Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!
Chương 54: Đứa bé vô tội!
Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 54: Đứa bé vô tội!
Từ lúc được thím Vương dìu lên phòng, Hàn Dĩ Xuyến cứ ngồi im lặng trên giường, thủy chung với một tư thế, trên mặt thì nước mắt không ngừng lăn xuống. Tay vẫn đặt mãi trên bụng dưới.
Cô phải làm sao bây giờ?
Cục cưng của cô phải làm sao đây?
Từ Lâm không cần hai mẹ con cô, hắn muốn cô bỏ cục cưng....
Đây đều là sự thật sao?
Chỉ trong một giờ mà thế giới trước mắt cô đã hoàn toàn đổ sụp xuống.
Cô phải một mình chống chọi với nó như thế nào đây?
Cạch
Cửa phòng được mở ra, Từ Lâm mang theo một luồng khí lạnh bước vào, trên tay hắn là một gói nhỏ màu đen; thoáng liếc nhìn cô gái nhỏ đang khóc cạn nước mắt trên giường, gương mặt hắn càng trở nên u ám hơn bao giờ hết. Đem gói đồ trong tay đặt lên bàn rồi rót một cốc nước, Từ Lâm lấy từ trong gói màu đen ra một gói thuốc bột rồi xé ra, đổ hết gói thuốc vào trong cốc nước, cầm chiếc cốc lên và lắc đều, hắn bước lại giường, đưa cốc nước đã bỏ thuốc cho Hàn Dĩ Xuyến
- Uống hết!
Hàn DĩXuyến ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi lại nhìn xuống cốc nước có màu vàng đục trên tay hắn, cảm giác kinh sợ xông lên tận não, cô không ngốc, cô biết rõ hắn đã bỏ thuốc gì vào đó. Sợ hãi lùi về sau, lắc đầu như kẻ mất trí, cô vừa khóc vừa nói
- Em không uống!
Từ Lâm nhíu mày không vui, hắn đặt cốc nước lên chiếc bàn bên cạnh đầu giường rồi đi tới kéo cổ tay Hàn Dĩ Xuyến lại.
- Dám phản kháng?
Hàn Dĩ Xuyến dùng hết sức vùng vẫy, một tay che lên bụng để bảo vệ cục cưng, một tay thì đang cố gắng thoát khỏi bàn tay gọng kìm của Từ Lâm, cô gào thét trong nước mắt
- Từ Lâm... anh bỏ em ra... em không uống!
Từ Lâm rất dễ dàng chế ngự được cô, hắn dùng chân giữ chặt hai tay Hàn Dĩ Xuyến, một tay bóp chặt hai bên quai hàm của cô, ép cô mở miệng, tay kia cầm cốc nước lúc nãy, chuẩn bị đổ hết vào miệng Hàn Dĩ Xuyến. Cô giãy giụa kịch liệt, nhất quyết không thoả hiệp
- Từ Lâm, anh bỏ em ra, anh điên rồi, sao anh có thể giết con ruột của mình.....
Nước vừa đổ vừa rơi ra hết giường vì Hàn Dĩ Xuyến cứ hết lắc đầu rồi lại cố gắng ngậm miệng, nước rơi khắp mặt cô nhưng chưa có giọt nào vào đến cổ họng cô cả, tay chân đá lên lung tung, cuối cùng cô đã có thể đẩy Từ Lâm sang một bên, liều mạng chạy vào trong phòng tắm và khoá ngay cửa lại.
Từ Lâm chạy đến phòng tắm thì đã không kịp, hắn bực tức đá mạnh vào cửa, hung hăng mắng
- Con mẹ nó, em thích sinh con cho thằng khác như vậy sao?
Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Rầm
Cửa phòng ngủ đã đóng sầm lại, Hàn Dĩ Xuyến ngồi trong phòng tắm biết Từ Lâm đã rời khỏi, lúc này cô mới buông lỏng cảnh giác.
Một tay đặt lên bụng, cô thì thầm trong nước mắt
- Cục cưng, lúc nãy con sợ lắm phải không? Đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ không để ai làm hại cục cưng cả!
- -----------------------
Từ Lâm mang bộ mặt hừng hực sát khí đi ra khỏi nhà, thím Vương lén chạy theo để xem, đợi khi hắn đã rời khỏi Đài Song Khê, bà mới quay đầu lại nói với người làm
- Giữ kín miệng của các ngươi vào!
Sau đó đi ra phòng khách, nhấc điện thoại lên và bấm một dãy số
- Luật sư Mẫn!
Giọng của Mẫn Quan pha lẫn kinh ngạc cùng khó hiểu
- Thím Vương? Có chuyện gì sao ạ?
Thím Vương khẩn trương và sốt ruột nói
- Bác sĩ Mẫn, Hàn tiểu thư mang thai rồi!
Mẫn Quan bật dậy vì bất ngờ quá lớn, đúng là một tin tức động trời, anh ta hỏi lại
- Vậy là Lâm sắp được làm cha?
Thím Vương đau lòng lắc đầu.
- Thiếu gia bắt cô ấy phá thai, lúc nãy hai người hình như đã ồn ào một trận, thiếu gia hiện giờ đã ra khỏi Đài Song Khê rồi!
Mẫn Quan càng kinh ngạc hơn, bình tĩnh ngồi xuống và hỏi
- Thím muốn cháu giúp khuyên Lâm?
Thím Vương gật đầu trong đau xót
- Bác sĩ Mẫn, cho dù giữ hai người họ có hiểu lầm gì thì đứa bé vẫn vô tội, cậu là bác sĩ, cậu không thể đứng nhìn một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã bị cha ruột của nó giết chết như vậy được....
Mẫn Quan thở dài rồi nặng nề gật đầu
- Thím yên tâm, hãy chăm sóc tốt cho mẹ con Dĩ Xuyến, cháu sẽ nói chuyện với Lâm!
Thím Vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào bếp và pha một cốc sữa cho thai phụ.
- ------------------------------
Bước vào dãy hàng lang của phòng vip, gương mặt Từ Lâm vẫn lạnh lẽo như vậy, một tay hắn đút trong túi quần, tay kia của hắn kẹp một điếu xì gà đang cháy dở, bước đi dứt khoát mà vô tình.
- A!
Đang định đẩy cửa vào phòng bao thì một vật gì mềm mại, nhỏ bé mà mùi hương rất nồng nặc đập vào lồng ngực săn chắc của Từ Lâm; hắn kéo vật thể lạ đó ra, lạnh lùng hỏi
- Không có mắt?
Cô gái đó cố gắng đứng vững bằng đôi giày cao gót của mình, lúng túng cúi đầu, lí nhí nói
- Tôi xin lỗi! Vì vội quá nên....
Dáng vẻ sợ sệt này, sự run rẩy này của cô ta làm Từ Lâm bất động rất lâu; trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh thường ngày của Hàn Dĩ Xuyến mỗi lần nói chuyện với hắn, hắn không khỏi nghĩ đến cô mặc dù nhìn ra rất rõ cô gái trước mặt đang cố diễn!
Hắn nhếch môi cười khinh rồi lạnh lùng nói
- Cút!
Cô gái nhanh chóng cúi đầu cảm ơn rồi xin lỗi, vội vã bước đi.
Từ Lâm chẳng thèm liếc nhìn một cái mà đi thẳng vào phòng bao. Ngồi phịch xuống ghế, hắn chống một tay lên trán, tỏ rõ vẻ mệt mỏi cùng tức giận.
Rầm
Một chiếc cốc thủy tinh bị ném mạnh lên tường và vỡ tan tành; ánh mắt Từ Lâm đầy máu lạnh, thở hì hục trầm đục rất nặng nề
- Hàn Dĩ Xuyến, em lựa chọn phản bội tôi đến cùng?
Khui nắp rượu ra và rót một ly, uống cạn, rồi ly thứ hai, thứ ba, thứ tư... Nhưng càng uống thì hắn lại càng tỉnh, ly không trên tay bị hắn bóp nát thành từng mảnh.
Vì thường xuyên cầm súng nên lòng bàn tay Từ Lâm có rất nhiều vết chai sạn, máu chỉ chảy từng giọt nhỏ mà không nhiều lắm. Đưa bàn tay lên trước mặt, nhìn vào vết sẹo trên mu bàn tay, hắn lạnh lùng hỏi
- Dĩ Xuyến, tại sao em phải giữ lại đứa con của kẻ khác?
Hắn chưa từng thấy bản thân thất bại như lúc này; người phụ nữ hắn luôn chiều chuộng và cho cô tất cả mọi thứ lại ở phía sau lưng hắn mà lên giường với người đàn ông khác, bây giờ còn mang thai cả con của kẻ đó, cô liều mạng giữ lại đứa con đó!
Tại sao hắn lại thấy đau đến như vậy? Cảm giác đau đến từng tế bào, so với lúc mẹ hắn mất thì cảm giác đau đớn này lại không chỉ đơn thuần là đau...... Mà đó là hận!
Phải!
Hắn hận Hàn Dĩ Xuyến, hận cô vì đã lựa chọn phản bội hắn, hận cô vì sao đã nói yêu hắn lại còn qua lại với người đàn ông khác, hận cô vì sao đã lựa chọn ở bên cạnh hắn còn sinh con cho người khác....
Nhưng lại không chỉ có hận cô, mà hắn còn... yêu cô!
Câu hỏi từ trước của Tôn Phỉ Ngãi" Anh yêu Hàn Dĩ Xuyến " khi đó hắn đã không thể trả lời, mặc dù câu trả lời đã có từ trước rồi.....
Hắn yêu cô dù không biết từ khi nào!
Khi cô sợ hãi ôm chầm lấy hắn, yếu ớt nói " Lâm, em sợ lắm! "?
Khi cô rụt rè, ngượng ngùng nói yêu hắn, khẳng định sẽ không bao giờ hối hận?
Khi cô cười ngây ngốc nhưng ngọt ngào sau khi nhận được sự quan tâm của hắn?
Khi cô rúc đầu vào ngực hắn mà yên tâm ngủ ngon?
Hình như không phải.....
Mà là khi cô xuất hiện trong club với bộ váy trắng tinh khôi và dáng vẻ sợ sệt như một chú nai tơ, cô không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ hãi khi hắn đến gần.
Ánh mắt đó khiến hắn bị thôi miên, trầm luân.
Nhưng đó cũng không phải lần đầu tiên hắn si mê cô.
Mà là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trước cổng trường, vội vã cầm một tập tài liệu vừa mới nhặt được chạy theo một giảng viên đi trước, hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng chỉ núp sau các tản lá, gió nhẹ nhàng thổi tung bay mái tóc dài mượt của cô, nụ cười tươi tắn của cô lúc ẩn lúc hiện dưới các sợi tóc.
Đó là cô gái đẹp nhất, thuần khiết nhất mà hắn từng gặp, nụ cười của cô không chút giả tạo, không chút nịnh nọt hay mưu mô; giây phút đó tim hắn như đập nhanh mấy nhịp, cứ lân lân thích thú.
Lần đầu tiên gặp Hàn Dĩ Xuyến, Từ Lâm lại ở cùng Tôn Phỉ Ngãi; hình ảnh của Hàn Dĩ Xuyến cứ xuất hiện trong đầu hắn, đến một hôm, hắn bất ngờ nhìn thấy cô đi vào CLB tiếng Anh cùng Doãn Thiên Duật- bản thân của hắn, lúc ấy hắn đã định sẽ từ bỏ vì từ trước đến giờ những người bạn của hắn chơi với nhau chưa từng tranh giành phụ nữ của nhau; nhưng đến hôm sinh nhật của hắn, Hàn Dĩ Xuyến lại xuất hiện, cảm giác chinh phục của hắn đột nhiên trỗi dậy, khi hắn biết giữa cô và Doãn Thiên Duật chỉ là bạn bè quen biết đơn thuần thì lập tức tấn công, hắn ấu trĩ đến mức chạy đến trường để trêu chọc cô. Hắn chưa từng nghĩ là sẽ yêu cô....
Yêu!
Nhưng hắn hận cô nhiều hơn!
Hận cô vì đã đoạt mất trái tim hắn!
Hận cô đã phản bội hắn!
- -----------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vô hồn bước ra từ phòng tắm và ngồi xuống giường, hai mắt cô đã sưng đỏ vì khóc nãy giờ, nhìn về chiếc giường của bọn họ, những mảng màu vàng của thuốc phá thai vẫn còn ở trên gra giường, cả chiếc cốc trống vẫn đang nằm lăn lóc trên đó; cô run rẩy đưa tay bảo vệ bụng, nước mắt lại trào ra....
Từ Lâm thực sự muốn tự tay giết chết con của mình, hắn không thừa nhận giọt máu của mình, không muốn cô sinh ra nó!
Sợ hãi bao vây lấy toàn thân, Hàn Dĩ Xuyếnrúc người về một góc giường, tay vẫn ôm chặt bụng, một tay thì đặt trên bả vai.
Cô lạnh lắm....
Cô và con rất lạnh, rất sợ....
Cuộc sống sau này của cô và cục cưng rồi sẽ thế nào đây?
Chẳng lẽ cục cưng của cô sinh ra phải đối mặt với người cha không thừa nhận nó....
Từ Lâm, anh nhẫn tâm vậy sao?
Chap 54: Đứa bé vô tội!
Từ lúc được thím Vương dìu lên phòng, Hàn Dĩ Xuyến cứ ngồi im lặng trên giường, thủy chung với một tư thế, trên mặt thì nước mắt không ngừng lăn xuống. Tay vẫn đặt mãi trên bụng dưới.
Cô phải làm sao bây giờ?
Cục cưng của cô phải làm sao đây?
Từ Lâm không cần hai mẹ con cô, hắn muốn cô bỏ cục cưng....
Đây đều là sự thật sao?
Chỉ trong một giờ mà thế giới trước mắt cô đã hoàn toàn đổ sụp xuống.
Cô phải một mình chống chọi với nó như thế nào đây?
Cạch
Cửa phòng được mở ra, Từ Lâm mang theo một luồng khí lạnh bước vào, trên tay hắn là một gói nhỏ màu đen; thoáng liếc nhìn cô gái nhỏ đang khóc cạn nước mắt trên giường, gương mặt hắn càng trở nên u ám hơn bao giờ hết. Đem gói đồ trong tay đặt lên bàn rồi rót một cốc nước, Từ Lâm lấy từ trong gói màu đen ra một gói thuốc bột rồi xé ra, đổ hết gói thuốc vào trong cốc nước, cầm chiếc cốc lên và lắc đều, hắn bước lại giường, đưa cốc nước đã bỏ thuốc cho Hàn Dĩ Xuyến
- Uống hết!
Hàn DĩXuyến ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi lại nhìn xuống cốc nước có màu vàng đục trên tay hắn, cảm giác kinh sợ xông lên tận não, cô không ngốc, cô biết rõ hắn đã bỏ thuốc gì vào đó. Sợ hãi lùi về sau, lắc đầu như kẻ mất trí, cô vừa khóc vừa nói
- Em không uống!
Từ Lâm nhíu mày không vui, hắn đặt cốc nước lên chiếc bàn bên cạnh đầu giường rồi đi tới kéo cổ tay Hàn Dĩ Xuyến lại.
- Dám phản kháng?
Hàn Dĩ Xuyến dùng hết sức vùng vẫy, một tay che lên bụng để bảo vệ cục cưng, một tay thì đang cố gắng thoát khỏi bàn tay gọng kìm của Từ Lâm, cô gào thét trong nước mắt
- Từ Lâm... anh bỏ em ra... em không uống!
Từ Lâm rất dễ dàng chế ngự được cô, hắn dùng chân giữ chặt hai tay Hàn Dĩ Xuyến, một tay bóp chặt hai bên quai hàm của cô, ép cô mở miệng, tay kia cầm cốc nước lúc nãy, chuẩn bị đổ hết vào miệng Hàn Dĩ Xuyến. Cô giãy giụa kịch liệt, nhất quyết không thoả hiệp
- Từ Lâm, anh bỏ em ra, anh điên rồi, sao anh có thể giết con ruột của mình.....
Nước vừa đổ vừa rơi ra hết giường vì Hàn Dĩ Xuyến cứ hết lắc đầu rồi lại cố gắng ngậm miệng, nước rơi khắp mặt cô nhưng chưa có giọt nào vào đến cổ họng cô cả, tay chân đá lên lung tung, cuối cùng cô đã có thể đẩy Từ Lâm sang một bên, liều mạng chạy vào trong phòng tắm và khoá ngay cửa lại.
Từ Lâm chạy đến phòng tắm thì đã không kịp, hắn bực tức đá mạnh vào cửa, hung hăng mắng
- Con mẹ nó, em thích sinh con cho thằng khác như vậy sao?
Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Rầm
Cửa phòng ngủ đã đóng sầm lại, Hàn Dĩ Xuyến ngồi trong phòng tắm biết Từ Lâm đã rời khỏi, lúc này cô mới buông lỏng cảnh giác.
Một tay đặt lên bụng, cô thì thầm trong nước mắt
- Cục cưng, lúc nãy con sợ lắm phải không? Đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ không để ai làm hại cục cưng cả!
- -----------------------
Từ Lâm mang bộ mặt hừng hực sát khí đi ra khỏi nhà, thím Vương lén chạy theo để xem, đợi khi hắn đã rời khỏi Đài Song Khê, bà mới quay đầu lại nói với người làm
- Giữ kín miệng của các ngươi vào!
Sau đó đi ra phòng khách, nhấc điện thoại lên và bấm một dãy số
- Luật sư Mẫn!
Giọng của Mẫn Quan pha lẫn kinh ngạc cùng khó hiểu
- Thím Vương? Có chuyện gì sao ạ?
Thím Vương khẩn trương và sốt ruột nói
- Bác sĩ Mẫn, Hàn tiểu thư mang thai rồi!
Mẫn Quan bật dậy vì bất ngờ quá lớn, đúng là một tin tức động trời, anh ta hỏi lại
- Vậy là Lâm sắp được làm cha?
Thím Vương đau lòng lắc đầu.
- Thiếu gia bắt cô ấy phá thai, lúc nãy hai người hình như đã ồn ào một trận, thiếu gia hiện giờ đã ra khỏi Đài Song Khê rồi!
Mẫn Quan càng kinh ngạc hơn, bình tĩnh ngồi xuống và hỏi
- Thím muốn cháu giúp khuyên Lâm?
Thím Vương gật đầu trong đau xót
- Bác sĩ Mẫn, cho dù giữ hai người họ có hiểu lầm gì thì đứa bé vẫn vô tội, cậu là bác sĩ, cậu không thể đứng nhìn một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã bị cha ruột của nó giết chết như vậy được....
Mẫn Quan thở dài rồi nặng nề gật đầu
- Thím yên tâm, hãy chăm sóc tốt cho mẹ con Dĩ Xuyến, cháu sẽ nói chuyện với Lâm!
Thím Vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào bếp và pha một cốc sữa cho thai phụ.
- ------------------------------
Bước vào dãy hàng lang của phòng vip, gương mặt Từ Lâm vẫn lạnh lẽo như vậy, một tay hắn đút trong túi quần, tay kia của hắn kẹp một điếu xì gà đang cháy dở, bước đi dứt khoát mà vô tình.
- A!
Đang định đẩy cửa vào phòng bao thì một vật gì mềm mại, nhỏ bé mà mùi hương rất nồng nặc đập vào lồng ngực săn chắc của Từ Lâm; hắn kéo vật thể lạ đó ra, lạnh lùng hỏi
- Không có mắt?
Cô gái đó cố gắng đứng vững bằng đôi giày cao gót của mình, lúng túng cúi đầu, lí nhí nói
- Tôi xin lỗi! Vì vội quá nên....
Dáng vẻ sợ sệt này, sự run rẩy này của cô ta làm Từ Lâm bất động rất lâu; trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh thường ngày của Hàn Dĩ Xuyến mỗi lần nói chuyện với hắn, hắn không khỏi nghĩ đến cô mặc dù nhìn ra rất rõ cô gái trước mặt đang cố diễn!
Hắn nhếch môi cười khinh rồi lạnh lùng nói
- Cút!
Cô gái nhanh chóng cúi đầu cảm ơn rồi xin lỗi, vội vã bước đi.
Từ Lâm chẳng thèm liếc nhìn một cái mà đi thẳng vào phòng bao. Ngồi phịch xuống ghế, hắn chống một tay lên trán, tỏ rõ vẻ mệt mỏi cùng tức giận.
Rầm
Một chiếc cốc thủy tinh bị ném mạnh lên tường và vỡ tan tành; ánh mắt Từ Lâm đầy máu lạnh, thở hì hục trầm đục rất nặng nề
- Hàn Dĩ Xuyến, em lựa chọn phản bội tôi đến cùng?
Khui nắp rượu ra và rót một ly, uống cạn, rồi ly thứ hai, thứ ba, thứ tư... Nhưng càng uống thì hắn lại càng tỉnh, ly không trên tay bị hắn bóp nát thành từng mảnh.
Vì thường xuyên cầm súng nên lòng bàn tay Từ Lâm có rất nhiều vết chai sạn, máu chỉ chảy từng giọt nhỏ mà không nhiều lắm. Đưa bàn tay lên trước mặt, nhìn vào vết sẹo trên mu bàn tay, hắn lạnh lùng hỏi
- Dĩ Xuyến, tại sao em phải giữ lại đứa con của kẻ khác?
Hắn chưa từng thấy bản thân thất bại như lúc này; người phụ nữ hắn luôn chiều chuộng và cho cô tất cả mọi thứ lại ở phía sau lưng hắn mà lên giường với người đàn ông khác, bây giờ còn mang thai cả con của kẻ đó, cô liều mạng giữ lại đứa con đó!
Tại sao hắn lại thấy đau đến như vậy? Cảm giác đau đến từng tế bào, so với lúc mẹ hắn mất thì cảm giác đau đớn này lại không chỉ đơn thuần là đau...... Mà đó là hận!
Phải!
Hắn hận Hàn Dĩ Xuyến, hận cô vì đã lựa chọn phản bội hắn, hận cô vì sao đã nói yêu hắn lại còn qua lại với người đàn ông khác, hận cô vì sao đã lựa chọn ở bên cạnh hắn còn sinh con cho người khác....
Nhưng lại không chỉ có hận cô, mà hắn còn... yêu cô!
Câu hỏi từ trước của Tôn Phỉ Ngãi" Anh yêu Hàn Dĩ Xuyến " khi đó hắn đã không thể trả lời, mặc dù câu trả lời đã có từ trước rồi.....
Hắn yêu cô dù không biết từ khi nào!
Khi cô sợ hãi ôm chầm lấy hắn, yếu ớt nói " Lâm, em sợ lắm! "?
Khi cô rụt rè, ngượng ngùng nói yêu hắn, khẳng định sẽ không bao giờ hối hận?
Khi cô cười ngây ngốc nhưng ngọt ngào sau khi nhận được sự quan tâm của hắn?
Khi cô rúc đầu vào ngực hắn mà yên tâm ngủ ngon?
Hình như không phải.....
Mà là khi cô xuất hiện trong club với bộ váy trắng tinh khôi và dáng vẻ sợ sệt như một chú nai tơ, cô không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ hãi khi hắn đến gần.
Ánh mắt đó khiến hắn bị thôi miên, trầm luân.
Nhưng đó cũng không phải lần đầu tiên hắn si mê cô.
Mà là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trước cổng trường, vội vã cầm một tập tài liệu vừa mới nhặt được chạy theo một giảng viên đi trước, hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng chỉ núp sau các tản lá, gió nhẹ nhàng thổi tung bay mái tóc dài mượt của cô, nụ cười tươi tắn của cô lúc ẩn lúc hiện dưới các sợi tóc.
Đó là cô gái đẹp nhất, thuần khiết nhất mà hắn từng gặp, nụ cười của cô không chút giả tạo, không chút nịnh nọt hay mưu mô; giây phút đó tim hắn như đập nhanh mấy nhịp, cứ lân lân thích thú.
Lần đầu tiên gặp Hàn Dĩ Xuyến, Từ Lâm lại ở cùng Tôn Phỉ Ngãi; hình ảnh của Hàn Dĩ Xuyến cứ xuất hiện trong đầu hắn, đến một hôm, hắn bất ngờ nhìn thấy cô đi vào CLB tiếng Anh cùng Doãn Thiên Duật- bản thân của hắn, lúc ấy hắn đã định sẽ từ bỏ vì từ trước đến giờ những người bạn của hắn chơi với nhau chưa từng tranh giành phụ nữ của nhau; nhưng đến hôm sinh nhật của hắn, Hàn Dĩ Xuyến lại xuất hiện, cảm giác chinh phục của hắn đột nhiên trỗi dậy, khi hắn biết giữa cô và Doãn Thiên Duật chỉ là bạn bè quen biết đơn thuần thì lập tức tấn công, hắn ấu trĩ đến mức chạy đến trường để trêu chọc cô. Hắn chưa từng nghĩ là sẽ yêu cô....
Yêu!
Nhưng hắn hận cô nhiều hơn!
Hận cô vì đã đoạt mất trái tim hắn!
Hận cô đã phản bội hắn!
- -----------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vô hồn bước ra từ phòng tắm và ngồi xuống giường, hai mắt cô đã sưng đỏ vì khóc nãy giờ, nhìn về chiếc giường của bọn họ, những mảng màu vàng của thuốc phá thai vẫn còn ở trên gra giường, cả chiếc cốc trống vẫn đang nằm lăn lóc trên đó; cô run rẩy đưa tay bảo vệ bụng, nước mắt lại trào ra....
Từ Lâm thực sự muốn tự tay giết chết con của mình, hắn không thừa nhận giọt máu của mình, không muốn cô sinh ra nó!
Sợ hãi bao vây lấy toàn thân, Hàn Dĩ Xuyếnrúc người về một góc giường, tay vẫn ôm chặt bụng, một tay thì đặt trên bả vai.
Cô lạnh lắm....
Cô và con rất lạnh, rất sợ....
Cuộc sống sau này của cô và cục cưng rồi sẽ thế nào đây?
Chẳng lẽ cục cưng của cô sinh ra phải đối mặt với người cha không thừa nhận nó....
Từ Lâm, anh nhẫn tâm vậy sao?
Bình luận truyện