳng qua vẫn là bộ dạng bất cần đời, tùy tiện đồng ý theo: "Cha nghĩ sao thì con làm vậy?"
Gương mặt Tư Tích Chương trở nên trầm ổn quan sát con trai: "Đây là chuyện hệ sự cả cuộc đời, cha tôn trọng ý kiến của con, chẳng qua nhà bên kia ngỏ ý thúc giục, với lại tình cảm của hai đứa từ trước đến giờ vẫn tốt đẹp, do đó mau mà chuẩn bị chu tất bớt đi một phần gánh nặng cho cha."
"Vậy sao? Con lại nhìn không ra vẽ lo lắng của cha nha !!!" Tư Khảm Hàn điềm tĩnh nói. Tư Tích Chương im lặng một lát rồi tiếp lời: " Cha đã xem qua tính ngày 11 cuối tháng này cho con đính hôn với Nhã Tư, qua năm sau cử hành hôn lễ. Muốn hay không cũng không phải cha ép buộc con nha."
Tư Khảm Hàn ngước mắt xem thường "Cái này thì có gì phải suy nghĩ, không phải đã định từ sớm rồi à?"
"Không có nhân tố đặc biệt nào có thể ảnh hưởng đến quyết định này của con sao?" Tư Tích Chương thử thăm dò.
Tư Khảm Hàn lắc đầu, hai mắt hướng lên trần nhà, không cần suy nghĩ thêm ngữ điệu dứt khoát: "Những thứ khác con còn lưỡng lự, chứ hôn sự cùng Nhã Tư thì đâu có khả năng thay đổi, con nói như vậy, cha vừa ý chứ?"
Lấy được đáp án mình dự đoán, Tư Tích Chương thở dài, đành lãng sang chuyện khác: "Lần này trở về tính toán ở bao lâu?"
Tư Khảm Hàn bật dậy, sực nhờ trong nhà còn có người đàn ông khác ở chung với Hạ Ngưng Âm, lẳng lặng một hồi rồi trả lời: "Buổi chiều sẽ đi, bên công ty chưa giải quyết xong." Dứt lời thân hình cao lớn sải bước ra ngoài vẫn không quên dặn lại: "Tới giờ cơm nhớ gọi con xuống ăn."
Tư Tích Chương cười mỉm, dõi theo bóng lưng khuất sau cửa, chẳng nói lời nào, lại nhìn xuống tấm hình trên bàn.
Bàn tay vuốt trên mặt kình, tấm hình chụp một nhà bốn người cười nói vui vẻ, khóe miệng vô thức vẽ lên đường cong dịu dạng, ngón tay lau sạch vết bụi đóng bám, nụ cười từ từ chuyển thành khổ sở, trong nháy mắt, đã tám năm rồi, vợ ông dùng tánh mạng bảo vệ con trai mình, giờ đây nó đã trưởng thành, đã đến lúc lập gia đình.
Bữa cơm trưa, một thiếu niên tuấn mỹ cũng ghé vào biệt thự, gương mặt hơi trẻ con nở nụ cười vui vẻ với Lâm thúc.
Lâm thúc tựa như rất nuông chiều Nhị thiếu gia của Tư gia vừa thấy anh đã trở nên phóng khoáng: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã trở lại đang cùng lão gia dùng bữa ở phòng ăn."
"Ừ." Tư Cách Hàn cười nhạt, chẳng biểu hiện sắc thái nào.
"Cách." Tư Khảm Hàn cười nhạt, kêu tên em trai mình.
Khóe miệng Tư Cách Hàn khẽ nhếch lên nhưng thấy Tư Khảm Hàn liền mở rộng hơn, càng làm bật lên nét tươi trẻ hồn nhiên của chàng trai tuấn mỹ này: "Anh, trở về khi nào?"
"Sáng sớm nay."
Tư Cách Hàn dòm chừng sắc mặt Tư Tích Chương, nhướng mày hỏi "Có điều quan trọng muốn thông bố?"
Tư Khảm Hàn đấp "Ừ, anh mới vừa rồi đã thảo luận hôn sự cùng Nhà Nhã tư, quyết định 23/11 này đính hôn."
Tư Cách Hàn chợt cứng đơ mặt, ánh mắt thoáng qua nét không vui "Gấp rút vậy sao? Anh nghĩ thông suốt chưa? Không thay đổi?"
"Từ khi nào anh lại làm việc với thái độ do dự chứ ?" Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.
Tư Cách Hàn cùng Tư Tích Chương trao đổi ánh mắt, cuối cùng Tư Tích Chương nặng nhọn nhắc khóe đứa con trai lớn "Tâm tư của con chỉ có con hiểu rõ nhất thôi."
Tư Khảm Hàn vốn nhận ra giữa bọn họ đang có điều mờ ám sau lưng anh, chính phản ứng của hai người họ là bằng chứng. Chẳng phải đã quyết định từ lâu rồi sao? Vì cái gì cứ như không mong muốn anh cùng Tiền Nhã Tư lấy nhau, thực tế anh nhớ cực kì rõ bọn họ rất thích Nhã Tư, tại sao thái độ hiện tại lại khác lạ đến vậy.
Mỗi buổi sáng, Hạ Ngưng Âm đều bận rộn với việc học, cả núi kiến thức dần dà chui vào đầu cô một ít, hôm nay, đột nhiên nhồi nhét quá nhiều khiến cô muốn nổ tung.
Tư Khảm Hàn đáng chết ! Ngay tức khắc muốn cô học cả đống thứ này làm sao cô nhớ được hết, bồi dưỡng cũng phải chừng mực chứ.
Hạ Ngưng Âm phẫn uất lấy điện thoại bấm dãy sô dài gọi cho Tư Khảm Hàn, hừ, anh muốn chỉnh đốn cô, cô cũng không ngồi yên chờ chết, cô phải bạo động đòi lấy những ngày tự do của mình.
Tư Khảm Hàn thấy tên hiện trên màn hình, mày tuấn cau có, bắt máy với giọng nói khó chịu: "Cái gì?"
Hạ Ngưng Âm tức giận đến mức rống thét như sư tử hà đông: "Tư Khảm Hàn, anh muốn chơi tôi thì nói thẳng? Đem mấy cuốn sách nội dung trên trời dưới đất bắt ép tôi học đến hoa mắt chóng mặt, anh rốt cuộc có ý tứ gì đây?"
Trông thấy ánh mắt tò của người đối diện, Tư Khảm Hàn ngày một khó chịu hơn: "Tôi đang dùng cơm, có gì liên lạc lại sau." Dứt lời, cúp điện thoại ngay.
Gọi đến chỉ toàn lời khỉ gió, tâm tình Hạ Ngưng Âm càng quạu hơn, chưa từ bỏ ý định, đánh cuộc gọi cho anh lần nữa, chỉ toàn đổ chuông, Hạ Ngưng Âm tức đến hộc máu.
Tư Khảm Hàn rõ ràng không nhận điện thoại của cô, chuyển máy sang chế độ rung, nghĩ đến cảnh Hạ Ngưng Âm đang giương nanh vuốt móng mắng chửi, tâm tình anh chợt vui vẻ, đang ăn cơm, khóe miệng không tự chủ cong lên, chẳng qua là nhịn cười, thiếu chút nữa là sặc cơm.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, cô không tin không trị được anh! Lập tức gửi bức ảnh kinh dị liếc mắt qua cũng muốn bù nôn, chớ nói chi anh đang ăn cơm chắc chắn.
Bất thình lình, mặt bàn có tiếng rung, Tư Khảm Hàn bắt đầu mắt ủ mày tro, mở hộp thư lập tứ hiện lên tấm hình dị hợm, gương mặt tuấn tú chợt xanh như tàu lá, đừng nói ăn cơm, dạ dày bỗng chốc cuộn lên chỉ muốn ói mửa.
Bọn họ theo dõi từng nét mặt của Tư Khảm Hàn, lúc thì vui vẻ trong nháy mắt lại đen như bao công, cứ như mà biến hóa khôn lường thật bất ngờ nha, người nào có bản lĩnh chọc Tư Khảm Hàn tới mức này?
Tư Tích Chương và Tư Cách Hàn đều dán chặt mắt vào Tư Khảm Hàn, Tư Tích Chương không nhịn được hỏi: "Hàn, là con gái nhà nào?"
"Cha quản quá nhiều rồi đấy." Tư Khảm Hàn cáu kỉnh khi nhận ra ánh mắt mọi người đều hướng về mình, bỏ lại chén cơm dang dỡ bước lên lầu.
Anh đã cấm cô chớ làm phiền anh, cô lại xem như gió thoảng qua tai, đúng là chán sống, còn dám trêu chọc anh, lá gan càng lúc càng lớn.
Tư Cách Hàn cùng Tư Tích Chương tầm mắt giao nhau, giọng điệu Tư Tích Chương đầy hăng hái: "Hàn vừa rồi đã thừa nhận người kia là nữ? Cha cảm thấy đó không phải là Nhã Tư."
Tư Cách Hàn gật đầu tán đồng, nụ cười nham hiểm, hàm răng trắng đều ẩn sau cánh môi bạc, ánh mắt hướng tới cầu thang, thanh âm khàn khàn: “Con đi tra thử, tìm hiểu xem cô gái đó có quan hệ gì với anh Hàn, dù sao sắp kết hôn rồi không thể trăng hoa như thế được.”
"Bằng mọi cách khiến cô ta biến mất, tránh để phiền hà sau này." Tư Tích Chương phụ họa theo.
Hai cha con nhất trí đồng lòng, đôi con ngươi giao nhau trong không tring, mưu kế động trời nhất thời nảy sinh.
Tư Khảm Hàn mới đi có một ngày, Hạ Ngưng Âm đã có thái độ làm biếng học tập, lấy điện thoại di động ra nhìn giờ giấc, lúc này mới sực nhớ phải gọi cho Lăng Tuyên.
Lăng Tuyên thấy số cô gọi tới, trái tim như đập chệch mấy nhịp, lí trí quyết tâm không nghe nhưng hành động lại nhanh hơn đã ấn nút màu xanh chấp nhận.
"Tuyên ca, anh vẫn ổn chứ?" Hạ Ngưng Âm nghe được hơi thở của đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn cho là Tuyên ca sẽ không bắt máy.
Vọng lại là âm thanh trong trẻo quen thuộc, Lăng Tuyên không muốn nhắc tới sự tình hôm bữa "Không có việc gì a, thế nào?"
"A, không có việc gì là tốt." Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ "Mấy ngày trước Phong Hàm Niệm mời chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, đã hẹn vào tối mai, anh rãnh chứ?"
Lăng Tuyên nghe vậy, trong lòng hơi băn khoăn, nhịp tim có hơi run run, miễn cưỡng trả lời "Tốt, đến lúc đó nhớ báo anh trước một tiếng."
"Ừ." Hạ Ngưng Âm vẫn giọng điệu nhẹ nhàng "Cái đó, Tuyên ca, ngày hôm qua. . . . . ."
Hạ Ngưng Âm bị Lăng Tuyên cắt giữa chừng"Tiểu Âm, anh quên còn có việc phải làm, anh cúp máy trước a." Nói xong, Lăng Tuyên vội vã ngắt đường dây kết nối, hít thật sâu thở ra một hơi, ngày mai là thời điểm nên nói rõ cho Hạ Ngưng Âm, không nên kéo dài mãi.
Tư Khảm Hàn vừa trở về bắt gặp cảnh Hạ Ngưng Âm ngồi nhìn điện thoại cười khúc khích, liền giở giọng châm chọc: "Học riết bị bệnh à?"
Hạ Ngưng Âm còn nhiều chỗ chưa hiểu buộc phải nhờ đến anh chỉ dẫn, đành ém bụng nuốt xuống cơn giận.Nếu không để cho anh lên mặt một chút, ai biết trước anh lại nỗi hứng khó dễ không chịu giảng bài cho cô.
Hạ Ngưng Âm trực tiếp đi tới bên cạnh anh "Tư Khảm Hàn, cái này tôi không hiểu."
Tư Khảm Hàn liếc nhìn đề mục, khinh thường nói;"Hừ. Trình độ của cô chỉ đến đây thôi ah!"
Hạ Ngưng Âm cố gắng nhẫn nhịn, đâu rãnh rỗi so đo với tên hẹp hòi này.
"Trừ phi cô nói cho tôi biết mới vừa rồi cười tà ác như vậy là vì chuyện gì, nếu không. . . . . ." Tư Khảm Hàn dùng lời lẽ uy hiếp, ánh mắt Hạ Ngưng Âm tỏ ra vô tội xen lẫn ngạc nhiên.
"Tôi nào có cười đến ghê tởm kiểu đó?" Hạ Ngưng Âm thật muốn một tay bóp chết anh, cái tên trời đánh này!
Tư Khảm Hàn chau mi tâm, cầm cuốn sách lên đọc chẳng màng tới sắc mặt của cô.
Hạ Ngưng Âm nặng nề hít thở, quay mặt không nhìn Tư Khảm Hàn, "Lúc nãy hẹn Tuyên ca cùng nhau ăn cơm, anh ấy đã nhận lời rồi, nói cách khác là không tức giận với tôi, anh cũng biết, hôm qua tâm tình anh ấy không được tốt, giờ nghe ra đã khá hơn nhiều, bởi vậy tôi rất vui."
Tư Khảm Hàn chỉ lọt vào tai hai chữ Lăng Tuyên tức thời liền nổi cơn thịnh nộ vức cuốn sách: "Tôi nhớ đã nhắc nhở cô nhiền lần, không được tiếp xúc nhều với hắn, cô nghe tai này bay tai kia à? Mới một ngày không gắp đã nhớ mong, còn chủ động hẹn họ, nếu quan tâm hắn thì cuốn đồ theo luôn đi."
" Tư Khảm Hàn, anh nói đủ chưa, đừng có ở đó mà lên lớp tôi, chúng tôi là bạn tốt gặp mặt nhau là chuyện thường tình, thật không hiểu sao anh cứ ác cảm với Tuyên ca. Anh ấy đắc tội gì với anh chứ?"
Hạ Ngưng Âm cảm thấy anh cực kì ngớ ngẩn khi phát ngôn như thế, cô có nhắc tới là nhớ Tuyên ca sao? Mắc mớ gì kêu cô dọn đồ qua nhà Tuyên ca chứ? Nếu như có thể i, cô đã chuyển đi từ lâu rồi đỡ phải thấy bản mặt khó ưa của anh, cũng không phải chịu đựng tính tình nắng mưa thất thường từ anh.
Tư Khảm Hàn chậm rãi nhặt quyển sách lật từng trang, Hạ Ngưng Âm càng nói, mặt anh càng xám ngoe, ngữ điệu châm chọc: "Nếu là bạn bè thì hôm qua mới gặp mặt, tại sao hôm nay lại gặp nữa? Chuyện đó có nên suy nghĩ lại không?"
Hạ Ngưng Âm ngồi xuống chẳng ngó ngàng tới Tư Khảm Hàn, "Anh vừa vừa phải phải thôi nha? Bữa tiệc lần này là Phong Hàm Niệm mời á..., cô ấy mời từ lúc tôi xuất viện, không phải như anh nghĩ."
Tư Khảm Hàn nghe được tên Phong Hàm Niệm, chân mày nhíu chặt, khó hiểu hỏi: "Phong Hàm Niệm sao lại mời hai người ăn cơm? Các người có quen biết nhau sao?"
Hạ Ngưng Âm không rõ mục đích anh hỏi để làm gì, từ tốn giải thích: "Ba người chúng tôi học cùng lớp, nên từ đó mà chơi thân với nhau."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn đáp vỏn vẹn hai chữ, chẳng biết nên cười Hạ Ngưng Âm ngu dại hay là ngây thơ, nhất thời tâm tình âm trầm, căn bản người ta đâu coi cô là bạn bè thế mà cô vẫn không hay biết.
Cuối cùng, Tư Khảm Hàn đặt cuốn sách xuống, nhớ tới lời Phong Hàm Niệm từng nói với anh, đáy lòng xẹt qua một tia lo lắng, không nhịn được bèn cặn dặn cô vài câu: "Về sau không có việc gì thì hạn chế đến gần Phong Hàm Niệm, loại người đó chỉ gây hại cho cô chứ không có tốt đẹp gì đâu."
Hạ Ngưng Âm hun mũi nhìn chằm chằm Tư Khảm Hàn, bác bỏ ý kiến: "Sao anh lại nói bạn bè tôi như vậy? Anh không biết rõ về cô ấy thì đừng nói bậy."
Tư Khảm Hàn đứng lên, xoay người rời đi, trước khi đi ném cho cô một câu nói: "Tôi đã nói rồi đấy, đến khi có chuyện thì đừng ở đó mà oán trách"
Hạ Ngưng Âm kỳ quái ngước nhìn Tư Khảm Hàn, cô nhớ Lan Khả cũng từng nói vậy, lời anh và Lan Khả giống hệt nhau, chẳng lẽ Phong Hàm Niệm sẽ gây hại cho mình? Nhưng cô có nghĩ nát óc cũng không tìm ra lý do Phong Hàm Niệm gây hại mình, Hạ Ngưng Âm vỗ vỗ đầu, ngăn dòng suy nghĩ lung tung vô căn cứ.
Ngày hẹn!
Phong Hàm Niệm mua vài thứ lặt vặt. Hạ Ngưng Âm đúng giờ tới đã thấy Lăng Tuyên và Phong Hàm Niệm ngồi ở ghế vẫy tay chào.
Hạ Ngưng Âm vội nói xin lỗi: "Thật xin lỗi a, tớ tới trễ."
"Bọn mình cũng vừa tới." Mặc dù đáy lòng Phong Hàm Niệm cực kì chán ghét, nhưng nét mặt không thay đổi, tỏ ra không để ý lắm nở nụ cười xã giao.
Lăng Tuyên ngẩng đầu, thấy dáng vẻ quen thuộc, hơi xấu hổ cười gượng gạo, nội tâm có nhiều điều muốn thổ lộ cùng cô, nhưng nhất thời lại không thốt nên lời, thở dài trong lòng, cầm tờ thực đơn nói: "Chúng ta gọi món đi, có gì ngồi xuống từ từ trò chuyện, Tiểu Âm, Hàm Niệm, muốn ăn cái gì?"
Mới gọi xong đồ ăn không lâu, nói được vài câu, Phong Hàm Niệm đã đi vào nhà vệ sinh.
Lát sau, Phong Hàm Niệm đi ra, ánh mắt quyến rũ lăm lia sau lưng quan sát một hồi thấy không ai theo dõi, mới chần chừ tiến đến ngõ tối, nơi đó có người đứng chờ sẵn.
Phong Hàm Niệm vừa đưa tay giao ít đồ cho tên đó vừa nói: “Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
"Yên tâm đi, đại tiểu thư!" Ánh mắt thèm thuồng của hắn đặt trên bộ ngực đẫy đà của Phong Hàm Niệm. Hắn liếm đôi môi, lại lấy lòng Phong Hàm Niệm bằng giọng điệu dâm ô.
Phong Hàm Niệm trợn mắt cảnh cáo hắn, hừ lạnh một tiếng, không nói được lời nào xoay người rời đi.
Bình luận truyện