Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!
Chương 83: Tiến hành xạ trị
TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!
Chap 83: Tiến hành xạ trị.
Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, Hàn Dĩ Xuyến lạnh lùng đi thẳng mà không buồn quay đầu lại nhìn Từ Lâm
- Dĩ Xuyến....
Nghe hắn gọi từ phía sau, cô mới dừng bước và xoay người, thờ ơ hỏi
- Có chuyện gì sao?
Một tay Từ Lâm đút trong túi quần, tay kia cầm một cái hộp nhung màu hồng, hắn bước tới gần cô và đưa chiếc hộp cho cô.
- Anh đã hứa sẽ mua cho tiểu Hiên, em đưa nó giúp anh!
Hàn Dĩ Xuyến ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn, bàn tay do dự một lúc rồi cũng cầm lấy chiếc hộp đó, lạnh lùng nói
- Tôi biết rồi! Anh đi đi!
Trên gương mặt tuấn mỹ của Từ Lâm hiện lên một sự mất mác cùng đau thương, nhưng hắn vẫn cố gượng cười, gật đầu và xoay người đi.
Hắn nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua giữ hắn và cô.....
.........................
Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của Hàn Dĩ Xuyến lại đầy tầng sương giá, cô uống xong một ngụm trà rồi nói
- Anh có thể cứu tiểu Hiên, nhưng anh phải chấp nhận điều kiện của tôi!
Đáy lòng Từ Lâm bắt đầu dâng lên một nỗi bất an, hắn khàn giọng nói
- Được! Em nói đi!
Hàn Dĩ Xuyến lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói vô cùng sắc lạnh và nhẫn tâm.
- Đó là anh không được phép gặp tiểu Hiên, dù là bất cứ lý do gì!
Một câu của cô như một lưỡi dao chém mạnh vào tim hắn, rất đau.....
Cô thật sự bắt hắn không được gặp mặt tiểu Hiên!
Cô nhẫn tâm vậy sao?
Nhìn sắc mặt khó coi của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến vẫn bình thản nói tiếp.
- Từ bây giờ anh không được phép xuất hiện trước mặt tiểu Hiên nữa. Đợi sau khi phẫu thuật kết thúc thành công thì tôi sẽ cùng tiểu Hiên trở về New York, đối với nó, anh sẽ coi như chưa từng tồn tại!
Tim Từ Lâm đau đớn đến rỉ máu, hắn nhìn cô và thấp giọng nói
- Dĩ Xuyến, em có biết em làm vậy là quá tàn nhẫn không?
Hàn Dĩ Xuyến kích động hét lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
- Người tàn nhẫn ngay từ đầu là anh!
Cô nghẹn ngào đau đớn hạ thấp lại giọng
- Từ Lâm, sáu năm trước anh đã làm gì với mẹ con tôi, chắc anh vẫn chưa quên nhỉ?.
Từ Lâm chỉ biết nhìn cô, ngoài nhìn cô và nghe cô oán trách ra thì hắn chẳng thể làm gì cả, một câu biện minh hắn cũng không thể nói ra.
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa nói
- Từ Lâm, tiểu Hiên là con tôi! Anh đã vứt bỏ nó từ sáu năm trước. Những gì đã mất thì không thể lấy lại được! Tình yêu của tôi đối với anh cũng vậy, nó cũng chết vào sáu năm trước rồi!
Nói xong, cô liền cầm chiếc hộp ở ghế bên cạnh lên, thẳng tay ném vào thùng rác. Sau đó dứt khoát cầm túi đứng lên, ra khỏi hội quán.
Toàn thân Từ Lâm nãy giờ cứng đờ, hai mắt vẫn nhìn về chiếc hộp bị vứt một cách thô kệch vào thùng rác.
Cô thực sự đã quyết tâm vứt bỏ hết cả rồi, tình yêu của cô đối với hắn thật sự đã chết như lời cô nói sao, vì vậy nên cô đã không do dự mà ném đi chiếc hộp đó?
Khi cô đã đi được rất lâu, hắn mới chống hai tay lên vịn ghế, từ từ nâng cơ thể nặng trĩu đứng lên, chậm rãi bước tới gần chiếc thùng rác, không chút kiêng dè mà cúi xuống nhặt chiếc hộp đó lên.
Dù cô có vứt bỏ cũng không sao? Chỉ cần hắn không từ bỏ là được....
.............................
Bóng dáng cao lớn của Từ Lâm rất nhanh đã biến mất khỏi hành lang bệnh viện.
Hàn Dĩ Xuyến mãi nhìn chiếc hộp trên tay.
Cô thực sự đã quá tàn nhẫn sao?
Nhưng cô cũng rất đau.....
Phải tự tay ném đi chiếc hộp đựng toàn những vật kỷ niệm giữ cô và hắn, cô thực sự rất đau....
Kết thúc thật rồi sao?
Giữ cô và Từ Lâm sẽ như vậy mà kết thúc sao?
Hắn đã làm theo những gì cô nói, ký đơn xác nhận phẫu thuật và đồng ý không gặp tiểu Hiên nữa....
Sau hai tuần nữa, khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì mọi chuyện sẽ chấm dứt?
Lau sạch nước mắt trên mặt, Hàn Dĩ Xuyến cầm chiếc hộp sải bước về phía phòng bệnh.
- -------------------------
Nhận được quà của ba, tiểu Hiên rất vui mừng, bé vội mở hộp ra.
Món quà bên trong là một chiếc xích đua cho búp bê, chiếc xích đua được sơn màu trắng và được treo rất nhiều cành hoa nhỏ hai bên.
Tiểu Hiên cười không ngớt, bé nhanh chóng cầm một con búp bê nhỏ và để nó ngồi lên chiếc xích đua đó, sau đó bé lại nhấn một nút công tắc bên dưới xích đua. Chiếc xích đua liền phát ra ánh sáng lấp lánh và sặc sỡ, xích đua cũng tự đưa con búp bê lên xuống.
Tiểu Hiên tự chơi rất vui vẻ....
Hàn Dĩ Xuyến ngồi bên cạnh nhìn con gái, khoé mắt cô lại cay cay. Liệu tiểu Hiên có trách, có hận cô không?
Tiểu Hiên chơi được một lúc thì bắt đầu thắc mắc mà hỏi
- Mẹ, tại sao ba không tự đưa cho tiểu Hiên? Ba cũng không đến chơi với tiểu Hiên nữa ạ?
Hàn Dĩ Xuyến đau lòng nhìn con, cô nghẹn ngào nói.
- Ba rất bận nên không thể đến chơi với con ngay được! Tiểu Hiên ngoan, đợi đến ngày phẫu thuật thì ba sẽ đến gặp con.
Tiểu Hiên buồn bã gật đầu rồi lại hỏi
- Mẹ, ba sẽ cứu con đúng không ạ? Con sẽ không cần phải ở trong bệnh viện nữa đúng không mẹ?
Hàn Dĩ Xuyến vừa nói vừa ôm con vào lòng
- Đúng vậy tiểu Hiên, ba sẽ cứu con......
- -------------------------------
Từ sáng sớm Hàn Dĩ Xuyến đã chuẩn bị đến sân bay để đón mẹ Hàn và Thuyên An, cô gọi Ninh Diệp đến trông tiểu Hiên rồi rời khỏi bệnh viện.
.......................
Tại sân bay.
Sau khi đợi khoảng nửa tiếng thì Hàn Dĩ Xuyến đã thấy Thuyên An và mẹ Hàn kéo vali đi ra, hai người nhìn thấy cô liền tươi cười vẫy tay rồi bước nhanh đến.
Vừa gặp nhau Thuyên An đã hỏi
- Một mình cậu đến thôi sao?
Hàn Dĩ Xuyến giúp mẹ xách đồ và trả lời
- Cậu muốn tớ mang cả OY đến chào đón cậu sao?
Thuyên An trề môi rồi nói
- Cậu thật lạnh lùng đấy!
Mẹ Hàn nãy giờ chỉ nghe hai người nói chuyện rồi cười, một lúc sau bà mới hỏi
- Dĩ Xuyến, tiểu Hiên thế nào rồi? Đã tiến hành xạ trị chưa?
Bà đã nhận được tin Từ Lâm sẽ ghép tủy cho tiểu Hiên nên nửa vui nửa lo, không biết tiếp theo sẽ còn sóng gió gì nữa đây.
Hàn Dĩ Xuyến lắc nhẹ đầu rồi nói
- Ngày mai mới tiến hành ạ!
Từ ngày Từ Lâm ký giấy xác nhận thì cần ba ngày để chuẩn bị mọi thứ cho quá trình thực hiện xạ trị, và ngày mai khi tiểu Hiên phải tiến hành xạ trị thì sẽ được chuyển vào phòng vô trùng.
Trong quá trình thực hiện xạ trị, sức khỏe của tiểu Hiên có thể sẽ trở nên bất ổn, sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh, và khi đã thực hiện xạ trị, tiểu Hiên nhất định phải được cấy ghép tủy mới!
Từ ngày mai, cô sẽ phải cùng tiểu Hiên đối đầu với một trận chiến mới, có thể sẽ rất gian nan, sẽ rất đau, nhưng cô cần phải vượt qua!
- --------------------------------
Cao ốc Đại Từ, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Trên bàn làm việc của Từ Lâm, một đóng văn kiện vẫn còn được đặt một góc, chưa hề được đụng tới.
Trước mặt Từ Lâm hiện giờ là chiếc hộp mà Hàn Dĩ Xuyến đã từng ném vào thùng rác, trên tay hắn thì cầm chiếc vòng tay mà hắn luôn đeo, bên cạnh còn chiếc vòng tay mà Hàn Dĩ Xuyến đã giữ suốt sáu năm.
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay đang cầm, tâm trạng lúc này vô cùng nặng nề, bứt rứt, hắn vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt tràn ngập hạnh phúc của Hàn Dĩ Xuyến khi tặng hắn chiếc vòng tay này, cả bộ dạng thẹn thùng của cô khi nói yêu hắn.
Vậy mà chiếc vòng tay này lại có đôi, cô đã giấu hắn giữ lấy cái còn lại, còn khắc cả tên hắn mà giữ bên mình....
Tình yêu của cô đối với hắn trước đây rất chân thật, thuần khiết; nhưng hắn đã không biết giữ gìn, khiến cô phải khổ tâm vì tưởng rằng bản thân yêu đơn phương, khiến cô tổn thương vì bản thân cô đã yêu lầm người.
Nếu như hắn có thể cho cô tình yêu của mình sớm hơn, nếu như hắn có thể khiến cô cười nhiều hơn là khóc, nếu như hắn có thể khiến cô ít bị tổn thương hơn.... Có lẽ bây giờ, bản thân hắn cũng không phải đau như vậy!
Reng reng reng.
Điện thoại đang đặt bên cạnh hắn vừa đúng lúc đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của hắn.
Tạm đặt chiếc vòng tay xuống và nhận điện thoại.
- Nói!
- ---------------------------------------
Phòng làm việc của bác sĩ.
Từ Lâm ngồi đối diện với bác sĩ và lạnh lùng hỏi, nhưng trong lời nói lại chứa đựng sự quan tâm
- Ông gọi tôi đến có chuyện gì? Tiểu Hiên không khỏe?
Bác sĩ lấy một tập hồ sơ đẩy tới trước mặt Từ Lâm, nặng nề thở dài và nói
- Từ tiên sinh, anh nhất định sẽ hiến tủy?
Nghe giọng điệu không mấy lạc quan của bác sĩ, Từ Lâm lo lắng hỏi
- Sao vậy? Tỉ lệ thành công rất thấp? Tiểu Hiên sẽ gặp chuyện gì sao?
Bác sĩ trầm mặc lắc đầu
- Không phải tiểu Hiên, mà là anh!
Từ Lâm từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc, hỏi
- Nói rõ hơn!
Bác sĩ chuyển kết quả kiểm tra Tổng thể của tiểu Hiên và Từ Lâm đến trước mặt Từ Lâm; vì hôm nay sẽ là ngày đầu tiên tiến hành xạ trị cho tiểu Hiên nên ông ta phải cho Từ Lâm biết những điều này.
Khi đã tiến hành xạ trị, các tế bào tạo máu trong hệ miễn dịch và cả các tế bào ung thư đều bị loại bỏ, sau khi kết thúc xạ trị thì tiểu Hiên phải được cấy ghép tế bào gốc tạo máu ngay, nếu dừng lại có thể sẽ dẫn đến tai biến hoặc tử vong.
Từ Lâm phải quyết định trước khi tiểu Hiên tiến hành xạ trị!
Bác sĩ nhìn Từ Lâm đang xem sơ qua kết quả kiểm tra rồi chậm rãi phân tích
- Căn bệnh bạch cầu trong người tiểu Hiên là một loại bạch cầu cấp tính, số lượng tế bào ngày càng suy giảm do các tế bào ung thư phát triển rất nhanh. Tiểu Hiên đã được điều trị bằng phương pháp hoá trị nhưng lại thất bại, phương pháp điều trị tiếp theo là sẽ tiến hành xạ trị toàn thân rồi cấy ghép tế bào gốc khác loài ( không phải của chính bệnh nhân); phương pháp điều trị này suốt bốn năm tiểu Hiên mới được tiếp cận, và thật may vì nhóm tế bào gốc trong tủy xương của Từ tiên sinh có thể giúp những tế bào đã bị loại trừ trong tủy của tiểu Hiên. Vì vậy mà tỉ lệ thành công của quá trình cấy ghép rất cao. Nhưng như lúc nãy tôi đã nói, vì các tế bào bình thường trong hệ thống miễn dịch của tiểu Hiên bị tiêu diệt nhanh hơn so với những trường hợp bình thường nên khi tiến hành cấy ghép tủy xương, sẽ xảy ra nhiều biến chứng đối với người hiến tủy, chẳng hạn như lượng thuốc mê cần dùng sẽ cao gấp hai lần so với những trường hợp bình thường, quá trình đưa kim qua da rồi vào xương để rút tủy có thể sẽ kéo dài lâu hơn, tất cả mọi rủi ro đều có thể xảy ra, nên khả năng tỉnh lại của anh không mấy khả quan, nặng thì có thể rơi vào trạng thái hôn mê sâu!
Nghe xong những lời phân tích của bác sĩ, Từ Lâm thoáng đờ người nhưng rất nhanh đã đưa ra câu trả lời
- Không sao? Cứ tiến hành phẫu thuật!
Hắn nở một nụ cười khổ, chỉ là không thể tỉnh lại ngay hoặc hôn mê vài tháng thôi mà, có là gì đâu! Nếu so với việc tiểu Hiên phải chịu đựng từng cơn đau khi điều trị thì bao nhiêu đó cũng chưa đủ để bù đắp. Còn cả những tổn thương mà Hàn Dĩ Xuyến phải chịu đựng kia nữa....
Bác sĩ hơi kinh ngạc vì Từ Lâm chẳng cần suy nghĩ đã trả lời, nặng nề hỏi
- Từ tiên sinh, anh vẫn nên suy nghĩ lần nữa!
Từ Lâm trừng mắt nhìn ông ta, hắn hơi cao giọng nói
- Không cần, đó là con gái tôi!
Đừng nói là hôn mê, dù cả đời này hắn có không thể tỉnh lại thì hắn vẫn muốn cứu tiểu Hiên!
Bác sĩ thấy không thể nói thêm gì nữa, thở dài rồi ký giấy cho tiến hành xạ trị.
- Từ tiên sinh, chúng tôi sẽ cố gắng để giảm bớt rủi ro!
- ----------------------------------
Ngày đầu tiên tiểu Hiên điều trị xạ trị và được đẩy vào phòng vô trùng, bé đã nôn rất nhiều, Hàn Dĩ Xuyến ở bên cạnh con vừa khóc vừa lau miệng cho bé, cô đã lo lắng đến phát điên......
Khoảnh khắc đó, Từ Lâm lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Ngày thứ hai tiểu Hiên điều trị xạ trị, Hàn Dĩ Xuyến vừa đút cho con ăn được nửa bát cháo thì bé đã nôn ra toàn bộ, cô lại khóc....
Từ Lâm cũng chỉ có thể đứng bên ngoài phòng vô trùng mà nhìn mẹ con cô.
Ngày thứ ba, vừa đến giờ ăn thì tiểu Hiên đã chán nản lắc đầu, đột nhiên bé bật dậy khi nhìn thấy bóng dáng Từ Lâm đi ngang qua cửa sổ, bé liền xỏ dép vào và chạy đến bên cửa kính, cố gắng gọi lớn
- Ba, ba ơi, có phải ba đến thăm tiểu Hiên không ạ?
Hàn Dĩ Xuyến vội đặt cháo xuống bàn và chạy đến gần tiểu Hiên. Nhưng ở bên ngoài, Từ Lâm đã nhìn thấy tiểu Hiên; hắn mỉm cười với bé và đi tới, cầm ống nghe bên ngoài lên. Trong phòng, tiểu Hiên cũng vui vẻ nhanh chóng cầm ống nghe lên, giọng yếu ớt hỏi
- Ba, có phải ba đến thăm tiểu Hiên không ạ?.
Hàn Dĩ Xuyến luống cuống giành lấy ống nghe từ tay tiểu Hiên và đặt lại chỗ cũ, ngồi xuống trước mặt con, dịu dàng dỗ dành
- Tiểu Hiên ngoan, ba đang rất bận, chúng ta để ba về công ty nhé, ngày phẫu thuật ba sẽ đến gặp con mà!
Tay đang cầm ống nghe của Từ Lâm thoáng cứng đờ rồi buông lỏng, tim hắn quặn đau khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiểu Hiên buồn bã và tiếc nuối nhìn Từ Lâm qua cửa kính rồi giơ tay lên tạm biệt. Hàn Dĩ Xuyến cười vội với con rồi bảo bé trở về giường, còn mình thì nhanh chóng kéo rèm lại.
Cô đi tới nói với tiểu Hiên vài câu rồi đi ra khỏi phòng vô trùng.
.............................
Từ Lâm vẫn còn đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đi ra, hắn liền bước lại gần và nói
- Dĩ Xuyến, sao em lại làm vậy? Anh còn chưa trả lời con mà?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn bằng đôi mắt lãnh đạm, hờ hững nói
- Anh định trả lời nó như thế nào, nói với nó trước đây anh không hề xem nó là con, hay là nói với nó anh đã từng muốn giết nó?
Từ Lâm khổ tâm nói bằng giọng bất lực
- Dĩ Xuyến, anh biết trước đây là anh không đúng......
Không để hắn nói hết, Hàn Dĩ Xuyến đã vội ngắt lời
- Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa! Từ Lâm, anh đã hứa gì với tôi thì nên thực hiện cho bằng được, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tiểu Hiên như hôm nay nữa!
Nói xong, cô lạnh lùng xoay người đi vào phòng vô trùng.
Dáng vẻ Từ Lâm trở nên cô tịch và... đáng thương.
Chap 83: Tiến hành xạ trị.
Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, Hàn Dĩ Xuyến lạnh lùng đi thẳng mà không buồn quay đầu lại nhìn Từ Lâm
- Dĩ Xuyến....
Nghe hắn gọi từ phía sau, cô mới dừng bước và xoay người, thờ ơ hỏi
- Có chuyện gì sao?
Một tay Từ Lâm đút trong túi quần, tay kia cầm một cái hộp nhung màu hồng, hắn bước tới gần cô và đưa chiếc hộp cho cô.
- Anh đã hứa sẽ mua cho tiểu Hiên, em đưa nó giúp anh!
Hàn Dĩ Xuyến ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn, bàn tay do dự một lúc rồi cũng cầm lấy chiếc hộp đó, lạnh lùng nói
- Tôi biết rồi! Anh đi đi!
Trên gương mặt tuấn mỹ của Từ Lâm hiện lên một sự mất mác cùng đau thương, nhưng hắn vẫn cố gượng cười, gật đầu và xoay người đi.
Hắn nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua giữ hắn và cô.....
.........................
Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của Hàn Dĩ Xuyến lại đầy tầng sương giá, cô uống xong một ngụm trà rồi nói
- Anh có thể cứu tiểu Hiên, nhưng anh phải chấp nhận điều kiện của tôi!
Đáy lòng Từ Lâm bắt đầu dâng lên một nỗi bất an, hắn khàn giọng nói
- Được! Em nói đi!
Hàn Dĩ Xuyến lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói vô cùng sắc lạnh và nhẫn tâm.
- Đó là anh không được phép gặp tiểu Hiên, dù là bất cứ lý do gì!
Một câu của cô như một lưỡi dao chém mạnh vào tim hắn, rất đau.....
Cô thật sự bắt hắn không được gặp mặt tiểu Hiên!
Cô nhẫn tâm vậy sao?
Nhìn sắc mặt khó coi của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến vẫn bình thản nói tiếp.
- Từ bây giờ anh không được phép xuất hiện trước mặt tiểu Hiên nữa. Đợi sau khi phẫu thuật kết thúc thành công thì tôi sẽ cùng tiểu Hiên trở về New York, đối với nó, anh sẽ coi như chưa từng tồn tại!
Tim Từ Lâm đau đớn đến rỉ máu, hắn nhìn cô và thấp giọng nói
- Dĩ Xuyến, em có biết em làm vậy là quá tàn nhẫn không?
Hàn Dĩ Xuyến kích động hét lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
- Người tàn nhẫn ngay từ đầu là anh!
Cô nghẹn ngào đau đớn hạ thấp lại giọng
- Từ Lâm, sáu năm trước anh đã làm gì với mẹ con tôi, chắc anh vẫn chưa quên nhỉ?.
Từ Lâm chỉ biết nhìn cô, ngoài nhìn cô và nghe cô oán trách ra thì hắn chẳng thể làm gì cả, một câu biện minh hắn cũng không thể nói ra.
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa nói
- Từ Lâm, tiểu Hiên là con tôi! Anh đã vứt bỏ nó từ sáu năm trước. Những gì đã mất thì không thể lấy lại được! Tình yêu của tôi đối với anh cũng vậy, nó cũng chết vào sáu năm trước rồi!
Nói xong, cô liền cầm chiếc hộp ở ghế bên cạnh lên, thẳng tay ném vào thùng rác. Sau đó dứt khoát cầm túi đứng lên, ra khỏi hội quán.
Toàn thân Từ Lâm nãy giờ cứng đờ, hai mắt vẫn nhìn về chiếc hộp bị vứt một cách thô kệch vào thùng rác.
Cô thực sự đã quyết tâm vứt bỏ hết cả rồi, tình yêu của cô đối với hắn thật sự đã chết như lời cô nói sao, vì vậy nên cô đã không do dự mà ném đi chiếc hộp đó?
Khi cô đã đi được rất lâu, hắn mới chống hai tay lên vịn ghế, từ từ nâng cơ thể nặng trĩu đứng lên, chậm rãi bước tới gần chiếc thùng rác, không chút kiêng dè mà cúi xuống nhặt chiếc hộp đó lên.
Dù cô có vứt bỏ cũng không sao? Chỉ cần hắn không từ bỏ là được....
.............................
Bóng dáng cao lớn của Từ Lâm rất nhanh đã biến mất khỏi hành lang bệnh viện.
Hàn Dĩ Xuyến mãi nhìn chiếc hộp trên tay.
Cô thực sự đã quá tàn nhẫn sao?
Nhưng cô cũng rất đau.....
Phải tự tay ném đi chiếc hộp đựng toàn những vật kỷ niệm giữ cô và hắn, cô thực sự rất đau....
Kết thúc thật rồi sao?
Giữ cô và Từ Lâm sẽ như vậy mà kết thúc sao?
Hắn đã làm theo những gì cô nói, ký đơn xác nhận phẫu thuật và đồng ý không gặp tiểu Hiên nữa....
Sau hai tuần nữa, khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì mọi chuyện sẽ chấm dứt?
Lau sạch nước mắt trên mặt, Hàn Dĩ Xuyến cầm chiếc hộp sải bước về phía phòng bệnh.
- -------------------------
Nhận được quà của ba, tiểu Hiên rất vui mừng, bé vội mở hộp ra.
Món quà bên trong là một chiếc xích đua cho búp bê, chiếc xích đua được sơn màu trắng và được treo rất nhiều cành hoa nhỏ hai bên.
Tiểu Hiên cười không ngớt, bé nhanh chóng cầm một con búp bê nhỏ và để nó ngồi lên chiếc xích đua đó, sau đó bé lại nhấn một nút công tắc bên dưới xích đua. Chiếc xích đua liền phát ra ánh sáng lấp lánh và sặc sỡ, xích đua cũng tự đưa con búp bê lên xuống.
Tiểu Hiên tự chơi rất vui vẻ....
Hàn Dĩ Xuyến ngồi bên cạnh nhìn con gái, khoé mắt cô lại cay cay. Liệu tiểu Hiên có trách, có hận cô không?
Tiểu Hiên chơi được một lúc thì bắt đầu thắc mắc mà hỏi
- Mẹ, tại sao ba không tự đưa cho tiểu Hiên? Ba cũng không đến chơi với tiểu Hiên nữa ạ?
Hàn Dĩ Xuyến đau lòng nhìn con, cô nghẹn ngào nói.
- Ba rất bận nên không thể đến chơi với con ngay được! Tiểu Hiên ngoan, đợi đến ngày phẫu thuật thì ba sẽ đến gặp con.
Tiểu Hiên buồn bã gật đầu rồi lại hỏi
- Mẹ, ba sẽ cứu con đúng không ạ? Con sẽ không cần phải ở trong bệnh viện nữa đúng không mẹ?
Hàn Dĩ Xuyến vừa nói vừa ôm con vào lòng
- Đúng vậy tiểu Hiên, ba sẽ cứu con......
- -------------------------------
Từ sáng sớm Hàn Dĩ Xuyến đã chuẩn bị đến sân bay để đón mẹ Hàn và Thuyên An, cô gọi Ninh Diệp đến trông tiểu Hiên rồi rời khỏi bệnh viện.
.......................
Tại sân bay.
Sau khi đợi khoảng nửa tiếng thì Hàn Dĩ Xuyến đã thấy Thuyên An và mẹ Hàn kéo vali đi ra, hai người nhìn thấy cô liền tươi cười vẫy tay rồi bước nhanh đến.
Vừa gặp nhau Thuyên An đã hỏi
- Một mình cậu đến thôi sao?
Hàn Dĩ Xuyến giúp mẹ xách đồ và trả lời
- Cậu muốn tớ mang cả OY đến chào đón cậu sao?
Thuyên An trề môi rồi nói
- Cậu thật lạnh lùng đấy!
Mẹ Hàn nãy giờ chỉ nghe hai người nói chuyện rồi cười, một lúc sau bà mới hỏi
- Dĩ Xuyến, tiểu Hiên thế nào rồi? Đã tiến hành xạ trị chưa?
Bà đã nhận được tin Từ Lâm sẽ ghép tủy cho tiểu Hiên nên nửa vui nửa lo, không biết tiếp theo sẽ còn sóng gió gì nữa đây.
Hàn Dĩ Xuyến lắc nhẹ đầu rồi nói
- Ngày mai mới tiến hành ạ!
Từ ngày Từ Lâm ký giấy xác nhận thì cần ba ngày để chuẩn bị mọi thứ cho quá trình thực hiện xạ trị, và ngày mai khi tiểu Hiên phải tiến hành xạ trị thì sẽ được chuyển vào phòng vô trùng.
Trong quá trình thực hiện xạ trị, sức khỏe của tiểu Hiên có thể sẽ trở nên bất ổn, sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh, và khi đã thực hiện xạ trị, tiểu Hiên nhất định phải được cấy ghép tủy mới!
Từ ngày mai, cô sẽ phải cùng tiểu Hiên đối đầu với một trận chiến mới, có thể sẽ rất gian nan, sẽ rất đau, nhưng cô cần phải vượt qua!
- --------------------------------
Cao ốc Đại Từ, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Trên bàn làm việc của Từ Lâm, một đóng văn kiện vẫn còn được đặt một góc, chưa hề được đụng tới.
Trước mặt Từ Lâm hiện giờ là chiếc hộp mà Hàn Dĩ Xuyến đã từng ném vào thùng rác, trên tay hắn thì cầm chiếc vòng tay mà hắn luôn đeo, bên cạnh còn chiếc vòng tay mà Hàn Dĩ Xuyến đã giữ suốt sáu năm.
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay đang cầm, tâm trạng lúc này vô cùng nặng nề, bứt rứt, hắn vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt tràn ngập hạnh phúc của Hàn Dĩ Xuyến khi tặng hắn chiếc vòng tay này, cả bộ dạng thẹn thùng của cô khi nói yêu hắn.
Vậy mà chiếc vòng tay này lại có đôi, cô đã giấu hắn giữ lấy cái còn lại, còn khắc cả tên hắn mà giữ bên mình....
Tình yêu của cô đối với hắn trước đây rất chân thật, thuần khiết; nhưng hắn đã không biết giữ gìn, khiến cô phải khổ tâm vì tưởng rằng bản thân yêu đơn phương, khiến cô tổn thương vì bản thân cô đã yêu lầm người.
Nếu như hắn có thể cho cô tình yêu của mình sớm hơn, nếu như hắn có thể khiến cô cười nhiều hơn là khóc, nếu như hắn có thể khiến cô ít bị tổn thương hơn.... Có lẽ bây giờ, bản thân hắn cũng không phải đau như vậy!
Reng reng reng.
Điện thoại đang đặt bên cạnh hắn vừa đúng lúc đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của hắn.
Tạm đặt chiếc vòng tay xuống và nhận điện thoại.
- Nói!
- ---------------------------------------
Phòng làm việc của bác sĩ.
Từ Lâm ngồi đối diện với bác sĩ và lạnh lùng hỏi, nhưng trong lời nói lại chứa đựng sự quan tâm
- Ông gọi tôi đến có chuyện gì? Tiểu Hiên không khỏe?
Bác sĩ lấy một tập hồ sơ đẩy tới trước mặt Từ Lâm, nặng nề thở dài và nói
- Từ tiên sinh, anh nhất định sẽ hiến tủy?
Nghe giọng điệu không mấy lạc quan của bác sĩ, Từ Lâm lo lắng hỏi
- Sao vậy? Tỉ lệ thành công rất thấp? Tiểu Hiên sẽ gặp chuyện gì sao?
Bác sĩ trầm mặc lắc đầu
- Không phải tiểu Hiên, mà là anh!
Từ Lâm từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc, hỏi
- Nói rõ hơn!
Bác sĩ chuyển kết quả kiểm tra Tổng thể của tiểu Hiên và Từ Lâm đến trước mặt Từ Lâm; vì hôm nay sẽ là ngày đầu tiên tiến hành xạ trị cho tiểu Hiên nên ông ta phải cho Từ Lâm biết những điều này.
Khi đã tiến hành xạ trị, các tế bào tạo máu trong hệ miễn dịch và cả các tế bào ung thư đều bị loại bỏ, sau khi kết thúc xạ trị thì tiểu Hiên phải được cấy ghép tế bào gốc tạo máu ngay, nếu dừng lại có thể sẽ dẫn đến tai biến hoặc tử vong.
Từ Lâm phải quyết định trước khi tiểu Hiên tiến hành xạ trị!
Bác sĩ nhìn Từ Lâm đang xem sơ qua kết quả kiểm tra rồi chậm rãi phân tích
- Căn bệnh bạch cầu trong người tiểu Hiên là một loại bạch cầu cấp tính, số lượng tế bào ngày càng suy giảm do các tế bào ung thư phát triển rất nhanh. Tiểu Hiên đã được điều trị bằng phương pháp hoá trị nhưng lại thất bại, phương pháp điều trị tiếp theo là sẽ tiến hành xạ trị toàn thân rồi cấy ghép tế bào gốc khác loài ( không phải của chính bệnh nhân); phương pháp điều trị này suốt bốn năm tiểu Hiên mới được tiếp cận, và thật may vì nhóm tế bào gốc trong tủy xương của Từ tiên sinh có thể giúp những tế bào đã bị loại trừ trong tủy của tiểu Hiên. Vì vậy mà tỉ lệ thành công của quá trình cấy ghép rất cao. Nhưng như lúc nãy tôi đã nói, vì các tế bào bình thường trong hệ thống miễn dịch của tiểu Hiên bị tiêu diệt nhanh hơn so với những trường hợp bình thường nên khi tiến hành cấy ghép tủy xương, sẽ xảy ra nhiều biến chứng đối với người hiến tủy, chẳng hạn như lượng thuốc mê cần dùng sẽ cao gấp hai lần so với những trường hợp bình thường, quá trình đưa kim qua da rồi vào xương để rút tủy có thể sẽ kéo dài lâu hơn, tất cả mọi rủi ro đều có thể xảy ra, nên khả năng tỉnh lại của anh không mấy khả quan, nặng thì có thể rơi vào trạng thái hôn mê sâu!
Nghe xong những lời phân tích của bác sĩ, Từ Lâm thoáng đờ người nhưng rất nhanh đã đưa ra câu trả lời
- Không sao? Cứ tiến hành phẫu thuật!
Hắn nở một nụ cười khổ, chỉ là không thể tỉnh lại ngay hoặc hôn mê vài tháng thôi mà, có là gì đâu! Nếu so với việc tiểu Hiên phải chịu đựng từng cơn đau khi điều trị thì bao nhiêu đó cũng chưa đủ để bù đắp. Còn cả những tổn thương mà Hàn Dĩ Xuyến phải chịu đựng kia nữa....
Bác sĩ hơi kinh ngạc vì Từ Lâm chẳng cần suy nghĩ đã trả lời, nặng nề hỏi
- Từ tiên sinh, anh vẫn nên suy nghĩ lần nữa!
Từ Lâm trừng mắt nhìn ông ta, hắn hơi cao giọng nói
- Không cần, đó là con gái tôi!
Đừng nói là hôn mê, dù cả đời này hắn có không thể tỉnh lại thì hắn vẫn muốn cứu tiểu Hiên!
Bác sĩ thấy không thể nói thêm gì nữa, thở dài rồi ký giấy cho tiến hành xạ trị.
- Từ tiên sinh, chúng tôi sẽ cố gắng để giảm bớt rủi ro!
- ----------------------------------
Ngày đầu tiên tiểu Hiên điều trị xạ trị và được đẩy vào phòng vô trùng, bé đã nôn rất nhiều, Hàn Dĩ Xuyến ở bên cạnh con vừa khóc vừa lau miệng cho bé, cô đã lo lắng đến phát điên......
Khoảnh khắc đó, Từ Lâm lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Ngày thứ hai tiểu Hiên điều trị xạ trị, Hàn Dĩ Xuyến vừa đút cho con ăn được nửa bát cháo thì bé đã nôn ra toàn bộ, cô lại khóc....
Từ Lâm cũng chỉ có thể đứng bên ngoài phòng vô trùng mà nhìn mẹ con cô.
Ngày thứ ba, vừa đến giờ ăn thì tiểu Hiên đã chán nản lắc đầu, đột nhiên bé bật dậy khi nhìn thấy bóng dáng Từ Lâm đi ngang qua cửa sổ, bé liền xỏ dép vào và chạy đến bên cửa kính, cố gắng gọi lớn
- Ba, ba ơi, có phải ba đến thăm tiểu Hiên không ạ?
Hàn Dĩ Xuyến vội đặt cháo xuống bàn và chạy đến gần tiểu Hiên. Nhưng ở bên ngoài, Từ Lâm đã nhìn thấy tiểu Hiên; hắn mỉm cười với bé và đi tới, cầm ống nghe bên ngoài lên. Trong phòng, tiểu Hiên cũng vui vẻ nhanh chóng cầm ống nghe lên, giọng yếu ớt hỏi
- Ba, có phải ba đến thăm tiểu Hiên không ạ?.
Hàn Dĩ Xuyến luống cuống giành lấy ống nghe từ tay tiểu Hiên và đặt lại chỗ cũ, ngồi xuống trước mặt con, dịu dàng dỗ dành
- Tiểu Hiên ngoan, ba đang rất bận, chúng ta để ba về công ty nhé, ngày phẫu thuật ba sẽ đến gặp con mà!
Tay đang cầm ống nghe của Từ Lâm thoáng cứng đờ rồi buông lỏng, tim hắn quặn đau khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến trở nên tuyệt tình như vậy.
Tiểu Hiên buồn bã và tiếc nuối nhìn Từ Lâm qua cửa kính rồi giơ tay lên tạm biệt. Hàn Dĩ Xuyến cười vội với con rồi bảo bé trở về giường, còn mình thì nhanh chóng kéo rèm lại.
Cô đi tới nói với tiểu Hiên vài câu rồi đi ra khỏi phòng vô trùng.
.............................
Từ Lâm vẫn còn đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đi ra, hắn liền bước lại gần và nói
- Dĩ Xuyến, sao em lại làm vậy? Anh còn chưa trả lời con mà?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn bằng đôi mắt lãnh đạm, hờ hững nói
- Anh định trả lời nó như thế nào, nói với nó trước đây anh không hề xem nó là con, hay là nói với nó anh đã từng muốn giết nó?
Từ Lâm khổ tâm nói bằng giọng bất lực
- Dĩ Xuyến, anh biết trước đây là anh không đúng......
Không để hắn nói hết, Hàn Dĩ Xuyến đã vội ngắt lời
- Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa! Từ Lâm, anh đã hứa gì với tôi thì nên thực hiện cho bằng được, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tiểu Hiên như hôm nay nữa!
Nói xong, cô lạnh lùng xoay người đi vào phòng vô trùng.
Dáng vẻ Từ Lâm trở nên cô tịch và... đáng thương.
Bình luận truyện