Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 19: Sáng sớm kêu cửa



Những âm thanh véo von của chim kêu vào sáng sớm , đem Vũ Nghê từ trong giấc mộng chợt tỉnh lại

Cô chậm rãi mở mắt . Trong lúc nhất thời không cách nào nhớ nổi mình đang ở đâu . Cho đến khi trí nhớ từ từ quay về , cô mới hồi tưởng lại . Ngày hôm qua mình đã "kết hôn" , trái tim cũng theo đó nổi lên đau đớn.

Nằm trên giường to trông cô càng thêm nhỏ bé , trái tim cảm thấy trơ trọi hơn . Trong lòng tan vỡ đến khi chìm vào giấc ngủ , đến cả tiếng động sát bên phòng đến mấy giờ kết thúc cô cũng không rõ

Cốc cốc cốc ——

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Vũ Nghê giương mắt nhìn về đồng hồ tinh thể , đã là bảy giờ rưỡi . Chợt nhớ tới bà Vương có nói qua , mỗi sáng tám giờ , chồng của cô sẽ ngồi ở trước bàn và ăn sáng . Khi đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi , bà sẽ sai người gõ cửa kêu tỉnh . "Tôi đến ngay !"

Vén chăn lên , Vũ Nghê vội vàng chạy qua phòng khách , chạy đến cửa :"Cám ơn , tôi đã tỉnh -——" . Một người đàn ông dựa vào cạnh cửa , mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc , đôi tay để ở túi quần nhìn Vũ Nghê . Gương mặt tuấn tú cười như không cười , một chút áy náy cũng không có :"Chào buổi sáng , bà xã"

Vũ Nghê ngẩn ra , một mớ cảm xúc ngổn ngang . Nhìn thấy hắn , cô liền đỏ mặt , có thể tưởng tượng đến tối ngày hôm qua , lòng của cô lại đau . Lúc này đây , cô không biết phải dùng loại tâm trạng nào mà đối diện với hắn.

Lạc Ngạo Thực đứng ở cửa , quan sát từ đầu đến chân , ánh mắt dừng lại ở ngón chân trơ trụi của Vũ Nghê

Đầu ngón chân đáng yêu kia , hơi phồng ra . Chẳng qua chỉ là nhìn chằm chằm vào chân cô , thế nhưng lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác rất mãnh liệt

Vũ Nghê cong ngón chân lên , đỏ mặt ý thức được điều đó , liền bước lên thảm giẫm lộn xộn , xốc xếch tóc dài xõa ra sau.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không ?!" Lạc Ngạo Thực vẫn như xưa , tao nhã quan tâm nói.

Trong đêm tân hôn , người chồng của mình chạy sang người phụ nữ khác . Sáng hôm sau , thậm chí còn hỏi vợ mình đêm qua ngủ có ngon không ?! Điều này chắc chắn là sự trớ trêu lớn nhất..

Vũ Nghê tái mặt , miễn cưỡng lộ ra một nụ cười :"Không tồi , chỉ là giường quá lớn , ngủ có chút không nỡ !"

"Không sao , thời gian còn dài . Rồi em sẽ quen !" Trong lời nói của hắn có ẩn ý khác.

Cô hiểu rõ lời hắn , ý là về sau cô phải thường xuyên vườn không nhà trống ."Tôi chỉ là có chút tật xấu về chỗ lạ , nhưng không lâu sau liền có thể thích ứng ngay thôi !"

"Vậy thì tốt !" Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái :"Vậy em đi rửa mặt sửa sang lại đi , một lát nữa chúng ta phải ra ngoài"

"Ra ngoài ?!" Vũ Nghê hỏi.

"Dĩ nhiên , em quên là chúng ta phải đi chào hỏi cha mẹ của tôi à"

Vũ Nghê sắc mặt đỏ lên . Chết thật , cô lại quên chuyện này chứ . "Được rồi , tôi sẽ xuống lầu sau !" Sau khi nói xong , phịch một tiếng , Vũ Nghê nhanh chóng đóng cửa lại.

Khoảng thời gian này , cô không muốn mình phải thương tâm nữa , chạy vào phòng tắm , bắt đầu chăm sóc bản thân . Sau khi trang điểm nhẹ trong 10 phút , cô vào phòng giữ quần áo.

Bất kể Lạc Ngạo Thực là người vô tình như thế nào , nhưng hắn đối với cô thật sự hào phóng . Tủ quần áo dài treo đầy các nhãn hiệu quốc tế , mỗi bộ đều có giá trị khác nhau , hơn nữa kích thước của mỗi bộ quần áo đều chuẩn xác

Để tránh thất lễ với người lớn , Vũ Nghê chọn cho mình một bộ âu phục màu đỏ khoác lên người

Soi gương mấy lần kiểm tra , xác định bản thân gần như hoàn mỹ , cô mới bước ra khỏi phòng.

Còn chưa đi đến dưới lầu , cô liền nghe thấy thanh âm đáng yêu . "Anh à , em biết là anh đối tốt với em nhất ~~!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện