Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 87: Là giả sao



Mấy hôm nay, Lan Khả thường đi ra ngoài mua đồ. Ba mẹ Lan Khả cũng bận việc ở quán. Bây giờ trong nhà chỉ còn mình Hạ Ngưng Âm. Cô đang ngồi thẩn thơ suy nghĩ, bỗng tiếng chuông cửa reo lên, Lan Khả không mang theo chìa khóa sao? Hạ Ngưng Âm lau vội nước mắt, chần chừ một lát, miễn cưỡng cười nhạt, mình lo sợ cái gì chứ?, cúi đầu kéo bước chân nặng nề ra mở cửa.

“Anh…” Hạ Ngưng Âm mở cửa thấy Lam Nguy có chút sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn, có chút cảnh giác, Tư Khảm Hàn liệu đã biết chuyện của cô chưa? Anh ta chưa biết gì chứ? Cô còn không có hộp thư của anh, thì người mạo danh kia làm sao có thể liên lạc được với Tư Khảm Hàn chứ? Chắc mình đã quá lo xa rồi.

Tự an ủi mình ngoài miệng nhưng trong thâm tâm cô laị không nghĩ như vậy, không chừng tay chân của Tư Khảm Hàn đã đưa tin cho anh rồi. nghĩ tới đây Hạ Ngưng Âm không rét mà run. Nếu Tư Khảm Hàn đã biết chuyện, không biết Tư Khảm Hàn sẽ đối xử với cô như nào, cô thật không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô đã từng thề với anh giữa cô và Lăng Tuyên đơn thuần là bạn bè thân thiết, nhưng lời vừa nói ra, liền bị cô phá vỡ. Tư Khảm Hàn thấy hình ảnh đó anh sẽ nghĩ sao? Trước giờ anh luôn không đồng ý chuyện cô tiếp xúc với Lăng Tuyên, để xảy ra chuyện này, anh còn tin tưởng cô không?

Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm, Lam Nguy còn tưởng mình nhận nhầm người, mắt cô sưng đỏ, đầu tóc rối bù tiều tụy, nhếch nhác,một chút cũng không có dáng vẻ của nhân viên phòng P.A.

Thấy Hạ Ngưng Âm nhìn mình như tên đao phủ tới dẫn đường đến địa ngục, lại nhớ đến sắc mặt Tư Khảm Hàn, Lam Nguy khẳng định đã có chuyện gì xảy ra. Bắt anh dẫn Hạ Ngưng Âm trở về, Tư Khảm Hàn lại muốn anh trở thành kẻ xấu rồi.

Nghĩ vậy anh có chút không đành lòng nhưng lời Tư Khảm Hàn nói ra không thể không nghe theo, Lam Nguy rất nhanh nở nụ cười rạng rỡ lấy lòng:” Hạ tiểu thư, tư tổng cho tôi đến đón cô trở về.”

Hạ Ngưng Âm nghe Lam Nguy nói khẳng định Tư Khảm Hàn đã biết chuyện, có điều cô không biết phải đối mặt với Tư Khảm Hàn thế nào? Anh sẽ làm gì cô? Mọi chuyện trở nên rối loạn, cô căn bản không biết phải giải thích như nào với anh.

Nuốt nước miếng Hạ Ngưng Âm chột dạ cúi đầu: “Tôi muốn ở lại đây chơi với bạn bè ít hôm, làm phiền anh nói với Tư Khảm Hàn, vài ngày nữa tôi sẽ trở về.”

Lam Nguy thấy mình đã bức cô đến muốn khóc cũng không khóc được, cũng có chút luống cuống, nhưng là mệnh lệnh của Tư Khảm Hàn, anh không thể không tuân theo đành làm ngơ nhắm mắt nói: “Hạ tiểu thư, coi như cô giúp tôi một lần đi, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, tôi buộc phải dẫn cô trở về, hơn nữa chuyện đã xảy ra rồi, trước sau gì cũng phải giải quyết, có trốn tránh cũng không được.”

“Tôi không muốn về.” Nói ra thì dễ mà làm lại rất khó, cứ nghĩ lát nữa sẽ gặp Tư Khảm Hàn, cô lại sợ run lên, thật sự cô chưa có chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đối mặt với anh.

Thở dài , mềm mỏng không được , Lam Nguy chỉ có thể nói cứng uy hiếp: “Hạ tiểu thư, giờ tư tổng đang trên đường trở về rồi. Tới nhà không nhìn thấy cô, tôi nghĩ tư tổng cũng sẽ tự mình đến đón cô, đến lúc đó sợ rằng mọi chuyện càng thêm vỡ lở.”

Đúng vậy, Tư Khảm Hàn mà tới đây sẽ làm mọi người chú ý, lại làm cho Lan Khả càng hoài nghi về quan hệ của cô và Tư Khảm Hàn. Lời Lam Nguy nói rất có lý, cô không thể trốn tránh mãi được chi bằng đối mặt giải quyết một lần cho xong, Hạ Ngưng Âm cúi đầu trầm tư một lát: “Được, tôi trở về.”

“Lên xe thôi!” Lam Nguy thở phào nhẹ nhõm.

Ở nhà, Tư Khảm Hàn đã về ngồi ở phòng khách xem báo, không rõ biểu tình trên nét mặt, nghĩ đến Hạ Ngưng Âm, liền không tự chủ tay nắm chặt lại in thật sâu nếp gấp lên tờ báo.

Tư Khảm Hàn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong nháy mắt thu lại động tác, Hạ Ngưng Âm bước tới cửa không kịp quan sát sắc mặt của anh, Tư Khảm Hàn lại cúi đầu.

Trong phòng không một tiếng động khiến Hạ Ngưng Âm kinh hồn bạt vía, luống cuống, cẩn thận ngồi xuống cách xa Tư Khảm Hàn, mắt len lén liếc nhìn anh.

Ở nhà, Tư Khảm Hàn đã về ngồi ở phòng khách xem báo, không rõ biểu tình trên nét mặt, nghĩ đến Hạ Ngưng Âm, liền không tự chủ tay nắm chặt lại in thật sâu nếp gấp lên tờ báo.

Tư Khảm Hàn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong nháy mắt thu lại động tác, Hạ Ngưng Âm bước tới cửa không kịp quan sát sắc mặt của anh, Tư Khảm Hàn lại cúi đầu.

Trong phòng không một tiếng động khiến Hạ Ngưng Âm kinh hồn bạt vía, luống cuống, cẩn thận ngồi xuống cách xa Tư Khảm Hàn, mắt len lén liếc nhìn anh.

Tư Khảm Hàn không mở miệng, ám hiệu rất rõ ràng, hẳn là muốn cô giải thích trước. Nhưng Hạ Ngưng Âm chỉ nhìn anh, khi ở trên xe, cô đã suy tính sẵn phải nói với anh như nào nhưng vừa nhìn thấy anh, đầu óc liền trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sự khẩn trương, lo lắng, không thốt lên được lời nào.

“Tư, Tư Khảm Hàn, tôi...” Hạ Ngưng Âm thấp thỏm mở miệng.

“Hả? Có chuyện gì?” Ánh mắt Tư Khảm Hàn đặt lên tờ báo, dường như không chút để ý đến cô.

Hạ Ngưng Âm thấy vậy lập tức hốt hoảng giải thích: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu”

Tư Khảm Hàn nhìn tờ báo, khẽ thở một hơi, khóe miệng khẽ nâng lên, tay chợt dùng sức nắm lấy tờ báo tạo những vết rách loang lổ.

Hạ Ngưng Âm không chớp mắt nhìn anh chăm chú, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, dũng khí của cô bay biến mất.

Hạ Ngưng Âm sợ hãi, xấu hổ, như cô vợ bị chồng bắt gian tại trận, khác xa với dáng vẻ thường ngày của cô, nếu như thật sự không có chuyện gì, cô nhất định sẽ thẳng thắn thừa nhận, vậy mà giờ đây? Hừ!

Tư Khảm Hàn trong lòng cười lạnh, lúc trên đường về, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh vốn nghĩ rằng mọi chuyện là do Phong Hàm Niệm giở trò, bây giờ nghĩ lại, xem ra chưa chắc là vậy.

Lúc ở bệnh viện, cô nhất quyết đòi giải ước với anh, bây giờ cô lại bày ra chuyện này để kích động anh, để anh vì chuyện này mà giải ước, để cô cùng Lăng Tuyên sớm tối bên nhau. Không thể dễ dàng như vậy!

Tư Khảm Hàn hừ một tiếng, quay sang nhìn thấy bộ dạng Hạ Ngưng Âm đứng ngồi không yên, liền châm chọc: “Tại sao lại không nói gì? Cô không phải từ trước đến giờ đều nhanh mồm nhanh mép sao? Giờ im lặng là sao? Không nói rõ ràng thì tôi biết phải làm sao?”

Dáng vẻ của Tư Khảm Hàn khiến tim Hạ Ngưng Âm như bị bóp nghẹt, mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng thật sự,cô vội vàng giải thích: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ, tôi và Lăng Tuyên...”

Lời Hạ Ngưng Âm giải thích đi vào lỗ tai của Tư Khảm Hàn lại giống như đang diễn trò dối trá, khiến anh bật cười. Tư Khảm Hàn tỏ ra phối hợp khóe miệng nhếch lên, nhỏ giọng dò hỏi: “Hả? Cô nói những hình kia là giả sao? Đều là những hình ghép? Cô cùng Lăng Tuyên thực sự không có làm chuyện gì sao?”

Giọng của Tư Khảm Hàn nhẹ nhàng , nhưng tựa như giông bão sắp nổi lên, châm chọc đâm vào lòng Hạ Ngưng Âm. Tim cô như bị thứ gì đè nén uất ức, không biết nói sao mà cũng không biết giải thích sao để anh hiểu :"Không phải, hình là thật, nhưng là. . . . . ."

Thân hình cao lớn của Tư Khảm Hàn từng bước từng bước tiến gần Hạ Ngưng Âm như con báo đen đang nổi giận tiến đến con mồi của mình, toàn thân Hạ Ngưng Âm co rúm lại sợ hãi, nhìn chăm chăm vào anh.

Tư Khảm Hàn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nói trắng ra hình là thật? Cô lại dám ở sau lưng tôi vụng trộm? Sao cô dám làm vậy?”

“Không phải, chúng tôi thật sự không làm chuyện gì, anh đừng để những tấm hình ấy làm mờ mắt, tôi và Tuyên ca...”Người Hạ Ngưng Âm có chút run rẩy, không dám nhìn mặt Tư Khảm Hàn.

Lời Hạ Ngưng Âm nói ra không có chút thuyết phục nào thậm chí còn gây cười cho Tư Khảm Hàn. Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo Hạ Ngưng Âm lôi đi, không để ý tiếng thét chói tai của cô, dùng lực xé ra. Y phục bị kéo đến bả vai, lộ ra vùng cổ trắng nõn, cùng xương quai xanh trở xuống.

Bàn tay nhỏ bé của cô níu giữ lấy tay anh, nước mắt lập tức chảy ra, cô đã tìm cách che giấu, giờ đã trần truồng hiện ra trước mắt Tư Khảm Hàn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, nói không ra lời thanh minh cho bản thân.

Ánh mắt Tư Khảm Hàn chăm chú nhìn những vết hôn chằng chịt tạo thành những vết bầm đỏ thẫm trên người Hạ Ngưng Âm, khóe miệng khẽ nhấc lên cười nhạt nhưng Hạ Ngưng Âm lại thấy rợn cả tóc gáy. Ngón cái anh nâng lên trượt theo những vết hôn, gương mặt tuấn tú rơi trên bả vai của Hạ Ngưng Âm, nhàn nhạt hỏi: “Hình là giả, vậy những thứ này là giả hay thật?”

Trên người Tư Khảm Hàn tỏa ra khí thế uy hiếp người, loại khí thế đã lâu cô không cảm nhận được ở trên người anh, Hạ Ngưng Âm không nói lời nào.

“Im lặng là sao? Chẳng nhẽ tôi nghi oan cho cô?”Tư Khảm Hàn nâng cằm Hạ Ngưng Âm nheo mắt tìm tòi nghiên cứu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Để tăng thêm sức thuyết phục cho lời tôi nói, tôi cho cô xem một thứ.”

Nói xong, Tư Khảm Hàn lấy ra chiếc điện thoại nhấn bàn phím, dùng tay nắm lấy cằm Hạ Ngưng Âm, dùng sức đẩy cô nhìn vào màn hình để nhìn thật rõ hình ảnh bên trong.

Cằm bị nắm đau nhức, tránh không được, Hạ Ngưng Âm cũng có chút tò mò không biết rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là hình đó?

Hạ Ngưng Âm đoán không sai, nhìn hình ảnh liên tiếp trôi qua, mắt cô trợn to, giãy dụa, đưa tay định đoạt lấy điện thoại, Tư Khảm Hàn cười lạnh một tiếng thu lại chiếc điện thoại, dùng sức tóm chặt hai tay cô.

“Phản ứng kịch liệt thế này làm gì? Chẳng phải cô đã làm ra mọi chuyện sao? Đừng giả bộ như vô tội, không phải cô đang mong chờ tôi thấy một màn này a? Bày ra khuôn mặt đó cho tôi nhìn để làm gì, thật nhìn thế nào cũng tòan thấy dối trá!” Sắc mặt Tư Khảm Hàn trầm xuống, chỉ còn lời nói nhàn nhạt thốt ra ngoài miệng: “Chậc chậc, bên trong hai người nhiệt tình như lửa, thật cuồng nhiệt, phối hợp ăn ý, quả thật rất đặc sắc.”

Hạ Ngưng Âm bị anh nắm chặt dưới cằm, cũng không còn hơi sức nói chuyện, chỉ có thể nhìn anh chăm chú, nước mắt rơi lã chã.

“Cô không muốn nói sao? Vậy tôi nói thay cô, tốt lắm!” Hạ Ngưng Âm im lặng càng làm Tư Khảm Hàn khó chịu, đôi mắt anh quét qua cô, cười nhạt một tiếng: “Hình là thật, những vết hôn cũng là thật, vi deo cũng rất đặc sắc, còn mục đích? Cũng rất đơn giản để đoán ra muốn tôi giải ước, cho cô và Lăng Tuyên đến với nhau. Nếu cô nghĩ làm vậy là sẽ đạt được mục đích thì cô đã lầm rồi. Trong vòng một năm này, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, trừ phi đó là chủ ý của tôi.”

Nói xong Tư Khảm Hàn buông Hạ Ngưng Âm ra, đứng lên, hai tay bắt trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Hạ Ngưng Âm chỉ biết lắc đầu, nước mắt không cầm được rơi xuống, nghẹn ngào, thật không nói lên lời.

Tư Khảm Hàn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hạ Ngưng Âm cũng không có chút động tâm, ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, “Sao lại khóc? Mưu kế bị tôi vạch trần nên thấy vô vọng? Không có cách nào để đến với tình nhân, cảm thấy rất đau khổ phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện