Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 323: Mục đích là gì?



Nhìn ánh mắt đau khổ của Vũ Nghê, Lạc Ngạo Thực không đành lòng thở dài: "Vũ Nghê, em là vợ của anh, là mẹ của con anh, làm sao anh có thể hại em?"

"Không hại em? Nhưng tình nguyện nhìn em bị cảnh sát bắt đi, bị mọi người trong xã hội hiểm lầm? Anh đã xem tivi chưa? Đã xem giấy triệu tập chưa? Anh có biết bây giờ trên mạng internet nói em như thế nào không?" tình sát, vợ chính không đấu lại tình nhân, đánh mất tình yêu của người chồng, vì quá căm phẫn nên đã giết chết người ta!

Hiện giờ tòa án vẫn chưa định tội cô, nhưng dự luận xã hội như muốn cắn xé nuốt chửng cô, "Những lời đồn đại nhảm nhí đó sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quyên, không phải sao? Em việc gì cần phải để ý đến những đồn đại đó?" Lạc Ngạo Thực nói đạo lý với cô, đồng thời nói lên suy nghĩ của mình, "Nếu như những lời đồn đại nhảm nhí này có thể bảo vệ an toàn cho em, trái lại anh hy vọng nó càng được thổi phồng càng nhiều càng tốt, càng giống sự thật"

Cảm xúc của Vũ Nghê từ từ ổn định lại, nheo mắt nhìn anh, lặng lẽ nói: "Để những lời đồn đại kia bảo vệ em an toàn hay gây nguy hiểm cho em? Hay.... anh có ý định hãm hại em" Cô dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó!

Sự việc đã đến bước này, Lạc Ngạo Thực cũng không muốn giấu giếm Vũ Nghê. Anh đi về phía cô, vươn tay vuốt ve cánh tay cô thử thăm dò, sau đó ôm chặt cô vào lòng, "Vũ Nghê, em có nhận ra, em vẫn nằm trong sự nguy hiểm...."

Vũ Nghê ngẩng đầu lên, đợi anh nói tiếp, "Vẫn?"

"Ừm" anh khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn gương mặt cô, "Còn nhớ chuyện suýt nữa thì em bị tạt axít không?"

"Chuyện bị tạt axit không phải sự cố ngoài ý muốn, mà vì có người muốn làm hại em?" Vũ Nghê cảm giác sau lưng đổ mồ hôi hột, đúng vậy, rất có thể có khả năng này.

"Đúng vậy"

"Là ai? Tại sao muốn làm như vậy?" Vũ Nghê đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng mờ mịt, rất lâu sau chậm rãi nói: "Vụ tai nạn xe cộ cũng là nhằm vào em đúng không? Có người muốn giết em...." Nếu như ngày hôm đó cuộc hẹn của anh không bị hủy bất ngờ, vậy người ngồi trên chiếc xe đó chỉ có một mình cô!

Lẽ ra cô phải nghĩ ra chuyện này từ sớm, tại sao có thể hồ đồ coi nhẹ chuyện này? Bản thân là người dẫn chương trình tin tức nổi tiếng, tại sao có thể vô ý như vậy?

Vũ Nghê cúi đầu, nhắm mắt lại, đầu óc nhanh chóng nhớ lại!

Lâm Dương chết, tại sao Lâm Dương lại chết? Tại sao cô bị hãm hại trở thành hung thủ giết hại Lâm Dương? Kẻ đó cũng muốn cô phải chết?

Tại sao?

Tại sao?

Nhắm hai mắt lại, lắc lắc đầu, vầng trán xinh đẹp của cô nhíu lại đầy nặng nề. Bất chợt, cô mở bật mắt ra, ánh mắt mờ mịt phút chốc trở nên trong trẻo: "Lạc Ngạo Thực, có người phụ nữ yêu anh. Cô ta yêu anh cho nên không muốn cho những người phụ nữ khác đến gần anh, bao gồm cả người vợ là em! Đúng, chính là như vậy"

Sau khi nói xong, Vũ Nghê lập tức biết bản thân đã nói trúng vấn đề!

Nếu không, tất cả những chuyện này hoàn toàn không có cách nào lý giải! Nhưng cô gái này là ai? Cô ta là ai?

Bàn tay đút trong túi quần của Lạc Ngạo Thực xiết chặt thành nắm đấm, bắt đầu nói ra những suy nghĩ sâu xa trong lòng: "Người anh phái đi đã tìm được người phụ nữ điên tạt axít vào người em hôm trước, sau khi tra hỏi cô ta khai rằng có người đưa cho cô ta chiếc bình axít đó, kẻ đó nói rằng em là hồ ly tinh chuyên phá hoại gia đình người khác, nên cô ta luôn theo dõi em! Ban đầu anh cũng nghi ngờ là do cô ta làm. Nhưng vẫn không hiểu, nếu cô ta có ý định với anh, thì nên tiếp cận anh chứ cần gì phải đối phó em? Cái chết của Lâm Dương cũng có thể là do người chồng muốn có được tài sản của cô ta! Nhưng...."

"Nhưng cũng không loại trừ vì mối quan hệ quá thân thiết giữa anh và Lâm Dương, đã kích thích người phụ nữ kia, cho nên cô ta muốn giết Lâm Dương, sau đó giá họa cho em, như vậy sẽ nhất cử lưỡng tiện tiêu diệt được cả em và Lâm Dương" Vũ Nghê tiếp lời anh, nói ra ý nghĩ trong đầu mình.

"Em phân tích rất đúng, nhưng anh muốn đính chính một chút. Anh và Lâm Dương thật sự không có gì" Lạc Ngạo Thực vội vàng giải thích, loại chuyện như này không thể chậm trễ. Từ trước tới giờ cô vẫn không tin anh, nếu không sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi tìm Lâm Dương!

Vũ Nghê nhìn anh, sau đó gật đầu: "Vâng, em biết"

Lạc Ngạo Thực cảm giác trên đầu như vừa có một đàn quạ bay qua, kiểu trả lời này không thể khiến anh an tâm. "Cô ta yêu anh, nhưng anh không thích cô ta"

Cô không lên tiếng trả lời, chỉ im lặng nghe anh nói

Lạc Ngạo Thực căng thẳng, nói: "Trước giờ anh chỉ coi Lâm Dương như em gái. Vì cô ta muốn tiếp cận anh, nên mới thu mua cổ phần của Lạc Bình. Anh tiếp cận với cô ta chỉ muốn điều tra!"

"Ừm, vậy bây giờ anh có thể đưa ra kết luận rồi, chắc chắn không phải là cô ta. Nếu không cô ta đã không chết rồi"

Lạc Ngạo Thực đau lòng nói: "Nếu như Lâm Dương chết là vì liên quan tới anh, vậy anh thật có lỗi với cô ta. Thật ra thì trước đó anh đã điều tra ra được không phải là cô ta làm, anh cũng đã cố gắng tạo ra khoảng cách nhất định với cô ta...."

Lâm Dương chết đi, nói thật cô cũng rất buồn, giống như lời Lâm Hiên nói, cho dù cô ta có lỗi cũng không nghiêm trọng đến mức phải chết, một sinh mạng tràn đầy nhựa sống bỗng chốc biến mất.

Nhưng cô cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé. Biết anh không phản bội mình, thật sự không kìm được vui sướng: "Uất ức cho anh quá, phải dùng đến mỹ nam kế, phô trương sắc đẹp?"

"Đúng vậy, anh thật sự chịu rất nhiều thiệt thòi! Nhưng để loại trừ tất cả những nguy hiểm ngầm bên cạnh bà xã, thì có hy sinh sắc đẹp của bản thân anh cũng vui vẻ tình nguyện" Lạc Ngạo Thực vội vàng nói theo, giành công với vợ.

Vũ Nghê nguýt anh một cái, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: "Người phụ nữ kia là ai? Anh có biết là ai không? Rốt cuộc anh đã tổn thương sâu sắc người phụ nữ nào hả?"

Vẻ mặt Lạc Ngạo Thực khó hiểu, nhíu mày, "... Nếu thực sự muốn thảo luận vấn đề này, thì người anh tổn thương sâu sắc nhất chính là em. Những người phụ nữ khác đều là cầm lên được thì buông xuống được. Trước đây khi chia tay với phụ nữ, anh đều cho bọn họ không ít tiền, bọn họ còn rất vui vẻ cơ"

Trong lòng Vũ Nghê như có một vết thương đau âm ỉ, anh đối với những người phụ nữ khác hào phóng như vậy sao? So với một người vợ như cô còn hào phóng hơn rất nhiều!

"Rốt cuộc người này là ai? anh có nghi ngờ người nào không?”

Là ai?

Thật ra thì anh đã nghi ngờ một người, trước đây còn cảm giác mơ mơ hồ hồ, cảm thấy không chắc chắn. Nhưng qua cái chết của Lâm Dương, anh phát hiện ra một đầu mối quan trọng, về cơ bản anh đã có thể khẳng định rồi.

Chỉ là người này hành động rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận, anh nhất định phải tìm ra cách chỉ một lần tóm gọn được kẻ đó.

"Vì sợ kẻ xấu xa kia tiếp tục hại em, cho nên anh tình nguyện để cho tất cả mọi người nghĩ rằng em là hung thủ giết người?" Vũ Nghê hỏi.

Lạc Ngạo Thực gật đầu: "Mặc dù biện pháp này có hơi củ chuối"

"Không cần" Vũ Nghê lắc đầu.

"Cái gì?" Lạc Ngạo Thực không hiểu, cô nói gì mà "Không cần"

"Em không muốn để cho người khác hiểu lầm, em không muốn cõng trên lưng tội danh này! Em tình nguyện để bản thân lâm vào nguy hiểm, cũng không muốn trở thành người để mọi người chỉ trích" Vũ Nghê bước tới giải thích!

Lạc Ngạo Thực không đồng ý: "Vũ Nghê, em phải biết lòng dạ kẻ này rất độc ác...."

"Em cũng không phải loại người chỉ biết ăn cơm mềm, em là phóng viên nhiều năm như vậy, có chuyện nguy hiểm gì chưa gặp qua? Em không sợ" Vũ Nghê giữ vững cách nghĩ của bản thân, nếu cô bị mọi người hiểu lầm là tội phạm tình nghi giết người, chuyện đó sẽ khiến kẻ muốn hãm hại sau lưng cô được đắc ý: "Ngạo thực, anh đưa chứng cứ ra đi, minh oan cho em, trả lại sự trong sạch cho em"

"Không được...." Lạc Ngạo Thực kiên quyết từ chối, điều anh muốn chỉ là an toàn của cô, "Hiểu lầm sớm muộn gì cũng sẽ được hóa giải, em phải biết phân biệt nặng nhẹ"

"Em biết, em cho rằng danh dự quan trọng hơn...."

"Nói bậy" Lạc Ngạo Thực tức giận quăng ra hai chữ, đối với chuyện này anh cũng không muốn gì nhiều!

"Mẹ... mẹ...."

"Mẹ.... mẹ..."

Tiếng gọi non nớt của bé trai và bé gái vang lên, kèm theo đó là tiếng những bước chân từ trên lầu hai truyền xuống

"Mẹ, ba. Bà Vương nói cả ba và mẹ đều không có ở nhà, ba mẹ đi đâu vậy?" Lạc Dật vội vàng nói, sau đó cậu bé và Hoan Hoan chạy ra từ hai căn phòng khác nhau.

Nghe thấy tiếng gọi của con trai, hai vợ chồng người trước người sau đi về phía cánh cửa, mở cửa phòng đọc sách....

"Mẹ, ba" Lạc Dật lập tức lao đến bên cạnh ba mẹ, rồi ôm chầm lấy họ.

"Mẹ, chú" Hoan Hoan chạy phía sau Lạc Dật, cũng muốn ôm hai người nhưng cô bé không còn chỗ!

Vũ Nghê ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát hai đứa trẻ, tại sao trên người hai đứa toàn đất cát? "Hôm nay ở trường tổ chức hoạt động ngoại khóa gì? Các con có hoàn thành không?"

"Mẹ, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Mẹ, tại sao mẹ lại biến thành kẻ bị tình nghi giết người? Con không tin, con không tin mẹ giết người" Dứt lời, Lạc Dật bật khóc "Hu, hu", cậu bé há miệng gào to, hoàn toàn không để ý tới hình tượng nam nhi của mình!

Đứng phía sau cậu bé, Hoan Hoan cũng khóc theo. "Hu Hu, con cũng không tin mẹ là tội phạm. Nhưng.... hôm nay... ở trường học các bạn đều nói chú có tình nhân ở bên ngoài, mẹ giết chết người tình nhân ấy! Bọn họ nói, nói chúng con sẽ biến thành những đứa trẻ không ba không mẹ?" Hoan Hoan đưa tay quệt nước mắt, nức nở nói tiếp. "Lạc Dật kêu bọn chúng câm miệng, nhưng bọn chúng vẫn không ngừng nói. Lạc Dật liền đánh nhau với bọn chúng...."

Mới nghe đến đây trái tim Vũ Nghê giống như bị vỡ tan, tất cả đều tại cô mới khiến hai đứa con bé bỏng của cô bị mọi người coi thường, bắt nạt: "Mau lại đây cho mẹ xem, con có bị thương không...."

"Không ạ" Lạc Dật lùi về sau một bước, không cho mẹ kiểm tra: "Mẹ, mẹ mau nói cho con biết, mẹ có bị sao không? Ba, ba sẽ không thích người khác đúng không?" Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi ba mình

Vũ Nghê oán trách nhìn Lạc Ngạo Thực, anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, xem ra, anh chỉ còn cách trả lại sự trong sạch cho cô, trả lại sự trong sạch cho gia đình mình!

Nếu không, chuyện này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến hai người lớn, mà còn ảnh hưởng đến hai đứa trẻ ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện