Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 230: Ngu si đần độn



“. . . . . . Không sao cả . . . . .” Thật lâu sau đó cô mới thốt lên mấy chữ nghẹn ở cổ họng , nụ cười trên mặt so với mếu máo còn khó coi hơn . ”Dù gì thì cũng tới lúc anh phải kết hôn rồi !”

“Thành gia lập nghiệp , đương nhiên là phải thành gia lập nghiệp , anh muốn sau khi kết hôn sự nghiệp cũng sẽ như diều gặp gió . Nếu không tuân thủ quy luật này , xem chừng khó đạt được thành công nhất định !” Lạc Ngạo Thực cơ hồ so sánh trầm trồ khen ngợi , thậm chí còn vớ vẩn bóng gió vài lời .

”Về mặt sự nghiệp anh có thể nhờ vợ tương lai của mình trợ giúp mà !” Mỗi một câu nói của anh ta đều ẩn chứa ý ngầm , cô gái kia chắc hẳn xuất thân từ con nhà danh giá !

“Đúng vậy , trong tương lai cô ấy sẽ là trợ thủ đắc lực ở bên cạnh anh !” Không chỉ là người đứng phía sau tư vấn , mà còn biết quan tâm chăm sóc gia đình , phụ nữ như vậy đương nhiên sẽ rất có lợi .

“Chúc mừng anh . . . . .” Cưỡng bách dồn én nơi lồng ngực , cố gắng để nước mắt đừng rơi , cảm xúc chạy dọc theo sống mũi nuốt vào cổ họng , giọng nói càng thêm khó khăn .

“Ha ha. . . . . .” Cười to một tiếng xem như là đáp trả , vả lại anh còn cẩn thận quan sát vẻ mặt khổ sở của cô .

“Vậy . . . . . . Lạc Dật , Lạc Dật thì sao ?! Anh để em mang thằng bé theo , hay còn những sắp đặt khác ?!”

Lạc Ngạo Thực châm một điếu thuốc , dùng sức hít sâu , nhẹ nhàng thổi ra khói mù trong miệng . Nếu như không thực hiện tiếp động tác này , anh sợ mình sẽ cười to thành tiếng . ”Có lời khuyên gì dành cho anh không ?!"

“Không , em không có !” Tầm mắt cô chăm chú nhìn vào hai đầu gối , đôi tay đặt ở trên đùi , dùng sức nắm chặt .

Nghe lời vậy sao ?! Chẳng lẽ cô ấy không muốn ngăn cản mình đi cưới vợ ?! ”Nhớ kỹ , anh không cho phép em rời khỏi anh !”

“. . . . . .” Bầu không khí trở nên yên lặng , một vài giây sau lại nói :”Nếu như anh không muốn để em rời khỏi anh , em hứa sẽ tuân thủ lời hứa trước kia . Có điều , em sẽ mang theo Lạc Dật trở về nhà trọ , tiện thể đưa anh chìa khóa ở đó , lúc nào cần thì anh cứ ghé qua !”

“Vũ Nghê , em đồng ý không cần danh phận , ở trong bóng tối trở thành tình nhân của anh ?!” Trong giọng nói tràn đầy ‘cảm động’ , nhưng ánh mắt kia như muốn lóc thịt lột xương của người bên cạnh .

“Làm . . . làm như thế Lạc Dật mới có cả cha lẫn mẹ ——” Cô đem Lạc Dật làm bia chống đỡ , ít nhất che bớt tôn nghiêm của mình , để anh cho rằng cô không phải vì yêu anh . Sự thật thì sao ?! Cô rất yêu anh , yêu thương không cần tự ái , chỉ cần có thể ở bên cạnh anh , cô cũng chấp nhận làm kẻ thứ ba .

“Tình mẹ thật vĩ đại . . . . . . Vũ Nghê , anh rất cảm ơn em !” Anh chòm người tới , khẽ hôn lên gò má cô . ‘Chụt’ một tiếng , ngẩng mặt lên , lần nữa nhìn :”Nhưng anh không bắt em dọn khỏi biệt thự , dù anh có kết hôn , em và Lạc Dật cũng không được phép đi khỏi đó !”

“Như vậy sao được ?! Vợ của anh sẽ đồng ý sao ?! Không , em không cần . . . . . .” Điều này quả thực quá mức tàn nhẫn , tại sao anh ta lại để vợ mình nhìn thấy cảnh tượng mình cùng thân mật với người phụ nữ khác , phải chính tai nghe quản gia gọi tình nhân là cô chủ ?!

Ở trước mặt anh cô có thể hy sinh bỏ đi lòng tự trọng , nhưng làm sao có thể đánh mất tôn nghiêm trước mặt vợ anh ?!

“Tại sao lại không cần ?! Không phải là em đã chấp nhận để cho anh cưới người khác ?! Nếu đã như thế , lẽ nào không thể thản nhiên đối mặt sự thật ?! Vả lại để hai mẹ con em ở đây , anh cũng tiện bề chăm sóc . Lạc Dật là người thừa kế của Lạc gia , thằng bé đương nhiên phải sống ở đây !” Tình tiết giả tạo , nhưng cảm xúc lúc này đều là chân thành tha thiết . Anh rất tức giận , tức giận dặn lòng khiến cô phải đau gấp bội , bởi vì cô quá ngu ngốc , thật sự là người phụ nữ đần độn

“Chẳng lẽ anh định phá hoại tư tưởng của Lạc Dật ?! Còn tính dung túng truyền bá thói xấu của mình lây sang thằng bé ?! Có quá độc ác khi phải nhồi nhét vào đầu của một đứa trẻ để nó ám ảnh suốt đời ?! Tất cả những điều này hoàn toàn trái với luật pháp trung quốc , không phù hợp thuần phong mỹ tục từ trước đến giờ . . . . . .” Vũ Nghê nắm chặt ống tay áo của Lạc Ngạo Thực , uất ức hình thành một màn nước nơi khóe mắt .

“Thời đại này là thời đại gì rồi mà thằng bé chưa thể tiếp nhận ?! Các tình huống bây giờ không phải đều phát sóng đầy trên ti vi ?! Anh tin chắc rằng thằng bé sẽ cảm thông với khái niệm này !” Lạc Ngạo Thực nhướng đầu lông mày , sau đó thả lỏng đáp . Một vài giây sau , lời nói càng thêm ngông cuồng , khiến cho người nghe có thể phát điên :”Để nó hiểu rõ hơn , bằng vào gia sản của Lạc gia , coi như sau này nó muốn cưới mười mấy cô vợ mà chẳng được , chuyện này không thành vấn đề !”

“Không thể nào , em tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra . Lạc Ngạo Thực , anh cứ kiên trì tư tưởng sai lầm của mình đi , em không thể khuyên răn nổi anh , nhưng em nhất định không để Lạc Dật lầm đường lạc lối giống anh . Anh cho rằng một người đàn ông phải có nhiều vợ sẽ hạnh phúc sao ?! Đây là loại tư tưởng biến thái , hạnh phúc giữa nam và nữ là phải hiểu rõ tin tưởng lẫn nhau , trái tim hòa nhịp làm một !” Có lẽ cô khá ích kỷ , nhưng cô không muốn con mình trở thành một người như thế ——

Như vậy , như vậy khác nào đánh mất đạo đức con người ?!

“Bộp . . . . . . Bộp . . . . . . Bộp . . . . . .” Lạc Ngạo Thực vỗ tay mấy tiếng , khen ngợi :”Nói hay lắm , tin tưởng lẫn nhau , trái tim đồng cảm . . . . . .”

Người phụ nữ này luôn luôn không tin những gì anh nói , cả tấm lòng chân thành của anh đều bị cô tước đoạt , trông anh bây giờ thật rất đáng thương ”Phó Vũ Nghê , nói cho em biết , tư tưởng của anh không có sai lệch , muốn trách thì nên trách người đó không hiểu . Vất vả yêu thương cô ấy , cuối cùng lại không khác gì một kẻ tàn tật , ngay cả con ngươi cũng không biết mở to mà nhìn tấm lòng của đối phương ——“

“Anh chuẩn bị kết hôn với một người vợ có thị lực kém sao ?!” Cô khéo léo hỏi , chẳng lẽ anh ta đi cưới một người phụ nữ khiếm thị ?!

Lạc Ngạo Thự trợn to hai mắt , đã nói rõ ràng như vậy , chẳng lẽ cô ấy còn không nghe được sao ?! Thật-đáng-khâm-phục

“Đúng vậy , cô ấy không chỉ bị mù , đầu óc còn ngu ngốc nữa , hết sức ngu ngốc , cho nên em cứ yên tâm ở lại đây . Dù cho chúng ta có thân mật trước mặt cô ấy , cô ấy cũng không thể biết được gì !” Cố làm vẻ mặt bất cần đời , quay về phía Vũ Nghê , rù rì bên tai . ”Ha ha , đến lúc đó em cứ mạnh dạn giang rộng hai chân ngồi trên người anh , để anh được thỏa mãn em , loại cảm giác đó nhất định rất sảng khoái , không phải sao ?!”

“Không , em không muốn . . . . . . Em không cách nào khi dễ một người bệnh như cô ấy . . . . . .” Khống chế không được , nước mắt điên cuồng chảy xuống

“Ha ha. . . . . .” Lạc Ngạo Thực chợt cười to , thanh âm tích tụ tức giận . ”Không sao , cô ấy thật sự quá ngu , sẽ không biết khổ sở là gì đâu . . . . . .” Nói xong , dùng sức đạp chân ga , xe đột nhiên lao đi , bằng tốc độ nhanh nhất hướng về biệt thự

Chết tiệt , thì ra giữa bọn họ không hề có sự đồng điệu từ con tim , nhưng mà tại sao , tại sao anh lại muốn ở cùng cô như vậy ——

Không tới năm phút đồng hồ , xe đã lái vào biệt thự .

Anh không nói năng quá nhiều , trực tiếp đem cô kéo vào trong phòng

Trên mặt cô nước mắt lăn dài , mặc cho anh kéo vào phòng . Hôm nay thật là một ngày xui xẻo , công việc không có , lại còn nhận được tin tức anh ta kết hôn

“Tối hôm nay em muốn trở lại phòng của mình được không ?!” Ngồi ở trên giường , Vũ Nghê nhìn chằm chằm vào sàn nhà nói , cả ngước mặt lên nhìn cô cũng không dám !

“Cũng được , nhưng em phải giúp anh thiết kế phòng tân hôn trước , dù sao thì cũng nên sửa sang lại phòng ốc . Em nhìn xem mấy bản thảo thiết kế này , xem xem cái nào tốt hơn , nếu đã quyết định rồi thì gi­ao cho công ty lắp đặt hộ anh !” Lạc Ngạo Thực lấy ra mấy bản vẽ , đặt lên trên đùi Vũ Nghê

“Việc này anh nên thăm dò ý kiến của vợ tương lai mình chứ , phải do cô ấy hài lòng mới được . . . . . .” Chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba cướp chồng người khác , cô nào dám có ý kiến ?!

“Không được , anh không phải đã nói rồi sao ?! Chỗ này của cô ấy có chút vấn đề , làm sao hiểu được thứ này . . . . . .” Lạc Ngạo Thực chỉ chỉ vào đầu mình , nói rõ tính cách ‘cô vợ tương lai’

Cô bị anh làm cho buồn cười , nước mắt trên mặt vì vậy biến mất :”Anh giỏi nhất là lừa gạt người khác , làm sao có thể cưới vợ đần độn như thế ?! Anh cho rằng anh nói như vậy em sẽ vui sao ?!” Mới vừa rồi cô thật ngốc mà , bây giờ suy nghĩ kỹ lại , nhất định là anh đang nói dối

“Anh không có lừa em , đầu óc của cô ấy thật sự có vấn đề , nhưng mà khổ nỗi anh lại yêu mới chết . Bởi vì cô ấy rất đẹp , vóc dáng cũng vô cùng hấp dẫn , không phải là không có ưu điểm . . . . . .”

“A , anh . . . . . . hình như rất chú trọng bề ngoài !” Trước khi bọn họ kết hôn , anh cũng từng nói như vậy !

”Cũng không phải là . . . . . .” Trùng hợp ngẫu nhiên đúng là như vậy . ”Em xem thử cái thiết kế này đi , có nên mở rộng bệ cửa sổ không ?! Vừa có thể thuận tiện ái ân . . . . . . lại còn thời gian ngắm những vì sao . . . . . .” Nói chuyện đồng thời bàn tay di chuyển trên cơ thể cô .

“Đừng . . . . . . em không muốn . . . . . .” Vũ Nghê dùng sức lắc đầu . ”Sân thượng không phải đã có chỗ ngắm sao ?! Em nghĩ trong phòng chắc không cần đâu !”

“Tốt , vậy nghe lời em . . . . .” Trong nhà còn có hai đứa bé , làm sao có thể ở cạnh cửa sổ công khai thân mật ?! Chẳng qua là anh muốn đùa bỡn cô

Tốt ư , xem ra có vẻ mỉa mai quá ?! Chẳng qua chỉ là một tình nhân , có cần thiết phải nghe theo ý mình ?!

“À , không được rồi ~~ sao anh lại có thể quên mất , vợ anh và anh sống trong phòng ngủ chính , em nên dọn qua căn phòng bên cạnh . . . . . .” Lại lật một tờ trong bản vẽ ”Nhìn xem , đây là thiết kế phòng của em , lấy gam màu hồng làm chủ đạo , còn phòng ngủ chính của vợ chồng anh sẽ là màu đỏ , ở đây thêm chút hồng nhạt . . . . . .” Vô cùng ác miệng bổ sung một câu , thật ra thì Lạc Ngạo Thực toàn nói lung tung , màu sắc của phòng ngủ chính căn bản không phải màu đỏ , nhưng mà Vũ Nghê cũng không hề phát hiện , bởi vì căn bản cô không chú tâm nhìn vào ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện